Chương 1 "Ngươi muốn ăn ta?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Huyền Vũ đi ra cửa gọi xe, lúc đi qua quảng trường Hoa Điểu vốn dĩ không định dừng lại, cho đến khi hắn nhìn thấy Tôn lão gia.
Trên vai Quý Huyền Vũ có một con chim to bằng nắm tay, mà trên vai Tôn lão gia lại là một con trùng đen dài.
Trùng: Ngươi nói cái thứ này là trùng? Khinh thường ai đấy!
Cũng đúng, cái thứ kia hình thù rất kỳ quái, không biết có bao nhiêu chân, có khi còn nhiều hơn con rết, cả người đen nhánh, nhưng cố tình nó lại mọc ra hai cái tròng mắt to tròn trắng bệch—— không có đồng tử.
Ở trong bóng đêm, đôi mắt to bằng hạt châu kia cũng đủ doạ người ta hết hồn, nhưng mọi người xung quanh, trừ bỏ Quý Huyền Vũ, không ai có thể thấy thứ này.
Người ra ngoài tản bộ sau giờ cơm chiều không ít, nó thường thường duỗi thân mình ra ngửi ngửi người đi qua, cho dù lỡ cọ vào da một chút thì mọi người cũng chỉ nghĩ là gió thoảng.
Nó giương nanh múa vuốt ở trên vai Tôn lão gia, sung sướng mười phần, vị lão gia cầm theo lồng chim duỗi tay đấm đấm bả vai, chỉ cảm thấy đã nhiều ngày bả vai càng thêm nhức mỏi trầm trọng.
Quý Huyền Vũ đi qua chủ động chào hỏi: “Tôn lão gia, buổi tối tốt lành.”
“Ồ Tiểu Quý, buổi tối tốt lành a! Cậu cũng tới khoe chim à?”
Con chim nhỏ đang ngủ gật trên vai Quý Huyền Vũ run run lông, tỉnh.
Chim nhỏ tốn chút thời gian để tỉnh táo hoàn toàn, sau khi tỉnh, đôi mắt của nó liền nhìm chằm chằm vào bả vai của Tôn lão gia.
Hắc trùng kia dừng một chút, tròng mắt trắng bỗng nhiên hướng ra ngoài, hai cái tròng mắt dùng góc độ quỷ dị điên cuồng đảo quanh, gần như ở 360 ° không góc chết quét ngang người trước mắt.
Quý Huyền Vũ sắc mặt bất biến, làm bộ không nhìn thấy, chỉ là tiến đến gần Tôn lão gia một chút.
“Không phải khoe chim, cháu chỉ là đi ngang qua.”
Hắc trùng ngửi được một mùi hương mê người từ Quý Huyền Vũ, nếu có miệng, chỉ sợ nó đã bắt đầu chảy nước miếng, a, thơm quá đê……
Nó nhịn không được kéo dài thân mình, trườn về phía Quý Huyền Vũ.
Vẻ mặt chim nhỏ tức khắc nghiêm lại, mới vừa giật giật đã bị Quý Huyền Vũ giơ tay đè lại.
Nó đành phải ngồi im trở lại lần nữa, trơ mắt nhìn cái thứ ghê tởm kia càng bò càng gần, càng bò càng gần……
Cho đến khi nó thành công trườn từ vai Tôn lão gia sang vai Quý Huyền Vũ.
Chim nhỏ nháy mắt xù lông, nếu không phải bị Quý Huyền Vũ ấn, nó đã bay đến xé xác cái thứ to gan lớn mật này rồi.
Quý Huyền Vũ cười chào tạm biệt Tôn lão gia, sau khi xoay người ông liền ngạc nhiên: “Quái, sao bả vai không mỏi nữa?”
Quý Huyền Vũ đi tới một góc quảng trường, nơi này yên tĩnh, không có ai, thích hợp làm một số chuyện không muốn người khác biết.
Hắc trùng còn chìm đắm trong hương vị thơm ngào ngạt, không ngờ đột nhiên bị người bóp chặt thân mình, xách tới giữa không trung.
Nó nháy mắt từ trong ham nuốn ăn uống tỉnh lại, vô số chân ngắn điên cuồng vùng vẫy, trong miệng phát ra tiếng kêu kì quái, tạp âm gần như làm tai bị ù, khó nghe đến mức người ta hận không thể đập đầu vào tường.
Cùng lúc bị âm lượng đề-xi-ben cao công kích, một bên tròng mắt đột nhiên trực tiếp bật ra, hung hăng bắn về phía Quý Huyền Vũ!
Đáng tiếc trong nháy mắt tròng mắt bay tới đã bị một đám lửa đốt thành tro tàn.
Tiếng kêu quái dị đột nhiên im bặt ——
“ Oán khí của động vật cộng thêm trọc khí lại sinh ra hắc phù, quảng trường Hoa Điểu có thứ này cũng không có gì kỳ quái.”
Thanh âm Quý Huyền Vũ bình bình đạm đạm, toàn thân hắc trùng lại bắt đầu run rẩy, liều mạng muốn chạy thoát, người này nhìn không cường tráng, thế mà nó đã dùng hết sức lực toàn thân cũng chẳng nhúc nhích được mảy may .
Quý Huyền Vũ cười: “Muốn ăn ta?”
Không không! Nó hiện tại chỉ muốn sống thôi!
Ngay khi nó đang ở tận cùng của sự tuyệt vọng, Quý Huyền Vũ lại nhẹ buông tay thả nó ra ngoài.
Hắc trùng vui mừng quá đỗi, nhanh chóng trườn đi, nó chỉ còn một ý niệm, rời xa người này! Xa một chút, lại xa một chút, lại ——
Chỉ tiếc chút nguyện vọng này của nó không bao giờ có thể thực hiện, toàn bộ hắc trùng bốc cháy trong không trung, sau khi đám lửa cháy rực biến mất ngay cả tro cũng không dư lại.
Nó bị đốt cháy ngay trên đỉnh đầu một người, giống như một đoá pháo hoa ngắn ngủi, lại không có bất kì ai chú ý.
Quý Huyền Vũ từ trong một góc đi ra, sờ sờ con chim nhỏ trên vai: “Đừng tức giận? Thật ra nó cũng chưa thực sự đụng tới bả vai của ta, ta dùng tầng phòng hộ ngăn cách.”
Chim nhỏ run run lông, căn bản không mở miệng, ngay cả một tiếng “Kỷ” cũng không thèm kêu .
Con chim này, có chút giống người câm.
“Không mở miệng a?” Quý Huyền Vũ cố ý nói, “Ngươi ngay cả nói cũng không biết, có lẽ ta phải nuôi một con anh vũ, ít nhất còn có thể trêu nó để giải sầu.”
Lời vừa nói ra, chim nhỏ màu đỏ nháy mắt xù thành một cục lông!
Nó không thể tưởng tượng trừng lớn mắt, vừa chua vừa tức dang cánh ra, người thường không phát hiện ra cái gì, nhưng mà toàn bộ chim ở quảng trường hoa điểu giống như bị điên, một đám đột nhiên điên cuồng vỗ cánh, liều mạng đập, ở trong lồng nhảy nhót lung tung, há mỏ gọi bậy, tiếng chim tiếng người gì đều xổ ra hết, lông chim bay loạn, đem mọi người doạ sợ chết khiếp!
“Làm sao vậy làm sao vậy!?”
Hắn làm sao dám nuôi một con chim khác!
Con chim nhỏ hình như còn chưa hả giận, nó há mỏ chim, giống như muốn kêu, đáng tiếc thất bại giữa đường, Quý Huyền Vũ giơ tay, nó liền bị ngón tay đè chặt mỏ, mắc kẹt.
Quý Huyền Vũ nhéo mỏ của nó: “Có liêm sỉ chút đi, lại còn bắt nạt bọn chim bình thường.”
Chim nhỏ nổi giận đùng đùng mở ra một bên cánh, lông cánh dán sát vào mặt Quý Huyền Vũ, Quý Huyền Vũ không né không tránh, ngược lại còn trêu chọc: “Muốn đánh ta?”
Nó bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, thậm chí còn ngửa đầu lên trời ngẫm nghĩ.
Kết quả rốt cuộc cũng không đánh được, nó thu cánh về —— luyến tiếc.
Cho dù nó hiện tại chỉ là một con chim bằng nắm tay ngay cả tiếng người cũng không nói được, thần trí cũng chẳng còn nhiều, nhưng bản năng vẫn còn, luyến tiếc chính là luyến tiếc, nó không có khả năng làm Quý Huyền Vũ bị thương, chẳng sợ chỉ là dùng cánh đánh một cái không đau không ngứa.
Nó ủy ủy khuất khuất đem cánh thu trở về.
Quý Huyền Vũ chỉ tiếc không thể ghi lại cảnh này: Lên cơn ghen với đám chim bình thường, về sau chờ người nào đó khôi phục đưa cho y xem, đảm bảo biểu cảm trên mặt y sẽ đặc sắc mười phần, đủ cho chính mình cười to một trận.
Quý Huyền Vũ thiệt tình thực lòng cười, cười xong lại cảm thấy cô đơn, hắn nói: “Được rồi được rồi, ta chỉ nuôi mỗi ngươi thôi, thu sức mạnh lại đi, ta…… Bạn trai, ân?”
Thanh âm Huyền Vũ mang theo ý cười, ngữ điệu vô cùng ái muội, giống như đang thổi vào tai, thanh âm đủ ấm áp, cục lông nhỏ run lên, thành công bị dỗ mềm.
Quý Huyền Vũ nhìn bộ dáng của nó liền biết, buông tay đang giữ mỏ chim ra, mừng rỡ chọc chọc lên trán nó: “Cái gì cũng không nhớ rõ, thế mà lại trở thành hũ giấm lớn.”
Đám chim đang đập cánh điên cuồng trong lồng lại khôi phục bình thường, tự nhiên nổi điên điên, lại tự nhiên an tĩnh, mọi người không hiểu ra sao, kinh nghi bất định.
Tiện tay giải quyết hắc trùng, Quý Huyền Vũ lấy di động ra click mở phần mềm gọi xe, kế tiếp hắn còn có chính sự đâu, không nên trì hoãn.
Quý Huyền Vũ tình cờ thấy được  tin nhắn mới, nội dung gấp không chờ nổi đập vào mắt: “Làm việc nhớ rõ lấy tiền!!!!”
Sợ hắn không nhìn thấy, liền gửi lại ba lần, dấu chấm than thêm một đống emoji cảm xúc, biểu đạt rõ ràng tâm tình của chủ tin nhắn đến mức hận không thể đến trước mặt hắn mà nói.
Tuy chỉ là mộ đám chữ nhưng lại giống như phát ra giọng nói.
Quý Huyền Vũ có chút chột dạ: Lấy hay không lấy tiền còn phải xem tình huống.
Xe Quý Huyền Vũ gọi đã tới, tài xế nhịn không được từ kính chiếu hậu nhìn hắn thêm vài lần, ngoại trừ Quý Huyền Vũ có vẻ ngoài xuất chúng, còn vì con chim nhỏ trên vai hắn, có chim ngồi trên vai rất hiếm thấy, tài xế cảm thấy thật mới lạ.
Quý Huyền Vũ lên xe, làm chim nhảy lên đầu gối của hắn, miễn cho bị ghế dựa đè vào đuôi.
Chim nhỏ lớn lên rất đẹp, thân mình chỉ lớn bằng bàn tay, lông đuôi lại rất dài, toàn thân đỏ đậm, nhưng màu lông lại nhuốm ánh vàng, không biết là màu nguyên bản hay là do ánh sáng gây ra, nhìn liền rất quý báu.
Tài xế không nhịn được hỏi: “Ồ, con chim này của cậu là chủng loại nào, thật ngoan, còn có thể trực tiếp mang ra cửa!”
Quý Huyền Vũ há mồm chém gió: “Chủng gien biến dị.” Hắn báo địa chỉ, tài xế khởi động chiếc xe, mở máy hát lên: “Nơi đó chính là khu của người giàu! Tiểu ca cậu có tiền a!”
Quý Huyền Vũ ăn ngay nói thật: “Tôi không ở chỗ đó, chỉ là đi giúp người ta một chút.”
“Hoá ra là làm việc à, vậy cũng không tồi, làm việc cho bọn họ, thu nhập chắc chắn là rất cao!” Tài xế hứng thú bừng bừng, cảm thấy hôm nay lại có thêm đề tài để buôn với đồng nghiệp, “Thế cậu làm công việc gì?”
Quý Huyền Vũ: “Nghe nói là đụng phải tà, muốn tôi xem giúp.”
Tài xế: “…… A?”
Quý Huyền Vũ tốt bụng phiên dịch lại: “Chính là trừ tà.”
Tài xế nghe rõ, ánh mắt liền thay đổi.
Tuổi còn trẻ, nhân mô cẩu dạng, không nghĩ tới thế mà lại là kẻ lừa đảo!
Tài xế nhất thời đứng hình, miệng gióng như bị kéo khoá, tắt máy hát đi.
Nhưng càng đến gần khu biệt thự, xe trên đường cùng nhà cửa càng ngày càng ít, đến cuối cùng chỉ còn đèn đường hắt bóng, tài xế đã đi qua không ít đường đêm, cũng không biết sao đêm nay hắn đột nhiên có cảm giác khủng hoảng.
Có lẽ là bởi vì khách không nói tiếng nào, tài xế thừa dịp tình hình giao thông đang tốt, trộm từ kính chiếu hậu lại nhìn thoáng qua Quý Huyền Vũ.
Hắn thật sự sinh đến hảo, tuấn dật phi phàm, ngũ quan đẹp đến vượt qua giới tính, đặc biệt là đôi mắt phượng, xinh đẹp lại linh tính.
Làn da cũng thực trắng, ánh đèn ngoài cửa sổ xe hắt lên trên làn da hắn, nhiễm một tầng sáng ái muội, đẹp đến giống tiên, lại…… giống như yêu tinh mê hoặc con người.
Tài xế đột nhiên nhớ tới câu “Trừ tà” kia của hắn, rùng mình một cái, nuốt nuốt nước miếng.
…… Không, không thể nào.
Khu biệt thự bên cạnh làm công tác xanh hoá quá tốt, hàng cây bên đường thật rậm rạp, bóng cây loạng choạng xuyên thấu cửa sổ xe, trên đường không còn xe nào khác, ghế sau xe lại là một con người toát ra vẻ quỷ dị, đầy đủ điều kiện hoàn mỹ của một phim trường phim kinh dị.
Con người bình thường thật sự sẽ tự doạ chính mình, Quý Huyền Vũ cũng không nghĩ tới hai chữ ngắn ngủi của hắn cư nhiên làm tài xế kinh hồn táng đảm tự tưởng tượng xong cả một bộ phim quái dị.
Cho nên ngay sau khi hắn xuống xe, tài xế một chân nhanh chóng đạp chân ga, thanh âm động cơ ầm ĩ, Quý Huyền Vũ thị lực siêu tốt chuẩn xác bắt được vẻ mặt vừa kinh hoảng vừa như trút được gánh nặng của tài xế.
Quý Huyền Vũ hoang mang: ? Thứ gì mà đáng sợ như vậy?
Hắn nhìn tài khoản trống không sau khi thanh toán tiền trên điện thoại, thổn thức, vẫn nên nghĩ biện pháp kiếm tiền đi thì hơn.
Xe từ bên ngoài không được phép vào khu dân cư của biệt thự, Quý Huyền Vũ gọi điện thoại, Chu lão gia tử tự mình tới, khách khách khí khí mời hắn đi vào, lại ngồi xe trong vài phút, lão gia tử bộ mặt hiền lành: “Quý tiên sinh, nghe danh đã lâu, vất vả ngài vì ta đi một chuyến.”
Tuổi tác của ông phải ở hàng ông nội của Quý Huyền Vũ, lại không xưng “Tiểu Quý”, khách khách khí khí kêu “Tiên sinh”, Quý Huyền Vũ cũng tiếp nhận xưng hô này của ông: “Khách khí, ngài là bạn tốt của bộ trưởng Lục, ta giúp một tay cũng là việc nên làm.”
Trong khi nói chuyện Quý Huyền Vũ lại dễ dàng có thể nhìn ra: Chu lão gia tử tự xưng bị quỷ ám, nhưng trên người ông ta không có nửa điểm âm khí của ma quỷ, ngoại trừ tinh thần nhìn có chút mệt mỏi, không nhiều bệnh tật, thân thể rất khoẻ mạnh.
Quý Huyền Vũ sẽ đi một chuyến này, là bởi vì bộ trưởng Lục ——bộ trưởng bộ quản lý đặc thù nhân gian Lục Hữu Thanh, nói một lão bằng hữu của mình biết chút môn đạo, cầu đến trước mặt hắn, nghe nói bị quỷ ám, Lục Hữu Thanh lại mời Quý Huyền Vũ hỗ trợ, mới có việc này.
Cái gì tà ám dơ bẩn, thấy Quý Huyền Vũ cũng đến tè ra quần.
Liếc mắt một cái nhìn lão gia tử không giống bị quỷ ám, nhưng mà tới cũng tới rồi, tạm thời cứ nhìn xem.
Khi tới gần Chu gia, chim nhỏ đang nằm trên đầu gối Quý Huyền Vũ đột nhiên mở mắt, Quý Huyền Vũ cảm ứng được hơi thở, ánh mắt cũng sáng ngời: Nha, Chu gia vậy mà lại có đồ vật bọn họ muốn, đúng là không uổng công đến.
Vài phút ngồi xe, Chu lão gia tử thật sự khách khí, Quý Huyền Vũ cảm thấy ông khách khí đến quá mức, theo lý thuyết lão Lục tuyệt đối sẽ không nói ra thân phận của hắn cho người thường, nhiều nhất là nói qua hai câu, hiệu quả liền tốt như vậy?
Chờ tới lúc vào đến trong nhà Chu lão gia tử, Quý Huyền Vũ rốt cuộc hiểu được vì sao ông lại có thái độ này.
Hoá ra bên trong đã có mấy đạo sĩ.
Mời nhiều người khác nhau tới, lại còn vào cùng một ngày, dĩ nhiên là đắc tội cả hai bên, đây là hoài nghi bản lĩnh của ai đâu?
Chu lão gia tử cũng thực bất đắc dĩ, ông hướn về phía Quý Huyền Vũ nói lời xin lỗi: “Thằng cháu của ta trốn ta mời đến, ta đã kêu nó đừng nhúng tay, ai…… Quý tiên sinh, thật có lỗi với ngài.”
Rất nhiều kẻ có bản lĩnh thật sự gặp tình huống này đều nhiều ít có chút không vui, nhưng Quý Huyền Vũ không phải người bình thường, hắn hơi hơi cười nhạt: “Không sao.”
Duỗi tay không đánh kẻ mặt cười, Chu lão gia tử cũng thật sự là nhân tinh, ngữ khí ông ta bất đắc dĩ, lại rõ ràng không cảm thấy có lỗi nhiều lắm, liền tính là cháu trai lén ông làm, lão gia tử cũng không nôit giận, ông có ý nghĩ của chính mình: Dù sao người đều tới rồi, ai có bản lĩnh thật sự liền có thể xong việc, trấn an hai vị cao nhân sao, ông có thể làm được.
Trong phòng có hai người trẻ tuổi đang cãi nhau, trường hợp kịch liệt, một nam một nữ, nhìn đã đến mức hận không thể xé xác nhau.
Cô gái trẻ tuổi mồm mép nói đến thập phần nhanh nhẹn: “Ông nội mê tín ngươi cũng mê tín!? Không khuyên thì thôi, còn đi tìm cái đạo sĩ! Cái tên phế vật chơi bời lêu lổng Chu Thành nhà ngươi! Chính sự không trông cậy được mà nhân sự ngươi cũng không làm, ta cho rằng trong đầu người ít nhất còn có chút suy nghĩ, kết quả tất cả đều là bã đậu!”
Nam mặt đỏ tai hồng: “Vậy thì ngươi có khả năng ngươi có bản lĩnh! Thật đúng là đem chính mình thành chủ nhà! Mời đạo trưởng chính là chính sự, ông nội cũng chưa nói chuyện ngươi sồn sồn lên cái gì! Lấy cái tính tình thối này của ngươi xứng đáng bị người đá! Chu Thụy Thụy ngươi xứng đáng độc thân!”
Chu Thụy Thụy nhìn là thật sự muốn cào mặt hắn: “Ta đá hắn, là ta đá hắn! Tra nam các ngươi tất cả đều một cái dạng, ta khinh!”
Chu lão gia tử ho khan một tiếng: “Đang có khách ở đây, hai đứa nháo cái gì!”
Hai người thở phì phì mà ngậm miệng lại, trừng mắt lườm đối phương, ai cũng không phục ai: “Hừ!”
Chu Thụy Thụy xoay người, ánh mắt rơi xuống trên người Quý Huyền Vũ, trước tiên bị dung mạo của hắn làm cho choáng váng, sau khi hoàn hồn liền chần chờ nói: “Ông nội, đây là người ông tìm tới?”
Quý Huyền Vũ cùng vị đạo trưởng râu ria kia quả thực là hai cái phong cách, một cái thường phục một cái đạo bào, một cái nhìn qua có thể lên sàn catwalk, một cái nhìn liền rất phong kiến mê tín.
Nhưng không thể không nói, nhắc tới trừ tà, hình tượng nghĩ đến đầu tiên chính là đạo trưởng giống như vậy.
Nếu ở chỗ khác mà nhìn thấy Quý Huyền Vũ, Chu Thụy Thụy khẳng định là trước mắt sáng ngời, ngắm nghía nhiều hơn một chút, nhưng tình cảnh này, Chu Thụy Thụy cho hắn cùng đạo trưởng râu ria một cái kết luận, đều là kẻ lừa đảo.
Cái gì mà pháp thuật trừ tà, cô chính là người kiên định ủng hộ khoa học và chủ nghĩa duy vật!
Quý Huyền Vũ bước tới phía trước, Chu lão gia tử đã trấn an tốt lão đạo trưởng, đạo trưởng xốc mí mắt, trên dưới đánh giá Quý Huyền Vũ một phen, làm bộ làm tịch khách khí nói: “Tại hạ là đại đệ tử thứ 32 của Thanh Liên Quan, là người tu đạo trên núi, xin hỏi đạo hữu sư thừa phương nào?”
Quý Huyền Vũ lại lười đi đánh giá lão, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ hắn có mấy cân mấy lượng, không cần phí công phu xem nhiều. Quý Huyền Vũ một đôi mắt phượng ngậm ý cười, trả lời thập phần chày gỗ: “Không môn không phái.”
Những người còn lại sửng sốt.
Chu Thụy Thụy: Kẻ lừa đảo không chuyên nghiệp như vậy sao?
Chu Thành cùng đạo trưởng liếc nhau, còn lo lắng ông nội hắn thật sự mời được cao nhân đến phá hỏng kế hoạch của bọn họ, kết quả liền thế này?
Cho nên đây thật sự là một kẻ lừa đảo khác tới đoạt sinh ý của bọn họ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro