Chương 30: Vụ án thứ tư - Hắc lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dừng! Dừng! Dừng!" Đạo diễn Lưu râu ria bắt đầu chạy qua, người đàn ông ngã trên mặt đất sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống. Các nhân viên công tác tụ lại đi đến, có người thét chói tai, có người nói nhảm, rối tinh rối mù.

Thư Cửu dựa lưng vào ghế, chớp chớp mắt bĩu môi: "Không phải chứ, như vậy cũng được?"

Đây là hình ảnh cảnh sát bắt tội phạm buôn thuốc phiện ở phim trường, người dễ nhìn ngã trên mặt đất kia chính là nhân vật đóng vai phản diện, minh chủ 'Hạ Nguyệt Quang'* , tên gọi của tổ chức xã hội đen rất có ý thơ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú khí chất lạnh lùng, mang theo chút u buồn cùng xa cách hiển nhiên là làm việc xấu, dù sao cũng là buôn bán thuốc phiện, mà vị 'Minh chủ' này chính là vì tập trung nhóm người xem là phụ nữ.

(*dưới ánh trăng sáng, mình chuyển thành tên đọc cho hay :)))  )  

Thư Cửu chính là cảnh sát tuấn lãng bất phàm trong phim.

Lần này diễn rất đơn giản, Thư Cửu cũng không cần làm gì nhiều, vì vậy hắn vừa chờ xem 'Minh chủ' dùng chân chống lại tên phía dưới, lãnh khốc vô cùng mà nói một đoạn lời thoại, cảnh tượng một cước đá người văng đi, nhưng vấn đề bắt đầu xảy ra, lòng bàn chân hạ xuống không biết như thế nào lại trượt một chút. Lại như do đối phương trọng lượng khá lớn, ngược lại trọng tâm chính mình có chút không ổn, sau đó...

"Có thể là gãy xương, mau mau! Nâng y lên, mau!"

Cứ như vậy.

Vị mỹ nam này dễ thấy là yếu ớtcỡ nào, làm cho người ta tan nát cõi lòng a, Thư Cửu nhả khói, lắc đầu cảm thán, vừa duỗi cổ đến người đại diện vừa thấp giọng nói: "Nếu như lão đại xã hội đen đều bị ngã lộn nhào như vậy, nhóm cảnh sát sẽ có thể làm ít việc đi đúng không? Tôi thấy lão 'minh chủ' này rất có tâm có đạo đức."

Người đại diện không nói gì liếc mắt nhìn vị Đại minh tinh, hiện tại không phải thời điểm nên quan tâm sao?

Thư Cửu thong thả mà nhả khói thành vòng, nói tới cảnh sát, hắn không hiểu sao mà nghĩ đến ngày đó khi lét lút chạy ra, gặp phải vị cảnh sát Thịnh Diêu kia.

Thì ra cảnh sát cũng có dễ nhìn như vậy, bất quá thành thật mà nói, bộ dáng người kia tự tiếu phi tiếu trêu chọc, khóe mắt liếc lên thật là... rất không có một chút chính nghĩa của cảnh sát bảo vệ người dân an toàn nào. Thật ra có phần giống như  người có một cuộc sống an nhàn, hoa hoa công tử lưu luyến bụi hoa.

Đáng tiếc làm cho cậu chạy không bắt lại được, sau đó vẫn chưa gặp lại được nam nhân xinh đẹp đó.

Về phần Thịnh Diêu đang được nhắc đến, này... kì thật là một chuyện cũ rất thê thảm.

Bác sĩ Hoàng không phụ sự mong đợi của mọi người sau khi làm xong giải phẫu, đi qua phòng bệnh hai người nhìn thoáng qua, kết quả... Đó là không cần nói rõ cùng biết.

An Tiệp sau khi gây họa, liền lập tức ẩn hình không thấy nữa, còn lại hai vị tiểu đồng chí đau khổ, từ tâm lý đến thân thể đều trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc.

Xem ý tứ bác sĩ Hoàng Kì này, sẽ làm theo hai người xui xẻo ở bệnh viện đến sang năm, thời khắc quan trọng lại bị Thẩm đội trưởng cùng Mạc cục hai người cùng nhau ngăn cản.

Dưới sự thúc đẩy của Mạc cục, bệnh viện cho Thịnh Diêu làm một lần kiểm tra sức khỏe toàn diện, bác sĩ Hoàng rốt cục xem kết quả kiểm tra thân thể với xu hướng đang trở nên bình thường, lấy một loại ánh mắt oán giận như đang nói 'Lần sau cậu chờ xem', không hề vui vẻ nhìn Thịnh Diêu xuất viện.

Mà Khương Hồ, lại là Thẩm đội trưởng ra mặt. Thấy rằng thân thể Khương Hồ khôi phục không tệ lắm, Thẩm đội trưởng hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho tiểu mơ hồ không biết đường này, người đàn ông phúc hắc khôn ngoan tính toán để người này về nơi ở của mình, trong thời gian này có thể toàn quyền theo dõi cuộc sống bình thường.

Bác sĩ Hoàng đưa ra kháng nghị, Thẩm Dạ Hi cũng là người độc thân, có thể chiếu cố chính mình cũng là một vấn đề.

Lại là Mạc cục ra mặt làm người hòa giải, hiểu lấy nhu để đổi tình – Tiểu Khương một mình trong nước ăn tết đã rất thê lương, sao ông trong ngày mọi nhà đoàn tụ đem cậu nhốt lại chứ? Bác sĩ Hoàng à, đối đãi với đồng chí phải ấm áp như mùa xuân, ấm áp của ông đâu? Phiền ông có chút tình yêu được không?

Khụ khụ, kỳ thực chủ yếu là người nào đó trong nhà bảo ông trong ngày tết, đem Khương Hồ về nhà ăn sủi cảo. Cái gì chứ? Mạc cục là thê nô? Ồ, không không, nói nhỏ chút, cho dù người địa cầu đều biết, này cũng là một bí mật.

Đương nhiên, bác sĩ Hoàng cũng không phải là mặc người chỉ trỏ, tuy rằng cuối cùng đáp ứng thả hai người về nhà, chỉ là nói: "Cần phải nghĩ ngơi thật tốt", liền ký đơn phục chức cho cả hai, có liên quan đến danh hiệu nhân sĩ, này so với tiện chiêu năm đó Tần Cối hãm hại Nhạc Phi thì 'Có lẽ có' sáng tạo hơn.

Mà Khương Hồ không nghĩ đến, Thẩm Dạ Hi thật đúng là nửa bắt buộc mà đem cậu dẫn về.

Nhà Thẩm Dạ Hi kỳ thật rất giống như tưởng tượng của Khương Hồ – không lớn không nhỏ, sạch sẽ, gọn gàng, đồ trang trí gì đó không nhiều, đại đa số đều lấy vật có thể dùng vào thực tế. Dù sao cũng phải nói, đây là một người đàn ông độc thân có cuộc sống rất trật tự.

Cái thiếu duy nhất chính là ảnh chụp gia đình, trên tường phòng khách là những hình ảnh của một nhóm người cùng với ngày tháng, rất nhiều trẻ em ngồi xung quanh một người trung niên, xấu hổ mà nhìn ống kính.

Ánh mắt Khương Hồ rơi trên tấm hình, Thẩm Dạ Hi nhẹ nhàng giải thích một câu: "Hồi nhỏ tôi lớn lên ở cô nhi viện, ở giữa kia chính là viện trưởng, chúng tôi đều theo ông mang họ Thẩm."

Khương Hồ có hơi sửng sốt, lúc sau mặt mới giãn ra một chút: "Nhà anh rất vui vẻ."

"Đúng là rất náo nhiệt." Thẩm Dạ Hi xoa xoa tóc cậu, tựa như anh từ bé đã có thói quen làm anh cả vậy, kéo Khương Hồ vào nhà: "Cậu ở phòng hướng Nam này, ấm áp, tôi đã thu dọn cho cậu trước rồi, có cái gì không quen thì nói một tiếng, buổi tối tôi giúp cậu thay thuốc. Vì cậu lần trước liều trốn khỏi bệnh viện, bác sĩ Hoàng nói trong thời gian này cậu không thể làm việc nặng, nếu không xương sẽ bị lệch vị trí."

Khương Hồ phản đối: "Bác sĩ Hoàng hù dọa anh."

"Đừng ép tôi đánh cậu, tử tiểu tử." (đứa bé đáng chết, ta thẩy để như thế này dễ thương hơn) Thẩm Dạ Hi không nhẹ không nặng vỗ lên ót của cậu một cái, xoay người đi vào bếp: "Muốn ăn cái gì nói ca (ta thấy để vậy nghe cưng hơn nga~) một tiếng, tuy rằng không ngon bằng chú An của cậu, bất quá làm ra cũng có thể ăn."

Tử tiểu tử... Khương Hồ bị cái xưng hô này làm choáng rồi, ngơ ngác ở cửa một hồi, mới bật cười chỉnh lại tóc một chút. Cảm giác bị người chăm sóc như đứa trẻ, có điểm kỳ lạ a.

Sau đó An Tiệp hỏi Mạc Thông: "Anh để Dạ Hi dẫn người về, là muốn để tính tình tiểu ngốc của Khương Hồ làm khổ nó sao?"

Mạc Thông khó hiểu: "Làm sao? Sao em cho rằng tính tình Khương Hồ làm khổ nó?"

An Tiệp tổng kết nói: "Thẩm Dạ Hi tuổi trẻ mạnh khỏe, vừa là người có thói quen ra lệnh, em sợ nó bị thiệt."

Mạc Thông chỉ cười cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Người bị thiệt cũng không phải là Thẩm Dạ Hi, em tại sao không cảm thấy anh là để tính tình Dạ Hi làm khó Khương Hồ chứ?"

"Khương Hồ cũng  có thể gây khó dễ sao? Như thế nào?"

"Thẩm Dạ Hi tuy là quen chỉ huy, nhìn qua luôn bộc lộ tài năng, nhưng mà trong những việc quan trọng không phải nghe không vào lời người khác khuyên, người bảo thủ, ý kiến có phần không đồng nhất, nó sẽ nghe em nói lý do, nếu như em nói đúng, nó cũng sẽ tiếp nhận, đúng là một người lãnh đạo không tồi. Khương Hồ người này, bình thường làm cái gì, với ai đều ôn hòa và nhã nhặn, nhưng mà nội tâm của nó luôn mang theo cảm giác tự cho mình hơn hẳn người khác, việc nhỏ không thèm để ý, là nó không muốn chấp nhặt với người khác, cho đến khi nó quyết định làm chuyện gì, em thấy nó có cùng ai thương lượng bao giờ chưa?"

An Tiệp vì đánh giá của ông nhíu mày một chút: "Khương Hồ là có chút... nhưng mà cũng không phải nói là người theo nguyên tắc."

Mạc Thông thở dài: "Nó không phải là không nói đạo lý, mà căn bản là không để người khác giảng đạo lý."

Mạc cục trưởng bị thời gian mài giũa, đã sớm không còn là thanh niên cực đoan lúc trước, cực đoan đã sớm biến mất, càng muốn trở thành một loại sắc bén. Thật lâu về sau, An Tiệp không thừa nhận cũng không được, người đàn ông này đem mình chìm xuống đáy, nhìn người có thể nhìn đến tận linh hồn người ta.

Bất quá đây là sau này nói, dù sao Mạc cục 'thông minh' đến như vậy rất thích hợp làm công tác bù đắp cho tổ đội, là dẫn dắt vô số người dẫn đầu khả nghi cùng ngoại tình.

Xét thấy Thẩm đội trưởng dẫn dắt nhóm tinh anh làm công tác mang tính đặc biệt, bình thường chỉ có vụ án lớn mới chuyển đến bọn họ, tuy rằng từ sau khi Khương Hồ đến, trong đội giống như bị nguyền rủa mà vội vàng một hồi, thời gian này rốt cục cũng bình ổn trở lại.

Nào có nhiều người cả ngày vội vàng giết người phóng hỏa như vậy, lại không lo tăng GDP!

Thời điểm mọi người làm thêm giờ tự nhiên tỉnh, thời điểm nhàn đi làm ban ngày chân cũng muốn chuột rút.

Vừa lúc cũng sắp đến năm mới, các loại hoạt động cá nhân cũng bắt đầu nổi lên. An Di Ninh sáng sớm liền cùng bạn trai đi hẹn hò, Tô Quân Tử mang vợ con nghỉ định kì, được ba ba lấy cớ không có ca làm hết sực tự nhiên. Mẹ Dương Mạn lại bắt đầu lôi kéo cô đẩy mạnh coi mắt nhiều hơn. Thẩm Dạ Hi lấy lý do chiếu cố người bệnh, quang minh chính đại bộc lộ. Khương Hồ... được chăm sóc đặc biệt.

Chỉ còn lại Thịnh Diêu một mình rảnh rỗi, về nhà cũng không có ý nghĩa, không có chữ ký được phục chức của bác sĩ, cũng không có việc gì làm, liền cả ngày đi lung tung trong văn phòng trống không, đi mệt mỏi thì ôm máy tính đánh tài liệu về khủng hoảng chi tiêu, âm lượng mở rất lớn, thật xa chợt nghe thấy tiếng cậu gào khóc thảm thiết.

Cuối cùng nhóm đồng chí văn phòng bên cạnh bạo phát trong im lặng, sau cùng Mạc Thông đích thân đi xuống, xách Thịnh Diêu ra, lấy lý do 'phải dưỡng thương chú ý thân thể', nhẹ nhàng đá bay những tạp âm kia đi.

Vì thế ngay sau đó Thịnh Diêu hoàn toàn buồn chán, đi đi lại lại trên đường cái, hay tay để trong túi. Buổi sáng tháng một, tuy là nhiệt độ không khí không cao, nhưng ánh mặt trời không tệ, phơi nắng ở trên người, làm cho người ta có loại ấm áp dào dạt muốn đứng yên mãi như vậy. Cậu trong đầu lập đi lập lại danh sách bạn gái, muốn tùy tiện tìm một người đi ra ngoài uống cà phê, thả lỏng một chút.

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không bỏ xuống được. Có lẽ là bởi vì một đọan thời gian trước ở bệnh viện người đều lười biếng, chuyện gì đều không để tâm, có lẽ bởi vì nhớ tới lời Khương Hồ, không giao trái tim đặt vào việc yêu đương, bất quá là gặp việc vui, tuy nhiều nhưng đổi lại chính mình trống rỗng.

Thật lâu về sau, mới có người nói cho cậu, ngày đó chính là ngày bắt đầu duyên phận, đúng lúc khiến cậu trong bây giờ, với khuôn mặt mang theo một loại lười nhác nhàn nhạt, giống như làtách ra khỏi thế giới xung quanh đi trên đường phố, sau đó gặp người đàn ông râu ria điên cuồng nghệ thuật kia.

Lý Kỳ Chí đã sắp không đếm được chính mình ở đây hút thuốc bao nhiêu ngày rồi, nghe nói khói thuốc trên người người này làm cho cây cỏ trong vòng ba thước gần như khô héo, cơ hồ vượt qua cả vũ khí sinh hóa. Nhưng mà khói thuốc nhiều cũng khôngkhiến hắn thể hiện ra được chút đàn ông, lúc trước "lão đại xã hội đen" kia bởi vì đá người một đá mà "ác có ác báo" vào bệnh viện, nằm bệnh viện trong một năm trời ạ, ai có thể chờ được trăm ngày chứ?

Chỉ có thể đổi người, nhưng mà Lý đạo diễn đòi hỏi rất cao, khí chất, bộ dạng phải tốt, một đám đều là người trẻ, không phải khí chất không thích hợp, bộ dạng lớn lên cũng... Ách, sự thật, đến cả mơ mộng cũng một lần đả kích Lý đạo diễn. Hơn nữa đoàn làm phim lớn cùng với tiền vốn kếch xù, thời gian không thể lãnh phí thêm nữa.

Lý Kỳ Chí lo âu, lo âu đều khiến y nhanh hói đầu.

Mà ngày hôm nay, khi y mang tâm trạng buồn bực cùng khói thuốc đi dạo ở trên đường, thật xa liền trong thấy một nam tử, lưng phía sau rất thẳng, nhưng đi lại cũng có phần lười nhác, tự nhiên mang theo hương vị một cỗ tao nhã, giống như nhất cử nhất động của cậu đều chỉ để làm mình thêm đẹp, lại giống như nhất cử nhất động của cậu đều là tự nhiên mà như vậy.

Lý Kỳ Chí ngây dại, lẳng lặng đứng ở ven đường, nhìn người kia hoàn toàn không biết mình đang bị nhìn nhăm chú thản nhiên đi qua, hai ngón tay kẹp điếu thuốc rơi xuống cũng không biết.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro