Chương 33: Vụ án thứ tư - Hắc lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ghi chép của Dương Mạn và Tô Quân Tử còn chưa xong, những người khác đã tụ tập lại, tìm một cái văn phòng tạm thời, Thịnh Diêu sắp xem qua kịch bản rồi bày ra mấy phong thư.

Thịnh Diêu tìm ra những lời trong kịch bản giống với trong thư đe dọa: "Người gửi thư này tuy rằng không cố ý bắt chước lời thoại trong kịch bản, nhưng cho dù lúc trước có uy hiếp, cũng đều rất lãnh tĩnh, hơn nữa làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác thâm thúy, cảm giác càng ngày càng khó hiểu. Tôi hoài nghi, phong thư cuối cùng ghê tởm này không phải cùng một người trước đó gửi đến."

"Tựa như ra oai và uy hiếp, lúc trước lại là người văn minh tự phụ, sau này lại... có chút rất trắng trợn." An Di Ninh tổng kết, lại bổ sung một câu: "Bất quá may mắn phong thư chỉ là máu gà, không phải máu người."

"Nếu là máu người hẳn là sẽ dễ tra hơn một chút." Khương Hồ nói.

Mọi người không hẹn mà cùng cho cậu một biểu tình 'Cậu không được lên tiếng'.

Chỉ nghe Khương Hồ không chút hoang mang nói: "Đến bây giờ, chỉ có một mình Lý Kì Chí tiên sinh nhận thư đe dọa, theo thống kê mà nói, chúng ta có có thể phỏng đoán toàn bộ thư đe dọa là hoàn toàn nhằm vào y. Giả thiết người gửi thư vẫn là một người không thay đổi, thì loại thư này từ đầu chính là đe dọa, đên bây giờ thì là tức giận, ở giữa có cái gì kích thích hắn kịch liệt, chỉ là cho dù như vậy, lông chim màu đen cũng không có thay đổi."

"Lông chim màu đen không phải là tín vật ở trong kịch bản của boss kia sao, đại biểu cái gì?" Thẩm Dạ Hi hỏi.

"Công bằng, lễ độ, tao nhã cùng đạo nghĩa." Năng lực sửa sang lại tin tức của Thịnh Diêu không phải giỏi bình thường, lập tức nói đến đề tài: "Người này theo lời của tiểu Khương nói hẳn là một tên tự kỷ, tuy rằng là xã hội đen, nhưng mà hắn cảm thấy mình đại biểu cho 'giang hồ đại nghĩa', không giết 'người vô tội', ừm... Đương nhiên có điều đặc biệt là, vô tội hay có tội là do vị đại ca này định đoạt. Cho dù nhận được thư có lông chim màu đen, cũng hứa hẹn sẽ không gây nguy hiểm đến người nhà của người bị hại... từ từ, ý của cậu là?"

Khương Hồ gật gật đầu: "Hắn là bắt chước Kỉ Cảnh, hơn nữa bao thư bằng máu cùng lông chim màu đen, chứng tỏ hắn đối  với Kỉ Cảnh là tôn sùng nhiều hơn phẫn nộ, nói cách khác hắn chỉ nhằm vào một mình Lý tiên sinh, trong tình huống này sinh mệnh Lý tiên sinh hẳn không bị uy hiếp, tôi cảm thấy nếu hắn thật sự nghĩ đến dùng máu người, chắc chắn là sẽ dùng máu của mình."

"Di Ninh, gọi người đến đặc biệt bảo vệ Lý Kì Chí." An Di Ninh lập tức lên tiếng trả lời đi an bài, Thẩm Dạ Hi hỏi tiếp: "Khương Hồ, cậu còn nhìn ra được cái gì không?"

"Tôi không xác định được...." Khương Hồ giơ tấm giấy cùng thư đe dọa trong túi vật chứng lên để cùng một chỗ, kích thước lớn nhỏ đều giống nhau, Thịnh Diêu không hiểu, liền hỏi: "Sau đó sao?"

"Có loại giấy tiêu chuẩn A4 không? Để cho tôi so sánh một chút."

"Tôi giúp cậu tìm thử." Một người đi đến, Khương Hồ kinh ngạc nhìn cách đó không xa, Thư Cửu nguyên bản đứng ở góc tường im lặng không lên tiếng, lại nhìn thoáng qua Thẩm Dạ Hi – Người này sao lại đến đây được?

Thẩm Dạ Hi trừng Thịnh Diêu – Cậu lại chọc mèo dụ chó a.

Thịnh Diêu làm bộ nhìn trời, đột nhiên phát hiện không trung cảnh đẹp ngàn dặm không hề có mây.

Một lát, Thư Cửu cầm một xấp giấy cỡ A4 chuẩn có đánh chữ đem ra, đưa cho Khương Hồ, hơn nữa cảm thấy hứng thú nhìn qua: "Cảnh sát, cậu định làm gì với cái này?"

Thẩm Dạ Hi bất động thanh sắc đứng một bên Khương Hồ, ngăn cách với Thư Cửu – người đàn ông này tích cực tham gia điều tra như vậy, có điểm khả nghi.

"Từ từ," Thịnh Diêu nhanh chóng xem lại kịch bản, ngón tay dài nhỏ xẹt qua từng trang giấy, đọc nhanh như gió: "Nơi này, tìm được rồi. Trong này nói Kỉ Cảnh là người phi thường nghiêm khắc với những chi tiết, cơ hồ đến mức thành bệnh hơn nữa ham muốn khống chế rất mạnh, tất cả những thứ hắn muốn, cho dù là người khác chế tạo ra, cũng phải trải qua xử lý đặc thù của hắn, tỷ nhưđổi mặt thư, hoặc là đổi bìa sách, không thì nhãn hiệu quần áo sau đó ký tên mình lên... Trang giấy mất một bên, cậu hoài nghi đã bị cắt ra?"

Khương Hồ đem thư đe dọa so với giấy A4 một chút – Qủa nhiên lớn hơn một vòng.

Thẩm Dạ Hi liếc mắt nhìn Khương Hồmột cái, trầm tư không nói.

Mấy ngày nay Khương Hồ ở trong nhà anh, anh biết người này không có chứng bắt buộc. Tuy rằng trên cơ bản miễn cưỡng có thể xem là người sạch sẽ, chính là tật xấu dùng qua cái gì đó liền tùy tay quăng mà người đàn ông bình thường có, Khương Hồ cũng có. Nhưng không biết vì sao, Khương Hồ lại giống như người có chướng ngại nhân cách bắt buộc, nhìn ra chênh lệch thật nhỏ mà người thường không thấy. Tỷ như lần trước đổi lịch, Thẩm Dạ Hi nhìn miếng trên tường thuận miệng hỏi Khương Hồ một câu "Có bị lệch hay không?". Khương Hồ nhìn lướt qua liền nói cho anh: "Cơ bản là được rồi, hơi lệch về phía bên trái vài thước."

Thư đe dọa quả thật chỉ so với A4 chuẩn bình thường chỉ hơi nhỏ hơn một vòng, cũng chỉ là một vòng nhỏ nhất, người ở đây ai cũng chưa ý thức được.

Thư Cửu nháy mắt mấy cái, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn mà kéo kéo tay áo Thịnh Diêu: "Đồng sự của cậu thật lợi hại, trong đầu có phải có con chip nào đóhay không, khác nhau nhỏ như vậy cũng nhìn ra được."

Lúc này An Di Ninh đã an bài tốt người bảo vệ đạo diễn cũng nghe thấy, ánh mắt quét một vòng, phát hiện biểu tình mọi người đều đang nói, người này có chút không thích hợp, vì thế cười với Thư Cửu: "Thư tiên sinh, em gái tôi thích anh đã lâu, muốn nhờ tôi giúp xin chữ ký của anh, có thể hay không nhờ anh..."

—– Tạo việc làm cho đại minh tinh làm, để hắn không ở đây quấy rối.

Thẩm Dạ Hi khinh bỉ liếc mắt nhìn An Di Ninh một cái – Cô ngày hôm qua mới sinh ra thêm em gái sao?

Khương Hồ hiển nhiên cũng muốn hỏi vấn đề giống vậy: "Ơ..." Bị Thẩm Dạ Hi nhéo một cáiở dưới, nuốt trở về.

Khương Hồ có chút mờ mịt quay đầu nhìn tên đầu sỏ đã nhéo mình, ánh mắt kỳ dị kia làm cho trái tim Thẩm Dạ Hi nhảy lên. Thẩm đội trưởng anh minh thần võ dùng sức mạnh ý chí đem thần trí đang phiêu tận nơi đâu của mình kéo lại, đứng đắn nói với Khương Hồ: "Tĩnh lực tập trung."

Đồng thời nháy mắt ra dấu với Thịnh Diêu – xách người kia đi.

Thật sự là một nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ. Thịnh Diêu bĩu môi, điều chỉnh lại tâm tình của mình, quay mặt mỉm cười với Thư Cửu, nói: "Lúc sau có thể phải phiền Thư tiên sinh hỗ trợ làm chút ghi chép, giúp đỡ điều tra, có thể chứ?"

Cười rộ lên càng đẹp mắt – Thư Cửu nghĩ vậy, bộ dạng như thế, công việc lại tàn khốc như vậy, đã bao lâu không có gặp qua người có hương vị đàn ông như vậy? Còn để cho mình gặp hai lần, bỏ qua cơ hội quả thực có lỗi với với ông trời cùng ông bà! Vì thế hắn quyết định vô liên sỉ một chút: "Thịnh cảnh sát muốn làm ghi chép sao?"

Tôi còn có nhiệm vụ khác – Thịnh Diêu muốn nói.

"Không thành vấn đề, vừa lúc Quân Tử bọn họ chưa có vội vàng lắm, Thịnh Diêu cậu đi đi." Thẩm Dạ Hi một lời đáp ứng.

Được lắm, Thẩm Dạ Hi, tôi nhớ kỹ anh! Thịnh Diêu một bên ở trong lòng la hét, một bên cố gắng tỏ ra là một người cảnh sát có thái độ đúng đắn: "Xin theo tôi đến bên này một chút."

Thư Cửu vô cùng cao hứng mà bị bắt cóc. An Di Ninh chăm chú nhìn vào bóng dáng hắn thật lâu, nâng cằm có chút đăm chiêu nói: "Sao tôi lại cảm thấy... sao kim này có chút không bình thường chứ? Các người có thấy ánh mắt hắn đánh giá Thịnh Diêu ba đường hạ ba đường không?"

"Cái gì gọi là ba đường hạ ba đường?" Khương Hồ hỏi.

"Chính là..."

"An Di Ninh, năm nay thời gian nghỉ phép của cô tích lũy gần đủ để lên chức đấy." Thẩm Dạ Hi buông xuống suy nghĩ, mặt không chút thay đổi nói.

"Cảm ơn tín nhiệmđối với em, cơ hội này để lại cho đồng chí khác đi!" An Di Ninh hiên ngang lẫm liệt, lúc sau trừng mắt liếc nhìn Khương Hồ một cái: "Làm việc cho thật tốt, hỏi lung tung cái gì — đúng rồi, cậu vừa nói cái này là đại biểu cho cái gì? Người gửi thư đem bìa giấy cắt rớt, chứng tỏ hắn có chứng bắt buộc? Chướng ngại nhân cách? Tinh thần phân liệt hay là..."

"Hẳn là không phải chứng bắt buộc." Khương Hồ ghé vào trên bàn nho nhỏ, đem thư đe dọa đưa lên, cẩn thận xem xét: "Thô thô, không có trật tự đặc biệt, có cùng lắm chỉ là... Chị có biết người bị chứng bắt buộc khi làm chuyện gì đó, hẳn là xuất phát từ nguyên nhân bên trong, tựa như Kỉ Cảnh mà Thịnh Diêu nói, hắn làm loại chuyện này hẳn là phải cẩn thận tỉ mỉ. Chỉ là người này giống như cái trình tự mà qua loa hoàn thành như vậy, hắn tựa hồ cũng không rõ nguyên nhân vì sao Kỉ Cảnh làm như vậy."

"Chính là làm điều thừa?" An Di Ninh hỏi: "Nếu hắn làm như vậy không phải nguyên nhân bên trong, chẳng lẽ là làm cho người nào xem? Người bình thường sao lại chú ý đến điểm khác biệt ấy?"

"Trừ phi cảm tình hắn đối với nhân vật hư cấu rất mãnh liệt." Thẩm Dạ Hi trầm giọng nói, hỏi Khương Hồ: "Đây là tình huống gì?"

"Chứng vọng tưởng." Khương Hồ nói ngắn gọn: "Vấn đề bình thường không lớn, tuy nhiên rất nhanh chuyển biến xấu."

"Di Ninh, đi thăm dò kịch bản này là ai viết."

"Được." An Di Ninh lập tức đứng lên đi làm việc.

Khương Hồ ở tại chỗ cân nhắc một chút, mới dùng âm lượng cực nói với Thẩm Dạ Hi: "Trong lời nói của Di Ninh đã nhắc nhở tôi."

"Hả?"

"Nếu người gửi thư làm như vậy – Chính là cắt giấy cùng lông chim đen, không phải xuất hiện từ ý nguyện nội tâm, mà là làm cho người nào đó xem, người này nhất định có thể dễ dàng thu thập tin tức người kia."

"Cậu là nói..." Ánh mắt Thẩm Dạ Hi rơi trên người Thịnh Diêu, ghi chép bên kia tựa hồ không thuận lợi lắm, bởi vì đại minh tinh Thư Cửu tiên sinh rất có thành ý hợp tác, một mực hướng bên người Thịnh Diêu cọ, mà nhiệt tình của hắn cũng làm cho Thịnh Diêu có chút 'thụ sủng nhược kinh', bất động thanh sắc mà thoát khỏi cao dán này.

"Cậu nói người này có thể ảo tưởng Kỉ Cảnh là chân thật tồn tại, thông qua phương pháp này chào hỏihay không? Kia... Chẳng lẽ Thịnh Diêu chính là kích thích làm cho hắn đột nhiên thay đổi phong cách làm thư?"

Khương Hồ nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt nhìn xa xăm, đảo qua khắp nơi.

Mà Thịnh Diêu đang bị người làm phiền, giống như vội vã tính toán thoát khỏi tên kia: "Cám ơn anh phối hợp, có vấn đề gì tôi sẽ tìm anh..."

Không có kết quả, bởi vì Thư Cửu một phen giữ chặt y, trên mặt lộ ra một cái tươi cười mang theo vô lại cùng tính kế: "Cảnh sátThịnh, chuyện tôi hỏilần trước, cậu không để tâm suy nghĩ một chút sao?"

Thịnh Diêu sửng sốt, không phản ứng lại cái gì gọi là 'sự tình'.

Thư Cửu giống như có chút thất bại mà nhăn mặt lại, xem ra là mình bị coi thường. Ánh mắt hắn đảo qua, vừa lúc không có người chú ý đến nơi này, mà cảnh sát cũng làm cho truyền thông không có khả năng vào đến, vì thế mạnh mẽ kéo Thịnh Diêu vào lòng mình, nhẹ nhàng nói ở bên tai đối phương: "Chính là... suy nghĩ một chút, chuyện muốn làm tình nhân của tôihay không."

Nói xong còn thổi một hơi vào lỗ tai Thịnh Diêu.

Thịnh Diêu giãy dụa, kinh ngạc phát hiện 'gối thêu hoa' này khí lực vậy mà không nhỏ.

Thư Cửu bổ sung: "Cậu lần trước nói, sợ cùng tôi ở một chỗ, ở trên giường sẽ có hại... Không bằng chúng ta làm hiệp định, trên giường chỉ cần 'a a' được rồi, kỹ thuật tôi tốt lắm, cậu có muốn hay không..."

Ngón tayThịnh Diêu lạnh như băng uy hiếp để lên cổ tay hắn, Thư Cửu nhún nhún vai, biết điều buông tay ra, giơ hai tay mìnhlên, biểu tình bị tổn thương: "Tôi không thể lọt vào mắt cậu sao?"

Rất giống con chó to bị vứt bỏ... Thịnh Diêu luôn luôn ăn mềm không ăn cứng, thật đúng là khôngchống đỡ được loại ánh mắt này của đối phương, vì thế thở dài: "Thư tiên sinh, tôi không phải..."

Thư Cửu dựng thẳng một ngón tay ở bên miệng cậu, ngắt lời cậu, nhẹ nhàng lắc lắc: "Đừng phủ nhận, trên người cậu có hương vị đồng loại, tôi thấy được."

Ánh mắt Thịnh Diêu chuyển qua bên cạnh, liếc mắt nhìn thấy Tô Quân Tử đang ở một bên, lời nói phản bác đột nhiên có chút khôngnói nên lời.

Thư Cửu bắt lấy cơ hội, tiếp tục nói: "Không bằng cậu cho tôi một cơ hội đi? Tôi cam đoan sẽ xử lý thật tốt, sẽ không bởi vì thân phận của tôi mà mang đến phiền toái cho cậu, mặt khác... Chúng ta cũng không phải người theo nguyên tắc cũ, cảnh sát Thịnh chắc hồng nhan tri kỷ cũng không ít? Thật sự không được, sau khi chia tay, mọi người vẫn là bạn bè, thử xem cũng không có tổn thất gì?"

Thịnh Diêu có hơi buồn cười nhìn hắn: "Sao anh biết tôi không theo nguyên tắc cũ? Hay anh biết tôi không phải là người mạnh mẽ phản đối tình dục trước hôn nhân?"

Thư Cửu nở nụ cười: "Hương vị, tôi đã nói rồi."

Thịnh Diêu trầm mặc một hồi, ánh mắt từng chút từng chút di chuyển trên mặt đất, cuối cùng dừng ở trên ánh mắt đặc biệt chuyên chú chân thành, nhẹ nhàng mà nói: "Xem ra về sau trước khi đi ra ngoài, hẳn là trước nên tắm rửa cho sạch 'hương vị' trên người."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro