Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đời La Nhất Châu ghét nhất là ba chữ Dư Cảnh Thiên. Vì em là người đã xáo trộn hết cuộc sống của anh . Vốn dĩ ba mẹ La chỉ có thể yêu thương một mình anh nhưng rồi khoảng khắc em bước chân vào căn nhà này mọi thứ dường như thay đổi hoàn toàn tất cả các tình thương của mọi người trong nhà đều dồn hết cho em điều đó khiến anh came thấy em vô cùng đáng ghét.

Em nói em muốn phòng anh ba mẹ liền kêu anh sang phòng khác ngủ , em nói em muốn chiếc giường của anh ba mẹ liền không hỏi ý kiến anh liền mang sang cho em , em nói em muốn lấy đồ chơi của anh ba mẹ cũng đều mang hết cho em. Tại sao em những thứ của anh đều bị em cái người tên Dư Cảnh Thiên lấy đi tất cả.

La Nhất Châu thật không hiểu rõ ràng gia đình đang rất hạnh phúc ba mẹ lại mang về một thằng con trai mà anh không biết lai lịch về bảo anh gọi nó hai tiếng em trai có chết anh cũng sẽ không làm nữa. Nhìn em anh chỉ thấy toát lên vẻ dơ bẩn và cực kì yếu đuối suốt ngày chỉ biết khóc.

Ba mẹ nói rằng em là con của bạn cũ hiện tại đã mồ côi vì niệm có giao tình nên đã nhận em về nuôi làm con của ba mẹ thật sự nghe tới La Nhất Châu lại càng khinh bỉ em hơn chỉ biết khóc lóc đòi hỏi tình thương từ mọi người.

La Nhất Châu lại càng không biết là mặt Dư Cảnh Thiên dày bao nhiêu lớp nữa, từ nhỏ đã luôn bám theo sát lấy anh mặc cho anh luôn mắng chửi khinh bỉ em thế nào em vẫn luôn theo sát anh thật sự vô cùng phiền phức.

- Anh hai , anh cho em đi học chung với.

Đấy cứ sáng nào cũng đều nghe câu này khiến La Nhất Châu vô cùng bực bội.La Nhất Châu đưa mắt liếc tên phiền phức nào đó đang nắm lấy tay anh tỏ ra vẻ dễ thương nhìn mà phát ngán. Một khắc liền đẩy em ra mặc cho em có té đau ra sao cũng không quay đầu hỏi thăm dù chỉ một câu.

- Phiền phức , biến đi tôi không muốn mọi người biết tôi có đứa em dơ bẩn như cậu.

La Nhất Châu một bước bỏ đi ra xe đi tới trường để mặc Dư Cảnh Thiên ngồi ở đó với bàn tay chảy máu.

Dư Cảnh Thiên biết em vì em mà anh mới như thế , từ nhỏ lúc em về căn nhà này em đã không có ý định muốn sống nữa rồi, từ một cậu thiếu gia có gia đình hạnh phúc ấm no khiến ai nhìn vào cũng khao khát muốn có. Nhưng chỉ trong một đêm em đã mất tất cả vào chính đêm đó ngày 21/8 cả ba và mẹ đều rời bỏ em trong chính ngày sinh nhật của em, chỉ trong một khắc ngày sinh nhật đã biến thành ngày giỗ của ba mẹ em. Tuy năm nào cũng được ba mẹ La tổ chức sinh nhật thật linh đình lộng lẫy nhưng không một ai có thể hiểu lòng em.

Nhưng khoảng khắc nhìn thấy anh , em biết là mình phải tiếp tục sống em thích cách anh hồn nhiên đợi chờ ba mẹ trở về , em thích nụ cười của anh khi nhìn thấy ba mẹ nhưng cũng chính em làm anh không còn cười nữa. Em biết hết em muốn phòng của anh chỉ là muốn được ở cùng anh nhưng không ngờ ba mẹ lại bắt anh ở phòng khác, em muốn đồ chơi của anh là em muốn chơi cùng anh muốn anh chấp nhận em , em muốn giường của anh là em hi vọng ba mẹ có thể cho anh ngủ cùng với em . Nhưng chỉ với suy nghĩ vô tư hồn nhiên của đứa trẻ 6 tuổi thì đó đều là nhưng mong ước tự nhiên.

Đến khi em đủ lớn em đủ hiểu tình yêu là gì thì em biết rằng Dư Cảnh Thiên đã yêu La Nhất Châu rất nhiều , Dư Cảnh Thiên yêu anh trai của em . Từ đó em bắt đầu bám theo anh , anh đi đâu em cũng đòi đi theo cho dù anh có phũ phàng với em ra sao em vẫn chấp nhận .

Em đi học cũng đòi anh trở đi , cho dù bị anh chửi phiền phức em vẫn cười. Em chuẩn bị bữa sáng cho anh , anh không nói gì chỉ cầm đi em biết anh sẽ không ăn anh sẽ vứt ở một xó nào đó mà em không biết được nhưng em vẫn kiên cường với hi vọng anh sẽ rung động.

Em vẫn cười cho dù anh làm em bị thương , em vẫn cười nói không sao với mọi người cho dù anh làm em té cầu thang lăn đến mấy vòng em vẫn cứ cười. Em vẫn luôn xin lỗi anh cho dù anh là người làm sai nhưng em biết vì là em nên anh mới như vậy.

Em luôn tỏ ra yếu đuối với mong muốn được anh che chở nhưng em không ngờ nó lại làm anh xa cách em hơn. Anh nói em dơ bẩn em liền thay đổi cách ăn mặc , anh nói anh thích mặc đồ thể thao như vậy sẽ rất thoải mái và nhìn sẽ rất đẹp em liền học theo bảo mẹ mua quần áo mới cho em nhưng anh vẫn thế anh vẫn nói em dơ bẩn và lần này còn bảo em giả tạo. Em muốn trả lại phòng cho anh nhưng anh lại nói phòng đó dơ rồi không muốn ở em liền tự mình dọn dẹp lại hết cho anh nhưng rồi anh lại bảo phòng đó chỉ phù hợp với người dơ bẩn như em . Cho dù em cố gắng ra sao thì trong mắt anh em chỉ là một đứa không cha không mẹ một đưa dơ bẩn cướp hết mọi thứ của anh.

Để rồi một hôm anh dẫn bạn về nhà và nói rằng đó là người yêu anh lúc này em mới biết nơi này đã không còn chỗ nào cho em . Em liền xin ba mẹ cho em được đi du học để học tập cũng như muốn thay đổi cuộc sống hơn hết là rời xa khỏi anh , rơi xa nơi để lại cho em nhiều đau khổ đến một nơi thật sự dành cho em nới nào đó không có anh . Ngày em đi em đã thấy anh cười rất tươi một nụ cười làm em say đắm nhưng nó chưa bao giờ là dành cho em .

La Nhất Châu tạm biệt anh và em yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro