Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dù sao cũng đã giết người rồi, thêm một người nữa cũng vậy thôi".

Chất giọng vừa chua vừa chói của Hoắc Hương vang lên, nhưng bây giờ lọt vào tai cậu như giọng nói đến từ âm ti địa ngục.

Cô ta nói như vậy là ý gì? Cũng đã giết người?

Là Lưu Vân sao?

Cậu nhớ Lưu Vân chết do một nhát đâm chí mạng trên cổ...

"Tiểu Hương! Dừng lại đi!"

"Anh muốn để nó chạy đi tố cáo chúng ta à?"

"Anh sẽ tìm cách nói chuyện với cha!"

"Anh lúc nào cũng tìm cách, tìm cách! Cách thì mãi không tìm ra!"

Là La Nhất Khải sao?

Dư Cảnh Thiên lúc này đã xác định được hai người bọn họ, và lý do tại sao họ lại muốn thủ tiêu mình.

Hoắc Hương rút chiếc trâm cài trên búi tóc mình xuống, đưa lên cao.

Không! Cậu không muốn chết! Cậu không thể chết như thế này!

Dư Cảnh Thiên mở to mắt, điên cuồng vùng vẫy.

"Là Dư Cảnh Thiên?". Là tiếng của người đang ghì lấy cậu.

"Dư Cảnh Thiên?". Cô ta dường như bây giờ mới nhận ra cậu.

Hoắc Hương đã xuống tay, nhưng thay vì đâm một nhát chí mạng vào cổ, chiếc trâm bị đâm lệch lên hõm vai của cậu.

Cậu cảm nhận rõ ràng cơ đau nhói xuất hiện.

Đột nhiên đèn đuốc ở đâu sáng trưng lên, mọi người ập đến, đứng đầu là La Nhất Hoàn. Anh ta hét lớn:

"La Nhất Khải, Hoắc Hương! Cuối cùng cũng bắt được đôi dâm phu dâm phụ các ngươi!"

Dư Cảnh Thiên được thả ra, cậu té ập xuống đất, một tay vẫn đè lên vết thương trên hõm vai của mình.

Quân lính ập đến khống chế bắt giữ hai người bọn họ. La Nhất Hoàn tiến tới cho một cái tát như trời giáng lên mặt Hoắc Hương, bóp lấy cổ cô ta, nghiến răng:

"Thì ra chính cô đã giết Vân Nhi!".

"Tiểu Hương! Anh cả...". La Nhất Khải nói giọng van nài.

"Đưa cậu ba về phòng!". La Nhất Hoàn ra lệnh.

Mặc cho La Nhất Khải có la hét, phản khán thì cũng không qua được sức một đám lính đang áp giải.

Bọn họ mặc nhiên không mảy may để ý đến một Dư Cảnh Thiên đang ôm vết thương đau nằm dưới đất, máu chảy ra cả một vũng lớn.

Cậu vẫn chưa mất hết ý thức, lúc này đã hiểu, thì ra bọn họ đang giăng bẫy để bắt gian La Nhất Khải cùng Hoắc Hương, và bắt quả tang Hoắc Hương dùng trâm cài tóc để giết người giống như cái cách đã giết Lưu Vân trước đây.

Cậu đã bị lừa đến đây để trở thành một cái mồi câu.

Bọn họ xem cậu là mồi câu thật sự, cậu sống hay chết không phải là mối bận tâm.

Một đám người ác ôn.

Sau đó vì mất máu nên hai mắt Dư Cảnh Thiên đã dần dần híp lại , trong đầu cậu đột nhiên nghĩ đến một người.

La Nhất Châu...

Đau quá...

Sao anh còn chưa về...

..............................................

Dư Cảnh Thiên tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.

Cậu mở mắt ra, phải mất mấy giây mới thích nghi được với ánh sáng.

Đây là phòng của mình.

Không có ai cả.

Muốn gắng gượng ngồi dậy nhưng sức lực không đủ, đành nằm xuống trở lại. Sờ lên vết thương ở hõm cổ đã được băng bó đâu ra đấy.

Có vết thương thì là thật rồi, không phải mơ.

Mở mắt nhìn lên trần nhà, cậu gắng nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua.

Thì ra mình đã bị người ta tính kế.

Có người cố ý lừa cậu ra hồ sen để bắt gặp La Nhất Khải và Hoắc Hương, sau đó hai người bọn họ sẽ tìm cách thủ tiêu cậu như đã làm với Lưu Vân.

Nhưng thật sự vì quá sợ ma mà cậu không để ý gì cả, nếu hôm qua cậu không sợ quá mà hét lên chưa chắc đã bị tóm.

Ông bà tổ tiên đã đỡ còng lưng cho cậu một nhát đâm này của Hoắc Hương, nên bây giờ mới còn mạng mà nằm đây.

Dư Cảnh Thiên thì thào gọi, cổ họng khô khốc, có chút đau:

"Thím... Thím Ngô!".

Đột nhiên có tiếng cửa mở, nhìn qua thì ra là La Nhất Châu.

Anh đi vào, theo sau là con bé hầu gái đang bưng cái khay, nghe thoang thoảng trong không khí mùi thuốc nồng đậm.

"Tỉnh lại lâu chưa?". La Nhất Châu ngồi xuống mép giường.

Dư Cảnh Thiên không trả lời, chỉ lắc đầu, lại đụng đến vết thương nên có chút đau khiến cậu nhíu mày trong vô thức.

"Để đó được rồi! Ra ngoài đi!". La Nhất Châu nói với con bé người hầu.

Anh tiến tới đỡ Dư Cảnh Thiên dậy, kê thêm vài cái gối để cậu thoải mái hơn. Sau đó vươn tay lấy bát cháo, múc một muỗng đưa lên miệng thổi rồi đưa đến bên miệng cậu.

Dư Cảnh Thiên vẫn ngồi quan sát anh từ nãy giờ, hành động ôn nhu này nhìn sao cũng thật lạ lẫm. Anh dường như trở về chàng thanh niên yêu cậu đến không màng tính mạng mà kéo dây cương ngựa ở núi Yên Sơn hôm nào.

Dù biết tất cả chỉ là ảo tưởng do bản thân mình tự vẽ ra, nhưng chấp niệm quá lớn trong lòng, cuối cùng cũng không buông bỏ được đoạn tình cảm đầu đời ấy.

"Há miệng!". La Nhất Châu đã đút từ nãy giờ nhưng người thì chỉ nhìn anh chằm chằm.

Dư Cảnh Thiên dời tầm mắt, há miệng ăn muỗng cháo.

Cho đến khi bát cháo vơi đi một nửa, La Nhất Châu mới nói câu thứ hai:

"Đêm hôm khuya khoắc, tại sao em lại đi ra đó?"

Còn chẳng phải vì lo cho anh sao?

"Nếu anh về sớm thì đã không có chuyện gì rồi!".

"Em là đang trách tôi sao?". La Nhất Châu nhếch mép cười.

"Thôi thì do mình ngu ngốc, nào dám trách ai!". Dư Cảnh Thiên nói lẫy.

La Nhất Châu cười khẽ. Lại múc một muỗng cháo khác đút cho người ta.

"Không ăn nữa. No rồi!". Cậu lắc đầu.

"Muỗng cuối cùng!". Anh kiên nhẫn.

"Bọn họ thế nào rồi?". Cậu hỏi trước khi há miệng ăn muỗng cháo cuối mà anh đút cho.

"Em hỏi ai?"

"La Nhất Khải và Hoắc Hương".

"Hoắc Hương bị nhốt vào phòng chứa củi, Nhất Khải bị nhốt ở phòng mình. Đang chờ lão gia trở về để xử lý".

"Đúng là thiên vị!". Cả hai đều sai, nhưng cậu chủ vẫn là cậu chủ.

"Công bằng vốn là thứ không hề tồn tại. Nhất Khải là đích tử, là đứa con mà cha thương nhất, đến mắng nó người ta còn không dám, ngoài lão gia ra thì ai dám động đến nó?"

"Nên mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Hoắc Hương?". Cậu vô thức cao giọng.

"Tất nhiên!".

"Một bàn tay thì vỗ không kêu. Nhà họ La các anh đúng là..."

"Em đừng có lo chuyện bao đồng! Suýt mất một mạng còn chưa biết sợ?". La Nhất Châu nghiêm giọng.

"Tôi là bị người ta tính kế!". Dư Cảnh Thiên nói lầm bầm.

La Nhất Châu suy nghĩ rồi lên tiếng:

"Nếu bây giờ cho em nhìn mặt, em có nhận ra người hầu đã dẫn em đi không?"

Cậu lắc đầu:

"Trời tối, nó đã thấp mà còn cúi cúi mặt, tôi không nhìn rõ được".

La Nhất Châu không nói gì thêm.

Đã cố ý hại người đương nhiên sẽ không dễ bị phát hiện, khả năng cao là không còn ở đây, mà cũng chưa chắc đó là người làm của La gia. Nhưng nếu muốn đưa người ngoài vào cũng không phải là dễ...

La Nhất Châu chợt nghĩ đến một người.

"Này! Lấy hộ tôi bát thuốc! Nguội bây giờ!". Dư Cảnh Thiên khều khều tay anh.

Chợt thoát khỏi suy nghĩ vừa rồi, anh nhìn cậu cười cười:

"Gặp người khác đều làm nũng không chịu uống thuốc đắng. Sao em ngoan thế?"

"Người ta có người thương để làm nũng, tôi làm nũng cho ai xem? Muốn khoẻ thì phải chịu thuốc đắng thôi, nguyên lý ở đời".

Cậu cầm lấy bát thuốc trên tay anh, uống một hơi cạn sạch trước ánh nhìn chăm chú của người đối diện.

La Nhất Châu đưa tay lên vén tóc trên trán của Dư Cảnh Thiên, rồi áp bàn tay mình vào trán cậu. Cậu hơi giật mình, đứng hình nhìn anh.

"Cũng may là không phát sốt! Vết thương cũng không sâu lắm!".

Dư Cảnh Thiên hơi nghiêng đầu qua để né bàn tay ấy.

La Nhất Châu bật cười:

"Em nghỉ ngơi đi!".

Vừa nói xong liền cầm cái bát trên tay cậu bỏ vào khay, tự mình mang đi ra khỏi phòng.

"Đi đi! Đi luôn đi!". Cậu lầm bầm trong miệng, chầm chậm nằm lại xuống giường.

Nếu đã không thích người ta, thì đừng ra vẻ ôn nhu, dịu dàng như thế...

Họ La các người toàn một lũ người xấu xa...

.........................................

Qua hôm sau, Dư Cảnh Thiên đến thăm Hoắc Hương.

Nhà chứa củi thật ra là một căn phòng nhỏ nằm ở đằng sau gian bếp chính. Cậu mang theo một giỏ thức ăn, đút cho lính canh một chút tiền để được vào 15 phút.

Nghe tiếng cửa mở, Hoắc Hương chậm rãi đưa mắt nhìn lên, chỉ nở một nụ cười nhẹ khi trông thấy cậu.

"Sao cậu lại đến đây? Không hận tôi đã đâm cậu à?"

Cô ta giờ đây không còn dáng vẻ đanh đá, ngạo nghễ của bát phu nhân thường ngày, mái tóc dài xoã ra hơi rối, không còn bôi son trát phấn nữa, tuy phờ phạc nhưng trông cô ta trẻ hơn nhiều so với gương mặt được trang điểm đậm trước đây. Trên hai cánh tay có vết bầm tím, ở khoé môi còn có vết máu tụ, chắc cũng đã bị đánh không ít.

"Tôi cũng không biết tại sao mình lại muốn tới đây...".

"Xem như cậu cũng biết điều, một nhát đâm đó, nếu tôi không nương tay thì giờ cậu đã nằm im dưới 3 tất đất rồi". Cô ta cười khẩy.

"Tại sao lại nương tay?".

"Bọn chúng muốn mượn tay tôi để giết cậu. Việc gì tôi phải thành toàn cho chúng chứ. Trời tối nên tôi không nhận ra cậu sớm hơn, nếu không thì cậu cũng sẽ không bị thương".

Sau vài giây im lặng, cậu nói khẽ như đang hỏi chính mình:

"Ai lại muốn giết tôi chứ?".

"Cái này cậu phải xem lại! Cậu có gây thù oán gì với ai không?".

Dư Cảnh Thiên lại im lặng. Nếu nói người có địch ý với mình thì chỉ có một....

"Cậu còn ngây thơ lắm". Cô ta nhếch mép nhìn cậu rồi buông một câu kết luận.

Nhưng sau đó nụ cười của cô ta tắt dần, ánh mắt nhìn vào vô định như đang hồi tưởng lại quá khứ.

"Tôi yêu Nhất Khải cũng chỉ vì anh ấy đơn thuần. Luôn nghĩ rằng mình đối xử tốt với mọi người thì người ta cũng sẽ như vậy với mình. Nếu anh ấy không phải là đích tử luôn được lão gia bao bọc, sợ rằng đã sớm bị cho văng ra ngoài rồi".

"Luôn được lão gia bao bọc, vậy mà còn tư thông với vợ của cha mình. Cô còn bảo là đơn thuần?". Dư Cảnh Thiên không khỏi mỉa mai.

"Là tôi đã quyến rũ anh ấy trước. Thật ra tôi biết anh ấy từ khi tôi còn học cao trung. Anh ấy là đàn anh học trên tôi một khoá, đẹp trai, dịu dàng, anh ấy là tâm điểm chú ý của các nữ sinh, trong đó có tôi. Nhưng số phận trớ trêu, tôi trở thành mẹ kế của Nhất Khải...".

Cậu bực bội cắt ngang dòng hồi tưởng của cô ta:

"Cô ở nơi này chịu đau chịu khổ, còn anh ta vẫn ở lại  căn phòng chăn ấm nệm êm của mình...."

"Anh ấy chắc chắn cũng đang rất khổ sở, tất cả là lỗi tại tôi!".

Dư Cảnh Thiên thở dài, đi vào ngồi đối diện với Hoắc Hương.

"Hôm trước tôi vô tình phát hiện, thuốc của cô cho lão gia uống có vấn đề..."

Hoắc Hương bật cười:

"Tôi không tin cậu là người phát hiện. Là La Nhất Châu đúng không?". Cô ta nhớ lại hôm đó, lúc về nhà kiểm tra thì bị mất một gói, không ngờ lại rơi vào tay họ Dư này.

"Tôi nói với cậu này. La Nhất Châu biết thuốc của cha mình có vấn đề nhưng vẫn im lặng không đả động gì, phải chăng chính anh ta cũng muốn cha mình mau chết đi?".

"Cô đang nói xấu chồng tôi đấy!". Cậu vừa trả lời bâng quơ vừa lấy thức ăn ra khỏi giỏ, để trước mặt cô ta.

"Haha! Vậy nên tôi mới nói là cậu ngây thơ!". Cô ta cười lớn.

Dư Cảnh Thiên liếc cô ta một cái, cũng không buồn đôi co.

Đột nhiên Hoắc Hương nghiêm túc:

"Tôi nhắc nhở cậu lần cuối, có hai người cậu nên cẩn thận. Một là La Nhất Nguyên, còn người thứ hai chính là chồng của cậu".

"Cảm ơn cô đã nhắc nhở. Cô ăn đi cho nóng. Tôi về đây!".

"Nói với Nhất Khải, hãy sống tốt!".

Dư Cảnh Thiên chỉ nhìn cô ta, không trả lời. Khi chuẩn bị khom người bước qua cánh cửa nhỏ của phòng chứa củi, cậu khựng lại khi nghe giọng Hoắc Hương phía sau:

"Dư Cảnh Thiên! Tôi thật lòng muốn làm bạn với cậu!".

Cậu quyết định không quay đầu, đi thẳng ra ngoài. Không khí bên ngoài dễ chịu hơn trong đó nhiều, gió thổi luồn qua mái tóc, phả lên mặt cậu, khiến tâm trạng có phần thả lỏng hơn. Quay đầu lần nữa nhìn về căn phòng chứa củi, cậu chỉ biết khẽ thở dài.

Qua ngày hôm sau, Hoắc Hương bị xử chết.

Dư Cảnh Thiên không đi xem, nhưng nghe đám người làm nói lại, cô ta bị nhốt trong một chiếc rọ lớn, có bỏ thêm rất nhiều đá nặng, rồi thả xuống sông, đến xác cũng không được vớt lên, cứ thế làm mồi cho cá.

Cậu đối với Hoắc Hương này mà nói, thân thì không thân, thương thì càng không, cô ta lại làm nhiều việc trái với luân thường đạo lý, chẳng qua cậu có một chút xót xa với một cô gái trẻ vừa mới trưởng thành với bao lý tưởng cùng hoài bão, cuối cùng bị gả cho một người đáng tuổi cha mình, để dẫn đến bi kịch của ngày hôm nay.

Còn nữa, cũng có thể vì cô ta đã tha cho cậu một mạng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro