Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về khách sạn đã là lúc mặt trời lên cao, từ đại sảnh đến thang máy, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên cả một đường đều cúi đầu, lúc đi ra ngoài ăn mặc chỉnh tề, khi trở về quần áo nhăn nhúm, cả người tản ra mùi vị không quá lành mạnh.

Chia tay trên hành lang, Dư Cảnh Thiên trở về phòng liền chui vào phòng tắm, cởi đồ xong, đứng ở trước gương nhìn hình xăm trên vai, đến ngực đều loang lỗ dấu hôn xanh đỏ, không giấu được vẻ mặt mãn nguyện.

Tắm rửa sạch sẽ, Dư Cảnh Thiên ngậm viên kẹo thông cổ họng, tối hôm qua "ăn" quá sâu, yết hầu bị mài đến phát sưng, cần có bạc hà để làm dịu đau xót khó có thể mở miệng này.

Mở laptop ra, có bảy tám mail chưa đọc, tin nhắn chưa đọc càng nhiều. Ở căn phòng chéo đối diện, La Nhất Châu đã tắm rửa sạch sẽ đang mở cuộc họp qua video, nhã nhặn đường hoàng, không ai đoán ra được tối hôm qua anh đã làm chuyện hoang đường gì ở một nơi xó xỉnh.

Làm việc đến sau giờ trưa, bọn họ có cảm giác trong lòng mà đi ra khỏi phòng, chạm mặt trên hành lang, đứng đối diện nhau cách ba bước, câu nệ, chần chờ, lòng mang ý đồ xấu.

Vừa có hoài niệm quý trọng đối với mối tình đầu, đối với bạch nguyệt quang, cũng đã liếm láp, chà đạp, thô bạo xâm lược, kiềm chế không nổi, nói trắng ra chính là lòng tham, mùi da thịt ngấm rượu mạnh và khói thuốc, đều muốn. Muốn chinh phục.

Lại cứ nguỵ trang, La Nhất Châu hỏi - "Công ty có bận không?"

"Cũng bình thường." Dư Cảnh Thiên đương nhiên sẽ không ở trước mặt tổng giám đốc tập đoàn mà tỏ bản thân bận bịu. Cậu đi tới, vừa tự nhiên vừa tâm cơ mà kề sát, lúc bước đi cánh tay vuốt ve - "Đi dạo không?"

La Nhất Châu không trốn, cổ tay anh lúc gần lúc xa mà cọ vào mu bàn tay Dư Cảnh Thiên, ám muội xê dịch.

Tóc gáy Dư Cảnh Thiên đều dựng lên, cậu biết La Nhất Châu đang đùa giỡn mình, nhìn cậu ngốc, cười cậu say, nhưng cậu không chấp, giống như kẻ nghiện, bàn tay cậu chỉ cầu một giây phút được nắm lấy.

Bước vào thang máy, La Nhất Châu nắm chặt tay cậu.

Từ tầng mười sáu đến tầng một, lúc buông ra còn dùng móng tay gãi lòng bàn tay cậu.

Dư Cảnh Thiên bị đùa giỡn đến thần hồn điên đảo, siết nắm đấm đi theo sau, lên xe, trốn ở ghế sau giở tính trẻ con, kéo tay La Nhất Châu sang nhào nặn.

Tài xế hỏi - "Thời tiết đẹp thế này, đi dạo đâu thế hai anh?"

La Nhất Châu trả lời một con đường nào đó. Dư Cảnh Thiên ngẩn người, là chỗ cũ, nơi bọn họ quen nhau, làm hàng xóm, nơi cậu từng sinh sống.

Phía đường bên kia không nhiều xe cộ, khu cũ rồi, mãi không dẹp bỏ mà treo mấy năm liền, không biết sẽ quy hoạch như thế nào. Nửa giờ sau, con đường ấy vẫn như cũ, cửa hàng tiện lợi bên cạnh đổi thành chỗ bán xe đạp, ở cửa bày rất nhiều xe đạp đủ màu sắc.

Dư Cảnh Thiên có chút bừng tỉnh, đi vào trong hẻm, cây cối vẫn tươi tốt, nhưng lá rụng chất một đống cao, đã lâu không có người quét.

Dừng trước cửa nhà họ Dư, cửa sắt lớn khóa chặt. Cậu nhìn qua khe hở, vườn hoa đẹp đẽ mọc đầy cỏ dại, cao như vậy, thậm chí còn chặn luôn bậc tam cấp.

"Chính sách từng thay đổi mấy lần, sửa thành cảnh khu kiến trúc hoặc là dỡ xuống, nhưng mãi không quyết định, chủ nhà cũng không tiện sửa chữa lại, dần dần liền dời đi."

Dư Cảnh Thiên tiếc nuối gật gật đầu, theo La Nhất Châu đi tới cuối hẻm, cửa nhà họ Tô cũng khóa lại, cậu hỏi - "Ông Tô bán nhà rồi sao?"

"Không có, ông khôn khéo lắm, nếu dỡ xuống thì mới bán, còn nếu sửa thành cảnh khu thì ông còn muốn dọn về ở." La Nhất Châu đẩy cửa, hơi rỉ sắt, "Nhà đẹp bỏ trống lâu, cũng thấy tiêu điều."

Dư Cảnh Thiên đứng ở trước cửa, bên trong tuy rằng hoang tàn, nhưng vẫn còn giữ được hồi ức, cây cỏ tươi tốt, tường gạch màu trầm, tất cả đều đã từng chứng kiến.

Quay người lại, thấy hẻm cụt, ở cuối chất đầy đồ đạc cũ khi người ta chuyển nhà, trên cột đèn dán đầy tờ quảng cáo, tảng đá xanh dưới chân tường đóng một lớp rêu dày.

Dư Cảnh Thiên từng bước một đi tới, nơi ấy không có gì đẹp đẽ, nhưng vẫn muốn đến gần nhìn thử.

Điện thoại vang lên, La Nhất Châu đến góc tường nhận điện thoại, phó tổng gọi tới, nói với anh chuyện bên hải đảo đã tiến hành tới đâu rồi. Nói chuyện vài phút, cúp máy, anh mở ghi chép kiểm tra văn kiện.

Vừa ngẩng đầu, La Nhất Châu giật mình - "... Em làm gì thế?"

Dư Cảnh Thiên đứng ở trước thùng rác, đang mở nắp lên nhìn vào trong, cậu lặng im, cười trả lời "Không có gì", nhưng cười đến ngượng ngùng miễn cưỡng.

__________________________________

Chuyến bay trở về, tầng mây bên ngoài cabin xếp vào nhau rất đẹp.

Dư Cảnh Thiên dựa sát bên cửa sổ, thưởng thức chốc lát rồi mở laptop ra, xem một phần phân tích công ty gửi đến, La Nhất Châu ngồi bên cạnh cậu, đã bắt đầu viết báo cáo hạng mục Nhã An, không ai để ý đến ai.

Thật ra trên đường đến sân bay khá là thấp thỏm, sân bay Thành Đô là nơi đau lòng, vài lần đưa tiễn, mấy lần nói lời từ biệt, lần trước chia tay chính là ngoài cửa kiểm an, sau đó bọn họ mười năm không gặp.

Đổi thẻ lên máy bay xong đến khi xếp hàng kiểm tra an ninh, điện thoại công việc của La Nhất Châu vẫn không hề ngừng nghỉ, Dư Cảnh Thiên cũng nhận được thông báo của Astro, buổi sáng ngày mai có cuộc họp, hai ông chủ đều sẽ có mặt. Chờ bọn họ rảnh rỗi nhìn quanh một vòng sân bay, đã bước vào sảnh đợi máy bay.

Tiếp viên hàng không đi qua, hỏi muốn uống gì không. La Nhất Châu nói - "Nước trái cây." Tầm mắt chưa rời khỏi màn hình, chỉ dừng một chút, chọn giúp người bên cạnh, "Thêm một chai nước suối."

Dư Cảnh Thiên rất chăm chú, đọc xong bảng phân tích mới ngẩng đầu, vặn chai nước ra, không quá thỏa mãn mà càu nhàu - "Tại sao anh uống nước trái cây, mà em lại uống nước trắng?"

"Viêm họng không uống nước trắng thì uống gì?" Anh hít hít mũi, hai ngày nay luôn có thể ngửi thấy mùi bạc hà, là kẹo thông cổ họng Dư Cảnh Thiên ngậm. Anh tự nhận mình chu đáo, xoay mặt qua, chờ coi dáng vẻ Dư Cảnh Thiên cảm động.

Ai ngờ, Dư Cảnh Thiên chỉ liếc mắt, giống như anh mắc nợ cậu cái gì, chắc là bị chiều hư rồi. "Tất cả đều tại anh." Lại vẫn bị cắn ngược lại một cái, giọng mềm nhũn, "Nếu không thì làm sao cổ họng em sưng được"

Thấy La Nhất Châu không để ý tới, Dư Cảnh Thiên nghiêng người nhích lại gần, bám vào bên tai đối phương - "Còn không phải là đêm đó ở quán bar..." Vô cùng thẹn thùng, cố nén, thì thầm nói ra, "... Đều là bị anh 'cọ' đó."

Dù La Nhất Châu là người gặp biến không sợ hãi, lúc này cũng có chút không nhịn được, khóe môi run rẩy, vành tai hơi đỏ lên, hồi lâu sau, chặn lại thái dương Dư Cảnh Thiên, nói như một tên hạ lưu bại hoại - "Dài mà em vẫn chưa hài lòng, em thích ngắn à?"

Dư Cảnh Thiên đánh vào ngực tên lưu manh kia, quay sang nhìn mây bên ngoài, tỏ thái độ tức giận. La Nhất Châu âm thầm buồn cười, rõ ràng đã đụng tới đao thật thương thật rồi mà nói đùa hai câu cũng không chịu nổi.

Một lúc lâu, Dư Cảnh Thiên vẫn không nhúc nhích, La Nhất Châu vươn tay vỗ một cái - "Có đẹp đến vậy không?" Dư Cảnh Thiên nhún vai tránh ra

"Giận thật à?"

Dư Cảnh Thiên ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, nổi lửa, giận dữ, còn có lạnh lùng, giống như ôm hận thương tâm.

La Nhất Châu nhìn đến ngẩn ra, kéo người qua - "Sao lại phản ứng lớn như vậy, bây giờ em muốn đâm chết anh luôn phải không?"

Dư Cảnh Thiên sầm mặt lại - "Những người anh từng hẹn hò lúc trước..." - "Anh cũng từng đùa với họ những câu như vậy sao? Mấy cái thứ thô tục đó, có từng nói chưa?"

La Nhất Châu phản ứng lại - "Để anh nghĩ xem." Cố ý kéo dài âm điệu, "Dù sao cũng quen vài người rồi mà, đúng không, có hôn môi, có hai người từng ở chung với anh một khoảng thời gian."

Anh liếc mắt nhìn thấy hết, Dư Cảnh Thiên thoáng chốc hoảng lên, huyệt thái dương giật giật, như một cái tát vào lòng anh. Trạng thái này anh quá quen thuộc, một hai năm đầu anh đã từng như vậy, anh không thể ngừng suy nghĩ về đối phương, hơi tưởng tượng một chút liền hành hạ bản thân mình đến phát rồ.

La Nhất Châu không bịa nổi nữa - "Anh vẫn còn nhớ." - "Ngày anh tiễn em đi, tình huống lúc đó anh vẫn còn nhớ."

Từng câu từng chữ bọn họ nói, cái nhăn mặt Dư Cảnh Thiên, đều được bảo tồn ở sâu thẳm trong kí ức, vẫn không hề mất mát một chút gì, đặc biệt là nhớ tới, anh bảo Dư Cảnh Thiên đáp ứng một điều kiện, đừng bao giờ quên anh.

Còn nhớ, Dư Cảnh Thiên vừa đi liền chạy lại, nhào tới hôn anh, trước mặt đám đông, trước mặt ba mẹ cậu, vừa khóc vừa hôn anh.

Dư Cảnh Thiên nhớ tới quang cảnh thời khắc đó, quên mất luôn lúc nãy mình giận cái gì - "Sau khi đi qua cửa kiểm an, em vẫn khóc, khóc rất nhiều, ba em túm đi, lên máy bay, em núp trong chỗ ngồi vẫn còn khóc, khi đến Vancouver mắt sưng đến nỗi không mở ra được."

"Sau đó thì sao?" - "Ba mẹ em có phản ứng gì?"

"Em nói thẳng, nói cho bọn họ biết em và anh hẹn hò." Cậu nở nụ cười, "Ba mẹ em tiêu hóa mấy ngày rồi tiếp nhận, cũng không can dự chuyện này nữa, bọn họ nói..."

La Nhất Châu vội vàng nói - "Nói cái gì?"

"Nói, nếu đã hẹn hò với Tiểu Châu..." Dư Cảnh Thiên học ba mẹ tìm từ, "Chứng tỏ mắt nhìn rất tốt, hẳn là sẽ không tùy tiện, cứ tùy em."

La Nhất Châu bị lấy lòng, càng bị chọc giận - "Vậy nói như thế, người sau này em thích cũng tốt chứ."

"... Tại sao lại chuyển sang em?" - "Anh còn chưa nói rõ, mấy người anh ở chung —— "

"Anh nói rõ cái gì? Em theo đuổi anh, anh còn phải báo cáo với em à?" Một câu nói liền đánh bại được Dư Cảnh Thiên, anh tự cao tự đại, lấy sĩ diện, giả dạng làm sói tiếp tục hỏi, "Em và tên kia giao du, ba mẹ em cũng hài lòng à?"

Dư Cảnh Thiên biết La Nhất Châu muốn nghe cái gì, mất tự nhiên mà đáp lại - "Không hài lòng, nói là không so được với anh, làm gì tốt như anh, quả thật là một người trên trời một người dưới đất."

"Chú với dì cũng rất biết nhìn người." - "Vậy trong lòng em thì cảm thấy thế nào, anh và tên kia ấy."

"Tất cả mọi mặt anh đều nghiền nát được tên kia."

Lòng tham của La Nhất Châu vượt quá sức tưởng tượng, nghiêng người liếc mắt một cái - "Đâu chỉ là nghiền nát, anh còn diệt trừ luôn cậu ta."

Ba tiếng sau máy bay đáp đất, mặc áo khoác vào, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên rời khỏi sân bay, tài xế đang chờ, La Nhất Châu trực tiếp về FD đi làm, Dư Cảnh Thiên trở về nhà.

Vừa mở cửa, điện thoại trong túi quần rung lên, là Lưu Ninh. Dư Cảnh Thiên vào nhà, vừa thay giày vừa nhận - "Alo? Chuyện gì?"

"Tổng giám, anh về rồi sao?"

"Vừa đến nhà." Giọng điệu nhóc kia rất phấn khởi, Dư Cảnh Thiên trêu ghẹo, "Anh không ở công ty, có phải là cậu vui lắm phải không? Tâm tình chắc sung sướng lắm nhỉ?"

"Dĩ nhiên không phải, tổng giám, mỗi buổi sáng em mua cà phê xong mới nhớ ra anh vắng mặt, buồn đến tận trưa." Hiện giờ vừa đúng là buổi trưa, "Tổng giám, buổi chiều anh có tới công ty không?"

Dư Cảnh Thiên suy nghĩ một chút - "Không tới." Kế hoạch hàng mẫu đã trình lên, phân tích cũng xem xong rồi, "Dọn phòng làm việc cho anh, bạn nhỏ, ngày mai gặp."

Lưu Ninh trước khi cúp máy nói ra mục đích chính - "Tổng giám, ngày mai Trịnh tổng cũng đến họp, có thể giúp em chụp ảnh chung được không? Nhà em có một năm tổ chức tiệc có mời, lúc đó em ở Pháp, bỏ lỡ..."

Trịnh Gia Mỹ có cái gì tốt mà chụp ảnh chung, Dư Cảnh Thiên oán thầm, ngây ra chốc lát, nhớ ra thông báo, hai ông chủ đều sẽ có mặt, một người là Lưu Tuyển, người còn lại hẳn là... Kingston?

Cúp, Dư Cảnh Thiên gửi tin nhắn cho Lưu Tuyển - "Về cùng chồng anh à?"

Lưu Tuyển trả lời bằng emo "dao".

Số lần Kingston xuất hiện ở Astro có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn nhân viên đều chưa từng thấy anh ta, bây giờ anh ta hot muốn bỏng cả tay, vô cùng nổi tiếng, sắp lộ diện rồi, làm cho công ty trên dưới đều ngóng trông.

Dư Cảnh Thiên đúng giờ quẹt thẻ, đến bộ phận thiết kế, cậu đi vào, các vị trí đều đã ngồi đầy chỗ, cậu lại là người cuối cùng đến, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, ai cũng trang điểm lộng lẫy, trang phục rất có đầu tư. Lưu Ninh chào đón, một thân âu phục đặt làm riêng, thiết kế góc viền kiểu Pháp trang nhã, trên tay bưng cà phê đeo một chiếc nhẫn thiết kế bắt mắt.

Dư Cảnh Thiên hỏi - "Hôm nay lại đi xem mắt à?"

"Xem mắt gì chứ..." - "Là gặp Trịnh tổng đó."

Dư Cảnh Thiên không nói chỉ đảo mắt, tiến vào văn phòng, gọi một cuộc điện thoại đến nhân viên kiểm tra chất lượng nhà máy Tứ Xuyên, sau đó bắt tay vào chuẩn bị bộ sưu tập mùa đông.

Nửa giờ sau, bên ngoài náo nhiệt lên, là Lưu Tuyển đến.

Dư Cảnh Thiên đứng dậy đi ra ngoài, Lưu Tuyển trước một bước đẩy cửa phòng làm việc ra. "Về mấy ngày rồi?" Dư Cảnh Thiên không kịp chờ đợi hỏi, giúp Lưu Tuyển xách cặp, "Có đi nữa không?"

"Không đi nữa, công việc bên đoàn phim xong rồi." Anh xoa bóp vai cho Dư Cảnh Thiên, "Đi công tác cực khổ rồi, em còn phải đích thân đến nhà máy, có cần nghỉ ngơi mấy ngày không?"

"Không sao" Dư Cảnh Thiên ngóng nhìn ra ngoài, "Sao chỉ một mình anh? Kingston không tới à?"

Tới rồi, vừa ra thang máy đã bị Trịnh Gia Mỹ túm đi. Dư Cảnh Thiên sau khi nghe xong cười cười, có chút khinh bỉ - "Có chỗ dựa là anh ruột, chuyện nhà máy xem ra không có cách nào truy cứu."

"Yên tâm đi, anh nhờ bạn ở Tứ Xuyên đang hỏi thăm, tìm được nhà máy khác thích hợp chúng ta liền đổi." Lúc thường việc nhỏ anh cũng có thể không để ý đến, cũng không rảnh tính toán, thế nhưng ảnh hưởng đến thiết kế, thiếu chút nữa tổn hại lợi ích công ty thì không cần phải thương lượng.

Dư Cảnh Thiên tự nhiên vui vẻ, nghĩ tới hỏi lại - "Cuộc họp hôm nay nói về cái gì?"

Lưu Tuyển đang định đáp lại, bên ngoài văn phòng lại vỡ tổ rồi, kéo cửa ra, trông thấy tất cả các đồng nghiệp đều đang vây lại, ở chính giữa, Kingston đang nhận giấy bút kí tên.

"Woa..." Dư Cảnh Thiên lẩm bẩm nói, "Nhân khí cao như vậy luôn."

Đổi thành Lưu Tuyển đảo mắt, anh nhìn quen, sờ quen, lời ngon tiếng ngọt nghe cũng quen, được những người khác vờn quanh, tôn sùng là nam thần, là thần tượng, cảm giác mọi người đúng là không có kiến thức.

Bỗng nhiên đoàn người tản ra, trợ lý của Kingston tách ra một con đường, đối diện với cửa văn phòng này.

Dư Cảnh Thiên rốt cuộc thấy rõ, Kingston xuất thân người mẫu, tỉ lệ cơ thể tuyệt hảo. Gương mặt đẹp,  anh tuấn, sau một thời gian lăn lộn vòng giải trí càng tăng thêm chút khí chất.

Nhưng cậu nghĩ, không bằng La Nhất Châu, La Nhất Châu không thay đổi chút nào, không ai bì được.

Chớp mắt một cái Kingston đã đi tới cửa, ánh mắt vẫn luôn dán vào Lưu Tuyển, trước khi chào hỏi mới nhìn về phía Dư Cảnh Thiên, chủ động đưa tay ra - "Thường nghe Tuyển Tuyển nhắc đến cậu, nhưng mãi ở đoàn phim không có cơ hội gặp mặt, hôm nay họp xong chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."

Dư Cảnh Thiên bắt lại, trong đầu xoay quanh lịch sử đen tối của Kingston, Vancouver, thi đấu DA, phòng giải khát, sườn mặt đè lên Lưu Tuyển... Cậu thiếu chút nữa cười ra tiếng - "Em là Dư Cảnh Thiên, rất vui được gặp anh."

Nói chuyện vài câu, Kingston muốn đi đến văn phòng Lưu Tuyển xem thử.

Ở ngay bên cạnh, Lưu Tuyển dẫn tên đại minh tinh thu hút sự chú ý của người khác này về văn phòng, trên bàn xếp chồng văn kiện, rất chỉnh tề. Anh cởi áo khoác vứt trên ghế sô pha, đi tới trước bàn đứng thẳng, mở ra một quyển cần kí tên.

Kingston cũng như một người phụ tá, theo ở phía sau đóng cửa lại, kéo mành cửa sổ xuống, sau đó tự chơi tự vui mà tham quan trang trí trong phòng. Thảm trải nền rất dày, bước đi thong thả đến phía sau Lưu Tuyển, hai tay chống mép bàn, vây anh lại.

Kingston tì cằm lên vai Lưu Tuyển - "Lạnh nhạt với anh vậy, anh làm sai chỗ nào khiến em không vui hả?"

Lưu Tuyển cúi đầu ký tên - "Ngày nào cũng gặp, chán."

"Có vợ chồng nào không gặp mỗi ngày?" Kingston thu cánh tay, kẹp lấy eo Lưu Tuyển, "Các đồng nghiệp nhiệt tình thật, ủng hộ anh rất nhiều, đều nói rất thích anh."

Lưu Tuyển khép lại một quyển, chếch má lên, đuôi mắt liếc - "Công xòe đuôi."

Kingston nghiêng đầu hôn - "Không biết lúc trước làm sao mà gây được sự chú ý của em nữa." Siết chặt Lưu Tuyển, hôn đến khi đối phương bỏ qua văn kiện, tách ra, giọng lưu luyến đa tình, "Buổi tối, anh với em đi thăm bà ngoại nhé?"

Lưu Tuyển thở hổn hển, xoay trở lại nói - "Không cần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro