Mộng Trầm Ký phần 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thoải mái một hồi, Thẩm Thanh Thu liền cảm thấy không ôm y được nữa.

Lạc Băng Hà nóng như vừa mới ra khỏi lồng hấp, mồ hôi trên người y thấm ướt trung hắn mỏng manh của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu kinh hãi. Chẳng lẽ hắn vận chuyển linh lực, lại có thể vận đến mức khiến người cũng phát sốt luôn sao?!

Hắn vừa muốn lật gương mặt của Lạc Băng Hà sang, kiểm tra khí sắc của y, ai ngờ sờ được một tay đầy mồ hôi, trơn trượt nhẵn bóng. Thân thể đang ôm trong lòng đột nhiên ra sức giãy dụa, hệt như con cá mất nước, 'đùng đoàng' một tiếng, thoát khỏi cánh tay hắn, ngã xuống khỏi giường trúc.

Như vậy vẫn chưa xong, kế tiếp, là một chuỗi thanh âm thảm không nỡ nghe, 'loảng xoảng', 'ầm ầm'.

Chân đá ngã băng ghế, đầu đụng ngã bình phong, Lạc Băng Hà như hóa điên, lăn một vòng rồi chạy khỏi trúc xá.

Thẩm Thanh Thu ngồi trên giường bị đại trận địa của y khiến cho sững sờ, giữa đống lộn xộn đóng băng trong gió một lúc lâu, bỗng chốc tuyết tan, vội vàng nhảy xuống giường đuổi theo: "Lạc Băng Hà?!"

Lạc Băng Hà sớm đã vọt đi được mấy trượng, vừa chạy vừa nói: "Sư tôn, xin lỗi!"

Thẩm Thanh Thu đầu đầy hắc tuyến: "Ngươi xin lỗi cái gì? Còn không trở lại đây!"

Gió đêm xa xa thổi đến, mang theo tiếng nức nở của y: "Không được! Sư tôn, bây giờ con không thể gặp người! Người đừng tới đây, ngàn vạn lần đừng tới!"

Đây rốt cuộc là trúng cái tà gì thế!

So ra thì tu vi của Thẩm Thanh Thu cao hơn y không chỉ một tầng cấp, tốc độ cũng chắc chắn nhanh hơn y, nhưng chẳng biết andrenalin* của Lạc Băng Hà bộc phát hay là thế nào, vậy mà lại không thể đuổi kịp y.

(Adrenalin là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.)

Hai người vừa chạy vừa hô gọi đối phương đầu hàng, chẳng mấy chốc, cả tòa Thanh Tĩnh Phong đều bị kinh động. Đèn đuốc tốp năm tốp ba sáng lên khắp nơi, một đám đệ tử giơ đèn chen chúc tới: "Là ai nửa đêm hô to gọi nhỏ, nhiễu loạn sự thanh tịnh của Thanh Tĩnh Phong?"

"Ta nghe tiếng, hình như là của sư tôn!"

"Nói bậy! Sao sư tôn sẽ làm loại chuyện mất nghi. . ."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Thanh Thu mặt không đổi sắc, vụt ngang mặt đám đệ tử này như một cơn gió. Thoáng chốc, một mảnh an tĩnh như gà.

Thẩm Thanh Thu lo Lạc Băng Hà cứ chạy không đầu không đuôi như vậy, lỡ như y không thấy rõ rồi lao xuống vách núi thì sao, bèn đề khí quát lên: "Minh Phàm! Cản hắn lại! Cản Lạc Băng Hà lại!"

Minh Phàm vừa mới khoác áo khoác ngoài, đốt đèn lồng bước đến, định thần nhìn lại, loạt xoạt! Thằng nhãi Lạc Băng Hà này đang sợ đến mức điên cuồng mà chạy ở phía trước, sư tôn ở phía sau đằng đằng sát khí — — hình ảnh này. Rốt cuộc cũng khôi phục như bình thường rồi!

Hắn mừng như điên nói: "Sư tôn! Đệ tử đến giúp người! Bắt tiểu tử này lại, dạy dỗ hắn thật tốt! Đến đây các sư đệ, lên hết cho ta!"

Chúng đệ tử từ bốn phương tám hướng bao vây đánh tới, rốt cuộc Thẩm Thanh Thu cũng đuổi kịp Lạc Băng Hà như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương. Cũng không đợi hắn bắt được áo tiểu tử này, Lạc Băng Hà liều chết không theo, gắng sức lao về phía trước — —

'Tùm' một tiếng, bọt nước văng tung tóe. Lạc Băng Hà vậy mà lại nhảy vào ao nhỏ Thanh Tĩnh của Thanh Tĩnh Phong.

Té một cái, giống như khiến y té tỉnh luôn. Cả người Lạc Băng Hà ngâm trong nước lạnh, cuối cùng cũng không động nữa.

Thẩm Thanh Thu nói: "Chịu ngừng rồi?"

Lạc Băng Hà vùi đầu rất thấp, giơ hai tay lên che kín mặt. Mà Minh Phàm đã cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt.

Cả người Lạc Băng Hà trong nước lạnh run lẩy bẩy, thoạt nhìn giống như là vừa bị đánh một trận, sư tôn đứng trước mặt y, khoanh tay cười nhạt. A, cảnh tượng thân thiết biết dường nào, a không đúng, là hình ảnh khiến người ta hoài niệm!

Một đám đệ tử vây quanh Lạc Băng Hà che mặt không nói trong ao, xì xào bàn tán. Ninh Anh Anh là cô nương, mặc quần áo chải đầu dù sao cũng phải chậm hơn một chút, lững thững tới chậm, hình ảnh đầu tiên thấy được chính là tình hình như thế, thất thanh nói: "A Lạc! Đệ. . . Sao đệ lại ngồi trong ao thế? Là ai lại ức hiếp đệ? Sư tôn, đây là chuyện gì xảy ra?"

". . ." Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nói: "Vi sư cũng muốn biết đến tột cùng là ai, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra."

Lạc Băng Hà che mặt, lắc đầu nói: "Không có ai. Không có chuyện gì xảy ra."

Thẩm Thanh Thu đứng bên cạnh ao một hồi, bỗng nhiên thở dài: "Lên đây đi. Còn ngồi trong đó làm gì?"

Lạc Băng Hà tiếp tục lắc đầu: "Không được sư tôn, con muốn ở đây. Người để con ở đây một lát là được rồi. . ."

Đang giữa trời đông giá rét, dù tuyết chưa rơi, nhưng nếu để y ngồi trong ao lạnh như vậy, ngồi cả đêm, mạng còn sao?

Thẩm Thanh Thu xách vạt dưới xiêm y lên, muốn xuống nước kéo y lên, Lạc Băng Hà vội ngăn lại: "Sư tôn, người đừng xuống đây! Nước vừa lạnh vừa bẩn, đừng để người bị ướt. . ."

Ba bước hai bước, Thẩm Thanh Thu đã lội nước đi đến bên cạnh, nghiêm nghị nhìn y.

Lạc Băng Hà cúi đầu thấp hơn nữa, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ chôn bản thân mình sâu trong nước.

Thẩm Thanh Thu nói: "Chẳng lẽ còn muốn vi sư đỡ ngươi đứng lên?"

". . ."Lạc Băng Hà nói, "Sư tôn, con. . . Người để con một mình ở đây đi!"

Thẩm Thanh Thu không có cách nào tóm được y, bình tĩnh quyết định, bất thình lình nghiêm nghị nói với các đệ tử Thanh Tĩnh Phong đang vây xem trên bờ: "Giờ Dần ngày mai có lớp sớm, ai đến muộn phải chép quyển tông một trăm lần."

Giờ Dần, bây giờ đã là giờ Sửu rồi! Chép quyển tông, còn chép một trăm lần đó!

Lời vừa nói ra, như gió cuốn mây tan, bên bờ ao liền trống vắng.

Thẩm Thanh Thu xác nhận không còn ai vây xem, xoay người, bỗng nhiên cúi người, luồng tay qua lưng và đầu gối Lạc Băng Hà.

Nhận ra hắn muốn làm gì, Lạc Băng Hà càng cố lẩn tránh, đạp nước phịch phịch như con cá: "Sư tôn sư tôn, đừng làm như vậy, không nên làm như vậy!"

Thẩm Thanh Thu bị nước bắn đầy mặt, hắn nâng tay áo ướt đẫm lau lau mặt, nói: "Đêm nay ngươi náo loạn còn chưa đủ hay sao?"

Thấy Lạc Băng Hà không dám cử động nữa, hắn hơi dùng lực một chút, bế Lạc Băng Hà lên.

Có hơi nặng. Hắn thầm nói trong lòng, ôm Lạc Băng Hà đi về hướng trúc xá.

Đi được nửa đường, Lạc Băng Hà trong ngực hắn mang biểu tình thống khổ, nói: "Sư tôn, con. . . con vẫn nên quay lại phòng chứa củi thôi."

"Lạc Băng Hà!"

Thẩm Thanh Thu nghiêm nghị nói: "Tối nay ngươi mắc tật xấu gì thế? Từ chối xấu hổ như vậy, chạy trốn bằng mọi cách, người ngoài không rõ nội tình, chỉ sợ còn nghĩ rằng vi sư làm chuyện tội nghiệt sâu nặng gì với ngươi!"

Lạc Băng Hà đêm đó, có thể nói là vô cùng mất mặt, hình tượng bị hủy sạch.

Lịch sử đen tối, đây chính là lịch sử đen tối của Lạc Băng Hà a!

Sau này Thẩm Thanh Thu tình cờ nhớ lại, mang chuyện này ra chế nhạo y, Lạc Băng Hà cũng không đỏ mặt, quả nhiên đã là người lớn, da mặt cũng dày thêm. Y giải thích: "Ta ở cái tuổi đó, chính là lúc huyết khí phương cương, được người tâm nghi ôm vào lòng, vừa ôm vừa cọ, sư tôn người bảo ta làm sao cầm cự được? Phát hiện tâm ý của mình, không cách nào khống chế phản ứng của thân thể, lại sợ bị người phát hiện, ngoại trừ mất mặt như vậy, thì còn cách nào khác nữa đâu?"

Nhớ lại lúc Lạc Băng Hà nói những lời này, trên mặt mang theo vài phần thổ lộ hiếm thấy, là ngượng ngùng thứ thiệt, Thẩm Thanh Thu nhịn không được cười lên.

Cười cười, không cười được.

Hắn không dám nghĩ tới, Lạc Băng Hà lúc này đang ôm thân thể hắn, đến tột cùng là mang tâm tình dạng gì.

Cái mộng cảnh dài dằng dặc mà lại khô khan này không thể nào thoát ra được, giống như cuộc sống của Lạc Băng Hà ở Huyễn Hoa Cung.

Suốt một ngày, y dành hơn nửa thời gian vùi mình trong Huyễn Hoa Các lạnh như băng, xử lý công vụ.

Thẩm Thanh Thu rất ít khi thấy Lạc Băng Hà nghiêm chỉnh làm việc. Đại đa số thời gian, Lạc Băng Hà ở trước mặt hắn luôn không quá quan tâm đến tính nết của mình, hệt như một thiếu nữ não tàn đang yêu. Mà lúc hắn xử lý công vụ ở Ma tộc, Thẩm Thanh Thu cũng tự giác tránh đi, không quấy rầy hắn. Có khi ngẫu nhiên bước nhầm vào, Lạc Băng Hà lập tức không còn lòng dạ nào làm việc nữa, ném lại đống công vụ chất đống trên bàn đến khoe mẽ đòi vui ngay. Không ngờ trong mộng cảnh này lại có thể cẩn thận quan sát dáng vẻ Lạc Băng Hà một mình chăm chú xử lý công vụ như thế nào.

Thẩm Thanh Thu thích ngồi bên cạnh bàn, rất ngạc nhiên mà theo dõi nửa gò má vừa an tĩnh vừa nghiêm túc của y. Lạc Băng Hà khẽ nhíu mày, đọc nhanh như gió, hạ bút vừa nhanh vừa chuẩn, phê chuẩn lời ít mà ý nhiều, tích chữ như vàng. Nói tóm lại, nghiêm trang khiến người ta khó mà tin được.

Y vẫn giữ thói quen ngày trước, mỗi ngày kiên trì nấu cơm. Buổi sáng là điểm tâm nhỏ tinh xảo, buổi trưa là bốn món mặn một món canh, buổi chiều là một chén cháo. Hạt cháo trắng như tuyết, hành lá thái nhỏ màu xanh, gừng thái sợi vàng nhạt, chính là chén cháo đầu tiên mà Lạc Băng Hà làm cho hắn. Bát sứ đựng thức ăn trắng như tuyết, cho đến khi hơi nóng tan đi, Lạc Băng Hà lại cầm bọn chúng bỏ vào trong hộp đựng thức ăn, mang ra ngoài.

Không ai hỏi han, y vẫn kiên trì làm theo thông lệ trước kia ở Thanh Tĩnh Phong. Giống như chờ ngày nào đó Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên tỉnh lại, mở mắt ra, không cần chờ lâu, có thể dùng ngay lập tức.

Có lúc Lạc Băng Hà sẽ rời đi sẽ rời đi hơn nửa ngày, quá nửa là Ma tộc bên kia có nhiễu loạn, người ngoài không giải quyết được, y phải tự mình xử lý.

Y hầu như chưa bao giờ bị thương, nhưng đến một ngày nọ.

Lạc Băng Hà trước tiên là bước vào cửa, sau đó lập tức nhớ đến điều gì, liền lùi lại vài bước, cởi ngoại bào nhuốm máu ra, lòng bàn tay hơi dùng lực một chút, mang nó đốt sạch sẽ, xác định trên người không còn vết máu nữa, lúc này mới chậm rãi bước đến gần đài tọa hóa.

Thần sắc y vẫn như thường, bình thản như ngày thường, nói với cổ thi thể kia: "Sư tôn, bên ngoài có việc trì hoãn, hôm nay đệ tử về trễ, không có cháo rồi."

Đương nhiên không có ai trả lời y, tình hình này có hơi. . . buồn cười.

Thẩm Thanh Thu có chút dở khóc dở cười, trong ngực lại ê ẩm, đáp: "Không có thì không có."

Đoạn thời gian này, hắn đã có thói quen tự nói tự nghe. Cách thời không, ngươi không nghe tiếng của ta được, ta cũng không chạm vào ngươi được, nhưng dù sao. . . vẫn hy vọng có thể được đáp lại dù chỉ một chút.

Lạc Băng Hà lẳng lặng đứng một lúc lâu, lại nói: "Quên đi."

Hắn xoay người ra khỏi cửa, một lát sau, vẫn bưng một chén cháo nóng hôi hổi bước vào. Thuận tay đặt lên bàn, Lạc Băng Hà bắt đầu vừa chậm rãi cởi vạt áo ra, vừa nói: "Liễu Thanh Ca cứu Mộc Thanh Phương đi rồi."

Thẩm Thanh Thu "Ừ" một tiếng.

Lạc Băng Hà tự mình nói xong: "Cứu thì cứu đi, dù sao đi nữa Mộc Thanh Phương cũng chỉ nói 'Không có cách', một chút hữu dụng cũng không có."

Thẩm Thanh Thu nói: "Nào có ai nói xấu sư thúc của mình như ngươi vậy."

Lạc Băng Hà cởi ngoại bào ra, trên ngực có một vết thương đang từ từ tự động khép lại, Thẩm Thanh Thu liếc mắt liền nhận ra, là vết đốt từ kiếm khí của Liễu Thanh Ca. Bên dưới vết thương mới này, có một vết thương cũ ở góc dưới vẫn ngoan cố không chịu rút đi.

Lạc Băng Hà nằm xuống, nghiêng người, ôm cỗ thân thể kia vào lòng, nói: "Lúc trước đệ tử Bách Chiến Phong tìm ta đánh đập, sư tôn sẽ luôn tìm biện pháp trả thù lại. Lúc nào, sư tôn sẽ tự mình trả thù Liễu Thanh Ca một trận?"

Thẩm Thanh Thu ngồi bên đài, nói: "Không có cách, đánh không lại."

Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn."

Thẩm Thanh Thu nói: "Ừ."

Lạc Băng Hà: "Sư tôn, ta sắp không chịu đựng được nữa rồi."

". . ."

Lạc Băng Hà mỉm cười, nói: ". . . Thật đó. Sư tôn. Nếu người còn không tỉnh, ta. . . cũng sắp không chịu đựng được nữa rồi."

Nhưng Thẩm Thanh Thu biết, y vẫn có thể chịu đựng được.

Y sẽ còn ôm thi thể lạnh băng không sức sống này trong lòng, chịu đựng xấp xỉ hai nghìn ngày đêm như vậy nữa.

Trong lòng đau đớn, lồng ngực như muốn nổ tung. Thẩm Thanh Thu vươn một tay ra, phí công muốn chạm vào gương mặt trắng bệch của Lạc Băng Hà. Hắn thấy cánh tay này khẽ run, lại không chạm được thứ gì cả, bỗng nhiên kinh hãi tỉnh giấc, nhận ra đây chính là tay của mình.

"Sư tôn, sư tôn?"

Đang trong lúc mê man, Thẩm Thanh Thu cảm giác có người đỡ vai hắn dậy. Mơ hồ mở mắt, mặt của Lạc Băng Hà gần trong gang tấc, vừa lo lắng vừa khẩn trương nhìn hắn chăm chú: "Sư tôn, người sao vậy?"

Thâm tư (suy nghĩ sâu xa) của Thẩm Thanh Thu vẫn chưa thu về, lăng lăng nhìn y.

Lạc Băng Hà thấy thế, càng thêm lo sợ bất an. Hôm nay y tu luyện tới bước ngoặt quan trọng, buổi chiều phong bế thần thức, không có thời gian điều khiển mộng cảnh, ngủ không an ổn lắm, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, thấy Thẩm Thanh Thu bên cạnh nhíu mày thật chặt, trên trán thấm mồ hôi lạnh, trong lòng biết không tốt, nhất định là y không thể đình chỉ toàn bộ lực lượng của mình, khiến sư tôn rơi vào mộng yểm.

Y rất sợ khiến cho Thẩm Thanh Thu gặp giấc mộng vô cùng đáng sợ nào đó, hỏi tới: "Sư tôn, lúc nãy người mơ thấy cái gì thế? Có bị thương không?"

"Ta. . ."

Dây dưa trong giấc mộng kia quá lâu, linh hồn nhỏ bé của Thẩm Thanh Thu vẫn chưa trở về, nhìn gương mặt của Lạc Băng Hà, như ảo như thực, khi thì mơ hồ khi thì rõ ràng, cũng không biết nên nói gì.

Lạc Băng Hà càng nóng nảy hơn, cất cao giọng: "Sư tôn! Người nói một câu đi!"

Bỗng nhiên trong lúc đó, phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra), Thẩm Thanh Thu chớp mắt mấy cái, kéo mặt y xuống, hôn lên.

Lạc Băng Hà: ". . ."

Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bất ngờ được hôn thế này khiến y rất vui vẻ. Lạc Băng Hà mở to hai mắt nhìn. Chốc lát, y giữ chặt cổ Thẩm Thanh Thu, chủ động làm nụ hôn này thêm sâu sắc.

Thẩm Thanh Thu không dừng lại ở đó, trong lúc hôn nhau, hắn đã cởi vạt áo Lạc Băng Hà ra, nắm lấy tay y, thăm dò vào cổ áo rộng mở của mình, từ bụng cho đến đường cong bờ mông, một đường xúi giục y thẳng đến trái tim.

Cái này, Lạc Băng Hà có hơi thụ sủng nhược kinh, ngược lại không dám quá xung động hấp tấp, động tác hết sức cẩn thận.

Nhưng mà, y hơi chần chờ, Thẩm Thanh Thu đã xoay người đặt y dưới thân, thô lỗ xé rách trung y của y.

Lạc Băng Hà thở dốc hơi bất ổn, cầm lấy thuốc cao, gò má xông lên một tầng choáng váng nhàn nhạt, lắp bắp mà nói: "Sư tôn. . . Đêm nay người sao vậy?"

Hạ thân Thẩm Thanh Thu kề sát y, ghé vào tai y, nói: "Đêm nay ta cảm thấy. . . đặc biệt thích ngươi."

Trong nháy mắt Lạc Băng Hà cứng ngắc từ đầu đến chân.

Y mạnh mẽ ngồi dậy, vây Thẩm Thanh Thu giữa hai cánh tay.

Hít nhẹ một hơi, Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn, ta. . . có lẽ không có cách nào ôn nhu được."

Nghe giọng nói cố gắng trấn định của y, Thẩm Thanh Thu bật cười: "Nói thật giống như ngươi ôn nhu thì ta sẽ không đau vậy."

Không đợi Lạc Băng Hà lộ ra biểu tình tiếp theo, Thẩm Thanh Thu đã vươn hai cánh tay ra.

"Vui vẻ chịu đựng thôi."

-Phiên Ngoại Mộng Trầm Ký hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hethong