Chap 2 - Một cái ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 9/2016

Nó nằm dài trong cái phòng trọ lạnh lẽo, đồ đạc trong phòng bừa bãi, lung tung như mọi cái phòng của mấy đứa đực rựa khác ở đây,nhưng nó chả thèm dọn cũng không lấy đâu ra sức lực để làm nữa. Cuối tuần, tụi xóm trọ đứa thì về quê, đứa thì đi với bồ. Chỉ còn mình nó ở lại, điên cuồng với mớ công việc hỗn độn cuối tháng ở công ty. Đang miên man suy nghĩ lung tung về mọi thứ, về cái sự cô đơn hiện tại của nó, về cái thời vui vẻ, hồn nhiên nhất , những hoài niệm, những ký ức mà thỉnh thoảng nó cho phép mình chỉ được nhớ lại trong đôi phút; bài hát quen thuộc lại vang lên.

"Alo"

"Anh Ba hả, đang làm gì vậy ?"

Nó hơi ngạc nhiên vì cái giọng phát ra từ điện thoại không phải là giọng của chủ nhân số máy đó. Nhưng nó cũng không lấy gì làm lạ, vơ chồng hay lấy điện thoại của nhau xài là chuyện bình thường mà.

"Ở nhà trọ em. Mới đi làm zề. Làm gì gọi tui giờ này gị cô ?"

"Ăn uống gì chưa ?"

"Chưa nữa. Lát tính ra quán ăn." */* Anh em nó hay có thói quen nói chuyện không ngôi thứ như vậy */*

"Ai biểu không lấy zợ đi. Nó nấu cơm cho ăn."

"......."

"Tuần sau thôi nôi Hai Lúa, nhớ về nghe ông !"

"Để coi. Xin nghỉ được anh về !"

"Zìa nghe ông. Anh hai với cha mẹ hổm rày nhắc anh hoài đó."

"Uhm. anh biết rồi. Đi ăn cơm à."

Nó buông điện thoại, không hiểu vì sao lại thở dài khi nhắc đến chuyện về nhà. Trước khi tắt máy, nó vẫn nghe được một giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia "Nói chuyện với anh ba hả em ?" Chắc là nó không nghe lầm đâu nhỉ. Giọng nói đó, nó đã từng nghe suốt mười mấy năm qua, sao mà có thể lầm được. Nhưng hai tiếng "anh ba" nghe sao lạ lẫm quá. Chắc cũng phải, vì trước giờ thằng Minh ít khi nào kêu nó như vậy.

Uể oải, nó đứng dậy, mở cửa, dòm một dọc theo lối đi, cửa phòng đều đóng hết, vắng tanh. Tự nhiên nó nhớ lại 9 năm trước, cũng một dãy nhà tương tự thế này nhưng mọi thứ rất khác, dù trong ký ức.

Tháng 09/2007.

Không biết ông Khánh kiếm đâu ra được cái nhà trọ có địa hình đắc địa như thế này. Bên trái là quán nhậu cây vườn rùm beng, bên phải là nguyên một cái đám lùm nào là chuối, măng tre, dây mây.... Không ngờ giữa cái thành phố nhộn nhịp này còn có một nơi gần gũi với thiên nhiên như vậy. Nhà trọ được dựng bằng thiếc, có hai dãy, mỗi dãy khoảng mười phòng. Trước mỗi phòng có một cái ống nước, mọi sinh hoạt như giặt giũ, rửa chén bát đều được làm ở đây. Phía trước nhà trọ của nó là nhà của ông chủ. Ổng chừa một lối đi dài khoảng mấy chục mét nối từ đường lộ lớn vào nhà trọ của nó, cứ tối 10h là ổng sẽ đóng cửa, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Theo lời của ông Khánh thì ổng cố tình tìm nhà trọ như vậy để nó không có cơ hội chơi bời, chăm lo học hành. Ổng nói với nó như căng dặn nhưng lại dành cho thằng Minh ánh mắt hăm dọa kiểu như " Mày mà dụ dỗ nó đi chơi là liệu hồn với tao". Không biết thằng ôn đó có hiểu không chứ nó thấy hắn gật đầu liên tục như thể ngoan ngoãn, hiền lành lắm. Phòng của con Thư kế bên phòng nó, nhỏ đã dọn ra trước tụi nó 2 hôm. Nó đi vào phòng, đảo mắt một vòng. Trông cũng gọn gàng, sạch sẽ. Trong phòng có 2 cái giường, một cái bàn để nấu ăn. Giữa phòng nó và các phòng khác được ngăn bởi một vách thiếc, nhưng không hiểu sao, ông chủ không ngăn hết đến mái nhà, mà chừa lại một khoảng trống khá rộng trên cùng, nó chỉ cần đứng lên cái giường trong phòng mình là thấy được hết phòng bên kia.

Quan sát một lượt thì ở đây hơn phân nữa trọ là những người đang đi làm. Chỉ có một số ít là học sinh. Tính của nó vốn ít nói, rụt rè nên còn bỡ ngõ, chưa làm quen với mọi người. Còn thằng Minh thì khỏi phải bàn. Mới đây mà hắn đã lân la làm quen từ đầu tới cuối, nhất là phòng nào có mấy em gái xinh xinh là hắn kể lý lịch vanh vách.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

" Ê Ân, tắm đi rồi đi lòng vòng chơi." - Con Thư ở bên phòng nó réo qua.

"Ừ. Mày tắm trước đi. Tao dọn đồ xong tắm liền"

"Ra tắm chung cho vui."

Nó nghe con Thư nói mà suýt nữa sặc chết vì mắc cười. Không biết nhỏ này có khái niệm về giới tính không hay do chơi quá thân với nhau nên Thư không để ý đến chuyện tụi nó không cùng một phái. Dù ý của Thư vô cùng trong sáng là đi ra tắm một lượt cho vui (nhà trọ nó không có phòng tắm riêng. Khu nhà tắm chung ở cuối dãy nhà trọ, gần cái lùm cây, trông có vẻ thách thức những đứa yếu bóng vía và sợ manhư nó) nhưng nó vẫn cảm thấy con này nhằm lúc tự nhiên quá sức.

"Em tên gì"

Nó đang ngồi thơ thẩn trên ghế đá, tay cầm lỉnh khỉnh nào là quần áo, khăn tắm, dầu gội ngồi đợi đến lượt mình tắm thì đột nhiên có người hỏi làm nó giật mình ngước lên. Trông anh ta khá cao, hơn nó khoảng cái đầu, thân hình rất cân đối và nhìn cũng khá điển trai.

"Dạ. Em tên Ân. Mới ra hồi sáng. Anh tên gì vậy ?"

"Anh tên Duy. Học lớp 11 rồi. Ở ngang phòng em đó"

"Dạ"

Nó cũng chả biết nói gì thêm. Con Thư lúc này xuất hiện, thấy Anh Duy thì mắt nhỏ sáng lên, hí hửng chạy lại hỏi thăm tên tuổi, quê quán. Rồi nhỏ tía lia giới thiệu bản thân, nói đủ thứ chuyện như kiểu nhỏ với ông Duy quen thân nhau từ kiếp nào. Đến lúc nó tắm ra xong thì thấy nhỏ vẫn còn luyên thuyên với ổng.

Đường phố ban đêm ở thành thị đúng là khác xa với cái xóm của nó. Lúc trong quê, khoảng 6h tối là nạnh nhà ai nấy đóng cửa, ngoài đường vắng tanh, toàn nghe tiếng muỗi kêu, tiếng ếch nháy râm vang. Nó, thằng Minh, con Thư - 3 đứa lội tung tăng trên đường, vừa đi vừa ngó nghiêng đủ thứ. Những shop quần áo, quán cafe lung linh ánh đèn, rồi xe cộ chạy tấp nập, đủ thứ loại; tất cả như ập vào mắt nó, như thể đang bước sang một nơi nào đó lạ lùng lắm. Ai nhìn biểu hiện trên gương mặt nó lúc đó, chắc chắn đều sẽ nhận ra một thằng hai lúa chính hiệu ra đường. Thành phố của nó đặt tên phường theo số, dạng như phường 1, phường 2...cùng một đống hẻm làm cho nó hoa cả mắt lên. Lâu lâu lại khiều nhỏ Thư và thằng Minh hỏi "Lát nhớ đường về nhà trọ không mạy ?". Hai đứa này thì rành đường hơn nó. Thằng Minh vừa đi vừa chỉ trỏ giới thiệu cho tụi nó cái này cái kia, như thể nó rành nơi này dữ lắm. Mà cũng đúng, lúc còn học trung học, nó thường nghe thằng Minh kể hay ra đây chơi mà.

" Thôi về sớm. Sáng mai đi khai giảng nữa tụi mày". Sau câu nói này của nó thì thằng Minh mới chịu dắt cả đám về sau khi đi bộ gần như giáp cả cái thành phố này. Công nhận thằng này khỏe thiệt, chứ nó về tới phòng là đặt lưng nằm liền vi mệt, hai cái chân ê ẩm hết đi nỗi.

" Tránh ra, tao giăng mùng ngủ coi."

Nó đạp vô lưng thằng Minh một cái để đuổi hắn về giường của mình.

"Ngủ chung luôn đi. Tao làm biếng giăng lắm"

Nói xong, hắn chui tót vô mùng, nằm ngay cạnh nó. Từ nhỏ, nó đã quen ngủ với anh Khánh; đây là lần đầu tiên nó ngủ chung với người khác nên không được thoải mái cho lắm. Tự nhiên nó nhớ nhà khủng khiếp. Lần đầu nó ngủ xa nhà, lần đầu nó rời khỏi vòng tay bảo bọc của gia đình, của anh nó. Nghĩ về những chuyện sắp tới, khi phải học chung với những con người xa lạ, những thử thách trong môi trường mới, tự nhiên nước mắt nó chảy. Nó phải công nhận một điều, từ nhỏ nó vốn yếu đuối, dễ mủi lòng, hay mít ướt nên thường bị tụi trong xóm chọc ghẹo. Cũng may nhờ có con Thư luôn sát cánh bên nó, có anh Hai luôn sẵng sàng bảo vệ nó.

-" Mày chưa ngủ hả" - Giọng thằng Minh thì thầm bên tai nó.

-"Uhm. Tao nhớ nhà, ngủ không được"- Nó trả lời mà gáng nén giọng để Minh không biết nó đang khóc.

Tự nhiện thằng Minh quàng tay qua đầu nó. Như một phản xạ tự nhiên, nó nhấc đầu lền để Minh vòng tay qua. Minh ôm nó, vòng tay của hắn không mạnh mẽ, rắn chắc như hai Khánh nhưng nó thấy ấm áp lạ thường, những lo lắng của nó như được vơi đi phần nào. Minh lại hôn vào má nó, cũng bình thường như mọi khi hắn hay làm trong lớp trước mặt mọi người. Nhưng lần này, chỉ có 2 đứa, trong không khí tĩnh mịch đêm tối như thế, không hiểu sao nó lại thấy ngại, mặt lại tự nhiên thấy nóng râm rang.

"-Da mày mịn y con gái"- Minh nói còn tặng thêm nụ cười sặc sụa đáng ghét.

"-Con gái cái đầu mày chứ con gái"

Đêm hôm đó, thật bình yên. Sau này dù trải qua những mối tình, những cái ôm khác nhưng nó không thể nào tìm lại được cảm giác của một cái ôm lần đầu ấy - giữa 2 thằng con trai. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro