Phần 3: Chương 1-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 3: Cổ đại đầy rẫy hiểm nguy

Chương 1: Cổ đại đầy rẫy hiểm nguy

“Nếu thắng, bốn huynh đệ Âu Dương phải nhường Thượng Quan nữ hiệp chứ, mọi người cạnh tranh công bằng phải không?”, tên tiểu tử nào đó không có mắt lại dám nói ra câu đó.

Liên quan gì đến ngươi chứ! Tiểu gia đây còn chưa phát ngôn đâu đấy.

Âu Dương Thiếu Nhân nở nụ cười tựa gió xuân: “Vị huynh đài có dũng khí nói ra câu này thì đừng ngại lên đây tỉ thí. Nếu thắng, nhất định sẽ có cơ hội”.

Tôi trông thấy bộ mặt rạng rỡ của Âu Dương Thiếu Nhân, trong lòng thầm nhủ, tên tiểu tử nào không biết sống chết, liều mạng xông lên, nhất định sẽ bị đánh đến chết rồi lóc xương xẻ thịt cho mà coi.

Tất nhiên người người bên dưới đều biết Âu Dương Thiếu Nhân giấu đao sau nụ cười. Cho nên chỉ nhao nhao bàn luận mà chẳng người nào dám bước lên.

Đúng lúc tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên có hai người đứng dậy. Một quầng mây mang theo bóng đen cực lớn đã che đi toàn bộ luồng sáng chói lòa trên đầu tôi.

Từng mạch máu trên người đang rần rần chảy khắp toàn thân.

Tưởng chừng như rễ cây nấm hương đang bị đem phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang vậy.

Khóe miệng giật giật liên hồi, cuối cùng tôi cũng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên.

“Hai người các huynh…”, tôi gắng gượng để bộ dạng mình tự nhiên thoải mái hơn đôi chút, dù tôi biết sắc mặt mình lúc này nhất định không khác gì lá rau xanh lét mà chúng ta vẫn thường ăn.

Mặc Nguyệt và Mạch Thiếu Nam mỉm cười nhìn về phía tôi rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi nói tiếp.

“Hai người các huynh bị đần độn rồi phải không?”

Hỏi xong câu đó tôi vô cùng hối hận! Tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn luôn cho rồi.

Khốn nạn thân tôi! Đầu tôi đúng là đầu lợn mà, đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội với hai tên này.

Một tên là đại phúc hắc còn một tên là đại hồ ly.

Trời cao đất dày ơi, rõ ràng là tự chui đầu vào rọ, lao thân vào chỗ chết mà.

Quả nhiên, nụ cười của hai người càng thêm thần bí, sảng khoái đến mức dị thường.

“Tiểu Tình, nếu ta thắng, ta sẽ khiến nàng ba ngày sau không xuống nổi giường”, Mặc Nguyệt mỉm cười tà ác.

“Ta sẽ khiến nàng phải khàn đặc giọng”, Mạch Thiếu Nam nói ấm áp.

Chết tiệt! Tiểu gia tôi vẫn còn trinh bạch, hai tên háo sắc đáng ghét kia!

Tôi rất muốn ngăn cản sự kích động của hai tên tiểu tử này.

Nhưng khổ nỗi, vì cơ thể tôi quá gầy yếu nên dù có muốn, cũng chỉ là đưa mình vào chỗ chết mà thôi.

Thoáng thấy một màu trắng muốt đột nhiên bước lướt qua, trước mặt tôi xuất hiện nụ cười ấm áp dịu hiền như ngọc bích.

“Tiểu Tình, ta không để ý nàng bị quấy rầy đâu”, Âu Dương Y nhẹ nhàng nói.

Tôi bất giác cười khổ. Âu Dương Y, các huynh không cần tổng động viên toàn gia thế đâu?

Thoáng chốc, lôi đài của Đại hội võ lâm nghiễm nhiên trở thành sân sau của bốn huynh đệ Âu Dương.

Đầu tôi đau như búa bổ.

Minh chủ võ lâm có chút khó xử nhìn tôi, tôi cũng lung ta lung túng  nhìn ông ấy.

Mặt đối mặt nhìn nhau chẳng nói, chỉ thấy trong lòng lệ tuôn rơi.

Chúng tôi đang ngầm so sánh xem bên nào mạnh, bên nào yếu, cuối cùng ngước lên ngó xuống, liếc ngang liếc dọc hai bên, vẫn chẳng thể phân định được.

Xí! Các người đúng là vô liêm sỉ, không biết phép Trời thế nào nữa hả?

Vỗ mạnh tay ghế, tôi đứng bật dậy, hít vào một hơi thật sâu.

“Tất cả dừng tay!”, tiếng thét kinh thiên động địa vang lên, cái đó gọi là phô trương danh thế.

Tuy tôi vẫn luôn vô cùng hãnh diện và cực kỳ sùng bái tiếng thét có một không hai của mình. Nhưng, đó lại không phải tiếng thét của tôi.

Xung quanh trở nên hỗn loạn, chỉ nghe thấy tiếng cười sằng sặc của  một người đang đứng trên đỉnh núi. Người đó khoác trên mình bộ y phục sắc vàng tươi rói, trước trăm ánh mắt dõi theo, lớn tiếng nói: “Tất cả dừng tay, nơi đây đã công đầy thuốc nổ. Ta chỉ cần châm lửa, các ngươi sẽ mất mạng”.

Tôi chợt sững người. Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người có mặt tại đây đều ngơ ngác nhìn nhau.

Thật không ngờ, giữa ban ngày ban mặt, thiên hạ thái bình, trước rất nhiều nhân sĩ võ lâm trong Đại hội lại gặp phải một tên Nhị Bách Ngũ (chỉ người ngang ngạch không biết điều), vả lại vận mệnh của tất cả chúng tôi còn nằm cả trong tay tên Nhị Bách Ngũ chết tiệt đó.

Trong lòng tôi thầm hét lên bi phẫn.

Cổ đại đúng là đầy rẫy nguy hiểm mà!

Chương 2: Đồ vương gia đần độn, ai bảo huynh đứng ra làm cái gì

Tục ngữ nói: Ra khỏi cửa không xem lịch, nhất định giẫm phải thứ chẳng hay ho.

Về điểm này, bổn tiểu gia có cảm nhận vô cùng sâu sắc.

Chính là vì lúc tôi ra khỏi nhà đã quên không xem lịch, cho nên bây giờ mới phải bi thảm đứng trên bãi thuốc nổ này chăng.

Tôi phẫn nộ nhìn tên Nhị Bách Ngũ thân mặc áo vàng kia. Trong lòng không ngừng lẩm bẩm.

Chết tiệt, nếu ngươi dám ném ngọn đuốc trong tay xuống, sau khi tiểu gia ta làm ma, nhất định sẽ không đến điện Diêm Vương mà đêm đêm sẽ về tìm ngươi.

Chỉ thấy tên Nhị Bách Ngũ kia rút từ ống tay áo ra một tờ danh sách, há miệng đọc lớn.

“Tất cả dừng lại một chút, mọi người, ta đọc đến tên người nào, mời đứng sang bên trái”, Hoàng Nhị nói (Nhị Bách Ngũ mặc y phục sắc vàng, cho nên gọi là Hoàng Nhị).

Trong danh sách dài dằng dặc, tôi nghe thấy có tên mình, tên bốn huynh đệ Âu Dương, Mặc Nguyệt và cả Mạch Thiếu Nam.

Khóe miệng giật giật liên hồi.

Tại sao lại là chúng tôi?

Mạch Thiếu Nam cay độc nhìn tôi, khóe miệng treo nụ cười căm thù siêu cấp, nói: “Người quá nổi tiếng, quả nhiên là không nên chơi”.

Trán tôi nổi đầy gân xanh, giật giật liên hồi. Rõ ràng biết quen người quá nổi tiếng là không tốt, sao huynh còn cười tươi rói như thế hả?

Hoàng Nhị đọc xong, liền sai thủ hạ phát cho chúng tôi mỗi người một viên thuốc. Tôi vốn không muốn uống, nhưng Mặc Nguyệt nói: “Yên tâm, đây chỉ là thuốc tán công bình thường thôi. Sau khi uống xong, trong một khoảng thời gian nhất định sẽ không thể sử dụng võ công. Hoàn toàn không có tác dụng gì khác”.

Tôi nghĩ dù sao mình cũng chẳng có võ công, nên dứt khoát nhét viên thuốc vào miệng. Mấy tên thủ hạ liền đứng tản ra sau khi thấy chúng tôi đều đã uống thuốc.

Hoàng Nhị nói với chúng tôi: “Phải thành thực một chút, đi theo bọn ta”.

Sau đó lại quay đầu nói với đám người không có tên trong danh sách: “Các người, được tự do”.

Tôi vô cùng ngưỡng mộ, đưa mắt nhìn Giang Tả.

Các người không bị gọi tên thật tốt quá đi.

Giang Tả dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn tôi một cái, sau đó đi thẳng về phía trước, một tay siết chặt nắm đấm, một tay vỗ vai Hoàng Nhị, tỏ vẻ nghiêm trọng dõng dạc nói: “Lẽ nào ta chưa đủ nổi tiếng? Tại sao không đưa ta theo cùng?”

Phụt!

Khốn nạn thân tôi! Tôi từng gặp rất nhiều tên ngốc, cũng từng trông thấy Nhị Bách Ngũ, nhưng chưa từng thấy tên nào vừa ngốc vừa Nhị Bách Ngũ như thế.

Huynh đang nghĩ bọn tôi đang xếp hàng để được chia kẹo đấy hả?

Không đưa huynh theo? Tên đần nhà huynh muốn chết như thế hả, chi bằng đổi cho tôi đi!

Hoàng Nhị trưng bộ mặt ngờ nghệch nhìn Giang Tả rồi cười nói rằng: “Ngươi muốn đi cùng, vậy thì lên đi. Người đâu, cho hắn một viên thuốc”.

Giang Tả uống thuốc xong, cười ha hả sung sướng chạy đến kéo tôi: “Tiểu Tình, chúng ta lại được ở cùng nhau rồi”.

Khóe miệng tôi lại giật giật, cuối cùng không thể kiềm chế được liền nhấc chân giẫm thật mạnh lên chân hắn.

“Á!!! Đau quá!!!”

“Đáng đời! Sao không đau chết luôn đi!”

Tôi trừng mắt nhìn, nếu không phải bị trói tay, tôi nhất định sẽ xông thẳng tới đá chết hắn luôn.

Âu Dương Thiếu Nhân cố nhịn cười, khẽ giọng nói với Giang Tả: “Tả huynh, huynh quả nhiên rất đặc biệt”.

Giang Tả trố mắt nhìn lại, khẽ khàng nói: “Chỉ là ta không yên tâm về Tiểu Tình”.

Tim tôi bỗng dưng đập thình thịch, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi chỉ đành cúi đầu bặm môi.

Tôi thầm nghĩ mấy người  này, thực ra đều rất vô lương tâm. Nếu tôi không ở đây, có thể họ đã hạ gục đám người này rồi sử dụng khinh công bay đi lâu rồi, tên Nhị Bách Ngũ kia có giết bao nhiêu người, có cho nổ tung nơi này hay không, họ cũng chẳng cần quan tâm.

Cho nên, tôi lờ mờ cảm nhận thấy những người này đều vì mình mới quan tâm tình nguyện giơ tay chịu trói như thế.

Tôi thầm nói một tiếng: “Cảm ơn”.

Nhưng! Tôi thề! Tuyệt đối không cảm ơn tên Vương gia đần độn kia.

Không kiếp! Huynh bị đần độn hả, lại tự nhiên đòi theo, mấy người chúng tôi đều bị bắt hết ở đây rồi, ai sẽ cứu chúng tôi đây hả?

Lẽ nào phải trông mong sự trợ giúp của đám võ lâm hủ bại thối nát kia?

Chương 3: Các người đều không uống độc dược, lại để một mình tôi uống hả?

“Nơi đây đường núi mười tám đoạn rẽ, nơi đây đường sông có chin khúc cua.”

Tôi nghĩ cuối cùng tôi đã biết, câu hát này miêu tả cảnh tượng nào.

Không phải tên chết tiệt kia dẫn chúng tôi đi loanh quanh đoạn đường này đấy chứ?

Tôi đã mệt nhoài không đi nổi nữa, tên chết dẫm đó vẫn còn muốn kéo chúng tôi đi.

Tôi không thể kiềm chế thêm, mở miệng hỏi Hoàng Nhị: “Rốt cuộc ngươi muốn đưa chúng ta đi đâu?”

“Ngậm miệng! Ta cũng không biết phải đi đâu nữa”, Hoàng Nhị trừng mắt quát.

Tôi vừa nghe thế, lập tức phát hỏa. Hắn đã bắt cóc chúng tôi, lại dám nói không biết phải  đưa chúng tôi đi đâu.

Tôi liếc xéo hắn: “Ngươi mù đường phải không?”

Hoàng Nhị quay lại nhìn tôi, mặt lộ vẻ hờ hững: “Đúng đấy!”

Máu trong miệng tôi may mà không phụt ra phun lên mặt hắn.

Mù đường đúng là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Tên đó đã bắt cóc lại không thèm thuê cho bọn tôi một chiếc xe, đã thế còn bắt chúng tôi đi đi lại lại mấy vòng, khiến người nào cũng mệt đến chết đi sống lại, cuối cùng thì hiên ngang thông báo: Lạc đường rồi!

Không chỉ riêng tôi bốc hỏa mà trông Mặc Nguyệt có vẻ còn “Hảo Diệm Sơn” hơn tôi.

“Ngươi nói chúng ta lạc đường rồi sao?”, Mặc Nguyệt đứng sau tôi, nhẹ giọng nói.

Cơ thể tôi bất giác run lên bần bật, cảm thấy phía sau mình đang phát tán một luồng khí lạnh vô cùng đáng sợ.

Tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên trông thấy nụ cười chói sáng như gió xuân của hắn xuất hiện, nhưng đi cùng với nó là cả khuôn mặt sầm sì.

Thôi xong, tên Hoàng Nhị này, ngươi gặp vận đen rồi!

“Đúng vậy, lạc đường rồi, nhưng không vấn đề gì, dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, cũng không có chuyện gì liên quan đến ta nữa”, Hoàng Nhị vểnh mũi nói, vẻ mặt vô cùng thiếu trách nhiệm.

“Nhiệm vụ gì?”, Âu Dương Thiếu Nhân hỏi.

Hoàng Nhị lại lần nữa hếch mũi, vô cùng kiêu ngạo nói: “Đám ngốc này, các ngươi cho rằng mình bị bắt cóc sao. Thực ra chúng ta chỉ muốn đoạt lấy bí thư và bảo vật quý báu nhà các ngươi thôi! Ha ha!”.

“Phựt” một tiếng, dây thần kinh lý trí của tôi hình như bị đứt.

Hắn, chính vì chuyện này mà đưa chúng tôi đi lòng vòng.

Vô cùng tức tối! Tôi phồng mồm trợn mắt nhìn hắn, đay nghiến: “Đồ chết giẫm nhà ngươi! Muốn trộm thì cứ trộm, ngươi muốn để bọn ta bẽ mặt trong Đại hội võ lâm mới thỏa mãn hả. Còn tốn công làm bao thủ tục, ngươi không thấy mệt hả?”

Hoàng Nhị cúi đầu suy nghĩ giây lát, lộ vẻ bái phục nhìn tôi: “Đúng vậy, ngươi đúng là nhân tài, thế nào, muốn đi cùng bọn ta không?”

Tôi vừa nghe câu đó, khóe miệng lại giật giật không ngừng.

Hắn… quả nhiên là “Cẩu Nhị”!

Mặc Nguyệt không chịu nổi nữa, xông thẳng tới trước mặt Hoàng Nhị cho hắn một quyền bay xuống sông.

Còn bốn huynh đệ Âu Dương thì nhanh chóng giải quyết mấy tên thủ hạ.

Tôi thấy mấy người bọn họ bước đi như bay, võ công xuất quỷ nhập thần, bất giác chỉ biết gục mặt xuống.

“Các huynh không bị trúng độc hả?”

“Chúng ta có nói chúng ta bị trúng độc đâu?”, mấy người đó trả lời.

Sau khi giải quyết mấy người kia xong xuôi, nhất loạt bọn họ cùng lấy trong ngực ra một viên thuốc tròn tròn, vẻ mặt không mấy hào hứng.

Khốn kiếp! Tại sao các người ai nấy đều nham hiểm như vậy chứ.

Có điều trong tay Giang Tả và Mặc Nguyệt đều không có thuốc.

Tôi vui vẻ cười: “Ha ha, có người uống thuốc cùng tôi rồi kìa”.

Giang Tả mặt đỏ lựng đứng sang một bên, khẽ giọng nói: “Ta không cẩn thận nên làm rơi, lại chẳng may giẫm lên, đám người kia không nhìn thấy”.

Nói xong, còn giơ chân lên cho tôi xem.

Quả nhiên có một viên thuốc đen tròn cỡ lớn dính trên đế giày.

Miệng tôi cứng đờ, quay đầu sang Mặc Nguyệt.

Mặc Nguyệt mỉm cười dịu dàng nói: “À, nàng không nhớ sao? Ta tranh thủ lúc nàng uống đã nhét luôn viên thuốc của ta vào miệng nàng rồi”.

Khóe miệng tôi lại giật giật.

Khốn kiếp, Mặc Nguyệt kia quả nhiên là đại ma đầu!

Sau đó Âu Dương Thiếu Nhân lấy tư cách là nhân sĩ võ lâm lên tiếng: “Các vị cũng vừa nghe mấy tên kia nói gì rồi đấy, mau mau trở về xem có mất hay thiếu thứ gì không. Hẹn ngày tái ngộ”.

Xoay lưng, mấy người chúng tôi chuẩn bị bước đi.

Nhưng bất chợt, phía sau có người nói lớn: “Đại hiệp xin dừng bước”.

Cơ thể tôi bất giác run lên bần bật. Dựa theo kinh nghiệm bao năm xem phim truyền hình mà phán đoán thì đám người này có lẽ đang muốn diễn một  tiết mục kinh điển.

Toi rồi, tôi cảm thấy cánh cửa địa ngục đang dần mở ra trước mắt.

Tôi quyết định sẽ viết một cuốn nhật ký với tên gọi: “Nhật ký người tốt việc tốt của Thượng Quan nữ hiệp”.

Vì tôi cảm thấy trực giác khốn kiếp của mình đang mách bảo, đám người phía sau gặp chuyện không hay đang muốn cầu cứu chúng tôi.

Ông Trời ơi! Ông Đất ơi! Các ngài chọn tuyển thủ khác, không phải là con có được không ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro