Phiên ngoại 3: Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(1)

Nguyên đán, Lâm Lục Kiêu chính thức rời khỏi chi đội núi Lộc. Thật ra cũng không có gì đặc biệt, bộ đội chính là như vậy, đi đi về về, trời nam đất bắc, anh và tôi mỗi người thủ hộ một địa phương khác nhau, muốn gặp lại cũng không biết phải đợi đến năm nào tháng nào. Đêm trước khi đi, Lâm Lục Kiêu thu dọn hành lý xong, cùng Triệu Quốc đi lên sân thượng hút thuốc.

Bầu trời đêm đầy sao nhẹ nhàng lóe lên. Hai người dựa lan can trầm mặc hút thuốc, thường thường ăn ý nhìn nhau một cái, sau đó lại quay đầu cười nhạt, tiếp tục hút thuốc, không nói một lời. Cuối cùng vẫn là Triệu Quốc không nhịn được, bật cười một tiếng, dường như cảm thán, "Tôi lớn đến như vậy mà vẫn chưa đi đến Bắc Tầm lần nào".

Lâm Lục Kiêu một tay đút ở trong túi, một tay kẹp điếu thuốc, mắt nhìn phía trước, nhếch môi cười cười: "Sẽ có cơ hội thôi".

Trong lời nói tràn đầy thâm ý.

Khi đó Triệu Quốc cũng không nghĩ nhiều, luôn cảm thấy sau này quả thật sẽ còn cơ hội, chẳng qua hắn không nghĩ tới, cái cơ hội đó lại đến nhanh như vậy. Ba tháng sau, không chỉ mình hắn, mà các anh em khác trong chi đội đều nhận được thiệp mời màu đỏ.

Trên thiệp mời đỏ là nét chữ cứng cáp có lực, viết - Chú rể: Lâm Lục Kiêu & Cô dâu: Nam Sơ.

Triệu Quốc nhận được thiệp mời liền tùy tiện vứt sang một bên, kết quả bị vợ hắn Phương Tình nhìn thấy, cô nhìn hàng chữ đó suy nghĩ hồi lâu lại phát hiện cái tên này rất quen tai, vỗ ót một cái, "Đây không phải là người lần trước được giới thiệu cho em gái em sao?"

Triệu Quốc lười nhắc lại chuyện này, tùy tiện đáng trống lảng mấy câu.

Phương Tình níu lấy không tha, "Đây là sắp kết hôn rồi sao? Cùng cô gái nhà nào vậy? Không được, em phải nói cho em gái em biết, hôm qua em gái em còn nhắc đến anh ta với em đấy".

Triệu Quốc thật sự cảm thấy vị em gái kia của Phương Tình là một kẻ phiền toái, chuyện xem mắt lần đó vậy mà cằn nhằn lải nhải đến nửa năm có lẻ rồi, "Em đừng nha, người ta cũng sắp kết hôn rồi, các em còn mù quáng dính vào làm gì?"

"Anh có đi không?"

Triệu Quốc không hiểu, "Đi đâu?"

"Hôn lễ đó, người ta không phải đã mời anh sao?"

Triệu Quốc khua tay, "Không biết, xem lúc đó có được nghỉ không, không được nghỉ thì không đi."

Phương Tình nghe thấy liền nóng nảy, "Sao có thể không đi? Nói với sếp anh xin nghỉ đi, anh em tốt kết hôn, anh tốt xấu gì cũng phải đi góp tiền mừng chứ..."

Triệu Quốc chợt cảm thấy sai sai, nói: "Không đúng, người ta kết hôn, em ở đây kích động cái gì?"

Phương Tình nháy mắt: " Đưa em đi với?"

"Không được". Triệu Quốc cự tuyệt theo bản năng, "Em đi theo làm gì, em và anh ấy đâu có quen".

Phương Tình nhìn hắn một cái, "Em muốn đi xem một chút, cái tên nhà nghèo đó rốt cuộc sao lại xem thường em gái em, em đi nhìn xem hắn cưới cô gái nhà ai!"

Triệu Quốc bĩu môi, thấp giọng nói: "Người ta nghèo bao giờ."

Phương Tình nghe không rõ, "Cái gì?!"

Triệu Quốc cũng không muốn nói thêm nữa, thẳng thừng một câu: "Đến lúc đó tự em nhìn đi."

(2)

Đám cưới của Nam Sơ kinh động một nửa giới giải trí, bạn bè tốt trong giới rối rít chúc phúc cô, mọi người vô cùng ăn ý bảo vệ kín đáo thông tin của nhà trai.

Ngày công khai tình cảm đó, Nam Sơ cũng nói: "Công việc của anh ấy đặc thù, tôi không hy vọng bởi vì tôi mà công việc và cuộc sống của anh ấy, bao gồm người nhà của anh ấy bị quấy rầy, cũng cảm ơn sự quan tâm của mọi người!"

Mặc dù mọi người tựa hồ cũng biết rằng người đàn ông đó đích xác là người đã từng có scandal với ảnh hậu (Nam Sơ) lúc trước, nhưng cũng hết sức ăn ý không lưu truyền thông tin của Lâm Lục Kiêu trên mạng, các fan cũng lặng yên bảo vệ Nam Sơ, không để cho bất kỳ ai quấy rầy đến cuộc sống hôn nhân của cô, cũng không để cho bất kỳ ai quấy rầy Lâm Lục Kiêu, cho dù thỉnh thoảng nhìn thấy người đăng hình của Lâm Lục Kiêu, bên dưới bình luận cũng lập tức có fan thiện ý nhắc nhở.

"Đừng đăng hình "chị dâu" của chúng tôi nữa, cảm thấy đẹp trai thì tự mình yên lặng liếm hình đi, Nam Sơ nói không hy vọng hình và bất kỳ thông tin nào của anh ấy bị lưu truyền trên mạng, anh ấy không phải nghệ sĩ. Cảm ơn!"

Cũng có người không hiểu, cảm thấy Nam Sơ làm quá, cuộc sống của nghệ sĩ vốn dĩ thường bị mọi người đem ra đàm luận trong lúc trà dư tửu hậu đó thôi.

Kết quả trong nháy mắt weibo của người đó bị fan oanh tạc.

"Nam Sơ là nghệ sĩ, nhưng chồng của cô ấy không phải, bảo vệ quyền riêng tư ngươi hiểu không?"

"Chị Nam Sơ đã rút lui khỏi giới giải trí rồi, cô ấy không còn là nghệ sĩ, xin đừng đem cô ấy ra tạo nhiệt nữa, cảm ơn."

Tuy nói thế giới ngôn luận trên mạng còn cần được dọn dẹp, nhưng có thể đạt đến trạng thái trước mắt, Nam Sơ đã tương đối hài lòng, cô không hy vọng tất cả mọi người hiểu được mình, thích mình, nhưng chỉ cần một người vĩnh viễn đứng ở bên cạnh cô.

Thì đó chính là áo giáp của cô, là thiên quân vạn mã của cô. 

(3)

Trước hôn lễ một ngày, đêm độc thân cuối cùng, Lâm Lục Kiêu bị mấy người Đại Lưu kéo đi uống rượu.

Nam Sơ đi đến sân bay đón Nam Nguyệt Như, mới vừa đưa bà vào khách sạn thu xếp ổn thỏa, lúc đi ra sảnh lớn của khách sạn, liền nhận được điện thoại của Đại Lưu, "Chị dâu!"

Lời mở đầu trước sau như một, Nam Sơ chui vào trong xe, nghe đến quen tai, cô nói: "Sao đấy?"

"Kiêu gia bảo chị qua đây."

Nam Sơ một bên tra chìa khóa, một bên hỏi: "Làm sao vậy?"

Buổi sáng mới bước ra khỏi nhà, nhanh như vậy đã nhớ cô rồi sao? Trong lòng Nam Sơ nghĩ như vậy, luôn cảm thấy tác phong làm việc của Lâm Lục Kiêu không giống như thế cho lắm.

Đại Lưu trong điện thoại gào lên với cô: "Đến chơi một lát đi, Kiêu gia nói..."

Đại Lưu rõ ràng đã uống nhiều rồi, đầu óc lộn xộn, nói chuyện hàm hồ không rõ, đại khái ngay cả chính hắn cũng không biết lúc này mình đang nói cái gì, Nam Sơ híp mắt, "Anh ấy nói cái gì?"

Thanh âm của Đại Lưu dần dần thấp xuống. "Anh ấy nói..."

Nam Sơ bất giác ngừng lại động tác trong tay, tim bỗng dưng dâng lên đến cổ họng, rất sợ anh nói ra những lời đại loại như không muốn kết hôn.

Kết quả điện thoại bị thẳng thừng đoạt đi.

Nam Sơ thông qua điện lưu nghe âm thanh huyên náo trong điện thoại, bên kia đã đổi thành một thanh âm trầm thấp.

"Đón được mẹ chưa?"

Thanh âm so với lúc bình thường còn trầm hơn, ước chừng là do uống nhiều rượu, mang theo một tia trầm thấp lạnh lùng.

Nam Sơ ngẩn ra một lúc, mới nói: "Đón được rồi, Đại Lưu hắn..."

"Đừng để ý đến hắn, nổi điên thôi."

Nhạc nền lúc ồn lúc lắng, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh, mấy phút sau, âm thanh trong điện thoại hoàn toàn yên tĩnh lại, Lâm Lục Kiêu đi ra nơi khác, đốt điếu thuốc, dựa vào lan can nhả khói, hướng về phía điện thoại nói: "Buổi tối mẹ ở đâu?"

Nam Sơ dứt khoát mở mui xe, hạ thấp ghế xe xuống, nằm ngửa mặt trên ghế, chân gác lên trên tay lái, "Mới vừa đưa vào khách sạn."

"Sao không để mẹ vào nhà ở?"

Nam Sơ lắc đầu một cái, "Phòng khách đã bị Tây Cố và Nghiêm Đại chiếm rồi, mẹ em sao có thể chen chúc cùng hai cô ấy ở chung một phòng được?"

Tây Cố và Nghiêm Đại là phù dâu, trước ngày cưới một ngày đã vào nhà Nam Sơ ở, sáng mai còn phải dậy trang điểm, thay quần áo, khá nhiều việc, cộng thêm gần đây Tây Cố và Hàn Bắc Nghiêu giận dỗi nhau, nên đã chiếm đoạt phòng khách ở nhà Nam Sơ một thời gian dài rồi, làm cho hai người bọn họ cũng hết cách... Lâm Lục Kiêu thật sự từng giờ từng phút đều muốn đem người ném ra ngoài, nhưng cũng không có biện pháp, Nam Sơ ba lần bảy lượt đều nhắc rằng phải khách khí với bạn của cô ấy, bởi vì cô không có nhiều bạn bè.

Nam Sơ ít bạn, thế nên đối với mỗi một người còn ở bên cạnh cô, cô đều rất quý trọng.

"Tối nay anh ở đâu?" Nam Sơ hỏi.

Lâm Lục Kiêu búng tàn thuốc lá dọc theo mép lan can, cười nhạt nói: "Tối nay đoán là không có cách nào ngủ được đâu".

"Sao thế?"

"Uống xong trận này, còn phải đi qua nhà Thẩm Mục".

"Đi qua đó làm gì?"

Anh cúi đầu cười, "Hai người bọn họ nói, ngày mai anh chính thức từ giã cuộc sống độc thân rồi, tối nay phải cùng bọn họ chơi Tiểu Bá Vương một đêm."

Tiểu Bá Vương là trò chơi điện tử* của thời đó, trong nhà Thẩm Mục có một cái, lúc nhỏ mỗi ngày Lâm Lục Kiêu cùng mấy người Đại Lưu đều ngồi xổm ở nhà hắn chơi trò chơi này, đó đều là chuyện thích làm khi còn bé, trưởng thành rồi liền ít chơi, sau đó cũng không có cơ hội chơi nữa.

(*Ảnh minh họa)

Kết hôn rồi cùng lúc độc thân không giống nhau, có vợ, có con. Cho dù muốn chơi cũng không còn cơ hội nữa, vì vậy lộ trình tối nay đều bị Đại Lưu sắp xếp kín, cũng coi như giúp anh em của hắn thực hiện nguyện vọng.

Tình nghĩa giữa những người đàn ông với nhau, phụ nữ không bao giờ hiểu được.

Nam Sơ chỉ lo lắng ngày mai Lâm Lục Kiêu sẽ quá mệt mỏi, liền hỏi: "Ngày mai anh có nổi không?"

Kết quả lời hỏi thăm đơn giản như vậy, nghe vào tai người nào đó liền biến thành mờ ám, cười đểu ở đầu bên kia điện thoại hỏi: "Em đang lo lắng cho buổi tối ngày mai sao?"

"Nếu như đêm tân hôn kết thúc trong năm phút, em thật sự sẽ cười anh cả đời đó."

Lâm Lục Kiêu cười: "Ngày mai em đừng khóc."

(4)

Ngày diễn ra hôn lễ.

Nam Sơ dậy thật sớm, không chờ cô lên tiếng, Tây Cố và Nghiêm Đại đã tranh cãi ầm ĩ, hai người cô một lời tôi một lời, không cho cô chen vào nói dù chỉ một câu. "Cái mũ miện này đẹp, hợp với Nam Sơ".

"Không được! Cái đó nhìn lỗi thời quá, cái này đẹp này, nhìn thanh thuần."

"Đôi hài này đẹp, phối với đôi hài này, nhìn tương đối sáng."

"Không được, kết hôn nên đi đôi màu đỏ!"

Đầu bên này nháo, bên kia cũng không yên bình. Hôn lễ được làm tương đối đơn giản, tất cả ký giả truyền thông đều bị ngăn ở ngoài cửa, Lâm Thanh Viễn từ sớm đã phái người dọn dẹp trước. Ngoại trừ bên Nam Sơ, người tới tham gia hôn lễ cơ bản đều là những tiền bối đã nhìn Lâm Lục Kiêu từ nhỏ đến lớn, trong đám tiểu bối bọn họ, Lâm Lục Kiêu xem như là người kết hôn sớm nhất.

Ví như Đại Lưu và Thẩm Mục, hai con người độc thân bền bỉ.

Hôn lễ của Lâm Lục Kiêu vừa bắt đầu, mấy vị trưởng bối cũng may mắn bắt được Đại Lưu, Thẩm Mục và Tôn Minh Dương đang đứng chung với nhau, liền nói: "Lâm Lục Kiêu cũng kết hôn rồi, mấy đứa cũng khẩn trương chút đi."

Bị giục tới nóng nảy, Đại Lưu không nhịn được phản bác: "Cũng phải gặp được người xinh đẹp giống như chị dâu đã."

"Cậu thương nhớ vợ tôi?" Lâm Lục Kiêu thình lình liếc mắt một cái, nhìn đến mức khiến Đại Lưu hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, " Anh, em nào dám?"

Mặc dù nói như vậy, ban ngày mấy tiểu bối đón dâu nhốn nháo, mấy vị trưởng bối đều không tham gia. Cả ngày đều là mấy người Đại Lưu mang Tây Cố đi chơi, Nam Sơ an tĩnh ngồi trong phòng.

Lâm Lục Kiêu nhân lúc mấy anh em bị Tây Cố quấn lấy đánh bài, trực tiếp chạy vào phòng Nam Sơ.

Bị Đại Lưu tinh mắt nhìn thấy, "Kiêu gia cũng thiếu kiên nhẫn quá rồi."

Tôn Minh Dương nói: "Nếu trong nhà cậu có một cô dâu xinh đẹp như vậy, cậu nhịn được?"

Đại Lưu cảm thấy có lý, gật gật đầu, cũng đúng thật.

Hôm nay Nam Sơ quả thật rất đẹp, đến ngay cả Lâm Lục Kiêu vừa mới bước vào cũng cảm thấy có phần kinh diễm, theo lý thuyết, đã nhìn gương mặt này nhiều lần như vậy, nhìn nhiều như vậy, chí ít đến hôm nay cũng nên có chút miễn dịch rồi.

Nhưng nháy mắt khi mới bước vào đó, đầu óc anh vẫn oanh một tiếng, bị đánh trúng rồi - thật đẹp quá đi.

Đây là vợ của anh, không nỡ để người khác nhìn tí nào.

Chẳng qua Lâm Lục Kiêu rốt cuộc vẫn là Lâm Lục Kiêu, cho dù bị kinh diễm, từ đầu đến cuối cũng chỉ là khóe miệng ngậm cười, khoanh tay tựa vào cạnh cửa.

Nam Sơ cảm thấy người này quá không biết đối nhân xử thế rồi, cô nói: "Anh không biết khen một câu sao?"

Lâm Lục Kiêu khoanh tay tựa vào cửa, cười đến thiếu đòn, nói: "Chuyện rõ ràng như vậy còn cần anh nói?"

"Anh nói một chút sẽ chết sao?"

Thế là Lâm Lục Kiêu liền cúi đầu cười, không nói lời nào.

Không riêng gì Lâm Lục Kiêu, ngay cả Nam Sơ cũng bị người đàn ông đẹp trai đang tựa cửa mê hoặc rồi.

Đối với Lâm Lục Kiêu mà nói, quần áo của anh phần lớn đều là quân trang một màu đơn giản, quần áo thường ngày, áo khoác màu đen, áo lông. Nam Sơ đã nhìn thấy tất cả dáng vẻ của anh khi làm việc, cũng thấy qua dáng vẻ của anh lúc riêng tư.

Anh tương đối thích mặc quần áo thoải mái, mấy loại quần áo nghiêm chỉnh như thế này, đừng nói âu phục, ngay cả áo sơ mi cũng không thấy anh mặc mấy lần.

Dáng vẻ mặc tây trang của đội trưởng hôm nay thật sự đẹp trai đến chết cô rồi.

Quả nhiên, đàn ông đẹp trai nhất là lúc mặc tây trang, áo sơ mi trắng hết sức vừa khít với vóc người của anh, ngay cả cơ ngực cũng được phác họa ra độ cong vốn có, thắt lưng tinh xảo siết chặt phần hông, bên dưới là đôi chân thon dài, trên chân là đôi giày da mũi nhọn màu nâu được đặc chế dành riêng cho anh.

Lại cộng thêm cà vạt ở trước ngực, mang lại cảm giác mười phần cấm dục, mỗi một phần đều được phác họa vô cùng hoàn mỹ.

Thế này đối với Nam Sơ mà nói, chính là cám dỗ trần trụi nhất.

Từ trước tới nay, cô vẫn luôn rõ ràng, người đàn ông này, quả thật rất dụ người. 

(5)

Nghi thức hôn lễ kết thúc, tiệc rượu cũng tan, mấy người Đại Lưu, Thẩm Mục vẫn còn la hét không chịu giải tán, Lâm Thanh Viễn mang Bí thư đi trước, trước khi đi gọi một mình Lâm Lục Kiêu ra ngoài.

Ông vẫn luôn cảm thấy đứa con trai này từ nhỏ đã không thân với mình, không ngờ được mới đảo mắt một cái mà thằng bé đã kết hôn thành gia, có lẽ không lâu nữa sẽ lập tức cho ông thêm một đứa cháu trai hoặc cháu gái. Lúc này nhìn Lâm Lục Kiêu, ánh mắt của ông đã không còn sự trách cứ của ngày trước, thay vào đó là ánh mắt đang nhìn một người đàn ông thật sự.

Lâm Thanh Viễn nói: "Công việc của Lâm Khải thế nào rồi?"

Tối nay Lâm Lục Kiêu đã uống không ít, ánh mắt có chút run nhẹ, nói: "Chú Lưu nói tìm cho thằng bé một xí nghiệp để thử sức."

"Không chơi đàn nữa?"

"Cái này phải hỏi nó, nếu nó thật sự thích, có thể làm được một thời gian lại quay về chơi đàn."

Lâm Thanh Viễn hiểu được, gật đầu, "Cũng được, con chăm sóc nó một chút, thằng nhóc này có chuyện gì cũng không thích nói với ta."

"Dạ."

Nói xong, Lâm Thanh Viễn lại không yên tâm mà dặn dò vài câu: "Tối nay đừng chơi quá mức, nhốn nháo vừa phải là được rồi, mấy đứa Đại Lưu không sao, con thì phải biết kiềm chế chút, cũng là người có vợ rồi."

Lâm Lục Kiêu hiếm thấy cười khổ một cái, "Chuyện này cũng không phải con quyết là được."

Lâm Thanh Viễn vỗ vỗ vai anh rồi rời đi.

Thời điểm Lâm Lục Kiêu tiễn xong mấy vị trưởng bối quay lại phòng tiệc, mới biết xảy ra chuyện.

(6)

Hôn lễ cử hành đến chín giờ, các trưởng bối cơ bản không chịu nổi dày vò của mấy tên tiểu bối, không đến chín giờ liền đi, chỉ còn lại đám anh em Đại Lưu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong ngõ, cùng với một bàn mấy anh em trong đội của Lâm Lục Kiêu.

Những người này đều không phải là loại dễ dàng bị lừa gạt, từng người đang gõ chén chờ anh quay lại đại chiến ba trăm hiệp.

Lâm Lục Kiêu bị gọi đi, mọi người liền đem hỏa lực chuyển hướng về phía Nam Sơ, nhưng Đại Lưu nhớ đến lúc nãy trước khi đi Kiêu gia đã vỗ cánh tay hắn, ở bên tai hắn thấp giọng bảo hắn chăm sóc vợ anh một chút, đừng để cô bị người ta bắt nạt.

Đại Lưu liền liều mạng cũng phải bảo vệ Nam Sơ, ai rót cũng không cho cô uống, một mực bảo phải đợi Kiêu gia quay lại.

Cứ làm như thế qua được mấy phút, Đại Lưu lắm mồm, cũng không biết giữ mồm giữ miệng, đem hết chuyện trước kia cùng Kiêu gia nghịch ngợm ở trong ngõ kể ra, còn thuận mồm nói luôn chuyện năm đó bắt cóc một cô bé ở đầu ngõ.

Đại Lưu không mảy may ý thức được vẻ mặt đã cứng đờ của Nam Sơ ở bên cạnh, cho đến khi Thẩm Mục nhắc nhở hắn, hắn mới bừng tỉnh hiểu ra.

"Nếu nữ minh tinh đó là Nam Nguyệt Như, vậy cô bé năm đó không phải là一一Nam Sơ sao?"

Nghiệt duyên a nghiệt duyên.

Lời đã nói bây giờ có thu lại cũng không kịp rồi, Đại Lưu cười khan hai tiếng, vừa muốn lên tiếng, liền nhìn thấy Lâm Lục Kiêu từ ngoài trở lại, hắn ngượng ngùng nhích sang bên cạnh dựa vào.

Lâm Lục Kiêu cũng không phát giác ra không khí ngột ngạt, đi tới, thuận thế ôm lấy eo của Nam Sơ, "Mệt không?"

Nam Sơ kéo khóe miệng, "Không mệt".

Sau đó Lâm Lục Kiêu hiếm thấy cúi đầu hôn lên mặt Nam Sơ một cái, lập tức làm cho nhiều người kinh ngạc, ngay cả vợ của Triệu Quốc cũng bị dọa đến choáng váng, từ một người đàn ông không thích show ân ái hay biểu hiện thân mật ở nơi công cộng bỗng nhiên làm như vậy, thật đúng là làm cho người ta đố kị, trọng điểm là một thân âu phục đẹp trai đến mức làm cho người khác phẫn nộ. Hơn nữa, trận hôn lễ tối nay cũng vô cùng rõ ràng, người này không hề tầm thường nghèo túng như trong miệng của cô, thân phận của anh còn cần nghiên cứu thêm.

Phương Tình chọc chọc cánh tay của Triệu Quốc, "Em nói, người anh em này của anh rốt cuộc có lai lịch gì vậy?"

Triệu Quốc nào biết, hắn cũng chỉ nghe đội trưởng nói trước đó thôi, "Không biết, ông ngoại của anh ấy...."

Mà vị ông ngoại kia cũng chỉ ở thời điểm bắt đầu hôn lễ lộ cái mặt, sau đó ăn được hai miếng liền vội vàng mang theo bạn già của ông ấy rời đi.

Nhưng nghe nói, đêm tân hôn nháo động phòng xong, Kiêu gia anh minh thần võ, vậy mà ngay cả cửa cũng không được vào, ở trên ghế sofa ngủ một đêm.

(Toàn văn hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro