Chương 27: Vụ án thứ ba - Thân sĩ cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Tiệp hỏi: "Sao con biết y ở chỗ Thịnh Diêu?"

"Con thấy y vừa ghé qua chỗ chúng con một chút, sau đó sắc mặt không tốt hướng đến phòng bệnh Thịnh Diêu đi tới, tầng này ngoại trừ Thịnh Diêu không ai dám thách thức kiên nhẫn với bác sĩ Hoàng." Khương Hồ nói.

Ừm, xem xét thật cẩn thận tỉ mỉ, An Tiệp lại hỏi: "Y cũng không ở phòng của con, tại sao con lại kêu ta giữ chân y trong phòng Thịnh Diêu?"

Nét mặt Khương Hồ tự nhiên mà nói: "À, bác sĩ Hoàng bình thường ở chỗ Thịnh Diêu trở về, đều đến liếc nhìn con một cái, chú đi kéo dài thời gian của y, đến khi y phản ứng lại, chắc chắn nghĩ là do Thịnh Diêu làm ra, khi đó mục tiêu của y chính là phòng của Thịnh Diêu. Hơn nữa, con đoán, lấy tính nết Thịnh Diêu, khẳng định sẽ thừa dịp làm chút chuyện tốt nào đó, tốt nhất có thể làm cho bác sĩ Hoàng cực kì giận dữ, y khi giận quá mức thường quay về phòng làm việc, con để cửa cẩn thận, chăn mền biến thành một đống, y nhiều lắm liếc mắt một tý, sẽ không tiến vào nhìn."

An Tiệp im lặng mà nhìn Khương Hồ một hồi, không nói chuyện.

Khương Hồ nháy nháy mắt: "Chú An, không được sao?"

An Tiệp mở miệng, muốn nói lại thôi, sau đó thở dài, đứng lên, biểu tình ngưng trọng nói: "Bạn nhỏ Tương Hồ, chú quyết định về sau cách con xa một chút."

Khương Hồ không hiểu rõ, vẻ mặt vô tội nhìn ông.

An Tiệp nhìn trời, vì sao người này đem người khác tính kế toàn bộ,  vẫn còn có thể bày ra một bộ dạng 'Tôi cái gì cũng chưa làm' như thế này? Trên thế giới này còn có người hiền lành không vậy?

Nhìn thấy An Tiệp rời đi, Khương Hồ lập tức từ trên giường đi xuống, cho dù thân thể thành niên khả năng hồi phục tốt, nhưng bằng một thân như xác ướp, cũng đủ chứng mình hành động người này bất tiện, nhưng mà ở thế kỷ mới cái gì mới là quan trọng nhất?

Sáng ý cùng nghị lực.

Sáng ý chỉ dùng để tránh khỏi bác sĩ sát tinh, nghị lực còn lại dùng để chịu đau đứng lên, giả như bộ dạng người không có việc gì.

Khương Hồ mặc thêm một kiện quấn áo, thật cẩn thận mà đi ra ngoài, tình cờ gặp một y tá nhỏ, cậu đem ngón trỏ dựng thẳng lên môi, dùng ý tứ ngượng ngùng, lại mang theo ánh mắt khẩn cầu hướng tới cô, giây đầu tiên, cô y tá chần chừ lay động, đến giây thứ ba, cô y tá thở dài, tránh đường.

Khương Hồ toàn thắng.

Bệnh viện địa hình đơn giản, vài ngày trước Khương Hồ không ngừng quan sát cùng suy đoán, hơn nữa ngày đó cùng Thẩm Dạ Hi đến thăm dò tình hình các nạn nhân trong vụ nổ có một chút ấn tượng, Khương Hồ từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên, sau khi đi qua một lần, lại lần nữa thành công mà tìm được đường – người bị hại trong vụ án thứ hai, phòng bệnh của đứa bé đáng thương.

Cậu nhẹ nhàng gõ gõ cửa, cha mẹ đứa bé như là chim sợ cành cong đứng lên, khẩn trương đề phòng theo dõi cậu.

Khương Hồ thả nhẹ âm thanh: "Hai vị đừng lo lắng, tôi là cảnh sát."

Mẹ đứa bé đánh giá cậu, ngoại hình Khương Hồ làm cho người ta vô cùng dễ dàng hạ thấp cảnh giác, người vợ chần chừ một lát, tựa như buông lỏng một chút: "Các người còn có gì muốn hỏi?"

"Tôi có mấy vấn đề, muốn hỏi con của bà, đương nhiên hai người có thể ở bên cạnh giám sát." Khương Hồ chầm chậm nói thật nhỏ nhẹ, cậu cùng Thẩm Dạ Hi không giống nhau, Thẩm Dạ Hi cho dù thái độ tốt, nhưng cũng mang theo một chút thái độ điều tra dò xét, làm cho người ta có cảm giác áp bách, mà Khương Hồ này khoác quần áo nhẹ nhàng, dựa vào cánh cửa, liền có loại cảm giác làm cho người khác cảm thấy trầm tĩnh lại.

Nhu hòa, nội liễm.

Bố đứa bé dừng một lúc, cúi đầu nhìn đứa con được gói kỹ càng trong đống vải, hốc mắt đỏ lên: "Nó còn nhỏ như vậy, biết cái gì?"

Khương Hồ nói: "Đứa bé biết những thứ chúng ta không biết, xin cho tôi thử một lần, chỉ có mấy vấn đề, đối với vụ án vô cùng trọng yếu, hai người không muốn bắt được hung thủ giết người sao?"

Cha mẹ đứa nhỏ liếc mắt nhìn nhau một cái, Khương Hồ tiếp tục nói: "Có vài tình huống hai người có thể không rõ, lúc tên tội phạm đặt bom, chuyên tìm nơi có những đứa bé bốn, năm tuổi để đặt bom, bà ta cùng đứa bé có loại cảm giác đặc thù, chúng tôi đều cảm thấy có mối liên hệ. Nếu chúng ta không nhanh chóng bắt hung thủ, có thể sẽ có nhiều đứa bé bị hại hơn nữa." Cậu tạm dừng ở đây, ánh mắt cũng không nháy mà nhìn đôi vợ chồng còn trẻ này.

Cha mẹ đứa bé trầm mặc một hồi, đi quabên cạnh, Khương Hồ cười cười: "Cảm ơn hai người."

Cậu chậm rãi đi qua, ngồi bên giường đứa bé, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào phần tay không bị bỏng của đứa bé: "Này, tiểu bảo bối, cháu hiện tại cảm thấy thế nào?"

Đứa bé một hồi lâu mới đáp lại, thanh âm tinh tế, có chút run rẩy, giống như con mèo nhỏ: "Đau..."

Mẹ đứa bé ở bên cạnh phát ra một tiếng nức nở, nắm chặt tay, đem mặt chôn trong lòng người chồng, nói: "Con là đứa trẻ dũng cảm nhất, bị thương không khóc cũng không nháo, đau cũng không lên tiếng, là sợ ba mẹ lo lắng sao?"

Đứa nhỏ nhẹ nhàng mà 'Vâng' một tiếng: "Chú bác sĩ nói, nếu con ngoan, không nháo, chú ấy có thể chữa khỏi mắt của con, là thật sao?"

"Là thật, chỉ cần con ngoan, tin tưởng vào lời chú bác sĩ, thì sẽ có hi vọng." Khương Hồ lo lắng một hồi mới nói: "Bảo bối, hãy nghe chú nói, chú là cảnh sát, muốn đi bắt người xấu, cần con trợ giúp, con có thể chứ?"

Tiếng nói của đứa bé như muỗi kêu: "Có thể."

"Giỏi quá." Khương Hồ nở nụ cười, sau đó cậu lấy một loại tốc độ thật chậm nói: "Chú muốn con nhớ lại một người, lúc ấy cũng ở trên xe, một người phụ nữ, có thể so với mẹ con thấp hơn một chút, gầy một chút, từ lúc bắt đầu lên xe, bà ta không ngừng nhìn chằm chằm con, sắc mặt của bà vô cùng không tốt, trong mắt có tơ máu, thoạt nhìn rất không khỏe mạnh. Có thể có chút lôi thôi."

Đứa bé trầm mặc trong chốc lát: "Chú cảnh sát, con không nhớ rõ."

Khương Hồ không chút hoang mang mà nói: "Con nhất định nhớ được, bà ta nhìn con với ánh mắt không giống với người khác, cho con cảm giác rất không thoải mái, con không thích bà ta nhìn con, có ấn tượng không?"

Ngay cả mẹ đứa bé cũng ngừng khóc, nhíu mày, giống như là nhớ lại cái gì đó.

Đứa bé chần chừ một chút: "Chú cảnh sát, con thật sự không nhớ được, con rất sợ."

"Không sợ, đã qua." Khương Hồ dùng lòng bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay nhỏ bé, như là muốn đem hơi ấm truyền cho đứa bé: "Mọi người đều ở trong này, không ai có thể làm hại con, hơn nữa người xấu cũng sắp bị bắt."

Cậu suy nghĩ một hồi, lại hỏi: "Vậy con có nhớ được một người, khi con lên xe vẫn luôn muốn tới gần con, sau đó khi con nhìn đến, bà ta đang vươn tay đến, giống như đang muốn sờ tóc con, lại giống như không dám đụng vào, một lát liền thu tay về..."

Mẹ đứa bé phát ra tiếng thét ngắn ngủi, Khương Hồ quay đầu lại nhìn cô, chồng cô dùng sức giữ bờ vai cô: "Làm sao vậy? Không có việc gì chứ?"

Cô mở to hai mắt, trên mặt mang theo một chút hoảng sợ: "Cảnh sát, cảnh sát, người kia cậu nói, tôi có ấn tượng!"

Cô chậm rãi nói: "Có một phụ nữ như vậy... Khoảng ba mươi tuổi, tóc dài, vừa gầy lại vừa nhỏ, sắc mặt vàng như nghệ, bà ta nhìn chằm chằm tôi với cục cưng, sau còn muốn đi sang, định sờ đầu cục cưng, bị tôi chặn được! Tôi nghĩ bà ta là người điên! Trời ạ, là bà ta, là bà ta!"

"Bà còn nhớ rõ bà ta còn có bộ dáng gì nữa không?"

Người vợ gật đầu.

Khương Hồ đứng lên, có phần mạnh mẽ, thân thể lung lay một cái, sắc mặt có chút trắng bệch: "Tôi đây muốn mời chị giúp đỡ, có thể chờ người phụ trách đến, miêu tả cho anh ta bộ dạng người phụ nữ đó để làm phác họa không? Bà ấy có thể chính là hung thủ mà chúng tôi muốn tìm. Xin lỗi, có thể phiền ông gọi vị cảnh sát họ Thẩm kia, nói cho anh ta một tiếng, để anh ta phái người đến không?"

Bố đứa bé lập tức gật đầu đi ra ngoài.

Khương Hồ nhìn nhìn đứa bé nằm ở trên giường, âm thầm thở dài, cố hết sức hạ thắt lưng, nói với đứa bé: "Bảo bối, chú cảnh sát phải đi về, con nên dưỡng bệnh cho tốt, ngoan ngoãn, nhanh khỏe lên, được không?"

"Chú cảnh sát..."

"Ừ?"

"Con hình như có nhớ dì đó." Đứa bé yếu ớt giơ tay lên, dựng đứng bàn tay: "Trên người dì có mùi rất khó ngửi."

"Mùi như thế nào?" Khương Hồ trong lòng nhẹ nhàng khẽ động.

"Thối thối, con trước kia từng ngửi qua người có mùi hương này."

"Giống như mùi trong WC sao?"

"Ừm...không phải, là một loại mùi thối khác."

"Rau củ hư sao?"

"Cũng không phải." Đứa bé có chút luống cuống: "Chính là... chính là cái loại thôi thối! Giống như Lâm Đậu Đậu béo phệ nhà Miêu Miêu."

"Mùi tanh tưởi?" Khương Hồ dừng một chút, mắt híp lại, nghĩ nghĩ một chút, lại hỏi: "Có phải giống mùi trong vườn bách thú không?"

"Đúng, đúng! Chính là cái loại thối thối giống như trong sở thú!"

Nếu không phải đứa bé này toàn thân bị thương, Khương Hồ quả thực muốn đem nó ôm đến hôn hai cái, cậu cười rộ lên: "Con giúp được việc lớn rồi, tiểu anh hùng. Chú cam đoan, bọn chú sẽ bắt được người xấu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro