Phiên ngoại Hái Sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGOẠI TRUYỆN 1

Không biết tại sao, Trác Thiệu Hoa cảm thấy gần đây bản thân anh có chút không bình tĩnh. Cảm xúc giống như mưa xuân vừa tưới qua đám cỏ dại, có chút điên cuồng lan tràn ra mọi hướng.

Ngồi dựa vào bàn làm việc một lúc lâu, anh ngước lên nhấp một ngụm trà, đột nhiên, anh bắt gặp ánh mắt dò xét chưa kịp thu hồi của thư ký, anh nhíu mi, thư kí muốn che giấu nét mặt liền quay sang hướng khác.

Tình huống như vậy, nếu chỉ một lần có thể xem là trùng hợp, nhưng nếu lặp lại lần hai, lần ba, anh sẽ bắt đầu nghi ngờ có điểm nào đó bất thường.

“Tôi bây giờ và trước kia có điểm gì khác nhau sao?” Trác Thiệu Hoa nhẹ nhàng hỏi:

Thư kí không hề sợ hãi, mặt vẫn còn đỏ, “Vẻ mặt của thiếu tướng so với trước kia phong phú hơn, có lúc, không kìm lòng được mà nhắc đến: cái tên nhóc thối kia, haiz!”

Thư kí mang biểu cảm và giọng điệu của Thiệu Hoa thuật lại giống như đúc.

Anh ngạc nhiên tỉnh ngộ, mấu chốt vấn đề đã tìm được rồi, thì ra là do cái tên nhóc thối kia.

Lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của tên nhóc đó, là trong nhật ký của Giai Tịch. Thiệu Hoa không hề cảm thấy đó là một sinh mệnh, mà chỉ là một quả trứng được thụ tinh hoang đường.

Anh không thể nào mang được Giai Tịch từ thế giới bên kia trở lại, chất vấn xem tại sao mà cô có thể làm ra chuyện hoang đường lại không có luân thường đạo lý đến vậy, chuyện duy nhất Thiệu Hoa có thể làm chính là mang tất cả những sự tình này trở thành bí mật mãi mãi giấu kín trong lòng, sau đó tìm được cô gái tên Gia Hàng, lấy quả trứng thụ tinh đó ra.

Trong phòng khám yên tĩnh đã thực hiện việc thụ tinh, trước ánh mắt sắc lạnh như có thê đông cứng mọi vật xung quanh của anh, vị bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật vẫn vô cùng kích động nói với anh: ca phẫu thuật này là ca phẫu thuật hoàn mĩ nhất của tôi từ trước tới giờ, khi tinh trùng hướng về phía trứng mà bơi đến, bọn nó giống như đã yêu nhau lâu lắm rồi, kết hợp rất nhanh, quá trình cấy ghép thành công, thản nhiên sống trong cơ thể mẹ, cũng không cần tiêm thuốc vào để tránh sẩy thai, tất cả mọi chuyện đều hết sức suôn sẻ.

Anh không thế nào nghe tiếp những lời mà bác sĩ đó nói, khi đã hiểu rõ sự tình thì vô cùng tức giận bỏ đi.

Xe đậu bên ngoài tứ hợp viện, không cần hỏi thăm tin tức, Thiệu Hoa liếc mắt một cái liền thấy được quả trứng đã thụ tinh cùng với người mang thai hộ kia.

Điều Thiệu Hoa không ngờ đến là, quả trứng thụ tinh đã lớn đến như vậy —— anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bụng của Gia Hàng.

Bà chủ nhà đã mua về một con cá quả, chuẩn bị nấu canh cá cho Gia Hàng uống. Cá quả đặc biệt hung hãn, thân nó lại trơn trượt, bà chủ còn chưa động vào nó, nó lại nẫy lên một phát phóng đi thật xa. Bà chủ vội đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng không bắt được nó, nhìn thấy con cá nhảy lên thành giếng , bà chủ vội gọi Gia Hàng đến giúp đỡ.

Động tác của Gia Hàng hết sức nhanh nhẹn, giơ chân lên giẫm lấy đuôi cá.”Bà chủ, lúc mẹ tôi làm cá, trước tiên phải dùng dao đập vào đầu cho nó ngất đi.”

Chân cô vẫn đang dẫm lên con cá đang giãy giụa bên dưới , bà chủ cảm thấy có chút sợ hãi, “Ta không cần phải tự mình giết cá, ngoài chợ bán cá họ đều đã làm sẵn cả rồi, thật tốt!”

Gia Hàng nhìn bà chủ, cũng không biết cô đã dùng cách gì để có thể khom lưng xuống được, người bên cạnh nhìn thấy cũng cảm thấy thật khó khăn, cô nắm chặt con cá, rồi lại ném mạnh xuống đất , con cá ngoan ngoãn nằm yên, sùi bọt mép, mắt đảo quanh một vòng.

“Tốt lắm!” Gia Hàng rất đắc ý, “Ôi!” Gia Hàng đột nhiên than một tiếng.

“Làm sao vậy?” Bà chủ khẩn trương hỏi.

Gia Hàng cúi đầu nhìn xuống bụng mình, “Tên nhóc thối nằm ở trong đó đá người.”

Bà chủ là người từng trải nên cất giọng nói: “Nghịch ngợm, hiếu động như vậy chắc chắn là con trai.”

Gia Hàng cười nhẹ, đứa nhỏ là trai hay là gái, đề tài này Gia Hàng hoàn toàn không có hứng thú quan tâm đến.

Tháng bảy ở Kiều Dương, buổi chiều cũng nóng như lò lửa, đứng dưới mấy bóng cây thưa thớt có chút bóng râm, Trác Thiệu Hoa dường như quên cả hô hấp. Quả trứng được thụ tinh kia đã biết đá người, hai chân của Trác Thiệu Hoa giống như có vật gì đó nặng ngàn cân đè  lên, đứng cách cổng tứ hợp viện chỉ chừng năm bước chân, nhưng anh lại không thể bước qua đó.

Trước khi lên xe, anh lại nhìn lại lần nữa. Gia Hàng ngồi bên thành giếng lấy hai tay vốc một bụm nước vột lên khuôn mặt được ánh tà dương sưởi ấm, đôi mắt cô thông minh lanh lợi, nụ cười hiện lên trên khóe môi , hình ảnh đó khiến anh cảm thấy như thê ̉ có nhát dao cắt vào lòng anh.

Xe chậm rãi rời khỏi tứ hợp viện, anh đã quên mất mình là vì sao lại đến nơi này .

Cuộc phẫu thuật diễn ra không lâu, Thành Công đã sớm mang tên nhóc đó ra, là một thằng nhóc con, trông rất cao. Khi y tá ôm thằng nhóc từ phòng sinh đi ra, gọi tên của anh cười nói tin vui, nói ngoài bác sĩ, y tá, người đầu tiên ôm đứa nhỏ chính là cha của đứa nhỏ, đem tai đứa nhỏ áp sát vào lòng anh.

Trác thiệu hoa gần như đã cứng đờ khi nhận lấy đứa nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhúm nhỏ xíu hồng hồng , chỉ có một túm tóc nhỏ che trước trán, bắt gặp ánh mắt của Trác Thiệu Hoa, cặp mắt đang nhắm chặt kia chầm chậm mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau?

Oa —– tiếng khóc vang dội làm cho Trác Thiệu Hoa sợ đến toát mồ hôi, anh căng thẳng nhìn về phía thím Đường đang đứng phía sau.

Thím Đường nói: không có việc gì, nhóc con có thể đói bụng rồi.

Anh nói: nhanh lên, cho nó ăn chút gì đi.

Thím Đường cười: không, để đứa bé đói một lúc đã, để những thứ còn tồn lại trong bụng đứa bé khi còn trong bào thai được thải hết ra ngoài hãy cho đứa bé uống sữa.

Không sao đúng không?

Đừng lo, thằng nhóc khỏe mạnh như vậy, có thể chịu đói bảy ngày mà!

Lòng Trác Thiệu Hoa cảm thấy có cảm giác kỳ lạ, như bị ai cào một cái, thật đau lòng, đau lòng vì khuôn mặt cau có của thằng nhóc vì phải chịu đói, đau lòng vì nó chỉ biết khóc ngoài ra không biết làm gì để biểu đạt ý muốn của mình.

Lần đầu tiên, chân thật khẩn thiết, Trác Thiệu Hoa cảm thấy được vật nhỏ xíu này, không phải một quả trứng thụ tinh, đứa nhỏ đang nằm trong lòng anh, với anh chung một nhịp thở, là cốt nhục của anh, là sinh mệnh của anh.

Trác Thiệu Hoa ôm đứa nhỏ trong lòng, nhìn Gia Hàng vừa mới tỉnh dậy sau khi hết thuốc gây mê.

Gia Hàng gọi thằng nhóc là Phàm Phàm, Trác Thiệu Hoa đặt tên đầy đủ là Trác Dật Phàm.

Từ bệnh việc trở lại tứ hợp viện, anh nói với thím Đường buổi tối anh sẽ trông Phàm Phàm.

Miệng thím đường mở rộng đến mức có thể nhét được một quả trứng, “Thiếu tướng Trác, buổi tối phải cho uống sữa, phải thay bỉm, phải. . . . . .”

Trác Thiệu Hoa khoát tay, “Tôi có thể từ từ học.” Anh đã bỏ qua Phàm Phàm sáu tháng, nếu lại xa lánh nó, anh lo lắng Phàm Phàm sẽ xem anh là một người xa lạ mất.

Nửa đêm đầu, Phàm Phàm rất ngoan. Nửa đêm về sáng, mặc dù đã cho uống sữa, đã thay bỉm, cu cậu vẫn khóc mãi không thôi, giống như có bao nhiêu khí lực thì dùng bấy nhiêu, đầu toàn là mồ hôi.

Trác Thiệu Hoa đành phải ôm Phàm Phàm xuống giường đi đi lại lại trong phòng, nhưng chẳng làm được gì.

Tiếng khóc của Phàm Phàm làm cho anh cảm thấy lo lắng, anh khẽ thở dài theo: “Aizz, Gia Hàng. . . . . .” Có Gia Hàng ở đây có phải sẽ tốt hơn không?

Tiếng khóc yếu dần.

Trác Thiệu Hoa sửng sốt, sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại: Gia Hàng, Gia Hàng…

Cái tên này giống như ma chú vậy, làm cho Phàm Phàm một lần nữa chìm vào mộng đẹp.

Trác Thiệu Hoa khẽ thở dài.

Có lẽ vì nằm trong bụng Gia Hàng, Phàm Phàm đối với cái tên này rất quen thuộc thân thiết, nghe được liền cảm thấy được an toàn, hạnh phúc?

Lần đầu tiên đi tiêm vắc xin, y tá tiêm vào, Phàm Phàm miệng méo xệch, mắt ngân ngấn nước nhưng không rơi ra. Khi Trác Thiệu Hoa nhìn thấy thân ảnh đứng trước cửa, gọi: Gia Hàng.

Phàm phàm ưỡn bụng, dáo dác nhìn mọi hướng xung quanh, vừa nghe giọng nói mang theo ý cười đó, Phàm Phàm đột nhiên khóc thét lên.

Thiệu Hoa không thể không thừa nhận, ở trong lòng Phàm Phàm, thằng nhóc này xem trọng Gia Hàng hơn anh. Có chút không cam lòng, rõ ràng anh yêu thương Phàm Phàm cũng không ít.

Sau đó, anh mới từ từ nhận ra, chuyện này cũng không là gì cả, chuyện làm cho anh đố kị còn rất nhiều.

Phàm phàm đã sớm biết đứng , mặc kệ mọi người dỗ thế nào, Phàm Phàm cũng không chịu bước đi. Mãi cho đến lúc sinh nhật một tuổi, vì chúc mừng sinh nhật cu cậu, trong nhà có rất nhiều khách đến thăm. Dì Lữ chuẩn bị rất nhiều quà tặng để cu cậu lựa chọn.

Phàm phàm giống như trăng sáng giữa vô số vì sao bị mọi người vây quanh, kẹt một tiếng, cửa viện mở ra, mọi người theo bản năng hướng ánh mắt nhìn về phía đó.

Một người đi đã bảy tháng trời đang đứng trước cửa. Không có một chút mệt mỏi nào, nhè nhẹ mỉm cười, giống như chỉ vừa đi dạo phố về.

Mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, Phàm Phàm đã phát hiện ra vui mừng hô to: “Mẹ…. Mẹ…..” Cu cậu giang rộng hai tay ra.

Gia Hàng là lễ vật mà Phàm Phàm lựa chọn.

Buổi tối hôm ấy, Phàm Phàm vẫn dính lấy Gia Hàng mãi không buông, ngay cả Gia Hàng đi tắm rửa cu cậu cũng đi theo. Trác Thiệu Hoa muốn cùng Gia Hàng trò chuyện mấy câu, Phàm Phàm dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, muốn Gia Hàng hôn.

Vất vả lắm mới lừa được Phàm Phàm đi ngủ, đêm khuya yên tĩnh . Phòng khách và thư phòng sớm đã sửa chữa xong, việc trang hoàng cũng đã hoàn thành, hiện tại phòng ngủ chính cực kỳ to . Trác Thiệu hoa nhẹ nhàng ôm Gia Hàng hướng về phòng ngủ chính, mấy tháng tương tư cỏ dại đã tràn lan*, anh phải từng chút từng chút nói cho Gia Hàng nghe.

* Cỏ dại tràn lan (nguyên văn: 泛滥成灾 – nước tràn thành lụt ẩn dụ ý nói nhiều chuyện xảy ra làm ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.)

Nụ hôn nóng bỏng di chuyển từ tai đến cổ cô, hai tay Gia Hàng nhanh chóng vội cởi cúc quần của Thiệu Hoa, đêm yên tĩnh, chợt có tiếng lục lạc vang lên.

Ba mẹ Gia Hàng tặng cho Phàm Phàm một cái lục lạc bằng bạc, đeo ở mắt cá chân, nói làm như vậy có thể dụ dỗ Phàm Phàm học đi.

Hai người nhìn nhau, quần áo còn chưa kịp sửa sang lại, cùng nhau rời khỏi giường. Mở cửa phòng ngủ ra, tiếng lục lạc vang lên từ phía cái giường nhỏ đang hướng về phía này.

Cu cậu đi rất nhanh, trọng tâm không vững, nhưng không hề vấp ngã, chạy một mạch lao thẳng vào lòng ngực Gia Hàng hai tay gắt gao ôm chặt cổ cô.

“Nhóc thối, con đi được rồi sao?” Gia Hàng vui mừng không thôi, đem cu cậu ôm thật chặt.

Cu cậu chỉ mặc một bộ quần áo lót, cái giường nhỏ không cao, cu cậu ôm cái gối cùng nhau rơi khỏi giường, không biết là có bị đau ở đâu hay không, nhưng vẫn không khóc một tiếng.

Hiển nhiên, cu cậu được ngủ giường lớn, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực mẹ, cái chân nhỏ xíu thì đặt lên bụng của cha, nhìn trái, nhìn phải, cười mãn nguyện đi vào giấc ngủ.

Trác Thiệu Hoa vươn tay, lặng lẽ cùng Gia Hàng mười ngón tay đan vào nhau, đó là cử chỉ thân mật duy nhất sau một thời gian dài xa cách.

Cũng không phải lần đầu tiên , không có gì là buồn phiền, đã trở thành thói quen rồi!

Gia Hàng có một kì nghỉ dài hạn hai tháng, gần như toàn bộ thời gian đều dành cho Phàm Phàm. Nỗi nhớ tương tư mà Trác Thiệu Hoa phải chịu vẫn chưa thể nói ra.

Buổi chiều thứ sáu, Gia Hàng mặc trang phục thể thao, Phàm Phàm cũng mặc một bộ quần áo trẻ con cùng kiểu với cô, hai người đi đến sân vận động xem đấu bóng. Trác Thiệu Hoa đứng bên cạnh hai người, cảm thấy chính mình chẳng ra làm sao cả. Nhưng mà phải đành chịu, anh thật sự lo lắng hai người bọn họ sẽ bị lạc trong đám người.

Ngày đó, trận đấu diễn ra giữa hai đội là Thượng Hải và Sơn Đông. Gia Hàng là fans hâm mộ của đội Thượng Hải, mỗi lần nhìn thấy tuyển thủ nhảy lên ném bóng là lại thét đến chói tai, anh có thể hiểu được. Còn Phàm Phàm không biết đội nào là đội nào, nhưng mỗi lúc Gia Hàng hò hét, cu cậu lặp tức phe phẩy trái bóng nhựa trong tay, cũng bi bô không ngừng, vẻ mặt còn cực kỳ phấn khích. Hai mẹ con họ cứ như thế nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả thợ quay phim cũng mang ống kính hướng về nơi này, hai người họ trở nên đặc biệt nổi bật giữa đám đông.

Trác Thiệu Hoa đứng sang một bên, hận không thể cùng với hai mẹ con họ phân rõ giới hạn.

Bình luận viên hô to: Fans hâm mộ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của đội Thượng Hải đã xuất hiện.

Gia Hàng ôm lấy Phàm Phàm, hướng về phía mọi người vẫy tay chào hỏi, Phàm Phàm cười đến ngây ngô, Trác Thiệu Hoa vỗ ngực, nơi đó thật sự bị tổn thương sâu sắc.

Trác Thiệu Hoa suy nghĩ, nhóc thối đó có phải sinh ra để thu hút sự chú ý của người khác hay không.

Phàm Phàm chơi đùa đến giữa trưa, thực sự đã mệt mỏi, chưa về đến nhà đã ngủ mất.

Đêm nay, Trác Thiệu Hoa cuối cùng cũng trút được hết nỗi khổ tương tư, dùng ngôn ngữ cơ thể, hướng về Gia Hàng thổ lộ tất cả.

“Rõ ràng là vợ chồng quang minh chính đại, vì lý do gì lại trở thành thế này…” Trác Thiệu Hoa than nhẹ, từ “lén lén lút lút” này thật là không biết phải nói thế nào. Nhìn người phụ nữ nằm trong lòng mình, cảm thấy yêu thế nào cũng không đủ.

Gia Hàng mệt mỏi trở mình, hướng về ngón tay anh, đột nhiên ngẩng đầu, “Quang minh chính đại sao ?”

Anh không nói gì.

“Lén lút sinh ra Phàm Phàm, lừa gạt bố mẹ đi đăng kí. Thủ trưởng, chúng ta dường như không phải thật sự quang minh nha!”

Trác Thiệu Hoa trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói: “Vậy tháng sau đi Phượng Hoàng cầu hôn, chúng ta làm lại từ đầu.”

NGOẠI TRUYỆN 2

Tháng sau là năm mới rồi , vài ngày sau Trác Thiệu Hoa nói hay là chúng ta tới Phượng Hoàng đón tết.

Gia Hàng thật sự bị tin vui này làm cho kinh ngạc không thôi, trước tiên cô gọi điện thoại cho ba mẹ, tiếp theo lại gọi cho Gia Doanh. Gia Doanh đang tiếp khách hàng, nghe xong lời của Gia Hàng cô chỉ nói một câu lát chị gọi lại cho em.

Người gọi lại cho cô là Tử Nhiên, Tử Nhiên không đổi được cách xưng hô, vẫn tiếp tục gọi Gia Hàng là dì, nhưng nó suốt ngày cứ yêu cầu Phàm Phàm phải gọi nó là cậu.

Từ “Cậu” này phát âm thật không được tự nhiên lắm, Phàm Phàm mỗi lần nhìn thấy Tử Nhiên đều nhíu chặt mi, đột nhiên giương đôi mắt tròn vo như hình quả cầu nhìn Tử Nhiên. Gia Hàng giễu cợt Tử Nhiên là hình “Cầu” khiến Tử Nhiên vô cùng tức giận.

“Dì, ba con đã đặt vé máy bay, nhà con sẽ ngồi máy bay về thăm ông bà ngoại .” Tử Nhiên chưa bao giờ được ngồi máy bay, cảm thấy rất hưng phấn.

Gia Hàng giậm chân, “Chờ chúng ta cùng đi!”

“Ba con nói ba người nhà con đi trước tới đó giúp đỡ ông bà ngoại chuẩn bị, ông bà ngoại tuổi đã cao rồi”.

“Có cái gì mà phải chuẩn bị trước, có gì ăn đó!”

“Không giống như vậy, con rể mới lần đầu tiên về nhà, dù sao cũng phải long trọng một chút!” Tử Nhiên trả lời như ông cụ non.

Gia Hàng thiếu chút nữa đã nằm dài trên đất, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, ờ thì ra là con rể mới đã tan tầm trở về nhà.

Thủ trưởng đứng đắn như vậy, hiện tại về đến nhà, chỉ cần trong phòng chỉ có anh và cô, tự nhiên anh sẽ đưa tay đem Gia Hàng ôm chặt vào lòng, sau đó hôn thật sâu, rồi mới chịu đi thay quần áo, rửa tay, nói chuyện gia đình.

Gia Hàng thề, cô tuyệt đối không có “quyến rũ” anh, cũng không có ám chỉ anh về phương diện này.

Hoàn toàn là do thủ trưởng tự giác.

Ninh Mông đã trải qua n lần yêu đương, cô nói cho dù là dạng đàn ông nào, chỉ cần cùng bạn kết hôn, sinh con rồi thì anh ta sẽ không còn cảm thấy tất cả những ̣điểm tốt đẹp nhất trên cơ thể của bạn nữa. Nói cách khác đối với anh ta bạn đã không có sức hấp dẫn , nhưng anh ta vẫn nguyện ý tiếp tục cùng bạn đi tiếp con đường, đơn thuần chỉ là trách nhiệm, thân tình, hoặc là nói anh ta bị “bất lực”. Bởi vì nếu đổi một người phụ nữ, cuối cùng cũng có cảm giác như vậy, tội gì gây sức ép cho chính mình!

Xem ra, Trác Thiệu Hoa là ngoại lệ, bọn họ hiện tại giống như đang ở thời kì yêu thương nồng đậm.

“Dì Lữ hôm nay có ra ngoài mua đồ không?” Trác Thiệu Hoa đã đưa danh sách những đồ cần mua cho dì Lữ, đối với lễ vật ra mắt trưởng bối, anh không hiểu biết nhiều lắm, mà Âu Xán dường như cũng không phải là người biết chuẩn bị những việc này.

Gia Hàng gật đầu, “Tất cả đều để ở nhà ăn rồi. Em cảm thấy thật phiền phức, có một số thứ ở trấn Phượng Hoàng cũng bán, đến đó có thể mua được cũng giống nhau mà, nếu không có thể trực tiếp đưa tiền cũng được.”

Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, bạn thân của lễ vật thì không có ý nghĩa gì, trọng yếu chính là cái tâm của người tặng.

“Đúng rồi, Tiểu Dụ hôm nay đã giúp dì Lữ và thím Đường mua vé xe lửa về nhà rồi. Thủ trưởng, chúng ta có phải sẽ được ngồi máy bay quân dụng hay không?” Gia Hàng mơ mộng.

Trác Thiệu Hoa bật cười, “Đây là dùng cho hoạt động quân sự gì ư?”

Gia Hàng bĩu môi.

“Vé máy bay anh đã đặt rồi. Phượng Hoàng không có sân bay, sân bay cách Phượng Hoàng gần nhất chính là sân bay Đồng Xuyên, Bắc Kinh có tuyến bay đến đó, rất thuận tiện.”

“Chị hai và anh rể cũng đi máy bay về.”

“Anh biết.”

“Sao anh biết được?”

“Anh rể và anh đã nói chuyện qua điện thoại rồi.”

Gia Hàng “ờ” một tiếng, thủ trưởng và anh rể bây giờ liên lạc với nhau rất thường xuyên.

Ban đầu Lạc Giai Lương muốn mua một chiếc xe máy làm phương tiện đi lại, nhưng mà nghĩ lại sau này muốn chở Phàm Phàm đi đâu, ngồi phía sau xe máy vừa lạnh lại vừa không an toàn, nên anh đã đến thị trường bán xe hơi cũ, chọn cho mình một chiếc Regal màu đen. Nhờ Trác Thiệu Hoa theo làm cố vấn cho anh.

Lạc Giai Lương bây giờ làm chuyện gì, đều điện thoại nói cho Trác Thiệu Hoa biết, kể cả chuyện công việc cũng vậy. Anh ấy vẫn làm ở văn phòng chủ nhiệm, không đổi việc khác. Có một lần cuối tuần anh ấy gọi Trác Thiệu Hoa và Gia Hàng về nhà anh ăn bánh chẻo, Trác Thiệu Hoa không điện thoại báo trước mà trực tiếp đến cơ quan đón Lạc Giai Lương. Buổi tối hôm đó, Lạc Giai Lương đặc biệt xúc động, uống rất nhiều rượu, ánh mắt nhìn Trác Thiệu Hoa tràn đầy hãnh diện.

Gia Doanh nhỏ giọng nói: nhìn bộ dạng đắc ý của anh rể em xem, về sau có lẽ sẽ ỷ thế hiếp người.

Lạc Giai Lương rõ ràng nghe thấy được, vỗ ngực: Anh sẽ ỷ lại vào hào quang của Thiệu Hoa? Anh sẽ khiến cho những kẻ chỉ biết coi thường người khác hiểu rằng, anh Lạc Gia Lương tuy là một người bình thường nhưng Hàng Hàng, Thiệu Hoa, Tử Nhiên nhà ta là những người rất xuất sắc. À! Quên mất, còn có Tiểu Phàm Phàm của chúng ta nữa, vừa đáng yêu lại thông minh hiểu chuyện, mấy người chỉ biết coi thường người khác đó có sinh ra được không? Ông ngoại nói có đúng hay không, Phàm Phàm?

Lạc Giai Lương mang gương mặt đỏ hồng của mình đến trước mặt Phàm Phàm.

Phàm phàm vươn cái tay nhỏ bé sờ sờ lên mặt Lạc Gia Lương, cực kỳ phối hợp bi bô ờ ờ hai tiếng.

Dì Lữ và thím Đường cũng cực kì vui vẻ, cả nhà Trác Thiệu Hoa đón năm mới ở trấn Phượng Hoàng, họ cũng có thể về nhà để đoàn tụ với gia đình, cho nên việc cần làm trước khi mừng năm mới là dọn dẹp, trang hoàng lại nhà cửa . Tứ hợp viện cả ngày đều ngập trong không khí vui vẻ.

Trác Thiệu Hoa đến cơ quan xin nghỉ phép.

Trước khi đi, cả nhà ba người đến chỗ ông Trác Minh một chuyến. Ông Trác Minh ôm Phàm Phàm, cùng chơi đùa với con mèo. Phàm Phàm hình như không thích con mèo của bà Âu Xán, chỉ cần nó tiến tới, liền giơ cái tay bé xíu lên, dùng sức đánh vào nó. Âu Xán ngồi một bên nhìn thấy, mày không biết đã nhíu lại mấy lần. Con mèo chỉ cần nhìn thấy Phàm Phàm, liền kêu ‘meo’ một tiếng rồi bỏ trốn mất dạng.

Trác Minh chỉ nói cho ông gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến ba mẹ Gia Hàng.

Bà Âu Xán mang ra năm hộp quà, có hai hộp là nhân sâm, một hộp đựng một chiếc đồng hồ đeo tay, hai hộp còn lại một cái đựng chiếc vòng ngọc một cái đựng máy tính xách tay.

Nhân sâm là tặng cho ba mẹ Gia Hàng, đồng hồ tặng cho Lạc Gia Lương, vòng ngọc là tặng Gia Doanh, máy tính xách tay dành tặng Tử Nhiên. Bà Âu Xán nói nhàn nhạt, ung dung đẹp đẽ quý phái, nhìn nét mặt không thể đoán ra được trong lòng bà đang nghĩ gì.

Gia Hàng quay đầu nhìn Trác Thiệu Hoa.

“Cám ơn ba mẹ!” Trác Thiệu Hoa mỉm cười.

Gia Hàng trộm đá chân Trác Thiệu Hoa, anh không để ý tới, bảo Tiểu Dụ đến nhận mấy cái hộp quà.

“Cưới con gái nhà người ta đâu dễ dàng như vậy.” Ông Trác Minh nhướn mi, muốn hôn Phàm Phàm. Phàm Phàm đẩy mặt ông ra, sợ chòm râu chạm vào nó. “Đây là quà gặp mặt, sau đó còn phải tặng lễ kim”

Gia Hàng mở to mắt, “Đại thủ trưởng, ý người là sẽ tổ chức đám cưới sao?” Cười chết người mà, Cho Tiểu Phàm Phàm làm hoa đồng ư?

“Ta đã đi tìm công ty tổ tức hôn lễ rồi, dự định là vào tháng hai này.” bà Âu xán nói.

Gia Hàng tử trận hoàn toàn.

Trên đường về nhà, cô vẫn cúi đầu, Trác Thiệu Hoa nói chuyện với cô, cô cũng không trả lời.

“Em còn có yêu cầu gì muốn nói với anh không?” Chờ Tiểu Phàm Phàm ngủ say, Trác Thiệu Hoa lại lén lút như kẻ trộm ôm cô trở về phòng ngủ chính.

“Thủ trưởng, em thực sự nhìn không ra, anh lại là người dung tục đến vậy.” Cô bị nói là tiểu tam, bị khinh bỉ là có thai khi chưa kết hôn, tiếp theo đường đường chính chính nhập thất đã khiến cho người đời phải đố kị rồi, hiện tại lại tổ chức một cái đám cưới long trọng, thực sự là ra vẻ ta đây, giống như muốn chứng tỏ với cả thế giới về chiến thắng của bản thân mình vậy.

Trác Thiệu Hoa xoay mặt Gia Hàng lại, nhìn thẳng vào mắt cô : “Gia Hàng, những chuyện này là chuyện cần thiết em nhất định phải có.” Anh không muốn giữa họ có chuyện gì nuối tiếc. Việc có thể làm cho người con gái này, anh sẽ từng chút, từng chút bù đắp cho cô.

“Anh đã từng nghĩ qua cảm nhận của ba mẹ Giai Tịch chưa?” Gia Hàng than nhẹ.

“Gia Hàng, chúng ta đến với nhau, không làm tổn thương bất kỳ một ai.” Trác Thiệu Hoa trả lời Gia Hàng rõ ràng từng chữ một. “Bọn họ có thể không hiểu, nhưng chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng, em cần gì phải để ý đến những vấn đề này?”

Trên thực tế, Gia Hàng mới chính là người bị tổn thương. Chỉ có điều người con gái này rất ít đề cập đến chuyện mang thai hộ, bởi vì chuyện này chỉ là nhỏ nhặt không đáng nói.

Cô tựa đầu, chôn mặt vào ngực anh, gắt gao ôm chặt thắt lưng anh, “Thủ trưởng, ngày mai chúng ta mang Phàm Phàm đi thăm mộ Giai Tịch đi!”

 Phiên ngoại 3

Nghĩa trang trắng xóa một vùng, những cây tùng bách xanh biết đều bị tuyết bao phủ.

《Phi thành vật nhiễu 》Lí Hương Sơn khi còn sống đã từng đến quan sát nghĩa trang này, nói: cái gì tất cả mọi người đều chôn chung một chỗ. Lúc còn sống chen chúc nhau, chết đi vẫn người đè lên người.

Nếu không có thủ trưởng dẫn đường, chỉ cần đi ngang mỗi cái mộ bia nhìn qua một lần, hình dáng và quy cách hoàn toàn giống nhau, Gia Hàng thật sự sẽ không tìm được mộ Giai Tịch ở đâu.

Ảnh chụp của Giai Tịch trên bia mộ là một tấm ảnh có góc chụp nghiêng, trên lưng cô mang một cây kẹp vẽ, tóc dài tung bay, quần bó sát, áo sơ mi rộng rãi, sau lưng là nước chảy dập dờn, hoa lau nhẹ nhàng đung đưa, có thể là lúc đi vẽ thực tế. Cảnh vật ở đây rất đẹp, Giai Tịch cười thật sự rất dịu dàng. Gia Hàng nghĩ nếu đổi lại mình, không phải khoa tay múa chân, giống như tư thế đang bay lượn, thì cũng là đưa ngón tay lên, làm điệu bộ chiến thắng, miệng phải ngoác đến tận mang tai.

Đây chính là người và người khác nhau.

Giai Tịch thích yên tĩnh, hiện tại lại ở một nơi náo nhiệt thế này, không biết có quen không?

Gia Hàng đặt bó hoa cúc trắng trên tay xuống, cuối xuống đặt lên mộ bia ba bông. Cô quay đầu lại, Trác Thiệu Hoa ôm Phàm Phàm đứng ở phía sau. Nơi này nằm ở vùng ngoại ô, xe đậu lại thật lâu. Gió có vẻ rất lớn, lại không có chỗ tránh, trời lại có tuyết rơi, Trác Thiệu Hoa sợ Phàm Phàm bị lạnh, đứng che gió cho nó, kéo mũ xuống che lại thật cẩn thận. Phàm Phàm nhìn không thấy bên ngoài, giống con côn trùng bé nhỏ ẩn nấp trong cái áo khoác.

“Để em ôm Phàm Phàm.” Gia Hàng không cẩn thận hít phải ngụm không khí lạnh như băng, cô cảm thấy cả người đều lạnh cóng như mất hết cảm giác. Gia Hàng không nhìn thấy nét mặt của Trác Thiệu Hoa.

Rất kỳ lạ, cô không phải đố kỵ, nhưng cô lại sợ nhìn thấy nét mặt bi thương của thủ trưởng.

Gia Hàng giấu mặt mình sau khuôn mặt của Phàm Phàm, nhìn Phàm Phàm nói: “Phàm Phàm, mẹ Giai Tịch đang ngủ ở đây. Nếu không có cô ấy, Phàm Phàm cũng sẽ không thể trở thành bé cưng của ba mẹ đâu nha!”

Cô phải thừa nhận đây là sự thật. Nếu Giai Tịch không bị bệnh tim tái phát mà qua đời, hiện tại người ôm Phàm Phàm chính là Giai Tịch. Có thể khắng định Giai Tịch yêu thương Phàm Phàm không ít hơn cô, bởi vì Giai Tịch yêu  thủ trưởng. Nếu như không có Giai Tịch, chắc là cô đã đi Havard rồi!

Trác Thiệu Hoa phủi phủi lớp tuyết trên mộ bia, lùi về sau mấy bước, anh khom người, nói: “Giai tịch, đã lâu không gặp! Mùa đông ở Bắc Kinh vẫn như trước kia khô hanh, ngày nào cũng bận rộn như vậy. Chỉ có chút khác biệt chính là, trong nhà náo nhiệt hơn những năm trước. Anh và Hàng Hàng đã kết hôn, con của anh và cô ấy là Phàm Phàm đã được một tuổi, nó là một tên vô lại thật sự nghịch ngợm, nhưng mọi người đều cam tâm tình nguyện để nó chọc phá. Anh là người hạnh phúc, Giai Tịch, hy vọng em ở bên kia cũng hạnh phúc. Năm mới vui vẻ!”

Phàm Phàm nghe thấy Trác Thiệu Hoa nhắc tới tên mình, lại cuống cuồng lên, đầu lắc lư càng mạnh. Gia Hàng đành phải đem dây kéo kéo xuống một chút, đôi mắt to đen láy nhìn xung quanh muốn dò xét gì đó, thoáng nhìn thấy bức ảnh trên bia mộ. Ánh mắt dừng lại trên ảnh, không hề chớp mắt, không cười, không nói gì. Cảnh vật xung quanh có chút xa lạ lại nghiêm trang làm Phàm Phàm cảm thấy có chút căng thẳng.

“Phàm Phàm, đến chào mẹ Giai Tịch đi!” Trác Thiệu Hoa ôm Phàm Phàm, lễ nghi vậy là được rồi.

“Mẹ, mẹ!” bây giờ Phàm Phàm gọi mẹ rất trôi chảy, cu cậu quay về sau nhìn Gia Hàng, muốn Gia Hàng ôm. Đây mới là mẹ, ‘người kia’ không phải .

Gia Hàng khoát khoát tay, để Trác Thiệu Hoa và Phàm Phàm đi trước

Trác Thiệu Hoa nhìn cô nói: “Đừng ở lại lâu quá, trời lạnh.”

Gia Hàng gật đầu, nhìn thấy bọn họ đi xuống mấy bậc thang, lúc này mới quay lại.

“Giai Tịch, tôi biết nói điều này thật đạo đức giả, nhưng tôi vẫn muốn nói một tiếng: Cám ơn!”

Cô không muốn nhớ lại chuyện Giai Tịch tìm đến mình chỉ vì mục đích là mang thai hộ. Lúc đó, cô cảm thấy được Giai Tịch đối với cô là thật lòng quan tâm, từ thâm tâm cô cũng là nguyện ý mang thai hộ cho Giai Tịch. Xem Giai Tịch giống như một thiên sứ, có thể đoán trước vận mệnh, biết được cô sẽ cùng thủ trưởng yêu nhau, muốn tác thành. Nhưng trong hoàn cảnh bình thường, không có cách nào gặp được nhau, vì thế mới an bài phương thức đặc biệt như vậy.

Cho nên cô phải nói tiếng cám ơn!

Gia Hàng lại một lần nữa nhìn Giai Tịch, sau đó vẫy tay rời khỏi.

“Chúc hai người hạnh phúc!”

Gia Hàng ngẩn ra, bên tai dường như vừa nghe được một tiếng cười.

Cô quay đầu lại, mộ bia vẫn lặng im đứng đó, Giai Tịch cười dịu dàng. À, thì ra là tiếng gió

Trên đường trở về, Trác Thiệu Hoa lái xe, Gia Hàng và Phàm Phàm ngồi ở phía sau. Trong xe thật ấm áp, cởi bỏ cái áo khoác nặng nề ra, Phàm Phàm hào hứng bò vòng vòng trên đùi Gia Hàng. Gia Hàng che cho Phàm Phàm sợ cu cậu bị ngã, một mặt lại im lặng nhìn về phía thủ trưởng.

Bởi vì trên đường có tuyết rơi nên có chút trơn trượt, Trác Thiệu Hoa vẫn chăm chú lái xe, cô không nhìn ra được ở anh có gì khác thường.

“Thủ trưởng, anh có thường mang phụ nữ ra so sánh với nhau không?”

“Thành Công rất giỏi về khoản này.” Anh và Thành Công đi ra ngoài, một nửa thời gian của Thành Công đều dùng ánh mắt để đánh giá phụ nữ. Trác Thiệu Hoa nhìn Thành Công hăng hái nói xong, có lúc cũng sẽ quay đầu lại liếc mắt một lần, anh không phát hiện ra có gì khác biệt.

“Người em muốn hỏi là anh!” Cô mang tên vô lại đang bò đến gần kính xe trở vào lòng, nắm lấy cánh tay nhỏ xíu của nó, không cho nó làm loạn.

“Người đang ngồi trong xe này chẳng lẽ không phải là phụ nữ sao?” Trác Thiệu Hoa nhướng mày trả lời.

Cô đảo mắt nhìn anh với vẻ khinh thường, nói chuyện với anh thật sự là phí sức, thôi bỏ đi.

Ngày hôm sau đi đến trấn Phượng Hoàng, dì Lữ đi kiểm tra lại số hành lý đã chuẩn bị, trước khi đi ngủ còn chạy đến chỗ Tiểu Dụ nhắc lại giờ chuyến bay khởi hành.

Ngược lại Gia Hàng và Phàm Phàm đã đi ngủ ngủ từ sớm. Phàm Phàm rất vui vẻ, lại được ngủ giường lớn. Cánh tay nhỏ bé của nhóc thối này dang rộng, chiếm cứ cả một vùng rộng cho mình, Gia Hàng nằm cuộn tròn trên giường.

Trác Thiệu Hoa ở thư phòng đọc sách, nửa đêm trở lại giường. Tên vô lại đang ngủ, anh cẩn thận ôm Phàm Phàm đặt vào trong chăn, sau đó vén chăn bên phía Gia Hàng chui vào.

Gia Hàng mơ màng, mở mắt, lẩm bẩm nói: “Ngủ đi!”

Anh không nói lời nào, môi và tay bắt đầu hành động. Gia Hàng bỗng chốc đã mở mắt ra, bộ ngực Trác Thiệu Hoa giống như một bức tường, khuôn ngực chìm trong ánh sáng lờ mờ trong phòng, khuôn mặt cũng mờ mờ không nhìn rõ. Trong bóng tối, ánh mắt của anh đặc biệt loes sáng.

“Anh điên sao, Phàm Phàm đang ở đây!” Gia Hàng nhẹ giọng nói, bắt lấy cánh tay đang thăm dò dưới bụng cô.

Anh đã nhanh như chớp di chuyển cánh tay mình nhẹ nhàng hướng tới mở tay của cô ra, nửa giây sau đã hôn được miệng cô, chặn lại tất cả nhưng lời cô chuẩn bị nói. Trác Thiệu Hoa giống như đói khát đã lâu, vội vàng ‘xử lý’ cao lương mĩ vị ngay trước mắt.

Giống như không thể đợi được nữ, lại giống như muốn trừng phạt.

“Thủ trưởng…” Hôn thật lâu, Trác Thiệu Hoa mới buông tha cho môi cô, Gia Hàng vội vàng ân hận nói, “Em sai rồi.”

Trác Thiệu Hoa có chút thở gấp, “Sai ở chỗ nào?”

“Em không nên ‘ăn dấm chua’ vô căn cứ, cũng…không nên giận dỗi với anh.” Thật xấu hổ, rõ ràng là cô muốn đi thăm Giai Tịch, sau đó, bản thân lại tỏ ra khó chịu.

Đứa nhỏ này xem như thông minh, “Vấn đề này, hình như chúng ta đã từng thảo luận qua rôi. Anh nói mặc kệ là ở giai đoạn nào, mặc kệ là vì yêu hay là xuất phát từ trách nhiệm, đạo đức, trong mắt anh chỉ có một người phụ nữ.”

Giai Tịch là Giai Tịch, Gia Hàng chính là Gia Hàng, anh sẽ không lẫn lộn, cũng sẽ không thể không từ bỏ được. Đứng trước mộ Giai Tịch, anh đã nói hết tất cả một cách thẳng thắng.

“Vậy anh và em sống chung với nhau, là yêu em hay vẫn là xuất phát từ trách nhiệm?” Cô hỏi một cách dè dặt.

“Đương nhiên là trách nhiệm.” Hạnh phúc cũng là một loại trách nhiệm.

Gia Hàng mím cái môi bị thương của mình “Em. . . . Em không xứng đáng nhận được tình yêu của anh sao?”

“Vậy em có yêu anh không?”

Đôi mắt sáng của anh nhìn cô thật nóng bỏng, Gia Hàng mặt đỏ , nói như vậy, khi cô nói chuyện, hình như đã nói ra rồi, nhưng lại giống như cố tình hỏi vậy, không có ý định trả lời, giống như rất khó xử.

“Thủ trưởng, hôm nay anh cũng có sai.” Cô vội nói sang chuyện khác, “Anh cố ý ở trước mặt Phàm Phàm làm những chuyện ‘cấm trẻ em’ xem, không phải sao?”

“Vậy là ai đã cố tình mang tên vô lại này sang đây?” Anh khó khăn lắm mới dụ dỗ được tên nhóc đó ngủ ở giường ngoài.

Ờ thì… cô đuối lý .”Thiệu hoa. . .” Một tiếng gọi này còn hơn cả trăm ngàn câu trả lời khác, làm rung động tận đáy lòng.

Trác Thiệu Hoa thở dài, từ từ trượt xuống, đem cô ôm vào lòng, thì thầm nói: “Lần sau đừng nói những lời ngốc nghếch vậy nữa, anh yêu em, không phải vì chuyện này, mà là thật lòng yêu em.”

Ôi, thỏa mãn, hài lòng , thể xác và tinh thần đều thăng hoa .

Tuy rằng không trực tiếp nói ra nhưng cảm giác cứ như đi trên mây, vào thời điểm này có chuyện gì gợi tình bằng tình cảm mãnh liệt như lửa này đâu!

Đêm đông yên tĩnh, có thể làm cho con người ta nhiệt tình như lửa, cũng có thể dịu dàng như thi ca, ở bên tai nhẹ nhàng ngâm xướng, thấm vào tận đáy lòng…

Lúc đến sân bay Đồng Nhân thì đã là buổi chiều, vừa ra khỏi sân bay, liền nhìn thấy Lạc Gia Lương vẫy tay đón họ, Gia Doanh cũng đến.

“Nếu không phải không đủ chỗ ngồi, ba mẹ và Tử Nhiên cũng đến đây” Gia Doanh ôm Phàm Phàm, Lác Gia Lương nhanh chóng mang hành lý sắp xếp vào cốp xe.

Phàm Phàm lần đầu tiên đi máy bay, lần đầu tiên nhìn thấy những dãy núi nối tiếp nhau tít tắp, nhìn đến không chớp mắt, Gia Hàng gọi nó, nó cũng không phản ứng.

Trác Thiệu Hoa lần này đi xa cực kì kín tiếng, anh không muốn làm kinh động các đơn vị quân sự đang đóng quân ở đây, lần này đến trấn Phượng Hoàng mục đích chính là cầu hôn với Gia Hàng, tuy rằng trước đó đã kết hôn, sinh con.

“Chiếc xe này ở đâu ra vậy?” Gia Hàng hỏi.

Từ Đồng nhân đến Phượng Hoàng, hơn ba mươi km, đều là đường núi, không tốt lắm khai, không được tốt lắm.

“Mượn của một người hàng xóm. Trong nhà bây giờ người ngồi chật kín cả phòng, chờ đợi để được nhìn thấy Thiệu Hoa và Phàm Phàm.” Lạc Gia Lương nói.

Gia Doanh quay đầu lại nhìn Trác Thiệu Hoa, “Mọi người trong trấn muốn nhìn xem Gia Hàng đã lớn đến thế nào rồi, Gia Hàng đã kết hôn, sinh con, tất cả mọi người đều vui mừng cho nó.

Trác Thiệu Hoa mỉm cười, “Em biết, chị hai.”

Phượng Hoàng cũng có tuyết rơi, tất cả các tòa nhà đều được bao phủ bởi tuyết trắng, cổ thành được trang hoàng lộng lẫy giống như một thánh nữ thiêng liêng cao quý. Đi qua một con đường, có thể nhìn khách tham quan thích thú dùng máy ảnh chụp liên hồi.

“Phượng Hoàng vào mùa đông cũng có nhiều du khách, mỗi ngày đều có du khách ghé lại, vì vậy ba mẹ cũng hay làm nhiều món ăn cho họ.”

Gia Hàng chăm chú nghe Gia Doanh nói xong, phô trương nói: “Chuyện đó là tất nhiên rồi, ba mẹ làm đồ ăn tốt nhất mà. Thủ trưởng, anh có lộc ăn rồi.”

Trác Thiệu Hoa chỉ cười không đáp. Không cần nhiều lời, cũng có thể nhận thấy hương vị quê nhà thật nồng đậm, hương vị năm mới đã tràn ngập trong lòng anh.

Trong khách sạn nhỏ thật sự người đã ngồi chật kín, không khoa trương chút nào, trong mái hiên bên nhà đối điện cũng không ít người đang đứng đó.

Ông Gia dẫn Thiệu Hoa đến giới thiệu với hàng xóm và nhiều bà con thân thích. Gặp người nào, Trác Thiệu Hoa cũng đều lễ phép chào hỏi. Với đàn ông, anh tặng một điếu thuốc, còn với phụ nữ, anh cho một nắm kẹo.

Gia Doanh cười nói chàng rể mới có biểu hiện thật tốt, nhưng mà, người nổi bậc nhất vẫn là Tiểu Phàm Phàm.

Tiểu Phàm Phàm mãi mãi là nam diễn viên chính, cu cậu không hề sợ người lạ, cũng không ngượng ngùng, gặp người nào cũng cười, người nào muốn ôm nó, nó liền cho người đó ôm. Bà Gia muốn cười với nó, muốn nháy mắt với nó, muốn nó học tiếng mèo kêu, muốn hôn nó, cu cậu đều cực kì phối hợp, làm cho không khí trong phòng rộn rã đến mức có thể làm bay cả nóc nhà.

Mị lực của thằng nhóc ngay cả du khách cũng không chống lại được, vào nhà, điều đầu tiên nói không phải là muốn ăn chút gì, mà là hỏi: thằng nhóc đẹp trai đâu rồi?

Bà Gia mỗi ngày đều ôm Phàm Phàm đi dạo vài vòng trước cửa hàng, sự thật là Phàm Phàm cũng thích không khí ở đây, mấy buổi tối ở trấn Phượng Hoàng, nó có thể ngủ cùng Gia Doanh, cũng có thể ngủ cùng bà Gia, thậm chí Tử Nhiên cũng có thể ngủ với nó, mà Gia Hàng lại bị nó lạnh nhạt .

“Hàng Hàng, em xem Phàm Phàm thật ngoan, biết Thiệu Hoa chưa từng đến Phượng Hoàng, không làm phiền bọn em, cho hai người vui chơi thỏa thích.” Gia Doanh cười nói.

Gia Doanh bây giờ so với trước kia lạc quan hơn nhiều, rất ít khi nghe cô thở dài.

Gia Hàng nói Phàm Phàm chỉ biết chơi đùa, hết ăn lại uống.

Trác Thiệu Hoa nói, mọi đều nói nó với em hồi nhỏ giống nhau như đúc.

“Chẳng lẽ trên người nó có nhiều ưu điểm vậy sao?” Gia Hàng kêu to.

Trác Thiệu Hoa cười, “Đi đường cẩn thận.”

Hai người đang đi dọc theo bờ sông. Có thuyền nhỏ từ trước mắt chạy qua, thuyền phía trước có hai cái gác bằng trúc, có cá bơi lượn xung quanh. Nhìn thấy thuyền nhỏ, nhìn thấy nước sông trong suốt, nhìn thấy cổ thành in ngược trên bóng nước, nhìn thấy ở xa xa có ngọn núi bị tuyết trắng bao phủ, Trác Thiệu Hoa không khỏi buông tiếng cảm thán, “Thật đẹp!”

“Khi mùa xuân đến, nơi này đẹp hơn nhiều, trăm hoa đua nở trong thành Phượng Hoàng nơi nào cũng là hương hoa thoang thoảng.”

“Mùa hè thì sao?”

“Mùa hè, Phượng Hoàng vào buổi tối rất dễ chịu, có gió mát, có thể đi núi thám hiểm, nghe trống chiều chuông sớm*, chiều tối có thể ngồi ở quán bar cạnh bờ sông, nghe dàn nhạc diễn tấu, xem thả đèn, còn có thể có pháo hoa nữa. Buổi tối mùa hè ở Phượng hoàng là mùa của tình cảm mãnh liệt nhất.”

* Trống chiều chuông sớm: thành ngữ 暮鼓晨钟 (mộ cổ thần chung) ý nói trong chùa sáng tối đều có gõ chuông. Phật giáo có nói: sáng tối đêu phải gõ chuông, làm cho con người giác ngộ, cũng muốn nói “thần chung” ý chỉ “thời gian xoay chuyển”.

“Thủ trưởng, anh có muốn nhìn thấy cảnh tượng đó không?” Gia Hàng nghịch ngợm nói.

Trác Thiệu Hoa không cười, vẻ mặt hết sức chăm chú: “Anh không muốn tiếp nhận việc đó, anh cảm thấy tình yêu đơn thuần vẫn tốt hơn. Có lẽ nhiều năm sau nhìn lại nếu nghĩ đó là trách nhiệm cùng nghĩa vụ, cũng sẽ không phải hối hận với những vấn đề vụn vặt mà trong hiện thực phải đối mặt, đơn giản chỉ vì trong lòng thấy thích thì thích thôi, không chứa bất kì tạp chất nào. Em nói có phải không?”

“Nhưng đó là vấn đề vật chất, tình yêu đơn thuần như vậy có lẽ sẽ không chịu đựng được mưa giông bão táp.”

“Đừng nói là mưa giông bão táp, khoảng cách và hiểu lầm còn không vượt qua được, chỉ là chuyện em lo lắng là thời gian yêu nhau của chúng ta, có đúng vậy không?”

Gia Hàng chớp chớp mắt, thủ trưởng hôm nay có chút giống chuyên gia tư vấn tâm lý, không giống với anh thường ngày!

“Gia Hàng?”

“À, đương nhiên!” Nàng vội gật đầu.

Trác Thiệu Hoa nâng hai tay Gia Hàng lên, đưa đến môi mình, đặt lên đó một nụ hôn thân mật.”Gia Hàng, Án Nam Phi là thật lòng thật sự yêu chị hai. Trong hai tháng khi ông ấy và chị hai mất liên lạc với nhau, gia đình làm thủ tục đi du học cho ông ấy. Tình yêu của họ chưa trải qua được thử thách để trở nên kiên cường hơn, vì vậy mới dẫn đến kết cục như hôm nay. Chỉ nên trách ông Án Nam Phi không chịu trách nhiệm, hay là nên trách mắng ông ấy ích kỷ, bạc tình, chuyện này, chỉ có chị hai mới có quyền quyết định. Nếu ông Án Nam Phi biết em tồn tại trên đời, ông ấy tuyệt đối sẽ là một người cha tốt. Tha thứ cho ông ấy có được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro