Phiên Chợ Cuối Ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên chợ cuối ngày,
    Bãi xe dường như đã kín chỗ, nhưng sự ngay hàng thẳng lối không khiến cô khó tìm ra vị trí xe mình. Nhấc đôi chân bước nhẹ, cô ngước lên nhìn và mỉm cười thầm "trời hôm nay đẹp quá "́.
     Chợ chiều vội vã người người hối hả chen lấn lước qua nhau.                     
_  Hạnh. có tiếng gọi phía dằng xa dường như là gọi mình, quay mắt nhìn lại.
    Một chàng trai ăn mặc tươm tất sơmi, quần tây, đi giày đang tiến lại gần.
   _ Mừng qua!́ gặp em ở đây.
    Cô cười nhẹ
   _ Em vội lắm không? uống nước, nói chuyện với anh tí rồi về.
   Im lặng và cô muốn về chưa kịp từ chối anh lại tiếp :
   _ Anh chỉ muốn xin lỗi em về chuyện cũ.
    "Chuyện cũ", anh nhắc cô nhớ đến cái thời anh và cô yêu nhau. Dân quê mà. Chân ướt, chân ráo lên sài gòn rồi quen nhau. Đứa học nghề, đứa thì làm công nhân. Cái thời đội nắng đội mưa đi với nhau ấy mà vui, cũng làm cũng cất cụm từng đồng lẻ để chờ đợi cái ngày khoác lên mình chiếc áo cưới cho nhau, rồi đưa nhau về chung nhà, ngủ chung giường, đắp chung chăn, thức giấc cùng nhau, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ và cho nhau cái danh xưng là "mình ơi, mình a"̀!.
  "Tin... Tin",... tiếng còi xe làm cô chợt giật mình.
Anh vẫn đang nhìn và chờ đợi câu trả lời của cô, nhẹ cười nhìn anh cô bảo :
  _ Anh có thấy vòm mây trắng đang bay trên bầu trời kia không? Đẹp lắm đúng không?
_ Chẳng mấy ai để ý là hôm qua, cũng tại vòm mây trắng ấy là một vòm toàn mây đen, mưa rồi giông kéo đến sấm chóp dữ dội vang rền cả góc trời, sau đó thì gió cũng nổi lên gió cuốn mây đen bay đi. Và mưa đã tạnh. Mây trắng ẩn mình dần dần xuất hiện tiếp tục hòa mình cùng làn gió mới. Và nắng ấm cũng lại lên.
Anh có nhìn thấy cây mầm ở kia không? Nhờ mưa hôm qua mà hôm nay nó vươn chồi rồi đó. Tuy mưa, không xuất hiện cùng nắng nhưng khi không có nắng mưa đã giúp biết bao trồi non vươn mình phát triển...
Mưa tồn tại là vì có nắng, nắng tồn là vì có mưa. Nắng tắt thì mưa cũng sẽ mất và gió cũng sẽ không còn tồn tại.

Mọi chuyện trên đời hợp tan đều bởi chữ duyên. Em không trách mưa vô tình làm em ướt hay giận gió hùa theo mưa làm em bi cảṃ lạnh. Nếu không có mưa và cơn gió lạnh hôm qua thì chắc gì em đã cảm nhận được sự ấm áp của hôm nay. Thi thoảng mưa nắng vẫn gặp nhau vào những ngày có mưa có cả nắng, nhưng rồi thì sao gió cũng sẽ đến cuốn mây bay theo gió.
    Dường như anh đã hiểu được tâm ý của cô nên thả tay để cô đi.
Cô cười nhẹ chào anh, rồi quay xe về cho kịp buổi cơm chiều.

Hà cớ chi ta trách mưa thay nắng
Rồi oán hờn nàng gió biết gì đâu?
Bởi tiền kiếp Mây kia đã nguyện thệ
Gió đến gần mây sẽ tự bay theo.

Cre Hạnh Võ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro