I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Bá Hiền ngồi xem vở kịch " Singing in the Rain " cuối cùng, tiếng hát của những diễn viên trên sân khấu cùng bước chân của những vũ công đang nhảy múa khiến cậu không thể nào rời mắt. Cho đến khi những hạt mưa cuối cùng của buổi diễn ngừng hẳn và mọi người đã đứng lên gần hết, tiếng vỗ tay vang dội mới làm cậu bừng tỉnh.

Kéo lại chiếc khăn quàng cổ che đi nửa khuôn mặt, Bá Hiền rảo bước trên con phố khuya đã vãng người. Ánh đèn le lói chiếu qua khung cửa sổ của những căn hộ nơi khu chung cư cổ kính đã tắt gần hết, rèm cũng đã buông. Cậu ngước nhìn xung quanh, qủa thực không muốn về nhà, chẳng phải lâu lắm rồi mới có được dịp rảnh rỗi ra ngoài sao?

Bỗng nhiên từ phía xa xuất hiện tiếng ồn ào, tiếng la ó loạn xạ. Biên Bá Hiền thoáng giật mình liền quay đầu lại nhìn thì từ đâu hiện ra một bóng đen to lớn ôm chầm lấy cậu rồi núp sau thân cây lớn gần đó. Cậu chưa hiểu chuyện gì mà người đã bị khóa chặt trong vòng tay một kẻ lạ mặt, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Bá Hiền trước hết bị người kia xoay đầu hôn lên đôi môi bé nhỏ, đồng thời lấy chiếc mũ hắn đang đội che trước mặt cả hai người.

Tiếng ồn ào kia vẫn không ngớt, đâu đó còn có những luồng sáng phát ra từ đèn pin rọi khắp nơi. Người kia nhất cử nhất động vẫn khóa môi Bá Hiền không dứt khiến hơi thở của cậu có chút khó nhọc. Cậu cố sức đẩy hắn ra nhưng cũng chỉ tránh được cái hôn kia, đầu cậu lại bị úp vào lồng ngực hắn như cũ.

- Cứu vㅡvới

Bá Hiền toan chạy đi, miệng hét lớn nhưng người kia vội ôm lấy cậu, ghé sát tai thầm thì từng chữ một :

- Không sao đâu, đừng lo, tôi không phải người xấu.

Giọng nói của người đàn ông ấy, cậu nhận ra hắn ta vẫn còn trẻ nhưng thanh âm lại rất trầm và ấm, mang lại cho người ta cảm giác như đang được bảo vệ.

- Một chút thôi. Giúp tôi.

Bàn tay hắn đặt lên mái tóc của Biên Bá Hiền, lúc này chính cậu cũng cảm nhận được chút mùi hương từ cơ thể hắn. Không hiểu sao lại yên bình đến lạ thường, cậu dần dần bình tĩnh lại và xem chuyện gì đang xảy ra.

Mọi chuyện diễn ra qúa nhanh, đám người kia hóa ra là một toán nữ sinh chạy theo thần tượng của họ, Bá Hiền nghe thấy lồng ngực người kia dội lại tiếng trái tim đang đập liên hồi cùng tiếng những cô nàng đang than thở đầy tiếc nuối

" Anh ấy chạy đi đâu rồi không biết "

" Vừa nãy tớ còn thấy ở đây mà "

" Tiếc qúa đi mất. Lần sau nhất định phải gặp được! "

" Bỏ lỡ mất Phác Xán Liệt rồi "

Nói xong liền bỏ đi, người kia kéo tay Biên Bá Hiền ra ngoài, cúi đầu xin lỗi. Cậu tỏ vẻ không vui, đằng đằng sát khí lôi cổ hắn ta đến đồn cảnh sát.

Giờ này cảnh sát vẫn còn đang làm việc, hai người ngồi ở hàng ghế đợi mà hắn vẫn không chịu bỏ mũ ra, đã vậy còn kéo cổ áo kín mít.

Biên Bá Hiền đưa mắt nhìn sang bên cạnh, xoa xoa đôi bàn tay đã lạnh cóng rồi áp vào má mình, thở một làn hơi đầy khói. Cho đến khi họ ngồi trước mặt cảnh sát viên để lập biên bản.

- Tên Biên Bá Hiền. Anh cảnh sát, hắn ta giữa đêm khuya nhân lúc tôi đang trên đường trở về nhà sau vở kịch muộn ở rạp hát liền bị hắn lợi dụng cho mục đích cá nhân.

Bá Hiền có vẻ tức giận lắm, đánh vào vai hắn ta một cái, miệng càu nhàu " sao không nói gì? "

- Tên Phác Xán Liệt. Sau buổi biểu diễn cho vở kịch cuối cùng trong ngày ở rạp hát thì tôi về nhà. Nhưng vừa ra khỏi thì ở cửa sau có một toán nữ sinh bám lấy tôi rất quyết liệt. Hoảng qúa nên tôi cứ chạy, vô tình gặp được cậu ấy nên muốn diễn một chút, che mắt đám người kia.

Hắn ta chậm rãi bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, nở một nụ cười. Cậu cảnh sát trẻ như vừa nhận ra được một điều rất thú vị, khuôn mặt khác hẳn vẻ nghiêm nghị lúc nãy, cười cười nói nói, còn đưa tay ra bắt :

- Là Phác Xán Liệt nổi tiếng đây sao? Tôi cũng thích anh lắm, cả mẹ tôi cũng vậy.

Chào hỏi một hồi thì cậu cảnh sát ngại ngùng gãi đầu xin chữ kí, còn quay sang nói với Biên Bá Hiền :

- Tôi tin Phác Xán Liệt là người đứng đắn, đừng lo lắng gì cả. Giờ thì hai người có thể về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro