Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại chi Giang Nam tài nữ

[江南才女] 

Nhan Vị Tư là Giang Nam đệ nhất tài nữ.

Tài nữ đương nhiên đều là người có tư tưởng độc đáo.

Nhan Vị Tư là người có tư tưởng độc đáo nhất trong số tất cả những tài nữ có tư tưởng độc đáo.

Điều này không ai dám phủ nhận.

Nếu không tin vậy chúng ta sẽ phỏng vấn một chút.

.

Dưỡng phụ của Vị Tư: Nàng là do ta nuôi lớn mà, nàng không độc đáo thì ai độc đáo chứ?

.

Sư phụ của Vị Tư: Nàng cùng với dưỡng phụ của nàng không có lấy một điểm tương tự, chỉ bằng điểm này liền đã đủ độc đáo rồi.

.

Trượng phu của Vị Tư: Chúng sinh, vì sao ta lại chỉ yêu thương nàng chứ?

.

Đệ đệ của Vị Tư: Điều này từ nhỏ ta đã được lĩnh hội đầy đủ! Cho dù là cùng một việc, ta làm chính là quái dị, nàng làm chính là độc đáo. . . . . .

.

Tiểu thúc của Vị Tư: Ta chỉ hận nàng làm sao lại không thể bình thường đi một chút chứ?! (cả bình dấm chua vỡ ra, vị chua bốn phía-ING. . . . . . )

.

.

.

Trong phần lớn tư tưởng độc đáo của Nhan Vị Tư thì độc đáo nhất chính là nàng kiên trì cho rằng một người nếu ở phương diện nào đó đặc biệt vĩ đại, thì tất nhiên ở một phương diện khác sẽ có chỗ thiếu hụt nghiêm trọng.

Cho nên trong khi đệ đệ nàng yêu thương nhất Kim JaeJoong, từ nhỏ văn thao võ lược, kỳ môn tuyệt kỹ học một chút liền thông thạo, nàng mới bắt đầu lo lắng đệ đệ này có thể có chỗ nào khác không ổn hay không.

Bởi vì nỗi lo lắng này, Nhan Vị Tư lúc nào cũng khắc khắc đều đem Kim JaeJoong đặt trong phạm vi quản thúc của chính mình, hơn nữa nghiêm cấm dưỡng phụ nhúng tay vào công tác giáo dục tiểu hài tử, để tránh tạo thành hậu quả không thể tu chỉnh.

Đối với việc này, dưỡng phụ cũng từng nhỏ giọng kháng nghị qua: “Ngươi sao có thể quá đáng vậy a, đứa nhỏ kia dù sao cũng là hài tử ta đẻ ra. . . . . . . . .” (Chú thích: hắn bình thường không hay nói như vậy, chỉ có khi nào hắn khẩn trương mới có thể đầu lưỡi đánh xoắn lại. . . . . . )

Tiểu Kim JaeJoong vui tươi hớn hở đệm theo: “Đúng vậy đúng vậy, phụ thân ôm một cái. . . . . .”

Giang Nam tài nữ ánh mắt lãnh liệt đảo qua, phụ tử hai người đang ôm nhau phát run.

Phản kháng gia chủ là không có đường thoát. Căn nguyên truyền thống này kỳ thật ở trong này mà ra.

Đương nhiên hắn thân là con của dưỡng phụ, tự nhiên cũng không phải không có căn cứ vững chắc. Sau một hồi nằm bên nghe cáo trạng, sư phụ của Vị Tư trấn an hắn như thế này: “Vị Tư nói cũng có đạo lý, ngươi thật sự không thích hợp lắm giáo dục tiểu hài tử. Ta nhớ rõ hôm trước ngươi dạy bảo bối nhân niệm thành ngữ, cư nhiên đem ‘trưởng tỷ như mẹ’ dạy thành ‘trưởng nữ như mẹ’. . . . . .”

“Đó là ta kết hợp với tình huống thực tế nhà chúng ta mà dạy a. . . . . .”

“Tóm lại đối với Vị Tư, ngươi là không thể trêu vào lại trốn cũng không thoát, ngoan một chút đi.”

“Nhân gia nói ‘tử không giáo, phụ chi quá’, ta cuối cùng phải cái gì đây?”

“Ân. . . . . . . . . Đúng rồi, như thế này là được, Vị Tư dạy văn, ta đến dạy võ, ngươi liền phụ trách cùng bảo bối nhân chơi đùa được không?”

“^_^. . . . . ., tốt, ta thích nhất là chơi!”

Hiệp nghị đạt thành.

Vì thế tiểu Kim JaeJoong ngay dưới sự dạy dỗ của tỷ tỷ mà hạnh phúc lớn lên.

.

.

.

Trong quá trình hắn trưởng thành, Nhan Vị Tư càng ngày càng cảm thấy điều mình lo lắng là cực kỳ chính xác.

“Tiểu ngốc qua! Có phải ngươi ở trên thân cây bách cổ thụ trước cửa này đào một cái động hay không?”

“Dạ, tỷ tỷ.”

“Ngươi đào cái động này làm gì?!”

“Ta ngày hôm qua thấy có con thỏ hoang phịch một tiếng đập vào trên cây này, thiếu chút nữa choáng đến ngất xỉu, vì thế ta đã nghĩ, nếu trên thân cây vừa vặn có một cái động, nó hẳn là có thể thực an toàn mà chui qua a. . . . . .”

“>_<. . . . . .”

.

“Tỷ tỷ, đây là cái gì?”

“Đây là hương phấn của nữ hài tử.”

“Dùng để làm gì?”

“Thoa ở trên mặt, mặt sẽ trở nên trắng nõn, rất đẹp.”

“Ác. Còn cái kia?”

“Cái này là son.”

“Dùng để làm gì?”

“Thoa ở trên mặt, mặt sẽ trở nên đỏ hồng, rất đẹp.”

“Ác.”

.

Mấy ngày sau, Giang Nam tài nữ nghe thấy đệ đệ cùng tiểu hài tử nhà bên khoe nói: “Mặt tỷ tỷ của ta lúc trắng lúc hồng đó, đẹp lắm!”

.

“Tiểu ngốc qua, xem tỷ tỷ mua cái gì về này?”

“Cái gì?”

“Hạt thông đường!”

“T_T. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”

“Ngươi khóc cái gì?”

“Tỷ tỷ, ngươi không phải nói chỉ cần ta chọc giận ngươi sẽ không được ăn đường nữa sao?”

“Đúng vậy.”

“Hôm nay có một chuyện, ta biết nếu làm nhất định sẽ chọc giận ngươi, liền cứ chịu đựng không có làm, sau lại đột nhiên nhớ tới rằng trong nhà đã không còn đường . . . . . .”

“Cho nên ngươi liền làm?”

“Đúng vậy. Ai biết ngươi cư nhiên lại mua hạt thông đường trở về. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”

Nhan Vị Tư bắt đầu ngán ngẩm, “Vấn đề không phải là cái này!?”

“A?”

“Ngươi rốt cuộc làm chuyện gì lại sẽ chọc ta mất hứng?!!!!”

Tiểu ngốc qua quá sợ hãi che miệng lại: “A, ta tự mình nói ra sao?”

“>_<. . . . . .”

.

“Đây là cái gì?”

“Đây là. . . . . . Cái sẽ chọc giận ngươi a. . . . . .”

“Từ chỗ nào đem về?”

“Lúc lên núi hái thảo dược, trên một thân cây bên vách núi.”

“Khi nào?”

“Hai ngày trước.”

“A?”

“Ta sợ ngươi mất hứng, liền vẫn để ở chỗ sư phụ, hôm nay đường trong nhà ăn hết rồi, ta mới đem hắn tới đây.”

“Tại sao không cứ như trước để ở chỗ sư phụ?”

“Tỷ tỷ ngươi đã quên sao, sư phụ mang phụ thân ra ngoài chơi. Để hắn một mình ở bên đó không ai chiếu cố, sẽ chết mất.”

“Người này vì sao vẫn bất tỉnh?”

“Sư phụ nói vết thương của hắn tuy không nặng, nhưng thân thể không tốt, phải dùng phương pháp chữa bệnh bằng giấc ngủ, lập tức sẽ hồi tỉnh .”

“Đã biết. Hai khỏa đường này, cầm ăn đi.”

“^O^, tỷ tỷ ngươi không tức giận sao?”

“Cứu người là việc tốt, nhưng ngươi về sau vẫn là không được bừa bãi đem đồ vật linh tinh về nhà!”

Tiểu ngốc qua cảm động nhào tới, “Tỷ tỷ ngươi thật tốt, sáng sớm ngày mai có thể uống cháo ngọt không?”

Người trên giường lúc này từ từ tỉnh lại, nhìn thấy chính là một đôi tỷ đệ tựa thiên sứ, ấm áp vô cùng đang ôm lấy nhau.

Đối với cảnh tượng phi thường có tính lừa gạt này, người bị lừa gạt kia ngày sau đã nói như thế này: “Sai lầm xa vĩnh cửu, một cái chớp mắt liền vĩnh viễn truyền lưu. . . . . .”

Những lời này rất nhiều rất nhiều năm về sau, còn được một công ty kinh doanh kim cương thay hình đổi dạng làm một cái quảng cáo.

.

.

.

<Dưới đây chúng ta sẽ ra một đề bài để hỏi một số người, làm câu hỏi vấn đáp trí lực.

Hỏi: Giang Nam tài tử với Giang Nam tài nữ điểm khác nhau lớn nhất là gì?

Dưỡng phụ đáp: Chữ cuối cùng của cái phía trước là “tử”, chữ cuối cùng của cái phía sau là “nữ”.

Sư phụ đáp: Nhàm chán.

Tiểu ngốc qua đáp: Người phía trước thì ta không biết, nhưng người phía sau kia thì ta quen.

Người nào đó đáp: Ta có thể lớn tiếng nói với Giang Nam tài “Xin hãy gả cho ta đi”! Mà nếu quả thực không khéo Vị Tư không phải tài nữ mà là tài tử thì ta sẽ nói nhỏ giọng đi một chút.

Đáp án chuẩn: Tài tử là nam, tài nữ là nữ.

Cho nên mới nói đáp án chuẩn là một trong những thứ mất mặt nhất trên đời.>

.

.

.

“Vị Tư à, ngươi muốn phụ thân chuẩn bị của hồi môn như thế nào?”

“Ta không lấy chồng!”

“Nhưng mà nữ hài tử thì phải xuất giá mà.”

“Ai nói thế?”

“Hơn nữa ta cảm thấy ngươi thực sự rất thích hắn mà, kể cả trước đây lúc còn không biết hắn là đương kim Thái tử.”

Kim JaeJoong xen mồm: “Ta cảm thấy tỷ tỷ sau khi biết hắn là Thái tử gì đó cũng vẫn là thực sự thích hắn.”

“Hai người các ngươi câm miệng! Thích không nhất định sẽ phải lấy, ta còn thực sự thích tiểu ngốc qua đó, chẳng lẽ muốn ta gả cho hắn?”

“>_<. . . . . ., ta không bao giờ... xen mồm nữa, tỷ tỷ ngươi đừng nói ra những lời khủng bố làm ta sợ như vậy được không. . . . . .”

“Nhưng mà Vị Tư à, người ta là hoàng tộc Thái tử, chúng ta là phận dân đen tóc húi cua thôi, kháng chỉ là phải mất đầu đó, mất đầu đau lắm a, ô ô ô. . . . . .”

“Không được giả vờ khóc!”

“Phải . . . . .”

Sư phụ bình tĩnh bắt đầu lên tiếng: “Vị Tư a, những gì cha ngươi đã nói đều là vô nghĩa. Vấn đề cốt lõi là, ngươi rõ ràng đã đáp ứng sẽ gả cho người ta!”

“Ta. . . . . . Ta. . . . . . Lúc ấy có phần chưa suy nghĩ kĩ. . . . . .”

“Người ta đã đến tận cửa cầu hôn, hoan hoan hỉ hỉ ba môi sáu sính đến thú ngươi, nhạc công ngoài kia sắp thổi phá cửa rồi, ngươi cứ trốn tránh như vậy thì biết tính sao?”

“Sư phụ, ta còn chưa có chuẩn bị tốt phải lập gia đình mà, ngươi nghĩ biện pháp đi.”

“Biện pháp quả thật có một.”

“Cái gì?”

“Dù sao hôm nay nơi này cũng phải gả đi một người, nếu ngươi không chịu thì để cho bảo bối nhân gả đi.”

“Tiểu ngốc qua?”

“Đúng vậy, nam hài tử thay tỷ muội xuất giá là một trong những tình lễ mọi người thích xem nhất đó.”

Nhan Vị Tư liếc nhìn đệ đệ một cái, Kim JaeJoong lộ một nụ cười khờ dại ngây ngô với tỷ tỷ.

“>_<. . . . . ., quên đi. . . . . . Ta vẫn là nên tự mình ra đó. . . . . .”

Cứ như vậy, Giang Nam tài nữ tư tưởng độc đáo trở thành Thái tử phi.

.

Của hồi môn của nàng đương nhiên cũng là không giống với thường nhân. Bao gồm như sau:

Một bộ oa phục mặc trên người khi bị dưỡng phụ nhặt được.

Một cây đàn cổ.

Một bao cánh hoa phượng tiêu trước phòng.

Một bức tranh thêu toàn gia.

Thi thư đầy bụng.

Uy phong tám phương.

Một trái tâm dịu dàng.

Một tên đệ đệ hỗn hợp giữa thiên tài với Tiểu Bạch.

.

“Vị Tư, ngươi thật sự muốn dẫn JaeJae cùng qua đó sao?”

“Không mang theo hắn, chẳng lẽ bỏ mặc hắn trong tay ngươi sao?”

“Sao phải nói độc địa như vậy chứ?”

“Các ngươi không phải đã sớm muốn đi du ngoạn thiên hạ sao? Hiện tại ta được gả đi, tiểu ngốc qua sẽ do ta chiếu cố, các ngươi có thể đi rồi.”

“Nữ nhân vô tâm không phế, ngươi không nhớ phụ thân sao?”

“Nhớ ngươi về cái gì?”

“. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . . Này. . . . . . Cái kia. . . . . . . . . Hình như là không có chỗ nào để cho ngươi đáng nhớ hết. . . . . .”

“Các ngươi đi đi, đừng nhớ chúng ta.”

“Vị Tư à, phụ thân và sư phụ không ở bên cạnh ngươi, ngươi ngàn vạn lần cẩn thận không được. . . . . .”

“Biết rồi, không ai dám khi dễ ta đâu.”

“Không, ý cha là muốn nói, ngàn vạn lần cẩn thận không được khi dễ người khác. . . . . .”

“>_<. . . . . .”

“Chúng ta thật sự đi đây.”

“. . . . . .”

“Thật sự đi đó.”

“. . . . . .”

“Thật sự thật sự là đi đó nga.”

“. . . . . .”

Đi-ING.

. . . . . .

“Cha, sư phụ. . . . . .”

“Ân?”

“Vị Tư sẽ nhớ các ngươi lắm. . . . . .”

“Nữ nhi hiếu thuận, ta chỉ biết con gái ngoan sẽ luyến tiếc ta. Bất quá ngươi phải chờ chúng ta đi xa rồi mới được đánh thức bảo bối nhân, kẻo hắn lại khóc.”

“Yên tâm đi, nếu hắn dám khóc, ta biết sẽ phải đối phó hắn như thế nào mà.”

“>_<. . . . . ., nghe ngươi nói như vậy, ta lại càng không yên tâm . . . . . .”

.

Ngày kế, Kim JaeJoong tỉnh lại, biết được phụ thân cùng sư phụ đến phương Tây đi du ngoạn, thập phần thương tâm. Tỷ phu đến an ủi hắn.

“Đừng khóc, cha ngươi cùng sư phụ tuy rằng đi rồi nhưng mà ngươi còn có tỷ tỷ mà.”

“Ô ô ô. . . . . . Ta không khóc vì việc này. . . . . .”

“>_<. . . . . .”

“Hơn nữa ta còn có một câu quan trọng còn chưa đi theo bọn họ nói được. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”

“Nói cái gì?”

“Nhớ mang kẹo đặc sản của phương Tây về cho ta. . . . . .”

“>_<. . . . . .”

Đối với Thái tử mà nói, chuyện này coi như là mở ra một cuộc sống hạnh phúc đi. . . . . .

.

.

.

_Hoàn_

Phiên ngoại chi JunSu đích học tập ký lục

[俊秀的学习记录] 

Nói đến ba nhi tử Kim gia, Jung YunHo học phú ngũ xa, đầy bụng cẩm tú, được công nhận là thiếu niên tài tử; Shim ChangMin cũng coi như khôn khéo tài năng, đọc đủ thứ thi thư, là thương gia có tiếng trên thương trường. Phụ thân đắc ý nhìn hai nhi tử này, cảm thấy bản thân thật biết cách dạy dỗ, cảm thấy phi thường thành công, tuy rằng địa vị của mình trong nhà như nước sông ngày một cạn xuống, cũng vẫn vui vẻ chịu đựng, thập phần vui mừng. Bất quá hai tiểu tử này sau khi đủ lông đủ cánh dần dần có chút không chịu quản giáo, vì thế phụ thân đành phải bất đắc dĩ mà đem trọng điểm công tác chuyển dời đến giám sát việc học tập của tiểu nhi tử.

Kim gia ấu tử, Kim JunSu, đôi mắt to trong veo như nước, khuôn mặt búp bê mê chết người không đền mạng, trên trời no đủ, dưới đất bình an, thầy bói mỗi khi gặp nhất định tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Người này thông minh hơn người, thiên tư mẫn tuệ, sau này nhất định có tiền đồ.”

Phụ thân lần đầu tiên nghe thấy thế, hồ đồ tin là thật, hoan hoan hỉ hỉ ôm Kim JunSu về nhà, dạy hắn đọc chữ.

“Nhất. . . . . .” Phụ thân vẽ một nét ngang trên giấy, “Chữ này đọc là ‘nhất’. JunSu a, ngươi có mấy phụ thân?”

“Một người.” Kim JunSu bốn tuổi nãi thanh nãi khí đáp.

“Thật thông minh.” Phụ thân ôm hôn một cái, lại ở trên giấy vẽ hai nét ngang.

“Nhị. . . . . . . . ., chữ này đọc ‘nhị’. JunSu a, ngươi có mấy ca ca?”

“Hai người.”(1)

“Đúng rồi, là ‘nhị’, cũng có ý nghĩa như ‘lưỡng’, ‘nhị’ với  ‘lưỡng’, là rất giống nhau đó.”

Kim JunSu hồ đồ .

Nửa tháng sau, Kim JunSu rốt cục thành công biết rõ mối quan hệ giữa “nhị” với “lưỡng”.

Phụ thân lại vẽ ba nét ngang trên giấy.

“Tam. . . . . ., chữa này đọc ‘tam’. JunSu a, phụ thân có mấy nhi tử?”

Kim JunSu suy nghĩ nửa ngày, đáp không ra.

“Ba. Ngươi xem, đại ca, nhị ca, cả ngươi nữa, tổng cộng là ba.”

“Còn có Phúc bá.”

“Phúc bá không phải nhi tử a.”

“Vậy Phúc bá là gì?”

“Phúc bá cũng giống phụ thân, là trưởng bối.”

Kim JunSu nhìn nhìn khuôn mặt trẻ măng xinh đẹp của phụ thân, lại nhìn nhìn nếp nhăn trên mặt Phúc bá đang ngồi ngủ gật, ánh mắt chớp chớp hoang mang.

“Giống nhau sao? . . . . . . . . .”

Một tháng sau, Kim JunSu rốt cuộc từ bỏ việc tìm kiếm điểm giống nhau giữa phụ thân cùng Phúc bá.

Phụ thân ở trên giấy viết một chữ “Tứ”.

“Tứ. . . . . ., chữ này đọc ‘tứ’. JunSu a, cái bàn này có mấy chân?”

Kim JunSu sờ sờ cái bàn, chần chờ nói: “. . . . . . Bốn. . . . . . . . . Bốn cái?”

“Đúng! JunSu thật thông minh!” Phụ thân cao hứng ôm JunSu lại hôn một cái, đem mấy tờ giấy trắng viết nhất, nhị, tam, tứ đặt lên, “Chúng ta lại ôn tập một chút những gì đã học trong hơn một tháng nay. JunSu, ngươi đọc một lần cho phụ thân nghe được không.”

Kim JunSu ngoan ngoãn gật đầu, lại còn thực sự thực sự nghiêm túc nhìn vào tờ giấy kia, thì thầm: “Một phụ thân, hai ca ca, ba nhi tử, bốn cái chân. . . . . .”

Phụ thân té xỉu.

.

.

.

Năm Kim JunSu chín tuổi, phụ thân bắt đầu dùng phương pháp thông tục dễ hiểu nhất giảng giải những điển cố lịch sử cho hắn nghe.

“Mạnh mẫu tam thiên(2). Chuyện kể rằng Mạnh mẫu bởi vì gần nơi sinh sống không tốt cho việc học hành, sợ hài tử của mình đi theo học xấu, cho nên liên tiếp ba lần chuyển nhà mới tìm được một nơi sống tốt.” Phụ thân giảng đạo.

Kim JunSu gật gật cái đầu nhỏ.

Ngày hôm sau Phúc bá phát hiện hình như có dấu hiệu truy binh, toàn gia vội vội vàng vàng thu thập chuyển nhà. Jung YunHo đang cuống lên, đột nhiên nghe thấy JunSu đứng trên bậc thang ở cửa, chất vấn đại bá nhà bên: “Các ngươi vì sao lại không học cho tốt? Làm hại chúng ta lại phải chuyển nhà . . . . . .”

.

“Huyền lương thứ cổ(3). Là nói một người phi thường cố gắng dùi mài kinh sử, dù mệt đến chết cũng không chịu nghỉ ngơi. Hắn đem tóc mình buộc vào dây treo lên xà nhà, một khi ngủ gật da đầu sẽ bị kéo rất đau, hắn còn cầm một cây dùi, hễ cảm thấy mệt nhọc liền đâm vào đùi mình. . . . . .”

Kim JunSu nghe xong, mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Ban đêm, JunSu ngáp một cái, dụi dụi mắt, đột nhiên thấy nhị ca Shim ChangMin đi về phía mình, lập tức khóc kêu: “Ta không có ngủ gật, nhị ca ngươi đừng dùng dùi đâm ta. . . . . .”

Phụ thân nghe tiếng chạy tới bảo vệ, cả giận nói: “ChangMin, ngươi vì sao muốn dùng dùi đâm JunSu?”

Shim ChangMin dở khóc dở cười.

.

“Hương cửu linh, năng ôn tịch(4). Là nói đến một hài tử phi thường hiếu thuận với cha mẹ, mới chín tuổi đã biết giúp cha mẹ ủ ấm chăn đệm trước rồi mới để họ ngủ trên đó.”

“Chín tuổi a. . . . . .” JunSu đếm đếm đầu ngón tay, ánh mắt lóe sáng cẩn thận suy nghĩ.

Đêm đó.

“Phụ thân người ngủ đi, ta đã đem giường cùng chăn đệm ủ thật ấm thật nóng. JunSu thực hiếu thuận phải không?”

Phụ thân trên trán xuất hiện hắc tuyến.

“JunSu. . . . . . Hiện tại là mùa hè đó, vốn cũng đã nóng đến nỗi ngủ không yên rồi. . . . . .”

.

.

.

Năm Kim JunSu mười bốn tuổi, cố gắng đọc cổ văn.

“JunSu, hôm nay đọc sao rồi? Có hiểu hay không? Giảng cho phụ thân nghe một chút.”

“Dạ, JunSu đọc đến một câu này, ‘Bần tiện chi giao bất khả vong tao khang chi thê, bất hạ đường’, đại khái là nói một người vừa nghèo vừa tiện quyết không thể quên thê tử bộ dạng giống như cám bã của mình, nếu không sẽ không đi xuống đường lớn được. Phụ thân, người như thế nào có thể có bộ dạng giống như cám bã?”

“>_<. . . . . ., JunSu, ngươi ngắt câu sai chỗ rồi, phải là ‘Bần tiện chi giao bất khả vong, tao khang chi thê bất hạ đường’(5) mới đúng. Ý tứ là nói một người không thể quên bằng hữu kết giao khi nghèo hèn, không thể hưu thê tử mình cưới lúc còn ăn cám bã. . . . . .”

Kim JunSu còn rất nghiêm chỉnh tiếp thu, sau một lúc lâu mới hỏi: “Phụ thân, có phải một người bằng hữu kết giao khi phú quý thì có thể tùy tiện quên, thê tử cưới lúc không ăn cám bã thì có thể tùy tiện bỏ hay không?”

.

.

.

JunSu đọc thơ cổ.

“Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi, xuân giang thủy noãn áp tiên tri(6). . . . . ., phụ thân, vì sao lại biết trước là nước ấm? Ngỗng đâu? Cá trong nước đâu? Tôm nhỏ đâu? Rắn nước đâu? Còn có chuột nước đâu?”

“>_<. . . . . .”

.

“Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị đích thượng sương(7). . . . . ., cha, mắt Lí Bạch thực không tốt, rõ ràng là ánh trăng, hắn cư nhiên lại nhìn thành sương, ha ha ha. . . . . .”

“>_<. . . . . .”

.

“Lâm ám thảo kinh phong, tương quân dạ dẫn cung. Bình minh tầm bạch vũ, một tại thạch lăng trung(8). Cha, vị tướng quân kia thực nhàm chán đúng không? Hắn vì sao phải bắn vào tảng đá?”

“Không phải, vị tướng quân này nghĩ rằng mình bắn chính là lão hổ.”

“Hắn bắn lão hổ, lại bắn lên tảng đá, tiễn pháp của hắn thật kém cỏi, căn bản so ra kém cả Nhị ca.”

“. . . . . .”

“Còn nữa, mũi tên kia thực quý giá sao? Vì sao bắn ra rồi ngày hôm sau còn phải tìm? Nếu vị tướng quân này không đi tìm, người khác sẽ không biết hắn cư nhiên bắn lên tảng đá, hắn thật sự thật ngu ngốc nga.”

“>_<. . . . . .”

.

“Sinh đương tác nhân kiệt, tử diệc vi quỷ hùng. Chí kim tư Hạng Vũ, bất khẳng quá Giang Đông(9). Phụ thân, Hạng Vũ vì sao không chịu qua Giang Đông? Hắn không phải là say tàu chứ?”

“>_<. . . . . .”

.

“Tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả. Niệm thiên đích chi du du, độc sảng nhiên nhi thế hạ(10)! Cha, người này là ai vậy? Lá gan cũng thật nhỏ. Không phải chỉ là phía trước phía sau đều nhìn không thấy người thôi hay sao, cư nhiên bị dọa đến khóc lên, hôm qua các ngươi đều xuất môn, một mình ta ở trong căn phòng tối đen cũng không có khóc mà.”

“>_<. . . . . .”

.

.

.

Kim JunSu mười sáu tuổi. Một ngày nọ, phụ thân thấy một cố sự về câu đối, là như thế này: “Trước kia có một lão phu tử, thái độ làm người thực nghiêm cẩn. Hôm nay, một tiểu thư đồng ở trên đường đi học nhặt được một đóa hoa rất đẹp, luyến tiếc vứt bỏ, liền vụng trộm giấu ở trong tay áo mang vào học đường, nhưng vẫn bị lão phu tử thấy, liền ra một vế trên, vế đối là ‘Tiểu thư đồng ám tàng xuân sắc’, tiểu thư đồng kia thực thông minh, một lát liền đối lại: ‘lão phu tử minh sát thu hào’.”

Phụ thân cảm thấy cố sự này phi thường thú vị, liền kêu tiểu nhi tử tới.

“JunSu, ngươi đến chỗ phụ thân nào.”

JunSu nghe lời chạy lại rồi ngồi xuống.

Phụ thân đem cố sự này giảng cho hắn nghe, nhưng mà cũng không nói ra vế sau, “JunSu à, ngươi thử đối vế sau câu đối này xem.”

Kim JunSu hoảng sợ, “Ta. . . . . . Ta đối sao?”

“Đúng vậy. Phụ thân không phải đã dạy ngươi đối câu đối như thế nào rồi sao?”

Kim JunSu đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, nhíu mày vắt óc suy nghĩ, cả khí lực bú sữa đều đã dùng đến, cũng nghĩ không ra.

“JunSu,” Phụ thân lấy giọng giáo dục nhi tử gợi ý từng bước, “Chúng ta có thể tách ra rồi đoán. Vế trên là ‘tiểu thư đồng’, vế dưới đương nhiên cũng phải là một nhân vật trong cố sự này, vậy là ai?”

Cố sự này chỉ có hai người, cho nên JunSu lập tức nói: “Lão phu tử.”

“Thông minh.” Phụ thân khích lệ nói, “Còn có ‘ám’, ‘ám’ là đối với cái gì?”

“Minh?”

“Đúng vậy. Chữ kế tiếp, ‘tàng’? Chữ này không dễ đối, chúng ta liền bỏ qua, ‘xuân’, ngươi nói xem ‘xuân’ thì đối với cái gì?”

“Đông?”

“Không phải.”

“Hạ?”

“Không phải.”

“Thu?”

“Đúng rồi, JunSu thật thông minh. Ngươi nghĩ xem, vế trên là ‘Tiểu thư đồng ám tàng xuân sắc’, vế dưới nên là lão phu tử minh cái gì thu cái gì? Gợi ý cho ngươi, đó là một thành ngữ, phụ thân đã dạy ngươi rồi đó.”

Kim JunSu thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Minh cái gì thu cái gì?

Vò vò đầu, tả nhìn nhìn, hữu nhìn nhìn, đột nhiên thấy nhị ca nhà mình mắt đi mày lại với đậu hủ Tây Thi đang ở cửa, nhất thời nhớ tới một từ.

“Lão phu tử minh tống thu ba!”

Phụ thân té ngã, ngay cả ChangMin cũng nhịn không được chạy vào gõ đầu: “Ngu ngốc! Cho dù là nhìn trộm vậy cũng nên là lén lút nhìn trộm a!”(11)

“Có lẽ lão phu tử kia thực dũng cảm thì sao?”

“>_<. . . . . .”

Từ đó về sau, phụ thân không bao giờ ... vọng tưởng cho Kim JunSu học đối câu đối nữa.

.

.

.

_Hoàn_

Chú thích:

(1) Ở đây Jae hỏi chữ “nhị” nhưng Su lại trả lời là “Lưỡng cá” (hai người) nên mới có câu giải thích loằng ngoằng ở phía sau. @_@

(2) Mạnh mẫu tam thiên (孟母三遷): Mạnh mẫu ba lần chuyển nhà.

"Trạch lân" (hay còn gọi là "Mạnh mẫu tam thiên") kể lại chuyện mẹ của Mạnh tử (Mạnh Kha) chuyển nhà ba lần để cho con mình có một môi trường giáo dục tốt.

Theo Liệt Nữ truyện, Mạnh Tử, tên là Mạnh Kha, mồ côi cha từ năm 3 tuổi, ở với mẹ, nhà nghèo, ở gần nghĩa địa nơi chân núi. Mạnh Kha thường thấy người ta đào đất đem chôn quan tài người chết, rồi nằm lăn ra khóc. Mạnh Kha về nhà, cùng với lũ trẻ nhỏ ở cùng xóm, bắt chước chơi trò chôn cất và nằm lăn ra khóc. Mẹ của Mạnh Kha là Chương Thị, thấy thế thì nói rằng:

- Chỗ này không phải là chỗ cho con ta ở được.

Bà dọn nhà ra ở gần chợ. Mạnh Tử thấy người ta buôn bán, tráo trở đảo điên, thêm bớt, nói thách nói gạt. Cậu bé Mạnh Kha về nhà cũng bắt chước đùa nghịch một cách đảo điên như người ở ngoài chợ. Bà mẹ của Mạnh Kha thấy thế thì nói:

- Chỗ này cũng không phải là chỗ để con ta ở được.

Bà liền dọn nhà đến ở cạnh một trường học. Cậu bé Mạnh Kha thấy trẻ con đua nhau cặp sách vở đi học tập rất có lễ phép, cậu về nhà cũng bắt chước học tập lễ phép và cặp sách vở. Bà mẹ của Mạnh Kha bấy giờ mới vui lòng nói:

- Chỗ này con ta ở được.

(3) Huyền lương thứ cổ: Tôn Kính đời Hán, người Tín Đô, khi học ở nhà Thái Học, vì không có tiền sách vở nên đã ghép lá liễu làm giấy chép bài mà học. Ban đầu ngồi học, sợ ngủ quên nên đã túm tóc buộc lên xà nhà, hễ ngủ gật sẽ bị thức dậy.

(4) Hương cửu linh, năng ôn tịch: Vào thời Đông Hán có một em bé tên là Hoàng Hương, lúc em mới chín tuổi thì mẹ em đã mất sớm, em sống với cha vô cùng hiếu thảo. Vào mùa hè mỗi tối, em dùng quạt để quạt giường gối cha mình, vì sợ cha bị nóng. Còn mùa đông lúc cha gần đến giờ đi ngủ, em nằm trên giường ủ hơi ấm để ngỏ hầu lúc cha nằm sẽ được ấm áp. Sau khi cha em đã an giấc rồi, Hoàng Hương mới trở về giường mình ngủ. Vì thế nên cha của Hoàng Hương lúc nào cũng được vui vẻ, quanh năm không biết có mùa đông hay mùa hè. Đương thời, Quan tri phủ Lưu Hộ ở huyện đó biết được sự tình nên làm sớ tâu lên triều đình và được vua ban cho tấm biển vàng là người con hiếu hạnh. Cho đến nay, hậu nhân đời sau vẫn còn mãi lưu truyền câu, "Hương cửu tuế, năng ôn tịch", Hương lên chín biết ủ chiếu.

(5) Bần tiện chi giao bất khả vong, tao khang chi thê bất hạ đường:

Tao  khang: Sau khi chưng cất rượu, còn lại phần xác (bã rượu, hèm); chữ Hán gọi bã này là tao nhưng người Việt quen nói chệch đi là tào. Lớp vỏ trấu bao bên ngoài hạt thóc gọi là khang. Tao khang chi thê (vợ tao khang) ám chỉ người vợ (cũng là vợ cả) cưới khi chồng còn nghèo; tiếng Việt còn gọi là người vợ tấm cám (hay tấm mẳn).

Bất khả hạ đường: Không thể đưa xuống nhà dưới (không thể hắt hủi).

Tao khang chi thê bất khả hạ đường  nghĩa là [khi mình sang giàu thì] không thể bỏ được người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình.

Điển tích: Tống Hoằng là quan hiền lương dưới triều vua Quang Vũ (6 TCN – 57 CN), người sáng lập triều Đông Hán (tức Hậu Hán). Vợ ông Hoằng bệnh, bị mù và ông luôn đích thân săn sóc, đút cơm cho vợ. Lúc đó, vua có người chị là Hồ Dương công chúa, goá chồng. Công chúa rất ái mộ Tống Hoằng. Vua biết ý, một hôm ướm lời hỏi dò bụng Hoằng: “Ngạn ngữ nói: Sang đổi bạn, giàu đổi vợ, có vậy chăng?” Hoằng đáp: “Thần nghe: Bạn bè chơi từ thuở nghèo hèn chớ nên quên, người vợ tấm cám chớ hắt hủi.”

Hiểu Tống Hoằng một lòng chung thủy, vua bỏ ý định tác hợp cho chị.

Sự tích này chép trong “Tống Hoằng truyện”, ở Hậu Hán thư. Người đời sau rút từ lời nói của Tống Hoằng được thành ngữ “Tao khang chi thê”.

(6) Đây là hai câu đầu bài thơ Huệ Sùng Xuân Giang Hiểu Cảnh của Tô Đông Pha.

竹外桃花三兩枝,

春江水煖鴨先知。

蔞蒿滿地蘆芽短,

正是河豚欲上時。

Phiên âm:

Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi,

Xuân giang thuỷ noãn áp tiên tri.

Lâu hao mãn địa lô nha đoản,

Chính thị hà đồn dục thượng thì.

Dịch thơ:

Ngoài khóm trúc đào hoa mấy nhánh

Nước mùa xuân nắng ấm vịt hay rồi

Lau lách um tùm, chồi vi lô vừa lú

Cá lòng sông lên đớp bóng ăn mồi

(7) Trích từ bài thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lí Bạch.

Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương

Cử đầu vọng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương

Dịch nghĩa:

Ánh trăng chiếu sáng đầu giường

Ngỡ như sương trắng phủ sân nhà

Ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng

Cúi đầu xuống nhớ quê cũ

Dịch thơ (Hải Đà):

Xúc Cảm Đêm Trăng

Đầu giường trăng tỏ rạng

Đất trắng ngỡ như sương

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng

Cúi đầu nhớ cố hương

(8) Đây là bài Tái Hạ Khúc Kỳ Nhị của Lư Luân

Lâm ám thảo kinh phong

Tướng quân dạ dẫn cung

Bình minh tầm bạch vũ

Một tại thạch lăng trung.

Dịch thơ (Lê Nguyễn Lưu):

Khúc Hát Dưới Ải

Cỏ dạt gió rừng lên

Tướng quân tối bắn tên

Sớm mai tìm dấu vết

Góc đá rớt kề bên.

(9) Nữ thi sĩ đời nhà Tống là Lý Thanh Chiếu có bài từ Ô Giang được truyền tụng rộng rãi:

生当作人杰

 死亦为鬼雄

至今思项羽

不肯过江东

Phiên âm:

Sinh đương tác nhân kiệt

Tử diệc vi quỷ hùng

Chí kim tư Hạng Vũ

Bất khẳng quá Giang Đông!

Dịch thơ:

Sống làm người anh kiệt

Chết làm ma anh hùng

Nay còn nhớ Hạng Vũ

Chẳng chịu về Giang Đông!

Điển tích: Hạng Vương muốn đi sang phía đông, vượt sông Ô Giang. Người đình trưởng Ô Giang cắm thuyền đợi, bảo Hạng Vương:

- Giang Đông tuy nhỏ, đất hàng ngàn dặm, dân vài mươi vạn, cũng đủ làm vương. Xin đại vương mau mau vượt sông. Nay chỉ một mình thần có thuyền, quân Hán đến không có cách gì vượt qua.

Hạng Vương cười nói:

- Trời hại ta, ta vượt qua sông làm gì! Vả chăng Tịch này cùng tám ngàn con em Giang Đông vượt Trường Giang đi về hướng tây, nay không còn lấy một người trở về! Dù cho các bậc cha anh ở Giang Đông thương ta, cho ta làm vương, ta cũng còn mặt mũi nào mà thấy họ nữa. Dù họ không nói, Tịch này há chẳng thẹn trong lòng sao?

Rồi ông bảo người đình trưởng:

- Ta biết ông là bậc trưởng giả, ta cưỡi con ngựa này, năm năm nay đi đến đâu cũng vô địch, thường một ngày đi ngàn dặm, ta không nỡ giết, xin biếu ông.

Hạng Vương sai kỵ binh đều xuống ngựa đi bộ, cầm khí giới ngắn để tiếp chiến. Một mình Hạng Vũ giết mấy trăm quân, thân bị hơn 10 vết thương. Ông quay lại thấy kỵ binh tư mã của Hán là Lã Mã Đồng vốn là tướng cũ của mình, bèn bảo Đồng:

- Ta nghe vua Hán mua đầu ta ngàn vàng, phong ấp vạn hộ. Ta làm ơn cho nhà ngươi đây.

Nói rồi, Hạng Vương tự đâm cổ chết. Năm đó ông 31 tuổi, ở ngôi Tây Sở Bá vương được 5 năm (206 - 202 TCN).

Các tướng sĩ Hán kéo tới giày xéo lên nhau giành xác ông để lĩnh thưởng, giết nhau mấy mươi người. Cuối cùng có 5 người mang về được 5 mảnh xác dâng Lưu Bang, họp nhau chắp lại xác thì thấy ăn khớp. Lưu Bang phong cho cả 5 người tước hầu.

(10) Bài Đăng U Châu đài ca (登幽州臺歌) của Trần Tử Ngang  (陳子昂)

前不見古人

後不見來者

念天地之悠悠

獨愴然而涕下

Phiên âm:

Tiền bất kiến cổ nhân

Hậu bất kiến lai giả

Niệm thiên địa chi du du

Độc thương nhiên nhi thế hạ

Dịch thơ:

Người trước chẳng thấy đâu

Người sau càng mờ mịt

Ngẫm trời đất vô cùng

Riêng lòng đau mà lệ chảy

(11) Ở đây ‘thu ba’ (chắc) là ‘nhìn trộm’. Câu của Su là “Lão phu tử minh tống thu ba” đại ý là lão phu tử đường hoàng, hiên ngang mà nhìn trộm (minh tống) nên Min mới bảo có nhìn trộm cũng phải là lén lút (ám tống) =))

Phiên ngoại chi Gia phổ

[] 

Một ngày nào đó, JunSu sau khi gian nan học xong hai trang sử tịch, hỏi: “Cha, gia phổ là cái gì vậy?”

Phụ thân phát hiện ra đây là một cơ hội thật là tốt để bồi dưỡng nhi tử về quan niệm gia tộc, ngay lập tức thật sự giải thích nói: “Gia phổ chính là một quyển sách ghi chép bắt đầu từ lão tổ tông, quản lý tên của mỗi một thế hệ trong dòng họ, nếu có người không ngoan, làm chuyện xấu, đem tên của hắn xóa khỏi gia phổ chính là một hình phạt rất nặng.”

“Ác, vậy nhà chúng ta có gia phổ hay không?”

“Có chứ, nhà chúng ta có một quyển Kim thị gia phổ, là bắt đầu ghi chép từ tổ tiên hơn ba trăm đời trước đó.”

“Oa, hơn ba trăm đời! Hẳn là dày lắm a!”

Phụ thân kiêu ngạo vểnh mặt lên, đem ánh mắt lấp lánh tỏa sáng hướng về phía chân trời xa xôi, dùng thanh âm thực cảm khái đắc ý nói: “Bản Kim thị gia phổ này, là trấn gia chi bảo của nhà chúng ta, truyền lại từ đời này sang đời khác, còn chất chứa một chút chuyện xưa vui buồn lẫn lộn. . . . . .”

“JunSu thích nhất là nghe kể chuyện xưa! Phụ thân kể một chuyện đi!”

Vì thế phụ thân mang theo JunSu đi tìm Phúc bá.

“Kể cố sự về gia phổ sao? Được, vậy trước hết ta sẽ kể chuyện gia phổ thiếu chút nữa bị thiêu hủy mất.” Phúc bá cười tủm tỉm ngồi xuống, uống một ngụm trà thông giọng, “Rất nhiều rất nhiều năm về trước, khi đó gia gia của JunSu vẫn là một hài tử mười ba, mười bốn tuổi, có một ngày lúc nửa đêm, trong nhà đột nhiên phát hỏa, hỏa kia là từ sài phòng bốc lên, càng cháy càng mạnh, tất cả mọi người từ trong phòng chạy ra. Thái gia gia ngươi một bên chạy một bên phân phó gia gia ngươi: ‘Đi vào ôm tráp đựng gia phổ ra ngoài!’ Gia gia ngươi thực nghe lời, chạy vào ôm tráp ra. Cả nhà mọi người đều ở trong viện, may mắn là không ai bị kẹt trong hỏa hoạn, đang lúc cao hứng, thái nãi nãi ngươi đột nhiên phát hiện thứ gia gia ngươi ôm trong tay căn bản không phải tráp gia phổ. . . . . .”

“A?” JunSu trợn tròn mắt, “Thế đó là cái gì?”

“Là mộc tráp đựng bánh trung thu.”

“Bên trong có bánh trung thu không?”

“Có.”

“Bên trong chứa nhân gì vậy? JunSu thích nhất là ăn bánh trung thu nhân đường phèn đó!”

“>_<. . . . . ., JunSu, điều ngươi nên hỏi hẳn chính là gia phổ ra sao chứ?”

“Đúng nga, vậy gia phổ đâu?”

“Còn trong đám cháy a. Thái gia gia ngươi rất hoảng hốt, định nhảy vào đám cháy thì bị thái nãi nãi ngươi giữ chặt, mọi người ở trong sân đều khóc. Lúc này có người đi ngang qua, liền hỏi: ‘Ai bị kẹt trong đám cháy sao? Làm sao lại khóc thành như vậy?’ Thái gia gia ngươi nói: ‘Là lão tổ tông nhà ta a!’ Người nọ liền nhảy vào đám cháy đi dạo một vòng, bị khói bụi hun đến đen sì đi ra, hỏi: ‘Bên trong tại sao cũng không có lấy một người vậy?’ Thái nãi nãi ngươi tinh mắt, lập tức liền thấy trong tay người kia chính là cầm tráp gia phổ, liền chạy lên đoạt lấy. Nguyên lai vừa rồi người nọ lúc ở trong phòng có cột trụ cháy rực đổ xuống, hắn tiện tay cầm tráp lên đỡ lấy, liền mang ra ngoài. Thái gia gia ngươi cao hứng muốn chết, nhất định đòi báo ân người kia, người kia tìm mọi cách chối từ nhưng cứ bị quấn lấy không biết phải làm sao, vì tránh phiền toái đành phải nói: ‘Vậy cho ta ít tiền xem như báo ân đi.’”

“Cho nên thái gia gia liền cho người kia rất nhiều tiền có phải hay không?”

“Nhà mới vừa bị đốt, làm sao có tiền chứ? Thái gia gia ngươi lúc ấy ngẩng đầu lên, nói: ‘Đòi tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái’!”

“Oa, thái gia gia thật là quyết đoán nga.”

“Người nọ không muốn mạng người, nhưng thái gia gia ngươi không báo ân thì cũng không chịu để hắn đi, cuối cùng hắn đành phải chỉ vào gia gia ngươi nói ‘Vậy thì mệnh người này là của ta đi, trước hết cứ gửi nuôi ở nhà các ngươi.”

JunSu chớp chớp mắt: “Người kia cũng thực thông minh a.”

“Thái gia gia ngươi vô cùng cao hứng đáp ứng luôn. Nhưng tiếp theo ông lại lập tức phát hiện một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Thái gia gia ngươi nói với người nọ: ‘Người của ngươi gửi nuôi ở nhà ta thì có thể, nhưng nhà ta mới vừa hỏa hoạn, đồ đạc đều cháy hết, nuôi không nổi người của ngươi đâu.’”

“Đúng lắm,” JunSu sâu sắc đồng ý, “Thái gia gia khi ấy thật đáng thương, không có cách nào giúp người khác nuôi người a.”

“Người kia cảm thấy rất đau đầu, đành phải nói: ‘Ta đây mỗi tháng giao cho ngươi chi phí gửi nuôi là được chứ gì?’ Thái gia gia ngươi nghĩ hẳn là được liền đáp ứng. Vì thế từ đó về sau, người kia mỗi tháng đều cho thái gia gia ngươi năm lượng bạc, coi như là phí dụng gửi nuôi gia gia ngươi. . . . . .”

Phụ thân ở bên cạnh lần thứ N nghe cố sự này cảm khái phát biểu: “Cho nên mới nói sư phụ ta không chỉ là thiên hạ đệ nhất cao thủ, mà còn là thiên hạ đệ nhất người tốt nha. . . . . .”

Nghe xong cố sự về gia phổ, JunSu bị cảm động thật sâu sắc, “Phụ thân, ta cũng không thể được xem quyển gia phổ kia sao?”

Vì thế phụ thân trở về phòng đào bới nửa ngày, kẹo trộm giấu ba tháng trước đều bới ra hết, lúc này mới ở dưới sàng tìm được một quyển sách thật dày, phủi phủi bụi ôm ra.

JunSu lấy tay sờ sờ bìa ngoài gia phổ, “Cha, người không phải nói ghi chép hơn ba trăm thế hệ rồi sao, quyển sách này vì sao thoạt nhìn còn mới như vậy?”

“Bởi vì tân cựu giao thế (cái mới thay cái cũ) vốn là quy luật không thể tránh khỏi của nhân sinh, vật trong chuyện xưa theo dòng chảy thời gian mà thăng trầm biến đổi, đột nhiên có một ngày chìm xuống rồi không nổi lên được nữa, liền nghĩa là một sự vật mới sẽ được sinh ra.”

JunSu nghe xong không hiểu gì.

Phúc bá giải thích nói: “Ý tứ của cha ngươi là muốn nói, bản gia phổ cũ kia bị hắn làm mất rồi, quyển này vốn là hắn mới viết đó.”

“Phụ thân mới viết sao?” JunSu nhìn thấy độ dày kinh người kia, trong mắt lóe lên quang mang sùng bái, “Phụ thân thật có năng lực nga.”

Phụ thân đắc ý đem quyển gia phổ mới thảy lên trên bàn, mở ra trang thứ nhất: “Kim thị thủ tông, Kim Nữ.”

“Cha, Kim Nữ là ai?”

“Kim Nữ a, chính là tổ tông xưa nhất của Kim gia chúng ta đó, nàng sinh ra vào thời Xuân Thu, là một kiếm khách rất nổi danh, sáng tạo một bộ kiếm pháp cũng rất nổi danh, tên là Kim Nữ kiếm. Bởi vì nàng quá lợi hại, cho nên không lập gia đình, kiểm một hài tử về nuôi dưỡng, Kim gia cứ như vậy nối tiếp từ đời này đến đời khác.”

“Ác, lão tổ tông cũng thích nhặt người đem về a.”

Phụ thân cười tủm tỉm lại chuyển qua trang thứ hai.

“Kim Nhược,” JunSu thì thầm, “Kim Nhược là ai vậy?”

“Kim Nhược chính là gia gia ngươi đó.”

JunSu hoang mang ở giữa trang thứ nhất và trang thứ hai nhìn thật lâu, “Cha, vì sao sau tổ tông lại là gia gia? Ở giữa không phải có hơn ba trăm thế hệ sao?”

“Hơn ba trăm thế hệ kia viết ké ở trong cuốn gia phổ cũ rồi, phụ thân đến một cái tên cũng nhớ không được, liền lược bớt.”

“Như vậy a.” JunSu tiếp tục xem, “Nhan Vị Tư, Kim JaeJoong. . . . . . Hai người này JunSu biết, chính là bá mẫu và phụ thân!”

“JunSu thật thông minh!”

JunSu được khen ngợi, hoan hoan hỉ hỉ xem tiếp: “Jung YunHo, Shim ChangMin, Kim JunSu. . . . . . JunSu có tên trên này nga!”

“Đương nhiên rồi, JunSu cũng là hài tử của phụ thân mà.”

Lật trang tiếp theo. . . . . . Trống trơn. . . . . .

“Cha, người ở phía sau để một điệp giấy trắng dày như vậy làm gì?”

“Để lại cho các ngươi viết a, một ngày nào đó, bản gia phổ mới này cũng sẽ được viết đầy đó.” Phụ thân mi mắt nhìn ra xa cười nói.

JunSu nâng má nghiêm túc nhiền ngẫm trong chốc lát, hỏi: “Phụ thân, Phúc bá ở chỗ nào?”

Phụ thân nghĩ nghĩ, “Đúng vậy, Phúc bá cũng là người nhà chúng ta, đến, viết thêm vào.”

“Còn có YooChun ca!”

“Viết thêm.”

“Còn có HeeChul. . . . . .”

“Viết thêm.”

“Còn có Nhất Tề. . . . . .”

“Viết thêm.”

“Còn có tiểu cẩu A Hoa ta nuôi nữa. . . . . .”

“Cũng thêm vào.”

. . . . . .

Shim ChangMin ở gian ngoài nghe hết nhịn không được nói: “Đại ca, dù gì cũng là gia phổ đó, ngươi cũng không quản sao?”

“Không có việc gì,” Jung YunHo nói, “Mặc kệ bọn họ viết chơi đi, dù sao gia phổ chân chính còn cất kĩ ở chỗ ta.”

Kết luận: Kim gia quả nhiên vẫn là phải có gia chủ.

.

.

.

_Hoàn_

Phiên ngoại chi Ảnh tử sư huynh

[影子]

Muốn miêu tả một người, hẳn là có rất nhiều từ hình dung có thể dùng, tỷ như nói hắn là một người “cao thượng”, một người “thuần túy”, một người “siêu đẳng thú vị”, vân vân.

Nếu người này còn chưa đạt tới cảnh giới này, cũng có rất nhiều từ hình dung có thể dùng, tỷ như nói hắn là một người “lý trí”, một người “thông minh”, một người “có năng lực phán đoán”, vân vân.

Nếu người này cũng không đủ trình độ cấp bậc kia, vẫn còn có rất nhiều từ hình dung có thể dùng, tỷ như nói hắn là một người “bình phàm”, một người “phổ thông”, một người “không ảnh hưởng đến sự phát triển của xã hội”, vân vân.

Nếu người này vẫn là có phần không thích hợp với những từ hình dung này, lui một vạn bước giảng giải, còn có một từ dễ chấp nhận nhất chờ ở đằng sau.

Ngươi có thể nói hắn là một người “bình thường”.

“Bình thường” tựa hồ là tiêu chuẩn đánh giá thấp nhất đối với một người, trên đời này 99.9% mọi người có thể đạt tới tiêu chuẩn này.

Muốn tìm một người không bình thường, tựa hồ cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Cho nên Diệp Huyền Sanh không biết mình là vận khí quá tốt hay là vận khí quá kém nữa.

Hắn từ nhỏ đã cảm thấy mọi người xung quanh mình đều có điểm không bình thường.

Ví dụ 1: Sư phụ hắn.

“Sư phụ, người vì sao so kiếm thất bại trước chưởng môn phái Hoa Sơn?”

“Lúc ấy hắn có nhiều đệ tử ở bên cạnh xem như vậy, nếu hắn thua sẽ rất mất mặt, nói không chừng nhất thời quẫn bách trong lòng mà tự sát thì phải làm sao? Đành phải nhường hắn thôi.”

“Vậy người vì sao nửa đêm lại tân tân khổ khổ lên Hoa Sơn giết hắn?”

“Hắn làm ra loại chuyện gian sát (cưỡng gian rồi giết) môn hạ nữ đệ tử, đương nhiên phải giết.”

“Nếu đằng nào cũng phải giết hắn, người còn giữ thể diện cho hắn làm gì?”

“Sư phụ đã dạy ngươi bao nhiêu lần, làm người phải thiện lương. . . . . .”

“>_<. . . . . .”

.

Ví dụ 2: Ái nhân của sư phụ hắn.

“Kim thúc, người thích sư phụ ta không?”

“Thích!”

“Vậy người vì sao còn muốn thú thê?”

“Ta cũng thích Tiểu tâm can!”

“Liên quan gì đến Jae đệ chứ?”

“Nếu ta không thú thê sẽ không có Tiểu tâm can a.”

“Khi người thú thê làm thế nào có thể biết trước sẽ sinh Jae đệ?”

“Không biết a.”

“Không biết mà người còn thú thê?”

“Không thú thê sẽ không có Tiểu tâm can a.”

“Ta hỏi chuyện này với Jae đệ đâu có quan hệ gì chứ? Ta là hỏi người vì sao rõ ràng thích sư phụ lại vẫn cứ muốn thú thê?”

“Ta trả lời rồi mà, bởi vì ta cũng thích Tiểu tâm can a.”

“Nhưng khi người thú thê căn bản không biết sẽ sinh ra Jae đệ đúng không?!!” Bắt đầu phát điên.

“Không biết a.”

“Không biết vậy người vì sao muốn thú thê?”

“Không thú thê sẽ không có Tiểu tâm can a.”

“. . . . . .”

Cuối cùng người bị nhiễu đến choáng váng đầu óc mà bại lui là ai tất cả mọi người biết rồi chứ?

.

Ví dụ 3: Sư muội hắn.

“Vị Tư, nữ hài tử bình thường đều là dưỡng trong khuê phòng.”

“Ân.”

“Nữ hài tử bình thường đều là chỉ làm nữ công không đọc thi thư.”

“Ân.”

“Nữ hài tử bình thường đều là thẹn thùng nhút nhát.”

“Ân.”

“Nữ hài tử bình thường đều là phải nghe lời trưởng bối cùng huynh trưởng trong nhà.”

“Ân.”

“Nữ hài tử bình thường chưa từng có đương gia tác chủ (làm chủ gia đình).”

“Ân.”

“. . . . . .”

“Ngươi nói xong rồi sao?”

“Nói xong .”

Một chưởng phấn trảo đến, người nào đó bị đánh bay lên trên ngọn cây tùng cao cao.

Tiểu Kim JaeJoong ngẩng đầu xa xa nhìn: “Tỷ tỷ, quả tùng kia bộ dạng dường như là Đại sư huynh nga.”

.

Ví dụ 4: Sư đệ hắn. (Ví dụ này là ngắn gọn nhất)

“JaeJae, xem bên này. . . . . .” Cầm quả táo đùa nghịch tiểu sư đệ còn chưa biết nói, “Ngươi có thích ăn hay không a?”

Tiểu Kim JaeJoong cười khanh khách nhìn chằm chằm quả táo nhỏ hai giọt nước miếng, bàn tay nhỏ bé cho vào miệng cắn một trận, đột nhiên dùng ngữ khí thật đáng tiếc nói: “Không có răng a. . . . . .”

Ngất, trẻ con bình thường lần đầu tiên nha nha học nói sẽ nói câu này sao?

Tổng kết lại, Diệp Huyền Sanh bi thương phát hiện, hắn chính là bất hạnh sinh hoạt giữa một đám người không bình thường.

Mà lại càng bất hạnh hơn nữa là, hắn cư nhiên là một người bình thường.

Một người bình thường sinh hoạt giữa một đám người không bình thường, đương nhiên sẽ không hưởng thụ được cuộc sống hạnh phúc bình thường.

Tỷ như một năm nọ, Diệp Huyền Sanh đi đến mấy danh môn đại phái tiến hành khảo sát học tập, chỉ có một thời gian ngắn ngủn, hắn liền càng thêm khắc sâu cảm nhận được sự khác nhau giữa bình thường và không bình thường.

Sư muội người ta. . . . . .

“Sư huynh, bộ kiếm pháp này của ngươi múa thật đẹp nga.”

“Sư huynh, để ta đến giúp ngươi lau mồ hôi.”

“Sư huynh, gió nổi rồi, phủ thêm áo khoác đi.”

“Sư huynh, đây là điểm tâm ta tự tay làm, ngươi nếm thử chút. . . . . .”

Mà sư muội mình. . . . . .

“Sư huynh, hôm nay đến phiên ngươi làm việc nhà, đi đem sân quét tước sạch sẽ, nhổ cỏ dại một chút, rồi đi chẻ ba trăm khối củi, đừng quên thời gian nấu cơm, làm xong rồi phải đi thay tã cho cha ta. . . . . .”

“A?!”

“Ta là nói, đi giúp cha ta thay tã cho JaeJae.”

“>_<. . . . . .”

.

Sự đệ người ta. . . . . .

“Sư huynh, ngươi đem bộ kiếm pháp kia của sư phụ dạy ta một lần được không.”

“Sư huynh, Please ngươi, dạy ta ta một chút đi.”

“Sư huynh, sau khi ngươi dạy qua, ta lĩnh ngộ được thật nhiều điều mới nga.”

“Sư huynh, so với ngươi thì ta tuy rằng ngốc một chút, nhưng hãy tin tưởng ta nhất định sẽ cố gắng, sẽ lĩnh hội được!”

Sư đệ nhà mình. . . . . .

“JaeJae lại đây, sư huynh dạy ngươi một bộ kiếm pháp mới lợi hại nhất.”

“Không thích, JaeJae không cần học!”

“Bộ kiếm pháp này thật sự rất thần kỳ đó.”

“Cũng không cần học!”

“JaeJae, xem đây là cái gì?”

“Hạt thông đường!!” Phác ~~~~~~

“Ngươi cùng sư huynh học bộ kiếm pháp này, học xong liền cho ngươi ăn.”

Sau nửa canh giờ, “Sư huynh, học xong, ăn ~~~~~”

“Tại sao có thể như vậy?! Bộ kiếm pháp này lúc trước ta cũng học suốt ba ngày a. . . . . .”

Lại tỷ như một lần kia, cả nhà đi ra ngoài du ngoạn, đi ngang qua một ngọn núi, đột nhiên một đám sơn tặc nhảy ra, khua đao loạn rống: “Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua, để lại tiền mãi lộ!”

Diệp Huyền Sanh nhìn xem đám lão (?) nhược (?) phụ (?) nhụ (?) bên người này, cảm thấy nghĩa bất dung từ liền tiến lên trước.

“Các vị hảo hán, giúp đỡ người khác là giúp đỡ chính mình, cả nhà tại hạ đều không phải là khách thương, tiền của không nhiều lắm, nhận lấy thỏi bạc này, các người để chúng ta đi qua được chứ?” Những lời nói có phần bình thường này cả nhà đương nhiên cũng sẽ chỉ có mình hắn nói được.

Bất quá đáng tiếc chính là, tuy rằng lời nói rất bình thường, vẫn là không có tên sơn tặc nào để ý đến hắn.

Thấy đại đồ đệ xuất sư vô công, hai vị trưởng bối tự nhiên sẽ tiếp đó ra mặt .

“Các ngươi hãy nghe ta nói, nguyên tắc làm người thứ nhất chính là phải thiện lương.” Bắt đầu truyền đạt giảng giải đạo lý Nho Gia kinh điển.

“Đúng vậy, phải thiện lương.” Cổ vũ.

“Chặn đường cướp bóc không phải là hành vi mà một người thiện lương nên có .” Biểu tình vô cùng đau đớn.

“Không nên a.” Biểu tình giống như trên.

“Các ngươi tốt nhất là mau chóng dừng loại hành động thương tổn người khác này lại đi.” Đột nhiên thanh sắc câu lệ.

“Dừng lại đi.” Thanh sắc cùng giống như trên.

“Nhược bằng vẫn không chịu dừng ta cũng chỉ có thể giết người mà thôi.” Lạnh lùng uy hiếp.

“Phải giết người . A?! Giết người? Giết người?? Giết người a a a a?!!!!!” Đang phát điên.

Bọn sơn tặc nhìn nhìn nhau: “Hai người này có phải  có bệnh hay không?”

Đối với kết luận này Diệp Huyền Sanh lập tức ở sâu trong lòng tỏ vẻ mười vạn phần đồng ý.

Cuối cùng Nhan Vị Tư đi lên.

Gia chủ ra mặt đương nhiên là phải giải quyết vấn đề rồi.

“Tiểu ngốc qua,” Nhan Vị Tư quẳng lại một thỏi bạc trên mặt đất, “Đem nó kéo nhỏ, càng nhỏ càng tốt.”

Tiểu Kim JaeJoong hăng hái phụng mệnh tiến lên, dùng chân đem thỏi bạc kia kéo đến mức mỏng như sợi chỉ, “Tỷ tỷ, ngươi muốn đem nó để thêu hình hoa sao?”

Bọn sơn tặc nhìn nén bạc bị một tiểu hài tử trong tức khắc kéo thành mỏng như cánh ve, trong chớp mắt đã làm sạch sẽ.

Diệp Huyền Sanh không thể không thừa nhận, gia chủ quả nhiên vẫn là sự tồn tại tất yếu.

.

.

.

Một người bình thường sinh hoạt giữa một đám không phải người bình thường, đương nhiên thường xuyên trở thành đối tượng bị khi dễ, thậm chí có đôi khi căn bản không ai muốn khi dễ hắn, tự hắn lại cảm thấy mình đang bị khi dễ .

Ví dụ 1:

“Sư phụ, Kim thúc, lần này ta xuất môn, ngay cả tam đại kiếm phái cao thủ cũng bị đánh bại, hiện tại trên giang hồ mọi người gọi ta là ‘Ngọc diện thần kiếm’ đó!”

“Ngọc diện thần kiếm. . . . . . . . . Tiểu Huyền à, bọn họ làm sao biết ngươi thích nhất là ăn bột ngô vậy?”

“>_<. . . . . .”

.

Ví dụ 2:

Xuất sư bên ngoài chưa được bao lâu đã trở thành nhân vật quyền thế hô phong hoán vũ trên giang hồ, đi đến đâu cũng là hoa bướm vây quanh, bao nhiêu vỗ tay ánh mắt sùng bái, nhưng mà hễ về đến nhà. . . . . .

“Sư phụ, ta đã trở về!”

“Đang định tìm ngươi đây, cái bát ta cho đám mào con ăn cơm kia có phải ngươi cầm hay không?”

“>_<. . . . . .”

.

“Kim thúc, ta đã trở về!”

“Ác, ngươi về rồi.” Không chút nào để ý lách bên người đi qua, dường như nhớ tới cái gì mà quay đầu lại, “Ngươi đi ra ngoài lúc nào vậy a?”

“>_<. . . . . ., nửa năm trước. . . . . .”

.

“Đại sư huynh, ngươi đã quay về!” Phác ~~~~~

Cảm động quá, rơi lệ ôm lấy thân thể mềm mềm của tiểu sư đệ, “JaeJae, vẫn là chỉ có ngươi nhớ Đại sư huynh. . . . . .”

Lật lật cái túi, lại lật qua lật lại lật qua lật lại. . . . . . “Đại sư huynh, ngươi không mang đường về cho JaeJae sao?”

.

“Vị Tư, ta đã trở về.”

“. . . . . .”

“. . . . . . Sư phụ, Kim thúc, JaeJae, Vị Tư đâu?”

Diệp Huyền Sanh thỉnh thoảng nghĩ đến, nếu có một ngày, những người bên mình này đều biến thành bình thường, a, ý tưởng này không có khả năng, đổi cái khác, nếu có một ngày, những người này đều biến mất, thật là hạnh phúc bao nhiêu, nhất định sẽ hạnh phúc đến nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Nhất định là như vậy.

Chỉ có điều. . . . . .

“Vị Tư đâu? Tại sao không ở nhà?”

“Nàng cùng hôn phu đi ra ngoài rồi.”

“. . . . . . A? Hôn phu?!”

“Tiểu Huyền a, Vị Tư tháng sau sẽ được gả đến kinh thành rồi, Tiểu tâm can cùng đi với nàng, ta và sư phụ ngươi muốn xuất môn du ngoạn. Ngươi một mình ở nhà, nhớ kỹ phải trông coi nhà cửa cẩn thận nha.”

“Các ngươi nói cái gì?”

“Ngươi một mình ở nhà không việc gì phải sợ hãi nga.” Sờ sờ.

“Các người. . . . . .” Ánh mắt có chút ướt ướt. Nhất định là tối hôm qua không ngủ đủ giấc, thế cho nên mới nghe ra tin tức tốt như vậy, cư nhiên không có khí lực cười nữa.

Trở lại phòng. Đóng cửa lại.

Bất quá chỉ là sư muội phải xuất giá, sư đệ phải thành của hồi môn, hai người sư phụ phải du ngoạn thôi.

Nam tử trưởng thành bình thường hai mươi tám tuổi, hẳn là cũng sẽ không vì nguyên nhân đó mà rơi lệ chứ?

Hắn là người bình thường, cho nên hắn cũng không thể rơi lệ.

Không thể. . . . . .

Lau lau chất lỏng trên mặt, kiểm tra một chút cửa sổ đều đã đóng kín, lúc này mới thả lỏng tâm tư mà khóc òa lên.

Vì sao mãi đến lúc này mới phát hiện, kỳ thật chính mình, cũng không phải người bình thường gì hết.

“Ngươi hỏi Đại sư huynh ta là kiểu người như thế nào sao?” N năm sau, phụ thân đối với HeeChul tiến đến khiêm tốn thỉnh giáo nói, “Hắn mềm lòng giống sư phụ ta, dễ quên giống cha ta, thông minh tài trí giống tỷ tỷ của, cũng thích tiểu hài tử như ta nữa. Ngươi còn phải nhớ rõ điều này, nếu hắn chửi ngươi không bình thường, đã đủ nói lên hắn nhất định thích ngươi vô cùng.”

HanKyung vui tươi hớn hở nói, “Vậy thật tốt quá, nếu giống như HeeChul vậy thì dẫu có muốn không bị mắng là không bình thường cũng khó a.”

“Ngươi có ý gì?!” HeeChul giận dữ, một chưởng vung qua, người nào đó bị đánh bay lên cây tùng lộ ra cái đầu.

Phụ thân ngửa đầu xa xa nhìn thấy người có hình dáng quả tùng kia, lộ ra một nụ cười đầy hoài niệm.

.

.

.

_Hoàn_

Phiên ngoại chi Sảo giá

[吵架]

Kim gia tuy rằng là một gia đình tất cả đều là nam nhân, nhưng trong hoàn cảnh bình thường thì căn bản không có khả năng phát sinh chuyện cãi nhau. Nếu không tin, mọi người hãy tưởng một chút:

.

Nếu là phụ thân cùng Jung YunHo cãi nhau. . . . . .

Jung YunHo: “Hắn dám!”

Phụ thân: “Ô ô ô ~~~~~”

.

Nếu là Kim JunSu cùng Jung YunHo cãi nhau. . . . . .

Jung YunHo: “Hắn dám!”

JunSu: “~~~~ cứu mạng a ~~~ oa ~~~”

.

Nếu là Shim ChangMin cùng Jung YunHo cãi nhau. . . . . .

Jung YunHo: “Hắn dám!”

Shim ChangMin: “. . . . . . Đại ca, tuy rằng ta đích thực là không dám, nhưng ngươi thật sự không có chút sáng tạo. . . . . .”

.

Nếu là Shim ChangMin cùng JunSu cãi nhau thì sao?

JunSu: “JunSu tức giận! JunSu về sau không thèm để ý ngươi nữa!”

Shim ChangMin: “Cảm giác tiêu chuẩn của mình lập tức rớt thảm hại, ta mới không thèm cãi nhau với cục cưng ngu ngốc!”

.

Nếu phụ thân cùng JunSu cãi nhau. . . . . .

Phụ thân: “JunSu. . . . . .”

JunSu: “Phụ thân. . . . . .”

Hai người gắt gao ôm lấy nhau: “Hai người chúng ta cảm tình tốt nhất, vì sao phải cãi nhau?”

.

Như vậy Nhị nhi tử Shim ChangMin có thể cãi nhau với phụ thân hay không?

Vừa dứt lời, Shim ChangMin đầu đầy băng bó từ trong phòng chạy trốn vào một chỗ kín đáo, phụ thân ở phía sau liều mạng ngăn cản Jung YunHo: “YunHo ngươi không cần tức giận, không phải ChangMin nói muốn cùng ta cãi nhau, là NIUNIU nói! Ngươi đi đánh NIUNIU, không được đánh ChangMin a ~~~~”

.

Vốn không cãi nhau cũng là một chuyện tốt, bỗng có một ngày. . . . . .

“Phúc bá ngươi xem, trên quyển sách này viết, một gia đình chưa bao giờ cãi nhau là một gia đình không bình thường, bởi vì cãi nhau là một loại phương thức câu thông có phần kịch liệt, dễ dàng nghe được suy nghĩ chân thật nhất của đối phương, người cho tới bây giờ cũng chưa từng cãi nhau thường đều là tự áp lực chính mình, mà hậu quả của việc quá độ áp lực. . . . . .” Phụ thân nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, “Làm sao bây giờ? Ta không muốn nhà chúng ta giải tán đâu!”

Phúc bá: “Lão gia đừng khóc, muốn cãi nhau cũng không dễ dàng?”

.

. . . . . . Hai ngày sau.

Phúc bá: “Ở nhà chúng ta, muốn cãi nhau thật đúng là không dễ dàng. . . . . .”

Phụ thân vì thế mà phiền não thật lâu thật lâu.

Qua vài ngày, HeeChul lại tới lấy dược cho phụ thân thuận tiện qua cửa.

HeeChul: “Lão gia, Phúc bá, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”

Phụ thân: “Chúng ta đang thảo luận, làm sao mới có thể đem một loại phương thức câu thông có phần kịch liệt áp dụng vào trong cuộc sống hằng ngày nhà chúng ta, từ đó làm cho mỗi người trong nhà cũng không phải tự áp lực chính mình nữa, lấy tính ổn định ngày càng gia tăng của gia đình cùng với trình độ hiểu biết lẫn nhau. . . . . .”

HeeChul: “Nghe không có hiểu.”

Phúc bá: “Ý tứ của lão gia là, làm thế nào mới có thể cùng người trong nhà cãi nhau một trận?”

HeeChul bĩu môi một cái: “Nghĩ muốn cãi nhau còn không dễ dàng?”

Lúc này Jung YunHo từ trong phòng đi tới, HeeChul chỉ vào một cái túi ngọc bên hông hắn hỏi: “Cái này là phụ thân làm cho ngươi phải không?”

Phụ thân ở phía sau gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy!”

HeeChul: “Vừa nhìn đã biết, đường thêu thô như vậy, phối màu khủng bố như vậy, nếu không phải hắn làm thì còn ai vào đây nữa, mang thứ đồ này thực mất mặt a!”

Phụ thân nước mắt lưng tròng.

Jung YunHo tức giận: “Ngươi quản được sao? Ta thích là được rồi!? ¥%##. . . . . . %%. . . . . .”

Vì thế lại bắt đầu cãi nhau.

.

Trẫn cãi cọ thứ nhất xong, Shim ChangMin từ bên ngoài kết thúc công việc trở về.

HeeChul đang mài kéo: “Không biết mài đủ sắc chưa, thử một cái đã.” Vì thế thuận tay từ bên hông Shim ChangMin lấy ra một cái khăn tay cắt thành hai mảnh: “Ân, hình như mài rất sắc. . . . . .”

Shim ChangMin giận dữ: “Cái khăn kia là Nhất Tề tặng cho ta đó ~~~”

HeeChul: “Dù sao bất quá cũng chỉ là mấy lần đi trên đường mua thôi, có gì quan trọng chứ?”

Shim ChangMin: “¥%¥. . . . . . —*%¥. . . . . .”

Vì thế bắt đầu cãi nhau.

.

Trấn cãi cọ thứ hai kết thúc, JunSu rốt cục cũng làm xong bài tập hôm nay.

JunSu: “Phụ thân! Ta học thuộc đoạn thơ cổ kia rồi, người nghe a, li li-- nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh, dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong-- xuy hựu sinh!”

Phụ thân: “JunSu đọc thật tốt!!”

JunSu: “Phụ thân, loại nguyên thượng thảo này thật là lợi hại a, đốt cũng đốt không chết, không giống hoa nhi nhà chúng ta, bị HeeChul ca ca sờ qua một lúc, ba năm cũng chưa nẩy mầm!”

HeeChul lộ ra hàm răng trắng nõn, cười lạnh: “Ngươi không cần cố gắng học thơ như vậy nữa, đối với dạng người nông cạn như Park YooChun, chỉ cần khuôn mặt nhỏ nhắn lại xinh đẹp như vậy của ngươi, hắn sẽ vẫn thích ngươi.”

JunSu dựng thẳng lông mi, giận dữ: “YooChun ca mới không phải cái loại người này!! #¥? %. . . . . . —*. . . . . .”

Vì thế bắt đầu cãi nhau.

.

Trận cãi lộn thứ ba xong xuôi, HeeChul vỗ vỗ tay xoay người lại: “Thế nào? Ta nói rồi, muốn cãi nhau thực là dễ dàng phải không?”

Phụ thân vò vò đầu: “Đối với ngươi hình như là có phần dễ dàng một chút. . . . . .”

HeeChul lấy ra một cái khăn đưa cho phụ thân: “Thay ta trả lại cho Shim ChangMin, ta mới không có thật sự làm rách đâu, tuy rằng không có võ công, nhưng ảo thuật công phu của ta chính là cùng Phúc bá học đó!”

Trong mắt phụ thân toát ra tinh quang: “Oa ~~~~ thật là lợi hại, ta thật sự là rất, rất, rất bội phục. . . . . . . . . . . . Phúc bá a!”

HeeChul giận dữ: “Uy, phải bội phục cũng nên là bội phục ta chứ! . . . . . . —%¥#. . . . . .”

Vì thế bắt đầu cãi nhau.

.

Trận cãi nhau thứ tư chấm dứt, phụ thân rốt cục từ bỏ một tâm làm phụ thân.

“Nguyên lai tiểu hài tử nhà ta cũng sẽ cãi nhau a, bọn họ không có áp lực chính mình thật sự là quá tốt, như vậy nhà chúng ta sẽ không bị giải tán! Ngươi nói có đúng hay không, Phúc bá?” Tả hữu nhìn xung quanh, “Gì? Phúc bá đâu rồi?”

.

Ngoài cửa Kim gia.

Phúc bá: “HeeChul a, thật sự là phiền ngươi rồi. Đây là thù lao lần này, cầm lấy.”

HeeChul tiếp nhận một cái bao giấy từ trong tay Phúc bá, mở ra xem thử: “Cư nhiên thật sự là mầm băng nhung thảo, ngươi từ nơi nào có được thế?”

Phúc bá: “Tiểu đệ đệ của Chiêm Hầu gia thích nhất các loại kỳ hoa dị thảo, trong hoa phòng nhà hắn chứa rất nhiều mầm hoa cỏ khó kiếm.”

HeeChul: “Vậy giúp ta trộm chút mầm kim phỉ hoa đi.”

Phúc bá: “. . . . . .”

HeeChul: “Quên đi, nhìn biểu tình của ngươi liền biết, nhất định là cao tuổi, chỉ biết thu thập mấy chuyện bát quái, sẽ không trộm mấy thứ này.”

Phúc bá giận dữ: “Tên tiểu tử nhà ngươi nói cái gì? Còn nhớ năm đó ta. . . . . . *¥#%. . . . . . ¥. . . . . .”

Vì thế lại bắt đầu cãi nhau.

.

Kết luận một: HeeChul là một kẻ chưa bao giờ tự áp lực bản thân.

Kết luận hai: Phúc bá là một người không thể thay thế trong Kim gia.

Kết luận ba: Nhớ lại năm đó của Phúc bá, thì nhất định là một quá khứ mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ đến. . . . . .

.

.

.

_Hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro