Chương 7: Mới vào tiên môn (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xem đây ——

"Nhào zô!!!" Phong Luyến Vãn phách lối quát to một tiếng, chân dài mảnh khảnh trùng xuống, ngón tay ngọc khép lại dang ra ngang vai, bộ dáng có chút chất phác đáng yêu.

Hai người đối diện lập tức ngây người.

Quác quác——

Một đàn quạ đen bay qua.

Sắc mặt Phong Luyến Vãn đại biến, trong nội tâm bỗng dưng cả kinh. Chuyện gì xảy ra?! Không biến thân được?! Nhan Mạc Thương~ where are you now???

'Cấp bậc chưa đủ, ngài không sử dụng được 【 ẩn sát 】' âm thanh hệ thống máy móc vang lên bên tai. Nghe vậy, trong nội tâm Phong Luyến Vãn tru lớn, rõ ràng chỉ cấp 30 có thể dùng! Lại là Bug sao?

"Ha ha ha, tiểu nha đầu điên rồi hả? Cái đó là ngươi diễn à?" Nam tử tà mị ôm bụng cười ra nước mắt, khuôn mặt Phong Luyến Vãn đỏ lên, mà ngay cả lãnh khốc hàn Ảnh nặng cũng toát ra thần sắc khinh bỉ.

Phong Luyến Vãn âm thầm cắn răng, ngượng ngùng che khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Trời ạ! Thật mất thể diện! Rất muốn đào lỗ chui xuống!

Chẳng lẽ phải dùng chiêu đó?

Vì vậy, Phong Luyến Vãn lập tức nặn ra mấy giọt nước mắt, xử lý mái tóc dài màu cam kia của chính mình, dùng đôi mắt đáng yêu nhìn qua hàn Ảnh, khóc thút thít vài tiếng, làm bộ đáng thương nói: "Vị đại hiệp này, tiểu nữ tử bị oan uổng. Nếu như ngươi không phân biệt chân tướng, Ngươi sẽ bị trúng bẫy của gian nhân kia!"

"Đừng có xạo!" Hàn Ảnh sắc mặt nguội lạnh, lạnh lùng nói.

Phong Luyến Vãn cắn môi dưới. Hứ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Ta không thích loại người như thế này. . .

"Vậy việc của ta hết rồi." Nam tử yêu mỵ lười biếng cười cười, nhảy lên đáp vào nhánh cây.

"Đứng lại!" Hàn Ảnh cuồn đến, kiếm trong tay đánh tới.

Xoạt——

Hàn Ảnh một kiếm hạ xuống, nhánh cây theo vết kiếm, bỗng nhiên rơi thành từng đoạn. Thân hình nam tử tà mị khẽ động, một cổ đạo lực cường hướng về sau người đánh tới, hàn Ảnh trọng tướng mũi kiếm quét ngang, hào quang chớp lên, chặn công kích của hắn.

Phong Luyến Vãn đáy mắt sáng ngời, thừa dịp hiện tại không ai chú ý, chạy nhanh!

Hàn Ảnh nhìn về phía tà mị nam tử tà mị kia, con mắt sắc hơi trầm xuống, bàn tay vung lên, đón lấy một nguồn linh lực khổng lồ bao phủ thiên địa, vài thanh màu xanh da trời trên đoản kiếm hiện lên, kiếm quang ẩn chứa sức mạnh khổng lồ làm người ta kinh hãi.

"Vạn hoa băng Ảnh Quyết!"

Nam tửvtà mị cười cười: "Rốt cục cũng dùng tuyệt chiêu với ta sao? Sư huynh, thật đúng là tuyệt tình ah!"

Thân hình hắn một nghiêng, tránh một kích trí mạng của Hàn Ảnh.

Keng——

Kiếm Hàn Ảnh đột nhiên bay thẳng về phía sau lưng Phong Luyến Vãn.

"Không hay rồi!" Hai người thất kinh.

Phong Luyến Vãn như là đã nhận ra, xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy một tia chớp bay thẳng tới mình, không khỏi sợ tới mức hoa dung thất sắc.

Nàng đột nhiên cảm giác phần bụng đau xót, đau nước mắt cũng chảy ra.

30% cảm giác đau trong trò chơi đã sâu sắc đến vậy, sớm biết như thế ta tự sát luôn cho rồi  . . .

Một bộ mặt lạnh lùng tuấn tú xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, Phong Luyến Vãn cắn môi dưới, quật cường nói ra từng chữ từng chữ một: "Ta hận ngươi . . ."

Đón lấy ý nghĩ u ám, thân thể đã mất đi tri giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro