Chương 13 - Ngu Thư Hân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ từ tỉnh dậy, nhìn căn phòng mới dọn vào này, đây không phải là một căn phòng cho ta cảm giác xa lạ, người nằm bên cạnh lại rất quen thuộc. Kỳ thật khi nàng không ầm ĩ lại rất dễ thương. Tựa như hiện tại, nàng xõa tóc ra, một đầu tóc đen nhánh vì nằm ngủ mà rối tung trên vai và trước ngực. Nàng có khuôn mặt rất dễ nhìn, mặt trái xoan, mũi cao thẳng, môi mỏng mang theo một chút vẻ phong tình mê hoặc người khác, da thịt nõn nà, dáng người hơi gầy và đơn bạc.

Nếu khi nàng tỉnh đôi mắt không long lanh nghịch ngợm tò mò, khi nàng tỉnh nếu không cười ngốc nghếch, nếu khi nàng tỉnh nói chuyện luôn luôn có vẻ mặt và động tác phong phú như thế, nếu nàng tỉnh không để lộ ra tính tình như một đứa con nít, thì nhất định sẽ là một thanh niên tuấn nhã câu hồn không ít nữ tử.

Ta là Ngu Thư Hân, nàng là vị hôn phu Triệu Tiểu Đường ta mới thành thân, nói là vị hôn phu cũng không đúng, nương tử có lẽ tương đối chuẩn xác hơn, vì nàng là một nữ tử.

Từ hôm qua thành thân đến giờ, tổng cộng nàng quen ta hai ngày, nhưng ta lại quen biết nàng hơn một năm nay, nàng nhất định không biết ta đã sớm quen biết nàng, nàng cũng nhất định đã quên là đã từng gặp ta.

Ngày nào đó Hoàng Thượng lại sai người thẩm tra danh sách và các bức họa của các công tử phú gia khắp nơi, để ta chọn một người làm vị hôn phu. Không đếm nổi đây là lần thứ mấy Hoàng Thượng đưa danh sách tới đây, hàng năm đều đổi mới, hàng năm ta đều chán nản.

Một đám tên và bức họa luôn làm ta cảm thấy không hứng thú, những cái tên và khuôn mặt xa lạ, ta chẳng biết ai cả. Nếu chỉ nhìn được tư liệu bên ngoài, vậy thì nội tâm của bọn hắn ra sao? Có người nào biết không? Tư liệu vĩnh viễn không bao giờ viết, ngay cả cơ hội gặp mặt còn không có, tính danh, tuổi tác, thân thế chẳng khác gì mặt của bọn họ, ngay cả những người có anh khí cao ngất cũng chỉ là hư ảo hời hợt. Và nếu chỉ dựa vào sự hư ảo đó mà quyết định chuyện cả đời mình sẽ không khỏi rất buồn cười đâu.

Hoàng Thượng tuy rằng đối đãi với ta như cha, chưa từng bức bách ta chuyện này, nhưng hôm nay không bức, không có nghĩa hắn sẽ vĩnh viễn như vậy. Ta biết, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng hắn vẫn luôn muốn gả ta đi, dù sao đây cũng là ước vọng của hắn từ trước đến nay.

Trước đây Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mặc dù luyến tiếc Nhạc Trinh công chúa của mình, nhưng khi nàng mới mười bảy tuổi cũng đã gả nàng đi, nên dù bọn họ có cưng chiều ta như thế nào thì ta bây giờ cũng đã qua tuổi hai mươi, chuyện kết hôn là sớm hay muộn thôi.

Càng nghĩ càng tâm phiền ý loạn, ta quyết định cải trang thành nam tử, xuất cung ra ngoài giải sầu.

Đây không phải lần đầu tiên ta xuất cung, khi cảm thấy mỏi mệt thì ta sẽ xuất cung đi chơi một chút, nhất cử nhất động của ta đều sẽ có người trình báo cho Hoàng Thượng, có lẽ hắn cảm thấy sẽ có một ngày ta phải rời khỏi cuộc sống cung đình, đi vào cuộc sống chốn dân gian, nên hắn liền buông tay để ta xuất cung.

Ta cũng biết xa xa phía sau có hai người đi theo ta, đó là Hoàng gia ám vệ mà Hoàng Thượng phái tới bảo vệ ta, mỗi ngày bọn họ đều cải trang thành người khác, khi ta muốn xuất cung bọn họ sẽ đi theo. Hoàng gia thị vệ tuy đông như thế nhưng kỳ thật chỉ có một mình ta ở lãnh cung, ta biết hậu cung nguy hiểm như biển sâu, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phái nhiều người như vậy tới chiếu cố ta, bảo vệ ta, ngoại trừ vì muốn báo ơn cho gia gia của ta, thì họ cũng thực sự xem ta là muội muội, nữ nhân mà đối đãi.

Ta thật sự cảm tạ vì điều đó, họ cho ta ở lại trong cung, tìm tất cả biện pháp dưỡng dục ta thật tốt, dùng hết khí lực làm điều tốt nhất cho ta. Ta biết bọn họ rất tiếc, thậm chí ta cũng biết hàng năm khi Hoàng Thượng đưa danh sách thanh niên tài giỏi tới, hắn và Hoàng Hậu đều rất cẩn thận chọn lọc lại, luôn muốn tìm người tốt nhất mới chịu đưa cho ta.

Ta đã từng cho rằng bọn họ làm như vậy chỉ vì ta làm bọn họ tưởng nhớ tới gia gia của ta, kỳ thật những việc họ đã làm cho ta đã vượt qua phạm trù báo đáp ân tình rồi. Bọn họ chưa từng yêu cầu ta nhất định phải trở thành một người như họ muốn, nhưng vẫn đối đãi ta như con của mình, thậm chí còn tốt hơn. Từ đáy lòng ta kính trọng họ như huynh tẩu, cha mẹ, nhưng phải sống dưới sự bảo vệ quá chu đáo này ta cũng không sung sướng gì.

Lúc còn nhỏ ta đã hiểu vì sao gia gia trước khi đi lại yêu cầu Tiên Hoàng và Hoàng Thượng không để ta có quan hệ gì với Hoàng gia hay quan lại, hai phạm trù này mặt ngoài có vẻ hoa lệ, nhưng bên trong lại đầy âm mưu và tranh đấu. Sống trong đó thì nhất định cả đời sẽ làm tù binh cho quyền lực.

Nếu ta lấy một người có dòng máu Hoàng gia hoặc con quan, dù cho người nọ chỉ có mình ta, dù cho người nọ là một người chính trực, thanh quan, nhưng cả ngày lẫn đêm vẫn phải lo lắng đề phòng bị người khác mưu hại.

Không phải cuộc sống của người thường sẽ không có mấy vấn đề này, có người chu du giang hồ, cũng vẫn sẽ có người hiểm ác, nhưng ít ra cuộc sống của người thường đơn giản hơn nhiều so với Hoàng gia và quan trường, mọi việc đều là mưu mô, đi sai một bước sẽ liên luỵ đến cửu tộc.

Rất nhiều người chỉ thấy được nét xa hoa của Hoàng gia và quan trường, mà quên sự thật là đằng sau đó là cả một vùng lốc xoáy, sóng ngầm luôn sẵn sàng nuốt lấy người khác. Tuy sống cuộc sống của người thường có lẽ sẽ không khá giả, nhưng được sống một cuộc sống bình thản mới là phúc.

Gia gia khi còn sống ở trong cung tranh đấu quan trường nhiều lắm, hắn biết rõ những mối nguy ở đó, nam nhân sẽ trở thành vật hi sinh chính trị, nữ nhân thì sẽ trở thành phần thưởng. Cho dù có cẩn thận cả đời thì cũng sẽ có lúc bị gục ngã, nếu không đã không xảy ra thảm án một nhà ba mươi dư nhân khẩu của gia đình ta rồi. Hắn hiểu ở Hoàng gia muốn sống được rất khó, chỉ cần bước một chân vào thì cả đời đừng mơ bứt ra được.

Vì thế hắn không muốn ta lại dính vào đó, hắn chỉ cần ta là một người bình thường, sống cuộc sống bình thường, bình thường mà chết đi, như vậy mới có thể khoái hoạt, chân chính giương cánh bay lượn trên bầu trời.

Khi gia gia mất ta còn rất nhỏ, khi trưởng thành mới biết hắn nghĩ ngợi rất chu đáo cho ta. Vì thế tuy ta ở lãnh cung, tuy rằng người dưỡng dục ta lớn lên chính là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, tuy từng ấy năm Hoàng Thượng và Hoàng Hậu chưa bao giờ mở miệng xem ta là muội muội hoặc nữ nhân của họ, nhưng ta cũng không màng đến Hoàng gia và quan trường, xem tất cả đều không liên quan đến mình, cũng giữ một khoảng cách với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.

Ngu Thư Hân không có quan hệ gì với Hoàng thất, nhưng trong tim ta, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu luôn là anh trai và chị dâu, cha mẹ cả đời này của ta. Cho dù sau này ta không còn ở trong cung nữa thì mối thân tình này vẫn sẽ khó có thể thoát khỏi.

Xuất cung là vì muốn theo đuổi một cuộc sống bình thường, đi dạo trên những con phố náo nhiệt, đồ đẹp, thức ăn ngon đều có, nhưng ta lại muốn cắt đuôi ám vệ phía sau, đi xa đến nơi họ nhìn không thấy ta, khi đó ta sẽ có thể tạm thời bỏ đi được gông cùm xiềng xích này, cảm nhận cuộc sống của người thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro