baby x2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

siêu cringe 😭💀 ‼️ ‼️ ‼️

vậy là bây giờ, hữu đạt đã có lý do để về nhà rồi.

.

Trong lần giải quyết vấn đề kì phát tình gần đây nhất, Hữu Đạt đã vô tình cắn phập vào tuyến thể của Tấn Khoa, cũng như không sử dụng biện pháp an toàn như mọi lần vì sự gấp gáp của bản thân. Ngay khi vị đào ngọt ngập trong miệng, Hữu Đạt mới chợt nhận ra bản thân đã gây hoạ lớn đến mức nào, cùng lúc ấy, Tấn Khoa cảm nhận được dòng dịch ấm nóng chảy bên mép đùi. Giờ thì cả hai đều ở trong trạng thái tỉnh táo với đôi mắt mở to nhìn nhau.

Tấn Khoa khẽ chạm vào sau gáy, dấu cắn rõ rệt đến nỗi em cảm nhận được vết hằn in trên làn da mình.

Hữu Đạt vừa định mở lời nói gì đó thì Tấn Khoa khóc oà lên, làm Hữu Đạt cũng luống cuống vội ôm chầm lấy người kia trong vòng tay của mình. Alpha trội nhanh chóng bao quanh bạn đời của mình bằng mùi gỗ xá xị giúp Tấn Khoa bình tĩnh hơn, nhưng cũng không thể nào ngăn được tiếng nức nở vang lên liền hồi, vừa dụi khoé mi cay, Tấn Khoa vừa nói.

"Lỡ... Lỡ mà tui có bầu rồi sao??"

"Sao nhanh vậy được! Tụi mình mới dính có một lần!"

Và hiện tại Hữu Đạt ước gì có thể quay lại lúc ấy rồi vả cho bản thân mình một cái vì tội ăn nói mà không biết suy nghĩ, bởi sao? Tấn Khoa đang giơ que thử thai in hai vạch đỏ thẫm, hai mắt rưng rưng nhìn Hữu Đạt. Hai người đã làm tình để giải quyết vấn đề sinh lý từ trước đến nay rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cả Hữu Đạt cùng Tấn Khoa đều rơi vào trường hợp này.

"Tui chưa muốn làm mẹ đâu... Tui còn trẻ tui còn muốn đi chơi mà..."

Hữu Đạt liền nằm lấy hai vai Tấn Khoa, nhẹ giọng.

"Tui hứa sẽ chịu trách nhiệm!"

Vào khoảnh khắc ấy, Hữu Đạt trong mắt Tấn Khoa bỗng chốc hoá bạch mã hoàng tử đẹp trai cùng với hiệu ứng cánh bướm lung linh xung quanh.

Cậu ta coi hứa vậy mà cũng thực hiện được lắm đó, Tấn Khoa giãy đành đạch nhất quyết muốn uống trà chanh, Hữu Đạt liền phóng xe vèo vèo đi mua, xong về rồi còn phải chạy xuống cửa hàng tiện lợi mua lọ muối về chấm xoài, ấy vậy mà lại chẳng thèm than vãn lời nào, thậm chí còn chịu sự sai vặt như thế nữa. Các anh ở Gaming House nhìn mà nể, đúng là đàn ông nói được làm được.

Nhưng mấy ngày đầu dễ dàng là thế, mấy ngày sau bà bầu bắt đầu mất ngủ, suy nghĩ nhiều rồi khóc um cả lên, Hữu Đạt đang mơ về gia đình và những đứa trẻ cũng bị tiếng sụt sịt đánh thức khi đang say giấc nồng, tỉnh dậy thì thấy bạn đời đang ngồi ở góc giường, quay lưng lại với cậu, Hữu Đạt giật mình ngã lăn xuống đất, tỉnh hẳn rồi mới nhận ra là bạn bé nhà mình không ngủ được nên mới ngồi vậy một lúc lâu rồi đó. Hữu Đạt sau đấy là màn tra tấn tâm lý bản thân quá vô tâm không để ý đến bạn đời đang bầu bì khó khăn, cậu chỉ ngừng việc đấy lại khi Tấn Khoa nói rằng muốn Hữu Đạt ôm mình đi ngủ. Cuối cùng Hữu Đạt mới chịu ngừng đập đầu vào tường.

Tấn Khoa bắt đầu biếng ăn, nôn ói nhiều hơn, món ăn liệt vào danh sách không nên bầy lên bàn mỗi lần Tấn Khoa xuất hiện nhiều hơn, và, em gầy hơn trước, còn bụng thì to hơn trước. Tấn Khoa nhìn Hữu Đạt, rồi lại nhìn vào bụng mình, bắt đầu mếu mếu khiến Hữu Đạt có muốn lơ cũng không thể.

"Khoa làm sao thế?"

"Mang bầu xong, tui sẽ xấu đi, thế Đạt sẽ không yêu tui nữa hả?..."

Khi ấy, Hữu Đạt chỉ muốn ôm chặt lấy Tấn Khoa không buông thôi, đáng yêu như vậy làm sao cậu nỡ bỏ được.

"Không có chuyện đấy đâu mà, sao Khoa lại nghĩ vậy?"

"Tui thấy trên phim ông chồng nào cũng vậy hết á."

"... Thì nó là phim mà."

Dẫu vậy, cậu cũng không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh như thế được, Tấn Khoa mang bầu nên phải tạm gác lại công việc của mình nhưng Hữu Đạt thì không, cậu vẫn phải chạy đi chạy lại từ sáng đến tối, ăn cũng là mì ăn liền, vì có thời gian nấu đâu? Anh Quý thấy hai đứa em lần đầu làm bố làm mẹ khổ quá thì bảo là sẽ chăm Tấn Khoa ở Gaming House cùng mọi người, Tấn Khoa cũng chỉ sợ làm phiền mọi người thôi, quả nhiên trong thai kì, bầu bì thường suy nghĩ nhiều lắm. Nhưng sau khi nhận được cái vỗ lưng nhẹ nhàng từ anh, em cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Chỉ là, thiếu mùi gỗ xá xị thì khá là buồn đấy.

Đào sẽ chua mất.

Các anh ở Gaming House được cái chiều em như chiều con vậy đấy, muốn ăn gì là có, cũng không thiếu thứ gì và không khác khi ở cũng Hữu Đạt là bao. Thiếu mỗi mùi hương gỗ xá xị của bạn đời thôi, vì thế mà mãi Tấn Khoa vẫn cảm thấy thiếu thốn vô cùng.

Và em thích nhất là vào buổi tối đó, được bao bọc trong vòng tay rộng lớn, được nghe những lời mật ngọt như rót vào tai, được hoà quyện pheromone cùng hạn đời, được chìm trong hạnh phúc.

Cuộc sống của Tấn Khoa vốn dĩ đã không thể thiếu Hữu Đạt được rồi.

"Mai về sớm không? Khoa nấu cơm nha?"

"Thôi, mấy việc đó nặng nhọc, mệt lắm."

Nói xong, Hữu Đạt đặt nhẹ lên trán người thương bằng một nụ hôn ngọt ngào, khiến da mặt Tấn Khoa bỗng chốc hoá đỏ. Cả hai đã từng làm mấy chuyện còn hơn cả thế, vậy mà giờ đây em lại ngại ngùng chỉ vì một cái hôn trán thôi. Nghĩ đến đấy, vòng tay ôm lấy Hữu Đạt bỗng chốc siết chặt như chẳng muốn buông ra, chẳng thể buông ra, mãi mãi không bao giờ buông ra.

"Này khó thở chết tui rồi. Nếu Đạt chết thì Khoa mất chồng đấy nhé!"

"Đừng nói mấy thứ khiến người ta ngại thế!!"

Hữu Đạt lần đầu tiên háo hức về đến nhà đến vậy.

Và cũng không biết từ bao giờ, điều tạm biệt cậu khi rời khỏi nhà lại là giọng nói ngọt ngào đầy yêu thương của Tấn Khoa, điều chào đón cậu về đến nhà là cái ôm nhỏ của bạn đời. Cũng không biết từ bao giờ, tất cả đã trở thành thói quen khó bỏ của cả hai. Dù biết bầu bì ngủ muộn không tốt, Tấn Khoa dù bị mắng bao nhiêu lần vẫn cố chấp đợi Hữu Đạt về nhà rồi mới chịu đi ngủ, lý do thì hiển nhiên là vì thiếu hơi thì không thể nào chợp mắt nổi.

Nghe xong câu đấy, Hữu Đạt liền ngoảnh mặt đi, anh Bâng thấy thế thì chọc ghẹo ngay.

"Mày cứ thế là thằng Đạt nó chết vì mất máu đấy!"

"Ê chuyện nhà anh hả!?"

.

Mọi chuyện diễn ra liên tiếp tám tháng trong yên bình, một lần nọ, trong lúc Tấn Khoa ngồi xem phim cũng càng anh thì cảm thấy không khoẻ, vội bám chặt lấy tay anh Quý, anh Quý nhìn xong liền kêu lên với anh em trong Gaming House.

"Vãi lồn thằng Khoa vỡ ối rồi! Nhanh đưa nó đi bệnh viện! Gọi luôn thằng Đạt nữa!"

Và đó cũng là lần đầu tiên, Tấn Khoa nghe tiếng tim mình đập nhanh đến vậy, cơ thể em vốn đã yếu rồi, em sợ bản thân mình không giữ nổi sinh mạng bé nhỏ yếu ớt kia, nếu thế, chẳng khác nào em là kẻ giết người cả. Nếu em đánh mất đứa bé này, em phải sống sao đây? Hữu Đạt sẽ nhìn em ra sao đây? Khi đứa trẻ này chính là mối liên kết vĩnh viễn giữa cả hai? Bấy giờ, Tấn Khoa thật sự trách bản thân yếu đuối, khi đôi chân em mềm nhũn chẳng gượng dậy nổi. Cứ nói em là kẻ mất niềm tin vào bạn đời của mình đi, vì sự thật là vậy mà? Vì hiện tại, em sợ Hữu Đạt sẽ nhìn em bằng ánh mắt ghét bỏ.

Chao ôi, nó đáng sợ lắm, và em thà chết còn hơn phải trải qua nó.

Đầu dây bên kia, Hữu Đạt sau khi nghe được tin liền bỏ tất cả công việc để chạy nhanh đến bệnh viện, trong tâm trí cậu ta lúc ấy, chỉ vỏn vẹn duy nhất hình ảnh Tấn Khoa nở nụ cười tươi. Hữu Đạt muốn khi cậu ta đến bệnh viện, điều chào đón cậu cũng phải là một cái ôm thắm thiết ấy, khiến cậu ta tưởng chừng như muốn đắm chìm trong nó mãi mãi.

Cậu chỉ muốn có duy nhất một người bạn đời, có duy nhất một omega bên mình, và chỉ có thể là Tấn Khoa thôi.

Hữu Đạt chưa thể nói ra lời cầu hôn hay ước hẹn chuyện mai sau, cũng chưa thể đeo lên tay Tấn Khoa một chiếc nhẫn lấp lánh.

Cậu chưa muốn Tấn Khoa biến mất khi tất cả những điều cả hai cần làm với nhau còn rất nhiều.

Đến nỗi, khoé mắt cậu cay xè đi.

"Khoa!"

Vừa đến nơi Hữu Đạt đã mất bình tĩnh, nắm lấy vai anh Quý lắc qua lắc lại khiến anh không thể nói một lời vì chóng mắt, Bâng vội vàng bỏ tay Đạt ra rồi sau đó giải thích mọi chuyện, cũng cố gắng giúp cậu bình tĩnh và an ủi cậu. Bởi vì trên đường từ studio đến bệnh viện, Hữu Đạt đã khóc sưng cả mắt lên rồi, nó lộ rõ đến nỗi ai cũng biết.

Tình yêu của Hữu Đạt dành cho Tấn Khoa rõ ràng đến nỗi ai cũng thấy.

Hơn cả yêu.

Tầm hai tiếng sau đó bác sĩ đi ra, nói về tình trạng của Tấn Khoa, dù sinh non nhưng không có tổn hại nào gây ảnh hưởng đến tính mạng cả, em bé mới sinh sẽ hơi yếu, còn mẹ bé thì yếu hơn một chút. Hữu Đạt vừa định thở phào, nghe bác sĩ nói vậy liền mở toang cánh cửa phòng hồi sức, Tấn Khoa nằm trên giường ôm lấy đứa trẻ nhỏ nhắn trong lòng, ngơ ngác nhìn Hữu Đạt.

Cậu vội vàng đến bên Tấn Khoa, không kiềm được nước mắt.

"Khoa ơi, Khoa có sao không? Có đau lắm không?"

Vừa nói, Hữu Đạt vừa mếu máo như ai đó đã lấy mất đi viên kẹo cậu yêu thích.

"Khoa không sao, Đạt đừng khóc nữa... Xấu quá đi mất... Nhìn nè! Con của tụi mình đó, thằng bé đáng yêu quá nhỉ?"

Hữu Đạt vốn đã sụt sịt rồi, nghe Tấn Khoa nói sau đó nhìn vào đứa bé nhỏ nhắn kia, một lần nữa vỡ oà, vội vàng ôm lấy Tấn Khoa lẫn đứa bé. Thật sự, cậu đã lo chết mất. Và, cậu sợ ngày mai khi về đến nhà, sẽ không còn hơi ấm như này nữa, cả sau này, cũng không thể gặp lại được nữa, nghĩ đến đấy thôi, trái tim cậu như bị bóp nghẹn, khó thở muốn chết đi được rồi. Và nếu ngày mai, Tấn Khoa không còn bên cậu thì sao đây?

"Sẽ không có đâu."

"Đã bảo là nếu mà..."

"Nhất định là không, nên chẳng có nếu như nào ở đây hết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro