Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Hoán Khê ngồi một lúc thì xe ngựa dừng ở cửa trước Sài phủ, Dung Cửu giữ chặt dây cương thông báo: "Công chúa, đến Sài phủ rồi!" Dung Cửu cũng là không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra, công chúa hôm nay lại đột nhiên đến Sài phủ làm cái gì, ngày hôm qua không phải vừa mới qua sao?

"Tốt!"

Dung Cửu thay nàng vén rèm lên, lại đỡ nàng xuống xe ngựa, chỉ thấy Tống Hoán Khê trong tay còn cầm thêm cái bao đồ, Dung Cửu trong lòng âm thầm suy đoán 'Chẳng lẽ là công chúa đến đây là vì muốn trả quần áo cho Sài tiểu thư?'. Kỳ thật việc nhỏ ấy chỉ cần kêu đại một cung nhân đi thay thì được rồi, cần gì phải tự mình đi một chuyến.

Tống Hoán Khê nói khẽ: "Bổn cung tìm Sài vương gia có chút việc cần thương lượng, ngươi đến tối hãy đến đón bổn cung."

"Ân!" Dung Cửu cũng không dám mở miệng hỏi Tống Hoán Khê muốn làm cái gì, các nàng làm nô tài đấy, càng ít hói mới có thể bảo toàn tốt số mệnh, khi nãy Lâm Tương vừa mới bị giáo huấn, nàng dù có thắc mắc cũng không dám nói gì. Dung Cửu điều khiển xe ngựa trở lại công chúa phủ chờ đợi, đây là phủ đệ chưa chính thức sắc phong của Tống Hoán Khê ở ngoài cung, bình thường mỗi lần xuất cung đều ở đây nghỉ chân.

Tống Hoán Khê thấy Dung Cửu đi rồi, lại nhìn xung quanh thêm vài lần, sợ có người chú ý tới công chúa đang đứng sững sờ trước cửa Sài phủ, lại truyền ra ngoài chuyện xấu. Tiến lên phía trước nhẹ nhàng gõ cửa, chỉ nghe ở bên trong có tiếng bước chân nhanh chóng chạy tới, Sài Linh mở cửa ra lại gặp trước mặt là cô gái xa lạ, trong lòng còn đang suy nghĩ là ai, nhìn kỹ hơn một chút, lúc này mới phát hiện ra là ngày hôm qua đại giá quang lâm Công chúa điện hạ, vội vàng quỳ xuống khấu đầu.

"Đứng lên đi, nơi này không có người ngoài."

Sài Linh cúi người mời Tống Hoán Khê bước vào phủ chợt hỏi: "Công chúa, ngài đây là tới tìm Vương gia sao? Hắn bây giờ còn không có ở trong phủ."

Tống Hoán Khê trong lòng tự nhủ "Không có trong phủ lại càng tốt, có thêm thời gian cho ta bố trí."

"Không, ta là tới tìm ngươi."

"Ta?" Sài Linh có chút không dám tin, "Tìm ta một nha đầu nho nhỏ như ta sao, điều này làm sao có thể?" Công chúa cao cao tại thượng lại đến tận phủ tìm nàng?

Thấy Sài Linh giật mình, Tống Hoán Khê trong lòng cảm thấy buồn cười, thế nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

"Ngày hôm qua không phải ngươi nói Vương gia nhà ngươi là một đại soái ca sao?"

Sài Linh ngây ngốc trả lời: "Đúng vậy nha."

"Bổn cung hôm nay liền phải đến đây nghiệm chứng nha đầu ngươi có nói thật không,hay chỉ là lừa gạt bổn cung."

Sài Linh hoảng hốt: "Nô tài không dám, nô tài nếu nói dối một câu liền lập tức mất đầu."

Tống Hoán Khê cười lớn, nàng không đến mức chỉ một câu nói mà chặt đầu Sài Linh: "Cho nên bổn cung cần ngươi hỗ trợ, để cho ta trốn trong Sài phủ một ngày, bổn cung cũng rất thích ngắm soái ca đây."

Sài Linh tỏ vẻ hiểu ý: "Lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, mặc dù nước Đông Lai chúng ta xác thực không có bao nhiêu mỹ nam." Sài Linh trong tâm liền xem Tống Hoán Khê như tri kỷ, nàng cũng nguyện ý cùng công chúa chia sẻ một chút mỹ mạo Vương gia nhà nàng đây: "Kia công chúa định làm như thế nào?"

"Bổn cung nghĩ nên trà trộn vào Sài phủ làm nha đầu, ngươi có thể thay bổn cung sắp xếp?"

"Có thể, bất quá công chúa cũng không thể cứ xưng bổn cung bổn cung, sẽ bị những người khác phát hiện." Sài Linh hạ thấp thanh, kỳ thật, ở Sài phủ nhân khẩu thưa thớt, trừ Vương phi, chỉ có thêm ba tiểu thư, thêm mấy nha đầu, phòng bếp có mấy cái lão mụ mụ, cửa lớn hầu như là không có ai canh gác, kiệu phu hiện tại vẫn chưa về.

Tống Hoán Khê lập tức mặt mày hớn hở đáp ứng, trong lòng đang tính toán Sài Khả Giang thật là ngu ngốc, đem nha đầu khờ khạo như vậy sắp xếp ở chỗ này, chỉ vừa hỏi nàng vài câu đã khai hết rồi.

Sài Linh Tướng đem Tống Hoán Khê kéo vào gian phòng của nàng. Gian phòng vẫn khá rộng lớn, giống gia phong của chủ tử vậy,chỉ có bố trí không được tinh xảo như vậy, "Sài phủ ít người, ta cũng nhờ vậy có được một gian tốt phòng. Công chúa, ngươi cầm xiêm y của ta thay đi, bộ đồ ngươi đang mặc trên người cũng quá cao quý rồi, không phù hợp với Sài phủ chúng ta."

Tống Hoán Khê lông mày khẽ nhíu, nàng là đang mặc y phục của cung nữ, lại bị nói quá sang trọng so với Sài phủ."Vậy làm phiền Linh nhi rồi."

"Không khách khí." Sài Linh từ trong ngăn tủ lấy ra một kiện vải thô xiêm y, "Bộ này là Vương phi mới làm cho ta đấy, ta còn không dám mặc, hôm nay liền cấp cho công chúa."

Tống Hoán Khê chú ý tới Sài Linh đang nhìn bộ y phục trong tay không nỡ đem cho nàng, nàng cười nói: "Chờ bổn cung trở về cung, nhất định sẽ ban thưởng ngươi gấp bội, cho ngươi làm thêm vài bộ áo mới, có được không?"

Sài Linh mừng rỡ: "Vậy đa tạ công chúa." Lúc này mới đưa quần áo cho Tống Hoán Khê, đây là Vương phi cho người ta làm cho nàng đấy, là nàng giữ lại đợi lễ mừng năm mới mặc đấy, hôm nay nàng cắn răng, quyết tâm, liền đưa cho công chúa a!

Tống Hoán Khê đến sau bình phong thay đổi y phục, vừa buộc lên đai lưng vừa đi ra, hỏi: "Ta nhìn như thế nào đây?"

Sài Linh nuốt nước miếng: "Nhìn đẹp mắt."

Coi như là vải thô y phục mặc ở trên người của công chúa vậy cũng trở nên khí chất vạn lần, nàng vì sao khi mặc lên lại không ra được cái khí chất này đây? Xem ra vấn đề không phải nằm ở quần áo, vẫn là gương mặt này của nàng có vấn đề, có chút thương tiếc sờ lên mặt mình, chênh lệch thật xa a.

Nhìn xem Sài Linh mờ ám, Tống Hoán Khê tâm tình thật tốt. Xem ra nàng mặc bộ này nhìn cũng không quá kém, vậy là tốt rồi."Linh nhi cần phải sắp xếp cho ta tiếp cận Sài vương gia, ngươi xem, công việc gì tốt nhất đây?"

Sài Linh nghĩ suy, kỳ thật trong phủ cũng không có việc gì nhiều, "Nơi nào trong Sài phủ cũng có thể đi, chính là đừng đi đến gần gian phòng của Vương gia, cũng đừng nghĩ đến phòng Vương gia quét dọn gì gì đó, một lần có nha đầu mong muốn trèo cao, bị Vương phi lập tức đuổi ra ngoài."

"Thật sao, nếu không phải Linh nhi nói, ta lại xém phải phạm sai lầm rồi." Tống Hoán Khê đã nghĩ đến, gian phòng Sài Khả Giang khẳng định có vấn đề, không cho nàng đi, nàng càng muốn đi, nàng cũng muốn nhìn qua xem rốt cục chỗ đó còn cất giấu bí mật gì.

"Vương gia chúng ta rất là tốt, bình thường đều do chính bản thân quét dọn gian phòng, hắn sợ chúng ta làm không tốt, trên bàn cũng có đồ đạc của hắn, làm rối loạn, hắn sẽ không vui. Kỳ thật, cũng không có gì, công chúa trước hết đi đến trước cửa phòng Vương gia quét dọn, vốn ta là người quét dọn đấy, mà ta nghĩ không ra biện pháp nào có thể làm cho Vương gia không đặc biệt chú ý, lại có thể giúp người tiếp cận Vương gia."

Tống Hoán Khê nói: "Cái này rất tốt." Đi theo Sài Linh lấy ra một cây chổi cán dài, đi đến trước cửa phòng Sài Khả Giang quét dọn, chờ Sài Linh vừa đi, nàng vội chạy đến gần gian phòng của Sài Khả Giang, chỉ thấy phía trên treo một ổ khóa. Tống Hoán Khê đẩy vài cái, tốt lắm! Gian phòng này của Sài Khả Giang quả nhiên có vấn đề, bằng không thì ban ngày bạn mặt vì sao khóa chắc như vậy? Tống Hoán Khê thống hận chính mình không có bản lĩnh mở khóa, đành phải chờ đợi Sài Khả Giang trở về.

Có một lão mụ mụ đi ngang qua, thấy có người đứng ở trước cửa Sài Khả Giang, liền hỏi: "Đây là nha đầu nào đó?"

Tống Hoán Khê vội đi tới, cúi đầu trả lời, "Ta là nha đầu mới đến, ta gọi Lâm Tương."

"Nơi này đừng quét, đi theo ta hỗ trợ nhặt rau."

"Vâng."

Tống Hoán Khê đi ở sau lưng Triệu mụ mụ, vung vẩy cái nắm đấm, đáng chết, bị người phát hiện rồi, nha đầu kia đến khi nào trở về? Quay đầu nhìn cánh cửa kia, đang cách nàng ngày càng xa. Bị mang vào phòng bếp, chỉ thấy nơi này đã đã ngồi mấy cái lão phu nhân, vừa nói chuyện rôn rả vừa làm việc.

"Triệu mụ mụ lại mang ai tới rồi?"

"Một nha đầu mới đến, sắp xếp cho nàng chút chuyện làm."

Sài mụ mụ nói: "Tốt, nha đầu mau tới lấy một bó cải lặt rau, Vương gia chúng ta một chốc lát trở về ăn cơm đấy."

Tống Hoán Khê trong lòng tự nhủ: "Không thể nào, một Vương gia liền chỉ ăn rau xanh? Vương gia nước Đông Lai sao lại nghèo đến nước này, cũng quá thê thảm a?" Nàng trung thực đáp ứng: "Vâng." Bưng lấy váy, ngồi ở trên ghế nhỏ cùng những lão phu nhân kia cùng nhau nhặt rau.

Tống mụ mụ nói: "Cô nương ngươi là người ở nơi nào nha?"

Tống Hoán Khê nói: "Chính là ở kinh thành."

"Nghe giọng nói cũng giống như vậy, như thế nào phải đến Sài phủ rồi? Có phải hay không trong nhà ngươi thiếu tiền?"

Tống Hoán Khê trong lòng tự nhủ: "Đây không phải là nói lời vô ích sao?" Nàng trung thực đáp: "Ân."

"Nhìn ngươi lớn lên cũng xinh xắn, là trong nhà gặp chuyện không may a?"

"Ân."

"Vậy ngươi ở Sài phủ này là tốt rồi, Sài vương gia, Sài vương phi đều là người rất dễ nói chuyện, chẳng qua là đừng nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ đấy, bạc nơi này vốn hữu hạn, bất quá chủ nhân đều là người dễ nói chuyện, lễ mừng năm mới đến ai ai cũng có lễ vật, không giống mấy cái phủ khác vừa bị đánh vừa bị mắng. Cho nên chúng ta ở chỗ này vài năm, bạc công nhận có chút ít, kỳ thật cũng chẳng thiếu thốn gì, phòng ở cũng không quá khó chịu."

Tống Hoán Khê đáp: "Vâng."

Tống mụ mụ kêu lên: "Cô nương, đừng đem rau xanh bỏ nhiều như vậy, vậy còn như thế nào ăn, nhanh cầm cây kéo cắt bỏ một ít là tốt rồi."

"Vâng."

Tống Hoán Khê học nhặt rau, một bên đưa đầu canh ngoài cửa, thấy mặt trời ngày càng lên cao, lúc này Sài Khả Giang cũng nên trở về rồi. Nàng liền viện cớ nói: "Mụ mụ, ta đi nhà vệ sinh, xin hỏi đường đi như thế nào?"

Tống mụ mụ thành thật chỉ đường, rồi lại ngồi xuống làm chuyện của mình.

Tống Hoán Khê bước ra cửa, như một con chim vừa thoát khỏi lồng sắt, vội chạy đến trước gian phòng Sài Khả Giang, phát hiện còn đóng kín cửa, "Như thế nào đến bây giờ còn chưa có trở lại? Tảo triều rồi mọi người nên giải tán."

Sài vương phi đang cùng nha đầu tản bộ, chỉ thấy có người đứng ở trước phòng Sài Khả Giang, thò đầu nhìn, ló đầu ngó, lén lén lút lút. Liền ra lệnh nha đầu bên người nói: "Huệ nhi đi kêu nha đầu kia tới đây."

Bên cạnh Huệ nhi nhẹ nhàng đáp: "Vâng."

Trong lòng thương cảm nhìn cô nương kia một cái, Vương phi đã sớm nói ai cũng không được đánh chủ ý lên Vương gia, làm sao lại cứ có một hai người nhất quyết nhào lên đây?


-----------------------------------------------------------------------------------


Ban đầu tâm trạng tui vui vẻ nên dịch sớm đăng sớm cho cả nhà đọc. Nhưng mà giữa đường bị làm cụt hứng :(

Chẳng qua tui đang theo dõi bộ phim Batwoman của Ruby đóng, phía dưới toàn thấy mấy anh gentlemen comment kì thị, tui buồn ghê á :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro