3. Cưỡng ép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm..." Châu Hiền khi tỉnh dậy thì chẳng biết đã trôi qua bao lâu. Bụng đói lả, cả người nàng trở nên kiệt sức. Mở mắt nhìn xung quanh thì thấy sao mà lạ lẫm quá. Cái kho này nào là cột gỗ, nào là mái ngói, mặc dù có hơi bụi bẩn và cũ kĩ nhưng vẫn kiên cố hơn căn nhà của nàng rất nhiều.

Hoang mang không biết bản thân mình đang ở đâu nên lên nàng hoảng loạn hét lên, đập tay vào cánh cửa đang bị khóa từ bên ngoài.

"Có ai không? Ở đây là đâu vậy? Có ai không?" Cố gắng dùng chút sức lực còn lại mà gào khản tiếng kêu cứu, nhưng chẳng có ai đáp lại lời của nàng. Chỉ nghe thấy tiếng chạy lụp xụp của ai đó từ bên ngoài.

Tú Anh lúc này đang ngồi trong phòng mình ướm thử vài bộ áo dài mới để sớm mai còn đi ăn tiệc bên nhà ông lớn. Bỗng nhiên có một tiếng gõ cửa hối hả làm bà phải ngước nhìn.

"Ai đó?"

"Dạ bà ơi, con nhỏ ở trong kho tỉnh rồi ạ" thì ra là tên gia nhân canh cửa chạy đến đây để báo tin như lời Tú Anh đã dặn.

"Mày lôi nó lên nhà trên đi, chút nữa bà ra liền"

Tên gia nhân dạ thưa xong rồi thì nhanh chóng chạy đi làm việc. Nhà này sắp có tuồng diễn là cái chắc.

Trong lúc còn hoang mang vì chưa biết bản thân đang ở đâu thì cánh cửa chợt mở ra. Hai tên đàn ông lực lượng nắm tay nắm chân Châu Hiền lôi đi, làm nàng la hét không thôi.

"Các người lôi tôi đi đâu vậy hả? Cha mẹ của tôi đâu?"

"Con ranh kia, mày im miệng chưa? Mày nghĩ ở đây là đâu mà mày muốn la là la, muốn hét là hét hả?"

Châu Hiền vừa bị quăng xuống nền gạch một cách thô bạo, còn chưa kịp định thần đã nghe tiếng nói chua ngoa từ ai đó mắng nhiếc mình. Nàng dùng gương mặt sợ hãi len lén nhìn lên. Người này chắc cũng trạc tuổi nàng. Gương mặt xinh đẹp sắc xảo, có điều là nét hơi đanh đá. Về trang phục thì khỏi nói, quá sang trọng.

"Cô... cô là ai? Cô cho tui về có... được không?"

"Câm cái miệng mày lại, mợ ba mà mày dám gọi ngang hàng hả?"

Người con gái xinh đẹp đó chẳng thèm đáp lời nàng, thay vào đó là người đàn bà mập ú hung dữ chen ngang. Bà ta là quản gia sao?

"Thôi được rồi. Thừa Lợi, em đừng có làm cho cô ấy sợ mà tội nghiệp"

Châu Hiền nhìn đến nơi có tiếng nói dịu dàng cất lên. Qua đây nàng mới biết cái cô xinh đẹp khi nãy tên là Thừa Lợi. Cô ta cũng có nét sang trọng như người khi nãy nhưng nhìn có vẻ rất hiền từ. Điều đó khiến cho Châu Hiền bớt sợ hãi hơn đôi chút.

"Chị cả coi nó kìa, dơ dáy bẩn thỉu thiệt khó chịu quá đa" Thừa Lợi cầm cái khăn lụa che mũi của mình tỏ vẻ khinh bỉ. Nhưng cái khăn đó trông còn đắt tiền hơn bộ đồ nát mà nàng đang mặc, thoáng chốc sự tự ti của nàng đã lên đến tột cùng.

"Em tên là... Châu Hiền đúng không? Chị tên Trí Ân, là mợ cả của nhà này. Người nãy giờ lên tiếng tên Thừa Lợi, mợ ba. Còn cái người đứng ngay đó là mợ hai, Tử Du. Chỗ này là nhà họ Khương, chuyên buôn vải lâu năm ở đất Sài Gòn. Đó là bà Khương, người đã đưa em về đây đó. Còn..."

Trí Ân nhẹ giọng giới thiệu từng người một. Đến lượt mẹ chồng mình thì cô ta khá khéo léo khi không nói tên Tú Anh ra để tránh bất kính. Tới lúc chỉ tay đến Sáp Kỳ định lên tiếng thì cô làm mặt nghiêm, tỏ vẻ không muốn nên thôi. Qua đó Châu Hiền đã hiểu thấu được tất cả. Nhà này là hạng giàu có, theo chế độ đa thê đa thiếp. Và người có quyền nhất tất nhiên không phải là bà Khương, mà đó chính là cái con người đang ngồi ngang ghế với bà ấy. Dù chỉ là một nét mặt hơi nhăn lại đã làm mợ cả phải câm nín thì cũng thừa hiểu.

"Tao, Khương Sáp Kỳ. Sau nãy mày phải ở đây hầu hạ cho tao như một đứa vợ lẽ. Rõ chưa?"

Người tự xưng là Khương Sáp Kỳ đó rất hiên ngang. Giọng nói đanh thép chuẩn bề trên đó nghe thật đáng sợ.

"Cô nói cái chi mà con không hiểu? Cô hãy nói lại đi, con là gái nhà lành chưa ai cưới hỏi trầu cau. Cớ chi lại làm vợ lẽ cho cô? Cô đừng có đùa giỡn mà tội nghiệp con, con sợ lắm cô ơi"

Châu Hiền chẳng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng lời của Sáp Kỳ nói nghe rất chắc chắn càng khiến nàng run người. Nếu phải làm vợ cho một người xa lạ thì hoạ may, còn cô thì hoàn toàn khác. Nhìn cô rất khó khăn, hung dữ, chưa kể đến là làm lẽ. Ai lại muốn tin đây là sự thật chứ. Đã vậy ở nhà còn cha mẹ già cần phụng dương, nàng không muốn xa họ đâu.

"Con kia, cha mẹ mày đã gả bán mày cho nhà này, từ nay an phận mà sinh con đẻ cháu cho con của tao"

"Không, không phải như vậy. Cha mẹ con không thể nào bán con đi được, cha mẹ con thương con lắm. Bà đừng có gạt con. Con van bà, con van cô làm ơn hãy cho con về nhà, làm ơn đừng bắt con xa cha mẹ con..." Lời của Tú Anh vừa nói làm sao mà nàng có thể tin được chứ. Chắc chắn là họ đang dùng cách gì đó để ép buộc cha mẹ để họ mang nàng đi. Giờ đây chỉ có thể quỳ lạy van xin mong họ thương tình mà thả nàng về với gia đình.

"Mày im chưa? Đã bước chân vào nhà này rồi thì đừng có hòng trốn đi, lo an phận đẻ cháu cho tao"

"Mấy người ác vừa thôi. Cớ sao lại bắt ép tôi như thế này chứ, không hiểu nhẫn tâm là như thế nào sao? Tôi không yêu cô ta thì làm sao mà sống cùng cô ta được chứ...?" Năn nỉ không được thì nàng đành phải nói lí. Nhưng một khi đã bắt được con gà đẻ trứng thì làm gì có ai ngu dại mà thả nó ra, phải bắt nó nhốt vào chuồng để đẻ cho hết trứng mới toại lòng.

"Đó coi đó, con này nó gan quá đa. Mày dám nói mẹ với chị Kỳ ác sao?" ả mợ ba nghe xong lời Châu Hiền liền châm chọc. Sau khi ả nói xong thì chẳng ai nói gì thêm mà thay vào đó là không gian tĩnh lặng đến phát sợ.

"Đem roi ra đây!" Sáp Kỳ là người phá vỡ bầu không khi ngột ngạt. Chẳng mấy chốc mà cây roi mây đã đến được tay cô. Sáp Kỳ đứng phắt dậy đi về phía Châu Hiền, nhìn nàng bằng gương mặt lạnh lùng.

Cô không nói không rằng, dùng lực mạnh quất tới tấp vào người Châu Hiền đến rướm máu. Nàng vì bị đánh bất ngờ và quá đau nên hét lên theo từng cú roi của Sáp Kỳ.

"Từ nay biết điều thì mày an phận ở nhà này. Còn không thì cha mẹ mày ở quê đừng hòng nghĩ đến chuyện sống yên ổn. Có khi chính quyết định của mày giúp ông bà già đó đi gặp tổ tiên sớm hơn một chút đó đa" Sáp Kỳ dùng tay bóp mạnh lấy cằm của Châu Hiền, nghiến răng cảnh cáo. Nàng nghe xong không dám hó hé gì thêm. Họ đã đem sự an nguy của cha mẹ ra hăm dọa thì nàng chủ còn cách mà làm theo lời họ nói. Nguyện làm trâu làm ngựa để đổi lấy sự bình an của phụ mẫu.

"Đem nó xuống dưới, cho nó tắm rửa sạch sẽ rồi đưa cho nó bộ đồ mới. Chứ nhìn cái bộ dạng dơ dáy của nó tao còn không muốn chạm vào nói chi là con tao"

"Dạ" đám gia nhân nghe lời của Tú Anh tức tốc lôi Châu Hiền đi. Thấy mọi chuyện đã êm xuôi nên bà cũng về phòng nghỉ ngơi, còn Sáp Kỳ thì đi ra xưởng vải để lại Thừa Lợi đầy tức tối.

"Không hiểu sao mẹ lại có thể mang con nhỏ quê mùa thấp kém đó về nhà mình được nữa, nó xứng đáng ngang hàng với chúng ta sao?"

"Thế chắc cô cao sang hơn nó hả?" mợ hai Tử Du khinh bỉ, vốn chẳng ưa thích ả tí nào vì tính cách lẳng lơ, chanh chua. Dù là mợ ba độc sủng trong nhà nhưng với thân thân phận lớn hơn nên cứ hễ Thừa Lợi nói cái gì không vừa ý là liền bật lại.

"Chị..."

"Châu Hiền trước sau gì cũng là người một nhà, em ba cũng đừng có làm khó người ta"

"Ai là người một nhà với nó chớ? Em là em không muốn đâu chị cả à" Ganh đua với ai lại không ganh đua, lại đi so đo với một đứa con gái mới lớn chẳng biết hầu hạ Sáp Kỳ gì, nàng làm sao mà uy hiếp được địa vị của Thừa Lợi kia chứ. Tới đây thì Trí Ân chỉ biết cười trừ.

Cuộc đời Châu Hiền sẽ ra sao đây?

☆/。

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro