chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bọn họ lại dám đến tìm Phi Nhi gây phiền toái, trong mắt bọn họ còn có trẫm hay không?” Hiên Viên Vũ sắp bị tức chết, hắn không nghĩ mình vừa ra cửa có hai ngày thì ngay lập tức xảy ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa không chuyện nào được sự đồng ý của hắn cả.

Viên Quân sớm đoán được sau khi Hoàng thượng biết sẽ nổi giận, bởi vì tất cả mọi chuyện đều do hắn nói ra."Hoàng thượng xin bớt giận. Thần nghĩ chúng đại thần cũng không phải cố ý, chẳng qua là suy nghĩ cho xã tắc, xin Hoàng thượng không cần giáng tội." Viên Quân biết nếu như hắn không sớm đem chuyện này nói ra mà để cho Hiên Viên Vũ tự mình biết được thì chỉ sợ cục diện này cũng không dễ dàng thu thập như vậy. (Tử Vũ: gớm a Quân còn xin hộ cái đám thất phu đó! Toàn lão già cổ hủ 

Hiên Viên Vũ vừa nghe, có chút dở khóc dở cười, nàng cư nhiên không coi hắn ra gì, tuyệt đối không chừa mặt mũi cho hắn. Vừa nghĩ vậy, hắn liền đi vào bên trong phòng nàng.

"Hắn trở về thì trở về, không cần kéo ta dậy." Tiêu Tương Phi trở mình một cái, không nhịn được nói, nàng rốt cuộc vẫn bị Hỉ Nhi đánh thức, mở mắt nghe rõ lời của Hỉ Nhi xong tâm tình vô cùng mất hứng.

Đám người Hỉ Nhi quay sang nhìn nhau, Hoàng thượng tới là đại sự hàng đầu, bất luận kẻ nào cũng không được chậm trễ, nhưng tiểu thư nghe thấy Hoàng thượng đến lại cố tình không để ý.

"Tiểu thư. . . . . ." Nhóm người Hỉ Nhi bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, không biết nói như thế nào.

Tiêu Tương Phi mở ánh mắt còn mông lung do buồn ngủ ra nhìn họ, giống như đang tiến hành một cuộc đấu tranh không tiếng động.

Hiên Viên Vũ lúc tiến vào, nhìn thấy tình cảnh như vậy, hắn nhíu chân mày thật chặt, hắn phát hiện lúc nàng chưa tỉnh táo, không tự chủ tản ra một cỗ sức quyến rũ, hấp dẫn hắn thật sâu.

"Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng." Đám người Hỉ Nhi phát hiện Hoàng thượng đã đến, vội vàng hốt hoảng hành lễ.

Hiên Viên Vũ hướng họ gật đầu một cái, ý bảo họ đi ra ngoài.

Đám người Hỉ Nhi lo lắng len lén nhìn Tiêu Tương Phi đang còn nằm trên giường, không thể không nghe mệnh lệnh đi ra.

Đám người Hỉ Nhi vừa đi, Tiêu Tương Phi cũng không lên tiếng, Hiên Viên Vũ tự nhiên là đứng nhìn nàng, hai người cũng không nói chuyện.

Qua thật lâu, Hiên Viên Vũ không nhịn được thở dài một cái, bất đắc dĩ nói: "Nàng không có gì muốn nói với ta sao?" Hắn biết nữ nhân này quật cường, cho nên hắn không thể không mở miệng nói chuyện trước.

"Ngươi muốn ta nói cái gì? Nói ta bẻ gãy tay Tương Phi của ngươi à? Hay nói ta đắc tội đại thần của ngươi? Ngươi là tới là để hưng sư vấn tội sao? Vẫn là suy nghĩ xem làm thế nào cho ta chịu nhận lỗi?" Nàng không chút để ý nói, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt, nói chuyện tự nhiên như thể đang đàm luận về thời tiết.

Hiên Viên Vũ đã sớm dự liệu rằng nàng sẽ nói như vậy, nhưng là không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp nói ra như thế, rất thẳng thắn. "Bọn họ cũng có chỗ không đúng, nhưng nàng ra tay cũng quá nặng." Hắn không phải là đang trách móc nàng, mà là đang quan tâm nàng.

Tiêu Tương Phi lập tức tỉnh cả ngủ. Cái gì cơ? Nói nàng ra tay quá nặng? Nàng đã hạ thủ lưu tình, như thế đã coi như nể tình lắm rồi. "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như còn có lần sau, đừng trách ta xuống tay không lưu tình." Nàng nghĩ xong, lần sau cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.

"Hoàng thượng rời đi Hướng Dương cung chưa?" Đây không biết đã là lần thứ mấy Tương Phi hỏi câu này rồi, cứ cách một canh giờ nàng lại hỏi một lần, mỗi lần hỏi xong sắc mặt lại khó coi đi một phần.

Cung nữ vẫn phục vụ bên ngoài tâm thần có chút bất an trả lời: "Nương nương, Hoàng thượng vẫn còn ở Hướng Dương cung." Họ đã phái người đứng theo dõi ở bên ngoài Hướng Dương cung rồi lúc nào cũng có thể biết được hành tung của Hoàng thượng.

Quả nhiên, Tương Phi vừa nghe xong, sắc mặt hết sức khó coi, không thèm để ý đến đau đớn lập tức từ giường vội vàng bò dậy, hét lên: "Không được, bổn cung nhất định phải đi gặp Hoàng thượng, tự mình tố cáo tội trạng của tiện nhân kia."

Mọi người không dám cản nàng, không thể làm gì khác hơn là đỡ nàng dậy, giúp nàng mặc quần áo và sửa sang lại nhan sắc, xong xuôi cũng nữ mới tiến lên đỡ nàng đi ra Cảnh Vân cung.

Tương Phi vừa nhịn đau vừa đi, gương mặt tinh xảo nhìn có vẻ rất đoan trang nhưng để ý kĩ thì vẫn thấy đang cố nghiến răng để nhịn đau, đau đến mức một bước nàng cũng không đi nổi. Nhưng cứ nghĩ đến việc Hoàng thượng đang ở cùng một chỗ với con tiện nhân kia, rồi tiện nhân kia sẽ nói xấu nàng trước mặt Hoàng thượng là nàng không thể chịu đựng thêm được nữa.

Nàng nhất định phải gặp Hoàng thượng, nhất định phải tố cáo tội ác của nàng ta, nhất định khiến nàng ta không có lấy một ngày tốt lành, nàng đã nhẫn nhịn hai ngày rồi. Bởi vì Hoàng thượng không có ở đây, nàng đành phải chịu đựng. Hiện tại, nàng không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.

Đoàn người thật vất vả mới đi tới Hướng Dương cung, thị vệ của Hướng Dương cung vội vàng đi vào thông báo, trải qua mấy tầng thông báo, rốt cuộc cũng cho nàng đi vào Hướng Dương cung.

Tương Phi mang một bụng hỏa khí, đi vào Hướng Dương cung tráng lệ , rốt cuộc đi vào đến chính cung thì thấy Hiên Viên Vũ cùng Tiêu Tương Phi đang vừa nói vừa cười với nhau.

"Hoàng thượng, Tương Phi nương nương đến." Thái giám bên cạnh Hiên Viên Vũ vội vàng nhỏ giọng nói, ngẩng đầu liếc nhìn Tương Phi đang chậm rãi đến gần .

Hiên Viên Vũ lúc này mới chú ý tới Tương Phi đã tới, gương mặt tuấn tú nhìn về phía nàng, phát hiện nàng đang đỡ cánh tay bị thương chậm rãi hành lễ với mình. 

"Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng." Tương Phi cố ý đỡ lấy cánh tay bị thương của mình, mục đích là muốn Hiên Viên Vũ biết nàng đang bị thương.

"Hãy bình thân, tay đang bị thương cũng không cần ra ngoài đi lại, cẩn thận chăm sóc vết thương." Hiên Viên Vũ thản nhiên nói, ý bảo nàng ngồi vào trên ghế.

Tương Phi thật vất vả mới nghe được những lời này, vành mắt lập tức hồng hồng, nước mắt nói rơi liền rơi, nàng ta không những không ngồi xuống còn khóc lóc rối rít nói: "Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp, vì thần thiếp đòi lại công bằng."

Hiên Viên Vũ không khỏi nhíu mày, hắn hiểu nàng muốn nói gì càng hiểu được nàng đến đây làm cái gì. "Ngươi đứng lên đi rồi nói." Bây giờ hắn cũng không ưa được nữa nữ nhân như thế, có lẽ là bởi vì Tiêu Tương Phi đặc biệt.

"Hoàng thượng, cánh tay của thân thiếp là bị Tiêu Tương Phi đánh gãy, Hoàng thượng ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp. " Tương Phi sau một phen nước mắt nước mũi cuối cùng cũng nói ra mục đích khi đến đây, ưu tư thương xót, lê hoa đái vũ.

Tiêu Tương Phi ngồi ngay ngắn ở chủ vị, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Tương Phi trình diễn, nàng cũng chẳng sợ nữ nhân này dở thủ đoạn gì, dám đến trêu chọc nàng nhất định sẽ không có được kết quả tốt.

"Không sai, tay của ngươi là ta bẻ gãy, chẳng ta thấy ta làm vậy chẳng có gì là không đúng hoặc không nên cả. Ta thấy ngươi mới gãy có một cánh tay, như vậy quá nhẹ rồi." Nàng đã không nói thì thôi, nói ra câu nào cũng kinh người, nàng thảnh thơi nói xong, vẻ mặt đắc ý nhìn Tương Phi đang bị tức điên.

"Hoàng thượng. . . . . ." Tương Phi kêu lên, lòng tràn đầy phẫn hận.

Hiên Viên Vũ rất nhức đầu, hắn căn bản không muốn trị tội Tiêu Tương Phi, vốn nghĩ sau khi về sẽ ban chút châu báu quý giá cho Tương Phi là xong, không nghĩ tới nàng lại đi thừa nhận hơn nữa còn rất chi là ngạo mạn.

Tiêu Tương Phi cao ngạo nhìn Tương Phi trước mắt, khinh thường nói: "Đừng có gọi, ngươi nên biết cầu người chi bằng cầu mình, chẳng lẽ không có người khác dựa vào thì không được sao? Hơn nữa, ngươi làm những chuyện kia, thiên lý không dung, cứ cho là hôm nay ta không giáo huấn ngươi thì lần sau cũng sẽ có một người lợi hại hơn giáo huấn ngươi. Hiện tại ta chỉ làm ngươi gãy một cánh tay, không chừng người khác còn muốn mạng của ngươi kìa."

"Hoàng thượng. . . . . ."

"Phi Nhi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro