Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Duyên

Chương 5

Hứa Duy phi thường không được tự nhiên, bị người lãnh đạm qua, đặc biệt là ở trước mặt Vạn Lệ Tước làm nhục, nguyên lai cô cũng thực thích người khác sủng cô che chở cô.

Vu Thế Châu nhìn ánh mắt  tràn ngập nhu hoà với cô, giống như trong ánh mắt chỉ có cô khiến cho cô muốn chạy trốn.

Thân thể còn thực không thoải mái phía dưới còn nóng rát, eo đau chân nhũn,né tránh ánh mắt của hắn nhấp môi nói: "  Tôi muốn tắm rửa, anh đi ra ngoài trước đi."

Chăn bên cạnh đã bị người nhấc ra một góc Hứa Duy bị bế lên kinh ngạc ôm cổ áo hắn: " Anh làm cái gì?" Hắn ôm chặt chẽ lấy cô khuôn mặt tinh xảo đầy ý cười:" Ôm em đi phòng tắm."

Đem cô đặt ở trên bồn cầu, hắn ở bồn tắm xả nước ấm, thấy độ ấm vừa phải xoay người nói: " Mau tắm đi, rồi ra ăn cơm."

Sau đó mở cửa đi ra ngoài thân ảnh cao lớn biến mất ở cửa Hứa Duy có chút ngốc. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên thân mật như vậy phải biết rằng lúc trước cô không muốn ngủ cùng với hắn chung một giường, hai người đều tách ra ngủ riêng.

Ăn cơm xong đã là 10 giờ, hôm nay là thứ bảy Vu Thế Châu không có khoá dạy. Hứa Duy trước kia không cùng bạn bè đi dạo thì cũng cùng cấp dưới đi gặp tác giả một mặt giao tiếp tình cảm một mặt thúc giục bản thảo.

Hôm nay thân thể cô không thoải mái không muốn đi đâu cả đột nhiên nhớ hắn để tinh dịch suốt một đêm ở trong, bọn họ không có sử dụng các biện pháp tránh thai. Cô hoảng loạn một lúc ngay sau đó hợp tình hợp lý sai khiến người.

Trước kia Vu Thế Châu sẽ ở trong thư phòng đọc sách hoặc nghiên cứu đề hôm nay phá lệ cùng cô xem phim thần tượng.

Người này hôm nay da mặt cũng thật là dày cô đuổi đi giống như nghe không hiểu. Thời điểm cô xem TV sẽ có một ly nước và đồ ăn vặt hắn còn chạy đi mua một cái bánh kem nhỏ cho cô.

Chờ cô nói xong việc mua thuốc thế nhưng hắn trầm mặc trong không khí im lặng xấu hổ. Hứa Duy không dám x thái độ của hắn ánh mắt dừng trên TV trong lòng có tiền bồn chồn vội thúc giục

" Anh mau đi nha"

Buông ly nước ra hắn quay đầu nhìn cô tròng mắt đen nhánh như mực rốt cuộc cái gì cũng không nói nghe thấy thanh âm đóng cửa Hứa Duy rốt cuộc cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy học sinh của Vu Thế Châu thật vất vả tầm mắt người này quá có cảm giác áp bách. Đặc biệt thời điểm hắn chuyên chú nhìn vào mình giống như mình đào phần mộ tổ tiên hắn vậy.

Cô cảm giác ánh mắt hắn quá có tính xâm lược, quay đầu uống thuốc. Hắn dọn dẹp cái bàn quay người ngồi lại bên cạnh cô. Hứa Duy cảm thấy mệt tâm Vu Thế Châu hôm nay là giả đi cô vào thẳng vấn đề: " Anh đi đi, không cần đợi tôi."

Ngón tay thon dài di chuyển trên ly pha lê hầu kết ở cổ hơi lăn lộn nhất cử nhất động đều đẹp giọng nói trầm thấp: " Anh bồi em, khoá dạy tuần tới anh đều chuẩn bị tốt."

Trên tay Hứa Duy không có sức lực chỉ có thể mềm mại đẩy hắn: " Anh ở chỗ này tôi làm sao có thể xem TV."Hắn bắt lấy tay cô, Hứa Duy ngã vào lòng hắn, thân mình lại rất mềm mại, hắn nghĩ đến ở trong thân thể của cô loại cảm giác mềm mại ướt át đến cực hạn vòng eo quyến rũ đong đưa giờ phút này tay cô nhu nhược không xương bị hắn nắm giờ phút này đột nhiên phản ứng lại Hứa Duy cũng chỉ là cô gái nhỏ, vẫn là hắn thích có đôi khi không cần đem cô nghĩ đến quá mức trừu tượng.

"Anh bồi em."

" Tôi lại không cần anh bồi, anh lại xem không hiểu."

" Phim thần tượng nên so lý tưởng khí thế cùng năng động quan tâm hiểu không.*"

( * nguyên văn là: phim thần tượng nên so lý tưởng khí thể phần tử bình quân tịnh tiến động năng cùng độ ấm quan hệ  hảo hiểu.)

Hứa Duy không nói lời nào chỉ có thể trừng nhìn hắn, tuy rằng xinh đẹp, nhưng làn da của cô như quả trứng gà lột vô cùng mịn màng ngũ quan tinh xảo nhìn vào có vẻ rất nhỏ tuổi. Nhéo nhéo khuôn mặt cô đáy lòng Vu Thế Châu thoả mãn ôn nhu nói: " Đi thay quần áo, ra ngoài ăn cơm."

Cô vốn dĩ không muốn động nhưng ở nhà lại có người đuổi không chạy, hắn đã định rồi cô lại đặc biệt thích đi cửa hàng kia, vì thế liền ngoan ngoãn đi thay quần áo, trang điểm nhẹ.

Sắc trời vẫn còn hơi sớm mây đỏ rạng đầy trời, trên đường người đi tới đi lui mỗi người gặp một cái thoáng qua thành người xa lạ. Trên đường có không ít học sinh Hứa Duy thấy một nam một nữ cao trung, người con trai cao lớn đẹp trai, cô gái giống như nhìn lén.

Cô nhớ tới cấp ba cô cùng Vạn Lệ Tước, khi đó Vạn Lệ Tước rất cao lãnh, đối với nữ sinh luôn nhìn khinh thường, chỉ có hứng thú chơi bóng rổ. Miệng cũng rất độc Hứa Duy cũng không biết chính mình khi nào thích hắn.

Vốn dĩ cho rằng hắn nên sẽ cô đơn chính là như thế nào liền thích Tô Tĩnh. Vạn Lệ Tước học đại học tốt như vậy theo đuổi hắn có hoa hậu giảng đường nhiều như vậy tùy tiện chọn một người cũng tốt.

Biết được hắn có bạn gái đoạn thời gian kia cô đều có chút ngốc chính vì từ nhỏ cảnh giác tính tính hèn mọn, làm cô không thể theo đuổi,cô không bỏ xuống được tự tôn cùng rụt rè. Thích hắn cũng không nói nên lời , hắn như thế nào không cảm nhận được còn đem cô thành huynh đệ mười mấy năm.

Cô lắc đầu trong lòng thầm nghĩ sao lại nghĩ đến đoạn thời gian đó  sau đó liền nghe thấy âm thanh nhàn nhạt " Đang nghĩ cái gì vậy?"

Quay đầu lại nhìn người này vẫn một bộ dáng gợn sóng bất kính Hứa Duy như suy nghĩ gì đó lại như suy tư gật đầu cô cảm thấy chính mình so với Tô Tĩnh tốt hơn ở trong mắt người khác lại không phải  suy nghĩ như vậy. Chẳng lẽ Vạn Lệ Tước nghĩ như vậy, Hứa Duy có chút không phục: " Anh nói, tôi cùng Tô Tĩnh ai tốt hơn?"

Vu Thế Châu quay đầu nhìn cô, đáy mắt hơi sáng mũi cao thẳng độ cung hoàn mỹ mày tú khí nhíu lại: " Em tốt nghiệp danh giáo tuổi còn trẻ mà sự nghiệp lại thành công diện mạo xinh đẹp, kiến thức và năng lực giỏi là cái hiếm ở các cô gái."

Tuy rằng cảm thấy lời của hắn đoán đúng trong lòng Hứa Duy có chút đắc ý nhỏ, cười tủm tỉm nói: " Nơi như vậy tôi so với Tô Tĩnh tốt hơn?"

Nhưng mà người nào lại nói tiếp: " Tô Tĩnh chỉ học đại học hai, mơ mơ màng màng không có chủ kiến, tính tình mềm yếu không thông minh như vậy. Nhưng mà cô ấy đáy lòng thiện lương tính tình mềm mại, kiên cường có tâm tiến về phía trước, trên người luôn có một cỗ dẻo dai có lẽ hắn thích cô ấy chính là như vậy."

Hứa Duy thực tức giận: " Anh ở trước mặt vợ mình đi khen nữ ngân khác, anh đủ rồi."

Vu Thế Châu nhàn nhạt nói: " Em không phải muốn anh phân tích hai người có điểm bất đồng sao?Em không muốn biết vì sao Vạn Lệ Tước vì cái gì thích Tô Tĩnh đến vậy? Còn muốn vì cô ấy thiếu chút nữa cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ?"

" Đầu óc hắn bị cửa kẹp, lúc trước cưới tôi còn bớt việc, ít nhất môn đăng hộ đối tính tình hợp nhau, trưởng bối Vạn gia đều thích tôi." Cô thở phì phì nói.

Trong xe an tĩnh trong chốc lát Vu Thế Châu tiếp tục nói: " Vậy em vì cái gì lúc trước trong nhà hắn gặp khó khăn vậy lúc sau lại cho vay, thời điểm Vạn bá mẫu đi tìm Tô Tĩnh nói chuyện em lại đi hỗ trợ giải vây, em không phải là có thể nhân cơ hội tiếp cận hắn sao?Em thông minh như vậy nhất định có thể thành công."

Kỳ thật cô cũng không biết vì cái gì, chẳng qua yêu đến đê tiện như vậy cô không làm được, cô tâm cao khí ngạo những cái loại sự tình xấu xa. Vu Thế Châu trong lòng cảm thấy may mắn, Hứa Duy quá quang minh chính đại, cô khinh thường dùng thủ đoạn, cô muốn mình một thân sạch sẽ đường đường chính chính yêu.

Hứa Duy có chút kỳ quái:" Anh như thế nào biết?"

Những việc này Vạn Lệ Tước cũng không biết, trong lòng Vu Thế Châu có chút ê ẩm, hắn yêu cô gái vì nam nhân khác làm rất nhiều chuyện, nam nhân kia không biết, nhưng hắn lại biết rành mạch.

Thậm chí Tô Tĩnh vì Vạn Lệ Tước càng yêu cô ta đều che dấu Hứa Duy trả giá , chỉ có Hứa Duy ngây ngốc cho rằng yêu một người nên yên lặng dâng lên. Chỉ có một mình hắn thấy.

Hắn không trả lời cô ngược lại hỏi: " Em vì cái gì thích Vạn Lệ Tước đến như vậy, anh còn không nhìn ra hắn có cái điểm gì tốt đâu, bên cạnh em không phải càng có nhiều nam nhân ưu tú sao."

Hứa Duy cà lơ phất phơ: " Hắn soái a, tôi tình đậu sơ khai mới gặp được hắn, đã bị hắn kinh diễm nhiều năm như vậy."

Vu Thế Châu hạ cửa kính xe xuống thở ra một hơi, hắn cảm thấy buồn đến hoảng Hứa Duy đột nhiên mở miệng lần này nghiêm túc rất nhiều: " Ba mẹ tôi lúc tôi mười ba tuổi xảy ra tai nạn xe cộ đã đi rồi lúc ấy nhiều người tham gia tang lễ đến như vậy đều giống như đi ngang sân khấu.Chỉ có hắn khóc lóc nói với tôi Vân Vân* nhất định thật thương tâm sợ hãi đi  không quan hệ về sau tôi sẽ thay thế thúc thúc a di bảo vệ em.'" Ở thời điểm cô bất lực nhất hắn ôm lấy cô ấm áp nói như vậy.

(* nguyên văn là Vâng Vâng)

Một câu kia làm cô khăng khăng một mực nhiều năm như vậy đem tâm giao ra liền không thu trở lại. Vu Thế Châu trong lòng mắc nghẹn đến hoảng có chút thất bại, vì cái gì  không gặp được cô sớm hơn  một chút mười ba tuổi mất đi ba mẹ Vân Vân nhất định một mình nho nhỏ đã đáng thương lại đáng yêu.

Hắn lúc ấy nếu gặp được cô nhất định đem cô mang về nhà đặt ở cẩm y ngọc thực* nuôi lớn. Hắn đau lòng lợi hại ghen ghét đến ảo não vô lực nhảy lên trong lòng cay đắng chính là không có ngọt.

( * Cẩm y ngọc thực: cuộc sống giàu sang.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro