7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

————————

TRUYỆN GAY HAY PHI CÔNG TRẺ – CHAP 7

Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, đầu căng ra để suy nghĩ phương án đối phó, chạm vào biểu tưởng rep, tôi viết:

“Cậu là ai?”

Thật ngớ ngẩn, hắn ta là ai ngày mai hắn mới nói. Có ngu hắn mới trả lời thật.

“Superman của cậu :)”

Lại còn nhăn nhở cái kiểu ấy mới đáng ghét chứ. Tôi quyết định thức trắng đêm nay để điều tra cho ra ngô ra khoai thằng này, dám liều mạng động phải tôi thì ko xong đâu.

“Hãy trả lời cẩn thận, tôi dám chắc cậu là người đã … ở BigC, cùng trường với tôi, hơn cả là cậu chính xác là kẻ tôi truy đuổi trưa nay. Khai thật đi.”

“Ngu gì khai? Nếu tự tin có thể tìm hiểu được thì làm đi. Tôi chờ cái ngày cậu tìm được tôi. Lúc đó tôi đã ăn sạch cậu trên giường rồi ;)”

Siêu cấp bệnh hoạn, tôi điên tiết xiết chặt cái điện thoại, tiếp tục đấu trí với thằng

“Giới hạn đơn giản không. Hừ. Người cao trên m8 ở trường này đâu phải nhiều. Khoanh vùng lại là ra.”

“Với cái mớ thông tin kiểu: mũ superman xanh, giày Conv đỏ, balo Vans đen á?”

“Ờ đấy! Thì sao?”

“Haaaaaaa. Hehe. Đáng yêu đấy. Cậu nghĩ mũ tôi chỉ có một cái, giày chỉ có 1 đôi, balo chỉ có 1 chiếc à?”

“Á à. Thế là cậu công nhận cậu chính là cái thằng chết giẫm đã sàm sỡ tôi rồi nhé. ĐỒ BIẾN THÁI.”

“Biến thái với mình cậu thôi Linh ạ :)”

Tôi đỏ bừng mặt, trời ơi hắn quá biến thái mà.

“À quên. Tôi có mỗi 1 cái balo :))”

Tôi hí hửng:

“Ờ… ờ… rồi sao? Hê hê. Thật ngớ ngẩn. Tự dưng có người chui đầu vào rọ kìa.”

“Nhưng ở cái trường này đâu có thiếu người dùng balo Vans =))”

Tôi chưng hửng.

Ừ nhỉ. Công nhận là cả cái trường tôi có không dưới 300 học sinh dùng balo thương hiệu Vans đâu, vừa đẹp vừa hot mà. Mà nhắc mới nhớ, cái thằng bí thư lớp tôi cũng dùng Vans đen viền đỏ còn gì. Ối giời ơi…

“Hey. Ngủ rồi à?” – hắn nhắn tiếp.

“Chưa. Mà tôi ngủ rồi hay chưa thì việc quái gì đến cậu?”

“Có chứ. Để biết đường còn nhắn tin tiếp hay không. Cậu ngủ rồi tôi độc thoại à?”

Mặt quá dầy.

“Biến. Kệ xác nhà cậu. Tôi chả việc gì phải tìm nữa. Ừ đấy. Bóp nữa đi, thoải mái, ăn tôi luôn đê. Hờ. Sao phải xoắn? Chả ai hơi đâu tìm cậu làm gì. Rách việc!!!”

“THẬT KHÔNG?”

Tôi ớ người ra, ặc ặc, tôi nhắn linh tinh cái gì cho thằng cha này vậy? Vội vàng rep lại:

“KHÔNG. ĐIÊN À?”

“Đồ nuốt lời.”

“Im. Cậu ko có quyền lên án tôi. Đồ lưu manh.”

“Thế thì cậu có quyền hả?”

“Đương nhiên. Tôi là người bị hại.”

“Lý sự cùn. Mãi không thay đổi đi. Haizzzz.”

“Cái gì? Thay đổi cái gì? Cậu biết tôi như thế nào mà nói tôi mãi ko thay đổi?”

“Thời gian sẽ trả lời. Ngáp rồi. Tôi ngủ nhé Linh ^^. Ngủ ngon. Mai muốn ăn gì không?”

Tôi ớ người ra. Kết thúc cuộc nói chuyện hả???

“Ờ… Thôi mai mua bữa trưa đi. Bữa sáng bạn tôi mua rồi. Cơm chiên Dương Châu nhé! Với đùi gà xối mỡ.”

“Ok. Hê hê.”

Ơ… tôi vừa nhắn tin gì cho hắn thế???

“Á Á Á Á. NHẦM NHẦM. CẬU LÀ KẺ THÙ CỦA TÔI CƠ MÀ. THÔI BIẾN ĐI. CHẢ CẦN. NEXT. CẤM NHẮN TIN CHO TÔI NỮA. KO CẦN MUA. ĐỪNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TÔI NỮA.”

“TUÂN LỆNH :X”

Xong. Chấm dứt cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt vô tác dụng với cái thằng bệnh hoạn kia. Tôi như một thằng đần vậy, nhắn tin nói chuyện với hắn vô cùng tử tế, đã thế còn bảo hắn mua đồ ăn cho mới nực cười. Thật chả hiểu sao tôi lại làm thế. Chỉ biết là lúc nhắn tin với hắn thấy hắn khá là… quen. Mà quen cái gì thì tôi ko biết. Tự dưng nghĩ, nhắn tin thế có sao đâu. Thôi thì cứ nt đi.

Và rồi tôi nhắn tin với kẻ thù của mình như với 1 thằng bạn thân. Thật điên hết chỗ nói. Ôi thằng cha này… thảo nào nhỏ Chi bó tay cũng phải. Điên khùng dễ sợ. AAAAAAAAAAAAA. Làm sao để tìm ra chân tướng hắn đây???????

Tắt đèn. Nằm phịch xuống giường, tôi ngước mắt nhìn lên đám sao phát quang dán đầy trên trần nhà. Đầu suy nghĩ mọi cách để vạch mặt kẻ đáng ghét này.

Điên thoại báo tin nhắn mới. Của thằng Hùng cùng bàn.

“01656XXXXX sđt ai đây m?”

Tôi ấn gọi vào sđt mà Hùng hỏi kia, nó hiện ra tên của My, cô nàng hot girl lớp Xã Hội. Tôi quen biết cô nàng qua vụ festival năm ngoái, cả hai song ca bài I’m yours. Tôi rep:

“Của My. 12 Xã Hội.”

“THẬT KOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO?”

“THỀ!”

“AAAAAAAAAAAAA. NHỎ LÀM QUEN VỚI TAO.”

“Chúc mừng. Giờ thì im mồm để tao ngủ!”

“Dạ dạ. Cảm ơn anh Linh yêu quái… quên. Yêu quý. Chụt chụt. Anh ngủ ngon. Moah <3”

“Tởm quá. *gom lại* *đốt*”

“Hehe.”

Tôi bật cười với cái thằng này. Học hành tàng tàng, ngoại hình ổn, duyên ngầm kinh hoàng, ai tiếp xúc với nó cũng ấn tượng về khoản nói năng và nụ cười răng khểnh nổi tiếng trên forum trường, ngố người thế thôi nhưng gái theo ko ít. Chẳng ai ngờ nhỏ My lại tấn công trực diện mới sợ. Mà thằng này nó mê nhỏ My từ hồi lớp 7 lận, 5 năm rồi mãi chung tình :)) Đúng là vận may.

Bóng đèn toả sáng!!!

THÔI ĐÚNG RỒI. TÔI CHỈ CẦN MANG SĐT THẰNG CHA LẠ MẶT KIA RA ĐI HỎI THÌ SẼ BIẾT NGAY CHÂN TƯỚNG THÔI MÀ. HAAAAAAAAAAAAAAA. THÔNG MINH QUÁ ĐI LINH ƠI. Hế hế.

-Thôi mai hỏi. Giờ ngủ đã. – Tôi chỉnh điều hoà, hẹn giờ, rồi ôm gối ngủ ngay sau đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro