Chương 24: Vụ án thứ ba - Thân sĩ cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày trôi qua, trái tim mọi người như bị kẹp chặt.

Vụ nổ đúng là thật phiền, so với vụ nổ phiền hơn chính là việc chờ đợi vụ nổ xảy ra...

Mấy ngày này, từ sáng sớm đến giữa trưa, lại từ trưa đến tối, Thẩm Dạ Hi từ cục chạy đến bệnh viện, lại từ bệnh viện chạy về cục, lập đi lập lại tổng cộng hai ba lượt, cho đến khi hết giờ làm, lại lần nữa cắm rễ ở bệnh viện, vụ nổ cũng không có gì tiến triển mới.

Thời gian này Khương Hồ sống khá dễ chịu, trong phòng bệnh đầy lẵng hoa, bó hoa còn có thiệp do người đưa tới, bà nội đứa bé đích thân mang nó đến tạ ơn, tuy rằng lải nhải nửa ngày cũng làm cho người ta không hiểu được chủ đề của bà là cái gì, sau lại bị Hoàng Kì nhìn thấy, nghiêm mặt mà mời ra ngoài.

Hoàng Kì nhìn con ong nhỏ đang lởn vởn quanh bó hoa của Khương Hồ, đặc biệt có đạo đức nghề nghiệp hỏi: "Cậu không có dị ứng phấn hoa chứ?"

"Không có." Khương Hồ thành thật mà trả lời.

"Không có là tốt rồi, cậu tiếp tục chơi với hoa đi, tôi đi tuần phòng." Hoàng Kì bĩu môi, xoay người đi, người mới tới này thật sự là rất thành thật, cho dù là làm sao, làm thế nào, cũng không có kháng cự tẹo nào, bác sĩ Hoàng nhịn không được tưởng tượng, nếu như người khắp thiên hạ đều thành thật như vậy, người chữa bệnh làm tốt việc chữa bệnh, người dưỡng thương thì lo dưỡng thương, đừng có người ở trong bệnh viện mà lòng thì ở cục, sớm một chút trở về, sớm một chút làm cái này cái kia thật tốt?

Ai, bác sĩ Hoàng, này vận là ban ngày mà, tỉnh tỉnh nhanh.

Cũng giống như Thịnh Diêu này, vĩnh viễn cũng không cho cậu ta ra viện!

Hoàng Kì khí thế dạt dào đẩy cửa, Thịnh Diêu giống như là sớm có chuẩn bị, ngón tay ung dung, nhưng mau lẹ gõ lên bàn phím vài cái, chờ tới khi bác sĩ Hoàng bay tới trước mặt cậu, chứng cớ đã bị tiêu hủy sạch sẽ, trên màn hình chính là một người nào đó được trao giải trong buổi tiệc, vừa đúng lúc tiến đến giữa trung tâm, một ngôi sao ca nhạc màu sắc rực rỡ, ở trên sân khấu vừa nhảy vừa hát.

Thịnh Diêu ngẩng đầu chớp mắt mấy cái, biểu tình như người vô tội: "Bác sĩ, đến kiểm tra phòng à?"

"Ừm, nhìn xem cậu còn thở hay không." Hoàng Kì thong thả nói – các người nói cái này gọi là tiếng người sao?

Thịnh Diêu cũng không tức giận, hiển nhiên là quen bị ức hiếp, rất biết nghe lời đem ngón tay đến mũi mình kiểm tra, báo cáo: "Còn thở này."

Hoàng Kì hừ lạnh một tiếng: "Tai họa ngàn năm." Xoay người đi.

Thịnh Diêu tâm tình tốt, đối với y tá cười thật tươi, mặt cô liền đỏ bừng cúi đầu, chợt nghe âm thanh phẫn nộ của Hoàng Kì từ xa truyền đến: "Thịnh Diêu, cậu tích đức một chút không được sao?! Coi chừng tinh tẫn nhân vong!"

Thịnh Diêu nhún nhún vai, cúi đầu – ngôi sao trên màn hình kia đã ngừng nhảy múa, người chủ trì đi lên nói: "Bắt đầu phát thưởng, mọi người vỗ tay mời khách quý ra trao giải – ảnh đế Thư Cửu."

Mọi người liền nể mặt mà vỗ tay như sấm rền.

Thư Cửu? Thịnh Diêu nghĩ thầm, tên này có phần quen tai. Sau đó cậu chăm chú nhìn màn hình, a, ko chỉ quen tai nha, đây chẳng phải là đồ ngốc đeo kính râm ngày đó. Thịnh Diêu đưa ngón tay lên chà chà quai hàm, ừm... thì ra được gọi là ảnh đế, hiện tại hình ảnh quả nhiên là rất đẹp.

Anh ta đem cửa sổ bên trên đóng lại sau đó sắp xếp một chút, tiếp tục làm việc. Quả nhiên là da mặt có nét của công tử bột, bất quá trời sinh mệnh vất vả.

Có y tá ái tâm trong phòng bệnh Khương Hồ sắp xếp lại hoa, đem mỗi tấm thiệp mở ra đọc cho cậu nghe, tinh thần Khương Hồ có chút không tốt, rất ngại để người khác giúp, nhưng khó mở lời chống lại hảo tâm của người ta, chỉ có thế cố gắng nghe.

"Ân nhân cứu mạng của cháu, cảm ơn chú – Lâm Lâm. A, chữ này nghiêng ngả chắc là do đứa bé viết dưới sự hướng dẫn của người lớn."

"Hành động của cậu làm cho chúng tôi đều vô cùng cảm động, chúc cậu sớm khỏe hơn – hành khách có duyên ngồi cùng xe với cậu."

"Đứa trẻ, hảo hảo giữ gìn thân thể – người xem truyền hình."

"Chúng tôi đều hi vọng cậu mong chóng tốt lên – người chúc phúc im lặng."

Khương Hồ nghe thấy, trong lòng cảm động, khóe miệng càng nhếch cao.

Cô y tá trong lòng trộm nghĩ, người này thật là xinh đẹp, ngay từ đầu không phát hiện, nhìn một thời gian dài, ánh mắt như là bị thôi miên luôn hướng về cậu. Đôi mắt lạnh như băng, nhưng khi nheo mắt, lại rất ấm áp.

"A, bó hoa này thật lạ..." Cô y tá nhìn bó hoa trên tay: "Này là hoa gì đây? Sẽ không phải là hái trong vườn nhà mình đi?"

Khương Hồ nhìn không rõ lắm, nheo lại con mắt: "Là cái gì?"

"Ách, tôi xem xem, trên thiệp này viết là – cậu là một người đặc biệt, chẳng qua là tôi không hiểu, đến tột cùng cậu là giả, hay thế giới này là giả – ách... Viết như thế này, đây là ý gì? Còn không có ký tên."

"Có thể đem bó hoa kia lại đây cho tôi xem được không?"

Y tá đem hoa đến trước mặt cậu, đây là một bó hoa rất đặc biệt, tuy dùng giấy gói bưu điện gửi tới, nhưng hoa cũng không lớn như là từ cửa hàng hoa mua tới – là hoa loại kết hợp, một bên là một chuỗi màu phấn nhạt, giống như hoa chuông, bên kia là màu tím, tâm hoa là màu vàng cao ngất, nhìn qua như là hoa dùng để ăn.

Thoạt nhìn phi thường quái dị.

Y tá nhìn một chút, chỉ vào hoa màu tím nói: "Cái này tôi biết, ở nhà bà nội lúc nhỏ, tôi đã từng thấy trong nhà bà, là hoa cà."

"Hoa cà? Ăn được?"

"Ừm, chính là cái này, không biết bên kia là hoa gì."

Ngón tay Khương Hồ xẹt qua bó hoa, mới nhẹ nhàng nói: "Là hoa mao địa hoàng, một loại thực vật có độc, làm thuốc rất có giá trị. Trong truyền thuyết hồ ly lấy hoa này bao ở trên chân mình, ý đồ làm giảm âm thanh để kiếm ăn, cho nên cũng có người gọi đó là găng tay hồ ly, là một loài hoa đại biệu cho lời nói dối, cô đoán... hoa cà có ý nghĩa gì?"

"A? Một loại hoa để ăn cũng có ý nghĩa?"

Khương Hồ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, cho tới bây giờ chưa thấy qua hoa cà, nhưng mà tôi nghĩ, hẳn là sẽ có ý là chân thật đó."

"Thật hay giả?" Y tá choáng váng.

"Không biết, tôi chỉ đang đoán." Khương Hồ chớp chớp mắt, rất vô tội cười cười, nháy mắt làm làm cho y tá muốn chết đi :"Ngoài phòng bệnh của ta hẳn là có nhân viên từ cục phái tới, có làm phiền cô không, đưa cho bọn họ đem về kiểm tra vân tay, thuận tiện hỗ trợ bọn họ, đem đưa họ những bó hoa này bao gồm có cả dấu vân tay của cô, tôi nghĩ... có thể hung thủ của vụ nổ sẽ sơ xuất mà lưu lại dấu tay trên này."

Y tá mơ hồ mới từ từ tỉnh lại, ý thức được sự tình quan trọng, nhanh chóng đem hoa cùng thiệp chạy đi.

Chuyện hung thủ đưa hoa đến phòng bệnh Khương Hồ, trong nháy mắt đã lan truyền khắp nhân viên canh giữ ở bệnh viện, Thẩm Dạ Hi lúc này dẫn theo một đám người trở lại, đem phòng Khương Hồ vây kín. Thịnh Diêu thuận tiện đi thăm dò ý nghĩa của hoa cà, đúng là mang ý nghĩa 'chân thật'.

Một người đặt bom điên cuồng, đưa đến bó hoa thay cho lời 'chân thật' cùng 'giả dối' đến phòng người bị hại?

Thẩm Dạ Hi cảm thấy đối phương chắc chắn là rất điên.

Không lâu sau, An Di Ninh cùng Dương Mạn cũng tới, ngay cả Thịnh Diêu từ phòng bệnh cũng ôm giấy bút sang góp vui. Hoàng Kì giận gõ cửa rống: "Đây con mẹ nó là bệnh viện, không phải chỗ các người làm việc nghiên cứu kẻ biến thái cùng sát nhân!"

Vài người liếc nhau, cuối cùng ánh mắt đều đặt ở trên người Dương Mạn, Thịnh Diêu: "Người đẹp!"

Dương Mạn e thẹn: "Thiếu gia!"

Thịnh Diêu cao hứng: "Tiểu sinh hãm sâu vào hang cọp, không được tự do, rất khó chịu."

Dương Mạn che mặt, làm vẻ rơi lệ: "Thiếu gia chính là hồng nhan bạc mệnh nha."

Thịnh Diêu: "Người đẹp có nguyện giúp tôi giải sầu?"

Dương Mạn: "Nếu có thể giúp, tôi đây đương nhiên không từ chối."

Thịnh Diêu chỉ tay về phía Hoàng Kì: "Người đẹp, thu phục y!"

An Di Ninh dùng sức xoa xoa cánh tay chính mình, như là muốn xóa đi từng trận da gà, rùng mình một cái: "Chị Dương, chúng tôi dựa vào chị."

Thẩm Dạ Hi vừa ngồi xuống cách ra hai người bọn họ, tỏ vẻ không có quan hệ gì, lại vừa nhịn không được nói: "Chị Dương, mời Tôn đại phật này đi ra ngoài, ngày khác tôi sẽ đem nhiều nhang thơm đốt cho y a."

Dương Mạn cho tới bây giờ, là người duy nhất chưa rơi vào tay Hoàng Kì... Còn có, cha của Dương Mạn cô trước khi về hưu, là viện trưởng bệnh viện này.

Vì thế, Dương Mạn từ trong mơ hồ tỉnh lại, trở mình một cái xem thường, tùy tiện đưa tay chụp lấy vai Hoàng Kì: "Anh em, đi ra ngoài một chút, hai ta tâm sự." – Sách, tốc độ thay đổi này.

Hoàng Kì lui một bước, né tránh tay cô, khuôn mặt vạn năm không thay đổi cư nhiên trên da lại xuất hiện phiếm hồng: "Dương tiểu thư, các người loại tình huống này là trái với quy định, tôi và cô không có gì để nói."

Dương Mạn bày rahai tay, liền xoay mặt, khoác lên người hình tượng mỹ nữ lưu manh, nheo lại ánh mắt không có ý tốt mà cười cười, một phen ôm lấy bả vai Hoàng Kì, lúc này đối phương cũng không né tránh, bị nữ tặc mạnh mẽ kéo ra ngoài, Thịnh Diêu mắt tinh, trộm quay đầu cùng vài người nói: "Có nhìn thấy tai bác sĩ Hoàng kia không, đểu đỏ cả."

Nói xong đè thấp âm thanh mà cười, bị Thẩm Dạ Hi cùng An Di Ninh mỗi người gõ đầu một cái.

Cười xong, Thịnh Diêu hỏi Khương Hồ: "Thiên thần tâm linh, cậu nói một chút về chuyện người tặng hoa kia đi?"

Thẩm Dạ Hi nhanh chóng bổ sung: "Cậu nói chậm một hút, không nên nóng, nói mệt thì nghỉ một lát."

Một câu nói ra, làm cho An Di Ninh cùng Thịnh Diêu đều lấy một loại ánh mắt khác thường nhìn anh, ngay sau đó vội ho một tiếng: "Nhìn cái gì vậy, đem lực chú ý tập trung trên hồ sơ vụ án không được sao?"

"Tôi hôm nay cảm thấy khá hơn nhiều, cám ơn." Khương Hồ cũng cười, Thẩm Dạ Hi đột nhiên cảm thấy, người này bộ dáng cười rộ lên có phần... ừm, có phần... nói như thế nào đây? Có phần câu nhân.

Khuôn mặt loan loan, phối với mái tóc mềm mềm, thật không phù hợp với hình tượng cảnh sát nhân dân, hôm này hẳn là nên khiến cậu thể hiện mặt nghiêm khắc để nhìn xem.

Chỉ nghe Khương Hồ tiếp tục nói: "Nếu như người gửi hoa này là người thả bom, tôi cảm thấy, người này có thể là phụ nữ."

Trầm mặc trong chốc lát, Thẩm Dạ Hi hỏi: "Cậu biết... từ tâm lý tên này có thể nói, loại bom này tuy điên cuồng nhưng cũng nhỏ, có thể là người đàn ông nhu nhược. Vậy câu căn cứ vào đâu nói là phụ nữ?"

"Cả ngày hôm nay tôi đềumột mực nghĩ đến tấm thiệp kia 'Cậu là một người rất đặc biệt, chính là tôi không biết, đến tột cùng cậu là giả, hay thế giới này là giả', hung thủ vụ nổ này hình như rất mê man, hành vi của hắn tựa hồ không giống với đang miêu tả vụ nổ."

"Miêu tả cái gì?" An Di Ninh xen vào một câu.

"Giống như Thẩm đội trưởng nói, đàn ông thi hành theo cách khác, bình thường có án, đa số là vì có ý định gây thiệt hại. Cùng tên phóng hỏa rất giống chính là, có thể thành nghiện. Ở trong mắt hắn, khiến người cùng đồ vật nổ tung, chính là thoả mãn nhu cầu tâm lý nào đó, có thể nói, là phát tiết tâm tình của mình. Đương nhiên còn có một loại người ném bom thông thường, là vì hướng về phía công chúng tuyên truyền lý tưởng hoặc là chủ trương chính trị của bọn họ, tôi nghĩ người này không giống như vậy."

Khương Hồ dừng lại, giọng nói có phần thở hổn hển, Thẩm Dạ Hi vô cùng tự nhiên mà đưa  một ly nước nóng tới đút cho cậu, nhận lấyđề tài: "Người này dùng bom do chính mình tạo ra cũng không phải đẹp mắt, vô cùng bình thường, không cần kỹ năng nhiều, chỉ cần lấy vài đồ chơi trẻ em cùng cái điều khiển từ xa liền có thể hoàn thành, mà qua ba lần, cũng không có dấu vết gì, nói rõ kết quả vụ nổ cũng không phải thứ hắn muốn."

"Hắn ở một bên quan sát phản ứng của mọi người." An Di Ninh nhìn xuyên qua tấm thiệp trong túi vật chứng: "Có thể nói, hắn xuất phát từ thắc mắc nào đó mà suy đoán mọi mặt. Cho nên hắn đem đặt bên cạnh đứa bé, rồi quan sát đến phản ứng người lớn xung quanh? Loại biến thái này có kết luận gì đây?"

"Cho dù kết luận là gì, lúc này hắn vẫn chưa đạt được, cho nên hắn lâm vào mê mang càng sâu." Thẩm Dạ Hi nói: "Tôi đoán đó là lý do hôm nay không có vụ nổ nào – cái này là vụ nổ điên cuồng khó khăn trước nay chưa từng có."

Thịnh Diêu thu hồi khuôn mặt tươi cười, sắc mặt tối xuống: "Tiểu Khương, nói thật, cậu có thể gặp nguy hiểmhay không?"

Khương Hồ sững sờ.

Cậu còn chưa kịp nói, Thẩm Dạ Hi liền đánh gãy trước: "Buổi tối hôm nay tôi ở lại đây cùng cậu, ngày mai khi không có tôi, sẽ tìm người ở bệnh viện tuần tra."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro