phiêu du giang hồ 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 4 - Chương 41: Cuộc đời nhân quả tuần hoàn, món nợ xưa cũ nay phải trả
Tôi thực sự không ngờ tới, Thượng Quan Tình tôi lại thông minh một khắc, ngu muội cả đời như vậy. Bạn thử nói xem như thế là thế nào?

Tôi chế tạo ra đôi cánh có thể bay được, nhưng lại quên phải thiết kế một chiếc dây phanh.

Đúng vậy, trên cánh không có dây phanh, cho nên tôi càng thêm rầu rĩ, tôi có thể không buồn được sao. Bạn nói xem, vất vả lắm tôi mới tạo ra được thứ này bay được trong không trung, nhưng chưa nói đến chuyện không thể điều chỉnh phương hướng, ngay đến đáp xuống cũng không biết phải làm thế nào. Vạn nhất tôi đụng phải loại chim gì gì đó, rơi phịch xuống đất thì sẽ thê thảm vô cùng, ai đến gánh vác trách nhiệm này cho tôi được bây giờ.

Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ, tôi không chỉ không xuống được mà còn bị người ta mắng chửi không ngừng khi cứ bay đi bay lại giữa không trung.

"Nàng là con heo hả. Sao lại có thể làm ra thứ không hạ cánh được thế này", Mặc Nguyệt nói.

Tôi là heo còn huynh ấy không phải sao. Nếu không phải heo sao huynh ấy còn cõng đôi cánh đó mà bay lên trời chứ.

"Tiểu Tình, có phải nàng cảm thấy nàng đã sống cùng chúng ta quá lâu rồi không hả", Âu Dương Thiếu Nhân nói.

Tôi tròn mắt kinh ngạc, tôi mà muốn chết sớm thì đã không leo lên đây rồi. Chàng nói thế cứ như mọi lỗi lầm đều là của tôi vậy, rõ ràng mấy người bọn họ cũng trực tiếp chế tác cái thứ chẳng ra gì này, khi làm sao bọn họ không nghĩ ra chuyện phải gắn thêm cái phanh cơ chứ.

"Ta bảo rồi, ta không thể táng thân ở nơi này cùng các ngươi được", Bạch Tiếu Thiên nói.

Tôi tròn mắt nhìn, nếu sớm biết như thế tôi đã giết hắn luôn cho rồi, bây giờ đỡ phải nghe hắn ồn ào như vậy. Sao phải hét lên vậy chứ, sợ người ta không nghe thấy hay sao?

Sau cùng của sau cùng, chúng tôi phải hạ cánh một cách bất đắc dĩ.

Đó là khi đôi cánh bị gãy, chúng tôi bắt đầu rơi xuống. Trong quá trình đáp đất, cuối cùng tôi cũng nhớ ra lý do vì sao mình không làm phanh xe.

"Mau tóm lấy thứ được treo bên cạnh chiếc cánh, đó là dù đấy", tôi hét lớn.

Mấy người nghe nói vậy liền tóm lấy thứ đó, sau rồi chúng tôi lặng lẽ rơi xuống.

Đúng vậy.

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, tôi không làm phanh, nhưng có thiết kế đồ phòng bị khi rơi khẩn cấp...đó là dù cứu hộ.

Như thế mới nói, một nữ nhân thông minh như tôi sao có thể bị thất bại trên đôi cánh nhỏ bé như vậy chứ.

...

"Cứu với, mau đỡ tôi xuống", tôi khóc lóc thảm thiết khi bị mắc trên cây.

Sự thực tôi không hề chịu thua trước đôi cánh, nhưng cuối cùng đã hoàn toàn thất bại trên cây đại thụ. Tôi không hiểu, chuyện này là thế nào nữa.

Rõ ràng cùng rơi từ trên trời xuống, tại sao bọn họ đáp đất an toàn còn tôi lại bị treo trên cây thế này.

Khó khăn lắm mới xuống được tới gốc cây đại thụ, đối mặt với Bạch Tiếu Thiên, tôi chỉ nói đúng một câu: "Đại ca, giang hồ rộng lớn, hy vọng cả đời này ta không phải gặp lại ngươi nữa".

Bạch Tiếu Thiên rõ ràng có chút rầu rĩ, hỏi tôi: "Rốt cuộc cô có thành kiến gì với ta, dù sao chúng ta cũng từng là bằng hữu, cùng thoát khỏi chỗ chết trong gang tấc".

Tôi nhe răng cười: "Xin lỗi, ta có chút dị ứng với mấy người trộm mộ, cả đời này ta không muốn liên quan tới mấy thứ như huyệt mộ nữa. Có điều Bạch Tiếu Thiên, tên của ngươi, ta nhớ rồi, dù là với Âu Dương sơn trang, cái bang, thậm chí là triều đình, khi ngươi xảy ra chuyện, chỉ cần nói tên ta ra lập tức sẽ có tác dụng. Nếu ngươi có chuyện cần giúp đỡ, ta Thượng Quan Tình không phải là người vong ân phụ nghĩa, chỉ cần ngươi không bắt ta cho vay tiền, không nhờ ta giết người hay làm chuyện gì tổn hại thiên lý, tất cả ta đều có thể giúp ngươi".

Sắc mặt Bạch Tiếu Thiên càng lúc càng trở nên khó coi.

Sao vậy, tôi đã nói gì kinh thiên động địa hay sao?

"Thượng Quan nữ hiệp, ta thấy ta nên đi trước thì hơn", Bạch Tiếu Thiên nói xong liền xoay người bỏ đi.

Tôi vui vẻ vẫy tay về phía hắn: "Huynh đệ, tạm biệt. Lần sau nếu có đào bới, nhất định phải nhớ lấp lại cho cẩn thận, làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn, nếu không sẽ biến thành thái giám đấy".

Bóng người trước mặt đột nhiên dừng bước, tựa như đang run lên bần bật, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa còn càng đi càng nhanh.

Xoay người, tôi hét về phía đám người phía sau: "Chúng ta mau đi thôi".

Đi thẳng về phía trước, Thiếu Nam, Âu Dương Y, Âu Dương Huyền, Thiếu Nhiên yêu quý của tôi, cuối cùng tôi cũng có thể được gặp lại mọi người rồi.

Tôi thực sự phấn khích vô cùng.

Bách U cốc, chúng tôi đến đây.

Vào thành mua mấy con ngựa, chúng tôi đi liên tục không kể ngày đêm đến Bách U cốc. Đường đi thoải mái hơn nhiều so với trước kia.

Giang Hoài Liễu đã hạ mật lệnh, cho nên trên đường đi chúng tôi mới được bình an như thế.

Tôi thích cảm giác phi ngựa như bay giữa cánh rừng yên tĩnh thế này. Tôi rất cảm ơn Giang Hoài Liễu, nếu không có hắn, lúc này tôi cũng đâu được nhàn nhã vậy chứ.

Sau này chúng tôi đều không muốn nhắc đến chuyện Tần Ngữ phản bội nữa, đứa trẻ nào trên đời mà chẳng phạm lỗi, còn mỗi người lớn đều cần một trái tim vị tha.

Tiến thẳng hướng Nam, chúng tôi xuyên qua không biết bao nhiêu rừng rậm, sông suối, cuối cùng vào một ngày nọ cũng nhìn thấy tòa thành phía trước Bách U cốc.

Tòa thành này, cứ khi đêm xuống, tất cả các con đường đều giăng đầy đèn lồng sắc đỏ.

Tôi và đám Âu Dương Thiếu Nhân tiến vào thành ngay giữa đêm khuya.

Một mùi tanh nồng như phủ khắp tòa thành.

Tôi đứng bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên, cổng thành im lìm, sạch sẽ đến kỳ lạ. Hơn nữa tôi còn thấy biểu tượng hình ánh trăng vô cùng quen thuộc treo ở bên trên.

"Thiếu Nhân, chỗ này hình như không phải là nơi trẻ nhỏ có thể vào", rút kiếm ra, tôi khẽ nói.

Âu Dương Thiếu Nhân gật đầu: "Tần Ngữ, ngươi không nên vào thành, mau trốn ở bên ngoài, nếu sáng sớm hôm sau thấy bọn ta ra ngoài, ngươi mới đi cùng bọn ta vào trong, nếu bọn ta không ra, ngươi hãy tự mình tìm cách tới Bách U cốc. Ngươi có thể đi vòng qua tòa thành này, nhảy xuống dưới nước, trong nước có một lối đi bí mật dẫn tới Bách U cốc.

Tần Ngữ tủi thân ngẩng đầu nói: "Không được, ta là nam nhân, ta phải bảo vệ Tình tỷ".

Tôi ngoác miệng cười: "Tiểu quỷ, chúng ta không phải đi đánh nhau mà là đi gặp lão bằng hữu, mau đi đi".

Vậy hả, đúng là lão bằng hữu hả, trước khi đến nơi này, tôi đã biết nhất định sẽ gặp những người ấy mà.

Nhân quả tuần hoàn, tôi từng lỡ tay giết chết phân đà chủ của Nhật Nguyệt giáo. Suốt thời gian qua người của giáo phái này lại hoàn toàn không có động tĩnh gì, tôi đã sớm nghe phong thanh, bọn họ lúc này đang muốn tìm cơ hội để giết tôi.

Tôi tới thời cổ đại này cũng khá lâu rồi, những gì nên trả đã trả, nên giúp đã giúp, hiện tại chỉ còn thanh toán nốt khoản nợ cuối cùng này thôi.

Thực ra, tôi luôn đợi những người này, họ không đến tôi thực không an lòng, luôn cảm thấy họ vẫn còn căm hận mình.

Tần Ngữ nhìn tôi, đáy mắt ngấn lệ, cực kỳ tội nghiệp hỏi một câu: "Tình tỷ, tỷ sẽ trở về, phải không?".

Tôi cười thật tươi: "Tiểu quỷ ngoan, đợi tỷ trở về".

Tần Ngữ gật gật đầu, xoay người chạy đi.

Lau sạch thanh kiếm, tôi khẽ cười, nói với Mặc Nguyệt và Triều Lưu: "Bên trong là kẻ thù nhà chúng tôi, các huynh có vào cùng không?".

Mặc Nguyệt cười nói: "Thù nhà? Thù nhà nào chứ, nói không chừng ta cũng có quen biết, kẻ thù của ta thực sự nhiều lắm".

Triều Lưu cũng cười, vui vẻ nói: "Ta vẫn là người của Tiểu Tình nàng, thù nhà nàng nhất định cũng là thù nhà ta".

Tôi rút kiếm ra, mỉm cười, hướng về phía bốn cánh cửa đang mở toang, hét lớn: "Thượng Quan Tình đến rồi, ai muốn báo thù hãy ra gặp ta báo thù hết đi".

Đột nhiên xuất hiện một đám người mang đao xông thẳng về phía cửa. Sau đó một tên mặc hắc y lao đến trước mặt tôi, trầm giọng nói: "Thượng Quan Tình, ngươi còn nhớ cảnh tượng năm đó...".

"Không cần nhắc, ta nhớ. Nhưng ta thực sự không cố ý giết phân đà chủ của các ngươi. Lúc này ngươi muốn bắt đầu thì hãy bắt đầu đi, nên ra tay dứt khoát một chút", tôi không kiên nhẫn được liền hét lên với hắn.

Tôi thực sự thấy rất phiền với mấy lời mở đầu như vậy.

Đối phương lúng túng, khóe miệng co giật, nói với tôi: "Vậy thì...".

"Ngươi có thể đừng lắm lời nữa được không? Ngươi thật làm phiền người khác quá đấy", tôi lại mở miệng cắt ngang lời hắn.

Có lẽ tôi nên nói với hắn một câu: người nào lắm mồm chẳng sống dai được đâu.

"Giết! Giết chúng cho ta!", tên cầm đầu cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, phẫn nộ hét vang.

Tôi rất vui.

Quả nhiên là hắn tức điên lên rồi, càng tức giận thì lại càng chẳng sống được lâu.

Ha ha ha, cái gọi là "không thọ nổi" chính là như vậy.

Chỉ nghe thấy tiếng hét váng trời ập về phía mình, tôi vung đao, nói với người bên cạnh: "Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, chúng ta sẽ không đánh lộn nữa, sẽ không giết người nữa".

Âu Dương Thiếu Nhân rút kiếm ra vẻ không hiểu, hỏi tôi: "Tại sao?".

Tôi mỉm cười xán lạn, nói: "Vì thiếp mệt rồi, thiếp muốn sống cuộc sống đơn giản một chút. Từ nay về sau chúng ta sẽ thay đổi, về nhà làm ruộng!".

Giang hồ, đối với tôi mà nói vô cùng sống động và rất nhiều niềm vui.

Nhưng ngay lúc ở dưới địa cung trong lòng đất, cảm nhận những cơn rung chấn, tôi nhận ra rằng điều tôi mong muốn lúc này không phải là những cuộc hành trình đầy kích thích trên giang hồ, mà chính là cuộc sống yên bình bên cạnh những người tôi yêu thương.

Trải qua bao lần sinh tử, chết đi sống lại, cuối cùng tôi vẫn cảm thấy, bình thường giản dị mới là hạnh phúc thực sự.

Quyển 4 - Chương 42: Nhật Nguyệt giáo chủ biến thân, Mạch cái bang?!
Tục ngữ nói rất hay, nhân sĩ phiêu bạt chốn giang hồ, đâu thể không mang theo đao. Muốn không cần phải mang theo đao, trước tiên hãy chặt gãy đao của mấy người kia đã.

Nữ hiệp tôi với phong thái cực kỳ chuyên nghiệp của một nhân sĩ giang hồ, hừng hực lao vào đám người trước mặt. Thực ra, tôi nên dũng mãnh hơn một chút xông thẳng về phía "lão đại" của chúng mới đúng, tôi cũng hiểu, đạo lý đánh giặc trước tiên phải bắt thủ lĩnh. Tôi thực sự cũng muốn xử lý tên thủ lĩnh đầu tiên, nhưng cô nương tôi không phải thuộc hàng võ công tuyệt đỉnh, kỹ thuật lại có hạn, cho nên...

"Lão đại giao cho các huynh, tôi tiến công vào trong trước", hét lớn về phía sau, tôi phá khỏi vòng vây vượt ra.

Ba người phía sau bất giác vằn đen đầy đầu.

"Nha đầu chết tiệt, chuyện gì nàng cũng để lại cho bọn ta", đằng sau, Mặc Nguyệt phẫn nộ hét về phía tôi.

Khốn kiếp, ồn ào gì chứ, tôi đâu phải tìm các huynh về chỉ để gom người chơi mạt chược.

Tiểu Tình tôi mà bị tóm đi, ai sẽ là người tập hợp các huynh được đây.

Xoay người, tôi túm lấy thanh đao của một tên lâu la ném đi.

"Im ngay cho tôi, nếu huynh khiến tôi phân tâm, tôi mà bị tóm, dù có làm quỷ tôi cũng trở về tìm huynh."

Lại xoay người lần nữa, một kiếm chém xuống, tên lâu la kia ngã ra đất, sau đó vô số tên lâu la khác cũng đồng loạt lao tới.

Lúc này, có người đột nhiên đứng trước mặt đám tiểu lâu la, khua tay một cái, đám người phía sau ngay tức khắc lui về, vây quanh ba người bọn Âu Dương Thiếu Nhân.

Vằn đen đầy đầu, tôi nhìn tên nam nhân với vết sẹo đao trên mặt kia.

Hắn là lão đại, khốn kiếp, xem ra hắn muốn tự tay trả thù cho người của mình.

Bộ dạng tôi vô cùng đau khổ, dưới ánh đèn lồng tỏa chiếu, một mình đối mặt với hắn.

"Thượng Quan Tình, hôm nay hãy để ta chấm dứt ân oán với ngươi", hắn nắm lấy một thanh đao, giật áo choàng đen ném xuống rồi vô cùng khí thế nói.

Tôi tròn mắt kinh ngạc, đánh nhau thì đánh nhau, bắt chước phong cách thời thượng làm gì chứ.

Cầm chặt cây kiếm tôi tiến lên phía trước, hắn nhìn thấy tôi xông tới lại xoay người bỏ chạy.

Tôi đúng là bốc hỏa mà.

Hắn chạy gì chứ, hắn cô lập tôi ra một chỗ chẳng lẽ là muốn dùng kế "Điệu hổ ly sơn"?

Tuy biết đuổi theo hắn sẽ bị trúng kế, nhưng nữ hiệp tôi vẫn tiếp tục xông lên.

Đã muốn kết thúc mọi chuyện, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.

Phi thân tới, tôi vung đao: "Tiểu tặc, cấm chạy!".

Tên nam nhân phía trước đột nhiên quay đầu lại, hét vào mặt tôi: "Ta không phải tiểu tặc".

Tôi không biết có phải mình đang gặp ảo giác hay không.

Tôi luôn cảm thấy động tác của hắn rất quen, dung nhan của hắn tuy có vết sẹo cực kỳ đáng sợ nhưng vẫn rất quen thuộc.

Tựa hồ là phiên bản của Mạch cái bang.

Suy nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu đã lập tức bị tôi xua tan.

Đùa chứ, Mạch cái bang hiện tại sao có thể ở đây được.

Lúc này huynh ấy nên ở Bách U cốc rồi mới phải.

Đúng vậy, đúng vậy, nhất định là ảo giác mà thôi.

Sau khi chạy lên chạy xuống, vòng vèo một hồi, đối phương đột nhiên dừng lại, quay người đối mặt với tôi. Tôi cũng ngay tức khắc dừng bước.

Xoay ngang cây kiếm thủ thế trước mặt, tôi có chút lo lắng, phần lớn những tình huống phải đánh lẻ thế này đều sẽ rất nguy hiểm.

"Thượng Quan Tình, thực ra ta...", người đối diện trầm giọng nói.

"Xin hỏi ngươi có thể ra tay với ta luôn được không? Ngươi không phải muốn giết ta sao, tại sao cứ phải quanh co vậy chứ?", tôi tiếp tục ngắt lời tên đó.

Hừ, tôi thực sự rất ghét những kẻ nhiều lời. Những nhân vật nhiều lời như hắn thường sẽ phải chết sớm.

Người đối diện lại lần nữa bốc hỏa, xé lớp da...trên mặt, lớn tiếng nói: "Thượng Quan Tình, nàng có thể để cho người ta nói xong được không?".

Tôi hít đầy một bụng khí lạnh.

Đây là thuật biến thân! Thuật biến thân!

Tôi bị dọa hoảng hồn lùi lại sau một bước, cây kiếm trong tay múa may loạn xạ: "Này, ngươi đừng có lại gần ta, đồ quỷ biến hình", tôi hét lên.

"Thượng Quan Tình, đừng có làm ồn nữa được không? Ta là Thiếu Nam, Mạch Thiếu Nam", đối phương dứt khoát quẳng đao đi rồi chạy về phía tôi.

Tôi sững người, siết chặt những ngón tay, nhìn về phía huynh ấy.

Ơ! Ơ! Không nhìn rõ...

Buông thanh kiếm xuống, trong bóng tối mịt mờ, tôi chăm chú quan sát để nhận định khuôn mặt kia.

"Ừm, cặp mắt đào hoa yêu nghiệt kia, quả nhiên là của Mạch Thiếu Nam", tôi xoa xoa cằm biện luận.

"Nàng có thể đừng nói như vậy được không?", Mạch Thiếu Nam đi đến trước mặt tôi, khóe miệng run run nói.

Tôi tròn mắt kinh ngạc: "Cô nương tôi đang muốn tìm huynh. Huynh lại ở đây làm cái quái quỷ gì vậy, tự nhiên lại sắm vai giáo chủ Nhật Nguyệt giáo? Chẳng lẽ là đang diễn 'Cosplay'[1]?"

[1] Cosplay: được viết tắt từ 2 chữ "costume" (trang phục) và "roleplay" (nhập vai), đây được xem như là một nét văn hóa đặc trưng của giới trẻ Nhật Bản. Khi tham gia Cosplay, người chơi sẽ hóa thân thành một nhân vật trong thế giới truyện tranh (manga), thế giới game hay cũng có thể là những thần tượng âm nhạc mà họ yêu thích. Hóa thân thành nhân vật tức là người chơi sẽ phải có những cử chỉ, điệu bộ, cách nói chuyện, trang phục và hóa trang như một nhân vật bước ra thế giới thực từ một thế giới ảo.

"Cái gì?"

"Không có gì, ta hỏi huynh ở đây làm gì?"

Tìm một nơi trông có vẻ sạch sẽ rồi ngồi xuống, tôi thư thái hít thở, thả lỏng cơ thể một chút.

Thì ra là Mạch Thiếu Nam, vậy thì an tâm rồi, người một nhà, người một nhà mà.

Mạch Thiếu Nam nhìn thấy tôi tự do thoải mái vặn vẹo thân mình như thế, khóe miệng bất giác giật giật hỏi: "Nàng không phát hiện ta đang là nhân vật phản diện hay sao?".

Tôi cười nói: "Chẳng sao cả, dù huynh là nhân vật phản diện, huynh cũng sẽ không làm gì tôi, tôi rất hiểu hynh. Ở trên mình của tôi, huynh có tìm cả ngày cũng chẳng có gì đáng giá mà".

Mạch Thiếu Nam mỉm cười gượng gạo, cầm chiếc mặt nạ da ngồi xuống bên cạnh, kể lại cho tôi nghe toàn bộ sự việc.

Chuyện là thế này, khi bọn họ tới Bách U cốc, còn chưa biết Nhật Nguyệt giáo đã xâm chiếm nơi này từ khi nào, toàn bộ thôn dân đều bị giết hại.

Vì khi đó Nhật Nguyệt giáo đến Bách U cốc cũng là lần đầu tiên, chúng vừa đi vừa cướp, vừa giết, đến nơi này thì hoàn toàn mất phương hướng, không biết cửa ra ở chỗ nào. Đang lúc không biết làm sao để trở về, bọn chúng lại biết được thông tin chúng tôi đang đi đến chỗ này.

Nhật Nguyệt giáo nhớ lại thù xưa, lại nghĩ tới Ngọc Tâm kinh của Ngọc Long môn phái, vì thế mới quyết định ôm cây đợi thỏ, chiếm lĩnh thôn trang chờ chúng tôi đi qua.

Bọn Mạch Thiếu Nam cảm thấy có gì đó bất ổn, để một vị trưởng bối của Bách U cốc ra ngoài thăm dò tin tức, mới phát hiện người trong thôn đều đã bị biến thành môn hạ của Nhật Nguyệt giáo.

Đám người Mạch Thiếu Nam suy đoán, khi chúng tôi tới nhất định sẽ bị giáo chủ của Nhật Nguyệt giáo bắt đi, sau đó sẽ bị chúng tùy cơ xử lý.

Tên giáo chủ của Nhật Nguyệt giáo này quả là ngốc nghếch. Khi bị Âu Dương Thiếu Nhiên cải trang thành nữ nhân quyến rũ, hắn liền cho rằng bản thân mình đang nhìn thấy Hồ Tiên, lẽo đẽo đi theo Thiếu Nhiên lên núi, sau đó bị bọn Âu Dương Huyền tóm gọn.

Ai mà biết được chúng tôi vì chuyện lằng nhằng với Giang Hoài Liễu nên đã chậm trễ như vậy. Mạch Thiếu Nam không còn cách nào khác đành phải tạm thời cải trang thành giáo chủ của Nhật Nguyệt giáo.

Sau đó, cực kỳ không may mắn, chúng tôi lại đột nhiên đánh tới, còn khí thế hừng hực nhất quyết đòi ra tay nữa chứ.

Giơ tay ra, Mạch Thiếu Nam gõ lên đầu tôi một cái.

"Ui da, huynh muốn chết hả, tại sao lại đánh tôi!", tôi bốc hỏa, trừng mắt lườm huynh ấy.

Mạch Thiếu Nam cau mày, nói: "Nàng còn dám quát ta, nếu không phải tại nàng cứ đùng đùng đòi đánh đòi giết thì đêm nay đâu có loạn lên thế chứ".

Tôi nhếch mép, tôi đâu có muốn thế, là tại mấy người các huynh bố trí không chặt chẽ nên mới có sự nhầm lẫn thế chứ.

Mở trừng mắt, tôi đột nhiên nghĩ, trong lúc chúng tôi đang cùng nhau nói chuyện nhàn nhã thế này, phía bên kia hình như vẫn đang đánh nhau thì phải.

Ngước lên, tôi đang định mở miệng liền bị Mạch Thiếu Nam cắt lời.

"Đã lâu rồi không gặp, nàng có phải béo lên không đấy?"

Khóe miệng giật giật, tôi chợt sầu não.

"Huynh mới béo đấy. Đừng có nói linh tinh nữa, bọn họ còn đang đánh nhau ở bên kia kìa."

"Họ đánh nhau thì cứ để họ đánh nhau, dù sao cũng chẳng có tổn thất gì. Âu Dương Y, Âu Dương Huyền, Âu Dương Thiếu Nhiên đều trà trộn vào trong đám người đó, thậm chí lão minh chủ võ lâm cũng rất mê đao, đang ở trong đám đó, đánh nhau lộn xộn."

Bất giác mồ hôi túa ra khắp người.

Đám tiểu tử kia già cũng chưa già, bé cũng chẳng còn bé, tự nhiên lại ở đây chơi trò đánh lộn.

Tôi vừa mới thất thần không để ý một chút, nhìn lại liền thấy thái độ người bên cạnh đã hoàn toàn thay đổi.

Mạch Thiếu Nam kéo tôi vào lòng, mỉm cười dịu dàng: "Tiểu Tình, ta rất nhớ nàng, thực sự rất nhớ nàng, cảm ơn nàng đã quay trở lại".

"Tôi trở lại rồi, Thiếu Nam."

Tôi trở lại rồi, bang chủ cái bang của tôi. Tôi cũng rất nhớ huynh.

Quyển 4 - Chương 43: Nữ hiệp tôi phải tuân theo gia pháp
"Tiểu tử chết tiệt, đều tại huynh", quay người đầy giận dữ, tôi hét vào tai Mạch Thiếu Nam.

Mạch Thiếu Nam lau mồ hôi túa ra khắp mặt: "Thôi được, được rồi, đừng giận nữa".

Tên tiểu tử này luôn muốn tôi tức chết mà, lúc nào cũng làm như chẳng có chuyện gì nghiêm trọng cả.

Phía bên kia vẫn đánh nhau với khí thế hừng hực, còn bên này huynh ấy vẫn không buông tha cho tôi. Nói cái gì mà sợ tôi bị đao kiếm làm đau, đây chẳng phải coi thường tôi sao.

"Lỡ người ta cho rằng tôi nhát gan thì làm thế nào", tôi oán trách nhìn huynh ấy, nộ khí trong lòng bốc cao, thật chỉ muốn xông ra đánh nhau một trận.

"Tiểu Tình, hay là ta cõng nàng nhé, khi về sẽ nói là nàng bị đau chân", Mạch Thiếu Nam nói xong liền quay lưng lại, quỳ xuống trước mặt tôi, dung nhan ưa nhìn, từng sợi tóc bay bay, cùng với nụ cười ấm áp, nộ khí của tôi vì thế không biết lại biến đâu mất rồi.

"Cũng được, vậy tôi không trách huynh nữa."

Chúng tôi cùng nhau trở về, vào đến trong thành, tự hỏi sao tòa thành lúc này yên ắng đến thế. Ngay trước cửa khách điếm nọ, có mấy người ngồi thành một hàng thở hổn hển, vừa thở vừa uống rượu. Trên nền đất lại có một vài thi thể, nhưng nhìn ra, đó chưa phải toàn bộ binh lực của Nhật Nguyệt giáo.

Đám binh hèn tướng nhát khác đều đã bỏ chạy rồi.

Tôi cựa quậy trên lưng Mạch Thiếu Nam, hỏi: "Kết thúc chưa?".

Đám người kia nghe thấy giọng nói của tôi, ngước mắt lên nhìn. Sau đó, có ba người lao đến. Xếp thành hàng ngang trước mặt tôi, bắt đầu chất vấn:

"Nàng vừa đi đâu."

"Nàng có biết trăng đen gió lớn, trăng sáng treo cao, trăng..."

"Hai canh giờ vừa rồi làm gì?"

"Nàng biết chúng ta lo lắng cho nàng lắm không."

"Tiểu Tình, Tiểu Tình, nàng trở về sao không tới Âu Dương sơn trang trước, có phải nàng không nhớ chúng ta?"

Đủ loại bàn luận như đang phát nổ bên cạnh tôi, khiến mặt tôi bám đầy vằn đen.

Đây chính là sự bao vây tấn công của "quả bom ngôn ngữ" trong truyền thuyết sao?

Nhưng đáng ghét nhất chính là, Mạch Thiếu Nam luôn đứng bên tôi lúc này lại chạy sang nhập vào hàng ngũ kia.

Tôi trợn tròn mắt, sau đó rúc vào lòng Âu Dương Thiếu Nhân rồi thả người gục xuống.

Âu Dương Thiếu Nhân bị dọa cho thót tim, vội vàng đưa tay ra đỡ tôi.

"Tiểu Tình, Tiểu Tình, nàng không sao chứ", Âu Dương Thiếu Nhân ôm tôi, lo lắng hỏi.

Hai tay ôm đầu, tôi yếu ớt nói: "Chân thiếp đau quá".

...

...

"Chân nàng để trên đầu hả, ôm đầu làm gì chứ? Đừng có nhìn ta như thế", Âu Dương Huyền nghe thấy, lập tức vạch trần lời nói dối của tôi.

Tôi nhếch mép, lộ mất rồi, cũng không thể giả bộ không nghe thấy gì được.

Âu Dương Thiếu Nhiên lại hồn nhiên ngây thơ, nói: "Tiểu Tình thật lợi hại...có thể dùng đầu để đi đường".

Tên tiểu quỷ nhà huynh có lợi hại thì thử đi kiểu đấy cho tôi xem nào.

"Tóm lại, đừng có để ý đến tôi nữa. Giờ hãy nói cho tôi biết đầu đuôi sự việc thế nào, sau đó chúng ta sẽ bàn xem tiếp theo nên làm những gì", tìm một chỗ rồi ngồi xuống yên ổn, màn đêm khiến tôi cảm thấy lành lạnh, tôi vừa níu y phục của Âu Dương Huyền vừa nói.

Âu Dương Huyền trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi cũng chẳng khách khí lập tức trừng mắt đáp trả.

Trừng mắt cái gì chứ, tảng băng trôi kia?

Tôi ngồi bên cạnh cứ cựa mình liên tục, Âu Dương Huyền chẳng biết nên làm thế nào đành cởi áo ngoài ra khoác lên người tôi, sau đó còn kéo chặt tôi vào lòng.

Âu Dương Thiếu Nhân kể sơ lược cho tôi nghe những chuyện vừa xảy ra.

Kế hoạch vốn là để tôi và tên đại ma đầu giáo chủ của Nhật Nguyệt giáo do Mạch Thiếu Nam thủ vai tỉ thí một trận kinh thiên động địa, sau đó giáo chủ Nhật Nguyệt giáo sẽ hoàn toàn thay đổi, cải tà quy chính, xóa bỏ thù hận, tất cả mọi người đều giải tán, ai về nhà nấy, hoàn toàn không có tổn thất mất mát gì. Nhưng ai ngờ Mạch Thiếu Nam đột nhiên vô trách nhiệm đến vậy, cứ bắt tôi ngồi yên một chỗ tâm sự tới hai canh giờ.

Vì hai nhân vật chính mãi không xuất hiện trở lại, thế nên mấy người kia đành đem tên giáo chủ thực sự họ bắt lúc trước tới.

Môn đồ Nhật Nguyệt giáo thấy lão đại đã bị bắt, chẳng cần đến bọn Âu Dương Thiếu Nhân mở miệng, liền tự biết bỏ chạy tháo lui.

Cho nên khi hai người chúng tôi tới đây, mới nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Lúc này, Tần Ngữ ở bên ngoài thành đã thấy sóng yên gió lặng cũng lập tức chạy vào, xông đến trước mặt tôi reo lên: "Tình tỷ, tỷ thực sự không bị sao cả, thật là tốt quá".

Âu Dương Huyền vẻ mặt không vui hỏi tôi: "Nàng đi đâu mà quyến rũ được thằng nhóc này vậy".

Tôi nện cho huynh ấy một quyền.

Nói gì vậy? Sao có thể nói như thế chứ, cái gì mà quyến rũ chứ, tỷ tỷ tôi đâu phải loại người tùy tiện như vậy.

"Cậu ta chính là đối tượng chúng ta phải bảo vệ, chưởng môn phái Ngọc Long - Tần Ngữ", tôi trừng mắt, nói.

Minh chủ võ lâm gặp được Tần Ngữ thì cực kỳ kích động, bước chân run rẩy, chạy vụt đến chỗ hắn, nắm tay hắn mà bắt đầu kể lể lịch sử xưa nay.

"Haizzz, Tiểu Ngữ à, cậu đã lớn thế này rồi sao, năm đó khi ta cùng cha cậu mới mười tám tuổi đã phiêu bạt giang hồ đây đó. Khi ấy..."

Tôi nghe mà đau hết cả đầu.

Chẳng lẽ đây chính là "giảng từ đêm hôm nay tới tận sáng hôm sau" sao?

Mấy người không làm cho tôi đau đầu chóng mặt thì không được hả?

Rõ ràng Tần Ngữ cũng không thích nghe mấy người già kể chuyện ngày xưa cho lắm. Nhưng vốn mang phẩm chất cao thượng tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ nên đã sớm bịt bông vào lỗ tai rồi. Chỉ khổ mấy người chúng tôi cứ phải giả bộ hào hứng, miệng cười toe toét, gật đầu lắng nghe.

Tiểu quỷ, thật là thương thay cho cậu. Tôi liếc ánh mắt cảm thông nhìn cậu nhóc, sau đó lại quay đầu trừng mắt với Âu Dương Huyền.

Huynh vừa nghi ngờ tôi, nghi ngờ cái gì chứ, huynh có phải đang muốn chết không.

Âu Dương Huyền cũng nhìn lại, im lặng không nói.

Huynh ấy dám nói chắc, còn nói nữa tôi sẽ cho huynh ấy đi Tây Thiên luôn. Đúng là không thức thời gì cả, hiện tại huynh ấy chỉ cần mỉm cười và nói một câu: Tiểu Tình hoan nghênh nàng trở về. Thế có phải là xong chuyện không. Lại cứ đứng đấy, giương bộ mặt băng tuyết vạn năm đó ra làm cái gì.

Tôi nhỏ giọng thì thầm bên tai huynh ấy: "Âu Dương Huyền, tôi thấy cần phải thảo luận với huynh một chút. Tôi trở về huynh rất không vui phải không?".

Khóe miệng Âu Dương Huyền giật giật liên hồi, đột nhiên giơ một tờ giấy ra trước mặt tôi: "Tự nàng đọc đi, đây là bức thư đại ca gửi cho ta. Sau khi đọc xong, nếu nàng cảm thấy ta không nên tức giận thì ta sẽ không tức giận nữa. Nếu có giận ta cũng sẽ kìm lại".

Tôi nghi hoặc nhận lấy bức thư, mở ra. Trên đó viết như thế này: Gửi Huyền đệ thân yêu của huynh, còn nhớ hiền đệ từng nói Tiểu Tình nhất định sẽ thích đệ. Bởi hai nguyên nhân, một là vì tình cảm Tiểu Tình dành cho đệ rõ ràng rất sâu đậm, hai là vì đệ đệ dũng cảm hơn huynh (Huynh cho rằng điều này có vẻ hơi vô lý). Nhưng, huynh cần phải thông báo cho đệ một chuyện khá đáng tiếc, người duy nhất nhận được tình cảm ngọt ngào của Tiểu Tình thân yêu lại chính là huynh...Tình cảm của huynh dành cho Tiểu Tình thực sự rất chân thành, còn huynh đối với vàng của đệ cũng chính là yêu chứ không phải thích. Đệ đệ thân yêu, tuy rất xin lỗi, nhưng chuyện này là sự thực, chiếu theo quy ước đã định. Mười vạn lượng vàng, đừng quên trả cho ca ca...

Ha ha, ha ha ha ha ha.

Hả...Hắn dám...

Tay tôi nắm chặt mảnh giấy, không kiềm chế được bất giác run rẩy mãi không thôi.

Ông Trời ơi, sao tôi lại đen đủi thế này, bản thân tôi từ hiện đại chạy về đây để tìm đám tiểu tử vô lương tâm dám đem cả tôi ra cá cược thế này sao.

"Âu Dương Thiếu Nhân! Đồ khốn kiếp nhà ngươi, mau ra đây cho ta!", tôi tung một chưởng, vọt ra từ trong lòng Âu Dương Huyền, hét lên.

Dám ức hiếp bổn cô nương, muốn chết rồi phải không, Âu Dương Thiếu Nhân, hôm nay bổn cô nương sẽ để ngươi thực sự biến thành thái giám. Còn nữa, Âu Dương Huyền, ngươi cũng chạy không thoát đâu.

Âu Dương Thiếu Nhân không hiểu nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Âu Dương Huyền bên cạnh, cuối cùng mới cúi nhìn tờ giấy trên tay tôi.

Ngay lập tức mồ hôi túa ra như tắm, nói: "Tiểu Tình, nàng nghe ta giải thích".

Tôi mỉm cười: "Không cần giải thích, giải thích chính là che đậy, che đậy chi bằng nói cho rõ ràng, Âu Dương Thiếu Nhân, ngươi có chịu nói hết cho bổn cô nương nghe không? Hay là ngươi muốn xuống âm phủ kể chuyện cho Diêm Vương nghe".

Âu Dương Thiếu Nhân run lên bần bật, bộ dạng khóc không được mà cười cũng chẳng xong: "Trong chuyện này có nguyên nhân".

Nguyên nhân? Cô nương không muốn nghe nguyên nhân đó.

"Âu Dương Y, Âu Dương Thiếu Nhiên, Mặc Nguyệt, Mạch Thiếu Nam, Triều Lưu. Hôm nay tôi phải giải quyết việc nhà, dạy dỗ người nhà cho cẩn thận", tôi vớ lấy một chiếc gậy phía sau, nghiêm túc nói.

Đám tiểu tử đó trông có vẻ rất háo hức, lập tức vui vẻ chạy tới đứng phía sau tôi, trên tay ai nấy đều cầm vũ khí.

"Tất cả nghe đây, hiện tại, đóng cửa, đánh người!"

Nữ hiệp ta hôm nay không dùng gia pháp dạy dỗ các ngươi thì không được, xem các ngươi sau này có còn dám như thế nữa không?

Quyển 4 - Chương 44: Trở về Âu Dương sơn trang
Trên thế giới này có một chân lý bất hủ: Rắn rết dù độc đến đâu cũng không độc bằng lòng dạ đàn bà.

Trước khi biết được điều này, nếu bạn lỡ may trêu ghẹo nữ nhân, đành coi là bạn đen đủi không hiểu chuyện.

Nhưng sau khi bạn hiểu được rồi mà vẫn muốn chòng ghẹo bọn họ, vậy thì bạn cũng chuẩn bị luôn tinh thần để đón nhận vận hạn của mình đi.

Cho nên mới nói, các bạn đừng có dại mà trêu chọc phụ nữ. Cô nương tôi tuy bình thường trông có vẻ dịu dàng lương thiện. Nhưng cũng không thể vì thấy tôi dịu dàng lương thiện như thế mà tưởng tôi dễ bắt nạt đâu nhé.

Quăng cây gậy trong tay đi, tôi mỉm cười nhìn hai khuôn mặt đang kêu gào thảm thiết, bị dây trói cuốn quanh người.

"Xong, giờ việc phải làm trước tiên là đưa Tần Ngữ đến Bách U cốc", tôi vỗ vỗ tay, nói sảng khoái.

Âu Dương Thiếu Nhân tủi thân ngước lên nhìn tôi: "Vậy còn bọn ta?".

Tôi cười cười: "Đương nhiên là đi cùng rồi. Mặc Nguyệt, Triều Lưu, hai huynh giúp tôi đỡ bọn họ nhé. Đây là chuyện nhà, chúng tôi về nhà sẽ xử lý tiếp".

Hừ, vì ở bên ngoài nên tôi còn để cho họ chút thể diện, may mà họ cũng là người ít nhiều có danh tiếng trên giang hồ đấy. Về đến nhà thì sẽ biết tay tôi.

"Cẩn thận chút, đừng để hai người đó chạy mất", vừa kéo Tần Ngữ đi, tôi vừa khoát tay nói.

Đi được một đoạn, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Mặc Nguyệt: "Xin lỗi, bọn ta thật không thể làm khác, các huynh cũng nên quen dần đi".

Tôi nhếch mép, Tần Ngữ ngẩng đầu hỏi tôi: "Tình tỷ, tỷ định xử lý bọn họ thế nào?".

Tôi mỉm cười, chỉ chỉ vào mũi cậu ta: "Bí mật. Ngươi phải nhớ, đến Bách U cốc rồi thì phải chăm chỉ học võ từ cốc chủ, còn phải chăm chỉ trau dồi kiến thức, sau hai ba năm nữa được ra ngoài, phải nhớ đến tìm ta tỉ thí".

Tần Ngữ cau mày, hỏi: "Tỉ thí cái gì?".

Tôi cười: "Chính là ta muốn xem thực sự cậu có trở nên xuất sắc hay không?".

"Thực ra, ta cảm thấy ở bên cạnh Tình tỷ, ta học được rất nhiều thứ", Tần Ngữ cắn môi nói.

Tôi bất giác cảm thán, tên tiểu tử này nếu thực sự đi theo tôi, không khéo lại học hết cả những thứ không nên học. Tôi tuy là lúc nào cũng lộ ra cái vẻ uyên bác, sở hữu tri thức cả một ngàn năm. Nhưng thực tình cũng có một vài phương diện không tốt, nếu để hắn theo tôi, Tần Ngữ hắn nhất định sẽ bị tiêm nhiễm những điều không tốt đó.

"Không cần đâu, Tình tỷ đây cả đời chỉ thích tự do, chuyện dạy dỗ giáo dục người khác ta không làm được. Nhưng Tần Ngữ, ta có đạo lý này vẫn muốn dạy cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ những lời ta nói. Thứ quan trọng nhất của con người không phải thân thể hay bất cứ thứ gì khác. Thứ quan trọng nhất của con ngưởi chính là một tấm lòng ngay thẳng. Đó chính là thứ giúp ngươi tồn tại. Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, bất luận bản thân phải làm điều gì, ngươi đều phải xuất phát từ tấm lòng của mình, phải nhớ, nếu lòng ngươi ngay thẳng, dù lưng có cong, ngươi cũng vẫn đứng thẳng được. Ngược lại, nếu lòng ngươi có chút tà niệm, dù ngươi có cố thế nào, cũng không thể ngẩng cao đầu", tôi khẽ cười, nói với cậu thiếu niên mười sáu tuổi.

Những lời này tôi đã muốn nói với hắn từ lâu rồi.

Tần Ngữ ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu nở nụ cười nhìn tôi: "Tuy ta chưa thực sự hiểu hết đạo lý ấy, nhưng Tình tỷ, ta sẽ ghi nhớ. Đợi đến khi ta thực sự hiểu được, trở thành một người đàn ông chân chính, oai hùng, dũng mãnh, ta sẽ đến tìm tỷ".

Tôi xoa xoa mái đầu hắn, thân thiết kéo hắn vào trong lòng.

Tên tiểu tử này, hình như lúc này trông hắn rất đáng yêu.

Quyết định rồi, nếu sau này hắn ta trở nên đẹp trai hơn, tôi nhất định sẽ tìm cho hắn một cô vợ xinh đẹp.

Đi một lúc lâu, tôi thực sự không kìm được nữa, cuối cùng mở miệng hỏi lão nhân đang dẫn đường trước mặt.

"Lão minh chủ à, sắp tới chưa vậy?"

Sao đi cả quãng đường xa vậy rồi mà vẫn chưa đến nhỉ.

Rõ ràng tôi nghe nói Bách U cốc rất gần tòa thành này mà.

Minh chủ võ lâm xoay người, mỉm cười nhân hậu nói với tôi: "À, thực ra chúng ta đã vào đến Bách U cốc rồi, nhưng ta đang tìm cửa vào. Ta quên cửa vào ở chỗ nào rồi".

...

...

A!!! Lão minh chủ này không phải già quá nên lú lẫn rồi đấy chứ! Chuyện quan trọng như vậy sao có thể nói quên là quên được!

Tôi trợn tròn mắt, chạy về phía Âu Dương Y trước mặt túm lấy huynh ấy nói: "Y huynh, Y huynh, huynh còn nhớ cửa vào đúng không?".

Âu Dương Y mỉm cười gượng gạo, nắm tay tôi nói: "Xin lỗi, Tiểu Tình, ta vì quá lo lắng cho nàng, trên đường đi đều quên mất không đánh dấu, cho nên cũng không nhớ được nữa. Ta chỉ nhớ chỗ cửa vào có một tảng đá cực lớn, trên đó có viết bùa chú gì đó rất kỳ lạ".

Lúc này tôi thực sự rất muốn chết, trên núi này có bao nhiêu tảng đá lớn, tôi làm sao biết được trên tảng đá nào có khắc bùa chú cơ chứ.

Âu Dương Thiếu Nhân vẫn ở phía sau làm ồn: "Này! Thượng Quan Tình, nàng còn không nới lỏng dây trói cho ta".

Hừ, lúc này lại nói dễ nghe như vậy, vừa rồi sao không phát huy bản lĩnh của mình đi.

"Thiếu Nhiên, nhét giẻ vào miệng Thiếu Nhân ca ca", tôi không kiên nhẫn được nữa liền ra lệnh cho Âu Dương Thiếu Nhiên.

Âu Dương Thiếu Nhiên vui vẻ hào hứng nói: "Được".

Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi đành phải dựng trại nghỉ lại, chuẩn bị cho sáng sớm hôm sau sẽ tiếp tục đi tìm phiến đá lớn có khắc bùa chú gì gì đó.

Sáng hôm sau, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được lối vào Bách U cốc.

Tôi đã ước định với Tần Ngữ, sau hai năm nữa hắn sẽ đến tìm tôi. Trước ánh mắt như giết người của đám nam nhân, Tần Ngữ đã dũng cảm tuyên bố sẽ trở thành một nam nhân ưu tú.

Tôi gật đầu mãn nguyện, sau khi tiễn Tần Ngữ vào trong Bách U cốc, chúng tôi cùng với minh chủ võ lâm chia tay mỗi người một ngả. Thực sự tôi không thích ở cùng với lão minh chủ này chút nào.

Một buổi sáng của mấy ngày sau đó, dưới ánh mặt trời rực rỡ, chúng tôi đã về tới địa bàn của Âu Dương sơn trang.

Ngước nhìn bốn chữ "Âu Dương sơn trang" trên cổng lớn, tôi khẽ mỉm cười.

Ha ha ha, tôi trở về rồi.

Âu Dương Thiếu Nhân bên cạnh đau khổ nhìn tôi: "Giờ có thể nói cho ta biết, nàng sẽ trừng phạt ta như thế nào không?".

Tôi với tay kéo chàng đến trước mặt mình, trao cho chàng một nụ hôn nồng thắm: "Cách trừng phạt này chính là phải khiến chàng bị người khác đố kỵ, oán hận đến chết. Âu Dương Thiếu Nhân, bắt đầu từ giờ phút này, chàng đã chính thức trở thành tình lang của bổn nữ hiệp".

Khẽ liếc mắt sang, tôi thấy đám người đứng phía sau chàng mặt mày đen sạm.

Tâm trạng tôi rất tốt.

"Binh binh", "Bốp bốp", tiếng đấm đá vang lên, ngày hôm nay sẽ náo nhiệt lắm đây.

Trong ánh nắng chói chang, Âu Dương Thiếu Nhân tướng mạo đoan chính, phong thái tuyệt đỉnh vô song mỉm cười: "Tuân mệnh, Thượng Quan nữ hiệp của ta".

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff