Chương 1: TƯƠNG KIẾN HOAN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bàn Nhược ...... Nàng nếu không ở bên cạnh ta, ta muốn có được bá nghiệp này há có ích lợi gì? Trên đời này chỉ có một Độc Cô Bàn Nhược duy nhất là nàng, cũng chỉ có nàng mới là người trong lòng ta. Vũ Văn Hộ vừa nâng chén rượu cạn vừa thì thầm tên Bàn Nhược, bên cạnh bàn nhỏ mấy bầu rượu nghiêng nghiêng ngả ngả, mà thức ăn cùng trái cây bày biện ngon lành hắn lại không ăn lấy một miếng.

Vũ Văn Hộ xiêu vẹo dựa vào bên cạnh sập thấp, men say mông lung, trên gương mặt tuấn lãng cương nghị lờ mờ có thể thấy được một tia ửng đỏ, vạt áo của hắn có chút không chỉnh tề, lộ ra bên ngoài cơ bắp tráng kiện còn lưu lại mấy ngấn rượu trong.

Vũ Văn Hộ biết rõ Ca Thư đối với mình trung thành tận tâm là bởi vì mẫu thân đã từng cứu mạng hắn. Thuộc hạ chịu vì mình bán mạng vì mình có tiền có quyền, có thể giúp bọn hắn thăng quan tiến chức. Thế nhưng chỉ có nàng, Độc Cô Bàn Nhược, mới có thể trong vạn người nhìn ra thực lực cùng gánh nặng báo thù trên vai hắn, cũng chỉ có nàng mới có thể hiệp trợ hắn từng bước một hướng tới địa vị chí tôn.

Vũ Văn Hộ nheo nheo mắt phượng, hồi tưởng lại mình lần đầu tiên gặp gỡ Bàn Nhược tại tự miếu.

Bàn Nhược, bọn chúng nói ta lòng lang dạ thú, nói ta mưu phản bất trung, nhưng bọn chúng không biết, ta Vũ Văn Hộ như thế, chỉ vì hôm đó lần đầu gặp nàng, nàng quỳ dưới chân Bồ Tát ước nguyện—— "Nguyện một ngày nào đó được gả cho chủ nhân thiên hạ".

Nàng muốn ta liền cho, đời này ta chỉ vì một người là nàng mà tranh đoạt giang sơn, vì nàng thực hiện nguyện vọng "Độc Cô thiên hạ". Nếu như có một ngày, nàng mệt mỏi chán chường, lòng hướng đến cuộc sống bình thường, ta sẽ bỏ lại hết thảy để ở bên nàng, được không?

Nàng còn, thiên hạ của ta liền còn.

Ta không cầu gì khác, chỉ nguyện nàng bầu bạn cạnh bên.

Vũ Văn Hộ dốc cạn giọt rượu cuối cùng, hắn lúc này đã say như chết, thế giới trong mắt bắt đầu trở nên hư ảo, giống như đặt mình vào tiên cảnh. Trướng đỏ rèm sa, ánh nến lập lòe chợt xa chợt gần, đều không có cách nào chạm đến.

Giữa mông lung, cửa bị đẩy ra, theo làn gió thơm nhàn nhạt phất qua, một nữ tử chậm rãi rảo bước đến, thân thể nàng mềm mại duyên dáng, nàng mặc một bộ áo dài váy lụa màu phỉ thúy nhạt, thanh lịch lại đoan trang, mái tóc đen của nàng như thác nước nửa búi nửa buông lơi bên hông, càng lộ vẻ kiều mị, đây là một vị giai nhân tuyệt sắc không thể nghi ngờ.

Vũ Văn Hộ trước mắt một mảng mơ hồ, hắn dụi dụi con mắt, muốn nhìn rõ chút, nhưng duy chỉ có khuôn mặt nữ tử này càng nhìn càng không rõ ràng.

Nữ tử đi đến bên cạnh Vũ Văn Hộ, ngồi trên mặt đất, bàn tay trắng nõn tinh tế duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của hắn, thì thầm gọi một tiếng: "A Hộ."

Thanh âm này không thể quen thuộc hơn được nữa, trong lòng Vũ Văn Hộ không khỏi run lên, đưa tay gắt gao ôm nàng vào lòng, hận không thể đem nàng nhập vào cơ thể mình, không bao giờ tách ra: "Bàn Nhược...... Chớ đi...... Đừng bỏ lại ta......"

Vũ Văn Hộ ôm Độc Cô Bàn Nhược, cảm thụ được khí tức cùng nhịp tim quen thuộc của nàng, Độc Cô Bàn Nhược cũng ngoan ngoãn tựa vào ngực của hắn, ôm chặt lấy eo hắn.

Vũ Văn Hộ hạnh phúc nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.

Trong mộng, Vũ Văn Hộ về tới bãi săn, lần này không có thành phần dư thừa Vũ Văn Dục, lòng hắn rất sảng khoái.

Vũ Văn Hộ cùng Độc Cô Bàn Nhược hai người nói nói cười cười, cùng nhau giục ngựa đi săn, rong ruổi trong rừng. Trên đồng cỏ, nam tử tư thế hiên ngang, nữ tử không thua kém đấng mày râu. Ngựa tốt hí vang, tên bay xẹt qua, có được con mồi dễ như trở bàn tay. Trên bãi săn, hai người tiêu dao tự tại, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.

Chớp mắt mộng cảnh thay đổi, Vũ Văn Hộ đã ở yến hội trong phủ, ngay tại thời điểm họ Vũ Văn nhục nhã hắn, vẫn chỉ có Độc Cô Bàn Nhược đứng về phía hắn, thay hắn giải vây, ở đây hết thảy cũng không có gì thay đổi. Cũng chính bởi hành động này của nàng mà Vũ Văn Hộ yêu Độc Cô Bàn Nhược thật sâu nặng, tình này ý này miên miên không dứt......

"A Hộ! A Hộ!" Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm một nữ tử, thanh âm thanh thúy trong trẻo, dễ nghe như tiếng hoàng oanh.

Trên giường Vũ Văn Hộ đột nhiên mở mắt, vùng dậy. Hắn thấy mình nửa thân trên ở trần, bắt đầu cuống quít sờ tìm quần áo.

"A Hộ! Ngươi lại chơi trốn tìm với ta rồi, ngươi cho rằng ta tìm không thấy ngươi sao? Ngươi rõ ràng nói hôm nay đưa ta đi chợ phiên."

Thanh âm nữ tử càng ngày càng gần, nghe tiếng vang cũng đoán được người đã đến trước phòng.

"Nàng chớ vào! Ta, ta ......" Vũ Văn Hộ vội vã mặc y phục, hắn càng vội vàng càng lúng túng, mặc được một bên tay áo hắn mới phát hiện bên tay áo còn lại bị ngược, Vũ Văn Hộ khẩn trương đem y phục cởi ra lần nữa.

"A Hộ, ngươi nói cái gì?" Lúc này, nữ tử đã đẩy cánh cửa khép hờ bước đến.

"Ai nha!" Nữ tử hét lên một tiếng, vội vàng che mắt lại, "Vũ Văn Hộ! Đồ vô sỉ này! Cái này, cái này... giờ nào rồi, sao ngươi mới thức dậy!

Vũ Văn Hộ nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đi đến bên nữ tử, ho nhẹ một tiếng: "Khụ, Bàn Nhược ......"

Độc Cô Bàn Nhược thả tay xuống, đôi đôi mắt đẹp né tránh Vũ Văn Hộ, gương mặt mỹ lệ của nàng đỏ ửng còn chưa tiêu tán.

"A hộ ......" Độc Cô Bàn Nhược vo vo dải thắt lưng, trên mặt lộ vẻ thiếu nữ thẹn thùng, "hôm qua ngươi nói muốn dẫn ta đi chợ phiên."

"Hôm qua? Ta nhớ tối hôm qua ta uống say ......"

"Ngươi đừng có mà chối quanh! Hôm qua ngươi nói mình tâm tình không tốt, ta cùng ngươi uống nhiều rượu như vậy. Để báo đáp lại, ngươi nói hôm nay nhất định phải đưa ta đi chợ phiên, bằng không ngươi sẽ biết tay ta!"

Độc Cô Bàn Nhược khoanh tay, khẽ nhếch đầu lên tỏ vẻ kiêu ngạo.

Vũ Văn Hộ nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt, trong lòng rất vui vẻ: "Tốt, đều nghe nàng, ta dẫn nàng đi. Nhưng nàng là viên ngọc quý của Độc Cô gia, lại có tướng mạo xinh đẹp, xuất đầu lộ diện giữa đường giữa chợ, nam nhân khác nhìn chằm chằm nàng, trong lòng ta sẽ khó chịu."

"Vậy ...... Giờ ta mà về phủ đổi y phục quá mất thời gian, sợ là phải bỏ lỡ rất nhiều thứ thú vị trong phiên chợ."

"Hay là ......" Vũ Văn hộ cười giảo hoạt, tiến đến bên tai Độc Cô Bàn Nhược thì thầm.

"Cũng chỉ có thể như vậy". Độc Cô Bàn Nhược chỉ chỉ ra phía cửa, "vậy ngươi đi ra ngoài trước đi".

"Đi, ta trước tiên cũng đi rửa mặt một chút. Ta chờ nàng ở ngoài". Vũ Văn Hộ cố nén cười rời đi.

Vũ Văn Hộ rửa mặt xong, đứng ở trong sân chờ Độc Cô Bàn Nhược.

Qua thời gian nửa chén trà nhỏ, cửa phòng cọt kẹt mở.

Một tiểu công tử ca ca ngọc thụ lâm phong đi ra.

Một bộ trường bào xanh đen phủ lên dáng người mỹ lệ của Độc Cô Bàn Nhược, nàng buộc mái tóc dài lên, cả người toát lên tinh thần hoạt bát.

Độc Cô Bàn Nhược đong đưa quạt xếp, nghênh ngang đi đến bên Vũ Văn Hộ, hướng hắn mỉm cười, hai phiết ria mép bên môi rất dí dỏm.

Bộ y phục này là thường phục mấy năm trước của Vũ Văn Hộ, tuy so với y phục hiện tại bộ này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng Độc Cô Bàn Nhược mặc vẫn hơi rộng một chút.

Vũ Văn Hộ vừa nhìn thiếu niên lang đẹp trai trước mắt vừa chắp tay: "Độc Cô công tử, phải chăng nguyện cùng tại hạ tới chợ phiên?"

Độc Cô Bàn Nhược sờ sờ ria mép, cố ý hạ giọng: "Làm phiền Vũ Văn huynh dẫn đường."

Nói xong câu đó, Độc Cô Bàn Nhược nhịn không được, bị thanh âm thô kệch của chính mình chọc tới bật cười.

Vũ Văn Hộ nhìn cổ linh tinh quái Độc Cô Bàn Nhược, yêu thương nồng đậm đong đầy nơi đáy mắt.

Trời cao mây thưa, gió nhẹ như ca, một con chim khách đậu ở đầu cành vỗ vỗ cánh, bay đi phương xa......

[Hết chương 1]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro