phiêu du giang hồ 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2 - Chương 13: Quý trọng sinh mệnh, trốn chạy ma quân
"Ý? Mặc đại nhân, ngài đến chỗ chúng tôi tại sao còn mang theo bồ nhí?", một tên quan quán công tử kiều diễm đột nhiên mở miệng nói.

Tôi tròn mắt nhìn, nét mặt khó coi cười với y: "Yên tâm, tôi không phải bồ nhí của ngài đây, không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của các người đâu".

Mặc Nguyệt cười ha hả, đưa tay kéo tên quan quán công tử kia, đùa cợt: "Sao nào? Ghen hả? Yên tâm, nó chỉ là kẻ hầu ta mới thu nhận thôi. Đưa nó đến làm quen chút xíu, tránh sau này nó không hiểu quy củ, đắc tội với bảo bối của ta".

Nỗi chua xót trong lòng trào dâng như lũ tràn về. Đồ xấu xa, vô lương tâm! Đáng chết, nhất định hắn vốn không muốn đưa tôi đến lầu xanh gì gì đó, căn bản chỗ hắn muốn đến chính là thanh phong quán.

Tôi cúi đầu, đột nhiên nảy ra sáng kiến.

"Thiếu gia, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng. Lúc này thiếu gia không cần phải để tâm đến Tiểu Tình nữa."

Mặc Nguyệt nhìn tôi, cười nói: "Cũng đúng. Tiểu Thu, gọi người của ngươi đến tiếp đãi Tiểu Tình cho chu đáo".

Mỹ nam Tiểu Thu sau khi căn dặn mấy quan quán công tử khác thì liền đưa Mặc Nguyệt lên lầu. Tôi nhìn theo bóng dáng hắn đang xa dần, lớn tiếng nói: "Thiếu gia, đúng là cho tiểu nhân tùy ý chơi chứ?".

"Tùy ý chơi", Mặc Nguyệt chẳng thèm ngoái đầu, đáp lời.

Tôi thầm cảm tạ sự hào phóng của hắn, cũng như lòng rộng rãi của hắn.

Làm lịch sử, đương nhiên cần có con mắt sắc bén. Cho nên từ lúc vừa bước vào đây tôi đã liếc thấy một người. Người đó có đôi mắt sáng như pha lê, tuy không có gì đặc biệt, nhưng dựa vào kinh nghiệm của tôi, người có tướng mạo và đôi mắt không hài hòa đều rất dễ dãi, thoải mái. Ánh mắt người này luôn dõi theo từng bước đi của Mặc Nguyệt, con ngươi hiện rõ sự căm ghét, cho nên tôi cảm thấy nếu là một người bình thường mà đối với Mặc Nguyệt như thế thì có phần hơi thái quá. Tôi quyết định nắm bắt cơ hội này để tự cứu lấy mình.

Tôi xòe quạt, mỉm cười gian xảo với đám quan quán công tử đang đứng trước mặt, nói: "Gió se lạnh thổi khẽ, trăng thu sáng vô biên, này các vị mỹ nhân, đêm nay chớ có khách khí".

Đám quan quán công tử bên cạnh hào hứng gào thét, trong lòng tôi cũng thầm cảm khái.

Tôi đi thẳng đến bàn rồi ngồi xuống trước mặt người kia, cười nói: "Tại hạ tên Trương Thanh, huynh đài, có muốn cùng chơi không?".

Người kia thoáng sững lại, sau đó mỉm cười, vẻ mặt bỡn cợt: "Được thôi, tại hạ Trần Nam, đang sợ nhàn rỗi quá đây".

Tôi biết bản thân mình không có số chơi cờ bạc. Cho nên, khi ngồi trước mặt y, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý thua một cách thê thảm.

Hu hu, để được tự do, tôi nguyện đánh đổi tất cả, tôi không muốn làm hầu gái của tên ma quân đó, không muốn phải ở bên cạnh tên nam nhân phúc hắc nguy hiểm đó.

Chơi mấy ván, tôi bị thua nên phải uống khá nhiều rượu. Người đối diện cơ hồ cũng chẳng thể thoát khỏi vận đen nhưng tửu lượng của y lại khá tốt, tôi bắt đầu hối hận tại sao trước đó không đánh giá tửu lượng trước khi mời y chơi, nhưng cũng may, trước sự kích động của cây nấm hương tôi đây, đám mỹ nam kia cũng đã uống không ít rượu.

Đã qua ba tuần rượu, tất cả đều gục xuống. Tôi vẫn hiên ngang ngồi trên ghế, tiếp tục giao đấu với Trần Nam.

"Huynh đài rất ghét Mặc Nguyệt phải không?"

"Hả? Tại sao các hạ lại nói thế?"

"Ha ha, trực giác."

"Vậy thì sao? Định làm gì? Muốn vì chủ của các hạ mà trừ khử ta hả?"

Tôi lắc đầu, tiếp tục nói: "Xem ra, huynh đài không phải muốn giết hắn. Vậy thì, làm một cuộc giao dịch được chứ? Nếu huynh đài đưa tôi đi, tôi đảm bảo huynh đài sẽ thấy cảnh xưa nay chưa từng thấy".

Trần Nam mỉm cười, giảo hoạt nói: "Tại sao ta phải tin các hạ?".

"Tôi chẳng có lý do gì để khiến huynh tin, nhưng huynh có thể lựa chọn."

Tôi quyết định đánh cược một lần, sau khi đến thời cổ đại, tôi đã rút ra một đạo lý: Khi có ai đó hứng thú với bạn, người đó nhất định sẽ nghe những lời nói nhảm nhí của bạn. Hu hu, đó là kinh nghiệm được đúc rút từ vô số lần chịu giáo huấn bi thảm và đau đớn mà có được đấy.

Trần Nam nghĩ một lát, đột nhiên chằm chằm nhìn tôi, cười vẻ mờ ám nói: "Nếu lúc này huynh có thể lên bục, vừa gảy đàn vừa hát vừa nhảy. Tại hạ sẽ cứu huynh đài. Cho dù không được nhìn thấy cảnh chưa từng nhìn thấy đi chăng nữa".

Hu hu, tên tiểu tử này quả nhiên rất có hứng thú với tôi.

Tôi ngẩng đầu, thấy Mặc Nguyệt cũng đang nhìn mình.

Tên tiểu tử này! Đêm xuân mà để phí hoài thế sao.

Hắn hai tay chống cằm, ra vẻ trầm ngâm, cười với tôi, nét mặt tươi cười kia không có chút ác ý nào. Sau rồi tôi thấy hắn nói gì đó với Tiểu Thu, Tiểu Thu kia lại quay ra nhìn tôi với ánh mắt đồng tình.

Cơ thể tôi run lên bần bật, đột nhiên hiểu ra tất cả. Hắn... hắn... hắn không tới đây để chơi, là cố ý đưa tôi đến.

Tôi quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Trần Nam, rồi như buông một câu "một lời đã định", xoay người bước lên bục.

Tôi chẳng biết khúc nhạc nào của thời cổ đại cả, nhưng may sao hồi còn nhỏ tôi từng bị ép học tỳ bà, càng may hơn là trước đây tôi cũng thích xem các bộ phim cổ trang, còn mất mấy ngày cố gắng học theo cách thức phi tiên nữa.

Tôi đưa mắt nhìn xuống dưới bục, đầu tiên mọi người im lặng như tờ nhưng sau đó liền có người hò hét huýt sáo.

Tôi cất giọng, chuyển bước nhẹ nhàng, hiện tại chỉ hy vọng chân trái đừng giẫm nhầm lên chân phải, từ từ cất giọng:

Có đôi bướm bay lượn xung quanh bụi hoa cô đơn lúc nửa đêm,

Ánh trăng tỏa sáng rộng khắp đang treo trên ngọn cây đung đưa trong bóng nước.

Là ai đang nhẹ vẫy tay trong giấc mộng nửa đêm,

Một tiếng ho khẽ vang lên, mảnh rèm như chia cắt ánh trắng đêm lạnh lẽo.

Phấn sáp đỏ thắm lan tỏa khắp màn sương trong nháy mắt đã tan biến vi vu theo từng chiếc lá đỏ,

Hoa vàng vương đầy mặt đất chẳng thể giữ chân chàng thư sinh đang miệt mài đọc sách lên kinh ứng thí.

Là ai duyên dáng hòa mình giữa làn gió tựa dòng nước chảy, như cảnh mộng dễ phai tàn, như năm tháng dần trôi qua,

Tây sương[1] như rắc đầy bóng hoa hòa cùng ánh trăng lặng lẽ sà xuống.

Giọng hát du dương ngân vang da diết rồi cùng biến mất giữa trời đêm vắng lặng,

Tấm màn trên vũ đài chẳng thể đánh thức được giấc mộng ngàn năm xưa bừng tỉnh.

Oanh Oanh của ngày hôm trước và Trương Sinh của đêm hôm qua,

Phấn sáp đã lau sạch, biết phiêu dạt về chốn nào.

Quan binh đang đứng đông đúc bên ngoài chùa kia sớm đã thành những khán giả cùng thưởng thức kịch hay,

Những tràng pháo tay vang lên không ngừng cũng chẳng thể giữ lại nụ cười duyên dáng của đào kép.

Một lần được làm Oanh Oanh, một lần được trở thành Trương Sinh,

Son phấn đã mờ nhạt, cũng chỉ đắm mình trong màn kịch mà thôi.

[1]Tây sương: Mái nhà phía Tây.

Tôi đang rất buồn, lần đầu tiên lên bục biểu diễn, lại phải trở thành một tên đào kép nam. Quả nhiên, cuộc sống là một chuỗi những bi kịch chẳng hề báo trước.

Tôi vừa hát vừa liếc nhìn Mặc Nguyệt. Vẻ mặt hắn đang suy tư điều gì đó, nhất định hắn đang nghĩ tại sao tự nhiên tôi lại lên bục biểu diễn.

Tôi xoay người về phía Trần Nam. Đại ca à, tôi rất vội, còn vội hơn cả việc đi nhà xí nữa.

Khi cất lên những ca từ cuối cùng của khúc nhạc, tôi thấy Tiểu Thu tay nâng tấm vải mỏng màu đỏ đi về phía mình. Trực giác mách bảo, đây nhất định là của Mặc Nguyệt phúc hắc đã chuẩn bị cho tôi.

Tôi lại lo lắng nhìn Trần Nam, huynh ấy mỉm cười, đột nhiên thi triển khinh công bay về phía tôi, còn Mặc Nguyệt cũng như đột nhiên nhớ ra gì đó, từ lầu hai bay xuống, cũng lao thẳng tới.

Tuy võ công chẳng ra gì nhưng may là tôi có học Taekwondo vào kỳ nghỉ hè. Tôi tiến về phía trước một bước, quay người nhảy đến bên Trần Nam, Trần Nam liền thuận thế ôm lấy tôi, lập tức bỏ chạy.

Tay Mặc Nguyệt sượt qua góc áo tôi. Trần Nam vội nhân cơ hội này đưa tôi bay qua cửa sổ thoát thân.

Tóc tôi lướt qua làn gió, tôi cười, hét về phía Mặc Nguyệt: "Không hẹn ngày tái ngộ!".

Sau đó tôi thấy Mặc Nguyệt cũng mỉn cười, giơ tay vẫy vẫy, bàn ghế bên cạnh liền bị đập vỡ, khắp nơi náo loạn, tiếng người huyên náo, tôi còn nghe thấy rõ ràng hắn nói: "Nàng chạy không thoát đâu".

Tay tôi càng ôm chặt cánh tay của Trần Nam hơn.

Thượng đế ơi! Tôi thích mỹ nam lắm, nhưng lại không muốn ở bên một mỹ nam đáng sợ như thế. Cho nên, ma quân đại nhân, ngài không cần phải tốn công sức, ngài bắt tôi bao nhiêu lần tôi cũng sẽ bỏ trốn bấy nhiêu lần thôi. Hơn nữa, tôi cầu nguyện. Sau này không bao giờ phải gặp lại ma quân ngài nữa. Đúng là thật đáng sợ quá đi.

Trần Nam ôm tôi bỏ chạy dưới ánh trăng, một lát sau, tôi được thả xuống.

Hai tay nắm chặt, tôi nói với y: "Đa tạ huynh đài, hẹn ngày tái ngộ", nói xong liền quay người rời đi.

Tóm lại là tôi cảm thấy ở thời cổ đại này, ngoài bốn huynh đệ Âu Dương ra, chẳng thể dễ dàng tin tưởng ai được.

"Khoan đã!", tôi vừa đi được hai bước, tình tiết quen thuộc trong phim truyền hình lại bắt đầu tiếp diễn, Trần Nam mở miệng gọi tôi.

"Đại ca à, còn chuyện gì nữa", tôi dè dặt xoay người, run rẩy hỏi.

"Xem ra huynh rất quan trọng đối với Mặc Nguyệt, nếu có được huynh, biết đâu sẽ dễ dàng thu phục hắn hơn", Trần Nam mỉm cười vô cùng giảo hoạt.

Tôi nghiêng đầu, thật muốn hét lớn một câu: Nếu không vì cái mạng tép riu này, tôi sẵn sàng làm mồi nhử để bắt loại người như tên tiểu tử Mặc Nguyệt.

Đột nhiên, tôi nhớ tới một thứ trước giờ chưa từng dùng đến. Chẳng thèm để tâm tới Trần Nam, tôi rút từ trong người ra chiếc còi Âu Dương Thiếu Nhân đưa cho. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, lòng thầm cầu nguyện: Âu Dương Thiếu Nhân, mong huynh nghe được tiếng gọi của tôi.

Chiếc còi vọng vào không trung một thứ âm thanh kỳ diệu mê hồn, tựa có tựa không mà tươi mát trong lành, mang đến cảm giác an lòng trong tâm khảm.

Tôi đột nhiên phát hiện, hóa ra dùng tất cả tâm tư tình cảm để thổi, chiếc còi này đúng là có thể phát ra âm thanh.

Sau đó, tôi nghe thấy thứ âm thanh giống hệt như vậy vọng lại.

Tôi mỉm cười kiêu ngạo nhìn Trần Nam: "Rất xin lỗi, tiểu gia tôi không thuộc về bất cứ người nào, cũng không có mối quan hệ với bất kỳ ai. Cho nhên, không thể bỏ chạy cùng huynh đài được".

"Hả? Vậy thì ta chỉ còn cách ép buộc thôi."

Tôi lùi lại một bước, rừng cây phía sau vọng ra tiếng xào xạc.

Quay người, tôi đưa tay về phía trước.

"Vậy phải hỏi xem vị huynh đài này có đồng ý hay không!"

Có một chàng trai thân mặc xiêm y màu trắng tướng mạo tuyệt trần từ trên cây bay xuống, xoay người một vòng, tôi đã nằm gọn trong lòng người đó, tiếp sau, lại có ba chàng trai nữa từ trong rừng cây bay ra.

Dưới ánh trăng, tôi mỉm cười khiêu khích Trần Nam. Tôi biết, chỉ khi bốn huynh đệ Âu Dương bên cạnh, tôi mới dám khoa trương như thế. Vì, họ mãi mãi không thể không quản chuyện của tôi.

Quyển 2 - Chương 14: Hỏi xem cô ngốc đến mức nào, nếu thích hợp chúng ta cùng đi lầu xanh
"Tiểu Tình, cần bọn ta trừ khử hắn không?", Âu Dương Thiếu Nhân ôm chặt tôi vào lòng, dịu dàng hỏi.

Tôi lười nhác nằm gọn trong lòng Thiếu Nhân mà cười với Trần Nam: "Không cần đâu, vị huynh đài này đã cứu tôi một mạng, chúng ta đi thôi. Cáo từ". Tôi vẫy tay chào tạm biệt Trần Nam, rồi xoay người bước đi cùng bốn huynh đệ Âu Dương.

Phía sau tĩnh lặng như tờ, tôi biết kẻ thức thời như Trần Nam nhất định sẽ không đuổi theo tôi đâu.

"Tiểu Tình, sao nàng lại bỏ trốn ra ngoài được?", rõ ràng Âu Dương Thiếu Nhân vô cùng hiếu kỳ.

Tôi mỉm cười, đắc ý nói: "Nhân cơ hội ma quân không chú ý liền bỏ chạy".

Tôi phải cất thật kỹ bí mật đã từng lãng du vào thanh phong quán đầy hoa lệ kia. Đây chỉ là bí mật của mình tôi thôi.

Thực ra, tôi rất muốn chia sẻ niềm hạnh phúc hiếm có này cho mọi người, rất muốn lan truyền thông tin phấn khích này cho toàn bộ hủ nữ trên khắp thế gian được biết.

***

Mãi sau này tôi mới biết, ngay khi tôi rời đi, còn xảy ra một chuyện như thế này...

Mặc Nguyệt từ trên không bay xuống, đáp ngay bên cạnh Trần Nam, mặt phủ sương mù lạnh băng hỏi: "Ngươi muốn chết phải không? Mạch Thiếu Nam".

"Không muốn", Mạch Thiếu Nam cũng chính là Trần Nam đang cố nhịn cười, rõ ràng muốn thông báo rằng: Ta muốn chết thì ngươi tính thế nào?

"Tìm ta có việc gì?"

"Không có gì, Mạch Vân nhớ ngươi muốn phát điên nên bảo ta đến tìm ngươi."

"Chẳng phải ta bảo với ngươi rồi sao? Ta ghét ả."

"Hả? Thế ngươi hứng thú với tên tiểu tử tuấn tú vừa rồi hả? Ta biết ngươi là loại người nam cũng chén mà nữ cũng xơi, nhưng không phải ngươi định lấy một nam nhi đấy chứ."

Mặc Nguyệt đang định phản bác thì liền nghĩ, thực không muốn để tên tiểu tử này biết "y" là Thượng Quan Tình, nếu để Mạch Thiếu Nam biết đó chính là nữ nhi thì nhất định sẽ có chuyện không lành xảy ra.

"Đúng vậy, ngươi chớ có quên tại sao ta lại bị truy sát. Mạch Vân cho rằng sai người đến truy đuổi y thì có thể ép ta được hả, nếu ta nhất thời tức giận lấy y thì sao? Ép quá, ta thà lấy một tên tiểu tử", Mặc Nguyệt chau mày nói.

Mạch Thiếu Nam cười cười, xoay người, vừa bước đi vừa nói: "Ta chẳng qua đến truyền đạt đôi lời đó thôi. Ngươi không lấy nó là tốt nhất. Ta rất ghét ngươi, ngươi hiểu không?".

Mặc Nguyệt cũng xoay người rời đi: "Tốt lắm, ta cũng rất ghét ngươi".

Đúng là!

Nhìn thấy cái mặt ngươi, ta cảm thấy ông Trời đúng là không có mắt mới tạo tác ra ngươi trên thế gian này.

Cho nên mới nói, mỹ nam vĩnh viễn luôn có lý do để căm ghét lẫn nhau.

***

Để tránh việc gặp lại ma quân thêm lần nữa, tôi nhanh chóng hóa thân thành một... sinh vật rất hoa lệ.

"A ha ha, làm sao mang cái mặt rỗ này mà đi được!"

"Phụt! Rất hợp đấy."

"Tiểu Tình, mặt nàng giờ trông giống bánh vừng lắm."

"Âu Dương... Thiếu Nhân!!!"

Tôi cầm gương lên soi, đúng là chỉ biết tự cười mình trong phẫn nộ mà thôi!

Xí! Tên tiểu tử này lại vẽ cái mặt tôi lỗ chỗ như thế. Tuy rất không đồng ý cách nói của Âu Dương Y. Nhưng ngay đến phản ứng đầu tiên của tôi khi soi mình trong gương cũng chính là... công nhận giống bánh vừng thật.

Sau mấy lần phản bác không hiệu quả, cùng sự đồng tâm nhất trí của bốn huynh đệ Âu Dương, tôi phải vác cái mặt bánh vừng đầy hoa lệ này ra đường. Nhưng may mắn là, cũng trưng bản mặt xấu xí như bôi tro trát trấu đi cùng tôi còn có bốn người nữa.

A ha ha! Muốn đấu với tiểu gia tôi hả, các huynh phải sống thêm ba mươi năm nữa nhé.

"Tiểu Tình...", Âu Dương Thiếu Nhiên oan uổng nhìn tôi.

Tôi mỉm cười dịu dàng nói: "Ngoan nào, Thiếu Nhiên như thế này sẽ càng gần gũi tôi hơn đấy".

"Thật sao?", ánh mắt Âu Dương Thiếu Nhiên lóe sáng hỏi lại.

"Thật!", tôi nhìn Âu Dương Thiếu Nhiên đang cải trang nữ nhi, rồi lại nhìn bản thân mình giả dạng nam nhân, vẻ mặt vô cùng giả tạo.

Dù sao thì lừa dối nhưng không phạm pháp.

Thượng lộ bình an, tôi đến Lạc Dương đây.

Đi thẳng đến thành Lạc Dương, tâm trạng tôi hào hứng hưng phấn cả buổi, tung tăng mãi không thôi. A a a... Lạc Dương... Lạc Dương là nơi mà bán giấy thôi cũng trở thành phú ông đấy, tôi nhất định phải làm một chuyện đại sự rầm rộ tại đây mới được.

"Thượng Quan Tình, nếu không muốn bị bắt lại, tốt nhất nàng nên nói thật", Âu Dương Huyền vẻ mặt lạnh băng nói.

Tôi tròn mắt nhìn, bổn nấm hương đây không thèm đếm xỉa đến những lời lôi thôi của huynh.

Đến thành Lạc Dương, bốn mỹ nam nhà Âu Dương còn bận rộn hơn tôi nhiều. Họ phải đi yết kiến mấy lão nhân đức cao vọng trọng trong võ lâm.

Âu Dương Thiếu Nhân kéo tôi, dặn đi dặn lại: "Không được chạy lung tung, phải cẩn thận".

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Khoảng nửa canh giờ sau... tôi mơ hồ nhìn đám người đi lại trên đường lớn: "Này Âu Dương... người kia?".

Thực ra tôi biết mình đã bị lạc. Tôi sai rồi, Âu Dương Thiếu Nhân, hu hu, huynh nhớ phải tìm tôi nhé.

Đang lo lắng chờ đợi, chợt tôi nhìn thấy trong đám người phía xa lóe ra luồng sáng bạc. Nhìn kỹ lại một lần, đôi mắt tôi lập tức trợn tròn lên.

Khốn kiếp! Đúng là oan gia chẳng gặp ở đâu, lại gặp đúng nơi ngõ hẻm chết người!

Muốn chết quá, lại là tên ma quân này. Tôi còn nhớ lần trước mình khoa trương lớn miệng nói với hắn rằng "không hẹn ngày tái ngộ".

Quay người, tôi cứ nhằm thẳng con ngõ nhỏ trước mặt mà chạy.

Tôi biết, mình làm như thế là không có khí phách. Nhưng, chỉ cần khí phách thôi liệu có thể sống được không? Nếu bị hắn bắt lại, tôi có thể trở thành nữ nhân vật chính xuyên không đầu tiên trong lịch sử bị người khác bẻ như cây gậy kêu "rắc rắc". Tôi không thể bị sỉ nhục trong lịch sử xuyên không như thế được.

Tôi trốn trong con ngõ, thấy ở đấy có mấy tên ăn mày, liền cuống cuồng chạy tới chỗ họ, còn đụng phải một tên trong số đó nữa chứ.

Bốc hỏa, tiểu gia tôi gặp nạn, ngay cả ăn mày cũng ức hiếp tôi.

Gió lạnh ùa về đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi chạy bán sống bán chết qua mấy con ngõ, khi chắc chắn rằng ma quân không thể phát hiện ra nữa, tôi mới an tâm chạy xuyên đến con đường lớn phồn hoa. Tôi quyết định trước khi kiếm một khách điếm để nghỉ lại, cần phải đi tìm bốn huynh đệ Âu Dương. Sau khi đã hạ quyết tâm, tôi đưa tay xuống lần tìm chiếc túi trên eo mình.

...

Không, không, không, không thấy nữa rồi! A a a!!!

Bên trong đó có lệnh bài mà bốn huynh đệ Âu Dương đưa cho tôi!

Túi đã không còn, tôi tiếp tục tìm chiếc còi đeo trên cổ, nhưng lại đau đớn phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Khốn nạn thân tôi! Lại mất rồi.

Thế là tôi đành quay người trở lại con ngõ.

Tôi phải đi cưỡng chế đám ăn mày chết tiệt kia, dám trộm đồ của tiểu gia tôi. Đợi tôi tìm ra chiếc còi, gọi được bốn huynh đệ Âu Dương tới, tôi không đến làm loạn chỗ của bang chủ các người thì tôi không phải là Thượng Quan Tình!

Đang mải mê tìm kiếm món đồ của mình, một cảnh tượng bất ngờ ập vào mắt tôi.

Tôi trông thấy một nữ nhi bị ba tên nam nhân lực lưỡng bắt cóc, kéo lê đi, mấy tên nam nhân còn lùng bùng nói: "Nên biết điều hợp tác thì sẽ không phải chịu đắng cay như thế".

"Đến chỗ đó, muốn ăn món ngon gì cũng có."

Cô gái kia khóc lóc tựa hoa lê dính mưa vậy.

Lòng tôi chợt ngùn ngụt bốc lên một ngọn lửa, ngọn lửa đó "tinh" một tiếng xông thẳng lên đỉnh đầu, tôi liền chạy tới chỗ đó.

"Ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật...", tôi vừa nói được hai câu liền thấy mấy tên nam nhân kia mặt mày kích động như đang muốn nhảy xổ tới.

Ngọn lửa vừa bốc cháy trong tôi đột nhiên tụt xuống hố băng sâu thẳm.

Thượng Quan Tình à, mày chết chắc rồi. Tự nhiên lại tỏ vẻ anh hùng. Biết nguy hiểm đến tính mạng thế mà còn lao đầu vào.

Tôi bị dọa cho run cầm cập, cười mỉa nói: "Đại ca à, các huynh đang tìm đầy tớ phải không?".

Có thể do thái độ lễ phép của tôi, cũng có thể vì chúng sợ tôi tay chân ngờ nghệch sẽ làm hỏng món hàng, nên mấy tên đó chỉ vẫy tay chào tôi nói: "Đâu có, mau cùng chúng ta đưa ả tới lầu xanh".

Tôi không biết nói gì nữa, tôi thật ngốc phải không, bọn chúng cũng thật ngốc phải không. Làm gì có người nào lại chấp nhận lời đề nghị đó chứ.

Tôi đi theo thiếu nữ kia, để lại bóng lưng cho mấy tên hành khất. Mỹ nữ kia thấy tôi bước đến thì tròn mắt nhìn, sớm đã không còn bộ dáng tựa hoa lê dính mưa nữa. Tôi lúc này mới nhìn rõ, mỹ nữ này là ai thế? Khốn nạn thân tôi! Mộ Dung Tiên!

Lúc này tôi vô cùng hối hận về hành vi tự chui đầu vào rọ của mình. Nha đầu kia nhất định đang cố tình thu hút bốn huynh đệ Âu Dương đây mà. Nhưng, tôi lại nghiêng đầu nghĩ ngợi, không biết chừng, nhân cơ hội này mình có thể lợi dụng cô ta một chút.

Tôi mỉm cười với cô ta, nói một câu: "Bốn huynh đệ Âu Dương không có ở đây".

Trong khoảnh khắc cô ta sững người, tôi liền đưa tay đỡ cô nàng đang chuẩn bị ngất.

Quay đầu, cười tươi rói với ba người đang kinh ngạc: "Phiền ba vị đại ca ai có thể cõng cô ấy".

Ba người lập tức tỏ vẻ sùng bái bước đến cõng cô ta, rồi đưa chúng tôi đến nơi đã định.

Mộ Dung Tiên ơi Mộ Dung Tiên! Nói cô ngốc thì đúng là cô ngốc thật. Cô có biết con gái như thế nào là ngốc nghếch nhất không? Chính là loại con gái ngồi đợi anh hùng đến cứu đấy.

Hỏi xem cô ngốc đến mức nào, nếu thích hợp chúng ta cùng đi lầu xanh.

Câu này, tặng cho cô, cũng là tặng cho tôi vì đã muốn cứu cô.

Khốn kiếp, tiểu gia tôi đã tạo nghiệt gì thế này, tại sao lại vướng vào mớ phiền phức với đám người này chứ.

Quyển 2 - Chương 15: Hic, ca hát hay bán thân thế này!
Ông Trời ơi, con chẳng biết ông đang đối xử tốt hay đối xử tệ với con nữa. Tiểu gia con đến thời cổ đại này, đầu tiên bị ném vào thanh phong quán, bây giờ lại bị ủn vào lầu xanh. Hoa lệ là thế sao?

Sau khi đưa Mộ Dung Tiên đến một gian phòng, tôi cùng ba người kia tới gặp bà chủ lầu xanh béo phi thường gọi là "dì Lam", cuối cùng lại bị tống vào phòng của Mộ Dung Tiên để chăm sóc cô nàng.

Cuộc sống này đúng là cuộc sống của a hoàn mà! Thực ra ba tên đại ca kia nói cô nàng này rất khó ứng phó, nên mới bắt tôi vào chăm lo như thế.

Tôi vốn cho rằng lầu xanh chính là hắc điếm bắt người, ai ngờ đâu, nhờ sự trình bày này nọ của mấy tên đại ca, tôi mới phát hiện, đằng sau tất cả những cái gọi là thục nữ hiền lương bị bức ép làm kỹ nữ, thực ra tất cả đều có những ẩn tình đầy huyết lệ.

Mộ Dung Tiên ơi Mộ Dung Tiên! Tôi thực không ngờ cô lại đến mức này đấy.

Cô nàng Mộ Dung Tiên kiều diễm này rõ ràng đã lừa ba tên kia đưa mình tới Lạc Dương để chơi bời, còn hiên ngang tuyên bố rằng: "Sau khi chơi bời thỏa thê, chúng ta sẽ về lầu xanh của các huynh, như ta thế này, nhất định sẽ trở thành chiêu bài chủ chốt, đối xử tốt với ta sau này cũng có lợi cho các huynh lắm đấy".

Tiếp đó, ba tên kia tiêu hết sạch tiền cho cô nàng ăn chơi, nhưng Mộ Dung Tiên lại lật lọng, quay đầu bỏ chạy, ba tên kia sợ trở về sẽ không thể báo cáo kết quả, cho nên đành cố gắng bắt cô ta lại.

Tiểu gia tôi bái phục, thật sự bái phục. Mộ Dung Tiên, cô không phải là chuyển thế của Công chúa vương quốc Labrador Retriever[1] ngốc nghếch đấy chứ.

[1] Tên một giống chó cảnh.

Tối đó, Mộ Dung Tiên khoan thai tỉnh lại, mở mắt trừng trừng nhìn tôi mà mắng rằng: "Cái mặt rỗ của ngươi sao đầy vừng...".

Khốn kiếp! Lúc này thứ khiến tiểu gia tôi đau đớn và oán hận nhất chính là cái mặt rỗ này. Nếu không phải quên rằng mình đang khoác bộ mặt rỗ thì tiểu gia tôi cũng chẳng cần phải trốn tên Mặc Nguyệt gì gì đó. Không cần chạy trốn, cũng sẽ không bị rơi mất cái túi và chiếc còi. Không cần phải quay trở lại tìm túi và tìm còi thì tiểu gia tôi cũng chẳng gặp phải ngôi sao tai ương đen đủi là cô thế này.

Khi Mộ Dung Tiên đưa cánh tay tựa ngọc ra muốn mở chiếc quạt của tôi, tôi từ băng ghế đứng bật dậy, một chân giẫm lên giường, tức giận nói: "Mộ Dung Tiên, ả nha đầu thúi câm miệng lại cho tôi".

Cô nàng lập tức sững người.

Tôi quét mắt nhìn. Ừ, rất tốt, khí lực của mình thật là mạnh mẽ.

"Tôi là Thượng Quan Tình. Hiện tại cô đang ở lầu xanh, tốt nhất nên thành thực một chút, nếu không cái mạng tép riu của cô, tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu."

Mộ Dung Tiên nhìn thẳng vào mắt tôi, nhếch mép nói: "Xí! Hèn chi cứ cảm thấy thứ mùi vị khiến người ta ghét cay ghét đắng như thế".

"Tại sao cô lại ở đây, tại sao Mộ Dung Tuyết không ở cùng cô?"

"Ta và huynh ấy cãi nhau. Huynh ấy không cho phép ta đi tìm bốn huynh đệ Âu Dương. Nói mới nhớ, sao cô cũng không ở cùng với bốn huynh đệ bọn họ."

"Tôi bị lạc."

"Như thế nghĩa là sẽ chẳng có ai biết mà cứu chúng ta phải không?"

"Đúng vậy, cô sợ gì, chẳng phải võ công của cô rất cao cường sao."

"Chỉ có thể dùng để đánh nữ nhi thôi, cô có muốn thử chút không?"

"Cảm ơn, tiểu gia đây không hứng thú."

Cuối cùng, qua một hồi tranh luận, chúng tôi đã đưa ra quyết định quan trọng. Đó chính là... đàm phán với dì Lam.

Đàm phán cái gì? Híc... đương nhiên là bàn chuyện ca hát hay bán thân rồi.

Ngược lại, dì Lam rất vui vẻ đáp ứng. Còn ném cho Mộ Dung Tiên một câu: "Nếu có bản lĩnh thì cứ làm thế đi".

Sau đó, tôi trở thành người chăm lo của Mộ Dung Tiên.

Tôi biết, tôi phải ở đây để kiếm hòm tiền đầu tiên trong cuộc đời mình, cho dù là kiếm tiền từ người khác.

Tôi mang vẻ mặt dạt dào kích động với công việc đầu tiên trong đời này. Lúc đầu tôi vẫn cho rằng tiền đồ của công việc này sẽ vô cùng rộng mở, hơn nữa tôi cũng thầm suy tính rồi, tôi có thể dùng trí tuệ siêu việt của cây nấm hương này đưa Mộ Dung Tiên trốn khỏi đây. Nhưng nào ngờ, việc đó lại trở thành tấn bi kịch trong cuộc đời tôi...

Cho nên mới nói, cuộc sống chính là một chiếc bàn trà, mà trên bàn bày đầy những chiếc cốc[2], trong cốc lại đựng đầy sữa.

[2] Ở đây có cách chơi chữ: "chiếc cốc" (杯具 ) có phiên âm là "bei ju", đồng âm với từ "bi kịch" (悲剧). Ý của câu này muốn nói, cuộc sống đầy những bi kịch.

Đó là vào một đêm nọ trăng sáng vằng vặc, hoa xuân thơm ngát, gió lạnh hiu hiu.

Tôi và Mộ Dung Tiên chuẩn bị làm khúc "Phi thiên vũ", sau đó để cô ấy biến thành hình tượng tiên nữ thoát tục. Còn tôi là một nhân vật lượn qua lượn lại như con thoi trong đám người, vờ lỡ tay đổ nước lên người khác, nhân đó liếc ngang liếc dọc thu thập tình hình.

Khi Mộ Dung Tiên thân mặc y phục trắng muốt từ trên trời bay xuống, mọi người đều kinh ngạc trước cảnh sắc diễm lệ. Riêng tôi khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng thầm vui sướng, không kiềm chế được liền nghĩ, chi bằng đưa Mộ Dung Tiên về thời hiện đại, mở công ty giải trí cũng kiếm được bộn tiền đấy.

Đúng lúc bộ dạng như tiên nữ của Mộ Dung Tiên đang nhảy múa trên bục, tôi thì cúi gằm cái mặt rỗ của mình xuống cười ngốc, bên ngoài cửa bỗng xuất hiện một chàng trai tuấn tú. Tôi bất giác đưa ánh nhìn tới gương mặt chàng trai đó, lập tức cảm thấy cổ họng tắc nghẹn.

Băng đảng mặt... mặt... mặt nạ! A a a... Xuất hiện rồi!

Cuồng đi kỹ viện, chẳng có tiết tháo, nam cũng xơi mà nữ cũng chén, đã phúc hắc không nhân tính lại còn là nhân vật nguy hiểm siêu cấp - ma... ma... ma quân Mặc Nguyệt xuất hiện rồi!

Tôi không nhịn thêm được nữa, lòng thầm than khóc. Khốn nạn thân tôi! Tại sao đi đâu cũng đụng phải tên ma quân chết tiệt này cơ chứ!

Tôi không kiềm chế được lâu hơn, đành lén lút di chuyển về phía hành lang dài ngoài cửa. Thấy dì Lam chạy đến như chó quẫy đuôi mừng chủ, vâng vâng dạ dạ cúi đầu khom lưng trước mặt hắn, lại nghe Mặc Nguyệt nói một câu: "Người đang biểu diễn trên kia. Tên là gì?".

"Tiểu Tiên", dì Lam vội nói.

"Ừ, đêm nay là cô ta", Mặc Nguyệt gật đầu nói.

...

Mộ Dung Tiên bước xuống đài, tôi nhanh như chớp chạy đến trước mặt cô ấy.

"Tiêu rồi, tiêu rồi, có người chỉ đích danh cô đấy", tôi vội nói.

"Không phải chứ, ta không phải bán thân, sao có thể bị gọi cơ chứ?", Mộ Dung Tiên chau mày, dẩu môi nói.

Người bình thường không thể yêu cầu cô. Nhưng Mặc Nguyệt lại không phải người bình thường! Trên thế gian này, ngoài vợ của Hoàng đế, có lẽ không người phụ nữ nào có thể từ chối hắn ta.

Tất nhiên là không tính tôi.

"Tóm lại là, lúc này mà không chạy thì sẽ muộn mất", tôi vội nói.

"Đã muộn rồi...", Mộ Dung Tiên nhìn ra phía sau tôi, sắc mặt trắng bệch nói.

Tôi xoay đầu lại, trông thấy Mặc Nguyệt đang đeo chiếc mặt nạ mà cười với cả hai.

Tôi buông thõng tay, lập tức đứng sang một bên theo đúng quy củ: "Khách quan, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, tiểu nô không dám làm phiền nữa".

Bước đến bên cạnh Mộ Dung Tiên, tôi thì thầm: "Tôi đi nghĩ cách, cố kéo dài thời gian".

Thấy Mộ Dung Tiên mặt mày sợ hãi, đôi mắt ngấn lệ, tôi nghĩ, lần này nhất định là cô ta sợ thật. Lúc này bên cạnh cô ta đã không còn đại ca giúp đỡ, cô ta cũng chẳng thể làm bất nhị thiên kim của Mộ Dung gia nữa.

Mặc Nguyệt nhìn tôi vẻ phớt lờ chẳng thèm để tâm. Chỉ là trong khoảnh khắc quay đầu đi tôi đã thấy hắn vòng tay ôm eo Mộ Dung Tiên. Mộ Dung Tiên ngước ánh mắt xin cứu trợ về phía tôi.

Tôi khóc, tiểu gia tôi đã tạo nghiệt gì thế này.

Tôi chạy về phía sau viện, nước mắt không ngừng rơi trong lòng. Thực ra tôi có thể chạy trốn ngay lúc này, có điều, dù có nhát gan thì cũng không thể làm chuyện vô lương tâm, bỏ bằng hữu như thế được.

Tôi bi tráng tẩy rửa lớp ngụy trang trên mặt, căm hận chà xát một hồi, rồi ngước mắt nhìn ánh trăng, làm động tác cáo biệt lần cuối trước khi ra đi: "Mộ Dung Tiên à, sau khi cô trốn ra được, phải nhớ tìm người đến cứu tôi. Nếu cô dám bỏ lại tôi thì dù có làm ma tiểu gia tôi cũng không buông tha cô đâu".

Tìm một căn phòng, tôi nhanh chóng trang điểm. Khi đường sơn cuối cùng được phết lên môi, tôi hít một hơi thật sâu, thong thả bước ra khỏi phòng.

Tôi không xinh đẹp tuyệt trần như Mộ Dung Tiên, chỉ là lần này tôi muốn đánh cược một chút, cược rằng Mặc Nguyệt sẽ có cảm hứng với tôi.

Hu hu, tôi thực sự hy vọng hắn không có hứng thú với tôi, như thế tôi sẽ khỏi sợ không vượt qua được lương tâm mình nữa.

Trước khi lên đài, tôi nói với một người hầu: "Tôi là người mới đến, lấy cho tôi một cây tỳ bà".

Khoan thai bước lên đài, tôi ngồi ở vị trí chính giữa, ngón tay thon dài lướt trên dây đàn gảy nhạc khúc "Tây sương".

Dưới đài đủ mọi thanh âm vang lên, có cả tiếng kinh ngạc cùng sự ngờ vực của dì Lam. Chỉ có điều ai nấy đều lặng im không động đậy.

Tôi biết, lúc tôi bắt đầu hát, cánh cửa trên lầu hai đã được mở ra. Cả ma quân tuyệt thế kia cũng nằm bò ra lan can mà yên lặng lắng nghe.

Tôi thấy hơi bồn chồn, sao hắn chỉ im lặng lắng nghe mà không có hành động nào?

Nhạc khúc kết thúc, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên tứ phía, hết đợt này đến đợt khác. Trông thấy vẻ mặt mấy tên đàn ông tai to mặt lớn, tôi mới thực sự khẳng định một điều, nơi này có quá nhiều thứ đáng sợ.

Tôi ngẩng đầu, thấy khóe miệng Mặc Nguyệt mỉm cười trêu đùa, đột nhiên cảm thấy mình thật oan ức.

Rốt cuộc tôi đã làm sai chỗ nào? Tiểu gia tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường cũng không được sao?

Đột nhiên có người nói lớn: "Ta trả một vạn lượng".

Lặng ngắt, tôi nhìn về phía người đó, vẻ mơ hồ.

Làm ơn đi mà! Tôi thật đáng giá thế sao!

Xí! Không nên nói như thế chứ. Mà nên nói rằng, tiền của các người không có chỗ nào để tiêu phải không?

Lòng tôi chợt chấn động, đi đời nhà ma rồi! Tôi biết chắc chắn, mình đã đi đời rồi. Một vạn lượng hả, lần này đừng nói đến Mộ Dung Tiên, ngay cả đến bản thân tôi cũng gặp nạn rồi. Tôi nhận thấy Mặc Nguyệt nhất định sẽ không vì tôi mà vung tiền ra đâu.

"Mười vạn lượng."

Có người vừa nói, tôi kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân giọng nói đó. Chỉ thấy Mặc Nguyệt mỉm cười từ không trung bay xuống, chầm chậm đáp tới trước mặt rồi đưa tay ôm tôi vào lòng, sau đó nói với tất cả mọi người: "Bỏ ra ngàn vàng, mong được nụ cười của giai nhân. Nếu ai muốn tranh giành với ta, bất luận phải bỏ ra bao nhiêu tiền, ta cũng sẽ trả giá cao hơn người đó gấp mười lần".

Nói xong, Mặc Nguyệt ôm tôi bay lên lầu hai.

Còn tôi biết rằng về cơ bản mình đã được an toàn, nhưng đó cũng giống như án tử đã treo ngay trước mắt! Chỉ là tôi vẫn chưa hiểu được tại sao Mặc Nguyệt lại bằng lòng bỏ ra nhiều tiền như thế để cứu mình...

Quyển 2 - Chương 16: Dùng một nụ hôn để trao đổi
"Tại sao lại cứu tôi", ngồi trong phòng, tôi nghiêm túc hỏi Mặc Nguyệt.

"Vì nhàm chán", Mặc Nguyệt nghiêng mình ngồi bên cạnh, tay khều khều tóc tôi, khẽ nói.

Tôi liếc xéo hắn, sau đấy lại chuyển ánh nhìn về phía Mộ Dung Tiên cách đó không xa đang bị điểm huyệt. Trong lòng dấy lên một thứ gọi là tuyệt vọng.

Đúng là bức người quá đáng.

"Ha ha! Huynh có thể đưa vị tiểu thư này ra ngoài trước được không? Thời khắc xuân tiêu, không thấy lãng phí sao?", khóe miệng tôi co giật đề xuất ý kiến.

Mặc Nguyệt cười, nhoài người thì thầm bên tai tôi: "Nàng muốn cứu cô ta phải không. Nàng có thể thả cô ta, nhưng nàng phải ráng thể hiện cho tốt".

Tôi vô cùng căm ghét bản tính phúc hắc của tên Mặc Nguyệt này. Nhưng hiện tại, tôi không nên khiêu khích hắn vì bản thân còn phải cứu Mộ Dung Tiên, như thế mới có cơ hội tự cứu mình.

"Một nụ hôn, cô ta có thể đi", tôi lắng nghe hắn ra điều kiện, nhưng tôi thấy đó cũng chẳng phải là kế hay mẹo tốt gì cho cam.

Mặc Nguyệt lại nở nụ cười bí hiểm khiến tôi không sao lý giải nổi.

"Thống nhất thế đi."

Ông Trời ơi, đây chẳng phải chuyện gì quá thiệt thòi, dù sao cũng bị người khác chạm vào chút thôi. Hôm nay, tôi thấy ông Trời hình như gặp vấn đề gì đó nên mới đột nhiên khai ân cho tôi được chết theo cách này.

Trước khi Mộ Dung Tiên quay người bước đi có ngoái đầu lại nhìn tôi một cái, rồi nói bằng giọng cay độc: "Thượng Quan Tình, ta sẽ không đến cứu cô đâu".

Tỏi cũng cười với cô ta, khó lắm mới nặn ra được nụ cười nửa sống nửa chết nói: "Mộ Dung Tiên, tôi cũng chỉ cần cảm thấy không có lỗi với lương tâm của mình thôi".

Tôi không chắc Mộ Dung Tiên có tìm người đến cứu mình không, chỉ là, làm người dù có khốn nạn cũng cần có nguyên tắc. Tiểu gia tôi tuy nhát gan nhưng lại rất có lương tâm. Hơn nữa, cùng lắm tôi cũng ở trong tay Mặc Nguyệt rồi bị hắn chơi đùa mấy ngày thôi. Khi đó tiểu gia tôi vẫn có thế chạy trốn được...

Mặc Nguyệt nói gì đó với người ngoài cửa, người đó liền thả Mộ Dung Tiên đi. Cánh cửa đóng lại, Mặc Nguyệt quay người nở nụ cười tình tứ với tôi: "Nàng nói rồi đấy, một nụ hôn".

"Huynh nhắm mắt vào", tôi nói.

"Nàng xấu hổ?", Mặc Nguyệt cười cợt nhìn tôi.

"Bảo huynh nhắm mắt thì cứ nhắm vào đi", sắc mặt tôi thoáng đỏ, từ xấu hổ đã biến thành phẫn nộ.

Tôi cầm một tờ giấy trên tay, bước tới che trước mắt Mặc Nguyệt. Hít một hơi thật sâu, tờ giấy khẽ khàng rung rung.

Thấy cặp lông mày dài, khóe môi đang mỉm cười của hắn, tôi thầm cảm thán, sao lại đẹp trai thế này cơ chứ.

Cách một tờ giấy, tôi khẽ khàng hôn Mặc Nguyệt. Dù rằng đã làm cách đó để bớt hồi hộp nhưng sao tôi vẫn căng thẳng thế này. Trái tim không ngừng đập thình thịch, thình thịch.

Ngôi sao Mặc Nguyệt đột nhiên mở mắt, qua một lớp giấy nhìn tôi, tôi nhất thời ngốc nghếch đứng lặng yên một chỗ.

Hắn cười một tiếng rồi khẽ nói: "Nàng đúng là... cổ linh tinh quái".

Đây là lần đầu tiên, tên nam nhân này thực sự mỉm cười trước mặt tôi. Tôi còn cho rằng nhất định hắn sẽ tức giận, vì hắn trước giờ đã quen ăn trên ngồi trước. Nhưng sự thực, tôi lại lần nữa được ông Trời ban tặng cho một cơ hội đầy hoa lệ này. Hắn ta chỉ nói như thế lại hoàn toàn không chút tức giận.

Trong mơ hồ tôi nhìn thấy mấy dòng chữ được viết trên tờ giấy kia:

Quan binh đang đứng đông đúc bên ngoài chùa kia sớm đã thành những khán giả cùng thưởng thức kịch hay,

Những tràng pháo tay vang lên không ngừng cũng chẳng thể giữ lại nụ cười duyên dáng của đào kép.

Một lần được làm Oanh Oanh, một lần được trở thành Trương Sinh,

Son phấn đã mờ nhạt, cũng chỉ đắm mình trong màn kịch mà thôi.

Tâm trí tôi bắt đầu hỗn loạn, đó là những dòng chữ Mặc Nguyệt viết sao?

Tại sao hắn lại viết những ca từ mà tôi vừa hát.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.

Mặc Nguyệt đã khôi phục bộ dạng phúc hắc vốn có của mình, mỉm cười mờ ám: "Mười vạn lượng một đêm. Tiểu Tình, đêm nay nàng chớ có được ngủ".

Như vừa có cơn gió lạnh thổi qua, tôi nắm chặt vạt áo, run rẩy hỏi "Huynh muốn làm gì?".

Mặc Nguyệt quét mắt nhìn tôi, lại nhếch miệng nở nụ cười thờ ơ: "Ta không có hứng với mấy người thích giày vò vạt áo đâu, hay là nàng hát một khúc nhạc đi, đừng nghĩ gì nữa".

Hu hu, Mặc Nguyệt, ta hận ngươi!

Ta là một mỹ nữ mảnh mai, ngươi có biết thưởng thức không hả?

Sau đó là thế này, tôi bị Mặc Nguyệt bắt đi, trước những con sóng dập dềnh trên mặt sông, tôi khẽ gảy đàn tỳ bà, đàn một khúc nhạc cho hắn. Ánh trăng đêm tỏa sáng, hắn tựa như một tiên nhân bất kỳ lúc nào cũng có thể bay mất.

Trăng sáng như nước, dường như tôi đã say đắm nụ cười đó, trong khoảnh khắc quên béng đi bốn huynh đệ Âu Dương.

Dù như thế tôi vẫn cho đó là một đêm rất đỗi bình thường nên chẳng hề suy nghĩ gì, thế nhưng đấy lại là một đêm náo nhiệt lạ thường.

Quyển 2 - Chương 17: Đêm nay, là đêm thủy quỷ hoành hành hả?
Trong truyền thuyết chúng sẽ từ trong nước nhảy ra, tóc dài lê thê, thân mặc áo trắng trong suốt, mơ mơ hồ hồ, liệu có phải thủy quỷ sẽ đến không?

Chiếc đàn tỳ bà trong tay đã miễn cưỡng bị nện vỡ lúc nào chẳng hay.

Ông Trời ơi! Ông Địa ơi! Các ông đối với con luôn nhân từ cực độ thế sao.

Đến thời cổ đại, tôi chưa thấy có chuyện gì mà mình chưa gặp phải. Lần này, lại là thủy quỷ! Lẽ nào ông Trời cũng từng đụng phải mấy chuyện này. Thực ra làm ăn trên con sông này vĩnh viễn chẳng bao giờ kiếm được bạc vàng. Bởi những thứ có thể bay ra từ con sông này, ngoài rồng ra chỉ còn lại thủy quỷ mà thôi. Cho nên, khi có một vật thể mờ ám âm u không rõ ràng, toàn thân trắng toát từ trong nước vọt lên. Tiểu gia tôi thừa nhận, tiểu gia tôi đã vô cùng kích động...

Tôi đứng bật dậy, không chút do dự cầm cây đàn tỳ bà nện lên đầu thủy quỷ.

Mặc Nguyệt đứng lên, nhanh chân bước đến bên tôi, cúi đầu nhìn mặt nước.

Tôi sợ hãi nép phía sau Mặc Nguyệt, rụt cổ hỏi: "Thế nào, thế nào, thủy quỷ bị dọa cho bỏ chạy rồi phải không?".

Mặc Nguyệt nhìn ngang ngó dọc một lát, quay người nói với tôi: "Thủy quỷ cũng chảy máu sao?".

Tôi sững người, "Nhất định là không".

"Thủy quỷ bị đàn tỳ bà nện trúng phải không?", Mặc Nguyệt nói tiếp.

Sau đó tôi lặng lẽ cúi nhìn cây tỳ bà méo mó, toàn thân run rẩy: "Nhất định... không phải".

Mặc Nguyệt hất tóc đầy khí thế, mỉm cười với tôi nói: "Vậy thì chúc mừng nàng, Thượng Quan Tình, nàng đã giết người".

Hàn phong hiu hiu, âm phong ầm ầm. Tôi vác khuôn mặt bi ai chầm chậm đi về phía mạn thuyền.

Chân của tiểu gia tôi chắc chắn không phải đang run, tiểu gia tôi chỉ là...chỉ là bị chấn động mà thôi...

Tại sao? Tại sao? Rõ ràng tôi chính là công dân tuân thủ pháp luật hiếm thấy trên đời, nhưng lại bị bức ép làm chuyện trái pháp luật.

"Cái đó, cần phải luyện tập thêm, đúng là ngươi đánh trúng người, nhưng đâu có đánh chết", phía sau vang lên giọng nói quen thuộc của một người... xa lạ.

Tôi quay lại, nhìn người đang nói kia.

Người đó đầu tóc ướt nhèm, trên trán còn có vết thương đang chảy máu.

Dựa vào phán đoán của tiểu gia tôi, hắn chính là tên thủy quỷ vừa rồi. Nhìn kỹ một chút, thủy quỷ này đúng là khá điển trai.

Nhưng... Đại ca à, huynh làm người tốt không làm, lại ở đây giả trang thủy quỷ làm gì.

Đúng rồi, chắc chắn là nghề diễn viên kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cho dù như thế, cũng không cần phải đến dọa người như vậy đâu.

Thủy quỷ đó mỉm cười với tôi, rồi ánh mắt di chuyển về phía Mặc Nguyệt, nói một câu khiến tôi thiếu chút nữa lên cơn co giật.

"Mặc Nguyệt, hóa ra ngươi còn thích thể loại này. Mau sớm tỉnh lại đi, dù ngươi để hắn giả trang nữ nhi, hắn cũng vẫn là nam nhi", thủy quỷ mở miệng nói với Mặc Nguyệt.

Khí lạnh đêm nay như thế là quá đủ rồi.

A a a! Lẽ nào tiểu gia tôi lại thuộc vào loại khó phân biệt nam nữ thế sao? Lẽ nào mắt hắn gắn dưới gót chân? Hay là hắn đang dùng chân để suy nghĩ vậy Trời?

Tiểu gia tôi là nữ nhi! Nữ nhi! Nữ nhi!!!

"Ngươi không biết phải không? Ta không chỉ nam cũng chén nữ cũng xơi đâu, mà ngay cả yêu nhân dị thường, ta cũng vô cùng thích", Mặc Nguyệt lại nói một câu trái với lương tâm như thế, còn tiện tay ôm tôi vào lòng.

Tôi bốc hỏa, tôi muốn phản kháng. Đột nhiên cảm thấy phía trên đầu mình đang có một luồng điện áp tóe lửa.

"Tiếp tục diễn, nếu không, ta giết nàng!", Mặc Nguyệt tuy đang mỉm cười, nhưng nửa khuôn mặt hắn đột nhiên như mờ đi trong mắt tôi.

Lại nữa rồi! Mặc Nguyệt lại cười phúc hắc!

Tôi toát mồ hôi lạnh như mưa giông bão tố.

"A ha, a ha ha! Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, công tử không sợ làm phiền đến người khác sao", ỏn à ỏn ẻn nói, tôi e thẹn rúc vào lòng Mặc Nguyệt.

Ọe... Buồn nôn quá! Lệ trào hai hàng, mặt đẫm nước mắt, Mặc Nguyệt đáng chết, ngươi nhớ tiểu gia ta đấy.

"Một ngày nào đó tôi sẽ cá chép hóa rồng, giết chết huynh", tôí gằn giọng lí nhí tuyên chiến với Mặc Nguyệt.

Mặc Nguyệt kéo tôi lại, mỉm cười: "Cá chép hóa rồng hay lại rồng biến thành cá chép đây?".

Thủy quỷ trông thấy bộ dạng của chúng tôi, cũng chẳng để tâm, chỉ nói một câu tựa mây bay gió thoảng: "Mạch Vân đến rồi".

"Mặc Nguyệt!!!", tiếng hét của Sư tử Hà Đông vang vọng chói tai.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ nhi đang đạp nước lao đến, trong lòng thầm nghĩ: Đêm nay, là đêm thủy quỷ hoành hành hả?

Quyển 2 - Chương 18: Tiểu gia tôi là cây nấm hương duy nhất trong nồi
"Hôm nay, Huynh chạy không thoát đâu!", nữ thủy quỷ xông lên nói một câu như thế.

Tôi nhìn thứ vũ khí trong tay ả, cơ thể rõ ràng đang run lên bần bật.

Đao, đao, đao hả?

Mặc Nguyệt, người ta muốn huynh như thế nào thì cứ theo người ta đi. Đừng làm liên lụy đến tôi.

"Mạch Vân, những điều ta muốn nói đều đã nói rõ ràng với nàng rồi. Lẽ nào nàng thật sự muốn ta ngay lập tức thành thân mới được sao?", Mặc Nguyệt chán nản nói.

Thành thân luôn đi, bớt được họa cho dân. Trong lòng tôi rất không khách khí thổ ra một câu như thế.

Tôi có một ước ao là chui ra khỏi vòng tay của hắn ngay lúc này, nhưng, tôi cảm thấy nếu làm thế sẽ vô cùng nguy hiểm, cho nên đành ngậm ngùi như con bạch tuộc bám chặt lấy hắn.

"Ha ha, thành thân? Lẽ nào với tên tiểu tử này? Nam nhi và nam nhi thì sao có thể thành thân được. Nếu chàng muốn, thiếp có thể cho hắn một thân phận nhỏ trong nhà. Thiếp không phật lòng vì chuyện chàng chơi quan quán công tử", Mạch Vân cười độ lượng.

Phụt!

Tiểu gia tôi đây càng lúc càng bái phục nhi nữ thời cổ đại rồi đấy. Đầu tiên là Mộ Dung Tiên, giờ lại đến Mạch Vân...

Nữ nhi thật bá đạo!

Tôi khẽ khàng chạm vào Mặc Nguyệt, nghiêm túc nói thầm: "Cô nương tốt như thế, không lấy cũng tiếc".

"Ha ha! Nàng muốn đi gặp Diêm Vương phải không?", Mặc Nguyệt cười, nói như thế.

Tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Tôi không muốn chết.

"Mạch Vân, dù nàng có nói gì đi nữa, ta vẫn cần y".

Tôi nhàm chán rúc trong lòng Mặc Nguyệt mà vuốt tóc.

Xí! Lời nói và hành động của họ đúng là giống nhau thật.

Quỷ nam đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn nổi nữa, tiến lên một bước nói: "Mạch Vân, không cần nói nhiều. Trước tiên giết chết tên yêu nhân kia rồi hãy nói".

Này này, định làm gì tôi hả. Dù huynh có giết tôi thì Mặc Nguyệt cũng không thành thân với muội muội của huynh đâu. À, bạn sẽ hỏi làm thế nào tôi biết cô ta là muội muội của hắn phải không? Thì đương nhiên là từ hiệu ứng Mộ Dung Tuyết rồi.

"Mạch Thiếu Nam, ngươi dám động đến một sợi lông của y thì đừng trách ta không niệm tình cũ", giọng Mặc Nguyệt lạnh lùng vang lên.

Bầu không khí đã căng thẳng đến mức đỉnh điểm, chạm vào là nổ ngay.

Oạch! Sao cái tên Mạch Thiếu Nam nghe quen quen thế nhỉ.

Lúc này, trên sông đột nhiên xuất hiện một ngọn đèn sáng, có thuyền đang dần dần di chuyển về phía bên này.

"Tiểu Tình!!! Tiểu Tình!!!"

Có tiếng người đang hét gọi tên tôi phải không?

Trong lòng bất giác thấy hứng khởi.

Bốn huynh đệ Âu Dương.

Ha ha! Phải thế chứ. Trời không triệt đường sống người ta bao giờ.

Mộ Dung Tiên, hu hu, quả nhiên cô không bỏ rơi tôi.

Mặc Nguyệt ôm chặt lấy tôi, cúi đầu cười gian xảo: "Không ngờ viện binh của nàng đến nhanh như vậy".

Lúc đó tay tôi run lập cập.

Quầng đen... đang lan rộng. Mặc Nguyệt đại nhân bắt đầu bốc hỏa.

Bốn huynh đệ Âu Dương, Mộ Dung Tiên, mọi người nhất định không được đến gần, mau chạy đi để bảo toàn tính mạng.

Tôi vừa nghĩ như thế thì đã thấy bốn người xuất hiện trên thuyền.

Bốn huynh đệ Âu Dương, động tác của các huynh có phải quá nhanh rồi không?

Gió đêm lành lạnh, giống như tâm trạng bi kịch của nấm hương tôi đây.

"Đêm nay thật náo nhiệt", Mạch Thiếu Nam chau mày nói.

Âu Dương Thiếu Nhân nhìn Mặc Nguyệt, mặt lạnh như băng: "Thả nàng ấy ra. Ân oán của các ngươi chúng ta sẽ không nhúng tay vào, chúng ta đến đây chỉ để cứu nàng ấy".

Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy Âu Dương Thiếu Nhân biểu hiện bộ dạng như vậy bao giờ.

Tôi nghĩ Âu Dương Thiếu Nhân cũng đang rất căm hận, lửa giận sôi sùng sục trong lòng. Vì rốt cuộc, tôi cũng bị hắn bắt đi bắt lại mấy lần rồi.

"À, không ngờ ngươi cũng được nhiều người chào đón đến thế", Mạch Vân đứng bên cạnh lạnh nhạt nói.

Tôi cáu lắm rồi! Nghiêng đầu căm hận trừng mắt nhìn ả.

Nha đầu thúi, cô không thể ngậm miệng được hả? Tiểu gia tôi lúc này không có thời gian mà đếm xỉa, phối hợp diễn xuất cùng cô đâu nhé. Lúc này tôi đang đứng giữa tình thế nước sôi lửa bỏng. Đây chính là chiếc nồi khổng lồ, tiểu gia tôi chính là cây nấm hương duy nhất trong nồi. Cây nấm hương mười bảy năm mỹ lệ, phong hoa tuyệt đại...

Tôi đang nguy cấp lắm rồi, xảy ra chuyện gì thế này.

"Thả nàng ấy ra? Không được, ta nhất định phải giữ nàng ấy", Mặc Nguyệt khẽ cười, mặt vờn chút mây.

Đại ca à, huynh không biết câu "kẻ thức thời là trang tuấn kiệt" cho nên mới đứng đó ba hoa khoác lác phải không? Đừng tỏ vẻ anh hùng nữa, lần sau tôi sẽ lại chơi cùng huynh mà.

"Vậy đừng trách ta không khách khí", Âu Dương Thiếu Nhân thực sự nổi giận, lướt qua con mắt yêu mị là vệt sáng lóe lên từ vũ khí.

"Cấm động đậy, không cẩn thận đao của ta chẳng may thất thủ, thứ mà ta không có được thì nhất định sẽ không ai có được", Mặc Nguyệt uy hiếp.

...

Tất cả mọi người... đều bị sét đánh.

Trái tim tôi trở nên hoang lạnh. Quả nhiên đây là phong cách của tên phúc hắc này. Thượng đế ơi, ngài có thể dùng một tia sét đánh chết hắn giùm con được không?

Ngươi đợi đấy, tiểu gia ta dù có xuống địa ngục cũng sẽ không buông tha cho ngươi. Mặc Nguyệt!

Tôi căm tức ngước lên, chằm chằm nhìn hắn, Mặc Nguyệt lại mỉm cười xán lạn.

"Giết nàng nhé..."

Tôi sững người, huynh có thể đừng cười rạng rỡ như thế khi uy hiếp tôi được không?

Lúc này, Mạch Vân và Mạch Thiếu Nam cũng đã xông lên.

Tôi sợ hãi há miệng hét lớn: "Chẳng... chẳng phải các người sẽ không động thủ sao?".

Đành bỏ mạng thôi!

"Chúng ta chính là muốn ngươi phải chết", hai người đồng thanh lên tiếng.

A... Tôi tức giận, thật sự tức giận, xoay người hét về phía bốn huynh đệ Âu Dương: "Mau ngăn họ lại!".

Bốn huynh đệ Âu Dương lập tức xông lên chắn đường hai huynh muội ngốc nghếch kia.

Khắp nơi xảy ra hỗn chiến.

Còn Mặc Nguyệt chỉ khẽ cười, giữ chặt eo tôi, nói: "Tiểu Tình, chúng ta có thể đi được rồi".

Tôi chấn động, cứng ngắc hỏi: "Ý... ý gì thế hả?".

"Ý là thế này..."

Cơ thể đột nhiên vọt lên không trung, tôi bị Mặc Nguyệt ôm ngang, đạp nước mà bay.

Cảnh sắc bốn phía lướt qua, chẳng còn thấy mấy huynh đệ Âu Dương chạy theo tìm tôi nữa.

Đáng chết! Còn đánh nữa! Tôi bị bắt đi rồi đây nè! Lại một lần nữa bị bắt đầy hoa lệ!

Tôi muốn hét một tiếng rung chuyển đất trời.

Nhưng... tôi hét không nổi.

Vì...tôi đã biết tới một sự thật hào hùng... Điểm huyệt pháp, đúng là có tồn tại.

Quyển 2 - Chương 19: Thượng Quan nữ hiệp chạy đến cái bang
Mặc Nguyệt, ta nguyền rủa ngươi cả đời luôn gặp vận đen, a a a!!!

Lúc tôi hiên ngang rơi xuống nước, trong lòng thầm nguyền rủa cái tên ma quân chỉ biết ngày ngày đắm mình trong kỹ viện kia.

Ngươi đó, điểm huyệt đạo của tiểu gia ta, rồi đến lúc gặp nguy hiểm lại thản thiên ném tiểu gia ta xuống nước.

Ông nội nhà ngươi! Thực ra ngươi đã sớm muốn ta chết đi có phải không?

Khốn nạn! Tôi ngay đến cầu cứu cũng không có cách nào.

Còn... còn tên Mộ Dung Tuyết kia, may mắn lắm tôi mới cứu được muội muội của hắn, thế mà hắn cũng chẳng thèm xem xét tình hình ra làm sao. Mặc Nguyệt hắn đang bay trên trời, huynh đột nhiên bay lên làm gì. Khinh công khá lắm hay sao?

Nếu chẳng may tôi biến thành thủy quỷ, nhất định sẽ không buông tha hai người.

Những điều đó đều là lời sau này mới có thể nói. Hiện tại, lúc này, một vị đại thúc tốt bụng nào đó đã đến cứu tôi. Vị đại thúc đó giơ chiếc rìu ra cố gắng kéo tôi lên.

"Xin hỏi Thượng Quan Tình mà ngươi đánh rơi là vàng hay là bạc", hình ảnh đại thúc chợt lóe sáng xuất hiện trong suy nghĩ, nắm lấy hai bức tượng điêu khắc tôi giơ ra hỏi Mặc Nguyệt.

Tại sao, tôi đã chết rồi mà vẫn còn khả năng gây cười đến thế?

Thượng Quan Tình! Tỉnh lại, tỉnh lại đi.

Tuy nấm hương có thể nổi trên mặt nước, nhưng tôi là một cây nấm hương bất bình thường, không thể nổi được.

Đúng vào lúc tôi không cách nào thở được, thì trên mặt nước đột nhiên xuất hiện dải áo trắng phiêu phiêu bay.

Tôi mơ hồ nhìn thấy thủy quỷ kéo tôi từ dưới nước lên. Sau đó, tôi liền bất tỉnh nhân sự.

Khi được đánh thức trở lại, tôi đã nằm yên vị trên giường một khách điếm. Bên cạnh tôi là một người khá trẻ tuổi, trông giống như đại phu vậy.

Thấy tôi đã tỉnh, người này liền thu dọn những đồ nghề mang theo rồi rời đi. Trước khi chạy ra khỏi cửa còn buông lại mấy câu: "Có người đưa huynh đài tới đây, bảo tôi chăm sóc đến khi huynh đài tỉnh lại, còn nhắn lại với huynh đài: Đến từ đâu hãy về chỗ đó, từ nay về sau không nên đụng phải Mặc Nguyệt nữa. Người đó trông cứ như muội muội của huynh đài vậy".

Tôi đờ người nhìn căn phòng đẹp đẽ này một lát, đầu óc mới từ từ vận hành trở lại.

Cũng tức là... tôi được tự do, lại lần nữa được tung tăng hoa lệ bên cạnh bốn huynh đệ Âu Dương rồi.

Từ trong khách điếm bước ra, tôi mơ hồ nhìn thấy ngựa xe đông như nước đi lại trên đường, không biết nên đi đâu về đâu.

Tôi nghĩ mình nên đi tìm bốn huynh đệ Âu Dương, nhưng những thứ tôi dùng để liên lạc với họ đều bị đám ăn mày chết tiệt trộm mất rồi.

Đầu tiên, tôi phải đi tìm tên ăn mày đó.

Vận đen đầy đầu, ăn mày ở đây nhiều như vậy, đi đâu mà tìm kẻ đã lấy đồ của tôi đây.

Dù tôi không tìm được tên ăn mày đó thì vẫn có thể đi kiếm tên ăn mày khác mà.

Ví dụ như, bang chủ cái bang chẳng hạn...

A ha ha!!! Quả nhiên tôi là một cây nấm hương thông minh tuyệt đỉnh.

Suy nghĩ giây lát, tôi liền quay người chạy về phía đám ăn mày bên đường, cố gắng tìm kiếm một tên ăn mày tép riu có vẻ dễ bắt nạt, rồi trừng mắt cười ranh mãnh với hắn.

Tên ăn mày tép riu kia bị dọa co rúm người lại, nói: "Giữa ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật, dù muốn cướp miếng ăn cũng chẳng có ai lại làm như ngươi".

Dưới ánh nắng chói chang sao lại có từng đợt gió toát lạnh sống lưng thế này, chẳng lẽ trông tôi giống ăn mày lắm hả?

"Ai thèm cướp miếng ăn của huynh. Tôi đến tìm huynh là có việc quan trọng. Tôi muốn gặp bang chủ cái bang của các huynh."

"Ngươi gặp bang chủ nhà ta làm gì?"

Tôi tròn mắt nhìn: "Chuyện quan trọng như thế tôi có thể nói với huynh được sao?".

Nếu nói cho huynh biết huynh đệ nhà huynh trộm đồ của tôi, nên tôi phải đi nhờ bang chủ các huynh đánh chết hắn, liệu rằng huynh có nói cho tôi biết lão bang chủ đang ở đâu không?

"À, được, đi theo ta."

Tôi thật không ngờ chỉ đơn giản như thế đã bàn bạc xong.

Tôi sững người mấy giây, cuối cùng hỏi hắn: "Huynh có thể cho tôi biết tên của huynh không?".

"Tiểu Cường."

Phụt!

Trước bộ dạng đầy nghi hoặc của Tiểu Cường, tôi đưa tay ra, nghiêm túc vỗ vỗ lên vai hắn: "Huynh đệ, cái tên này quả nhiên hợp với huynh".

Tiểu Cường! Thật là dũng mãnh!

Và cứ như thế, tôi chạy thẳng đến cái bang.

Chỉ có điều hình như tôi quên mất chuyện gì đó, hoặc là tôi quên hỏi một vài thứ gì đó.

Tôi quyết định không nghĩ ngợi chuyện đó nữa, nhưng thực sự không thể ngờ, tôi lại vì chuyện đó mà tiếp tục bước vào tấn bi kịch mới trong cuộc đời.

Quyển 2 - Chương 20: Lại gặp Mạch Thiếu Nam, chết tiệt, hắn là bang chủ cái bang hả?
Lúc này tôi đang đứng trước cửa trụ sở cái bang, chắc hẳn người nào tới đây cũng đều bị dọa cho tối tăm mặt mũi bởi cảnh tượng hùng tráng này.

Nhiều... nhiều người quá!

Chỉ thấy trước cửa trụ sở, là một đám nữ nhi đang gào thét ầm ĩ, tôi kéo mạnh Tiểu Cường bên cạnh, tức giận nói: "Đây là cái bang hả? Không phải chợ rau đấy chứ? Không phải chợ bán buôn rau cải đấy chứ?".

Tiểu Cường hếch mũi, lộ vẻ khinh miệt nói với tôi: "Chỗ này chính là cái bang. Vả lại, ngươi đã đến để ứng hôn, đáng lẽ phải nắm rõ tình hình nơi này mới đúng. Ngươi cho rằng có thể lừa được ta để vào trong hả. Nói cho ngươi biết, thành Lạc Dương có không biết bao nhiêu vị cô nương vì muốn lấy bang chủ nhà ta mà đến lừa ta đâu".

Trên mặt tôi lập tức xuất hiện vô số vằn đen.

Ứng hôn? Tôi thực sự không có hứng thú với cái bang.

Tôi quay người, nhìn về phía cổng lớn, quyết đưa ra một chủ kiến hoa lệ: Tôi... không thể đi con đường tầm thường như thế được.

Tôi bỏ rơi Tiểu Cường, lủi nhanh như bốc khói xông thẳng về phía trước, trà trộn vào đám nữ nhi ngốc nghếch muốn được gả cho bang chủ cái bang đến phát điên kia.

Vừa chen lấn, trong lòng vừa ai oán tiếc thương.

Hu hu, tôi đâu được mấy chục cân thịt đắp lên người cơ chứ. Ôi, đôi bồng đảo đáng thương của tôi...

Sau khi cố sức nhoi lên đầu, tôi xông thẳng tới trước mặt gia đinh, bắt đầu giả bộ than khóc: "Tôi là con gái riêng của lão gia nhà các người, để tôi vào trong".

Gia đinh điềm tĩnh nhìn vào mắt tôi, nói: "Vị cô nương này, sao có thể thêu dệt những chuyện như vậy chứ".

A a a!!! Tên gia đinh này thật không có mắt, ta là nữ nhân vật chính đấy! Là nữ chính đấy! Sao ngươi có thể không nể mặt ta thế hả?

Số ngươi đen đủi rồi, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không nhanh lên, biển người kia sẽ lập tức cuốn ta về bây giờ đấy.

Lần thứ hai, lại lần nữa tôi xông đến trước mặt một gia đinh khác, lớn giọng nói: "Tôi muốn tìm bang chủ của các người để bàn chuyện đại sự võ lâm, nhanh vào thông báo đi!".

Người kia nhìn nhìn tôi, hỏi: "Ngươi là người trong võ lâm?".

Tôi vui mừng, huynh đệ à, quả nhiên có thể hiểu nhau rồi: "Đúng vậy".

Tên gia đinh kia mỉm cười, chỉ chỉ lên đỉnh đầu, tôi ngửa cổ lên nhìn thấy một bức tường cao vút.

Rảnh rỗi quá không có việc gì hay sao, xây cao như thế làm gì chứ.

"Bay qua đi, ta không cản ngươi đâu", gia đinh nói.

Phụt...

Có dũng khí đấy! Tiểu gia tôi chịu thua là được chứ gì!

Lại thêm lần nữa bị biển người vần vũ cuốn đi, tôi chán nản ngồi ở góc tường lủi thủi một mình vẽ nấm hương.

Chết tiệt! Các người là ăn mày hả? Chẳng phải nên ở căn nhà bốn phía thông nhau cho dễ chạy sao? Chẳng phải rất nghèo, vô cùng nghèo sao? Các người kiếm đâu ra lắm tiền mà giàu thế này?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không cam tâm. Lũ chết giẫm các người, tiểu gia tôi còn chưa ăn cơm đây này.

Tôi đứng lên, vừa hay đụng phải một người. Tôi giật mình, định thần nhìn kỹ, thiếu chút nữa thì hét lên thất thanh, lại là Trần Nam.

Trần Nam cũng nhận ra tôi, thoáng chau mày: "Là cô à, cô đang làm gì ở đây?".

Mắt đảo liên tục, tôi nói với y: "Là thế này, gần đây tôi và bang chủ cái bang có quan hệ khá tốt. Nhưng lại có kẻ bạc tình. Haizzz, đừng nhắc đến nữa. Bây giờ, tôi chỉ muốn được đền bù đôi chút, nhưng vất vả lắm cũng chẳng vào trong được".

Trần Nam là người cực kỳ thông minh, lập tức nói với tôi: "Vậy thế này đi, ta giúp cô vào bên trong, tiền đền bù chúng ta chia đôi mỗi người một nửa".

Thầm cười trong lòng, mọi thứ thật đúng như tôi nghĩ, bổn nữ hiệp đây không làm chuyện gì mà không thành công nhé.

Tôi ngước khuôn mặt tựa hoa lê vương vất hạt mưa, nói lời cảm tạ: "Trần Nam, cảm ơn huynh".

Có điều, tôi còn phân vân, không biết đây có phải ảo giác hay không, lại thấy bộ dạng bức bối khó chịu muốn cười chẳng được của Trần Nam. Có cao thủ bên cạnh thì mọi việc ổn rồi. Tôi được Trần Nam nhấc lên rồi cả hai cùng bay vào sân trong chỗ bang chủ cái bang. Trần Nam đi cứ như xe nhẹ chạy đường quen, càng đi tôi càng cảm thấy có gì đó bất ổn.

"Trần Nam, huynh rất thuộc đường ở đây phải không?".

"Có thể coi là vậy."

"Rốt cuộc huynh là người như thế nào?", tôi dừng bước, nhanh nhẹn hỏi lại.

Không phải chứ, tôi cũng biết suy nghĩ mà. Nếu lẻn vào trong dễ dàng như thế thì tại sao đám nữ nhi cứ phải đứng ngoài đợi mà không thể xông vào. Dễ dàng thế này thì ngay từ đầu họ đã thuê cao thủ võ lâm đến giúp đỡ rồi.

Trần Nam mỉm cười, hỏi tôi: "Cô biết bang chủ cái bang là ai không?".

Tôi bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua.

"Không biết."

"Vậy cô biết ta là ai không?", Trần Nam lại hỏi.

Gió... càng lúc càng thổi mạnh.

"Không biết."

"Vậy để ta nói cho cô biết nhé. Bang chủ cái bang tên là Mạch Thiếu Nam."

Cái tên nghe rất, rất quen.

"Vậy, huynh... huynh là ai?", tôi lùi lại một bước, hỏi vẻ phòng bị.

Sau đó, cảnh quay trong phim truyền hình lại xuất hiện trước mắt tôi. Chỉ thấy Trần Nam nhẹ nhàng bóc lớp da trên mặt, để lộ một khuôn mặt hoàn toàn khác.

Khoảnh khắc đó, trời đất mù mịt. Khuôn mặt đó, chính là khuôn mặt của thủy quỷ nhảy ra từ trong nước vào một đêm trước đây.

Mạch Thiếu Nam...

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra.

Chết tiệt, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, a a a a!!!

Hoa rơi đầy trời, nhưng khuôn mặt cười của Mạch Thiếu Nam lại tựa hồ ly.

"Vậy thì, đã thống nhất rồi, tiền bồi thường chia cho ta một nửa. À, không được không được, đầu tiên phải để ta qua lại với cô cái đã. Mỹ nhân, thời khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, phù dung sau trướng dễ đê mê. Chúng ta, đến chỗ khác nói chuyện đi", Mạch Thiếu Nam cười giảo hoạt.

Tiểu gia tôi muốn khóc mà không ra nước mắt, khóc cho số phận huy hoàng của mình lại lần nữa bị hủy diệt đầy hoa lệ. Đức mẹ Maria ơi, làm ơn, hy vọng tên tiểu tử này dễ thuyết phục hơn Mặc Nguyệt phúc hắc kia!

Quyển 2 - Chương 21: Tiểu gia tôi ghét nhất chuột cười nham hiểm, hu hu...
Trước mặt là một chiếc giường lộng lẫy, tôi sợ hãi trốn ở phía sau.

"Huynh... huynh muốn làm gì hả? Đừng...đừng có qua đây!"

Mạch Thiếu Nam cười khả ố bước về phía chiếc giường.

Tôi lùi, hắn tiến...

Vào trước thời khắc mọi thứ chẳng thể vãn hồi, tôi hét lên sợ hãi: "Tôi nhận! Tôi nhận! Huynh hãy cầm con chuột chết tiệt này đi đi".

Thượng đế ơi! Thượng đế à! Tiểu gia con sợ nhất là chuột! Nhất là chuột còn biết cười nham hiểm!

Cái gì, cái gì, các vị huynh đài nói các vị chưa từng nhìn thấy?

Xí! Vậy các vị đến chỗ Mạch Thiếu Nam mà nhìn!

Mạch Thiếu Nam nghe thấy, liền bật người đứng dậy, làm động tác y chang con chuột bạch hắn đang cầm trong tay, miệng bắt đầu cười nham hiểm.

Nó nhất định là chuột tinh, chắc chắn là chuột tinh rồi. Xuống giường, tôi đi uống nước, run lẩy bẩy kể lại tất cả mọi chuyện.

"Đầu tiên, tôi là nữ nhi."

Phụt!

Tôi thấy Mạch Thiếu Nam phụt miếng nước ra khỏi miệng.

Haizzz, huynh không nhận ra tiểu gia tôi là nam hay nữ, cho huynh sặc nước chết đi.

"Ha ha, tiếp tục đi", Mạch Thiếu Nam cố nhịn cười, nói tiếp.

"Thêm nữa, tôi là bị Mặc Nguyệt bắt đi."

"Điều đó thì ta biết, chỉ có điều ta thấy cô đi cùng bốn huynh đệ Âu Dương, tại sao lại dễ dàng bị bắt như thế."

"Lần đầu tiên và lần thứ hai đều là chẳng may đụng phải hắn đang bị người ta truy sát, cho nên bị ép buộc làm con tin."

"..."

"Lần thứ ba là tôi tự tới."

"..."

Mạch Thiếu Nam như đột nhiên bừng tỉnh, nói với tôi một câu: "Nhân tài...".

Tôi liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

Xí! Còn phải nói, huynh cho tiểu gia tôi là ai chứ? Để tiểu gia kể lịch sử những chuyện mình đã trải qua cho huynh nghe thì chắc huynh bị sét đánh ngang tai mà chết tươi đấy.

"Tên thật của cô là gì?", Mạch Thiếu Nam hỏi tôi.

"Thượng Quan Tình."

Mạch Thiếu Nam lại lần nữa phụt nước đầy hoa lệ.

Xí! Huynh không biết tên tuổi của tiểu gia tôi lợi hại đến thế phải không, cho huynh sặc nước chết đi.

Sau đó, Mạch Thiếu Nam lại lần nữa cảm thán nói: "Quả nhiên là...nhân tài mà".

Chết tiệt! Tiểu gia tôi vốn đã là nhân tài.

"Nói như thế, lần này cô đến đây với mục đích gì?", Mạch Thiếu Nam hỏi.

Vừa nghe thấy vậy, tôi lập tức lấy lại tinh thần, một chân gác lên ghế tạo dáng anh hùng nói: "Lần này là muốn bàn bạc với huynh một chuyện, đám ăn mày thủ hạ của huynh vào một ngày đẹp trời đã ăn trộm cái túi và chiếc còi của tôi, vì thế tấm lệnh bài trong túi tôi cũng mất tiêu luôn. Chính vì túi, lệnh bài và còi đều bị mất, nên tôi không có cách nào để liên lạc với bốn huynh đệ Âu Dương. Cho nên lần này tôi đến đây với hy vọng huynh có thể tìm ra tên ăn mày thủ hạ của huynh, sau đó tìm lại túi và lệnh bài cho tôi, còn cả chiếc còi của tôi nữa, để tôi có thể cầm những thứ đó đi tìm bốn huynh đệ Âu Dương, sau này nhất định sẽ không quên đại ân đại đức và nơi đóng quân tươi đẹp này của huynh đâu".

Sau khi Mạch Thiếu Nam nghe thấy, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt nhấp một ngụm trà, lại nói: "Đúng là nhân tài trong các nhân tài".

A a a!!!

Việc tiểu gia tôi có phải là nhân tài hay không, làm ơn đừng bàn luận thêm nữa, cầu xin huynh mau chóng tìm giúp món đồ mà tôi đang cần đi.

"Thế này đi, ta giúp cô tìm đồ, cô giúp ta dẫn Mặc Nguyệt đến đây, thế nào?"

Tôi ngờ vực chăm chú nhìn hắn. Đúng là hắn vô cùng giảo hoạt, nhưng nếu không hợp tác với hắn, e rằng sẽ chẳng thể tìm được bốn huynh đệ Âu Dương. Suy đi tính lại, tôi quyết định hợp tác cùng hắn ta: "Thống nhất thế đi".

Nhưng...

Liệu có thể đuổi con chuột cười nham hiểm chết tiệt này được không?

Quyển 2 - Chương 22: Thượng Quan nữ hiệp bị giam lỏng
Tôi quyết định, sau khi về thời hiện đại nhất định phải viết sách, cuốn sách đó sẽ có tên là Những chuyện bạn chưa biết về bang chủ cái bang.

Vì thế từ bây giờ tôi phải chăm chỉ ghi chép. Tôi sẽ trở thành tác gia đầu tiên thành danh nhờ chủ đề cái bang. Sau đó, tôi cũng là người đầu tiên đích thân trải nghiệm thực tế để viết nên những áng văn chương bất hủ như thế. Lại tiếp tục sau đó, tôi sẽ là người đầu tiên vạch trần sự hắc ám của toàn bộ đám người trong cái bang.

Người giàu nhất trên thế giới này là ai?

Bill Gates? Sai! Sai! Sai! Người giàu nhất trên thế giới này... chính là bang chủ cái bang.

Đầu tiên, không cần bàn đến nhà cửa của cái bang hào hoa lộng lẫy như thế nào, mà điều quan trọng chính là sự xa xỉ của bang chủ Mạch Thiếu Nam, khiến người người phẫn uất.

Tiền bạc nhiều vô số, hoang phí vô độ, cứ để ném lên bàn cược thì chỉ một lát thôi, toàn bộ đều đi hết.

Tôi đã xem được mười ván, chỉ thấy hắn ném ra bao nhiêu tiền nhưng chẳng thấy thu về đồng nào.

Đi cùng với hắn lại luôn là một con chuột, còn suốt ngày lúc lắc đầu với hắn ta nữa.

Một người một chuột đưa mắt nhìn nhau, Mạch Thiếu Nam lại cười nói với con chuột rằng: "Chẳng còn cách nào nữa, vận khí hôm nay không tốt lắm".

Mặt tôi ám đầy vằn đen...

Quỷ thần ơi! Nghe hắn nói như thế, cứ như trước đây hắn là Thần bài chưa từng thất bại ấy?

Tôi lại xem ván thứ mười một, lúc hắn ném bạc xuống, tôi phẫn nộ xông lên.

"Mạch Thiếu Nam, để tiểu gia tôi dạy huynh thế nào là đánh bạc nhé", tôi gạt hắn sang một bên rồi đích thân ngồi xuống.

Có thể vận may chưa đến, nhưng, tài năng ảo thuật cùng hàng trăm bộ phim truyền hình tôi từng xem bao năm nay chắc chắn không uổng phí.

Tôi lén xếp tập ngân phiếu thành hình tam giác rồi nắm chặt trong tay. Sau khi lắc xong lần một, tôi chọn Đại, chỉ nhìn thấy đôi mắt của tên nam nhân kia khẽ nheo lại, tôi liền lén lút xếp chồng Tiểu lên trên.

Đến khi mở ra, quả đúng là Tiểu.

Mạch Thiếu Nam và con chuột bạch kia đều tức giận.

"Xí! Thượng Quan Tình, cô cũng không đến mức cao siêu như thế chứ."

Tôi cười.

Cười ấm áp và dịu dàng với hắn.

Tiểu gia tôi đây, ngoài bản lĩnh ra thì còn thông minh vô đối nữa. Tôi từ từ mở tập ngân phiếu được xếp thành hình tam giác nhét trong đống tiền bị nén ở dưới ra.

"Thật ra, tất cả những thứ tôi giấu ở đây đều là Tiểu."

Nhà cái vừa nhìn thấy, mặt liền tái xanh.

Hoàn toàn chính xác, như thế tôi đúng là một vốn bốn lời. Việc làm ăn ngày hôm nay của hắn cũng khỏi cần làm nữa.

Rõ ràng tâm trạng của Mạch Thiếu Nam cũng đang vô cùng hào hứng nên hắn liền đề nghị đi ăn.

Tôi hân hoan nhận lời, nhưng trong lòng vẫn luôn chớp thời cơ tìm kiếm thông tin về bốn huynh đệ Âu Dương. Thật chẳng thể ngờ, Mạch Thiếu Nam lại đưa tôi về nhà hắn, rồi bảo nhà bếp của hắn nấu đồ ăn. Nói hay ho một chút thì: Đầu bếp nhà hắn nấu rất ngon.

Tóm lại là do tôi hồ đồ nên đã dần dần rơi vào bẫy của hắn.

Mấy ngày sau, lúc nào tôi cũng ở cùng Mạch Thiếu Nam và con chuột của hắn. Tuy ngày ngày đều được ra ngoài nhưng lúc nào Mạch Thiếu Nam cũng phải kè kè bên cạnh.

Mỗi khi Mạch Thiếu Nam bảo tôi phải dẫn dụ Mặc Nguyệt đến, tôi đều bảo đường đông lắm người, nếu gặp sẽ đưa về. Còn nếu tôi bảo hắn đi tìm đồ của tôi bị mất, hắn lại nói người trong cái bang đông lắm khó mà tìm được.

Sau mấy ngày như thế, tôi bỗng nhiên ngộ ra một điều.

Rất có thể tôi đang bị giam lỏng.

Vì thế hôm đó, tôi thử đi tìm bản đồ nhà của Mạch Thiếu Nam thì quả nhiên liền bị bắt lại.

Sau đó...

Tôi đau thương biết rằng.

Tôi - Thượng Quan Tình.

Quả đúng là bị Mạch Thiếu Nam hãm hại lừa gạt, hắn còn đe dọa, dụ dỗ, bắt tôi ký một hiệp ước bất bình đẳng, kèm theo lời lẽ ngon ngọt như những viên đạn bọc đường nhằm giam lỏng tôi.

Lúc tôi từ ngoài trở về phòng, liền thấy Mạch Vân đã lâu không gặp đang ngồi tại đình uống trà, liền nảy ra một mưu kế.

"Mạch Vân, Mạch Vân! Cô còn nhận ra tôi không?", tôi hào hứng lao đến, vừa chạy vừa hét.

Mạch Vân ưu nhã đặt chén trà xuống, mỉm cười rồi rút cây đao bên cạnh ra: "À, ha ha, tên yêu nhân này, dù ngươi có biến thành tro ta cũng nhận ra".

Lưỡi đao sáng loáng đang giương trước mặt.

Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, hét lên kinh hoàng: "Từ từ! Tôi tìm cô có chuyện muốn nói".

Đao của Mạch Vân dừng ngay trước mắt, Mạch Vân nghi hoặc nhìn, tôi cũng mở to đôi mắt thuần khiết, cố gắng để bản thân mình trông thật chân thành.

Thu đao về, ánh mắt lạnh nhạt của Mạch Vân lại quét tới: "Nếu ngươi không có chuyện gì, ta nhất định sẽ giết ngươi".

"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."

Tôi quyết định nói chuyện nghiêm túc với Mạch Vân.

Được thôi, tôi thừa nhận, là tôi muốn lợi dụng cô ta về lấy đồ, còn tôi sẽ bỏ trốn.

Hu hu, Mặc Nguyệt đại nhân, lượng thứ cho tiểu nhân, tiểu nhân cũng chẳng còn cách nào khác nên mới phải khai nhận thế này.

Vả lại điều mà tôi chưa hề biết là, bốn huynh đệ Âu Dương đã đến cái bang nói chuyện với Mạch Thiếu Nam về việc của tôi từ lâu rồi.

Chỉ có điều Mạch Thiếu Nam lươn lẹo gây khó dễ, cho nên tôi và bốn huynh đệ Âu Dương mới càng lúc càng xa nhau như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff