Chương 1: Cô nương thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô nương, nên đứng dậy."

Trong lúc ngủ mơ, Bạch Tố Tâm nghe được bên tai truyền đến âm thanh thiếu nữ kêu gọi, chống lại buồn ngủ chậm rãi mở hai mắt.

Mắt nàng nhàn nhạt tơ máu, đôi mắt trúc trắc đến lợi hại.

Có lẽ là ngủ có chút lâu, lại có lẽ là ngủ sâu một chút, lúc Bạch Tố Tâm đứng dậy cảm giác phải cố sức mười phần.

Bạch Tố Tâm hai mắt mê ly, khiến nàng cơ hồ không thấy rõ mặt người đối diện lắm.

Chỉ nghe được thiếu nữ áo xanh khe khẽ thở dài, nói thầm: "Cô nương ngày hôm qua không nên uống rượu cùng Nhị công tử..."

Bạch Tố Tâm híp mắt xoa huyệt Thái Dương, nhất thời còn chưa tỉnh táo, cho nên mê mang hỏi: "Đây là nơi nào a?"

Thiếu nữ áo xanh vẻ mặt kinh ngạc nói: "Cô nương, ngài đâu là ngủ đến mơ hồ đi, đây là phòng ngài mà/"

Bạch Tố Tâm đem đôi mắt mông lung nhìn tới, lúc này mới phát hiện xung quang hoàn cảnh tựa hồ có chút khác thường.

Không nói đến Bạch Tố Tâm nàng đã qua đời, chỉ cần xem hoàn cảnh trước mặt là có thể làm nàng khiếp sợ không thôi.

Giường gỗ hoa lê bên này bày một bàn trang điểm, góc tường còn treo mấy con diều nàng tự tay làm.

Đây là nơi nàng ở khi còn bé ở trong phủ đệ sao?

Bạch Tố Tâm trong lòng có chút ngây ngốc nói thầm.

Nóng lòng muốn biết đáp án, Bạch Tố Tâm thình lình đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, sau lại bước nhanh vọt tới ngoài cửa.

"Cô nương, ngài còn chưa đi giày!" Thiển Thu đứng tại chỗ kinh ngạc mà hô to.

Cô nương đây là làm sao vậy?

Ngày thường lời nói cử chỉ của cô nương đều là quy quy củ củ, hôm nay thế nào lại không mang giày liền lao đi?

Chạy đến sau viện, Bạch Tố Tâm tức khắc sửng sốt.

Nàng nhìn cảnh vật cùng cách bày biện trong viện, tức thì lệ rơi lã chã.

Bàn đá trắng, tua hoa, cây hợp hoan, còn có con chó lớn hướng về nàng vẫy đuôi A Hoàng.

Nơi này thật là Lưu Tô Uyển, là nhà nàng, là Bạch phủ ở Kinh thành!

Nhưng nàng vì sao lại một lần nữa trở lại nơi này, chẳng lẽ nàng đây trọng sinh?

Thiếu nữ áo xanh mang theo giày ra đến nơi, nhìn đến lại thấy Bạch Tố Tâm lệ rơi đầy mặt.

Thiếu nữ áo xanh ngây ngẩn cả người.

Bạch Tố Tâm quay đầu nhìn lại vị thanh y thiếu nữ này.

"Thiển... Thiển Thu?" Bạch Tố Tâm kinh ngạc nói.

Thiển Thu nhất thời có chút ngây người, chất phác nói: "Cô nương, ngài đây là làm sao vậy?"

Bạch Tố Tâm nước mắt rào rạt rơi.

Không phải vì thương tâm, mà lòng tràn đầy kích động.

Nhiều năm như vậy, này vô số lần mà nghĩ về quá khứ.

Vô số lần nghĩ rằng nếu nàng có thể trở lại quá khứ, có thể hay không ngăn cản được tai họa Bạch gia bị xét nhà?

Hiện giờ thật sự trở về, nàng ngược lại thật hoảng hốt.

Trời cao thật sự cho nàng một cơ hội như vậy sao?

Bạch Tố Tâm không thể tin được.

"Cô nương, ngài cùng lắm là hôm qua uống vài chén rượu cùng nhị công tử, sao hôm nay lại trở nên kỳ quái như vậy..." Thiếu nữ nhíu chặt lông mày.

Bạch Tố Tâm không rảnh lo đáp lại lời Thiển Thu, mà là nỗ lực hồi tưởng quá kws.

Thời gian lâu lắm rồi, lâu đến mức nhiều chuyện nàng không nhớ rõ.

Nhưng lúc say rượu này, nàng lại không thể quên được.

Minh Thành năm mười một, nhân dịp nhị ca thi vào Thái Học, mấy huynh đệ trong nhà chuẩn bị tiệc cho Nhị ca.

Nhưng tất cả mọi người đều không nghĩ tới là, bữa cơm này lại thành lần cuối cùng cả nhà tụ hội bên nhau.

Nghĩ đến đây, da đầu Bạch Tố Tâm không tự giác căng thẳng.

Nhưng mà trong giây lát, nàng trấn tĩnh lại.

Nếu về lại Minh Thành năm mười một, như vậy nàng có phải có cơ hội ngăn bi kịch phát sinh?

Đối với Bạch Tố Tâm mà nói, đời trước trải qua là mười phần đau khổ.

Nàng muốn thay đổi vận mệnh Bạch gia, nàng phải bảo vệ người nhà chính mình.

"Cô nương, vào nhà đi thôi." Thiển Thu ở một bên nhỏ giọng nhắc nhwor.

Bạch Tố Tâm thình lình cúi đầu, mới phát hiện vừa rồi nhất thời kích động, chỉ mặc áo trong liền ra ngoài, thậm chí giày còn chưa đi.

Đời trước Bạch Tố Tâm trong mắt Thiển Thu là một thiên kim tiểu thư ngoan ngoãn hiểu chuyện, cử chỉ của nàng hôm nay cùng ngày trước so lên thật quá mức khác biệt rồi.

Quần áo không chỉnh chạy đến trong viện cũng là cực bất lịch sự, mặc dù đây là sân của chính nàng.

Bạch Tố Tâm ngay sau đó xoay người, trở về phòng ở.

Sau khi trở về phòng, Thiển Thu hầu hạ Bạch Tố Tâm rửa mặt chải đầu trang điểm.

Bạch Tố Tâm tinh tế đánh giá một đầu tóc đen phản chiếu trong gương, càng khiến nàng vui sướng không thôi.

Kiếp trước, trước khi nàng lâm trung đã sinh ra mấy cây tóc bạc, nào có thể hy vọng cơ hội sống lại một lần xa vời như vậy?

Hiện giờ không chỉ có được cơ hôi như vậy, thậm chí còn về tuổi thiếu nữ.

Thiển Thu một bên chải đầu giúp Bạch Tố Tâm, một bên bất an hỏi: "Cô nương hôm nay làm sao vậy, nô tỳ cảm thấy ngài không đúng lắm."

Bạch Tố Tâm cười trừ, lấy cớ nói: "Có lẽ đây là uống rượu nên có chút không khỏe."

Kiếp trước Bạch Tố Tâm uống cực ít rượu, nếu không phải vì cao hứng chuyện Nhị ca và Thái Học, nàng không có cơ hội nào uống rượu.

Người luôn luôn không uống rượu, nếu là nhất thời say rượu, tự nhiên sẽ cảm thấy thân mình không khỏe.

Thiển Thu cũng không hoài nghi chút nào, chỉ là lẩm bẩm nói: "Cô nương ngày sau vẫn là không nên uống rượu."

Bạch Tố Tâm hơi mỉm cười, không nói gì.

Kiếp trước, sau khi Bạch phủ bị xét nhà, Bạch Tố Tâm bị đưa vào trong cung làm nô, đến nỗi Thiển Thu---

Bạch Tố Tâm còn không gặp được nàng.

Rất nhiều năm sau, Bạch Tố Tâm ra khỏi cung, cũng không có một chút tin tức của Thiển Thu.

Không biết Thiển Thu giống nàng bị bắt vào cung thành cung tỳ, hay là ở lúc xét nhà mất đi tính mạng.

Bạch Tố Tâm thậm chí không thể nào biết được.

"Thiển Thu, ngươi đôi khi sẽ ngẫu nhiên cảm thấy thế sự có chút thê lương, rất nhiều chuyện có lẽ còn không kịp làm, thì không còn kịp nữa."

Thiển Thu mặt đầy ưu sầu, lo lắng hỏi: "Cô nương, rốt cuộc hôm nay ngài làm sao vậy?"

Bạch Tố Tâm nhấp miệng cười cười hất đầu, lại nhẹ nhàng dùng khăn lụa lau khóe mắt.

Nàng sống lại một lần, nàng không thể khóc.

Nàng phải kiên cường, chỉ có chính mình mạnh mẽ, nàng mới có năng lực bảo hộ người bên cạnh.

A Hoàng vẫy đuôi nhảy vào trong phòng, thấy tâm tình chủ nhân không tốt, nó cũng hai amwts lưng tròng mà thấp giọng sủa vài tiếng.

"Ra ra ra, ai cho ngươi vào trong nhà, mau đi ra!" Thiển Thu không kiên nhẫn đuổi A Hoàng.

Cô nương không thích con chó vàng này vào nhà, thân mình cô nương mềm mại, nhỡ đâu bọ chó trên người A Hoàng cắn cô nương thì phải làm sao bây giờ?

Thiển Thu càng nghĩ, càng kiên định đuổi A Hoàng đi.

Nhưng A Hoàng ngày thường nghe lời hôm nay lại hoàn toàn không dao động.

A Hoàng chẳng những không đi mà còn nhẹ nhàng cọ góc áo Bạch Tố Tâm.

Thiển Thu hơi bực, đang chuẩn bị vén tay áo xách A Hoàng ra ngoài.

Bạch Tố Tâm cười cười cúi đầu, khom lưng xoa đầu A Hoàng.

Thiển Thu tức khắc ngây người, cô nương sờ A Hoàng?

Ngày xưa, đừng nói là cô nương sờ đầu A Hoàng, ngay cả A Hoàng ở trong sân cô nương cũng đều né tránh.

Không có biện pháp, cô nương dễ dàng nổi mẩn.

Hơn nữa, cùng lắm chỉ là con chó lớn giữ sân, thế nào lại được tay ngọc của cô nương vuốt ve?

Nàng còn chưa được sờ qua đâu...

Khụ khụ khụ, sao nàng lại so đo với một con chó nhỉ.

Ai, ai, làm nàng cảm thấy địa vị của minh trong lòng cô nương còn kém một con chó đâu.

Nàng thế nhưng ghen với một con chó.

Không đúng, nhất định là cô nương thay đổi rồi...

Cô nương trước kia rõ ràng không như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro