Phần 2: Chương 17-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Đêm nay, là đên thủy quỷ hoành hành hả?

Trong truyền thuyết, chúng sẽ từ trong nước nhảy ra, tóc dài lê thê, thân mặc áo trắng trong suốt, mơ mơ hồ hồ, liệu có phải thủy quỷ sẽ đến không?

Chiếc đàn tỳ bà trong tay đã miễn cưỡng bị nện vỡ lúc nào chẳng hay.

Ông Trời ơi! Ông Địa ơi! Các ông đối với con luôn nhân từ cực độ thế sao.

Đến thời cổ đại, tôi chưa thấy có chuyện gì mà mình chưa gặp phải. Lần này, lại là thủy quỷ! Lẽ nào ông Trời cũng từng đụng phải mấy chuyện này. Thực ra làm ăn trên con sông này vĩnh viễn chẳng bao giờ kiếm được bạc vàng. Bởi những thứ có thể bay ra từ con sông này, ngoài rồng ra chỉ còn lại thủy quỷ mà thôi. Cho nên, khi có một vật thể mờ ám âm u  không rõ ràng, toàn thân trắng toát từ trong nước vọt lên. Tiểu gia tôi thừa nhận, tiểu gia tôi đã vô cùng kích động…

Tôi đứng bật dậy, không chút do dự cầm cây đàn tỳ bà nện lên đầu con thủy quỷ.

Mặc Nguyệt đứng lên, nhanh chân bước đến bên tôi, cúi đầu nhìn mặt nước.

Tôi sợ hãi nép phía sau Mặc Nguyệt, rụt cổ hỏi: “Thế nào, thế nào, thủy quỷ bị dọa cho bỏ chạy rồi phải không?”.

Mặc Nguyệt nhìn ngang ngó dọc một lát, quay người nói với tôi: “Thủy quỷ cũng chảy máu sao?”.

Tôi sững người: “Nhất định là không”.

“Thủy quỷ bị đàn tỳ bà nện trúng phải không?”, Mặc Nguyệt nói tiếp.

Sau đó tôi lặng lẽ cúi nhìn cây tỳ bà méo mó, toàn thân run rẩy: “Nhất định… không phải”.

Mặc Nguyệt hất tóc đầy khí thế, mỉm cười với tôi nói: “Vậy thì chúc mừng nàng, Thượng Quan Tình, nàng đã giết người”.

Hàn phong hiu hiu, âm phong ầm ầm. Tôi vác khuôn mặt bi ai chầm chậm đi về phía mạn thuyền.

Chân của tiểu gia tôi chắc chắn không phải đang run, tiểu gia tôi chỉ là… chỉ là bị chấn động mà thôi…

Tại sao? Tại sao? Rõ ràng tôi chính là công dân tuân thủ pháp luật hiếm thấy trên đời, nhưng lại bị bức ép làm chuyện trái pháp luật.

“Cái đó, cần phải luyện tập thêm, đúng là ngươi đánh trúng người, nhưng đâu có đánh chết”, phía sau vang lên giọng nói quen thuộc của một người… xa lạ.

Tôi quay lại, nhìn người đang nói kia.

Người đó đầu tóc ướt nhèm, trên trán còn có vết thương đang chảy máu.

Dựa vào phán đoán của tiểu gia tôi, hắn chính là tên thủy quỷ vừa rồi. Nhìn kỹ một chút, thủy quỷ này đúng là khá điển trai.

Nhưng… Đại ca à, huynh làm người tốt không làm, ở đây lại giả trang thủy quỷ làm gì.

Đúng rồi, chắc chắn là nghề diễn viên kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cho dù như thế, cũng không cần phải đến dọa người như vậy đâu.

Thủy quỷ đó mìm cười với tôi, rồi ánh mắt di chuyển về phía Mặc Nguyệt, nói một câu khiến tôi thiếu chút nữa lên cơn co giật.

“Mặc Nguyệt, hóa ra ngươi còn thích thể loại này. Mau sớm tỉnh lại đi, dù ngươi để hắn giả trang nữ nhi, hắn cũng vẫn là nam nhi”, thủy quỷ mở miệng nói với Mặc Nguyệt.

Khí lạnh đêm nay như thế là quá đủ rồi.

A a a! Lẽ nào tiểu gia tôi lại thuộc vào loại khó phân biệt nam nữ thế sao? Lẽ nào mắt hắn gắn dưới gót chân? Hay là hắn đang dung chân để suy nghĩ vậy Trời?

Tiểu gia tôi là nữ nhi! Nữ nhi! Nữ nhi!!!

“Ngươi không biết phải không? Ta không chỉ nam cũng chén nữ cũng xơi đâu, mà ngay cả yêu nhân dị thường, ta cũng vô cùng thích”, Mặc Nguyệt lại còn nói một câu trái với lương tâm như thế, còn tiện tay ôm tôi vào lòng.

Tôi bốc hỏa, tôi muốn phản kháng. Đột nhiên cảm thấy phía trên đầu mình đang có một luồng điện áp tóe lửa.

“Tiếp tục diễn, nếu không, ta giết nàng!”, Mặc Nguyệt tuy đang mỉm cười, nhưng nửa khuôn mặt hắn đột nhiên như mờ đi trong mắt tôi.

Lại nữa rồi! Mặc Nguyệt lại cười phúc hắc!

Tôi toát mồ hôi lạnh như mưa going bão tố.

“A ha, a ha ha! Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, công tử không sợ làm phiền đến người khác sao”, ỏn à ỏn ẻn nói, tôi e thẹn rúc vào lòng Mặc Nguyệt.

Ọe… Buồn nôn quá! Lệ trào hai hang, mặt đẫm nước mắt, Mặc Nguyệ đáng chết, ngươi nhớ tiểu gia ta đấy.

“Một ngày nào đó tôi sẽ cá chép hóa rồng, giết chết huynh”, tôi gằn giọng lí nhí tuyên chiến với Mặc Nguyệt.

Mặc Nguyệ kéo tôi lại, mỉm cười: “Cá chép hóa rồng hay lại rồng biến thành cá chép đây?”.

Thủy quỷ trông thấy bộ dạng của chúng tôi, cũng chẳng để tâm, chỉ nói một câu tựa mây bay gió thoảng: “Mạch Vân đến rồi”.

“Mặc Nguyệt!!!”, tiếng hét của Sư Tử Hà Đông vang vọng chói tai.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ nhi đang đạp nước lao đến, trong lòng thầm nghĩ: Đêm nay, là đêm thủy quỷ hoành hành hả?

Chương 18: Tiểu gia tôi là cây nấm hương duy nhất trong nồi

“Hôm nay, huynh chạy không thoát đâu!”, nữ thủy quỷ xông lên nói một câu như thế.

Tôi nhìn thứ vũ khí trong tay ả, cơ thể rõ ràng đang run lên bần bật.

Đao, đao, đao hả?

Mặc Nguyệt, người ta muốn huynh như thế nào thì cứ theo như người ta đi. Đừng làm lien lụy đến tôi.

“Mạch Vân, những điều ta muốn nói đều đã nói rõ ràng với nàng rồi. Lẽ nào nàng thật sự muốn ta ngay lập tức thành thân mới được sao?”, Mặc Nguyệt chán nản nói.

Thành thân luôn đi, bớt được họa cho dân. Trong lòng tôi rất không khách khí thổ ra một câu như thế.

Tôi có một ước ao là chui ra khỏi vòng tay của hắn ngay lúc này, nhưng, tôi cảm thấy nếu làm thế sẽ vô cùng nguy hiểm, cho nên đàng ngậm ngùi như con bạch tuộc bám chặt lấy hắn.

“Ha ha, thành thân? Lẽ nào với tên tiểu tử này? Nam nhi và nam nhi thì sao có thể thành thân được. Nếu chàng muốn, thiếp có thể cho hắn một thân phận nhỏ trong nhà. Thiếp không phật lòng vì chuyện chàng chơi quan quán công tử”, Mạch Vân cười độ lượng.

Phụt!

Tiểu gia tôi đây càng lúc càng bái phục nữ nhi thời cổ đại rồi đấy. Đầu tiên là Mộ Dung Tiên, giờ lại đến Mạch Vân…

Nữ nhi thật bá đạo!

Tôi khẽ khàng chạm vào Mặc Nguyệt, nghiêm túc nói thầm: “Cô nương tốt như thế, không lấy cũng tiếc”.

“Ha ha! Nàng muốn đi gặp Diêm Vương phải không?”, Mặc Nguyệt cười, nói như thế.

Tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miêng. Tôi không muốn chết.

“Mạch Vân, dù nàng có nói gì đi  nữa, ta vẫn cần y.”

Tôi nhàm chán rúc trong lòng Mặc Nguyệt mà vuốt tóc.

Xí! Lời nói và hành động của bọn họ đúng là giống nhau thật.

Quỷ nam đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn nổi nữa, tiến lên một bước nói: “ Mạch Vân, không cần nói nhiều. Trước tiên giết chết tên yêu nhân kia rồi hãy nói”.

Này này, định làm gì tôi hả. Dù huynh có giết tôi thì Mặc Nguyệt cũng không thành thân với muội muội của huynh đâu. À, bạn sẽ hỏi làm thế nào tôi biết cô ta là muội muội của hắn phải không? Thì đương nhiên là từ hiệu ứng Mộ Dung Tuyết rồi.

“Mạch Thiếu Nam, ngươi dám động đến một sợi long của y thì đừng trách ta không niệm tình cũ”, giọng Mặc Nguyệt lạnh lung vang lên.

Bầu không khí đã căng thẳng đến mức đỉnh điểm, chạm vào là nổ ngay.

Oạch! Sao cái tên Mạch Thiếu Nam nghe quen quen thế nhỉ.

Lúc này, trên sông đột nhiên xuốt hiện một ngọn đèn sáng, có thuyền đang dần dần di chuyển về phía bên này.

“Tiểu Tình!!! Tiểu Tình!!!”

Có tiếng người đang thét gọi tên tôi phải không?

Trong lòng bất giác thấy hứng khởi.

Bốn huynh đệ Âu Dương.

Ha ha! Phải thế chứ, Trời không triệt đường sống người ta bao giờ.

Mộ Dung Tiên, huh u, quả nhiên cô không bỏ rơi tôi.

Mặc Nguyệt ôm chặt lấy tôi, cúi đầu cười gian xảo: “Không ngờ viện binh của nàng đến nhanh như vậy”.

Lúc đó tay tôi run lập cập.

Quần đen… đang lan rộng. Mặc Nguyệt đại nhân đang bắt đầu bốc hỏa.

Bốn huynh đệ Âu Dương, Mộ Dung Tiên, mọi người nhất định không được đến gần, mau chạy đi để bảo toàn tính mạng.

Tôi vừa nghĩ như thế thì đã thấy bốn người xuất hiện trên thuyền.

Bốn huynh đệ Âu Dương, động tác của các huynh có phải quá nhanh rồi phải không?

Gió đêm lành lạnh, giống như tâm trạng bi kịch của nấm hương tôi đây.

“Đêm nay thật náo nhiệt”, Mạch Thiếu Nam chau mày nói.

Âu Dương Thiếu Nhân nhìn Mặc Nguyệt, mặt lạnh như băng: “Thả nàng ấy ra. Ân oán cảu các ngươi chúng ta sẽ không nhúng tay vào, chúng ta đến đây chỉ để cứu nàng ấy”.

Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy Âu Dương Thiếu Nhân biểu hiện bộ dạng như thế bao giờ.

Tôi nghĩ Âu Dương Thiếu Nhân cũng đang rất căm hận, lửa giận sôi sùng sục trong lòng. Vì rốt cuộc, tôi cũng bị hắn bắt đi bắt lại mấy lần rồi.

“À, không ngờ ngươi cũng được nhiều người chào đón đến thế”, Mạch Vân đứng bên cạnh lạnh nhạt nói.

Tôi cáu lắm rồi! Nghiêng đầu căm hận trừng mắt nhìn ả.

Nha đầu thúi, cô không thể ngậm miệng được hả? Tiểu gia tôi lúc này không có thời gian mà đếm xỉa, phối hợp diễn xuất cùng cô đâu nhé. Lúc này tôi đang đứng giữa tình thế nước sôi lửa bỏng. Đây chính là chiếc nồi khổng lồ, tiểu gia tôi chính là cây nấm hương duy nhất trong nồi. Cây nấm hương mười nảy năm mỹ lệ, phong hoa tuyệt đại…

Tôi đang nguy cấp lắm rồi, xảy ra chuyện gì thế này.

“Thả nàng ấy ra? Không được, ta nhất định phải giữ nàng ấy”, Mặc Nguyệt khẽ cười, mặt vờn chút mây.

Đại ca à, huynh không biết câu “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” cho nên mới đứng đó ba hoa khoác lác phải không? Đừng tỏ vẻ anh hùng nữa, lần sau tôi sẽ lại chơi cùng huynh mà.

“Vậy đừng trách ta không khách khí”, Âu Dương Thiếu Nhân thực sự nổi giận, lướt qua con mắt yêu mị là vệt sáng lóe lên từ vũ khí.

“Cấm động đậy, không cẩn thận đao của ta chẳng may thất thủ, thứ mà ta không có được thì nhất định sẽ không ai có được”, Mặc Nguyệt uy hiếp.

Tất cả mọi người đều bị sét đánh.

Trái tim tôi trở nên hoang lạnh. Quả nhiên đây là phong cách của tên phúc hắc này. Thượng đế ơi, ngài có thể dùng một tia sét đánh chết hắn giùm con được không?

Ngươi đợi đấy, tiểu gia ta dù có xuống địa ngục cũng sẽ không buông tha cho ngươi. Mặc Nguyệt!

Tôi căm tức ngước lên, chằm chằm nhìn hắn, Mặc Nguyệt lại mỉm cười xán lạn.

“Giết nàng nhé…”

Tôi sững người, huynh có thể đừng cười rạng rỡ như thế khi uy hiếp tôi được không?

Lúc này, Mạch Vân và Mạch Thiếu Nam cũng đã xông lên.

Tôi sợ hãi há miệng hét lớn: “Chẳng… chẳng phải các người sẽ không động thủ sao?”

Đành bỏ mạng thôi!

“Chúng ta chính là muốn ngươi phải chết”, hai người đồng thanh lên tiếng.

A… Tôi tức giận, thật sự tức giân, xoay người hét về phía bốn huynh đệ Âu Dương: “Mau ngăn họ lại!”

Bốn huynh đệ Âu Dương lập tức xông lên chắn đường hai huynh muội ngốc nghếch kia.

Khắp nơi xảy ra hỗn chiến.

Còn Mặc Nguyệt chỉ khẽ cười, giữ chặt eo tôi, nói: “Tiểu Tình, chúng ta có thể đi được rồi”.

Tôi chấn động, cứng nhắc hỏi: “Ý… ý gì thế hả?”.

“Ý là thế này…”

Cơ thể đột nhiên vọt lên không trung, tôi bị Mặc Nguyệt ôm ngang, đạp nước mà bay.

Cảnh sắc bốn phía lướt qua, chẳng còn thấy mấy huynh đệ Âu Dương chạy theo tìm tôi nữa.

Đáng chết! Còn đánh nữa! Tôi bị bắt đi rồi đây nè! Lại một lần nữa bị bắt đi đầy hoa lệ!

Tôi muốn hét một tiếng rung chuyển đất trời.

Nhưng… tôi hét không nổi.

Vì… tôi đã biết tới một sự thật hào hùng… Điểm huyệt pháp, đúng là có tồn tại.

Chương 19: Thượng Quan nữ hiệp chạy đến cái bang

Mặc Nguyệt, ta nguyền rủa ngươi cả đời luôn gặp vận đen, a a a!!!

Lúc tôi hiên ngang rơi xuống nước, trong lòng thầm nguyền rủa cái tên ma quân chỉ biết ngày ngày đắmmình trong kỹ viện kia.

Ngươi đó, điểm huyệt đạo của tiểu gia ta, rồi đến lúc gặp nguy hiểm lại thản nhiên ném tiểu gia ta xuống nước.

Ông nội nhà ngươi! Thực ra ngươi đã sớm muốn ta chết đi có phải không?

Khốn nạn! Tôi ngay đến cầu cứu cũng không có cách nào.

Còn… còn tên Mộ Dung Tuyết kia, may mắn lắm tôi mới cứu được muội muội của hắn, thế mà hắn cũng chẳng them xem xét tình hình ra  làm sao. Mặc Nguyệt hắn đang bay trên trời, huynh đột nhiên bay lên làm gì. Khinh công khá lắm hay sao?

Nếu chẳng may tôi biến thành thủy quỷ, nhất định sẽ không buông tha hai người.

Những điều đó đều là lời sau này mới có thể nói. Hiện tại, lúc này, một vị đại thúc tốt bụng nào đó đã đến cứu tôi. Vị đại thúc đó giơ chiếc rìu ra cố gắng kéo tôi lên.

“Xin hỏi Thượng Quan Tình mà ngươi đánh rơi là vàng hay là bạc”, hình ảnh đại thúc chợt lóe sáng xuất hiện trong suy nghĩ, nắm lấy hai bức tượng điêu khắc tôi giơ ra hỏi Mặc Nguyệt.

Tại sao, tôi đã chết rồi mà vẫn còn khả năng gây cười đến thế?

Thượng Quan Tình! Tỉnh lại, tỉnh lại đi.

Tuy nấm hương có thể nổi trên mặt nước, nhưng tôi chỉ là một cây nấm hương bất bình thường, không thể nổi được.

Đúng vào lúc tôi không cách nào thở được, thì trên mặt nước đột nhiên xuất hiện dải áo trắng phiêu bay.

Tôi mơ hồ nhìn thấy thủy quỷ kéo tôi từ dưới nước lên. Sau đó, tôi liền bất tỉnh nhân sự.

Khi được đánh thức trở lại, tôi đã nằm yên vị trên giường  một khách điếm. Bên cạnh tôi là một người khá trẻ tuổi, trông giống như đại phu vậy.

Thấy tôi đã tỉnh, người này liền thu dọn những đồ nghê mang theo rồi rời đi. Trước khi chạy ra khởi cửa còn buông lại mấy câu: “Có người đưa huynh đài tới đây, bảo tôi chăm sóc đến khi huynh đài tỉnh lại, còn nhắn lại với huynh đài: Đến từ đâu hãy về chỗ đó, từ nay về sau không nên đụng phải Mặc Nguyệt nữa. Người đó trông cứ như muội muội của huynh đài vậy”.

Tôi đờ người nhìn căn phòng đẹp đẽ này một lát, đầu óc mới từ từ vận hành trở lại.

Cũng tức là… tôi được tự do, lại lần nữa được tung tăng hoa lệ bên cạnh bốn huynh đệ Âu Dương rồi.

Từ trong khách điếm bước ra, tôi mơ hồ nhìn thấy ngựa xe đông như nước đi lại trên đường, không biết nên đi đâu về đâu.

Tôi nghĩ mình nên đi tìm bốn huynh đệ Âu Dương, nhưng những thứ tôi dùng để liên lạc với bọn họ đều bị đám ăn mày chết tiệt trộm mất rồi.

Đầu tiên, tôi phải đi tìm tên ăn mày đó.

Vằn đên đầy đầu, ăn mày ở đây nhiều như vậy, đi đâu mà tìm kẻ đã lấy đồ của tôi đây.

Dù tôi không tìm được tên ăn mày đó thì vẫn có thể đi kiếm tên ăn mày khác mà.

Ví dụ như, bang chủ cái bang chẳng hạn…

A ha ha!!! Quả nhiên tôi là một cây nấm hương thong minh tuyệt đỉnh.

Suy nghĩ giây lát, tôi liền quay người chạy về phía đám ăn mày bên đường, cố gắng tìm kiếm một tên ăn mày tép riu có vẻ dễ bắt nạt, rồi trừng mắt cười ranh mãnh với hắn.

Tên ăn mày tép riu kia bị dọa co dúm người lại, nói: “Giữa ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật, dù muốn cướp miếng ăn cũng chẳng có ai lại làm như ngươi”.

Dưới ánh nắng chói chang sao lại có từng đợt gió toát lạnh sống lưng thế này, chẳng lẽ trông tôi giống ăn mày lắm hả?

“Ai them cướp miếng ăn của huynh. Tôi đến tìm huynh là có việc quan trọng. Tôi muốn gặp bang chủ cái bang của các huynh.”

“Ngươi gặp bang chủ nhà ta làm gì?”

Tôi tròn mắt nhìn: “Chuyện quan trọng như thế tôi mới có thể nói với huynh được sao?”.

Nếu nói cho huynh biết huynh đệ nhà huynh trộm đồ của tôi, nên tôi phải đi nhờ bang chủ các huynh đánh chết hắn, liệu rằng huynh có nói cho tôi biết lão bang chủ đang ở đâu không?

“À, được, đi theo ta.”

Tôi thật không ngờ chỉ đơn giản như thế đã bàn bạc xong.

Tôi sững người mấy giây, cuối cùng hỏi hắn: “Huynh có thể nói cho tôi biết tên của huynh không?”

“Tiểu Cường.”

Phụt!

Trước bộ dạng đầy nghi hoặc của Tiểu Cường, tôi đưa tay ra, nghiêm túc vỗ vô lên vai hắn: “Huynh đệ, cái tên này quả nhiên hợp với huynh”.

Tiểu Cường! Thật là dung mãnh!

Và cứ như thế, tôi chạy thẳng đến cái bang.

Chỉ có điều hình như tôi quên mất chuyện gì đó, hoặc là tôi quên hỏi một vài thứ gì đó.

Tôi quyết định không nghĩ ngợi chuyện đó nữa, nhưng thực sự không thể ngờ, tôi lại vì chuyện đó mà tiếp tục bước vào tấn bi kịch mới trong cuộc đời.

Chương 20: Lại gặp Mạch Thiếu Nam, chết tiệt, hắn là bang chủ cái bang hả?

Lúc này tôi đang đứng trước cửa trụ sở cái bang, chắc hẳn người nào tới đây cũng đều bị dọa cho tối tăm mặt mũi bởi cảnh tượng hùng tráng này.

Nhiều… nhiều người quá!

Chỉ thấy trước cửa trụ sở, là một đám nữ nhi đang gào thét ầm ĩ, tôi kéo mạnh Tiểu Cười bên cạnh, tức giận nói: “Đây là cái bang hả? Không phải chợ rau đấy chứ? Không phải chợ buôn bán rau cải đấy chứ?”

Tiểu Cường hếch mũi, lộ vẻ khinh miệt nói với tôi: “Chỗ này chính là cái bang. Vả lại, ngươi đã đến để ứng hôn, đang lẽ phải nắm rõ tình hình nơi này mới đúng. Ngươi cho rằng có thể lừa được ta để vào trong hả. Nói cho ngươi biết, thành Lạc Dương có không biết bao nhiêu vị cô nương vì muốn lấy bang chủ nhà ta mà đến lừa ta đâu”.

Trên mặt tôi lập tức xuất hiện vô số vằn đen.

Ứng hôn? Tôi thực sự không có hứng thú với cái bang.

Tôi quay người, nhìn về phía cổng lớn, quyết đưa ra một chú kiến đầy hoa lệ: Tôi… không thể đi con đường tầm thường như thế được.

Tôi bỏ rơi Tiểu Cường, lủi nhanh như bốc khói xông thẳng về phía trước, trà trộn vào đám nữ nhi ngốc nghếch muốn được gả cho bang chủ cái bang đến phát điên kia.

Vừa chen lấn, trong lòng vừa ai oán tiếc thương.

Hu hu, tôi đâu được mấy chục cân thịt đắp lên người cơ chứ. Ôi, đôi bồng đảo đáng thương của tôi…

Sauk hi cố sức nhoi lên đầu, tôi xông thẳng tới trước mặt gia đinh, bắt đầu giả bộ than khóc: “Tôi là con giá riêng của lão gia nhà các người, để tôi vào trong”.

Gia đinh điềm tĩnh nhìn vào mắt tôi, nói: “Vị cô nương này, sao có thể thêu dệt những chuyện như vậy chứ”.

A a a!!! Tên gia đinh này thật không có mắt, ta là nữ nhân vật chính đấy! Là nữ chính đấy! sao ngươi có thể không nể mặt ta thế hả?

Số ngươi đen đủi rồi, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không nhanh lên, biển người kia sẽ lập tức cuốn ta về bay giờ đấy.

Lần thứ hai, lại lần nữa tôi xông đến trước mặt một gia đinh khác, lớn giọng nói: “Tôi muốn tìm bang chủ của các người để bàn chuyện đại sự võ lâm, nhanh vào thong báo đi”.

Người kia nhìn nhìn tôi, hỏi: “Ngươi là người trong võ lâm?”.

Tôi vui mừng, huynh đệ à, quả nhiên có thể hiểu nhau rồi: “Đúng vậy”.

Tên gia đinh kia mỉm cười, chỉ chỉ lên đỉnh đầu, tôi ngửa cổ liền nhìn thấy một bức tường cao vút.

Rảnh rỗi quá không có việc gì hay sao, xây cao như thế làm gì chứ.

“Bay qua đi, ta không cản ngươi đâu”, gia đinh nói.

Phụt…

Có dũng khí đấy! Tiểu gia tôi chịu thua là được chứ gì!

Lại thêm lần nữa bị biển người vần vũ cuốn đi, tôi chán nản ngồi ở góc tường lủi thủi một mình vẽ nấm hương.

Chết tiệt! Các người là ăn mày hả? Chẳng phải nên ở căn nhà bốn phía thong nhau cho dễ chạy sao? Chẳng phải rất nghèo, vô cùng nghèo sao? Các người kiếm đâu ra tiền mà giàu thế này?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không can tâm. Lũ chết giẫm các người, tiểu gia tôi còn chưa ăn cơm đây này.

Tôi đứng lên, vừa hay đụng phải một người. Tôi giật mình, định thần nhìn kỹ, thiếu chút nữa thì hét lên thất thanh, lại là Trần Nam.

Trần Nam cũng nhận ra tôi, thoáng chau mày: “Là cô à, cô đang làm gì ở đây?”.

Mắt đảo liên tục, tôi nói với y: “Là thê này, gần đây tôi và bang chủ cái bang có quan hệ khá tốt. Nhưng lại có kẻ bạc tình. Haizzz, đừng nhắc đến nữa. Bây giờ, tôi chỉ muốn được đền bù đôi chút, nhưng vất vả lắm cũng chẳng vào trong được”.

Trần Nam là người cực kỳ thông minh, lập tức nói với tôi: “Vậy thế này đi, ta giúp cô vào bên trong, tiền đền bù chúng ta chia nhau mỗi người một nửa”.

Thầm cười trong lòng, mọi thứ thạt đúng như tôi nghĩ, bổn nữ hiệp đây không làm những chuyện gì mà không thành công đâu nhé.

Tôi  ngước nhìn khuôn mặt tựa hoa lê vương vất hạt mưa, nói lời cảm tạ: “Trần Nam, cảm ơn huynh”.

Có điều, tôi còn phân vân, không biết đây có phải ảo giác hay không, lại thấy bộ dạng bức bối khó chịu muốn cười chẳng được của Trần Nam. Có cao thủ bên cạnh thì mọi việc ổn rồi. Tôi được Trần Nam nhấc lên rồi cả hai cùng bay vào sân trong chỗ bang chủ cái bang. Trần Nam đi cứ như xe nhẹ chạy đường quen, càng đi tôi càng cảm thấy có gì đó bất ổn.

“Trần Nam, huynh rất thuộc đường ở đây phải không?”.

“Có thể coi là vậy.”

“Rốt cuộc huynh là người  như thế nào?”, tôi dừng bước, nhanh nhẹn hỏi lại.

Không phải chứ, tôi cũng biết suy nghĩ mà. Nếu lẻn vào trong dễ dàng như thế thì tại sao đám nữ nhi cứ phải đứng ngoài đợi mà không thể xông vào. Dễ dàng thế này thì ngay từ đầu họ đã thuê cao thủ võ lâm đến giúp đỡ rồi.

Trần Nam mỉm cười, hỏi tôi: “Cô biết bang chủ cái bang là ai không?”.

Tôi bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua.

“Không biết.”

“Vậy cô biết ta là ai không?”, Trần Nam lại hỏi.

Gió… càng lúc càng thổi mạnh.

“Không biết.”

“Vậy để ta nói cho cô biết nhé. Bang chủ cái bang tên là Mạch Thiếu Nam.”

Cái tên nghe rất, rất quen.

“Vậy, huynh… huynh là ai?”, tôi lùi lại một bước, hỏi vẻ phòng bị.

Sau đó, cảnh quay trong phim truyền hình lại xuất hiện trước mắt tôi. Chỉ thấy Trần Nam nhẹ nhàng bóc lớp da trên mặt, để lộ một khuôn mặt hoàn toàn khác.

Khoảnh khắc đó, trời đất mù mịt. Khuôn mặt đó, chính là khuôn mặt của thủy quỷ nhảy ra từ trong nước vào một đêm trước đây.

Mạch Thiếu Nam…

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra.

Chết tiệt, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, a a a a!!!

Hoa rơi đầy trời, nhưng khuôn mặt cười của Mạch Thiếu Nam lại tựa hồ ly.

“Vậy thì đã thống nhất rồi, tiền bồi thường chia cho ta một nửa. À, không được không được, đầu tiên phải để ta qua lại với cô cái đã. Mỹ nhân, thời khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, phù dung sau trướng dễ đê mê. Chúng ta, đến chỗ khác nói chuyện đi”, Mạch Thiếu Nam cười giảo hoạt.

Tiểu gia tôi muốn khóc mà không ra nước mắt, khóc cho số phận huy hoàng của mình lại lần nữa bị hủy diệt đầy hoa lệ. Đức mẹ Maria ơi, làm ơn, hy vọng tên tiểu tử này dễ thuyết phục hơn Mặc Nguyệt phúc hắc kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro