Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


EDITOR : Rau Má

"Anh thật sự không sao chứ?"

Aziraphale một bên vừa sửa sang lại thảo dược còn dư lại một bên lại yên lặng thở dài, Crowley đã biến trở về hình người, khúc eo bị máu thiên sứ quẹt qua đã vẽ ra một miệng vết thương nho nhỏ, mà trên đó đang bị đắp một lớp thảo dược thật dày, hắn dẩu miệng lên yên lặng không nói lời nào, nhưng trên người liên tục tản ra áp suất thấp. ( vì sao mà bị thương lại nên đọc lại chút tóm tắt thôi :)) )

Sáu ngàn năm cùng ở chung nơi hạ thế, Aziraphale thật sự rất ít khi thấy hắn như vậy, bộ dạng đầy uể oải như thế, nói thật thì những tên ác ma như hắn thì bình thường sẽ chịu để ý đến cái gì được cơ chứ?

Bọn họ luôn kiêu ngạo như vậy, tiêu sái như vậy, luôn ngẩng đầu đầy cao ngạo mà kiệt ngạo tùy thời khắc mà mê hoặc chúng sinh —— nếu anh thấy được biểu tình của Crowley khi hiệu sách bị cháy thì chắc chắn sẽ càng kinh ngạc, nhưng khi ấy rốt cuộc thì anh cũng không có mặt, cho nên, cho nên —— đại khái là trong ấn tượng của anh, Crowley đang lần đầu ăn mệt, rất không cam lòng, biểu tình cũng rất cáu kỉnh.

Cuối cùng thì vị thiên sứ này cũng dằn không được lòng của chính mình, từ sau lưng ôm gắt gao lấy bả vai vị ác ma nào đó đang cực kì dục cầu bất mãn, cho lão bạn tốt của mình —— à có lẽ không chỉ là bạn tốt —— một chút ấm áp.

Mái tóc bạch kim mềm mại cọ nhẹ qua gò má Crowley, mang theo đầy hương vị của Aziraphale: có chút vị dương cam cúc, cỏ xanh hòa quyện với chút mật ong ngọt ngào. Khiến Crowley càng cố cọ gò má lên. Không cam lòng, hắn thật sự không cam lòng. Không lẽ bởi vì số trời đã định sẵn như vậy nên hắn không thể làm chút sự tình hắn đã mơ ước suốt sáu ngàn năm qua sao? Việc này cùng với khi Aziraphale đã từng mạnh miệng rạch ròi "Ngươi là ác ma còn ta là thiên sứ! " có gì khác nhau, chỉ là sau đó phán đoán cùng suy luận của vị thiên sứ này đều bị chính mình càn quấy dụ dỗ đánh cho ngã gục, nhưng vấn đề thể chất lại giống như gông xiềng trời định ......

Crowley tức giận đứng lên, như là đang trút giận mà ở trên gò má mềm mại của Aziraphale càng cố cọ hung hăng một chút. Sau đó liền đột nhiên tách ra, sải bước đi ra ngoài. Aziraphale bị bộ dáng hùng hùng hổ hổ của hắn dọa sợ, ngay sau đó liền buồn cười mà đem bọc thảo dược cất vào tủ.

Hiển nhiên là Crowley cần có một ít thời gian để giải tỏa hết buồn bực trong lòng hắn. Aziraphale thở dài nặng trĩu, đưa tay treo tấm biển "CLOSED" lên cửa. Anh không cách nào phủ nhận khi đầu lưỡi ác ma đảo qua bên gáy, trong đầu chính mình không thể không hiện lên một ít ý nghĩ dâm đãng...... Chẳng sợ những đau đớn cùng nóng rực có thể thiêu đốt, đem những suy nghĩ trong đầu anh trở thành hư không. (josobl.wordpress.com)

Ngoài cửa sổ đèn đường đã được bật lên, những ánh đèn ấm áp màu vàng khẽ dõi theo con xe cổ màu đen đang gào thét vọt đi trong đêm, động cơ gầm rú inh ỏi như đang thể hiện rằng chủ nhân nó còn đang phát tiết cho bằng hết nỗi lòng phẫn uất của hắn.

Nội thành Luân Đôn bị ô nhiễm nặng đã che kín lấy bầu trời đêm, dù cố nhìn cũng không thể thấy dù chỉ là một ngôi sao, nhưng Aziraphale vẫn nhớ rõ, quỹ đạo của từng viên từng viên một trong dải ngân hà rộng lớn suốt sáu nghìn năm qua. Nằm lòng và trơn tru trong đầu anh, như nước sông gặp biển, như cây cối mọc cành.

Anh bị một hồi điện thoại dài đánh thức vào rạng sáng.

Ngoài cửa sổ đêm đen vẫn đang còn bao phủ, đường phố giống như đang bị một tấm trùm đèn bằng nhung bao trùm lấy, dưới lầu từng tiếng đinh linh linh từ cái điện thoại cơ kiểu cũ không ngừng vang lên như đang đòi mạng. Chợt nhận ra chỉ có một người duy nhất biết đến số điện thoại này, Aziraphale chạy thật nhanh suýt chút đã té ngã lộn nhào, từ trên lầu lao tới đón điện thoại —— Chúa phù hộ —— à không, có lẽ nên nói là Satan phù hộ hắn —— Mới chỉ rạng sáng 3 giờ rưỡi! Crowley gặp phiền toái?

Mang theo tâm tình đầy thấp thỏm để tiến lên đem điện thoại ấn nghe rồi đặt ở bên tai chính mình, tiếng chuông chói tai tràn ngập trong nhà nháy mắt bị yên tĩnh vùi lấp. Nhưng ngoài dự đoán của anh chính là đầu bên kia microphone cũng là sự im lặng.

Sóng điện đầu bên kia an tĩnh đến mức chỉ còn dư lại tiếng hít thở của anh.

...... Là nhấn nhầm sao? Nhưng việc này không giống với những việc Crowley có thể làm......

Hoặc là, gặp phiền toái lớn, khiến Crowley muốn nói lại thôi?

Sau năm giây trầm mặc khó nhịn, Aziraphale rốt cuộc cũng không nhịn được, nghi hoặc mà đã mở miệng.

"Crowley?"

"shrrrrrrrr—— Đừng nói chuyện."

Đáp lại anh chính là tiếng nói có âm thanh tê tê gần như loài rắn, khàn khàn như là một ngọn lửa địa ngục bừng cháy. Ở đầu microphone kia truyền đến tiếng Crowley hô hấp rất không xong, tiếng thở dốc thô nặng cùng hòa với hô hấp của anh cùng vọt vào màng nhĩ Aziraphale.

"Crowley! Anh bị thương sao! Anh ở nơi nào em ——"

Nhất định là máu của mình hồi chiều còn gây ra tác dụng phụ khác! Trời ạ mình thế mà lại để anh ấy đi như vậy mà không có kiểm tra lại một chút ——

Ống nghe đối diện lại truyền đến một âm thanh đè nén đầy cực khổ. Tiếng thở dốc kịch liệt theo đường truyền điện thoại tràn ra chen chúc len lỏi khắp cửa hàng sách cũ. Sau đó cuối cùng Crowley cũng đã chịu nói.

"Anh —— Anh không sao cả, Azi." Giọng nói mang theo ý cười nhưng là đi cùng với một tia chua xót. "Chỉ là....chỉ là, cho anh nghe giọng của em một chút đi."

Nói câu này phảng phất như là đang bị rót nước thánh hoặc là đang bị bệnh nguy kịch giây tới liền buông tay nhân gian, nghĩ tới việc đó cơ hồ khiến thiên sứ sợ tới mức khóc ra: "Là —— là tác dụng phụ của máu em sao! Crowley—— em, em thực sự xin lỗi! Nhất định là có phương pháp gì đó có thể cứu —— Anh chờ chút, em sẽ lập tức..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro