Phi thang chi hau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương bảy mươi lăm

Kiếm vực tam hoàng

Dựa vào tay Quân Lan, Đao hoàng, Quân Lan hai người hóa thành một đạo lưu tinh phóng đi, không lâu sau hai người dừng lại tại một địa phương. Tại một đỉnh núi, 3 nữ tử yên lặng xuất hiện. Cầm đầu là một nữ tử quần đỏ, nương theo gió phiêu phiêu như tiên tử hạ xuống, rồi mỉm cười nói:" Quả nhiên như Tử Hoàng dự liệu, người này đã bị thương..."

"Sử tỷ có muốn đuổi theo, hắn mới chạy không xa" một nữ tử hỏi.

"Không cần, cái tên Đao đế kia cũng là một lão hồ ly, chúng ta dù chưa trực tiếp cùng hắn giao thủ nhưng cũng đã chứng kiến qua thủ đoạn của hắn. Phía trước tất có Đao vực cao thủ tiếp ứng hắn. Thôi, lần này mệnh hắn còn lớn, hãy tha cho hắn một mạng lần này. Hahaha..." Ba người cười lớn rồi sánh vai đạp không mà đi....

Buông tha Đao hoàng chạy về đao vực, bên này chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái tiến lên, cười nói: "Không nghĩ tới kiếm hoàng thật sự là người tài giỏi a, một chút đề nghị như vậy đã mời được cao thủ đến, ba vị hoàng cấp cao thủ tọa trấn, việc của kiếm vực có thể thành rồi."

Phong Vân Vô Kị trong lòng cũng biết, chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái này chỉ sợ là đã sớm ẩn núp một bên, vẫn quan sát tình huống phát triển, xuất hiện một, hai vị hoàng cấp cao thủ đã khiến hắn chấn động, rối loạn kế hoạch. Có ba vị kiếm hoàng, bất luận nói như thế nào, nếu muốn bảo trụ một khu vực mấy ngàn thước với hơn một vạn người, hoàn toàn đủ khả năng. Chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái xem như kiếm vực nhất định không bị tiêu diệt, lúc này mới tạo nhân tình, ra tay hỗ trợ.

"Tử hoàng chưởng môn, lần này còn may mà ngươi ra tay giúp a! ngày khác nếu như ngươi có việc dùng đến kiếm vực thì ta tất sẽ không chối từ." Phong Vân Vô Kị cũng không tiện lột trần sự việc, tiến lên hàn huyên.

Tử hoàng cũng mỉm cười, "ngươi và ta liên minh, là muốn trợ giúp cho nhau, kiếm hoàng nói như vậy, có vẻ quá khách khí."

Hai người vừa hàn huyên vài câu, sau đó Tử hoàng tìm cớ ly khai.

Ám vực ma quân thấy tình thế không ổn, đao vực đã sớm từng bước lặng lẽ ly khai. Ma Vực còn không so được với đao vực, đến cả đao hoàng còn có thể bị trấn áp, Ám vực ma quân cũng tự biết trong lòng, nếu như sự chú ý của kiếm vực chư hoàng chuyển qua bên hắn, lần này chỉ sợ khó có thể chạy thoát. Bởi vậy, trước tiên phải chuồn sớm trước khi chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái và đệ tử kiếm các quay lại. Phong Vân Vô Kị quay lại không thấy Ám vực ma quân, sắc mặt biến đổi, nghiến răng nói:"Người này cũng trốn thật nhanh, lần này có thể để hắn chạy thoát, lần sau nếu gặp được hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha như vậy".

"Tây môn huynh, Độc cô tiền bối, lần này thật may mắn được các người giúp đỡ, nếu không, Vô Kị thật không biết phải ứng phó như thế nào, nói không chừng kiếm vực hôm nay toàn quân không còn một người. Cám ơn các vị."

Độc Cô Cầu Bại bình thản nói: "Kiếm hoàng không cần khách khí, chúng ta đã đồng ý gia nhập kiếm vực, cũng xem như là một phần tử trong đó, huống hồ cho dù chúng ta tịnh không có đồng ý gia nhập kiếm vực, nhưng bằng vào các ngươi đều là người trong kiếm đạo, chúng ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lần này mặc dù đã qua khỏi kiếp nạn, nhưng cho dù thế nào vẫn chưa thực sự chấm dứt. Dù như thế nào ngươi cũng nên nghĩ cách làm cho kiếm vực đệ tử thực lực nhanh chóng tăng lên thần tốc."

"Vô Kị thụ giáo." Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ.

"Mmm, đao hoàng kia tu vi quả thật không sai, đúng rồi, chỉ là tên thiếu niên kia ngay cả đao hoàng cũng phải cúi đầu nghe lệnh, đích thực cũng có chút cổ quái a!" Tây Môn Y Bắc vẻ mặt trầm tư nói.

Phong Vân Vô Kị và Độc Cô Cầu Bại đều chấn động.

"người nọ ...... chỉ sợ võ công dĩ nhiên là rất cao, làm cho người ta sợ hãi......," Độc Cô Cầu Bại nói, vừa lúc Tây Môn Y Bắc trông lại, hai người nhìn thoáng qua nhau, đều thấy được sự kinh hãi từ trong mắt đối phương.

"...... hai vị đã đi tới kiếm vực, lúc này cũng tốt để quan tâm tới....cũng có thể ở lại nơi này" Phong Vân Vô Kị nhìn hai người cùng đến, liền hỏi.

Độc Cô Cầu Bại lắc đầu: "ta đã ở tại nơi kia trong thời gian rất lâu, thói quen đó nhất thời không đổi được. Huống hồ nhị đệ tử kia của ta mỗi ngày đều đến khiêu chiến vài lần, một thời gian dài cùng hắn bất hòa cũng là có chút không quen. Người của Đao vực đã có hứa hẹn, tương lai cũng sẽ không dễ dàng hủy ước. Ma Vực tạm thời cũng không có khả năng xuất thủ, đao vực đưa ra hứa hẹn trọng yếu như thế, chẳng biết Ma Vực có gì phản ứng. Ngươi cũng cần cẩn trọng đề phòng, phỏng chừng không lâu sau Ma Vực cũng có điều ước như vậy."

Tây Môn Y Bắc nói rất ít, vẻ mặt vẫn biểu hiện sự lạnh lùng, nghe được [Phong Vân Vô Kị đưa ra thỉnh cầu, lạnh lùng nói ra vài câu: "Ta không quen."

Phong Vân Vô Kị cũng biết, nữ tử trên bức tường trong Băng điêu kia nhất định là người Tây Môn Y Bắc yêu thương, vô số năm tháng qua đi, sớm sinh ra cảm tình, cũng là muốn cưỡng cầu cũng không được.

Hai người không nguyện ý, Phong Vân Vô Kị cũng không bắt buộc được, nhưng trong lòng biết có được sự giúp đỡ của hai người đã là quá tốt, nếu quá cưỡng cầu, 2 người càng mau li khai.

Đao vực và Ma Vực đối với kiếm vực có thể nói hoàn toàn thất bại, sau trận chiến này tên tuổi kiếm ma Độc Cô Cầu Bại, Tây Môn Y Bắc bắt đầu loan truyền trong thiên hạ, ai cũng không biết nguyên lai trong thái cổ, sớm đã có hai nhân vật kiếm hoàng cường hãn như thế.

Kiếm vực có Phong Vân Vô Kị, Độc Cô Cầu Bại, Tây Môn Y Bắc ba gã cao thủ kiếm đạo tuyệt đỉnh tọa trấn, Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái liên minh với thế lực thứ năm, thanh danh nhất thời tăng lên, không ai dám coi thường thế lực thứ năm này do các tân phi thăng giả lập thành.

Ma Vực vực chủ, đại cường giả Ám hắc Đế quân rốt cục cũng ra mặt liễu, người này mặc dù không có hiển lộ chân thân, nhưng đã thông qua tự do nhất phái truyền lời: Ma Vực chúc mừng kiếm hoàng Phong Vân Vô Kị thành lập kiếm vực. Hành vi lúc trước của Ma Vực chỉ do một số người tự phát, đối với lập trường của Ma Vực không có quan hệ, Ma Vực hoan nghênh sự gia nhập của kiếm vực. Trong vòng một ngàn năm Ma Vực cam đoan tuyệt đối sẽ không có hành động thù địch với kiếm vực.

Theo sát sau Ma Vực, Tuyết vực, cửu nghi vu tộc cũng thông qua tự do nhất phái chấp nhận sự xuất hiện của kiếm vực.

Một đám phi thăng giả không quá bốn trăm năm phi thăng, đã ngăn trở hơn một vạn, thậm chí trăm ngàn cao thủ cùng công kích, điều này thật sự khiến kẻ khác khó có thể tin tưởng, nhưng mà sự thật lại chính là như thế.

Theo sát sau đó, việc kiếm vực kiếm hoàng sáng tạo ra 'Kiếm Trận' liền bị tự do phái phát hiện. Đối với loại kiếm trận dẫn động thiên địa linh khí cùng tụ hợp một chỗ đích thực kỳ diệu, tất cả mọi người trong lòng rất hứng thú. Thậm chí ngay cả chưởng môn nam thăng bắc đẩu kiếm phái Tử Hoàng biết được đã phái sứ giả tới kiếm vực, muốn có khẩu quyết 'Kiếm Trận' trận pháp, nhưng bị Phong Vân Vô Kị lấy cớ từ chối.

Kiếm vực chi chiến, kiếm vực chết hơn ba trăm người, con số này làm Phong Vân Vô Kị vô cùng khó chịu, trong lòng cảm thấy áy náy, mặc dù Ma Vực cũng tổn thất tuyệt đối không ít.

"Sư phụ, người vì những đệ tử chết đi mà thương tâm?" Trì Thương luôn có thể xuất hiện đúng lúc, đôi lúc Phong Vân Vô Kị hoàn toàn có thể nghĩ, hiểu được, hắn nói với đệ tử, không thể như nói chuyện với bằng hữu được.

Kiếm các tầng thứ ba, Phong Vân Vô Kị phát hiện càng ngày càng thích nơi này, mỗi khi trong lòng thống khoái thì hầu hết hắn đều lên tầng thứ 3 mở cửa gỗ, đón gió lùa vào, lẳng lặng như một tên ngốc, lúc này hầu như tâm tình cảm thấy bình tĩnh phần nào.

"Kỳ thật tất cả mọi người chưa bao giờ đổ lỗi cho sư phụ." Trì thương tại phía sau Phong Vân Vô Vị lẳng lặng nói.

"Ta biết...." Phong Vân Vô Kị thời dài một tiếng, ánh mắt lướt qua không gian nhìn về phía xa xa, xa xa ...

Chương bảy mươi sáu

Người đến từ Thánh điện

Bốn vực cùng đưa ra tuyên bố đồng ý nhận kiếm vực là vực thứ năm, kiếm các cuối cùng cũng có được một khoảng thời gian an bình, mỗi người trong kiếm vực sau trận chiến nhận thấy bản thân mình còn kém, tất cả đều vì kiếm vực điên cuồng tu luyện võ công, Phong Vân Vô Kị cũng không có thúc giục, bởi vì hắn cũng đang tu luyện điên cuồng.

Kiếm nguyên cùng với chân khí thu được tại Ma Vực thông qua 'Hấp Tinh Đại Pháp' trong cơ thể đồng thời vận chuyển, nhất tâm nhị dụng đồng thời khống chế tâm pháp vận chuyển, vô cùng nỗ lực.

ba ba ba!!!

Từng loạt sợi gân, xương dài màu đen xuyên qua quần áo, xương cốt Phong Vân Vô Kị bắt đầu biến đổi, trông giống như một con quái vật dữ tợn, đáng sợ.

Mồ hôi lạnh từ trán Phong Vân Vô Kị tuôn xuống như mưa, thân thể dị biến thực thống khổ, căn bản không phải người bình thường nào cũng có khả năng tưởng tượng được, càng thêm khó có thể chịu đựng được. Đó là bởi vì ma khí bị bài xích tại thái cổ này. Phong Vân Vô Kị khai phóng ma khí đang trói buộc bên trong cơ thể từng chút một. Mỗi ít ma khí thoát ra lực bài xích tại thái cổ lại càng mạnh hơn. Dĩ nhiên để đạt tới một thực lực cực hạn Phong Vân Vô Kị không hề phóng thích ma khí, chỉ là không ngừng mượn lực bài xích tại thái cổ để tu luyện thân mình, chân lực kiếm nguyên trong cơ thể càng thêm thuần hậu dữ túy.

Qua mỗi một đoạn thời gian, cảm thụ đối với lực bài xích được thích ứng. Sau khi Phong Vân Vô Kị hướng tới tầng rất cao của bài xích lực thái cổ khiêu chiến, võ đạo đã tiến tới cảnh giới không có giới hạn ......

Chúng nhân tại kiếm các mỗi ngày đều cảm nhận được tại kiếm các tầng thứ ba kia ma khí nồng đậm, không ai hiểu được tại sao lại như vậy, cho đến khi Trì Thương trong lúc vô ý chàng nhập nhìn thấy hình dáng thống khổ của Phong Vân Vô Kị lúc tu luyện.

Trì Thương lặng lẽ lui ra, Phong Vân Vô Kị đang phải chịu thống khổ vô cùng do lực bài xích cường đại mang đến, căn bản không có phát hiện. Trì Thương kích động mọi người, cơ hồ mỗi người đều biết, tại kiếm các tầng ba, sư tổ so với mọi người còn liều mạng tu luyện hơn.

Mỗi tháng, Phong Vân Vô Kị đều xuất quan vài lần, khi trở về trông có vẻ đặc biệt mỏi mệt, lúc vào cửa cái gì cũng không nói, đi đến kiếm các tầng ba, đóng hết các cửa lại, chỉ một mình lưu lại trong đó. Đôi khi có thể nghe được tiếng kêu thống khổ từ tầng ba truyền đến. Mỗi khi đến ngày đó, tất cả mọi người đều đóng kín lục thức, không ai đành lòng nghe tiếng kêu thống khổ này.

Phong Vân Vô Kị cũng chưa bao giờ lộ ra cho mọi người, mỗi lần vào ngày thứ hai này, Trì Thương có cơ hội duy nhất diện kiến Phong Vân Vô Kị. Sau khi tiếp kiến Trì Thương phát hiện tại lầu ba bóng loáng có một vết máu lớn. Trì Thương không dám tưởng tượng, sư phụ rốt cuộc điên cuồng luyện công như thế nào.

Trì Thương luyện công cũng ngày càng liều mạng hơn, trì thương liều mạng, ngay cả các kiếm các đệ tử khác cũng bắt đầu tu luyện liều mạng.

"thực lực, thực lực, thực lực, chúng ta phải cường đại thực lực ......" Mỗi vị kiếm các chiến sĩ trong lòng đều điên cuồng hét lên, đối với khát vọng thực lực, phỏng chừng cả thái cổ không có có khát vọng mãnh liệt hơn so với người trong kiếm các.

Thực lực chính là điểm quan trong, nếu không cố gắng làm sao có thể sinh tồn.

Phong Vân Vô Kị rốt cuộc mỗi lần đi ra ngoài làm gì? chuyện này cũng chỉ có Phong Vân Vô Kị biết. Trong cơ thể ma khí cường đại so với thế giới bài xích lực, Phong Vân Vô Kị ma khí đạt tới trình độ nhất định, lực bài xích của thái cổ sẽ không tái gia tăng. Nhưng nếu muốn thực lực nhanh chóng gia tăng mà không mất thời gian dài lợi dụng lực bài xích của thái cổ...Phong Vân Vô Kị đã tìm được biện pháp tốt nhất

chỉ cần ma khí sung túc, cơ hồ có thể vô hạn gia tăng lực bài xích của thái cổ. Nhưng Phong Vân Vô Kị tại thái cổ nghĩ đến duy nhất có thể miễn cưỡng tăng cường ma khí chính là sự tồn của hơn vạn, chục vạn, thậm chí trăm vạn mãnh thú.

Mỗi một hoạch định, đều dựa vào kinh nghiệm sanh tử chiến. Yêu thú công lực trăm ngàn năm, Phong Vân Vô Kị với sự trợ giúp của đệ ngũ kiếm đảm hoàn toàn dễ dàng một kích giết chết. Nhưng dĩ nhiên Phong Vân Vô Kị cần công lực, sử dụng hấp tinh đại pháp chuyển hóa hoàn toàn công lực của yêu thú trăm ngàn năm thành ma khí thuần túy. Chỉ có điều chỉ có nhiều yêu thú công lực hơn mười ngàn năm mà thôi, cái đó không thể thỏa mãn hắn. Bởi vậy Phong Vân Vô Kị lợi dụng thần thức tìm kiếm những thái cổ yêu thú bí ẩn hung hãn này. Sau khi giết chết liền thu lấy nội đan, chuyển hóa thành ma khí trong thân.

Nhưng vấn đề chính là mãnh thú ngàn ngàn năm thật khó tìm thấy, không nói bản thân chúng thực lực cực độ cường hãn, hiện tại Phong Vân Vô Kị có công lực tu vi hơn vạn năm, hơn nữa kiếm hoàng chi cảnh đích thực có diệu dụng đặc thù, nếu muốn lại giết mãnh thú ngàn ngàn năm tu vi cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thường thường hắn cũng thu thập được nhiều kinh nghiệm từ những trận huyết chiến này, đó cũng là lý do vì sao mỗi lần trở về Phong Vân Vô Kị đều có vẻ mệt mỏi.

Bầu trời thái cổ hầu hết thời gian đều là mây đen dầy đặc phủ kín, nhưng không phải do trời mưa, chỉ là hiếm thấy ánh mặt trời mà thôi. Phong Vân Vô Kị mượn lực bài xích của thái cổ tu luyện vừa hết một ngày, đột nhiên cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc nhưng cũng kỳ lạ.

"Xuất hiện đi." một âm thanh già nua vang lên bên tai Phong Vân Vô Kị.

Một nỗi khiếp sợ ngoài ý muốn, Phong Vân Vô Kị mở cửa kiếm các tầng 3, nhảy qua cửa sổ, từ không trung hạ xuống, rồi chuyển thân hướng xa xa phóng tới.

Ở một nới không cao, cỏ dại mọc đầy trên đỉnh núi, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy sứ giả kiếm nô.

"Ngươi không phải đã chết sao?" Phong Vân Vô Kị kinh ngạc nhìn một lão nhân đầu bạc hỏi: "ta nghe nói tại nơi này vị diện phi thăng giả và tiếp dẫn sứ giả cùng bị giết."

Kiếm nô cười khổ nói:"đúng vậy, tiếp dẫn sứ giả quả thật là đã chết, nhưng tịnh không phải là ta. Sau khi ta đưa ngươi rời khỏi thánh điện, thánh điện đã giao cho ta nhiệm vụ khác, phụ trách thay đổi các vị tiếp dẫn sứ giả, đáng nhẽ ta đã phải chết nhưng may mắn thoát khỏi kiếp nạn!

"Ta nghe nói, lúc đó thiên sứ đã xuất hiện?" Phong Vân Vô Kị bèn hỏi, ngữ khí mang theo sát khí.

"Ngươi như thế nào lại biết?...... Ah, ta đã quên phi thăng giả lần này cơ hồ đều có thể nói là đồ tử đồ tôn của ngươi." Kiếm nô cảm khái lắc đầu nói: " đừng quên thiên giới quá mạnh mẻ, căn bản là không thể đối phó."

"......" Phong Vân Vô Kị trầm mặc không nói, hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi: "ngươi] như thế nào lại tới nơi này, không phải sự tình đơn giản chỉ như vậy?"

Kiếm nô thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kị, có chút kích động nói: "ta chưa bao giờ tự hào như vậy ...... thật sự ta làm tiếp dẫn sứ giả đã nhiều năm, chưa bao giờ ta hiểu được nhiệm vụ này lại cao cả, quan trọng như thế. Hài tử, ngươi là kẻ kiêu ngạo, lúc ấy gặp lại ngươi, nhing thoáng qua ta biết ngươi không giống với những người khác."

"mấy vạn người ...... mấy vạn người a! Ta chưa bao giờ nghĩ tới điều đó, ngay cả trong thời hoàng kim, cực thịnh cũng không dám tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn lại đột nhiên có nhiều phi thăng giả phi thăng!

Kiếm nô trong mắt có chút ướt át, lau nước mắt, Kiếm nô nói: " Ngươi đừng cười ta, đã già như vậy rồi lại tự nhiên thất thố rơi nước mặt trước mặt ngươi như thế ... ... thật lâu không có thể nghiệm qua loại tình cảm này. Ai, hơn nhiều năm trôi ngươi lần đầu tiên để ta thấy được loài người đã có hy vọng ......"

Phong Vân Vô Kị chỉ nhìn Kiếm nô, không có cắt ngang cảm khái của hắn, bởi vì đột nhiên trong lúc đó Phong Vân Vô Kị hiểu được có lẽ kiếm nô cũng vẫn là một con người.

Chương bảy mươi bảy

Tam tộc chiếu hội

Kiếm nô vẫn ở vào trạng thái kích động, nhưng Phong Vân Vô Kị lẳng lặng đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn tâm tình kích động của lão nhân.

Sau nửa ngày, kiếm nô rốt cục cũng bình tâm lại, lão nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kị, sau đó mở miệng nói: "thiên giới, yêu ma cùng với ma tộc đã tới thánh điện."

"A?! ......" Phong Vân Vô Kị chấn động, không nghĩ tới kiếm nô lúc bình tâm lại nói ra một sự kiện có thể làm chấn động cả thái cổ.

"bọn họ...... như thế nào ...... vì cái gì? Mmm ......" Phong Vân Vô Kị nhất thời không tìm thấy từ để diễn tả.

Kiếm nô cười cười: "đây đều là bởi vì công lao của ngươi."

Nhìn thấy sự chấn kinh của Phong Vân Vô Kị, kiếm nô tiếp tục nói: "ba tộc cao nhất cùng tụ tại thánh điện, tất cả duyên cớ đều bởi vì ngươi. Ngươi có nhớ rõ trước phi thăng đã lưu lại 'Diệt ma tâm kinh' không? Thánh điện cũng không nghĩ tới một quyển Diệt ma tâm kinh lại mang đến ảnh hưởng lớn như thế. Nội trong vòng mấy trăm năm có mấy ngàn người phi thăng, tốc độ loại...này thánh điện khi biết được cũng rất là khiếp sợ."

"ba tộc cao nhất kia đã kia nói cái gì?" Phong Vân Vô Kị hỏi thẳng vào vấn đề, ngữ khí không chút kinh sợ.

Kiếm nô nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kị nói: "ba tộc, chủ yếu là thiên giới yêu cầu thánh điện đem toàn bộ 'Diệt ma Tâm Kinh' hủy bỏ, cùng với việc phế bỏ võ công của tất cả phi thăng giả phi thăng lên thái cổ!"

"cái gì?!!! bọn họ sao tự nhiên lại đề xuất yêu cầu qua đáng này?" Phong Vân Vô Kị ánh mắt nhất thời chuyển sang màu hồng, nghiến răng ken két, những kêu răng rắc phát ra từ các đốt ngón tay.

"loại yêu cầu này thật sự thái quá!" Kiếm nô ngửa đầu nhìn bầu trời, âm trầm nói: "nhưng nếu không làm như vậy, thiên giới uy hiếp sẽ phái thiên sứ tới tiêu diệt toàn bộ các vi diện!"

Một cổ kiếm ý cuồng bạo từ trên người Phong Vân Vô Kị phát xuất, kiếm khí cuồng bạo khiến đá vụn và cát vàng tung bay. Đối mặt với kiếm ý cuồng bạo kia của Phong Vân Vô Kị, kiếm nô cũng không chịu được phải lui lại mấy bước, kinh ngạc nói: "không nghĩ tới bốn trăm năm công phu, ngươi công lực lại tinh tiến đến vậy."

Phong Vân Vô Kị cúi đầu, hai tay nắm chặt đến nỗi cả bàn tay trắng bệch, thân người căng cứng, mái tóc dài phủ xuống, không thấy rõ vẻ mặt hắn lúc này thế nào

"Thánh điện đưa ra câu trả lời như thế nào?" Phong Vân Vô Kị thanh âm rất nhỏ bình tĩnh hỏi, giọng nói không có chút gì kích động.

"Dưới sự nỗ lực của Thánh điện, Thiên giới đồng ý tại nơi đó các phi thăng giả có thể phi thăng nhưng bọn họ sau khi phi thăng lên phải được tiến hành thanh tẩy hoàn toàn, tất cả võ học bị thu hồi, tất cả những trí nhớ liên quan đến võ học kia phải bị xóa đi. Cái vị diện kia từ nay về sau không được có người phi thăng nữa, đó là tuyên bố cuối cùng của Thiên giới."

"ngươi để ta bình tĩnh một chút, ta nghĩ đấy thật là một ý tốt không thể tưởng tượng được."

"được rồi, lần này ta đại biểu Thánh điện thông tri cho ngươi, mục đích đã đạt được, lần tới gặp mặt, hành động như thế nào tất cả đều tùy thuộc vào ngươi.... Hy vọng từ nay về sau chúng ta còn có cơ hội gặp mặt. Ta tại Thánh điện nếu có thể giúp ngươi nhất định sẽ toàn lực tương trợ." Kiếm nô giọng nói đầy thâm ý, sau đó từ ngọn núi hạ xuống, như một đám mây hồng bay đi xa.

Phong Vân Vô Kị tìm một khối đá to, ngồi xuống, nhìn về xa xa, thật lâu sau mới đứng lên. Trên mặt đã mất đi thần sắc mê mang, mà hiện ra chính là thần sắc kiên định, thân hình nhoáng lên rồi biến mất không một chút dấu vết ......

"Tây môn huynh, ta phải nhờ ngươi trợ giúp." Tại băng diêu ở u minh phong, Phong Vân Vô Kị hướng tới Tây Môn Y Bắc đang lảo đảo vì say rượu nói.

Phong Vân Vô Kị trên mặt có chút lo lắng, điều này làm cho Tây Môn Y Bắc giật mình tỉnh lại, tửu ý nhất thời bay mất vài phần.

"Sao lại thế này? sự tình khẩn yếu gì cần ta phải hỗ trợ?" Tây Môn Y Bắc khoanh chân ngồi xuống, mắt khép hờ, một luồng tửu khí nồng đậm như sương trắng từ đỉnh đầu bay ra, Tây Môn Y Bắc mở mắt ra, ánh mắt lóng lánh hữu thần.

"ta phải đi tới vị diện." Phong Vân Vô Kị nói.

" ý ngươi muốn là nhờ sự giúp đỡ của ta, giúp ngươi quay trở lại một lần?" Tây Môn Y Bắc nhìn Phong Vân Vô Kị nói.

"đúng vậy, chính xác là ta hy vọng ngươi giúp ta mở ra một thông đạo đi tới vị diện. Ta nhớ hình như ngươi đã từng đi qua, nên ở phương diện này tất có kinh nghiệm."

Tây Môn Y Bắc nghe vậy nhắm mắt lại, từ từ dựa vào tường, thở dài một tiếng nói: "Vô kị huynh, không phải là ta không nghĩ cách giúp ngươi, mà là căn bản không có cách nào giúp ngươi. Không có lối đi qua cái vị diện kia, căn bản là không thể chuẩn xác mở ra thông đạo tới vị diện."

"cái gì!" Phong Vân Vô Kị tâm thần chấn động, căn bản hắn không có mong chờ đáp án này.

"chẳng lẻ không có biện pháp sao?"

Tây Môn Y Bắc trầm ngâm một lát, đoạn ngẩng đầu nói: "biện pháp, thật ra ta đã có một tình huống loại này, ta đã có biện pháp mở ra thông đạo, nhưng kết quả cuối cùng chỉ có thể tùy thời mở ra một thông đạo. Thông đạo đó có thể tới Ma giới, cũng có thể tới Thiên giới, mà cũng có thể tới vị diện, tóm lại rất khó nói. Nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể mở cho ngươi tới vị diện"

"vận khí tốt?......" Phong Vân Vô Kị cười khổ, từ từ dựa vào vách tường lạnh như băng, nhìn lên băng diêu phía trên, trong lòng có chút khó chịu hỏi: "chẳng lẻ thật sự không có biện pháp nào?"

Tây Môn Y Bắc lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, đột nhiên quay đầu lại nói: " có một biện pháp."

"cái gì?"

"ngươi đã lĩnh ngộ biện pháp mở ra thông đạo vị diện! ......"

"...... ngươi mất bao lâu mới có thể mở một lần thông đạo vị diện?" Phong Vân Vô Kị hỏi.

Tây Môn Y Bắc kinh ngạc nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kị, sau đó nói: "mở thông đạo vị diện không giống với phi thăng, năng lượng cực kỳ to lớn, thậm chí với tu vi hiện tại của ta chỉ có thể mở một tháng một lần, trong vòng một tháng thân thể ta rất yếu, ta căn bản không thể mở lại thông đạo vị diện.

"ta hiểu được." Phong Vân Vô Kị gật đầu: "chúng ta khi nào thì bắt đầu."

"hiện tại bây giờ, ngươi tốt nhất kêu kiếm ma Độc Cô Cầu Bại lại đây, ta mở vị diện thông đạo xong, thân thể vô cùng suy yếu."

"Mmm."

Phong Vân Vô Kị đi ra ngoài băng diêu, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu, một đại điêu từ tầng mây giương cánh bay xuống.

"Đại điêu, hãy mời kiếm ma Độc Cô Cầu Bại đến đây."

Đại điêu kia phát ra một tiếng dài, sau đó hóa thành một điểm đen, nhanh chóng biến mất tại chân trời ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro