Dũng khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 咩_

Link fic: https://two81.lofter.com/post/1efaf228_1caf7edc7

1.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy rất phiền.

Hai ngày trước hắn cùng Trương Chân Nguyên chơi cá cược, nếu thua, hắn phải đi tỏ tình với Mã Gia Kỳ.

Không có ngoài ý muốn, Hạ Tuấn Lâm thua.

Hạ Âu Hoàng âu hơn nửa đời, lần này ngã một phát thật đau.

"Cũng tại cái miệng này!" Hạ Tuấn Lâm giơ tay, nhéo nhéo hai bên miệng.

"Ui da, có chút đau."

Sớm biết như vậy không nên nói cho Trương Chân Nguyên là hắn thích Mã Gia Kỳ, càng không nên chơi cá cược. Nhưng còn biện pháp nào đâu, đường do chính mình chọn, đã bò là phải bò xong.

2.

Hạ Tuấn Lâm đứng trước cửa lớp 12, đối diện là Mã Gia Kỳ.

Đầu thu gió thổi vẫn còn mang theo cái nóng cuối hè, làm người mệt mỏi.

Mã Gia Kỳ đứng trước mặt hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Một trận gió thổi qua làm đồng phục của hắn có chút phồng lên một vòng cung nhỏ.

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu, thật lâu không nói lời nào, cả khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ, cả tai cùng cổ đều ửng hồng.

Hắn hít một hơi thật sâu.

"Mã Gia Kỳ, em thích anh."

Còn không để cho Mã Gia Kỳ có cơ hội phản ứng, Hạ Tuấn Lâm đã bỏ chạy, so với thỏ còn nhanh hơn.

Mã Gia Kỳ vươn tay muốn kéo hắn cứ như vậy giơ trên không trung, cái gì cũng không nắm lấy được.

3.

"A! Xấu hổ chết người ta rồi!"

Hạ Tuấn Lâm một đường chạy về phòng ngủ, nhanh như chớp bò lên giường, đem chính mình vùi vào trong chăn, động tác vô cùng liền mạch lưu loát.

"Trương Chân Nguyên, đều tại anh, cá cược cái gì, giờ thì tốt rồi, toàn trường đều biết em thích Mã Gia Kỳ!!! A a a!! Xấu hổ muốn chết."

Vùi mình trong chăn, âm thanh của Hạ Tuấn Lâm có chút buồn buồn, còn mang theo vài phần xấu hổ và giận dữ.

Trương Chân Nguyên rửa sạch quả táo, há miệng cắn một cái.

Nhai nhai miếng táo, đặt mông ngồi xuống mép giường của Hạ Tuấn Lâm.

"Anh cá cược với em, kêu em đi tỏ tình, nhưng không có kêu em đứng trước lớp Mã Gia Kỳ tỏ tình."

Thật là làm cho người ta nổi quạo.

Hạ Tuấn Lâm nghe được lời này lập tức từ trên giường ngồi dậy, vươn tay bóp cổ Trương Chân Nguyên.

Bóp còn chưa đủ, Hạ Tuấn Lâm tức giận đem cả người Trương Chân Nguyên lắc qua lắc lại, miếng táo còn chưa nuốt xuống cứ như vậy mắc kẹt ngang cổ họng.

"Khụ khụ khụ, huynh... huynh đệ, buông tay buông tay!"

Trương Chân Nguyên cả người không khỏe, ho nửa ngày mới bình phục lại, cả khuôn mặt ho đến đỏ bừng.

Nhìn bộ dạng Trương Chân Nguyên như vậy Hạ Tuấn Lâm trong lòng coi như cũng bớt giận chút chút, buông tay ra, lại chui vào trong chăn.

"A a a! Xấu hổ chết mất!"

4.

Sau màn tỏ tình kia, ở trường học vốn nổi danh Hạ Tiểu Idol, lập tức lắc mình biến hóa, trở thành Hạ Đại Idol, người người nhà nhà đều đang sôi nổi thảo luận câu chuyện tình yêu của hai vị giáo thảo.

Được rồi, tuy rằng còn chưa có thành công.

Trương Chân Nguyên ngồi đối diện Hạ Tuấn Lâm, nhìn hắn cầm chiếc đũa chọc nát nhừ viên takoyaki thứ tư, đau lòng một hồi.

"Người anh em, nếu không muốn ăn thì giao lại cho anh, đừng tra tấn như vậy, nó chỉ là một viên takoyaki đáng thương thôi!"

Hắn bị Trương Chân Nguyên làm cho tức chết rồi, mặt mũi hắn đều quăng sọt rác, một chút cũng không quan tâm, cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn.

Hạ Tuấn Lâm từ lần tỏ tình kia xong vẫn luôn trốn Mã Gia Kỳ, không dám nhìn thẳng, ở trong trường học vừa nhìn thấy bóng dáng, lập tức đi đường vòng, cách xa mấy trăm mét.

Mã Gia Kỳ từ sau khi bị Hạ Tuấn Lâm tỏ tình, một thời gian thật dài cũng không có gặp qua hắn, giống như Hạ Tuấn Lâm trong thế giới của Mã Gia Kỳ đột nhiên bốc hơi biến mất, cả một sợi tóc cũng không thấy.

Hắn đáng sợ như vậy sao? Còn phải tận lực trốn tránh? Tỏ tình xong còn chưa kịp yêu đương  lại thành như thế này? Cái này không tính có được không?

5.

Tháng chín mặt trời vẫn độc đến đáng sợ.

Làm học trưởng kiêm chủ tịch hội học sinh Mã Gia Kỳ tự nhiên muốn cho các học đệ học muội đang huấn luyện quân sự một ít ấm áp.

"Này, Gia Kỳ, có nghe nói chưa, lần này lớp 10 có một tiểu học đệ đặc biệt đẹp mắt, siêu cấp đáng yêu! Hình như tên, tên gì ấy nhỉ? Hạ,... đúng rồi, Hạ Tuấn Lâm."

Mã Gia Kỳ một bên phát nước, một bên lắng nghe hắn nói.

"Có nghe tớ nói không? Là đứa nhỏ kia kìa."

Người kia nhìn hắn bộ dạng hết sức chuyên chú phát nước, không hề có chút ý định ngẩng đầu lên nhìn, liền dùng tay đẩy đẩy hắn.

Quá nóng, hắn bây giờ chỉ muốn phát nước xong về lại phòng học ôm máy lạnh.

Thật sự không thể thắng nổi bạn tốt oanh tạc, Mã Gia Kỳ ngẩng đầu nhìn theo hướng người kia chỉ.

Hắn có vẻ đang rất vui, cùng người bên cạnh quơ chân múa tay.

Hắn thật sự rất trắng.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Mã Gia Kỳ đối với Hạ Tuấn Lâm, ở giữa một đám người như bị mặt trời làm lễ rửa tội đen như than, Hạ Tuấn Lâm lại trắng vô cùng.

Có lẽ ánh mắt Mã Gia Kỳ quá mức nóng bỏng, Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn, đụng phải Mã Gia Kỳ đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Có lẽ do nói chuyện vui vẻ, lúc quay đầu lại nhìn vẫn còn tươi cười, lộ ra hai cái răng thỏ xinh xắn đáng yêu, mi mắt cong cong. Đôi mắt hoa đào nhìn về phía Mã Gia Kỳ mang theo ánh sáng.

Hắn thật sự rất đáng yêu, giống như bé thỏ con.

Đây là ấn tượng thứ hai của Mã Gia Kỳ đối với Hạ Tuấn Lâm.

"Ai!" Bạn tốt đụng đụng vai Mã Gia Kỳ." Huynh đệ, nhìn đến ngơ ngẩn nha, có phải rất đáng yêu không!"

Mã Gia Kỳ không để ý đến bạn tốt trêu chọc, chẳng qua là cúi đầu tăng tốc phát nước, không để người kia chú ý đến trên má đột nhiên bò lên một mảng ửng đỏ.

Từ sau đó, Mã Gia Kỳ luôn hữu ý vô tình chú ý đến Hạ Tuấn Lâm.

Hắn phát hiện, bé thỏ con cũng không phải là một bé thỏ ngoan ngoãn dịu dàng, mà là một con mèo nhỏ sẽ có lúc xù lông, có điều vẫn rất đáng yêu.

Mã Gia Kỳ ở trong lòng vụng trộm đặt cho hắn một cái nick name - Quả ớt nhỏ.

6.

Trốn nhiều ngày như vậy, hắn rốt cuộc vẫn bị Mã Gia Kỳ bắt được.

Hôm nay có tiết thể dục, hắn xin nghỉ.

Dạo này thời tiết thật sự rất bất thường, lúc nóng lúc lạnh, Hạ Tuấn Lâm có chút cảm lạnh.
Chuông vào lớp vừa vang lên, Hạ Tuấn Lâm đi ra khỏi phòng học chuẩn bị đi nhà vệ sinh, liền bị Mã Gia Kỳ kéo đến chỗ ngoặt ngay hàng lang, muốn trốn cũng trốn không được.

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu không dám nhìn Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ cũng nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu hắn một câu cũng không nói, trầm mặc.

Không nhịn được nữa, Hạ Tuấn Lâm mở miệng.

"Vậy... ừm, anh muốn thế nào, có thể cho em đi vệ sinh trước rồi nói có được không?"

"Không được." Mã Gia Kỳ không hề nghĩ ngợi, lập tức từ chối lời thỉnh cầu của hắn.

"Tại sao mấy ngày nay cứ trốn tránh tôi?"

"Em không có!" Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu phản bác hắn. Mặt đỏ bừng như thể bị nấu chín, toàn bộ cổ và tai đều hồng thấu.

"Trường học lớn như vậy, cũng không phải lúc nào cũng gặp được, hơn nữa tình cờ gặp được xác suất cũng rất thấp, em không có trốn tránh!"

Mã Gia Kỳ phát hiện bé thỏ con không chỉ hay xù lông mà còn nhanh mồm dẻo miệng.

"Được, vậy lần trước, em tỏ tình với tôi...."

Hắn nhìn Hạ Tuấn Lâm đầy dịu dàng, trong mắt đối phương đều là hình bóng của hắn.


Mẹ ơi! Nam thần đứng ở trước mặt con, còn nhìn con như vậy, muốn choáng rồi!

"Em...em, lần trước là..." Hạ Tuấn Lâm khó khăn lắp bắp, nói một chữ đầu cúi thấp một phân, càng nói đầu càng cúi thấp, sắp chạm xuống nền đất.

Không đợi Hạ Tuấn Lâm giải thích, Mã Gia Kỳ lại mở miệng," Em không đợi tôi phản ứng, em liền bỏ chạy, mấy ngày này còn tránh mặt tôi."

Hạ Tuấn Lâm nghe thấy ủy khuất từ trong giọng nói của Mã Gia Kỳ.

Trời ơi, người nên ủy khuất không phải là hắn sao, mau để hắn đi vệ sinh đi, mẹ ơi, hài tử không nín được.

"Tôi cũng thích em."

"Cái gì!" Hạ Tuấn Lâm đang tự hỏi bao giờ thì có thể đi vệ sinh, đột nhiên nghe được Mã Gia Kỳ tỏ tình, đột ngột ngẩng đầu, trợn to hai mắt ngơ ngác nhìn Mã Gia Kỳ, vẻ mặt không thể tin được.

Hạ Tuấn Lâm thậm chí hoài nghi lỗ tai của chính mình khả năng xảy ra vấn đề, hắn mới nghe thấy cái gì từ trong miệng Mã Gia Kỳ!

"Anh, anh nói cái gì?!"

Sợ hắn nghe không rõ, Mã Gia Kỳ nghiêng mặt qua hơi hơi cúi người, áp đến bên bên tai hắn, nhẹ nhàng lặp lại từng chữ.

"Tôi, thích, em, Hạ, Tuấn, Lâm."

Lúc Mã Gia Kỳ tới gần hắn, hương bồ kết nhàn nhạt trên quần áo không tự chủ xông vào xoang mũi, theo hô hấp lan vào phổi, cả người đều bị hương vị của Mã Gia Kỳ vây quanh.

Hơi thở của Mã Gia Kỳ nhẹ lướt qua tai và cổ của hắn, khiến hắn rùng mình.

"Cái kia, em không nhịn được nữa, em đi vệ sinh trước!"

Mã Gia Kỳ lui về phía sau, chừa lại một khoảng trống, hắn lập tức chạy vào nhà vệ sinh, để lại Mã Gia Kỳ cười thành tiếng nhìn hắn chạy trối chết.

7.

Hạ Tuấn Lâm chưa từng nghĩ đến lần đầu tiên thích thầm, lần đầu tiên đi tỏ tình là có thể được đáp lại.

Hạ Tuấn Lâm chưa bao giờ là một người dũng cảm, lá gan của hắn rất nhỏ.

Hắn sợ tối, sợ cao, sợ đi công viên giải trí, sợ rất nhiều thứ, tỏ tình với Mã Gia Kỳ coi như đã xài hết dũng khí 16 năm hắn tích góp.

Hạ Tuấn Lâm từ nhà vệ sinh đi ra, Mã Gia Kỳ vẫn còn đứng ở hành lang chưa đi.

Mã Gia Kỳ đưa lưng về phía hắn, nhìn nhánh cây vươn dài đến hàng rào, gió thổi qua cành lá tạo thành âm thanh "sàn sạt".

Nghe được tiếng bước chân, Mã Gia Kỳ quay đầu ôn nhu nhìn chăm chú vào Hạ Tuấn Lâm chậm rãi đi tới.

"Vừa nãy anh nói anh thích em, có thật không?" Hạ Tuấn Lâm hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của hắn.

Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy thì tôi Mã Gia Kỳ, có thể làm bạn trai của Hạ Tuấn Lâm em không?"

Hạ Tuấn Lâm học theo dáng vẻ của Mã Gia Kỳ, cũng khẽ gật đầu, vươn tay phải.

"Vậy, bạn trai của Hạ Tuấn Lâm, sau này mời chỉ giáo nhiều hơn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro