PHIÊN NGOẠI TRẤN HỒN - PART 5,6,7,8 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Triệu Vân Lan nấn ná trong vô số thế giới con không biết đã bao lâu.

Mới đầu thế giới con chỉ là một vài cảnh tượng đơn giản như đường phố tan hoang hay thành thị không có ánh mặt trời, vùng ngoại ô tiêu điều hoặc ngập trong làn nước... xung quanh không hề có ai khác, thời gian tuần hoàn ngắn nhất là mười phút, dài nhất là ba ngày, chúng cũng chỉ phục chế những đồ vật không mấy quan trọng trên người y.

Thế nhưng sau đó thì thế giới con càng ngày càng rộng lớn và phức tạp hơn, trong đó bắt đầu xuất hiện những người khác, thậm chí là người mà y quen biết. Ví dụ như thế giới có đồng hồ Minh Giám, thời gian tuần hoàn là ba năm, cảnh tượng là kiếp trước của Triệu Vân Lan trong thời kì dân quốc.

Minh Giám là do Trấn Hồn lệnh chủ tiền nhiệm của Triệu Vân Lan - cũng chính là chuyển thế trước của y để lại. Lúc ấy y truy bắt một con yêu quái bắt giữ con tin, trong quá trình đó thì mặt đồng hồ bị đâm nát. Con tin là một đứa trẻ trong cô nhi viện. Sau khi xong chuyện, có một người đàn ông tự xưng là viện trưởng cô nhi viện tới đón đứa bé đi, thấy đồng hồ của y hỏng, hắn bèn chủ động nói mình quen biết một người thợ thủ công lành nghề rồi cầm đi sửa giúp y. Khi người ấy trả y chiếc đồng hồ thì nó đã trở thành pháp bảo Minh Giám có thể nối liền hai giới âm dương rồi.

Triệu Vân Lan thờ ơ đứng ngoài nhìn kiếp trước giống mình như đúc ngẫm lại chuyện này, rồi chạy đến cô nhi viện tìm viện trưởng. Y phát hiện ra viện trưởng là một bà sơ lùn tịt chứ không phải là người đàn ông giúp y sửa đồng hồ.

- Thẩm Nguy à... - Triệu Vân Lan nhìn kiếp trước của mình, nhớ đến lai lịch của chiếc đồng hồ trên tay rồi lắc đầu bật cười: - Đồ giấu đầu hở đuôi hư thân mất nết.

Càng về sau, thời gian của vòng tuần hoàn càng dài hơn, khi thời gian vòng lặp vượt quá năm mươi năm thì Triệu Vân Lan không còn là người đứng xem trong thế giới con nữa. Y phát hiện ra mình sẽ dùng một thân phận nào đó để dung nhập vào thế giới ấy, rồi đi theo kịch bản mà nó bày ra.

Những chuyện xảy ra trong thế giới con chưa chắc đã là kí ức của Triệu Vân Lan. Có một số cái gần giống kí ức trong kiếp nào đó của y, chỉ khác biệt đôi chút, cũng có một số thế giới con kì quái chỉ hiện lên vài đoạn nhỏ quen thuộc. Triệu Vân Lan thích loại thứ hai hơn.

Bởi vì trong trí nhớ chân thật suốt năm ngàn năm của y, thì Thẩm Nguy rất ít khi xuất hiện. Thi thoảng hắn bị y bắt được một lần cũng chỉ nhìn lướt qua nhau rồi biến mất ngay thôi.

Nhưng trong thế giới con thì khác. Thẩm Nguy luôn lấy những thân phận khác nhau để ở bên cạnh y suốt cả cuộc đời, mãi cho đến khi hai người tìm được vật quan trọng của mình, rồi phá vỡ luân hồi mới thôi. Quả nhiên là Trảm Hồn đao của Thẩm Nguy... Thẩm Nguy thật của y, cũng đã bị mắc kẹt trong đó, hơn nữa dù cho hắn có đao cũng không dám dùng, bởi vì nếu phá vỡ thế giới con từ bên ngoài thì những thứ bị phục chế sẽ nằm lại vĩnh viễn giữa luân hồi giống như bản "Thượng Cổ Dị Văn Lục" kia mất.

Triệu Vân Lan liên tục phá vỡ tám mươi thế giới con, mỗi lần ra khỏi một thế giới thì thời gian đều quay về 20:35.

Dường như chỉ trong khoảnh khắc, y đã sống qua vô số cuộc đời.

May mà linh hồn thần thánh được tôi rèn qua trăm ngàn vòng tuổi của Côn Luân Quân trước sau vẫn thanh minh như thuở ban đầu. Y bước tới thế giới con thứ tám mươi mốt.

Tám mươi mốt, chín chín tám mốt.

Triệu Vân Lan có dự cảm rằng đây là thế giới con cuối cùng. Thẩm Nguy cũng ở đây. Thế nhưng y không ngờ vòng tuần hoàn của thế giới lại này lên tới trên một vạn năm. Thời gian đằng đẵng khiến cho nó có liên hệ cực gần với thế giới thực, với lực trói buộc lớn đến khôn cùng. Hai người chìm nổi đảo điên đến tận khi sắp tới điểm cuối của thời gian, mà Triệu Vân Lan vẫn không tìm ra điểm nối.

Hết thảy những gì mà y có, kể cả máu ở đầu tim và gân nơi sống lưng đều đã bị đánh nát giữa luân hồi, y còn gì nữa đây?

Y còn gì nữa đây?

6.

À, đúng rồi, y còn chính bản thân mình.

Người trói buộc bởi vật

Tâm lụy vì xác thân. (*)

(*) Nguyên văn "Nhân vi ngoại vật dịch/Tâm dã vi hình dịch", xuất phát từ "Quy khứ lai hề từ" của Đào Uyên Minh, ý nói con người bị trói buộc bởi vật chất, tâm hồn bị trói buộc bởi thể xác, cho nên đôi khi phải bất đắc dĩ làm những điều đi ngược với bản tâm. Chỉ có thoát khỏi thể xác và vật chất bên ngoài thì mới tìm về được cái gốc vẹn nguyên thuở đầu.


7.

Khi Triệu Vân Lan thoát thân khỏi thế giới con cuối cùng, thập vạn đại sơn rung động không nghỉ, sóng biển dữ dội trào dâng như đổ xuống từ chín tầng trời lại tự động tách ra thành một con đường, nhường đại hoang sơn thánh từ gió lốc bước lên.

Cùng lúc đó, tiếng thét gào thê lương rít lên bên tai Triệu Vân Lan. Trảm Hồn đao quét tới từ hư vô, chém mạnh xuống mặt biển, Nam Hải mênh mông dường như bị chẻ đôi thành hai nửa. Triệu Vân Lan mở bừng mắt ra, vươn tay vào sóng dữ, nắm lấy bàn tay đang cầm đao:

- Thẩm Nguy!

Sóng to hạ xuống để lộ thân hình Thẩm Nguy, trông dáng vẻ còn thê thảm hơn cả y. Vừa thấy y, Thẩm Nguy khựng lại hồi lâu không nói không rằng, như thể vẫn chưa hồi thần được từ trong luân hồi vô hạn.

- Không sao nữa đâu. - Triệu Vân Lan vỗ về cực nhẹ: - Trở về rồi.

Thẩm Nguy lảo đảo ngã vào lòng y, cổ tay kiệt lực, Trảm Hồn đao buông lơi nhẹ bẫng rớt xuống, rồi rơi trên lưng của một con rắn lớn.

Triệu Vân Lan thở phào nhẹ nhõm, may quá, đèn bản mệnh của Xà tứ thúc vẫn sáng, lão rắn này còn khỏe như vâm, CHúc Hồng có thể ở lại Cục Đặc biệt ăn chơi nhảy múa chứ không phải về tộc kế vị rồi.

8.

- Dạ? Ơ... dạ! Vâng vâng.

Mới sáng sớm ngày ra mà tiếng Quách Trường Thành nghe điện thoại đã vang vọng trong văn phòng số 9 đường Đại Học, giọng điệu thay đổi liên tục từ kinh ngạc đến lúng túng rồi cuối cùng lại thành hơi xấu hổ. Quách Trường Thành ngượng ngùng nói vào điện thoại:

- Em không muốn gì đâu ạ, cảm ơn sếp, em không cần thật mà, cửa hàng miễn thuế em cũng không cần đâu, anh đừng nhọc lòng, vui vẻ là quan trọng nhất mà... Dạ vâng, chơi thoải mái nhé, chúc hai người hưởng thụ kì nghỉ vui vẻ nha.

Cậu còn chưa nói xong câu chúc cuối cùng thì Sở Thứ Chi và Lâm Tĩnh đã cùng nhau đập bàn bật dậy, còn Đại Khánh thì xù lông lên thành một quả cầu.

Sở Thứ Chi:

- Có phải lão Triệu không? Thế là ý gì? Kì nghỉ vui vẻ là sao? Y chuồn mất rồi hả?

Lâm Tĩnh:

- Y chuồn thật? Y cứ thế bỏ gánh mà chuồn thật luôn á? Thiên lý ở đâu?!

Đại Khánh phóng lên từ sofa:

- Đồ chết tiệt không biết xấu hổ, đưa điện thoại đây cho ta!

Quách Trường Thành lúng túng buông ống nghe xuống:

- Anh ấy cúp rồi.

Đại Khánh gào toáng lên:

- Gọi lại! Không gọi được y thì gọi cho thầy Thẩm!

Không ngoài dự đoán, Triệu Vân Lan quen tay hay việc, vừa cúp máy cái là tắt ngóm điện thoại luôn.

Nhưng mà mọi người vạn vạn không ngờ là....

Thẩm Nguy đứng chân trần trên bờ cát, một tay nắm cổ áo, một tay túm thắt lưng, cả khuôn mặt đỏ bừng, thà chết cũng không chịu nhập gia tùy tục thay cái quần đùi hoa to tổ bố.

Cái gì đây? Lố quá rồi, bất lịch sự quá rồi!

Triệu Vân Lan dí theo hắn chạy vòng quanh:

- Thử đi mà, không thử làm sao biết là không đẹp chứ? Chắc chắn là ngươi sẽ thích nó cho xem. Thẩm Nguy, Tiểu Nguy, đại bảo bối ơi... ngươi suốt ngày mặc đồ đen không thấy chán à? Có khi lại mở ra thế giới mới ấy chứ... Ối giời ơi! Không mặc thì thôi, đừng có nhảy xuống biển mà!

Thẩm Nguy bị y dồn đến bờ biển, một chân bước hụt vào nước, điện thoại lăn ra khỏi túi đúng lúc có cuộc gọi tới, mới vang lên được một hồi chuông thì đã đen sì màn hình, hi sinh anh dũng.

Ở số 9 đường Đại Học, Quách Trường Thành tuyên bố với vẻ đầy vô tội:

- Thầy Thẩm ngắt máy rồi.

Đại Khánh bùng nổ gào lên thê thiết.

- Người đường hoàng ngay thẳng như thầy Thẩm mà cũng phản cách mạng luôn là thế quái nào?!

.

----------Hết---------

Cảm ơn Sen đã edit phiên ngoại này, yêu Sen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro