Chương 5: Thời không vô cớ dịch chuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta sẽ chết? Không thể nào! Cứu A Phòng có gì sai sao? Nàng còn đang sống, chẳng lẽ lại bỏ mặc nàng nơi đây cho tới chết? Không những vậy, tại sao ta lại có thể chết được? Tào lao!
"Ngươi là đang đùa cái gì vậy!" Ta nhăn mặt nhìn A Hinh
"Ngươi! Ngươi căn bản là không biết gì sao? Nay đại nhân Lã và hoàng thái phi, à, ý ta là Triệu Cơ. Tuy ta gọi thẳng tên như vậy là thất kính, nhưng đây là bất đắc dĩ. Hai người họ không hề yêu thích gì A Phòng nên tìm mọi cách hãm hại nàng. Ai liên quan đến nàng đều phải trừ khử. Ngươi tốt nhất đừng tham gia!" A Hinh nhìn không rõ đang là tức giận hay gì khác chỉ thấy rõ vẻ khó chịu trên mặt nàng.
Ta nhất thời bất động, chuyện về Lã Bất Vi và Triệu Cơ năm lần bảy lượt hãm hại A Phòng theo đồn đại là thật ư? Ta thật sự không dám tin vào những gì bản thân vừa nghe. Tuy ta không muốn chết ở thời đại này nhưng ta buộc phải cứu A Phòng.
"A Hinh, làm ơn giúp ta đi. Ta có cách rồi! Làm ơn giúp ta! Xin ngươi đó!" Ta nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng
"Ngươi.."
"Cầu xin ngươi, A Hinh!" Ta nói lớn
A Hinh vẻ mặt khó xử, trên đó còn có cả nét lo lắng và sợ hãi, đầy vẻ bất đắc dĩ rồi gật đâu.
"Được rồi, đi theo ta."
Ta vui mừng dìu A Phòng đi theo A Hinh.
Phòng của A Hinh có chút nhỏ, nội thất bên trong vô cùng đơn giản. Trong phòng chỉ có duy nhất chiếc giường, tủ đồ và 1 chiếc bàn nhỏ.
Ta đặt A Phòng lên giường nàng rồi kêu A Phòng đi lấy nước, nàng lập tức chạy đi ngay.
Trong lúc nàng đi, ta quan sát A Phòng một lượt rồi dừng lại ở mái tóc. Mái tóc nàng rất dài và mềm. Tuy vậy nhưng chắc do lâu không được chải chuốt nên trở nên bù rối. Tuy nó rất đẹp nhưng mà, buộc lòng phải cât đi. Vì tính mạng của nàng...nếu không muốn nói là cả của ta. Đợi nàng nghỉ ngơi, ta sẽ hạ tóc* cho nàng.
------------------------------------------------------
*Ý nói cắt tóc.
------------------------------------------------------
A Hinh rất nhanh đã trở lại, trên tay bưng một chậu nước cùng với một chiếc khăn trắng phau, nàng nhìn ta, hỏi: "Như vậy có được không?". Ta liền gật đầu.
                            ***
Ta nhìn A Phòng gật đầu mãn nguyện. Giờ mái tóc dài của nàng đã được cắt ngắn ôm sát khuôn mặt. Tuy thiếu nữ thời này không được để tóc như vậy nhưng việc này cũng chỉ là vì tính mạng nàng. Còn về A Hinh, nàng có vẻ như cảm thấy kinh ngạc về việc làm của ta nhưng cũng không có chút thành kiến nào. Bỗng "Phong"* vô thức nóng lên, khe khẽ phát sáng. Thấy vậy, ta liền biết rằng là sư phụ hoặc sư huynh liên hệ với mình.
"A Hinh, ta ra phía ngoài một chút. Ngay khắc sẽ quay trở lại." Ta nói với nàng rồi đẩy cửa bước ra.
Tìm một chỗ khuất bóng, ta lập tức triệu hồi "Phong" liền nghe thấy giọng nói của sư huynh:
"Tiểu Ẩn, là ta, Phi Điểu! Bên ta đã xác nhận tiền kiếp này không phải là hóa thân của cô gái kia. Sư phụ chút nữa sẽ đưa ta quay về, chắc rạng đông hôm sau ta sẽ tới chỗ ngươi."
Ta nghe vậy liền vô cùng hào hứng. Đây là lần đầu tiên ta được cùng hắn thực hiện ủy thác cùng một thời không, nhất thời ta vô cùng hưng phấn. Chợt nhớ ra một chuyện, ta liền nói với hắn:
"A, Phi Điểu, ngươi trước khi đến nơi đây có thể mang theo bộ kính áp tròng màu vàng mới được không, ta hiện cần gấp."
"Được rồi. Hẹn ngươi sau."
"Gặp sau." Ta nói rồi liên hệ cũng tự động ngưng lại.
Quay lại phòng ta đã không còn thấy A Hinh, chỉ còn có A Phòng đang nằm trên giường, tỉnh mê không rõ. Quan sát một lượt thấy nàng thực sự xinh đẹp, đôi mội đỏ hồng, làn da trắng, hàng mi dài cong vút, không hổ danh là một mĩ nữ.
Hai canh giờ trôi qua vẫn không thấy A Hinh quay lại ta có chút buồn chán, thực muốn ra ngoài dạo chơi. Bất quá, để A Phòng ở lại đây một mình thực không ổn.
Một lát sau, A Hinh trở lại với một chiếc rỏ, bên trong chứa trang phục và còn cả một đôi giày thêu  bằng vải, thật thắc mắc.
"Ẩn." Nàng gọi  "Đồ của ta có lẽ sẽ không vừa với A Phòng nên ta đã đi mượn một người bạn của ta, ta nghĩ nên thay cho nàng ta."
"Còn nữa, có vẻ như Vương đã truyền thái y tới khám cho ngươi, hiện đang đợi ở thư phòng, ta nghĩ ngươi tốt nhất nên nhanh chóng đến đó."
Ta gật đầu. Nga? Doanh Chính truyền thái y tới? Ta căn bản là không có sao mà. Không lẽ hắn biết chuyện của A Phòng a? Ách, bất quá không thể suy đoán tầm bậy, ta liền cáo biệt A Hinh rồi lập tức tới thư phòng.
Thư phòng là một căn phòng nhỏ kế bên phòng ngủ của ta, ở đó chỉ có một bộ bàn ghế bằng gỗ, còn lại là những cuộn văn thơ được viết trên vải.
Bên trong thư phòng, vị thái y được nhắc tới đã ngồi chỉnh tề trên chiếc ghế gỗ, trên bày ra những chiếc hộp có vẻ như để chứa dược thảo*.
---------------------------------------------------
*cách viết ngược của "thảo dược". Thời Tần chưa có thuốc viên như hiện nay, nguyên liệu làm thuốc hoàn toàn lấy trực tiếp từ thiên nhiên, không qua chế biến.
------------------------------------------------------
Ta tiến lại để hắn bắt mạch cho mình. Người này nhìn bề ngoài chắc cũng đã ngoài 70 rồi, nhưng cơ thể vẫn rất nhanh nhẹn. Chỉ là, trong con mắt của hắn chỉ là một khoảng mờ đục, thực có chút đáng thương.
"Vị tiểu thư này sức khỏe rất tốt, có thể không cần lo lắng. A, vào bây giờ tiết trời đang chuyển lạnh, tối đến không nên mặc ít như vậy, rất dễ ngã bệnh."
                              ***
Sau khi vị thái y rời đi, bữa ăn của ta cũng lập tức được mang đến. Rất đơn giản, một tô cơm, một tô canh, một hũ Cà xào Hồng Lâu*.
------------------------------------------------------
*Món ăn biểu trưng tinh thần Hồng Lâu Mộng mẫu mực nhất có lẽ là món cà được Phượng Thư dọn ra mời già Lưu.
------------------------------------------------------
Nhìn hũ Cà xào Hồng Lâu, ta cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu ở thời của ta rất ít khi được ăn món này vì nó khá mắc. Giờ ăn hết thù rất tiếc a. Mặc kệ đi. Ta ăn xong phải làm một giấc a, hôm nay thực rất mệt a.
                            ***
Đêm buông xuống, ta nằm trong chăn ấm, mắt mơ màng sắp ngủ bỗng dưng cảm thấy cơ thể nóng bừng, vô cùng khó chịu. Ta nhắm mắt lại, tự nhủ không xảy ra chuyện gì hết. Lát sau, cảm giác ấy liền biến mất, thay vào đó là không khí vô cùng mát mẻ xung quanh ta. Dễ chịu, ta liền ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau thức dậy, ta kinh hãi trừng to hai mắt. Ta không còn ở căn phòng trắng của Hàm Dương cung nữa mà là một căn phòng màu kem sữa quen thuộc.
Nơi đây chính là...
Minh Giới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro