Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại chi Xà Vương Cô Ngự Hàn [1]

edit: 

Tiểu Tuyết

Gặp được nàng, là việc ngoài ý muốn không kịp chuẩn bị trong cuộc đời ta,  .

Yêu nàng, cũng là việc ngoài ý muốn ngọt ngào nhất trong cuộc đời ta,  .

Có lẽ, số ngày chúng ta quen biết, đối với trăm ngàn năm tu hành của ta mà nói, có vẻ như ngắn ngủi;

Nhưng, chuyện tình chúng ta trải qua, so với trăm ngàn năm qua của ta đều phấn khích rực rỡ!

Ở cùng một chỗ với nàng, ta mới thực sự hiểu được, thì ra…… Thời gian  không hề có ý nghĩa, yêu nàng, đối với ta chỉ có một ý nghĩa, đó là…… Chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.

Trở lại lúc ban đầu, trưởng lão bức hôn, thần tử dân chúng kỳ vọng, ta biết, thân là Xích Diễm quốc Vương, ta có nghĩa vụ lập Vương hậu Xích Diễm quốc .

Cho dù lời tiên đoán của trưởng lão tai kiếp rơi xuống chính là một cái giả thiết, thậm chí chính là một cái thủ đoạn bức ta lập hậu , ta…… Xích Diễm quốc Vương, cho dù lại bất đắc dĩ, cũng không thể coi thường mà tìm lí do từ chối vị  trưởng lão được mọi người tin phục.

Lập hậu, có thể, nhưng là ta không chịu sự an bài, ta sẽ tìm được người mà ta nguyện ý lập nàng làm hậu.

Vì thế, đang gánh vác một trách nhiệm, một sứ mệnh, một loại bất đắc dĩ, ta mặc dù ở trước mắt bao người tạm thời thoát li áp lực , nhưng là trong lòng lại thủy chung chưa từng thật sự đem  lời tiên đoán kia tí ti để ý, bởi vì ta là Xích Diễm Vương.

Nhưng mà, trong khi ta đang bỏ đi, trong một thoáng giấc ngủ của ta bị đánh tỉnh đó , khi ta nhìn thấy một  tiểu cô nương nhân loại đang ở  trên người của ta sờ soạng, bàn tay nhỏ bé kia mềm mại đụng vào trên cơ thể của ta , một loại cảm giác mềm mại như tiếng sét tiến vào trái tim ta.

Khi ta nhìn nụ cười của nàng khiến ánh mắt co lại, giống như may mắn, lại giống như đắc ý cái gì, dưới tuyết quang lung linh, ánh mắt của nàng đến thấu triệt trong vắt, tươi cười của nàng,  hồn nhiên như vậy, trong nháy mắt đó, ta cảm giác chính mình giống như đã không nhớ rõ lúc nhìn thấy nụ cười như vậy đã trôi qua bao nhiêu năm rồi.

Khi ta nghe được lời nói tự lẩm bẩm của nàng, ta đã biết vì sao nàng lại ngồi ở trên người ta.

Vì thế, có một xúc động ở trong ta, ta nghĩ muốn giữ lại tươi cười của nàng ,giữ lại hết thảy hết thảy phản ứng chân thật không hề chịu bất kì tác động nào của nàng, mặc kệ là đắc ý, tò mò (ta biết nàng tò mò cơ thể của ta mềm mại ấm áp, a……(TT: Hàn Hàn, huynh thix Bối tỉ sờ huynh vậy ah >_<)), vẫn là hồn nhiên, ta đều muốn muốn giữ lại, hơn nữa…… Muốn có được!

Sau đó, nàng phát hiện ta là một con rắn, nàng bị dọa, nhìn thấy nàng trợn mắt há hốc mồm, ta thế nhưng cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, ý nghĩ kia nảy ra trong một khắc …… Ta không muốn nàng sợ hãi ta!

Ta không chỉ có trong lòng không thoải mái, cũng có một loại ý niệm điên cuồng trong đầu, muốn nàng nhận thức ta một cách chân thật nhất, bắt đều từ những điểm không tốt của ta, không biết vì sao, ta chính là muốn cho nàng biết điểm xấu của ta , đã được che dấu kĩ.

Rừng mai xinh đẹp, cô gái nhân loại đáng yêu, tâm tình của ta rất mau trở nên nhẹ.

Nhưng mà, nàng thế nhưng muốn rời khỏi ta, đối ta e sợ trốn tránh không kịp.

Ta nổi giận, là một loại giận bị vứt bỏ, ta thề, ta nhất định phải tìm được nàng, sau đó ý niệm trong đầu chính là đem nỗi sợ hãi trong lòng nàng  ta nhổ tận gốc.

Gặp lại lần nữa, mà nàng lại đột nhiên xuất hiện ở hoàng cung của ta, trước mắt ta.

Ta biết, cơ hội của ta đã tới, cơ hội giữ nàng lại!

Vì thế, ta không tiếc chửi bới chính mình, lừa bịp giữ nàng, làm cho nàng từ bỏ tất cả ở lại cùng ta, sống củng nhau

Trời biết ta làm sao có thể chấp nhất như vậy, điên cuồng như vậy, tẩm cung của ta, chưa từng có nữ nhân ở qua.

Kỳ thật, ta cũng đối hành vi của chính mình  cảm thấy kinh ngạc, cũng từng để tay lên ngực tự hỏi vì sao lại đối nàng đặc biệt như thế, chẳng lẽ chỉ là vì muốn giữ lại nàng, đơn giản như vậy sao?

Ta là Vương, muốn giữ lại một thiếu nữ đối với ta mà nói quả thực dễ như trở bàn tay, ta có thể dùng trăm ngàn  phương pháp để giữ lại nàng.

Nhưng mà, trăm ngàn loại phương pháp kia , không thể giữ được trái tim của nàng.

Ta bắt đầu hiểu một chút về suy nghĩ của mình, ta không chỉ  muốn giữ lại thân xác của nàng, còn muốn giữ lại trái tim của nàng, ta hy vọng nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh ta.

Ta bắt đầu nuông chiều nàng, nuông chiều đến vô lí không thể khống chế say mê, chỉ hy vọng vẫn nuông chiều nàng như vậy, đem hết thảy đều dâng đến trước mặt nàng, chỉ vì làm cho nàng tươi cười với ta, tiểu nhân đắc ý cười, hảo tâm cười, hồn nhiên cười……

Sau lại ta dần dần phát hiện nàng thật là một cô bé thuần khiết đáng yêu, lòng của nàng đều đã khắc ở trên trán, giống như  nói với ta — “uy, ta hiện tại suy nghĩ chính là chuyện này, ta hiện tại chính là nghĩ như vậy……” (NV: ta thích đoạn này à)

Nàng thật sự là bảo vật, ta chưa từng có gặp qua một người khờ khạo như vậy, lại ngốc như thế làm cho ta cảm giác nàng là cô bé đáng yêu.

Ngay từ đầu, ta cũng không hiểu được ý đồ thất sự của mình muốn giữ  nàng lại, ta chỉ biết, ta muốn mỗi ngày thấy nàng, ta muốn nàng, phi thường muốn nàng, chưa từng có muốn người nào cuồng nhiệt như vậy .

Có lẽ là nhìn ra khát vọng bất thường của ta đối cô gái nhân loại, hộ vệ trung thành của ta Thương Tuyệt Lệ cảm thấy ta không giống bình thường, đây là thực không phải là hành vi khôn ngoan.

Nếu không hữu duyên, mạnh mẽ mang nàng giữ lại, ta có thể bị đánh trả lại, có lẽ là tai kiếp của ta, có lẽ là tai kiếp của Xích Diễm quốc .

Dù vậy, ta còn chưa có nghĩ qua muốn thả nàng, đó là một loại phản ứng theo bản năng , theo bản năng ta mệnh lệnh Thương Tuyệt Lệ không cho phép đụng đến một sợi lông của nàng .

Thì ra, bản năng cũng là một loại đáng sợ, sẽ làm ta trở nên ngay cả chính mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó, trưởng lão lại nhắc tới tuyển hậu, lúc ấy trong đầu của ta  chỉ chọn một  người, thì phải là  Tiểu Bối Bối của ta, nếu như phải lập hậu, như vậy…… Ta muốn để nàng làm Vương hậu của ta, ta muốn làm cho nàng hòa nhập vào cuộc sống của ta.

Thực không thể tưởng tượng nổi, ta như vậy lại hy vọng nàng để ý đến ta thật nhiều, thậm chí quản lý ta.

Trước đây, ta thích loại mỹ nữ, chỉ cần là mỹ nhân, ta đối với ai cũng không cự tuyệt, nhưng ta chán ghét nữ nhân thường thường lởn vởn bên cạnh ta.

Nhưng ta lại phi thường hy vọng  Tiểu Bối Bối của ta luôn luôn ở bên cạnh ta, hy vọng con người của nàng , lòng của nàng đều quay chung quanh ta.

TT: hừ anh làm như anh là mặt trời ah, vọng tưởng

)

Chẳng qua nàng tựa hồ không quá nghe lời, luôn nghĩ muốn chạy trốn khỏi ta, khi đó, ta phi thường muốn rất lớn giọng nói với nàng, cho nàng biết được ở bên cạnh ta là vinh quang lớn đến cở nào.

Nhưng mà, ta lờ mờ bắt đầu biết nếu ta nói như vậy, Tiểu Bối Bối của ta nhất định là đang ôm bụng cười to, sau đó nói với ta — ” thật xin lỗi, loại vinh quang này ta không thích chút nào”.

Cuối cùng rõ ràng muốn ta đem vinh quang này đi cho nữ nhân khác!

Phiên ngoại chi Xà Vương Cô Ngự  Hàn [2]

edit: Tiểu Tuyết

Beta: Nguyệt Viên

Ta đã cho rằng nàng là chỉ là niềm vui của ta, ý nghĩa sâu sắc, ta cũng chưa hiểu nhiều.

Ta cho rằng ta là Vương, ta có thể dựa vào quyền thế của ta, bề ngoài của ta, vĩ đại của ta…… là thứ nữ nhân đều thích  làm điều kiện giữ  nàng lại .

(TT: câu này là câu khiến ta mún uýnh Hàn ca nhứt >_<)

Nhưng mà, ta lại không biết thì ra thứ Tiểu Bối Bối của ta muốn không phải là quyền thế, cũng không phải bề ngoài của ta. Đến một ngày, ta phát hiện lúc rời đi nàng thế nhưng chỉ lấy hai hạt dạ minh châu làm lộ phí, ta hoàn toàn chấn kinh rồi, cũng tức giận rồi.

Tiểu Bối Bối của ta không cần ta, không cần ta-nam nhân vĩ đại cho dù bên trong hay bên ngoài đều giá trị hơn không biết bao nhiêu viên dạ minh châu.

Ta phẫn nộ đập tan hết tất cả mọi thứ trong tẩm cung, ta nghĩ chỉ cần sau khi trút giận xong là có thể quên nàng đi, nhưng ta còn chưa mang tẩm cung của mình hủy hết, ý nghĩ trong đầu muốn tìm nàng đã mãnh liệt đến nỗi ta không thể tiếp tục trút giận, thầm nghĩ phải nhanh chóng ra khỏi cung tìm nàng.

Nhưng mà, cuối cùng lúc ta  tìm được nàng, sinh mệnh của nàng gặp phải uy hiếp.

Nhìn thấy nàng bị Hắc Khi Dạ ép buộc khóc ra nước mắt, phẫn nộ của ta cơ hồ muốn lật ngược trời đất.

Cho đến giờ khắc đó, rốt cục ta mới  biết, thì ra…… Ta không chỉ muốn nàng, ta còn yêu nàng, cái loại cảm giác này mãnh liệt như thế, tình cảm muốn che chở nảy sinh đã vượt xa tưởng tượng của ta.

Ta  không cho phép Tiểu Bối Bối của ta có chút nguy hiểm nào, ta không cho phép, không cho phép!

Mất đi nàng, tim ta, sẽ trở nên trống rỗng.

Sau đó, ta đem bảo bối của ta  an toàn trở về, nhưng  nàng cũng không vui vẻ, ta không biết nàng vì sao không vui vẻ, bởi vì ta biết Tiểu Bối Bối của ta cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với ta .

Hai người cùng yêu nhau, ta rất vui, nhưng bảo bối ta yêu lại không vui vẻ, nàng không muốn làm Vương hậu của ta.

Ta mơ hồ rồi, vì sao yêu ta, lại không nguyện ý trở thành tân nương của ta?

Cho đến khi…… Cho đến khi trong lúc vô ý nàng chỉ trích ta một câu, nàng nói…… Nàng không thích hoàng cung, sau đó còn nói…… bảo ta không cần phát ra tính tình Đại vương .

Vì thế, ta bắt đầu có chút hiểu Tiểu Bối Bối của ta vì sao vẫn tồn tại tâm lí kháng cự trở thành Vương hậu.

Bảo bối đáng yêu của ta, có điểm tự ti, không buông xuống được cái bóng ma trong lòng là phần đông đại thần trong vương cung còn có muội muội ta không chào đón nàng, cho dù nàng là một người rất lạc quan, nhưng về mặt tình cảm, đối mặt trước mắt tất cả phồn hoa quyền thế, nàng vẫn là lùi bước.

Bởi vì bảo bối của ta dù sao chính là người không hiểu Xà giới, hơn nữa ở nhân gian chỉ có thể tính làm là  cô gái vừa trưởng thành, nàng đương nhiên sẽ sợ hãi.

Về mặt tình cảm, tất nhiên là hai người cùng nhau đi, niềm tin của Tiểu Bối Bối  đối với ta không nhiều.

Tuy rằng nàng không tín nhiệm ta như vậy làm cho ta cảm thấy có chút không tiếp nhận được, nhưng mà càng đau lòng ta càng che dấu bằng lòng kiêu ngạo của mình.

Ta tự nói với chính mình, ta sẽ làm cho bảo bối của ta từng chút từng chút tín nhiệm ta, không cần bởi vì hào quang là Vương của ta , cũng không cần vì ánh mắt của người khác mà hoài nghi ta đến nổi không chịu được áp lực.

Ta muốn làm cho nàng biết, không có bất kỳ kẻ nào, sự việc gì có thể thay đổi tình yêu của ta đối với nàng!

Ta hành động rồi. Hành động của ta …… kỳ thật chính là không có hành động, bởi vì hành động so với không làm gì cũng không khác biệt gì mấy, ta còn là giống như thích đùa giỡn nàng, giống như thích thỉnh thoảng trêu cợt nàng.

Từ từ, nàng sẽ hiểu ta, biết ta thỉnh thoảng trêu cợt không phải tính tình Đại vương đùa giỡn, hiểu được ta vô luận lúc nào cũng đều sủng ái nàng như vậy, đùa vui cùng nàng.

Cuối cùng nàng sẽ hiểu được, bản thân ta chính là như vậy, chính là từ đầu đến cuối yêu nàng như vậy, ta lấy lòng chân thành của mình cùng nàng sống một đời, chúng ta sống cùng nhau , tựa như vợ chồng bình thường,  ân ái, cũng sẽ cãi nhau, nhưng mà  là một đôi vợ chồng không bao giờ chia cách.

Bởi vì ta dung túng muội muội , bởi vì ta trong lòng luôn ái náy với muội muội , ta lại làm cho bảo bối yêu quý của ta chịu ủy khuất, nàng lại rời khỏi tầm mắt của ta, biến mất khỏi thế giới của ta .

Lúc này đây, ta không phải giận, ta là sắp nổi điên.

Lúc ta tìm lại được của nàng ở ngoài cung, nàng lại mang cho ta một nỗi khiếp sợ lại đau lòng ngoài ý nuốn

Bên cạnh nàng thế nào mà lại có nam nhân khác!

Nhìn nàng cười với cái  nam nhân gọi là Tiểu Ngoan kia,  cười chân thành như vậy, ta đố kỵ, ta nổi điên, nàng thuộc về ta, sự chú ý của nàng cũng  phải thuộc về ta,  nam nhân  gọi Tiểu Ngoan kia cũng dám cướp đi sự chú ý của Tiểu Bối Bối, lòng ta cuồn cuộn một vò dấm chua, khó chịu muốn tìm cái tên gọi là Tiểu Ngoan kia đánh nhau ba ngày ba đêm, mạnh mẽ đánh bại hắn.

Ta biết  hành động cùng ý nghĩ này đều có vẻ ngây thơ, nhưng ta không thể khống chế muốn nghĩ như vậy, làm như vậy.

Ai nói ghen là độc quyền của nữ nhân, nam nhân yêu rồi, cũng có quyền ghen, ta trừng phạt nàng, ta muốn làm cho nàng thể xác và tinh thần đều in ấn kí thuộc về ta , vì thế…… Ta rất xấu đem nàng đưa đến Yên Hoa lâu, mà nàng, bị lừa.

Tiểu Bối Bối của ta, rất dễ lừa, nhưng về phương diện khác, ta càng biết, Tiểu Bối Bối hình như cũng không ngốc, nàng dễ dàng để cho ta lừa, là vì nàng yêu ta.

(NV: hơn 1h rùi vẫn chưa beta xong!)

Bảo bối như vậy , ta như thế nào bỏ được, làm cho nàng trốn khỏi lòng bàn tay của ta.

Kỳ thật, rất muốn cho nàng một cục cưng, phải làm cho nàng phụng chỉ thành hôn với ta, nhưng ta lại càng muốn nàng mang thai con của ta trong tình cảnh lòng nàng tràn đầy niềm tin đối với ta.

Chỉ có trong tình huống  hai người ý hợp tâm đầu có cục cưng, mới là  chờ mong lớn nhất của nàng, cũng là mong chờ lớn nhất của ta, bởi vì đó gọi là kết tinh của tình yêu.

Chính là ta nằm mơ cũng nghĩ không đến ,Tiểu Bối Bối của ta còn bị thương trước mắt ta.

( bắt đầu từ đây là khúc các nàng ấy còn chưa edit tới nếu mún biết thì com lại ta sẽ sì poi ^_^.

NV: Hey! nàng ơi khúc này qua lâu rùi nha, xem ở nhà Hồng Trần đó, hey, muốn poi á, ko dễ đâu

! TT: thì ta già rùi phải có lúc nhầm chứ lị, mà ko poi chỗ này ta poi chỗ khác, ha ha)

Nhìn lúc nàng dùng chủy thủ đâm vào tim mình, tim ta thoáng chốc ngừng đập, ta gọi nàng, ta điên cuồng mà kêu gọi nàng, ta không muốn Tiểu Bối Bối của ta bởi vì ta mà  xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bảo bối yêu dấu của ta, lại cùng ý nghĩ, ôm chắt lấy ta, nàng cũng không muốn bởi vì nàng mà làm cho ta bị thương, lòng chúng ta……tan thành nước hòa vào nhau.

Nàng đổ máu quá nhiều, hấp hối.

Ta sợ  nàng sẽ chết, ta sợ chính mình bất lực không cứu được nàng, từ trước đến giờ chưa từng có giờ khắc nào, ta xem thường năng lực của mình như vậy , có thể ta không cứu được bảo bối yêu dấu của ta.

Ta đem  máu của ta chuyển vào trong cơ thể của nàng, ta biết có thể vô dụng, nhưng là ta muốn làm như vậy, máu của nàng  không đủ, ta liền đem máu của ta cho nàng, mặc kệ nàng có thể  sống hay không, ta cũng không quản cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, bởi vì ta thầm nghĩ muốn sống chết cùng nàng.

Phiên ngoại chi Xà Vương Cô Ngự Hàn [3]

Edit: Tiểu Tuyết

Beta: Nguyệt Viên

(NV: Hi hi! đây là pic quyển 4 bản tiếng hoa của Nghịch Ngợm Cổ Phi bên nhà QH đang edit, ta thích lắm, ủng hộ QH tỷ)

Trải qua sinh tử cùng nhau, tưởng rằng cuối cùng chúng ta đã thấy được vân khai kiến minh nguyệt, ta tưởng rằng chúng ta sẽ trở kết thành một đôi vợ chồng hạnh phúc.

(

TT: câu “vân khai kiến minh nguyệt” cũng giống như câu “sau cơn mưa trời lại sáng” trong tiếng Việt.

NV: sau khi mây tan lại thấy được ánh trăng sáng

)

Nhưng,Tiểu Bối Bối của ta thế nhưng lại cự tuyệt lời cầu hôn của ta, lòng của ta…… đau đến rét run.

Ta từng nghĩ, có phải là ta đã đơn phương tình nguyện hay không, nàng có phải  không yêu ta hay không, như ta đối nàng là thật lòng thật dạ nuông chiều nàng, có phải  nuông chiều nàng đến hư luôn hay không, loại ý tưởng này vừa nháy mắt xuất hiện trong đầu ta, ta liền lập tức phủ định.

Tiểu Bối Bối mà ta yêu không phải nữ nhân ỷ được cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, nàng có lẽ chỉ là ỷ được cưng chiều mà muốn làm quái, cũng sẽ không làm ra chuyện làm cho ta đau lòng như vậy, khi cơ thể của ta không thể khống chế mà trở nên lạnh lẽo, ta nhìn thấy trong mắt nàng ẩn dấu đau lòng chợt lóe rồi biến mất.

Xót xa, đau lòng của nàng, đau khổ không cách nào nói ra lời nàng che giấu ở trong lòng.

Rốt cuộc là cái gì vây lấy bảo bối của ta, là cái gì làm cho nàng làm ngược tâm ý mà cự tuyệt cầu hôn của ta?

Ta muốn biết rõ ràng, sau đó nói cho nàng biết, cho dù trời có sụp xuống, cũng không cách nào thay đổi quyết tâm muốn cưới nàng của ta.

Khi dùng thôi miên pháp ta biết được chân tướng, biết bảo bối của ta thế nhưng một mình chấp nhận đau lòng không thể nói rõ như vậy.

Trong giờ khắc đó, ta có một cảm giác, tình yêu của ta dành cho bảo bối của ta, chỉ biết càng ngày càng sâu đậm.

Thì ra, yêu một người, có thể  sâu sắc như vậy, yêu đến làm cho ta cũng không cách nào có thể đoán trước được mức độ.

Tiểu Bối Bối vì ta, có thể không chút do dự giơ đao đâm vào chính mình, vì Vương vị của ta, nàng không ngại trở thành người khách qua đường trong cuộc đời ta.

Nhưng mà, ta để ý, ta cực kỳ để ý !

Yêu nàng, nếu nhất định làm tội nhân thiên cổ, nhất định phụ hết mọi người trong thiên hạ, ta cũng không hề hối tiếc, ta muốn cho nàng biết, cho dù giờ khắc sau đó là tận thế, chỉ cần một khắc kia còn chưa đến, chúng ta đều phải ở cùng nhau.

(TT: đoạn này ta phải nói là ta iu huynh quá Hàn Hàn ơi, soái ca của ta ahaaaaaaa,

NV: hình như có chút bá đạo nha!

)

Chính là, ta chưa bao giờ tin vào ông trời, dường như ta thật sự đã được ông trời chiếu cố, Tiểu Bối Bối của ta chính là chủ nhân của Hắc tinh ngọc bội, nàng là tân nương định mệnh  của ta.

Bởi vì là người đã định, cho nên ta mới có thể ở dưới vách núi  nhất kiến chung tình với nàng, mới có thể ở trong Vương cung tái kiến khuynh tâm với nàng, chúng ta nhất định phải ở cùng nhau!

(ha ha thì ra Hàn ca, huynh với Bối tỉ mới gặp là xiêu, gặp lại là tiêu đúng ko^_^)

Vốn cho rằng mọi chuyện đều đã trở nên đơn giản, nàng là  tân nương định mệnh của ta,  hôn sự của chúng ta danh chính ngôn thuận.

Nhưng, nằm mơ cũng không có nghĩ đến, ở Huyền Thiên tự cầu phúc cho hôn nhân của chúng ta, hôn sự thế nhưng ra lại có sóng gió.

Đến khi ta phát hiện nàng lại mất tích, đến khi  ta nhìn thấy Hậu Quan (mão của Hoàng Hậu) kia lẻ loi đơn độc nằm trên mặt đất, chói sáng như trước, lại tìm không thấy chủ nhân của nó .

Ta biết,Tiểu Bối Bối nhất định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Bởi vì bảo bối của ta sẽ không đem những thứ ta tặng cho  nàng tùy tiện vứt lung tung, nàng…… quả thực lại xảy ra chuyện rồi.

Khi ta được tin biết là Hắc Khi huynh đệ bắt nàng đi , trong đầu của ta chỉ có một suy nghĩ, là ta muốn đánh bại Hắc Phong Quốc, làm cho Hắc Khi huynh đệ hai người biến mất trên thế gian .

Chỉ có bọn họ biến mất, sau này Tiểu Bối Bối của ta  sẽ không bị bọn họ thương tổn.

Vì bảo bối của ta, ta không quan tâm đến việc san bằng Hắc Phong Quốc , không quan tâm hai tay dính đầy máu tươi, khuynh tẫn thiên hạ, ta chỉ vì người ta yêu.

(NV: ta thích câu này!)

Nhìn không thấy nàng, ta sợ, ta sợ nàng ở Hắc Phong quốc  bị ngược đãi, ta sợ Hắc Khi huynh đệ sẽ tra tấn nàng.

Nàng là bảo bối của ta , ta không thể tưởng tượng bộ dáng nàng bị thương dù chỉ là một chút, ta sẽ đau lòng.

Đoạn ngày không có nàng, ta mới phát hiện thì ra ban đêm là  dài như vậy, ban ngày càng dài hơn.

Mỗi một ngày, ta làm cho bản thân mình tập trung vào việc an bài kế hoạch tấn công Hắc Phong Quốc, chỉ có bận rộn một chút mới có thể làm cho ta miễn cưỡng khống chế mình không một mình xâm nhập vào Hắc Phong Quốc, làm như vậy là hành động mạo hiểm không có lý trí.

Vì Tiểu Bối Bối, ta tuyệt đối không thể mất đi lý trí, chỉ có lý trí sáng suốt, ta mới có thể tìm được phương pháp tốt nhất để nghĩ cách cứu nàng.

Chỉ là, khi một ngày bận rộn kết thúc, khi ta đối mặt với bàn ăn không có nàng, căn phòng không có nàng, chiếc giường không có nàng, lòng ta vẫn luôn trống rỗng, ăn không biết vị, ngủ không biết ngon.

Nàng đã muốn xâm nhập sâu vào xương tủy của ta, trở thành một bộ phân của ta, không có nàng, sẽ không trọn vẹn.

Ở ngoài cửa thành Hắc Phong Quốc, trận chiến ấy, còn chưa bắt đầu đánh, ta đã nhất định thua rồi.

Bởi vì…… Hắc Phong Quốc có trong tay quân thẻ chí mạng nhất của ta.

Nhưng, ta thua, không phải bởi vì ta chiến bại, trận chiến ấy, Xích Diễm quốc không có bại, thất bại là ta, bởi vì…… Ta mất đi Tiểu Bối Bối.

Khi Hắc Khi Dạ đâm kiếm vào người nàng, khi máu tươi đỏ thẫm của nàng bắn tung tóe vào không khí, ta chỉ cảm giác được rằng thế giới của ta  đã sụp đổ.

( đoạn này ta ko rõ nghĩa mà nhớ ko rõ lắm NV beta dùm nha.

NV: ok đã xong

)

Giờ khắc ấy ta thậm chí hận nàng, ta hận nàng thế nào lại bỏ rơi ta như vậy, nhưng, ta càng yêu nàng.

Ở mỗi một lần sinh tử trước mắt, vì sao nàng lại đều có thể  xem sinh mệnh ta còn quan trọng hơn sinh mệnh của nàng, làm sao có thể đi vào nơi nguy hiểm trước mặt ta , làm sao có thể……

Ta xem nàng còn quan trong hơn so với mạng sống của ta, chẳng lẽ nàng  không biết sao?!

Ta biết, nàng biết điều đó, nhưng ta cũng biết, nàng với ta có cùng một suy nghĩ, nàng cũng xem sinh mệnh của ta còn quan trong hơn so với  sinh mệnh của chính nàng .

Cho nên, mỗi lần, nàng đều làm cho vô tình kiếm kia xuyên qua thân thể của nàng, thay thế cho ta……

Khi ta trơ mắt nhìn nàng biến mất trong hào quang , khi ta không tài nào tới gần nàng được, khi trong tầm mắt ta lại không còn có hình bóng của nàng, ta nghĩ đến cái chết.

Nhưng mà, ta cũng không thể chết, ta dùng hết lý trí mới miễn cưỡng ngăn cản mình tự sát, bởi vì nếu ta chết, ta cũng sẽ không còn hy vọng tìm được nàng.

Ta nói với chính mình, nàng chỉ là biến mất, nàng không có chết, nàng còn đang chờ ta tìm được nàng.

Cho nên, ta nhất định phải đi tìm nàng, bất kể chân trời góc biển, năm nào tháng nào, ta đều phải tìm cho được nàng, tìm không thấy…… Ta sẽ vẫn tìm.

Ta mang theo thể xác vô hồn trở lại hoàng cung, chỉ có ở trong Vương cung, ta mới có thể dùng năng lực lớn nhất đi tìm bảo bối của ta về .

Trưởng lão, là hy vọng duy nhất của ta, hắn tinh thông huyền diệu,  lần đầu tiên ta cảm thấy pháp lực của ta hoàn toàn không có tác dụng, lần đầu tiên cảm thấy…… thì ra mất đi nàng, ta sẽ trở nên bất lực.

Cuối cùng, trưởng lão bói toán đến nơi Tiểu Bối Bối đi, nàng quay về nhân gian, về tới thế giới của nàng.

Ta liều lĩnh muốn tới nhân gian tìm nàng, vì đối phó với Hắc Phong Quốc, vì yên ổn lòng dân, ta không tiếc mạo hiểm có thể tẩu hỏa nhập ma sử dụng phân thân thuật, đem một linh hồn  phân thành hai.

Ta biết, một nửa của ta nếu như đi đến nhân gian, Xích Diễm Quốc đối phó Hắc Phong quốc, rất có thể sẽ bại.

Nhưng mà, Tiểu Bối Bối đã trở thành trái tim của ta, không có nàng, ta  vẫn sẽ bại.

Cho nên, ta muốn đi tìm nàng, tìm được nàng, ta sẽ chuyển bại thành thắng, nhất định sẽ!

Phiên ngoại chi Xà Vương Cô Ngự Hàn [4]

edit: Tiểu Tuyết

Beta: Nguyệt Viên

Đi đến nhân gian, đầu ta nhanh chóng sưu tập mọi tin tức trên thế gian.

Dựa vào trí tuệ cao, trong thời gian ngắn ta muốn hiểu biết tin tức cơ bản về nhân gian thực dễ dàng.

Ở nhân gian, ta nghe được một ca khúc kinh điển- yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân.

Bài hát này, thực không tệ, ta quyết định về sau sẽ hát choTiểu Bối Bối của ta nghe, nhưng mà , điều đó phải chờ ta tìm được nàng, cũng chờ ta tăng thêm dũng khí rồi nói sau, a……

( Hàn Hàn huynh dễ thương quá na)

Kỳ thật, ta tuy rằng thích câu dẫn bảo bối của ta, nhưng, nói ra lời tỏ tình …… tựa hồ luôn có chút ngại ngùng.

(^_^)

Thì ra, ta cũng là nam nhân thẹn thùng ngây thơ.

(thật áh >_<)

Ha ha, theo tình sử của ta, có  phản ứng như vậy thật sự làm cho ta đều cảm thấy chính mình khác thường.

Nhưng, ta quả thật có  phản ứng như vậy,  phản ứng chân thật, ta rơi vào tình cảnh khó xử, thẹn thùng xấu hổ, đó là bởi vì…… Ta thật sự yêu rồi.

Nhưng mà, lúc này đây, ta rất muốn nói với Tiểu Bối Bối , ta yêu nàng, ta yêu nàng, thực yêu thực yêu.

Ta muốn bắt lấy cơ hội  nói với nàng rằng ta yêu nàng, tuyệt đối không để làm cho chính mình phải hối tiếc, tuyệt đối đừng tái diễn bi kịch như vậy — khi ta muốn nói lời yêu với nàng, nàng đã không nghe được nữa rồi.

(

)

Cảm giác đau lòng hối hận đó, ta sẽ không cho lịch sử lại tái diễn.

Yêu một nữ nhân sâu đậm như vậy, cái loại cảm giác khắc cốt minh tâm muốn khuynh đảo tất cả, ta rốt cục hiểu được lịch sử nhân gian — Đắc Kỷ diệt Thương, Bao Tự một cười khởi khói hiệu.

(NV: truyện Đắc Kỷ thì ai cũng biết rùi hén, qua truyện Bao Tự nhân gian mới có câu “nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc”, ta thích câu này lắm!)

Cả hai người đều là bị người đời sau truyền lại là nữ nhân hại nước kinh điển, ta rốt cục cảm nhận được thâm tình của đế vương , dùng sức nặng của vạn dặm giang sơn , cũng không cách nào đo lường được tình yêu của đế vương.

Mang theo tình yêu, ta dễ dàng cảm giác được Tiểu Bối Bối của ta ở nơi nào, bởi vì, cho dù nàng không ở của bên người, tim ta, cảm nhận được nàng, tim ta sẽ chỉ lối để ta đi tìm được nàng.

Quả nhiên, ta lại gặp được nàng.

Chính là, Tiểu Bối Bối vẫn lỗ mãng như vậy a, cũng không nhìn rõ ràng xem  ta hay là nam nhân khác liền tiến vào trong lòng.

(TT: anh lúc đó sướng mún chít rùi còn nói ah.

NV: lại có mùi dấm chua

)

Tuy rằng đối với sự lơ mơ của nàng, lòng của ta cảm thấy có chút không vui, nhưng , người  nam nhân kia lại là ta, ta liền tha thứ cho sự lỗ mãng của nàng vậy.

Nhưng mà, ta không cách nào tha thứ  việc nàng lại đem ta quên mất!

Chính là nhẹ nhàng thoải mái như vậy mà nàng quên ta rồi, nàng không nhớ rõ ta, còn hỏi lại ta, ta là ai?!

Ta tức giân……

Nhưng, khi ta thấy sự mơ hồ trong ánh mắt của nàng , mặc dù có đối với ta xa lạ, nhưng cũng có  tình cảm với ta.

Cho dù quên ta, lòng của nàng, vẫn là đem ta nhớ kỹ.

Cho nên, ta quyết định đại nhân đại lượng lại tha thứ cho nàng.

Kỳ thật, bất kể nàng đối với ta như thế nào, ta biết, ta đều sẽ tha thứ nàng, bởi vì, ta yêu nàng.

Ta biết, nàng yêu ta như vậy, cho nên, nàng sẽ không vô duyên vô cớ quên ta, nhất định là ở thân thể của nàng có cái gì đó phát sinh  ngoài ý muốn.

Yêu nàng, cho nên ta phải tìm ra nguyên nhân mất trí nhớ của bảo bối của ta.

Nguyên nhân, rất đơn giản, trong cơ thể nàng có một loại độc tố khống chế được trí nhớ, không cần nghĩ, ta liền biết cái đó nhất định là lúc ở Hắc Phong quốc bị người hạ độc.

Hắc Khi Phong đối với bảo bối của ta rất có ý, hắn sẽ không đối đãi bảo bối của ta như vậy, thế thì còn lại chỉ có một người, phải là Hắc Khi Dạ!

Không có vấn đề gì, Hắc Khi Dạ có thể hạ độc, ta tự nhiên có biện pháp giải độc.

Trải qua quá nhiều lần sinh tử cùng nhau, ta biết, ta cùng bảo bối sớm đã ý hợp tâm đầu.

Bởi vì, cho dù mất đi trí nhớ, tình yêu của nàng vẫn là dành cho ta, chứng minh…… tình yêu của chúng ta, có thể vượt qua tất cả.

Như vậy, ta không cần lại do dự, vì trí nhớ của nàng, vì quá nhiều việc chúng ta cùng nhau trải qua, ta muốn để lại trong cơ thể nàng đứa con của ta.

Ta tin tưởng, nàng sẽ không lại cự tuyệt, nàng sẽ vui vẻ đón nhận con của chúng ta.

Nhưng mà, ta dù sao vẫn có chút xấu xa, cho nên, ta  đòi lại cho chính mình một chút công đạo với bà nội, thuận tiện giáo huấn tiểu nữ nhân luôn làm cho ta phập phòng lo sợ này.

Vì thế, ta tranh thủ làm quen với bà nội, quang minh chính đại vào ở phòng nàng, cùng nàng cùng giường chung gối, nếu đã tìm được nàng, ta không có lý do gì lại để cho chính mình cô chẩm nan miên (gối đơn khó ngủ) , không phải sao? A……

Cô gái nhỏ này kỳ thật lại không hiểu rõ quyết định của bà nội, còn tưởng rằng bà nội bán đứng nàng.

Bổn qua

(dưa ngốc)

, bà nội chính là vì nàng, vì tranh thủ cho nàng, bởi vì, bà nội kỳ thật rất khôn khéo, sớm biết ta đã đem nàng ăn luôn.

Bà nội cho phép ta cùng nàng cùng giường chung gối, ngụ ý, kỳ thật là làm cho ta phải chịu trách nhiệm với nàng, mà ta, phi thường vui vẻ chịu trách nhiệm với bảo bối của ta.

Chính là, trên thân thể của nàng tựa hồ có phát sinh làm cho ta bất ngờ ngoài ý muốn,

Ai biết được Ma Vương trăm ngàn năm trước thế nhưng lại tìm bảo bối của ta tính toán ân oán xa xưa như vậy, thật sự là âm hồn không tiêu tan.

Vì mau mau loại bỏ độc trên người nàng , loại bỏ độc tố áp chế pháp lực nàng, ta đem nàng mang đến khách sạn , đối với nàng thi hành…… gieo kế hoạch, a……

(Hàn Hàn huynh thật gian xảo)

Xà loại, chỉ cần muốn gieo, liền bất cứ lúc nào cũng có thể hạ gien, rất nhanh, bảo bối của ta trong bụng sẽ có  bảo bối nho nhỏ.

Bảo bối nho nhỏ dù sao cũng là bảo bối của ta

(cái này là Hàn Hàn đang nói về con ảnh)

, biết rõ lòng của phụ thân bọn chúng , hai ba lần liền đem độc tố trong cơ thể nàng thanh lọc sạch sẽ.

Chúng ta là thân thể linh xà , thân mình chính là kịch độc, còn có loại độc gì có thể sẽ ảnh hưởng thân thể của chúng ta được.

Hắc Khi Dạ, nước cờ này của ngươi tuy rằng hạ rất tốt, đã thành công làm cho ta đau đầu, nhưng cũng hạ thật sự hay, làm cho ta biết tình cảm của ta với Tiểu Bối Bối , không có gì có thể dao động!

Đương nhiên,  bảo bối nho nhỏ của ta cũng nên đến , kết tinh tình yêu……. của chúng ta

Làm nàng giằng co mê muội, khi ta nhìn đến trên người nàng phát ra kim quang, ta liền biết, tình yêu của chúng ta rốt cục đã khai hoa kết quả.

Kim xà, là linh xà thần kì nhất của chúng ta, vừa  sinh ra liền có pháp lực cực lớn.

Ta biết, có kim xà cục cưng giúp, nàng có thể đối phó Ma Vương, nhưng mà, ta lại vẫn không thể thuyết phục chính mình yên tâm, ta nghĩ muốn lưu lại, ta nghĩ muốn vì nàng che gió che mưa.

Nhưng, ta phải đi, bởi vì ở Xà giới ta bị thương, nếu ta nếu không trở về, ta có thể sẽ vĩnh viễn đều không thấy được bảo bối của ta.

Nhìn đến ta bị thương, bảo bối của ta nổi giận, a…… Ta thích nhìn đến biểu hiện của nàng vì ta bị thương mà tức giận, Tiểu Bối Bối của ta, càng tức giận, lại càng đại biểu nàng thực yêu thực yêu ta.

Lúc này đây, ta tuy rằng không thể ngăn cản chính mình biến mất ở nhân gian  trở lại Xà giới, nhưng mà tâm lý của ta, in đậm một câu — ta yêu nàng, thực yêu, thực yêu……

Phiên ngoại chi Xà Vương Cô Ngự Hàn 5(hoàn)

Edit: Tiểu Tuyết

Beta: Nguyệt Viên

Bởi vì bị thương, ta không thể khống chế chính mình hung tàn thị huyết

(hung ác thích máu)

, chỉ biết tấn công người khác.

Nhìn bọn họ bị thương, sẽ làm ta hưng phấn, cho nên, suy nghĩ duy nhất trong đầu ta chính là giết chóc.

Trong mắt ta, chỉ nhìn thấy một màu đỏ, chỉ nhìn thấy màu máu tươi khiến cho ta hưng phấn, chỉ ngửi thấy mùi vị máu tươi kia.

Nhưng mà, khi ta nhìn thấy  nàng đi đến trước mặt ta, nàng không giống những người khác phản kháng ta, thoát khỏi ta, nàng chỉ bình yên dịu dàng đứng ở trước mặt ta .

Da thịt nàng mịn màn , ở dưới ánh sáng có vẻ trong suốt, ta dường như có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ dưới làn da nàng, trong giờ khắc đó, ta muốn cắn thật mạnh xuống.

Nhưng mà, khi ta nhìn thấy nước mắt của nàng, nàng nhìn ta, ánh mắt tràn ngập đau đớn, loại cảm giác đau này, ta không hiểu, nhưng lòng ta, lại dường như bị cái loại  cảm giác đau này  lây bệnh, ta cảm thấy lòng bị đau đớn, rất khó chịu.

Căn bản, ta muốn cắn nàng, nhưng trong giờ khắc đó, hô hấp lại đột nhiên ngừng lại, ta rốt cuộc không ngửi thấy mùi máu tươi làm ta sung sướng, chỉ ngửi được mùi hương thoang thoảng trên thân thể của nàng tỏa ra, mùi hương ấy dường như sớm đã khắc sâu ở  trong trí nhớ của ta, làm cho ta không thể bỏ xuống như vậy, quyến luyến như vậy.

Liền ngay cả nước mắt của nàng , cũng cho ta cảm thấy  đau lòng như vậy.

Nàng nhìn ta, nhìn ta thật dịu dàng, sau đó, nàng khóc, cho dù ta cảm thấy nàng có chút quen thuộc cũng có chút xa lạ, nhưng mà nước mắt nàng, làm cho ta hoàn toàn đầu hàng.

Nàng nói:“Ta yêu ngươi, thực yêu, thực yêu……”

Những lời này, dường như  nghe qua ở đâu đó, không phải, ta cảm thấy giống như ta từng nói qua?

Nhìn ánh mắt nàng, chỉ  cảm thấy vô cùng thân thiết với ta, không có một chút nhỏ sợ hãi, ta bắt đầu có chút bối rối, ta cảm thấy……  giống như ta nên đối xử với nàng thật tốt, ta không thể thương tổn nàng.

Ta chỉ muốn cho nước mắt nàng ngừng rơi, ta không muốn lại làm làm cho nàng đau lòng rơi lệ, cho nên, ta muốn nghe theo lời nàng, làm cho nàng không khóc nữa.

Khi ta thu hồi bạo ngược của ta, nàng cười trên khuôn mặt vẫn còn mang lệ, lại  chạm vào trái tim của ta.

Trong tiềm thức, ta biết, ta thích nàng tươi cười, giọng nói dịu dàng làm nũng của nàng,  tác động vào lòng ta.

Đúng vậy, ta không muốn thương tổn nàng, không chỉ có không muốn,  ý thức của ta nói cho ta biết, trước kia ta sẽ không làm tổn thương nàng, cho nên, ta hiện tại cũng sẽ không  tổn thương nàng.

Nàng đối với ta thực dịu dàng  hiểu ý, đau lòng nhìn  vết thương trên người ta, thật cẩn thận  băng bó.

Nhưng mà, nàng lại khẽ cười , ta nhìn thấy băng vải băng bó miệng vết thương trên người ta kỳ thật có thể dễ nhìn hơn nữa, nhưng  nàng lại biến thành rất khó xem.

Không biết vì sao, ta chính là biết nàng cố ý làm như vậy, ta biết lúc nàng đùa giỡn với ta là lúc nàng thể hiện tính tình rất đáng yêu.

Mà ta, tuyệt không cảm thấy tức giận, thế nhưng ta cảm thấy thực vui vẻ, ta thích nhìn thấy những trò nhỏ không ảnh hưởng đến ai này của nàng, chung quy cảm thấy…… Như vậy mới là kiểu sống chung  của chúng ta.

Nhìn nàng, ta giống như cảm thấy chúng ta đã biết nhau thật lâu, thật lâu.

Giống như thật lâu trước kia, chúng ta từng ôm nhau thân thiết, cho nên ta mới có thể  quen thuộc  hơi thở của nàng như vậy,  quen thuộc  mỗi một động tác của nàng như vậy.

Từ đó về sau, ta trở nên ngoan ngoãn, ta chỉ nghe theo lời của nàng, nàng bảo ta hướng đông, ta không phải không dám đi hướng tây, ta là không muốn đi hướng tây, bởi vì ta muốn dùng  phương thức hiện tại để chìu chuộng nàng.

(TT: Hàn Hàn huynh thật là đáng yêu quá đi ^_^)

Đúng vậy, chìu chuộng  nàng, là  chuyện duy nhất ta muốn làm, mùi máu tươi làm cho ta hưng phấn đã không còn  là  hứng thú,  hứng thú của ta  là muốn dán chặt bên  nàng, nhìn nàng, cùng nàng.

( TT: một con  rắn  to đùng màu đỏ dựa cái đầu vào Bối Bối làm  nũng èo ơi ta nổi hết gai ốc rồi. NV: có con rắn đó làm sủng vật ta thích à, lại còn biến thành soái ca thì hic hic, TT không cần nhưng NV cần!)

Sau đó, nàng đem ta bỏ vào một bát quái trận, ta mơ hồ biết cái kia bát quái trận dường như chơi không vui lắm , ta không muốn đi vào, nhưng là nàng muốn ta đi vào.

Nhìn thấy  ánh mắt của nàng, ta cuối cùng là không thể cự tuyệt yêu cầu của nàng , cho dù ta cảm giác yêu cầu của nàng có thể sẽ làm ta không  thoải mái, nhưng mà…… Ta cũng không muốn cự tuyệt, cho nên ta đi vào.

Nhưng , nàng  thi pháp với ta, ta cảm thấy rất đau, ta không hiểu, nàng đều vẫn tốt với ta như vậy, dịu dàng như vậy, vì sao nàng làm chuyện khiến cho ta cảm thấy đau.

Ta không biết nàng đem cái gì  tiến vào trong đầu ta, ta đau đến không thể chịu đựng được, trong giờ khắc đó, ta tức giận với nàng, ta cảm thấy nàng bán đứng ta, cho nên…… Ta phản kháng nàng.

Ta không phải thiệt tình muốn làm tổn thương nàng, ta chỉ là muốn tránh đi cái thứ đang chui  vào đầu làm ta đau mà thôi, nhưng  ta lại  làm nàng bị thương.

Khi ta nhìn thấy nàng  nôn ra máu vì bị ta phản kháng, khi ta nhìn thấy ánh mắt dịu dàng như trước của nàng , ánh mắt của nàng đang nói chuyện với ta, nàng chính là muốn giúp ta.

Máu của nàng, đỏ như vậy,chói mắt như vậy, ta cảm thấy đôi mắt nóng nóng, ta bắt đầu theo bản năng hận chính mình, ta làm sao có thể làm cho nàng hộc máu.

Ta không thể lại làm cho nàng bị thương, trong giờ khắc đó, ta có một loại cảm giác, cho dù nàng muốn ta chết, ta cũng sẽ không  phản kháng nữa, cho nên,  đau  này, ta có thể vì nàng chịu đựng.

Trong phút chốc  suy nghĩ thông suốt đó, đầu óc của ta  sáng tỏ thông suốt hẳn ra , ta nhớ rõ…… Nàng là Tiểu Bối Bối mà ta yêu nhất, bảo bối của ta!

Sau đó, cơ thể của ta tốt hơn, nhưng đối với bảo bối của ta lại rất mệt mỏi, làm cho lòng ta cực kỳ đau đớn .

Bảo bối của ta luôn luôn đều là thích tự do tự tại, ngẫu nhiên ham chơi muốn làm quái một chút, cũng tuyệt đối không phải  an tĩnh ngồi xuống  xử lý công việc nghiêm túc ..

Vì ta, nàng xem tấu chương, vì ta, nàng làm cho mình trở nên trưởng thành hơn, vì ta, nàng gánh vác áp lực triều chính ……

Nàng như vậy, làm ta yêu đến lòng đều đau.

Nhìn thấy ta tỉnh lại, nàng trước hết là kinh hỉ

(kinh ngạc+vui mừng)

, sau đó giận dữ, lại gào khóc, cảm xúc của nàng  biến ảo vô cùng mau, nhưng  ta biết,  nàng tức giận, nàng khóc, đều là vì ta bị thương.

Liền ngay cả khi nàng hung dữ nói nếu ta lại bị thương nàng sẽ vứt bỏ ta, cũng là bởi vì nàng rất sợ hãi ta sẽ lại  bị thương.

Ta muốn làm một việc, chính là làm cho Tiểu Bối Bối trở về cuộc sống vốn có của nàng, dưới sự che chở của ta, sống thật tự do thoải mái.

Nếu ta đem nàng làm hư, ta cũng sẽ thật cam nguyện vì nàng thu dọn cục diện rối rắm, a…… Bởi vì việc kia cũng là một gánh nặng ngọt ngào .

Ta tin tưởng, trải qua quá nhiều  trắc trở như vậy, tương lai của chúng ta sẽ không hề e ngại mưa gió gì, cho dù tương lai còn có rất nhiều  khó khăn chưa biết ở trước mặt, nhưng  ta rất tin, ta cùng Tiểu Bối Bối nhất định sẽ sóng vai cùng nhau vượt qua.

Trên thân thể của nàng, có máu của ta, chúng ta là một thể, tương lai, chúng ta sẽ vẫn tay trong tay cùng đi .

VUI MỪNG OAN GIA 1.1

Edit: Tiểu Tuyết (aka Tuyết Vũ Phi Phi)

Beta: Nguyệt Viên

Trong ngự thư phòng im lặng, ngón tay thon dài trắng nõn của Cô Ngự Hàn  nhẹ nhàng điểm trên một quyển tấu chương , một tay kia cầm bút  viết xuống chỉ thị ở phía dưới.

Ở trên ngự án , còn 1 chồng  tấu chương cao cao, chứng tỏ bây giờ hắn rất bận rộn.

Bỗng nhiên,cửa thư phòng bị người không hề báo trước đẩy ra.

Tuấn mi  hắn nhíu lại, bờ môi nhẹ nhàng cong lên, có người  tiến vào  thư phòng hắn như vậy, chỉ có một, chính là   nương tử yêu quý của hắn.

Quả nhiên……

“Cô Ngự Hàn, nguy rồi, nguy rồi, ta muốn xong đời!”

Bối Bối vẻ buồn khổ chạy về phía hắn, trên mặt ra vẻ  rất hoang mang.

Thấy thế, Cô Ngự Hàn lập tức buông bút trong tay, đem tấu chương gấp lại, xoay người về hướng nàng mở rộng vòng tay.

Bối Bối nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn, có thể thấy được hoang mang của nàng  thực không phải bình thường.

Hắn vỗ vỗ lưng nàng:“Tiểu Bối Bối, làm sao vậy, phát sinh chuyện gì làm nàng hoang mang vậy?”

Chôn trong ngực hắn  lắc lắc đầu, ôm hắn càng chặt, chuyện gì cũng không chịu nói.

Có chuyện!

Vẻ mặt của Cô Ngự Hàn  xoay chuyển ngưng trọng nghiêm túc hẳn , hắn thử hỏi:“Có phải  cục cưng lại gặp rắc rối?”

Nàng lại lắc đầu.

“Vậy…… Là nàng gặp rắc rối?” Hắn hỏi thật cẩn thận .

Lúc này, Bối Bối  nhấc đầu lên, miệng mân mê, bất mãn  liếc mắt hắn một cái:“Chàng mới gặp rắc rối đó, ta lớn như vậy, còn có thể làm ra cái  họa gì, chàng đừng gán tội danh cho ta .”(TT: ồi, Bối tỉ, tỉ nói thật ah, tỉ còn ko phải chuyên gây họa sao???. NV: chuyện j vậy nhỉ??)

“Được được được, vậy nàng nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng không nói cho ta làm sao mà biết cái gì xảy ra, uh?”

Hắn hôn hôn cái trán của nàng, đôi mắt phượng một màu đen trong suốt tỏa sáng nhìn chăm chú vào nàng, không tiếng động thúc giục nàng nhanh chóng giải thích rõ xem chuyện gì?

Bối Bối buồn rầu nhăn đôi mi thanh tú lại, có chút ai oán nhìn hắn:“Cô Ngự Hàn, linh xà bọn chàng có phải đều lớn rất đúng không?”

Linh xà có phải  đều lớn rất nhanh đúng không?

Đầu của Cô Ngự Hàn vừa chuyển, lập tức hiểu được nàng đang nói cái gì.

Hắn nhếch môi cười vui vẻ:“Tiểu Bối Bối, có phải  cục cưng của chúng ta bắt đầu trưởng thành đúng không”

“Đâu chỉ là lớn lên, là lập tức  liền lớn, rõ ràng vẫn là đứa trẻ nhỏ, ta vừa mới nhìn bọn chúng, vậy mà bọn chúng đã biến thành đứa trẻ lớn, còn chạy nhảy đuổi theo đùa với ta, ta thiếu chút nữa  ngất đi luôn!”

Bối Bối nhớ tới việc mới vừa rồi  nhìn thấy cục cưng của mình  đột nhiên biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ lớn lanh lợi hoạt bát, nàng liền cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Ha ha ha…… Bọn chúng ra đời lâu như vậy, cũng nên tới lúc lớn lên một chút.”

Khiến cho Bối Bối chịu đủ sợ hãi, Cô Ngự Hàn cũng chỉ cười ha ha, rất vui vẻ.

Cục cưng của hắn  trưởng thành, Uhm…… Cũng nên đặt tên, bọn họ gọi tên gì cho hay đây?

Bối Bối bất mãn nhìn hắn sung sướng giương môi lên :“Cô Ngự Hàn, chàng không cảm thấy rất quái  dị sao? Cục cưng của chúng ta  lập tức tựa như thổi khí cầu mới thổi một chút đã lớn như vậy a, rất kỳ quái a”

Câu trả lời của Cô Ngự Hàn là ôm lấy nàng đặt lên đùi, vô cùng thân thiết ôm nàng, hạ xuống một nụ hôn trên my tâm của nàng

“Chuyện này có cái gì kỳ quái,  linh xà chúng ta đều lớn lên như vậy, thời kì sinh trưởng của loài xà không giống con người , thời kì sinh trưởng của chúng ta rất ngắn, không cần bao lâu a, nàng sẽ nhìn đến đứa trẻ nhỏ của chúng ta  biến thành người lớn, phỏng chừng so với nàng còn cao hơn nữa cũng không kỳ quái……”

“Cái gì? Biến thành người lớn?! Trời ạ, không phải đâu, ta đây chẳng phải là trở thành mẫu thân  trẻ tuổi nhất, kỳ quái nhất sao!”

Bối Bối đưa tay vỗ trán, không thể tưởng tượng đến lúc đó có một người lớn nhìn không kém tuổi hơn mình mà gọi  mình là mẫu thân.

OMG (Oh my god), làm cho nàng ngất đi!

Một bàn tay to ấm áp  vỗ nhẹ  hai má nàng, nàng mới hé mở đôi mắt nửa phần mê man.

Nhìn hắn cười đến vui vẻ nhưng lại không thể trách khuôn mặt tuấn tú, Bối Bối hoàn toàn không biết nói gì rồi.

Nàng vô lực kéo áo hắn, nét đáng thương suy sụp hiện rõ trên khuôn mặt nàng:“Cô Ngự Hàn, chàng là đang nói đùa với ta có đúng hay không, làm sao có thể lập tức lại biến thành người lớn vậy, chàng nhất định là muốn làm ta sợ có phải hay không?”

“Ta như thế nào lại muốn làm  nương tử yêu thương của ta sợ đây, sự thật…… Không phải đã xảy ra trước mắt nàng sao,  tiểu bảo bảo lập tức liền lớn lên nhiều như vậy, về sau lại từng chút lớn lên thành người lớn nàng hẳn là có thể chấp nhận rồi.”

Bối Bối vuốt mái tóc, biểu hiện một gương mặt tan vỡ:“Ta như thế nào chấp nhận, ta không thể chấp nhận…… A a a, bọn chàng cả nhà yêu nghiệt  !”

Bờ môi hắn càng thêm mở rộng, ung dung nhìn nàng, ý cười liên tục:” Tiểu Bối Bối thương yêu, hình như nàng cũng là người một nhà với  chúng ta, nàng chẳng phải là yêu nghiệt sao, hử?”

“Ta…… ta ta……”

Bối Bối mang vẻ mặt buồn bực  đau khổ, nghĩ đến khả năng này, nàng còn  trẻ như vậy, đã bị ba đứa nhỏ  cao bằng nàng thậm chí so với nàng còn cao lớn hơn gọi nàng là mẫu thân,  da gà của nàng đều nổi lên hết .

“Ô ô ô…… Cô Ngự Hàn, ta cảm thấy ta  không phải lão yêu quái, vẫn là cái loại đó rất lợi hại .” Nàng ôm lấy hắn cổ, đem khuôn mặt chôn vào vai hắn, khóc kể.

Hắn vuốt lưng tóc dài mềm mại của nàng, cười tủm tỉm nói:“Đúng vậy,Tiểu Bối Bối của ta vốn sẽ không già đi, hiện tại nàng cùng ta là nhất mạch tương liên, huyết khí tương thông, ta không lão, nương tử của ta đương nhiên sẽ xinh đẹp trẻ trung, nàng không thích mình trẻ mãi sao?”

“Ai cũng đều hy vọng mình trẻ mãi, nhưng mà…… nhưng mà lâu như vậy cũng không già đi, ta chỉ là cảm thấy quái dị thôi.” Giọng nói của Bối Bối từ bờ vai của hắn  rầu rĩ truyền ra.

Hắn thoáng đẩy nàng ra, làm  nàng cùng hắn mặt đối mặt, hắn buồn cười nhìn  vẻ mặt mướp đắng của nàng,  hôn môi trấn an nàng.

“Được rồi, cục cưng lớn lên là chuyện tốt, không cần bĩm môi, không cần vẻ mặt đau khổ, chúng ta cũng nên suy nghĩ xem cục cưng chúng ta tên gọi là gì, bọn chúng trưởng thành, không thể lại kêu đại bảo, nhị bảo, tam bảo, phải có tên mới được.”

Tuy rằng vẫn là không thể tiêu tan cảm giác quái dị kia, nhưng cũng phải từ từ chậm rãi tiếp nhận rồi.

Ô…… Nàng càng ngày càng cảm thấy chính mình cũng biến yêu nghiệt rồi, quả nhiên là lấy gà theo gà lấy chó theo chó, nhưng mà vì sao nàng không biến đổi thành giống hắn một yêu nghiệt xinh đẹp vậy.

Bối Bối thở dài nâng quai hàm,đăm đăm nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của lão công thân yêu của nàng, trong miệng không để ý liền đem nỗi ai oán trong lòng  lộ ra.

Cô Ngự Hàn vừa tức giận vừa buồn cười gõ lên trán của nàng:“Bộ dạng đẹp đã bị nàng nói thành yêu nghiệt, vi phu thật đúng là ủy khuất.”

Nàng nhu nhu trán, bĩm môi, rất tự đại nói:“Hừ! Có thể làm cho  Tô Bối Bối ta nói thành yêu nghiệt cũng  chỉ có chàng, chàng nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, trong cảm nhận của ta, yêu nghiệt nhất định phải đủ đẹp, hơn nữa…… Đối với ta đủ tốt, yêu nghiệt tướng công, chàng cảm thấy  ta nói vậy thực ủy khuất sao?”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng  thực ngọt ngào, ánh mắt cũng rất có lực uy hiếp nhìn hắn.

Hắn nhướng mày, đáy mắt lướt qua một tia giảo hoạt, sau đó tươi cười lấy lòng nói:“A…… Nương tử, vi phu thật sự là yêu nàng đến chết mất…… ngụy biện.”

“A…… Chàng dám nói  ta ngụy biện, đáng đánh đòn!”

Bối Bối nắm tay thành quyền, đánh xuống.

Ai ngờ, trước mắt hồng quang chợt lóe,  trên ngự tọa chỉ còn lại có nàng đang ngồi, hắn sớm đã bỏ trốn mất dạng.

“Nương tử, ta ở trong này này.”

Ngồi bên kia, gương mặt  phong lưu phóng khoáng của hắn đối diện tươi cười với nàng , một chén trà nóng ở trên tay hắn , tao nhã giơ lên……

Bối Bối nắm tay thành tiểu quyền đầu đuổi lại, trong ánh mắt cũng là tràn đầy ý cười.

“Đừng chạy, ta nhất định phải giáo huấn chàng, cho chàng biết cái gì gọi là uy nghiêm của nương tử.” Nàng hồn nhiên thét lên.

Trong tay Cô Ngự Hàn bưng một ly trà, ý định chạy cho nàng đuổi theo, bước chân không nhanh không chậm, nước trà trong tay  1 chút cũng không rơi ra.

Hắn vừa trốn tránh nàng vừa cười:“Nương tử, vi phu rất sớm liền lĩnh giáo qua uy nghiêm của nàng, còn có  chiêu số khác không?”

Nhìn hắn quay đầu lộ ra biểu hiện giễu cợt với mình, mày liễu của Bối Bối lập tức dựng thẳng, khuôn mặt bởi vì kích động mà có vẻ đỏ bừng.

Con ngươi nàng chuyển động một chút, sau đó dừng lại, ủ rũ ai oán nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, ủy khuất cực kỳ.

(TT: chiêu “nước mắt cá sấu” đấy ha ha, BB: *lườm lườm* dám nói gì đấy, TT: *sợ run*)

“Chàng khi dễ ta, biết rõ người ta thực đơn thuần không có chiêu số khác, cũng chỉ có nghìn lẻ một lần lặp lại chiêu này, chàng còn muốn giễu cợt người ta, chàng không có lương tâm, không có lòng đồng cảm, không có lòng thương hoa tiếc ngọc, cũng không  có lòng yêu nương tử, càng thêm không có…… Dù sao chính là tấm lòng gì đó đều không có!”

Ngay sau đó, nàng ngồi xỗm một góc tường vẽ vòng tròn, tiếp tục rưng rưng rơi nước mắt:“Quả nhiên nam nhân đều là như thế này, chiếm được rồi liền cảm thấy không mới mẻ, sẽ vượt ra khỏi quy củ, sau đó có mới nới cũ, chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc…… Ô…… Ta thực có số khổ, liều mạng nhỏ vì tên bạc tình lang sinh ba  đứa nhỏ đáng yêu, ai biết hắn tuyệt không đem chua xót của ta  mà nhớ tới……”

(TT:bó tay trình độ ăn vạ của BB, NV: ha ha ha, khả năng phóng đại, suy tưởng của tỷ là nhất đó nha)

Cô Ngự Hàn hoàn toàn trợn tròn mắt, như thế nào liền lập tức ngồi xỗm góc tường đi? Không phải mới vừa rồi còn  chỉ  trích hắn với lý lẽ tràn đầy không sợ gì  sao?

Ai…… nhìn nàng,  thân hình xinh đẹp nho nhỏ ngồi ở góc tường nơi đó, rất ủy khuất.

Cho dù biết nàng là giả bộ, nhưng mà…… lòng vẫn là đau đau.

Hắn cam chịu bất hạnh lại đau lòng đi qua, đem nàng từ chỗ góc tường kéo lên,  nhẹ giọng gọi một cách yêu thương:“Nương tử……”

Bối Bối giấu không được ý cười đem mặt giấu trong lòng hắn, cười đến run lên, miệng cũng không ngừng:“Hừ, ta không phải nương tử của chàng, trong lòng chàng đã muốn bỏ rơi ta , trừ khi chàng lại cầu hôn ta, lại cưới ta, ta mới nghĩ xem có muốn  lại làm nương tử của chàng hay không.”

(NV: nói tới cảnh cầu hôn ngày trước, thiệt lãng mạn vô cùng, ta thích lắm! ^^!)

Nghe được tiếng nói rầu rĩ của nàng, cảm giác bả vai nàng đang run rẩy, Cô Ngự Hàn có chút hoảng:“Nương tử, lời này về sau đừng nói nữa, nàng biết lòng ta mà.”

(TT: ta chết cười cái cặp này mất)

“Ai biết, ta không biết.” Bối Bối ý cười trên môi càng thêm mở rộng.

Nói nàng tà ác cũng tốt, nói nàng cố tình gây sự cũng thế, nàng thích nghe được giọng điệu khẩn trương như vậy của hắn, thỉnh thoảng  nghe, làm cho nàng cảm thấy được tình cảm của hắn dành cho nàng, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Khổng Tử nói, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy, nàng là nữ tử, cho nên…… nàng thỉnh thoảng làm một chút chuyện xấu cũng không lỗi nha, a……

Huống chi, hắn đối với mấy chuyện xấu nàng làm lại càng không nói gì đâu.

Hắn thoáng dùng sức muốn kéo nàng, muốn nhìn gương mặt nàng, nhưng  nàng lại vẫn vùi trong  bả vai hắn.

“Tiểu Bối Bối, ngoan, ta yêu nàng, đừng khóc, là vi phu sai, vi phu không nên giễu cợt nương tử chiêu số thực hiện nghìn lẻ một lần  vẫn không có sáng ý, sau này vi phu  nhất định không tái phạm được không?”

Hắn không ngừng mà dỗ nàng.

Dỗ hồi lâu, Bối Bối mới lại rầu rĩ mở miệng:“Vậy chàng về sau muốn mỗi ngày phải nói với ta rằng chàng yêu ta, bây giờ ta muốn nghe.”

“Được, nàng yêu ta.”

Hắn nhếch miệng mà cười, không thay đổi được bản tính xấu xa.

Phản ứng của nàng là muốn đẩy mạnh hắn ra .

“Được được, vi phu yêu nương tử, thực yêu thực yêu nương tử.”

Cô Ngự Hàn  nhanh lại dỗ nói, tay ôm nàng thủy chung không buông.

Rốt cục cảm thấy đùa đã, Bối Bối mới ngẩng đầu, cười với hắn mắt ngọc mày ngài rất đắc ý:“Ta chỉ biết chàng thực yêu ta.”

Nhìn thấy nàng “Tiểu nhân đắc chí” tươi cười, Cô Ngự Hàn sửng sốt trong nháy mắt, liền rất nhanh thích ứng, tuấn mi nhẹ nhướng lên, cười dài hôn nàng thật mạnh coi như trừng phạt một chút.

Hắn biết Tiểu Bối Bối của hắn trêu cợt hắn, ai, nhưng….. Hắn vẫn thực cam tâm tình nguyện mà làm, ai bảo  hắn chính là không muốn nhìn dáng vẻ rầu rĩ của nàng, cho dù là giả vờ, hắn vẫn sẽ “bị lừa”.

Chậc chậc, nương tử của hắn gần đây rất gian trá, càng ngày càng giống hắn, a……

Thoáng xoay người, hắn một tay ôm lấy nàng, một lần nữa đi trở về ngồi xuống ngai vàng.

Lấy  ra tờ giấy đưa tới trong tay nàng ý bảo nàng xem.

Bối Bối nhẹ nhàng nhớ kỹ từng chữ trên đó:“Cô Ngự Thần, Cô Ngự Nguyệt, Cô Ngự Tuyết…… Đây là chàng đặt tên cho đứa nhỏ của chúng ta sao?”

(TT: *tung hoa* các tiểu xà bảo bối siêu đáng yêu, siêu dễ thương,siêu xinh xắn, bla bla bla,của chúng ta chính thức được đặt tên rồi)

Hắn gật gật đầu, hỏi ý kiến của nàng:“Thích không?”

Bối Bối suy nghĩ một chút, sau đó mới trả lời:“Uhm, thích, chàng có phải chuẩn bị cho bảo bối lão đại của chúng ta kế thừa Vương vị?”

Nghe vậy, con ngươi đen của hắn xẹt qua một tia khen ngợi, hiểu lòng của hắn cũng chỉ có Tiểu Bối Bối.

“Nhưng mà…… Nàng làm sao mà biết ta muốn bồi dưỡng lão Đại kế thừa Vương vị?”

Ngón tay của Bối Bối  chỉ hướng tên Cô Ngự Thần :“Chữ Thần này, có ẩn ý đế vương , chàng đặt tên như vậy không phải ám chỉ lão Đại tương lai phải làm thái tử sao? Nhưng mà……”

Nói xong, đôi mày thanh tú của nàng có chút nhíu lại, sắc mặt hiện ra lo lắng.

Hắn ôm lấy nàng:“Nàng là sợ con của chúng ta sẽ giống huynh đệ Hắc Khi  tranh đoạt Vương vị có phải hay không?”

Bối Bối khó nén u buồn nhẹ nhàng gật đầu:“Chàng không lo lắng sao?”(TT: tất nhiên là ko rồi các tiểu xà bảo bảo của ta sao mà giống cái tên điên khùng HKD đó đc)

Hắn thực tự tin nhếch môi:“Đương nhiên không lo lắng,đứa con của Cô Ngự Hàn ta làm sao có thể sẽ vì cái Vương vị trói buộc này mà tranh đoạt, nàng nha…… nàng nên lo lắng là bọn chúng về sau không đứa nào chịu kế thừa Vương vị, muốn nàng sẽ sinh thêm một đệ đệ để kế thừa Vương vị, ha ha……”

Thấy mày của nàng vẫn không có cách nào giãn ra, hắn cầm lại tờ giấy có viết ba cái tên:“Tiểu Bối Bối, nàngi chỉ đoán đúng phân nửa, Thần mặc dù có ý tứ đế vương, nhưng cũng có ẩn ý phải có trí tuệ vĩ đại cùng năng lực cường đại, ta đặt con lớn nhất tên là Thần, còn hy vọng hắn làm một đại ca mạnh mẽ có thể bảo vệ đệ đệ muội muội, ta tin tưởng Thần nhi sẽ không làm cho chúng ta thất vọng.”

Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh:“Oành!”

Ba đứa nhỏ cùng ngã vào trong.

Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy ba đứa con của bọn họ đang té trên mặt đất.

Thân của lão Đại nằm dưới nhất, lão Nhị ở giữa, muội muội cuối cùng ở trên, thoải thoải mái mái tuyệt không cảm thấy  khó chịu bị đè nặng , cho nên…… nàng có ý xấu không muốn đứng dậy.

(nàng ở đây là để chỉ Tuyết nhi ó)

“Muội muội, ngươi còn không mau đứng lên, ngươi nặng muốn chết, sắp đem ta ép tới nghẹt thở rồi đây.” Lão Nhị thở hổn hển quay đầu kêu muội muội .

Ngay sau đó, hắn lại quay đầu nói vào bên tai của ca ca :“Ca ca, ta đã nói không muốn cho muội muội theo, nàng ta thật phiền phức, nếu vừa rồi không có nàng ta, chúng ta sẽ không ngã vào, lần sau nếu lại cho muội muội theo cùng, ta liền vứt bỏ hai người các ngươi, ta tự mình đi chơi!”

( bó tay 3 tên nghe lén bại lộ còn cãi nhau)

Lão nhị vừa mới đặt tên là Cô Ngự Nguyệt thi pháp, liền từ giữa hai huynh muội đi ra, lười biếng khoanh tay nhìn hai huynh muội nhà mình còn chồng lên nhau thành một khối trên mặt đất.

“Không chơi với các ngươi.”

Nói xong, hắn thực oai vệ quay mặt đi, ánh mắt sáng trong suốt nhìn sang Bối Bối, cười tủm tỉm ngọt ngào gọi:“Mẫu thân, ta tới rồi!”

Hắn phi thường nhiệt tình chạy hướng Bối Bối, ôm chặt lấy.

“Mẫu thân, ta nghe nói người lấy cái tên gọi Cô Ngự Nguyệt cho ta, rất êm tai, ta thực thích, cám ơn mẫu thân.” Hắn ngẩng cao đầu lên, ở trên mặt Bối Bối hạ hai ba cái hôn.

Cô Ngự Hàn khóe môi run rẩy một chút, một tay ôm con lại đây:“Tiểu tử, tên của ngươi là phụ thân đặt cho ngươi, như thế nào lại không thấy ngươi cám ơn phụ thân?”

Chậc, tiểu tử này càng lớn  lại càng thích dính lấy mẫu thân, thực muốn cùng hắn tranh thủ tình cảm.

(Hàn Hàn ghen với con á)

Cô Ngự Nguyệt chớp chớp đôi mắt đen láy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ ra tươi cười:“Cám ơn phụ thân, phụ thân thật sự là vĩ đại, nghĩ ra tên hay như vậy, quá lợi hại! Vỗ tay!”

Hắn vỗ tay thật lớn,  “Ba ba” vang lên.

Lúc này, lão Đại cùng muội muội đi tới.

Tiểu công chúa bĩu môi, chạy vào lòng Cô Ngự Hàn, cố ý đem lão Nhị đẩy ra:“Nhị ca ca, ngươi vuốt mông ngựa, đây là biểu hiện của nịnh thần , về sau đi ra ngoài đừng nói với người khác ngươi là nhị ca ca của ta, ta sẽ mất mặt!”

Cô Ngự Nguyệt tuyệt không phiền bị muội muội đẩy ra từ trong lòng phụ thân, hắn còn thuận thế vùi vào trong lòng Bối Bối, đối với muội muội thực không cho là đúng:“Hình như mỗi một lần đều là ngươi muốn đi theo  đuôi ta gọi nhị ca ca.”

“Ngươi……” Tiểu công chúa xụ mặt.

Mặc kệ cho đệ đệ muội muội khắc khẩu, Cô Ngự Thần sớm an vị đứng một bên, im lặng nhìn quyển sách trên tay, giống như tranh cãi ầm ĩ bên cạnh  không thể ảnh hưởng đến hắn dù chỉ một chút.

Chính là, ở lúc không có ai chú ý, khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn của hắn không tiếng động lộ ra mỉm cười, thực nhạt.

( oa Tiểu Thần là lãnh ngạo mĩ nam tử tương lai đó nha :’>)

“Tốt lắm tốt lắm, Tiểu Nguyệt, ngươi là ca ca, nhường muội muội một chút” Bối Bối bất đắc dĩ nhìn mỗi ngày nhất định sẽ trình diễn một màn khắc khẩu, cảm thấy có chút đau đầu.

Một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng xoa nhẹ mi tâm nàng, nàng chuyển ánh mắt, chỉ thấy Cô Ngự Hàn đang nhìn nàng dịu dàng.

Nàng le lưỡi, nũng nịu oán giận:“Tướng công, Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Tuyết thật ồn ào.”

(TT hức ta chột dạ quá đi)

Cô Ngự Hàn chau mày, nghiêm túc nhìn hai cái tiểu gây sự:“Có nghe hay không, mẫu thân nói các ngươi thực ầm ỹ, thân là Vương tộc, phải có thể thống, tự kiểm điểm lại đi.”

“Phụ thân, ngươi nhăn mặt xấu quá .” Tiểu công chúa cười hì hì nhéo nhéo mặt Cô Ngự Hàn, sau đó rất nhanh chạy đi,  đến bên cạnh Cô Ngự Thần.

Mà Cô Ngự Nguyệt lại như là không nghe thấy gì khuôn mặt vẫn như trước, tiếp tục vùi ở trong lòng Bối Bối, còn nhỏ giọng quỷ quyệt:“Mẫu thân, phụ thân thật hung dữ, Tiểu Nguyệt bảo hộ ngươi, đừng sợ nga.”

(dễ thương quá đi)

Nghe vậy, Bối Bối cười tủm tỉm sờ sờ đầu nhỏ của con:“Tiểu Nguyệt thực ngoan, vậy về sau nhớ rõ  bảo hộ mẫu thân thật tốt nga, mẫu thân về sau phải dựa vào Tiểu Nguyệt……”

Lời của nàng còn chưa nói hết, liền có một cánh tay hoành đến ôm nàng vào một bờ ngực rộng lớn, một giọng nói không  vui rơi xuống:“Nữ nhân, người ngươi nên dựa là ta, không phải dứa nhỏ này.”

Cô Ngự Nguyệt chỉ cảm thấy tay nhỏ bé trống rỗng, mẫu thân đáng yêu của hắn đã bị phụ thân đoạt đi.

Tay nhỏ bé chống nạnh, hắn không chịu thua ngẩng đầu cùng Cô Ngự Hàn giằng co:“Phụ thân, người hung dữ như vậy, cũng không thương xót nữ hài tử, người trước kia không phải nói nữ hài tử phải yêu thương sao, người hung dữ nha, không đủ tư cách làm tướng công của mẫu thân, con đây hảo tâm giúp người bảo hộ mẫu thân, người phải cảm kích con mới đúng.”

( :”>)

“Trước khác giờ khác ngươi hiểu hay không, Tiểu Nguyệt Nguyệt a, ngươi cần rèn luyện nhiều hơn, nhớ rõ muốn dễ dàng thắng được toàn bộ trái tim của mỹ nhân, trước hếp luyện pháp thuật thật tốt rồi mới lại nói bảo hộ mẫu thân, bằng không cũng đừng ăn nói lung tung biết không, nam nhi nói chuyện phải bằng thực tài, đừng chỉ biết nói suông.”

“Ta không có nói  suông……” Cô Ngự Nguyệt không cam lòng chu miệng lên.

Bên kia, Cô Ngự Tuyết ngồi xem kịch vui.

Nàng đẩy nhẹ bên hông Cô Ngự Thần:“Đại ca ca, ngươi xem nhị ca ca có phải tự mình chuốc lấy cực khổ, lại chạy tới khiêu chiến với phụ thân.”

Cô Ngự Thần ánh mắt thoáng rời khỏi sách, thản nhiên quét bên kia một cái, sau đó rũ mắt xuống tiếp tục đọc sách, không để ý  lắm trả lời:“Ừa, là tự mình chuốc lấy cực khổ.”

“Đại ca ca, sách xem hay lắm sao?”

“Ừa, hay.”

“Đại ca ca, chúng ta cùng đi giúp phụ thân đối phó nhị ca ca được không?”

“Muội muội lợi hại như vậy, phụ thân có ngươi giúp cũng đủ rồi, ta ở bên cạnh cổ vũ cho các ngươi.”

“Vậy cũng được, ta với phụ thân cùng nhau đối phó nhị ca ca vậy là đủ rồi, vậy ngươi phải cỗ vũ cho ta nha, ta đi giúp phụ thân đối phó nhị ca ca, thuận tiện giúp ta báo thù!”

Nói xong, Cô Ngự Tuyết kích động lại chạy vội về hướng “Chiến trường”.

Cô Ngự Thần ngẩng đầu nhìn muội muội chạy như bay , mới có chút nghịch ngợm le lưỡi, nhún nhún vai, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách của hắn.

(TT:iu quá, tim hồng bay tá lả)

……

Bóng đêm buông xuống, trên không đom đóm bay bay, hạt tuyết thưa thớt rơi xuống.

Cô Ngự Hàn nằm ở trên chiếc giường nhỏ bên cửa sổ chợp mắt, Bối Bối tắm rửa xong từ trong bồn tắm đi ra, đi đến bên người hắn, đem bàn tay nhỏ bé dúi vào trong áo ngủ của hắn, hơi nóng ấm áp dễ chịu lập tức vây quanh  hai tay nàng, nàng thoải mái mà thở dài.

Khóe môi của hắn cong lên, hai tay ôm lấy, làm cho nàng nằm  ở  trong ngực hắn.

“tắm chưa?” ngữ điệu hắn mang trêu chọc.

Bối Bối thoải thoải mái mái  nằm trong lòng hắn, lười biếng trả lời:“Nói chuyện với chàng thực muốn đánh.”

“Phải không? Vi phu chính là ăn ngay nói thật mà thôi, đến đây, để cho vi phu kiểm tra xem có tắm chưa.”

Tay hắn tiến vào vạt áo nàng, không đứng đắn di chuyển trên thân thể mềm mại của nàng .

“Đừng xằng bậy, mượn danh nghĩa chính đáng để làm chuyện không đúng đắn!”

Bối Bối đưa tay đè bàn tay của hắn lại, liếc mắt xem thường  hắn.

Sau đó, nàng nhớ tới điều gì liền hỏi:“Đúng rồi, mấy đứa nhỏ đều đã ngủ chưa?”

“Ừa, đều ngủ rồi.” Hắn ngửi mùi hương trên người nàng, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.

“Chàng thật giỏi, nhanh như vậy đã dỗ được bọn chúng ngủ.”

Hắn đưa tay nhéo nhéo cái mũi nàng:“Đương nhiên, nếu cho nàng đi dỗ bọn chúng ngủ, nàng chỉ biết cùng bọn chúng đùa giỡn ồn ào đến đêm khuya, nàng nha…… Làm mẫu thân còn ham chơi như vậy không thay đổi.”

Bối Bối le lưỡi, cười gượng :“Ha ha……”

Ánh trăng ở giữa tầng mây chậm rãi di động, đêm dần khuya.

Bối Bối từ trong lòng hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trong trời đêm từng cánh bông tuyết trong suốt lóng lánh bay xuống, nàng bướng bỉnh vươn tay đến ngoài cửa sổ bắt lấy hạt tuyết.

Cái lạnh thấu tim lập tức  xuyên thấu qua trong lòng bàn tay tràn về phía ngực, nàng lạnh run rẩy cười hì hì, quay đầu nhìn:“Cô Ngự Hàn, ta đột nhiên phát hiện một chuyện rất kì quái  nha.”

Hắn một tay nâng đầu, nghiêng người mỉm cười nhíu mày:“Chuyện gì kỳ quái?”

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cảm thấy nghi hoặc:“Ta tới nơi này cũng hơn một năm rưỡi rồi,  nơi này như thế nào lại luôn luôn có tuyết rơi nha? A…… Chẳng lẽ Xà giới chỉ có mùa đông không có mùa khác? Không phải chứ, cứ lạnh như thế, ta đây chẳng phải là thực đáng thương.”

Nghe được lời của nàng, hắn nhướng mi dương dương tự đắc , đưa ra một cánh tay vẫy nói:“Lại đây ở nơi này sẽ không lạnh.”

Nhìn khuôn ngực dày rộng của hắn mở rộng, thực có sức dụ hoặc, nàng từ chối một chút, cảm thấy vẫn là tìm hiểu được nghi vấn rồi nói sau.

“Chàng mau nói cho ta biết, có phải  nơi này chỉ có mùa đông không có mùa khác hay không?” Nàng hỏi có chút khẩn trương, lại không có biện pháp, nàng sợ lạnh.

Cô Ngự Hàn có chút tiếc nuối thu tay lại, ôm không được giai nhân……

“Không phải, chỉ là nơi này thời gian mỗi mùa luân phiên không giống nhân gian, nhân gian một mùa là một quý, nơi này theo như nhân gian mà nói là một năm, nhưng với chúng ta mà nói gần là một mùa mà thôi.”

Không thể nào, nơi này một mùa lại là nhân gian một năm?! Vậy về sau nàng phải chịu đừng rồi.

Nàng mím môi, buồn bực liếc mắt hắn một cái:“Mùa đông lạnh như vậy, lại dài như vậy, ta sẽ lạnh nha, mùa hạ nóng như vậy, cũng vẫn là dài như vậy, muốn nóng chết ta sao, nơi này không tốt không tốt……”

Oán giận còn chưa xong, hắn phút chốc liền vọt đến sau nàng, vòng tay ôm nàng, tiếng nói thấp diu dàng chìu chuộng:“ Bảo bối yêu à, đừng lo lắng, mùa đông không phải có ta sao, ta khi nào lại để nàng chịu lạnh, ban ngày khắp nơi có ấm lô cho nàng sưởi, buổi tối có ta làm đại ấm lô cho nàng ôm, đợi cho mùa hè liền lại càng không cần lo lắng, ta sẽ lệnh cho hạ nhân hầu hạ cho nàng được mát mẻ, sẽ không cho nàng chảy mồ hôi thối.”

(đại ấm lô hiệu xà vương nè >.<)

Bối Bối xoay người, cằm cứng lại, nhíu nhíu mày:“Cái gì mồ hôi thối, chỉ có xú nam nhân mới có thể chảy mồ hôi thối, ta là hương hương nữ nhân, chảy ra mồ hôi cũng là mồ hôi thơm.”

“Vậy a? Nàng xác định mồ hôi của nàng thơm ?” Cô Ngự Hàn giả bộ vẻ mặt hoài nghi cười.

Nhìn đến vẻ mặt của hắn, Bối Bối liền cảm thấy muốn tranh cãi với hắn .

Bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, thực không khách khí nhéo một cái:“Đến lúc đó chàng sẽ biết ta là hương hương công chúa, hừ.”

“Tốt, vi phu mỏi mắt mong chờ, chúng ta có thời gian cả đời đến nghiệm chứng, nhìn xem nương tử của ta là hương hương công chúa hay là thối thối công chúa, a……”

Đôi mi thanh tú của Bối Bối nhướng lên, thực tự tin bĩu môi:“Chờ xem đi.”

Nhìn con ngươi nàng tràn ngập khiêu chiến, ánh sáng lấp lánh, thật trong suốt, tim Cô Ngự Hàn trở nên mềm lại, cánh tay càng ôm chặt, càng thêm kéo nàng vào, vươn một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng , nắm lấy nơi nàng vừa hứng hạt tuyết mà lạnh.

Cúi đầu tới gần bên tai nàng, hắn nhẹ nhàng hà hơi, dòng hơi âm  hướng đến cổ nàng.

“Tiểu Bối Bối, ngươi ở đây có vui vẻ không?”

Một câu hỏi mang giọng trầm thấp khàn đặc,  một tia hỗn loạn khẩn trương.

Bối Bối hạ mắt, nhìn hắn nắm tay nàng, đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên, trở tay càng thêm cầm chặt tay hắn.

“Vì sao hỏi như vậy?”

“Bởi vì…… Ta muốn biết nương tử của ta có cảm thấy hạnh phúc hay không, cũng bởi vì…… làm cho nương tử hạnh phúc là trách nhiệm của tướng công.” Giọng nói của hắn mang theo tình cảm nồng nàn

Nàng xoay người, mặt đối mặt với hắn , tay vòng lên ôm lấy cổ hắn, ánh mắt hiện ra một chút giảo hoạt , không đáp hỏi lại:“Vậy tướng công yêu quý đó có cảm thấy đã cho nương tử của hắn hạnh phúc hay chưa?”

Thật sự là một cô gái nhỏ giảo hoạt .

Cô Ngự Hàn đưa tay điểm nhẹ vào mũi ngọc của nàng, sau đó giương bạc môi mỉm cười dáng vẻ tự cao tự đại, đôi mắt đen như thanh tuyền chảy xuôi ánh mắt long lanh dịu dàng:“Đó là đương nhiên, được làm nương tử của bổn vương dương nhiên là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này!”

Nghe lời nói này có cái gì đó rất kiêu ngạo !

Bối Bối vừa tức giận vừa buồn cười chỉ nhẹ vào ngực hắn:“Người ta nói cho ba phần nhan sắc liền bắt đầu tự cao, mà chàng đó, ta  còn không có cho chàng nhan sắc chàng liền bắt đầu tự cao, thật đúng là không hổ là Cô Ngự Hàn tên gia hỏa da mặt dày!”

Hắn chỉ cười nhạt, cười đến khuynh quốc khuynh thành, tùy thôi, gương mặt tươi cười của hắn nghiêm lại, bắt đầu vẻ mặt nghiêm túc:“Vậy…… Nàng cảm thấy hạnh phúc không? Sẽ không cảm thấy buồn chán?”

Câu trả của nàng  là kiễng chân, nhanh chóng hạ xuống một nụ hôn trên môi hắn, sau đó cười tủm tỉm thoái lui:“Tướng công, ta rất hạnh phúc!”

Nghe vậy, hắn ôm chặt lấy nàng, một hồi lâu, hắn mới thoáng buông ra, để cho hô hấp của nàng có thể thông thuận.

Nâng mắt, cái mũi thẳng đẹp của hắn dường như muốn phồng lên :“Ta chỉ biết bằng với bản lĩnh của ta Cô Ngự Hàn , làm sao có thể  khiến cho nương tử không hạnh phúc!”

Bạc môi lại nở ra nụ cười không đứng đắn, đôi mắt đen lại lướt qua một tia cảm động sâu sắc.

Cả đời, có nương tử, có những đứa con, có gia đình, có hạnh phúc của bọn họ ……

Những giờ phúc hạnh phúc mới duy trì được một lát, Bối Bối lại nói chuyện :“Nhưng mà……”

Nhưng mà?!

Cô Ngự Hàn nhíu tuấn mi, đôi mắt đen có chút khẩn trương chăm chú nhìn nàng, chờ đợi những lời tiếp theo của nàng .

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn , Bối Bối nhăn mũi, ra một vẻ mặt của oán phụ:“Nhưng mà nếu chàng rút ngắn thời gian xử lý công việc một chút, ta sẽ cảm thấy càng hạnh phúc hơn.”

Từ sau khi bọn họ thành thân, nàng mới biết được tướng công của nàng không chỉ là  hoa hoa công tử rảnh rỗi đùa giỡn, thì ra có đôi khi cũng có thể là làm việc điên cuồng, tuyệt đối làm việc điên cuồng!

Ví dụ như, có đôi khi ban ngày cả một ngày nàng không thấy tướng công thân ái của nàng, có đôi khi canh ba nửa đêm nàng còn phải chạy tới ngự thư phòng tranh giành người với tấu chương.

(NV: nguyên văn nha ta ko có chém, BB nhân hóa tấu chương thành người ý)

Tuy rằng cũng có lúc hắn giống một khối kẹo cao su dính cả một ngày quăng đi cũng không xong, nhưng mà cái  tình huống này dù sao cũng là rất ít!

Sau khi nghe xong, hắn thấy mình thật có lỗi hôn nhẹ lên khóe môi của nàng:“Nương tử cũng biết vi phu mang theo gánh nặng, trên người gánh vác cả cuộc sống của vạn dân, hơn nữa thời gian gần đây, vi phu không có cách nào dành nhiều thời gian được, nương tử tha thứ cho ta có được không?”

Từ khi có nàng, có con, có gia đình, hắn mới biết được phải làm một người đứng đầu một gia đình, đứng đầu một quốc gia thật đúng là không dễ dàng, phải làm gương cho con nữa.

Cuộc sống buộc tay buộc chân này hắn đã từng e sợ trốn tránh còn không kịp, nay lại làm không biết mệt.

Bối Bối cọ cọ trong ngực hắn , vừa nở nụ cười :“Được rồi, ta biết vất vả của chàng, tha thứ chàng một chút, ai bảo ta không cẩn thận lấy phải một người đứng đầu một nước chứ.”

Nhìn  khuôn mặt tươi cười của nàng, môi đỏ mọng tuyết đẹp, lòng của hắn rung động, kề sát vào bên tai của nàng, thấp giọng nhẹ nhàng mê hoặc:“Nương tử, sắc trời đã tối, chúng ta đi ngủ đi.”

“Tốt, nhưng mà…… đêm nay chàng  ngủ trên sàn, ha ha……” Nàng tươi cười chạy đi.

Tuấn mi của Cô Ngự Hàn nhướng lên, đuổi theo:“Để xem ai ngủ trên sàn vẫn còn chưa biết đó, ai cướp được giường trước thì người còn lại ngủ trên sàn.”

Hắn nhanh chân chạy như bay, hai ba bước đã đuổi kịp còn vượt qua nàng.

“A…… Không tính không tính, chân của chàng dài hơn, phải nhường ta một đoạn đường……”

Giọng nói của một cô gái nhỏ  không cam lòng oang oang kêu vang lên, cùng với giọng cười của nam nhân trầm thấp đầy vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro