Chương 2: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Duyên

Hứa Duy có một thuộc hạ đặc biệt bán sách rất chạy lúc trước tác phẩm của hắn là Hứa Duy liếc mắt nhìn trúng. Vì nhìn trúng người này Hứa Duy tốn không ít tâm tư, công việc xuất bản một tay Hứa Duy làm.

Hôm nay thượng nữa ngày,buổi chiều còn phải đi ra ngoài đàm phán xuất bản ,cũng không biết xui xẻo hay sao, công ty đối phương còn chọn Tô Tĩnh.

Quán cà phê ưu nhã có một cây dương cầm đàn tay. Hứa Duy đợi một hồi lâu Tô Tĩnh mới khoan thai tới muộn.

Hứa Duy hơi hơi dựa ghế ánh mắt lười biếng cố ý làm khó dễ, " Công ty các cô có phải không nghĩ tới xuất bản sách công ty ta hay không? Ta đợi cô hơn bốn mươi phút."

Tô Tĩnh nhân sinh canh suông quả thủy*(?)  thuận lợi người đời lại cảm  cô ta cao lãnh.

Hứa Duy ghét nhất bộ dạng đạm nhiên như không có gì của cô ta có đôi khi rõ ràng Tô Tĩnh làm sai nhưng luôn có người mắt mù giúp cô ta giải vây. Trong lòng cô luôn nghẹn khuất thật sự nghẹn khuất nhiều năm.

Động tác Tô Tĩnh ưu nhã ngồi xuống nói xin lỗi trong lời nói không có lại không có lỗi Hứa Duy cười lạnh một tiếng, " Cô đã đến, tôi lại phải đi, thời gian hẹn của chúng ta đã qua."

Chuyện khác Tô Tĩnh có thể đạm nhiên nhưng công tác việc làm không thể qua loa, Hứa Duy thật sự phải đi cô ta thật sự nóng nảy giữ chặt tay Hứa Duy lại, " Tôi biết tôi đến muộn nhưng có thể cho tôi thêm một cơ hội được không? Tôi thật sự có việc gấp mới đến trễ."

Cho cơ hội chính người mình ghét nói thế nào cũng không dễ chịu nhưng Hứa Duy lại thích nhìn bộ dạng hối lỗi của Tô Tĩnh liền phất tay Tô Tĩnh ra, " Ngày mai lại đến, giờ này đã đến giờ tôi tan làm."

Lúc này nếu để Hứa Duy bỏ đi lại bởi vì cô ta đến trễ nên mới làm trễ công việc, trở về chủ biên thật sự sẽ mắng chửi cô. Tô Tĩnh lúc này thật sự nóng nảy ngoài mặt cô ta thật sự thanh lãnh kỳ thật bên trong là một tiểu bạch hoa vâng vâng dạ dạ.

Khí tràng Hứa Duy quá cường đại lại chán ghét cô ta, cô ta thật sự không dám đi lên. Hứa Duy không để ý Tô Tĩnh luôn đi đằng sau mình ra cửa liền gọi Vu Thế Châu tới đón người. Tuy hai người là vợ chồng giả nhưng Hứa Duy sai Vu Thế Châu thật ra lại không hề gánh nặng tâm lý.

Vu Thế Châu cũng thật kỳ quái gọi đến chỗ này gọi đến chỗ kia thành ra người ngoài nhìn vào lại thành ân ái.

Tô Tĩnh nhẹ nhàng nhấp môi giống tiểu tức phụ đi theo phía sau Hứa Duy sắc mặt uể oải người khác nhìn vào như bị Hứa Duy ức hiếp mà cô sớm đã quen với ánh mắt như vậy, vẫn là bực mình, mẹ nó  kịch bản mười năm bất biến.

Hứa Duy có chút phiền chán sắc mặt rất không tốt quay đầu đẩy Tô Tĩnh ra giọng nói chán ghét, " Đừng lấy bộ dạng này ra  hôm nay tôi ức hiếp cô? Vẻ mặt đau khổ cho ai xem."

Tô Tĩnh lùi lại một bước, chưa kịp phản bác liền được một cái ôm ấm áp, Vạn Lệ Tước mày kiếm nhíu lại vừa rồi lại gần  thấy Hứa Duy ức hiếp Tô Tĩnh giọng nói nặng nề, " Ngươi lại làm gì? Ức hiếp Tĩnh Tĩnh nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao."

Hứa Duy trừng  lớn đôi mắt nhưng hắn ta nhất định khinh thường lời giải thích của cô, cô cho rằng người tin tưởng cô không cần cô giải thích cũng hiểu, ngược lại nói: " Tôi khi dễ cô ta thì sao? Anh còn muốn đánh?"

Vạn Lệ Tước ôm Tô Tĩnh vào trong lòng một  bộ dạng bảo vệ môi mỏng nhấp nhẹ: " Tôi trước kia vẫn luôn niệm tình cảm của trưởng bối Hứa gia nên không cùng cô so đo. Cô mà còn làm Tĩnh Tĩnh khó sử đừng trách tôi trở mặt."

Hứa Duy tức giận trừng mắt Vạn Lệ Tước gió lạnh thổi vào lạnh run đến hoảng hốt đột nhiên phía sau có một đôi tay ôm cô vào tiếng nói trầm thấp vang ở bên tai.

" Vạn Lệ Tước anh nói chuyện chú ý một chút việc của các cô gái để các cô tự mình giải quyết, Hứa Duy có ta không cần anh phiền lòng không phải mình anh biết trở mặt."

Hứa Duy xoay người đẩy cánh tay Vu Thế Châu đang ôm mình ra mắt có chút đỏ " Việc của tôi và anh ta không  cần anh quản ai cần anh nói  nhiều như vậy."

Hứa Duy buông lời này xuống sắc mặt Vu Thế Châu trầm xuống một chút  chỗ sâu đáy mắt có chút đau nhưng người kiêu ngạo như anh che dấu rất sâu bất luận ai cũng không nhìn ra được anh đau khổ.

Tô Tĩnh có chút đau lòng cho Vu Thế Châu tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã với nhau cô ta nhìn Hứa Duy nói: " A Châu tốt xấu gì cũng giúp cô, hắn tốt như vậy Hứa Duy cô đừng không nói lý lẽ như vậy."

Vạn Lệ Tước tức khắc khó chịu đem Tô Tĩnh kéo ra đằng sau nói: " chuyện của bọn họ em đừng xen vào."

Hứa Duy không có tâm tình dây dưa  công tác việc làm với Tô Tĩnh xoay người rời đi nào ngờ bị Tô Tĩnh giữ lại: " Tôi đã nói xin lỗi với cô rồi sở dĩ tôi đến muộn là bởi vì trên đường gặp một bà lão ngã...."

Tâm tình Hứa Duy đang rất khó chịu không có tính tình tốt cắt lời cô ta nói: " Cô có phải tốt quá hay không? Đi đỡ? Kết quả người ta ăn vạ cho nên mới đến trễ như vậy."

Cô chỉ là đoán lung tung một chút, kết quả biểu tình trên mặt Tô Tĩnh là xấu hổ, không ngờ chỉ đoán lại trúng, Hứa Duy luôn cảm thấy sinh vật đơn tế bào làm truyền thông gặp qua tin tức ăn vạ còn ít hay sao? Tô Tĩnh thế nhưng còn có thể mắc mưu, quả nhiên  làm tốt một đoá hoa thanh thuần không làm ra vẻ ngốc bạch ngọt.

Hứa Duy không để ý tới ba người chính mình tìm xe của Vu Thế Châu đi lên trên ngồi, một hồi lâu sau hắn mới đi lên vừa thấy khuôn mặt không quan tâm cô liền sinh khí cười tủm tỉm nói: " Như thế nào gặp không nói nhiều vài câu, nhân gia vừa rồi chịu ủy khuất, vừa rồi ta còn khi dễ cô ta."

Hắn quay mặt rời đi thần sắc nhìn không ra hỉ nộ, một đôi con ngươi ngăm đen có chút ảm đạm, ngũ quan tinh xảo thật sự rất đẹp cho dù thường xuyên để khuông mặt lạnh lùng cũng có một lực trí mạng hấp dẫn, giờ phút này đáy mắt có chút mất tinh thần, nếu đổi lại là những cái tiểu mê muội sợ là đau lòng muốn chết.

Hứa Duy hiện tại mới cảm nhận được trong lòng chính mình có một chút chịu tội Vu Thế Châu cùng cô kết hôn là do người nhà tác hợp hắn chưa từng phản đối hoặc vui mừng cô bất quá là Tô Tĩnh ở cùng Vạn Lệ Tước nơi  đó là cái đinh luôn thích chế nhạo, nói móc, phát tiết .

Mà hắn cứ như cũ để cô khi dễ không rên không nói một tiếng. Nếu hắn cùng người hắn thích kết hôn khẳng định bây giờ ngọt ngọt ngào ngào ý thức được điểm này trong lòng Hứa Duy rất là không dễ chịu cô chính là túng.

Vạn Lệ Tước chịu cô thích cô không động đậy đến, Tô Tĩnh chịu bảo hộ của Vạn Lệ Tước cô chạm vào không được chỉ có Vu Thế Châu ở trước mặt người ngoài là một toà băng ở trước mặt cô ngoài ý muốn tính tình tốt làm cô càng ngày càng không kiêng nể gì.

Hứa Duy suy nghĩ có chút nhập thần nhìn chằm chằm phía xa có phát ngốc thẳng đến khi nghe được hắn nói chuyện: " Vừa rồi sao lại như thế?" Thời điểm hắn ở phía sau chỉ thấy Hứa Duy đẩy Tô Tĩnh có lẽ người khác không biết hai người sẽ tưởng rằng Hứa Duy đẩy Tô Tĩnh nhưng hắn biết là cô không đẩy.

Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cô, như là Vạn Lệ Tước chỉ tin tưởng đôi mắt chính mình liền chỉ trích cô bắt nạt Tô Tĩnh Vu Thế Châu là thanh mai trúc mã của Tô Tĩnh  Hứa Duy chưa từng nghĩ tới hắn sẽ hỏi  cô.

Cô không am hiểu giải thích Vu Thế Châu hỏi, ngược lại không biết trả lời như thế nào Hứa Duy im lặng vài giây có chút khó chịu trả lời: " Tôi đẩy cô ta là sự thật, mắng cô ta cũng là thật anh còn hỏi cái gì, Lệ Tước chưa hỏi."

Lệ Tước.....

Trong lòng Vu Thế Châu trầm xuống một chút  nhìn Hứa Duy lông mày nhíu chặt nhẹ nhàng nhấp môi thấp giọng nói: " Em nói, anh liền tin."

Hứa Duy quay đầu nhìn hắn một cái .Kỳ thật Vu Thế Châu so với Vạn Lệ Tước đẹp hơn nhiều như một hương thiên dã (?) xa xôi như một bầu trời thanh lãnh thần bí ấm áp dễ thân cận.

Lúc trước cô không hiểu vưu vật trúc mã đẹp như vậy vì cái gì mà Tô Tĩnh muốn cùng cô tranh Vạn Lệ Tước, hiện tại thì đã hiểu Vạn Lệ Tước còn có một chút nhân gian pháo hoa khí(?)  cho người ta một cảm giác chỉ cần nỗ lực liền có thể đoạt được.

Vu Thế Châu từ trong ra ngoài chỉ tản ra một loại hơi thở băng lãnh khó trách mỗi ngày ở trường khoá hắn dạy có không ít nữ sinh mượn cớ thân cận hắn.

Trong xe an tĩnh vài phút Hứa Duy cũng không nghĩ ra Vu Thế Châu đang nghĩ cái gì cuối cùng  bực bội mở miệng nói: " Cô ấy  chính là chút mơ hồ em gánh vác công việc nhiều một chút."

Hắn cùng Tô Tĩnh biết nhau mười mấy năm cô ta mê man ngây ngốc làm việc thường xuyên không phân rõ chủ yếu và thứ yếu hắn thường xuyên thu dọn cục diện rối rắm. Nhưng mà nếu nói Tô Tĩnh có ý xấu thì thật sự không có Tô Tĩnh cơ hồ giống như người nhà hắn hơn.

Lời này không biết như thế nào lại chọc tới Hứa Duy cô tức khắc sinh khí thanh âm cất cao: " Tôi nhận gánh vác công việc? Đây là công ty hai chúng tôi hợp tác cô ta không coi trọng tôi còn phải lý giải đúng không? Vì cái gì tôi phải gánh vác công việc cho cô ta.Cô ta cướp người tôi thích tôi còn chưa làm cái gì đối với cô ta còn muốn tôi gánh vác công việc."

Vốn dĩ ý của Vu Thế Châu làm cô không cần sinh khí tính tình Tô Tĩnh chính là như vậy chính là Hứa Duy không nghe ra ý tứ của hắn còn câu nói kế tiếp làm Vu Thế Châu dứt khoát giận dỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro