"CHƠI"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có thịt, ai ko đọc đc bấm next dùm em, em cảnh báo trc rồi, sau này đừng có mắng em 

------------------------------------------

Ngày hôm sau, Hoàng dắt xe ra, tần ngần đứng trước cổng hồi lâu, giờ này thường thì tên đó hay đứng đây, thấy cậu ra sẽ nói "Đi thôi"...

Hôm nay Ngọc không đi học, ngày mai thi nên đội tuyển được cho phép nghỉ để chuyên tâm ôn bài. Hoàng thấy có chút mất mát. Triều đá đá thằng em đang thả tâm hồn trên mây kia, khe khẽ nói: '' Mày thấy hôm nay lớp mình có gì là lạ không?"

"Thiêu thiếu" Hoàng vô thức trả lời

"Cũng biết cơ đấy, mà tao thấy mày cũng thực quá đáng" Triều chỉ trích

Hoàng xoa loạn tóc: " Gì chứ, tao quá đáng cái gì? Tao làm osin 6 ngày rồi, chưa đủ sao? Hôm qua tao xin đi việc cá nhân một tí thôi, cùng lắm hôm nay tao bù, có cái gì mà làm quá lên chứ hả??? Cái đồ đầu đất, cái đồ gia trưởng, bảo thủ, cậy thế hiếp người, đê tiện, bỉ ổi, hạ lưu, vô sỉ...!!!!!" ( //#.,#//)

"Này, dù gì người ta cũng là con gái, mày chửi ghê thế ....."

"Con gái??"

"Chứ chẳng lẽ con trai? Chuyện mày từ chối nhỏ Trâm Anh cả trường biết hết rồi. Nó đau lòng quá, hôm nay nghỉ học rồi kìa thấy không?? Mày cũng thực quá đáng, không thích người ta thì sao cứ liếc mắt đưa tình người ta hoài, hiểu lầm là đúng..."

"Tao đâu có liếc mắt đưa tình với nhỏ Trâm Anh đâu !!" Hoàng bực bội cào tóc

" Không phải nó chứ ai? Mày rõ ràng là nhìn hướng bên kia.....AAAA chẳng lẽ mày mến lớp......" Nói chưa xong đã bị bịt miệng

"Còn nói bậy tao giết mày" Hoàng nghiến răng nghiến lợi trừng

Triều hoảng sợ gật đầu lia lịa, trên mặt viết rõ mấy chữ <anh đây hiểu hết> . "Mày đừng lo, tao không kì thị mày đâu, tình yêu không có lỗi a... Mày là em họ tao, mặc dù tao cũng không biết mày có thực là con chú tao không nhưng dù gì mày cũng chơi với tao từ khi còn cởi truồng tắm mưa, tao sẽ bảo vệ mày mà....(lại tiếp tục lược bỏ n từ)" 

Hoàng lười so đo với tên mắc bệnh động kinh kia. Đeo tai phone, nghe nhạc

Tan học, cả trường vắng hoe, chỉ còn Hoàng ngơ ngác đứng trước cửa, chờ 1 người. 2 phút sau, người kia thực sự xuất hiện. Lặng lẽ làm công việc thường ngày. Hoàng theo sau giúp Ngọc đóng cửa sổ, tắt đèn. 15 phút, 20 phút, 25 phút. Ngọc quay người lại lạnh nhạt bảo

" Về đi''

"Còn 2 phòng nữa"

" Tôi bảo cậu về đi, không về cậu đừng hối hận" nói xong xoay người đi kiểm tra căn phòng cuối cùng

Hoàng khẽ nuốt nước bọt, tự dưng sao cảm thấy nguy hiểm thế này... bỗng dưng nhớ tới Ngọc bình thường cực kì hiền lành, chưa bao giờ nổi giận với ai bao giờ. So với Hello Kity còn hiền hơn. Thế là ưỡn ngực lì lợm đi theo.

(suoi: Em nó đã quên, có một loài động vật cũng giống mèo, nhưng đáng sợ hơn mèo rất rất nhiều -_- )

Ngọc đang đứng dựa vào bàn giáo viên, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Khung cảnh yên tĩnh hài hòa như một bức tranh. Khi Hoàng bước vào, kéo theo làn gió, cậu thấy Ngọc khẽ rùng mình. Lạnh sao? Thế là bước tới đóng cửa sổ lại. Xong việc mới phát hiện Ngọc đang đứng sau lưng

"Cậu có còn nhớ trước đây cậu từng thách tôi việc gì không???"

"...."

"Tôi hôm nay sẽ thực hiện "

Hoàng ngơ ngác định nói <cậu nói gì tôi không hiểu> nhưng chưa kịp thốt ra thì đã bị chặn lại. Sửng sốt nhìn ai kia đang hôn mình, mất 3 giây mới phản ứng, đẩy người ra, hét lên

"Cậu đang làm cái gì đấy??????"

Ngọc chống tay lên tường, ép sát Hoàng, tay kia nâng cằm cậu, cười thập phần lưu manh.

"Chơi cậu"

Nói xong cúi đầu hôn. Hoàng ngơ ngác, lớp trưởng của mình đây sao?? Không phải ai đang cos đó chứ, lớp trưởng là con ngoan trò giỏi cháu ngoan bác hồ, sao có thể cười lưu manh như thế được aaa??? Đến khi hoàn hồn định đẩy ra thì bị cắn một phát.

"A.." Nhân cơ hội Hoàng kêu lên vì đau, đầu lưỡi Ngọc liền xông vào, cuốn chiếc lưỡi của con nai kia.

Đến khi Hoàng nghĩ mình sắp chết vì thiếu oxy thì Ngọc mới buông cậu ra. Hoàng vô thức dựa vào ngực Ngọc, điên cuồng hít thở. Sau đó mới phát hiện tên kia đang gặm cổ mình, cậu chưa kịp giãy ra thì 1 bàn tay đã di chuyển xuống dưới, nắm lấy chỗ kia...

"Ưm... Cậu...thả... thả ra"

"Thả ra bây giờ thì cậu sẽ khó chịu, không phải sao?''

" Khó chịu cái đầu cậu ... A... đừng ......."

Ngọc nhìn người đang rên rỉ trong lòng, tay càng thêm ra sức, cởi nút áo sơ mi, đầu cúi xuống, hôn lên cổ cậu trượt một đường dài xuống ngực, tạo nên những ấn kí xinh đẹp. Một lúc sau, Hoàng bắn ra, mơ mơ màng màng thở dốc. Ngọc xoay người cậu lại, để cậu nằm dựa trên bàn. Bàn tay vẫn còn dính tinh dịch chu du ra phía sau, tìm nơi kia, nhẹ nhàng ấn vào..

"A.. " Hoàng cảm vươn tay định ngăn Ngọc nhưng lại bị bắt lấy, Ngọc cúi người xuống đè Hoàng lại. Hoàng dùng hết sức giãy ra, nhưng cậu phát hiện, cái người cậu thường ngày gọi là ma ốm này, khỏe hơn cậu nhiều lắm. Bàn tay của Ngọc một lần nữa nắm lấy chỗ kia, chậm rãi chuyển động... Hoàng phát hiện, nơi yếu ớt của mình đều nằm trong tay người khác, cảm giác hoảng sợ cùng vô lực này, đây có lẽ là lần đầu tiên. Cậu muốn giãy giụa thoát khỏi, nhưng lực bất tòng tâm....

"Ưm..a.... đừng..." Dường như Ngọc chạm phải nơi nào đó, Hoàng cong người hét lên. Ngọc nhìn khuôn mặt bỗng dưng đỏ hồng của Hoàng, mỉm cười tiếp tục ấn vào chỗ đó..

"A... không...ưm...." Hoàng cảm giác thân thể dường như không còn là của mình nữa rồi, chỉ có thể dùng tay che lại tiếng rên rỉ...

Sau khi cảm thấy bước chuẩn bị đã ổn, Ngọc rút 3 ngón tay ra. Sau đó thay bằng một thứ nóng hơn, mạnh mẽ đưa vào

"A.....!!!!!!" Hoàng hét lên, mày nhíu chặt, lắc đầu, lắp bắp".......mau rút ra...lấy nó ra....Ngọc, xin cậu... lấy nó ra đi... Đau quá...."

Một tiếng  <đau> yếu ớt của Hoàng khiến tim Ngọc như thắt lại. Cậu đã đi quá trớn rồi chăng, nhưng giờ này mà lấy ra chẳng khác nào đòi mạng...

Khẽ hôn lên những giọt mồ hôi trên cổ Hoàng, thì thầm vào tai cậu "Nhịn một chút, sẽ ổn thôi.." thực sự bây giờ Ngọc cũng rất đau, động cũng không dám, chỉ có thể tận lực chăm sóc phía trước, phân tán lực chú ý của Hoàng,

Sau khi thấy Hoàng đã bớt đau, Ngọc liền chậm rãi di chuyển.

"Đừng... ah... đau..."

" Ngoan, một chút sẽ ổn thôi...."

Giọng nói dịu dàng, trầm ổn, nhưng động tác dưới thân ngày càng kịch liệt...

Hoàng ngậm chặt bàn tay của mình, đau đớn nóng rát ở nơi kia dường như giảm bớt, chỉ còn thấy hơi tê tê và 1 cảm giác kì lạ không nói nên lời...

Ngọc xoay người Hoàng lại, để cậu đối diện với mình, đau lòng hôn lên dòng nước mắt trên má, cả khóe mắt còn ẩm ướt kia nữa. Lấy bàn tay đã bị cắn đầy dấu răng kia, thay vào là môi mình. Nâng người cậu lên, khiến cậu mất điểm tựa phải bám vào vai mình. Chạy nước rút

Hoàng cảm thấy mình như một đám mây, trôi nổi bồng bềnh, điểm tựa duy nhất là bờ vai của Ngọc, cậu chỉ có thể bám vào. Cảm giác người kia đang hôn mình, dịu dàng như nước, nhưng động tác phía dưới ngày càng mạnh mẽ, đâm thẳng vào nơi yếu ớt của mình. Hoàng vô thức cào vài đường trên cổ Ngọc, răng không nhịn được,cắn môi Ngọc. Mùi máu tươi xông thẳng vào não, ý thức đã xảy ra chuyện gì, định buông ra. Nhưng người phía trên dường như không có ý định từ bỏ, mặc kệ đổ máu mà cuốn lấy môi Hoàng

Sau hồi kịch liệt, Hoàng cảm giác có thứ gì ấm nóng phun thẳng vào trong. Cậu cũng bắn ra....

Ngọc nhìn con người dưới thân, có chút không thể tin được. Không còn vẻ kiêu ngạo, bất cần, chỉ còn sự yếu ớt, ngoan ngoãn dựa vào ngực Ngọc, lặng lẽ thở dốc. Ngọc bình tĩnh lấy áo, khoác tạm cho Hoàng, rồi ôm cậu lên bước ra ngoài

"Đi đâu???"

"Tẩy rửa một chút, cậu định như vậy về nhà chắc?"

" Thả ra, tôi tự đi... A... cậu cứ thế đi ra cửa sao? Lỡ có ai thấy thì tính sao hả ? Thả tôi xuống..!!!!!!!"

"Cậu mà còn hét nữa là có người tới thật đấy !!"

Hoàng ngậm miệng mặc kệ Ngọc ôm vào tolet, suốt cả quá trình im lặng không nói một tiếng nào nữa...

-------------------------

-_- -_- 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy