Thành Thân Ký phần 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Băng Hà lột hai ba lớp quần áo thì toàn thân Thẩm Thanh Thu liền trần như nhộng, chỉ còn lại một đôi vớ trắng như tuyết dưới chân.

Tuy hai sư đồ đã "làm" vô số lần, nhưng đối với người như Thẩm Thanh Thu mà nói, dù làm bao nhiêu cũng vẫn có vài thứ thể diện không khắc phục được. Nhìn thân thể Lạc Băng Hà đè lên người mình, Thẩm Thanh Thu hơi căng thẳng, nghiêng đầu nhắm mắt lại, cảm thấy có một đôi tay xoa nhẹ phần da thịt phía đùi trong, để tách hai chân hắn ra. Lúc bắt đầu còn nhẹ nhàng kháng cự, chốc lát, vẫn thuận theo mở chân ra.

Một ngón tay đưa đưa đến bên môi hắn, Lạc Băng Hà ôn nhu nói: "Sư tôn......"

Thẩm Thanh Thu hơi há miệng, mặc ý Lạc Băng Hà đưa ngón tay vào trong để hắn tỉ mỉ liếm. Bởi vì vẫn nhắm mắt, cảm giác ngón tay thon dài trong khoang miệng ấm áp đảo khuấy trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại càng thêm rõ ràng hơn. Một ngón không đủ, lát sau, liền nhét vào ngón thứ hai. Nhìn bộ dạng Thẩm Thanh Thu nỗ lực ngậm vào, liếm chúng ướt át, ánh mắt Lạc Băng Hà tỏa sáng lấp lánh, rút ngón tay ra, thăm dò phía dưới hắn.

Sau một hồi chăm sóc, huyệt khẩu nhạt màu khép chặt ở khe sâu giữa hai chân kia đầm đìa ánh nước, thoạt nhìn mềm mại cực kỳ. Lạc Băng Hà bao phủ lên người hắn, cẩn thận không đè ép hắn quá. Thẩm Thanh Thu cảm thấy một thứ đầu tròn vừa cứng vừa nóng chọc vào chỗ bí mật nhất dưới thân, huyệt khẩu hơi bao lấy non nửa cái đầu của vật dài dữ tợn kia, còn có thể cảm giác được gân mạch dữ dội nảy lên thình thịch ở trên.

Lạc Băng Hà trầm giọng nói: "Sư tôn...... Ta muốn tiến vào."

Thẩm Thanh Thu từ đầu đến cuối nhắm chặt hai mắt, hơi gật đầu, hai tay Lạc Băng Hà giữ eo hắn, đưa mình về phía trước.

Trong phút chốc, Thẩm Thanh Thu không chịu nổi phát ra một tiếng rên đau khó nhịn từ yết hầu, nhấc tay nắm lấy cánh tay Lạc Băng Hà đang giữ chặt bên hông hắn.

Tuy hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng tận lực thả lỏng cơ thể, nhưng nuốt không nổi chính là nuốt không nổi, thứ của Lạc Băng Hà mới tiến vào hơn một nửa, liền bị kẹp chặt lại.

Bên trong người dưới thân rõ ràng ấm áp mềm mại, huyệt khẩu kia lại cực kỳ không chịu phối hợp, sống chết cắn chặt không cho y thâm nhập, vì thế, Lạc Băng Hà đưa tay ra, cẩn thận vuốt ve thứ đằng trước của Thẩm Thanh Thu. Bộ vị nam tính Thẩm Thanh Thu đã được chăm sóc, một trận sảng khoái, Lạc Băng Hà đợi đến lúc cảm thấy hắn thoáng thả lỏng, lợi dụng cơ hội, liền tiếp tục tiến thẳng vào trong.

Cảm giác liên tiếp bị người ta mở rộng bên trong cực kỳ khó chịu, Thẩm Thanh Thu không tự chủ được ưỡn ngực, hai điểm nhạt màu trong lúc vô tình được đưa đến trước mặt cái tên nằm trên người mình, tay kia của Lạc Băng Hà lại đưa tới xoa nắn đầu ngực hắn.

Thẩm Thanh Thu thân là một nam nhân, từ trước tới giờ không thích bị người ta đùa bỡn chỗ này, trong lòng tràn đầy cảm giác xấu hổ kỳ dị, run rẩy bắt đầu đưa tay muốn đẩy ra, nhưng Lạc Băng Hà vừa cúi đầu, trên ngực phải hắn liền truyền tới cảm giác ướt át và căng nhức khác thường. Trong một thoáng cả khuôn mặt Thẩm Thanh Thu đỏ như sắp nhỏ ra máu, vội vàng đẩy Lạc Băng Hà. Ai ngờ, nhân lúc hắn hơi hoảng loạn phân tâm, Lạc Băng Hà lại ghìm xuống, mạnh mẽ chôn toàn bộ vật dưới thân vào trong điểm nhỏ giữa hai chân hắn.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy cả người bị một cây dao thịt xé làm đôi, hạ thể truyền đau đớn như pháo nổ.

Đau đớn này nguyên lai là do thứ kia của Lạc Băng Hà lớn quá mức, khi đẩy mạnh vào, một mạch nghiền áp qua lại bên trong, khiến hắn sinh ra một loại ảo giác hạ thể bị nhét một cánh tay vào, mà cái đầu tròn cực đại to lớn kia cứ như một cái nắm tay, khiến hắn hận không thể chết ngất luôn cho rồi. Nhưng ngay lúc Lạc Băng Hà thành thục cọ qua điểm nào đó ở bên trong, âm thanh hô đau của Thẩm Thanh Thu lại thay đổi. Hắn bị Lạc Băng Hà giữ chặt phần eo, mạnh mẽ đâm vào điểm kia, đâm vài lần, huyệt thịt rốt cuộc cũng đều mềm nhũn đi.

Một khi mềm mại rồi, chỗ đó dưới thân của Thẩm Thanh Thu cũng liền trở nên cực kỳ đáng yêu. Lối vào sâu xa, ấm áp ướt nóng, lại còn có thể đánh thẳng một mạch, vô lực chống cự. Từ góc độ của Lạc Băng Hà, vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy hình dáng Thẩm Thanh Thu ở dưới thân y. Đùi tách ra, một đôi chân dài trơn bóng thẳng tắp bị gấp lên trước ngực, vớ trắng như tuyết trên chân còn chưa lột bỏ, vẫn mang đầy đủ.

Cảnh này khiến y hưng phấn cực kỳ.

Hai tay Thẩm Thanh Thu nắm chặt lấy khăn trải giường, cắn răng cảm thụ mỗi phát công kích của dương cụ Lạc Băng Hà ở trong bụng hắn. Mỗi phát đều làm hắn sợ hãi nội tạng có sẽ bị đỉnh đến mức sai vị trí luôn không, nhưng hắn đối với vấn đề này cũng hết cách, chỉ có thể chủ động quấn hai chân lên hông đối phương, điều tiết tiết tấu của chính mình, thắt chặt rồi thả lỏng, ngập ngừng ấp úng đón ý hùa theo Lạc Băng Hà. Thịt non nơi huyệt khẩu bị xé rách đau đớn nóng rát, hắn nhịn không được nói: "A...... Băng Hà, nhẹ......"

Hắn cảm thấy chắc chắn lại chảy máu rồi.

Lạc Băng Hà cúi đầu nhìn, cả người đều ngừng lại. Quả nhiên, một ít chất lỏng đỏ thẫm từ nơi hai người kết hợp chảy lại, dính trên khăn vải trắng, diễm sắc mê lòng người, giống như cánh hoa đào còn thừa lại.

Một lúc lâu sau, Lạc Băng Hà mới lẩm bẩm nói: "Sư tôn, xin lỗi...... Đã nói sẽ không làm ngươi chảy máu, nhưng ta vẫn......"

Thẩm Thanh Thu đang bị y thao đến chết đi sống lại, căn bản chẳng còn sức lực ngồi dậy nhìn cảnh tượng phía nửa người dưới, dù sao không cần xem cũng biết chắc chắn rất đáng sợ. Hắn tương đối khó chịu chính là miệng Lạc Băng Hà cứ nói xin lỗi, nhưng dưới thân động tác bạch bạch cũng chẳng mảy may chậm lại. Thẩm Thanh Thu bị hắn đâm từ trên xuống đều dưới run rẩy, mông vừa tê vừa đau, nói: "Đừng...... Đừng......"

Lạc Băng Hà nói: "Đừng cái gì?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Đừng gọi sư tôn......"

Ở thời điểm mông muốn nở hoa còn bị người ta gọi tiếng sư tôn, chỉ khiến hắn cảm thấy mình làm bậc thầy giáo kiểu này có phần hơi cúc cung tận tụy, dốc hết tâm huyết, gắng sức thể nghiệm quá đáng rồi!

Lạc Băng Hà nói: "Không gọi sư tôn, vậy gọi là gì?"

Thẩm Thanh Thu nghẹn ngào nói: "...... Tùy...... tùy ý...... ngươi chậm một chút a a a...... Băng Hà ngươi chậm một chút......"

Lạc Băng Hà ôm eo hắn, lại hết sức đỉnh hai lần, thở hổn hển, nói: "Được, vậy...... sư tôn đổi cách gọi ta, ta liền chậm một chút!"

Thẩm Thanh Thu bị y nâng lên, cảm giác cự vật kia ở trong cơ thể mình xâm nhập càng sâu, nói: "Gọi...... làm...... sao?"

Động tác Lạc Băng Hà dừng một chút, ôm lấy hắn, vô cùng súc tích cộng thêm ngượng ngùng nói: "Ta, chúng ta tối nay động phòng, sư tôn ngươi nói, nên gọi ta là gì......"

"......"

Cứu —— mạng —— với!

Thẩm Thanh Thu mãnh liệt lắc đầu, điên cuồng lắc đầu.

Lạc Băng Hà còn đang vui sướng chờ mong: "Sư tôn, ngươi gọi ta một lần 'như kia' được không?"

Thẩm Thanh Thu lại vẫn cắn chặt khớp hàm, khóe mắt thấm đầy nước mắt cũng không chịu mở miệng. Thấy bộ dạng kháng cự cực điểm này của hắn, trong hốc mắt Lạc Băng Hà thoáng chốc nổi lên một vũng nước mắt.

Y ủ rũ nói: "Sư tôn, chúng ta đều đã như vậy rồi, ngươi...... vì sao ngươi vẫn không chịu......"

Giọng y nghe đau buồn vô cùng. Lòng Thẩm Thanh Thu nói tuyệt đối không chịu thua dáng vẻ này của y nữa, nhưng mà, nước mắt của Lạc Băng Hà thật sự là thứ thần kỳ nói đến liền đến, bắt đầu rơi xuống lã chã.

Lạc Băng Hà nói: "Chỉ một lần thôi, nếu như sư tôn không muốn, thì chỉ một lần duy nhất, ta nhớ kỹ rồi, sau này sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa, như vậy cũng không được sao?"

Trên mặt Thẩm Thanh Thu bị nước mắt của y phủ đầy, hạ thể cũng đang bị vật kia của y quất mạnh hết lần này đến lần khác, quả thực đau khổ không nói nổi.

Ngươi như thế, bảo ta làm sao nói 'không' đây?

Chung quy, Thẩm Thanh Thu vẫn quyết định thỏa hiệp một lần nữa.

Nhưng mà, tuyệt đối, tuyệt đối không còn có lần sau!

Hắn gian nan hít một hơi, miễn cưỡng nhỏ giọng kêu lên: "...... Tướng công......"

Ánh mắt Lạc Băng Hà nhất thời sáng ngời, nói: "Sư tôn, ngươi nói gì?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Tướng......" Nửa chữ còn lại như tiếng muỗi kêu, bị hắn lén lút nuốt mất, đổi giọng cầu xin: "Băng Hà ngươi...... Chậm một chút được không......"

Lạc Băng Hà lại nào chịu để hắn lấp liếm cho qua như vậy, nói: "Sư tôn, ngươi lớn tiếng chút, ta không nghe rõ!"

Nhiệt huyết y dâng lên, quá mức kích động, ngay cả mức độ động tác cũng mạnh thêm. Đẩy mấy cú thúc mạnh mẽ, Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng một hồi sông cuộn biển gầm, rốt cuộc triệt để đầu hàng.

Thẩm Thanh Thu mười ngón vô lực nắm lấy tóc của y, nức nở: "...... A a a...... Tướng công, tướng công, cầu xin ngươi, ngươi dừng lại đi, ta chịu không nổi...... Ta thật sự sắp chịu không nổi rồi......"

Không đợi hắn khóc xong, Lạc Băng Hà vội ôm cả người Thẩm Thanh Thu lên, bắt hắn ngồi trong lòng mình để có thể chọc đến chỗ sâu nhất, một tay nắm cánh tay hắn, một tay ôm eo hắn, trên dưới hoạt động, vui mừng đến cực điểm nói: "Nương tử......"

...... Tha —— mạng —— đi!

Vừa nghe thấy cách xưng hô này, Thẩm Thanh Thu thẹn khắp cả người, đến ngay cả hậu huyệt cũng co chặt lại, nổi giận nói: "Ta thao! Câm miệng!......Đừng...... Đừng gọi bậy!"

Lạc Băng Hà lại căn bản không nghe kháng nghị của hắn, một bên buộc hắn phun ra nuốt vào dương cụ của mình, một bên ôm hắn, nhỏ giọng nói: "Sư tôn ngươi thật tốt...... Ta vẫn luôn muốn ngươi gọi ta như vậy, ngươi gọi thêm vài tiếng nữa được không?"

Sau cổ có dòng nước ấm nhỏ chảy ra, không cần nhìn hắn cũng biết, giờ phút này Lạc Băng Hà chắc chắn lại lệ nóng doanh tròng rồi.

Thật khiến hắn chẳng biết làm sao.

Hai người động tác dây dưa, lăn qua lăn lại đến mức một thân đầy mồ hôi nóng hổi, rất nhớp dính, lưng eo Lạc Băng Hà thấm mồ hôi, hai chân Thẩm Thanh Thu gần như không kẹp chặt được nữa mà trượt xuống, đành phải vòng tay bám chặt cổ y, khiến hai cơ thể càng dán chặt thân mật với nhau, dùng những nụ hôn nhỏ nhặt nhiệt tình cổ vũ thêm cho Lạc Băng Hà.

Cảm thấy sự phối hợp hắn, Lạc Băng Hà giống như đứa nhỏ được đút cho kẹo ngọt, vui vẻ đến mức hai mắt đều sáng rực, hạ thân càng thêm dùng sức, quy đầu cứng rắn mà lại góc cạnh nghiền áp tới lui trong cái vách nhỏ hẹp đã chịu đủ tra tấn của Thẩm Thanh Thu, hắn rốt cuộc phải đầu hàng, từ bỏ hoàn toàn việc cắn chặt răng, vừa đau vừa sướng kêu thành tiếng.

Lạc Băng Hà cực kỳ thích thanh âm này, tất cả âm thanh mà Thẩm Thanh Thu phát ra y đều thích, trước khi ý thức của Thẩm Thanh Thu trở nên mơ hồ, còn nghe được y ở bên tai nhẹ giọng nói: "Sư tôn...... Gọi ta thêm một tiếng nữa......"

Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, ý niệm đầu tiên của Thẩm Thanh Thu, chính là muốn đâm đầu vào người con quái lông ngắn tốt lành đang trong kỳ trưởng thành cao điểm ở Thanh Tĩnh Phong kia mà tự sát.

Hắn thề, thể diện đời này của lão già như hắn đều ném hết vào tối hôm qua rồi.

Tuyệt đối không thể có thêm khoảnh khắc mất mặt nào nữa!

Lạc Băng Hà nằm ở bên cạnh hắn, tinh thần tươi sáng, vừa phát hiện Thẩm Thanh Thu tỉnh dậy, liền nhân cơ hội hôn một cái, Thẩm Thanh Thu hoài nghi có phải y không hề ngủ, cứ như vậy nhìn chằm chằm mình suốt cả đêm, giả bộ ngủ cũng vô dụng rồi. Vốn định mở miệng nói chuyện, cổ họng lại khản đặc, chỉ phát ra vài âm tiết mơ hồ không rõ.

Lạc Băng Hà hôn hắn, nhìn dáng vẻ là biết đang rất vừa lòng thỏa ý, nói: "Sư tôn, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi làm cơm sáng cho ngươi."

Y đang muốn rời giường mặc quần áo, Thẩm Thanh Thu hỗn loạn nói mấy chữ, Lạc Băng Hà hỏi: "Cái gì?"

Thẩm Thanh Thu lúc này sắc mặt đã rất đỏ, Lạc Băng Hà vừa hỏi như vậy, càng đỏ thêm rõ ràng, hắn ngập ngừng nói: "...... Không, không có gì."

Lạc Băng Hà vốn định truy cứu không dừng, lại mạnh mẽ chịu đựng, nói: "Vậy ta đi nấu bữa sáng."

Y cẩn thận đắp một chiếc chăn mỏng lên cho Thẩm Thanh Thu, xoay người xuống giường, nhặt quần áo trên mặt đất lên, chậm rãi mặc vào.

Thẩm Thanh Thu ngồi ở trên giường, khoác quần áo mà y đưa lên cho mình, nhìn chằm chằm bóng hình cao dài đẹp đẽ của Lạc Băng Hà, sau một lúc lâu bình tĩnh, đột nhiên giống như bị ma quỷ ám, thầm nói một tiếng: "...... Tướng công?"

Bóng hình Lạc Băng Hà đều cứng đờ lại.

Cả người y như thể đều bị đóng chặt trên mặt đất, xoay người chậm rãi cực kỳ, hỏi: "Sư tôn, vừa rồi ngươi gọi ta là gì?"

Thẩm Thanh Thu cứng họng.

"Hả?"

Hắn muốn giải thích chút gì đó, rồi lại không có gì để giải thích: "Vi, vi sư...... à, ta, à, ừm......"

Cho nên nói làm người thì không nên tự vả đâu nha, mới nói đời này không thể để mất mặt hơn nữa, ngay lập tức càng mất mặt!

Hiện tại, hắn không bị Lạc Băng Hà bức ép đến mức ý loạn tình mê, cũng không vì nước mắt của Lạc Băng Hà khiến rối loạn mềm lòng, mọi cái cớ đều không dùng được nữa. Nói cách khác, hắn chỉ là, bỗng nhiên không biết tại sao, muốn gọi một tiếng thử xem mà thôi.

Nhưng mà sau khi gọi xong, hắn lại cảm thấy thẹn đến mức hận không thể đào cái hố để chui xuống, hoặc là đập đầu vào miếng đậu hủ chết quách cho rồi.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc từ bỏ vụ giải thích, cam chịu mà nằm lại giường, mạnh mẽ lạnh nhạt nói: "Vi sư thấy đói."

Lạc Băng Hà cũng cười nằm xuống cùng hắn, nói: "Sư tôn, ta cũng đói."

"Đói thì đi nấu cơm......"

Thỉnh thoảng đi dùng bữa sáng muộn một chút, đại khái cũng chẳng sao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hethong