Phong lu phap su(93-95)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Động thủ" Long Nhất hét lớn một tiếng, thân hình giống như diều hâu bổ nhào về phía đám pháp sư xung quanh, hắn tuyệt đối không thể để bọn chúng hoàn thành việc niệm chú ngữ. Hắn hiểu rằng ma pháp do hợp lực mấy chục người bọn chúng thi phóng ra, uy lực đó tuyệt đối không phải là thứ ma pháp từng tên phóng riêng rẽ có thể so sánh được,rất có thể đạt đến uy lực hủy thiên diệt địa của cấm chú cấp một.

Hắn vốn nghĩ rằng dựa vào tốc độ của Càn Khôn Đại Nã Di của mình có thể dễ dàng tiêu diệt vài tên, như vậy ma pháp dung hợp hoàn chỉnh của bọn chúng sẽ theo đó mà suy yếu đi nhiều. Nhưng không ngờ thân hình hắn vừa lướt lên không trung, liền gặp phải một cỗ khí lực cực đại cản trở, toàn bộ cơ thể bị đẩy ngược trở lại.

Long Nhất hoảng kinh, lập tức hiểu rằng cỗ khí lực đó là do mười mấy tên hắc ám võ sĩ này phóng xuất. Xem ra sự việc hôm nay thật phiền phức. Nếu hắn muốn tiêu diệt bọn ma pháp sư ở vòng ngoài thì phải vượt qua đám hắc ám võ sĩ đang vây quanh này.

Lúc này, hắc ám ma pháp ba động đã càng lúc càng mãnh liệt. Bầu trời mới rồi còn rực rỡ ánh mặt trời giờ bị che phủ bởi một tầng sương mù sẫm màu ngày càng đậm đặc hơn.

Long Nhất hú dài một tiếng, cự kiếm chợt xuất hiện ở tay phải, long hình kiếm mang đạm lam sắc được bao phủ bên ngoài một tầng ánh sáng trắng lóa mắt. Đó là ma đấu khí trong thánh quang đấu khí do hắn tự sáng tạo, chính là sự dung hợp giữa quang hệ ma pháp nguyên tố với Cuồng Long đấu khí. Đây cũng là lựa chọn tốt nhất để khắc chế hắc ám đấu khí của hắc ám võ sĩ.

"Thánh Quang Đấu Khí Địa Ngục Luân Hồi Trảm" Bỗng nhiên toàn thân Long Nhất trụ lại trên không trung. Gương mặt đỏ như màu máu, so với nước thép trong lò lửa cũng không khác bao nhiêu.

Mười mấy tên hắc ám võ sĩ đã nhận ra sự nguy hiểm, khí âm hàn tà ác tức thì tràn ngập, hắc ám đấu khí dày đặc trên thân cự kiếm tạo thành những đạo kiếm khí vòng cung trong chốc lát phủ lấy Long Nhất trên không trung, chặn kín toàn bộ đường lui của hắn.

Long Nhất cười vang, tiếng cười rất quỉ dị tà ác, giống như cau hồn sứ giả từ âm tào địa phủ. Đột nhiên, thân ảnh hắn mờ ảo tựa như trăng nơi đáy nước, cự kiếm trong tay chớp mắt phân thành vô số thanh. Lam bạch sắc kiếm quang bạo xuất ngàn vạn đạo hào quang bắn ra bốn phương tám hướng.

không có tiếng nổ kinh thiên động địa, cũng không có tiếng kim loại giao phong, chỉ nghe vài tiếng lách cách khẽ vang lên. Long Nhất cùng mười mấy hắc ám võ sĩ đó vừa tiếp xúc đã tách ra, quang minh cùng hắc má không biết là triệt tiêu hay hòa trộn lẫn nhau.

Long Nhất chầm chậm đáp xuống đất, huyết hồng sắc trên khuôn mặt đã biến thành hơi trắng bệch. Quần áo trên người hắn rách thủng lổ chỗ, đôi tay run rẩy không kiểm soát được, máu rịn ra thuận theo cánh tay nhỏ giọt tí tách dưới chân, hổ khẩu của hắn trong trận giao phong vừa rồi cũng nứt toác, mặc dù quần áo bị hắc ám đấu khí cắt phá rách nát nhưng lại không có vết ngoại thương nào. Nếu nhìn cẩn thận, có thể nhìn thấy vệt sáng bạc từ vết rách trên y phục. Đó là hộ thân giáp cấp thần khí tìm thấy ở Di Thất Chi Thành, đao thương bất nhập chưa kể, còn có thể triệt tiêu tám phần công kích của ma pháp đấu khí, giống như một bộ khác Lãnh U U mặc trên người. Dẫu vậy, hắc ám đấu khí còn sót lại xâm nhập vào cơ thể cũng khiến Long Nhất chịu đựng không ít.

So với Long Nhất, mười tên hắc ám võ sĩ đó càng thê thảm hơn nhiều, toàn thân bọn chúng dày đặc những vết thương lớn nhỏ, có kẻ trên người còn mất đi vài bộ phận. Nhưng Long Nhất không vui mừng nổi, ngược lại, trong lòng hắn nảy sinh hàn ý thấu xương, nét mặt đầy vẻ ngờ vực.

"Rốt cuộc sao thế này?" Long Nhất cố kìm nén thanh âm nhưng vẫn còn chút hoảng loạn. Đám hắc ám võ sĩ đó vẫn lặng thinh đứng yên chỗ cũ, các vết thương trên người lộ cả thịt ra ngoài, nhưng không chảy chút máu nào cả. Cảnh tượng quỷ dị này khiến ba người Long Nhất cực kỳ kinh hãi. Người không có huyết dịch vẫn sống được sao? Chẳng lẽ đúng như Lãnh U U nói, bọn chúng không phải là người?

"Thiếp cũng không biết" Lãnh U U lắc đầu, nét mặt cũng vô cùng kinh sợ.

Lúc này, thanh âm ngâm xướng của đám hắc ám pháp sư phía ngoài càng lúc càng lớn, hắc ám ma pháp nguyên tố hùng dũng ập tới, uy thế đó như bài sơn hải đảo, lệch đất nghiêng trời, kinh người vô tỷ.

"Không ổn, hắc ám cấm chú bịn chúng thi phóng đã sắp hoàn thành rồi." Vô Song cả kinh hét lên.

Long Nhất nghiến chặt răng, từ không gian hắc ám thứ nguyên phóng ra Cuồng Lôi thú và siêu cấp khô lâu. Vừa rồi ngay từ đầu hắn đã phán đoán sai, nếu sử dụng Cuồng Lôi thú công kích sớm hơn, nói không chừng đã đột phá được đám hắc ám võ sĩ vây quanh.

Cuồng Lôi thú vừa xuất hiện liền cảm thấy sự uy hiếp cường đại, hình thể liền bắt đầu hóa lớn. Nó cuồng nộ gầm lớn một tiếng, chiếc sừng trên đầu đột nhiên lóe ánh điện quang. Tức khắc, trên bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ì. Là siêu cấp ma thú cáp SS, nó thi phóng lôi điện hệ ma pháp sở trường nhanh chóng như ánh chớp.

Mây đen bao phủ lại càng khiến khí hắc ám thêm tối tăm đậm đặc, toàn bộ khoảng trời đều như muốn sụp xuống. Chợt một đạo thiểm điện ngân sắc rạch ngang bầu trời, trong bóng tối tựa như ngân xà bổ về phía đám ma pháp sư vây quanh. "Xẹt" một tiếng, điện quang chói lòa. Chỉ thấy khoảng trời phía trên đám pháp sư hiện ra một tầng kết giới mờ mờ, sấm sét đánh lên bề mặt bất ngờ không suy suyển chút nào. Cứ mỗi đạo sấm sét đánh xuống, cả bầu trời lại sáng lóa, trong tiếng gầm rống của Cuồng Lôi thú, sấm sét đạo này nối tiếp đạo kia đánh xuống kết giới của đám pháp sư. Trong thế công cường đại như vậy của sấm sét, kết giới đó bắt đàu rúng động, tựa hồ không cầm cự được bao lâu nữa, nhưng ma pháp ngâm xướng của bọn chúng cuối cùng đã đến thời khắc tối hậu.

Cùng lúc, mười tám siêu cấp khô lâu quần đấu với đám hắc ám võ sĩ. Long Nhất ban đầu không phóng xuất bọn chúng một phần bởi vì biết rằng ngoại trừ Long Nhị ra đám khô lâu còn lại căn bản không thể đối kháng được đám hắc ám võ sĩ này, có ra cũng chỉ chịu lấy tổn thất. Mặc khác hắn đánh giá cao thực lực của mình, tưởng rằng tự mình dốc toàn lực cũng có thể đối phó. Nhưng giờ đây hắn để tâm lắm chuyện thế làm gì, người mà toi mạng thì giữ cái lũ xương khô kia sống sót có tác dụng rắm thối nào chứ.

Long Nhất suy nghĩ trong thoáng chốc, không biết Phòng Hộ Hạng Liên (dây chuyền) cấp thần khí của Vô Song phóng ra Thủy Mạc Thiên Hoa kết giới có thể bảo tồn mạng sống ba người trước hắc ám cấm chú này không.

Long Nhất ngoảnh mặt nhìn Vô Song, nhưng thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, môi anh đào mấp máy, quanh người bắt đầu hiện lên quang manh xanh nhạt, còn trên bầu trời đột nhiên xuất hiện dấu hiệu ma pháp màu lam nhạt kỳ quái. Long Nhất sắc mặt đại biến, hiểu rằng Vô Song muốn dùng cấm chú đối kháng cấm chú. Hắn vẫn biết Vô Song có thực lực của đại ma đạo sư, nhưng vấn đề là nàng đang bị tà ác trớ chú, ma lực và tinh thần lực đều đã giảm sút rất nhiều, lúc này còn có sức thi triển cấm chú thì hậu quả sẽ ra sao? Long Nhất không chắc lắm, nhưng hắn khẳng định đó tuyệ đối không phải là kết quả tốt đẹp gì.

Nhưng lúc Long Nhất muốn ngăn lại thì đã không tài nào làm nổi, ma lực ba động cường đại trên người Vô Song đã đẩy hắn lùi xa khỏi nàng.

Đồng thời, đám hắc ám võ sĩ đang quần đấu cùng mười tám khô lâu nhất loạt nhảy ra khỏi vòng chiến, cấp tốc lùi lại phía sau.

Long Nhất trợn mắt, lập tức đoán ra chú ngữ của đám ma pháp sư kia đã hoàn thành. Hắn đưa mắt nhìn Vô Song đang được vây quanh bởi quang mang lam sắc, nghiến răng thu hồi Cuồng Lôi thú và siêu cấp khô lâu vào trong hắc ám thứ nguyên không gian, một tay ôm eo Lãnh U U lùi lại phía sau.

"Vô Song, nàng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì đó." Long Nhất thầm nói trong lòng. Hắn thực sự rất hối hận, vì sao mình lại nhận định sai lầm đến vậy. Cứ tưởng rằng với thực lực của ba người bọn họ lại thêm mười tám siêu cấp khô lâu và Cuồng Lôi thú cấp SS là có thể vô địch thiên hạ, biết rõ có chuyện thì Lãnh U U và Vô Song đã ở trong vòng nguy hiểm rồi.

Trong lúc cấp tốc lui về phía sau, Long Nhất chợt phát hiện mẹ con Y Lộ Na đang liều chết chạy trốn. Kẻ Long Nhất căm hận nhất lúc này chính là bọn chúng, sao có thể để cúng chạy dễ dàng như vậy? Tinh thần lực cường đại từ ý thức của hắn phát ra tầng tầng lớp lớp ập đến cả hai.

"Diệt Thế Ma Quang!" Vừa lúc đó, đằng sau vang lên một tiếng thét đinh tai nhức óc, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy chục hắc ám ma pháp sư vung ma trượng trong tay, không trung trên đầu chúng bỗng xuất hiện một quả cầu đen kịt, xoay tít. Trong giây lát, hắc cầu nổ tung. Long Nhất chỉ cảm thấy trước mặt tối đen, mắt không nhìn thấy bất cứ cái gì, thân thể mềm nhũn gục xuống. Ý thức hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy chính mình giống như một đóa hoa tươi mùa xuân đột ngột chuyển sang mùa đông, lụi tàn rất nhanh.

"Cực Đống Hàn Băng Phá". Trong lúc hoảng hốt, Long Nhất chợt nghe thấy tiếng quát lạnh băng không chút tình cảm của Vô Song. Lạnh cả người, Long Nhất giật mình bừng tỉnh.

Quay đầu nhìn lại, đập vào mắt Long Nhất là cả một khung cảnh mà hắn nghĩ cả đời này hắn không thể nào quên. Đó là một thế giới chỉ có hai màu đen - trắng. Đen thuần túy, đen khiến người khiếp sợ, giống như một cửa động đen ngòm, tựa hồ muốn hút hết tâm thần con người vào trong đó. trắng lại một màu trắng tinh, như ánh sáng tỏa ra từ băng tuyết, hàn ý đó tựa như có thể khiến mắt nhìn phải đóng băng.

Hắc bạch đối kháng không nhân nhượng. Ở bên màu đen nhìn không ra là thứ gì, chỉ có thể cảm thấy được khí tức tà ác khiến người phát run. Cho dù Long Nhất ở ngoài phạm vi che phủ của nó, nhưng tất cả những ỹ nghĩ tiêu cực nhát đang phát sinh trong lòng hắn, hủy diệt chính là kết quả duy nhất. Long Nhất quay đầu không dám nhìn về hướng đó. Còn sắc trắng phía Vô Song có phần trong suốt, cả thế giới đều bị băng phong trong suốt ấy phủ kín, tựa hồ toàn bộ không khí trong phạm vi công kích cũng đều bị kết băng.

Bỗng nhiên, quang mang xanh nhạt trên người Vô Song bắt đầu biến mất dần, ma pháp phù văn trên không trung đã trở nên nhạt màu tới mức nhìn không thấy.

"Đinh" một tiếng giòn tan, phá vỡ không gian tĩnh lặng này. Chỉ thấy Vô Song toàn thân run lên, Hạng liên nơi cổ, thù trạc đeo tay, giới chỉ trên ngón tay ddeuf phát ra tiếng vỡ rồi biến thành bột mịn, còn thân người nàng mềm nhũn lảo đảo lùi lại.

"Vô Song!"

Long Nhất cùng Lãnh U U lẩm bẩm, đột nhiên như tỉnh ra từ mộng mị, vội vàng chạy lại.

"Rắc". Băng đá trong suốt vỡ vụn bay lả tả. Long Nhất dùng Càn Khôn Đại Na Di đột nhiên đứng khựng giống như một hình chữ Đại lơ lửng trên không khiến Lãnh U U phía sau ngạc nhiên chôn chân tại chỗ.

"Ta vừa mới chạm phải. Không ngờ cả không khí ở đây cũng bị đóng băng." Long Nhất dụng lực cả tay và chan bắn người trở lại, toàn thân run rẩy không dám tin thất kinh kêu lên. Nhưng lúc đó hắn không còn tâm tình để nghĩ ngợi gì nhiều, luồn lách theo đường vòng chạy về phía Vô Song. Còn may xung quanh Vô Song không hề bị băng phủ lấy, nếu không đúng là muốn đào nàng ra từ băng đá cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Chẳng qua đã là thi pháp gia thì làm sao có thể bị chính ma pháp của mình đóng băng lại được.

"Vô Song, Vô Song, nàng tỉnh lại đi!" Long Nhất ôm lấy Vô Song tại chỗ, nhận ra toàn thân nàng lạnh giá như băng. Không. Còn lạnh hơn cả khối băng, nhiệt độ này chừng như tương đương với hàn đàm ở hắc ám không gian bên ngoài Di Thất Chi Thành.

Long Nhất ôm chặt Vô Song vào lồng ngực, nội lực không ngừng truyền sang cơ thể nàng, trong lòng càng lúc càng bối rối. Hắn thực sự sợ hãi, sợ Vô Song cuối cùng không thẻ tỉnh lại. Lãnh U U ở bên cạnh vừa gọi tên Vô Song vừa rớt nước mắt, khiến trong lòng Long Nhất càng thêm rối bời, sống mũi cay cay muốn rơi lệ.

Đột nhiên, hàng mi cong của Vô Song động đậy, khó nhọc mở mắt ra, đôi mắt sáng như sao đã trở nên ảm đạm.

"Vô Song, nàng tỉnh lại rồi. Vừa xong nàng dọa ta sợ đến nỗi tim muốn ngừng đập." Long Nhất vui mừng kêu lên, ôm Vô Song càng chặt hơn, tựa hồ sợ nàng trong giây lát sẽ rời xa.

"Không sao, muội tỉnh lại là tốt rồi, cứ lo muội có mệnh hệ gì." Lãnh U U nức nở nói.

Vô Song nhìn Lãnh U U ngấn lệ lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của Long Nhất, mắt nàng đột nhiên nhòa đi. Thân thể nàng rất lạnh nhưng trái tim nàng ấm áp, đến nỗi nàng cũng muốn khóc theo.

"Muội không sao, không cần lo lắng." Vô Song yếu ớt đáp, nàng run rẩy nhấc tay xoa lên gò má Lãnh U U, giúp nàng lau đi nước mắt, rồi lại đặt lên khuôn mặt Long Nhất, nhẻn miệng cười. Đó là nụ cười đẹp nhất kể từ khi nàng tỉnh lại từ thủy tinh quan. Sau đó, Vô Song lại chầm chậm nhắm mắt, ngọc thủ vô lực buông thõng xuống.

"Vô Song,Vô Song!" Lãnh U U khóc lớn hoảng hốt nhìn thân thể Vô Song, tưởng rằng nàng đã đi xa rồi.

Long Nhất nắm chặt lấy tay Lãnh U U, nói: "Đừng kích động, Vô Song chỉ ngủ thiếp đi thôi." Hắn có thể cảm thấy trái tim Vô Song còn đập, mặc dù hư nhược nhưng đập nhịp nhàng cùng tim hắn.

Lãnh U U nghe vậy liền thở phào một cái, vuốt ngực nói: "Hại thiếp lo muốn chết, thiếp còn sợ..."

Vừa lúc ấy, có âm thanh gãy vỡ của vật gì đó vang lên, chỉ thấy phần không gian đen kịt bên kia xuất hiện vô số vết nứt, "Rắc " một tiếng rồi vỡ nát. Nằm dưới lớp băng vụn là mấy chục hắc ám pháp sư đang thoi thóp. Ở đằng xa là mười mấy tên hắc ám võ sĩ toàn than đầy băng tuyết, động tác hơi cứng nhắc đang muốn bỏ trốn.

Long Nhất định đuổi tới kết liễu bọn chúng thì bị Lãnh U U giữ chặt lại.

Long Nhất nhíu mày, chẳng lẽ bởi vì bọn chúng thuộc Hắc Ám giáo hội nên Lãnh U U muốn buông tha chúng sao. Tuy vậy hắn cũng khó mà nuối trôi được lý do này.

"Để thiếp". Lãnh U U lạnh giọng. Từ sau khi rời khỏi hoang mãng thảo nguyên, nàng chỉ dùng tinh thần ma pháp công kích đẳng cấp không cao, cả hắc ám ma pháp cũng vì cố kỵ mà không có cơ hội sử dụng, rốt cuộc hôm nay cũng phải động thủ ở đây.

Chỉ thấy Lãnh U U lâm râm niệm chú ngữ, hắc liên ấn kí trên trán lấp loáng hắc quang, từ trên trán xạ ra, hình thành trên không trung một đóa hoa sen to lớn.

"Hắc Liên, thôn phệ!" Lãnh U U ngọc thủ chớp động, đóa hắc sắc liên hoa cự đại đó lập tức xoay tròn lao về phía đám hắc ám võ sĩ động tác đã trở nên ngưng trệ, sau đó đột nhiên quay ngược về. Lá sen liên tiếp phóng ra, một màn sương khói hắc ám theo lá sen trùm lên đám hắc ám võ sĩ. Trong khoảnh khắc màn sương thu lại vào trong Hắc Liên, đám hắc ám võ sĩ biến thành một đống xương trắng. Bởi vì đám hắc ám võ sĩ này bị thủy hệ cấm chú Cực Đống Hàn Băng Phá của Vô Song gây thương tổn, từ đầu đến chân đều bị khí cực hàn xâm nhập, cho nên lúc này đối mặt với Hắc Liên của Lãnh U U liền không còn sức hoàn thủ.

"Bọn hắc ám pháp sư đó cũng đem làm phân bón cho Hắc Liên của nàng đi. Hắc ám ma lực trên người bọn chúng cũng không kém đâu." Long Nhất chỉ vào đám hắc ám pháp sư dưới lớp băng vụn,nói.

Lãnh U U gật đầu, phóng xuất Hắc Liên biến đám hắc ám ma pháp sư đó thành xương trắng. Thở dài một tiếng, nàng thu hồi Hắc Liên, trên trán lại hiện ra ấn ký hình bông sen hắc sắc.

"Nàng không đành lòng à?" Long Nhất hỏi.

Lãnh U U lắc đầu đáp: "Không phải, ở Hắc Ám Giáo Hội vốn là nơi mạnh thì sống yếu chỉ có chết. Vừa rồi thiếp chợt nhớ tới sư phụ thiếp, đối với thiếp, sư phụ là người thân duy nhất."

"Chẳng lẽ ta không phải người thân của nàng?" Long Nhất ra vẻ tức giận nói.

"Chàng thì đương nhiên rồi, còn có Lộ Thiến Á, cả...Vô Song nữa." Lãnh U U mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn Long Nhất, rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn.

"Đợi chúng ta tìm được Như Ý Băng Tàm trị bệnh cho Vô Song, ta sẽ đưa nàng quay về, tiện đường diện kiến sư phụ nàng." Long Nhất cọ mặt vào mái tóc mềm mại của Lãnh U U, dịu dàng nói.

"Ừm" Lãnh U U gật nhẹ đầu, giọng vô cùng vui sướng.

Lúc này, hác khí trên không trung đã hoàn toàn mất, mặt trời lại hiện ra sau những tầng mây.

"Oa, thật là đẹp" Lãnh U U đột nhiên cảm thán thốt lên. Chỉ thấy ánh mặt trời chiếu lên lớp khí lạnh trên mặt băng, lớp sương mờ lại chiết xạ thành bảy sắc cầu vồng. Cả hai cùng có một ảo giác, tựa hồ họ đã tới được băng nguyên.

Long Nhất hơi thất thần, nhớ lại vừa rồi hai ma pháp cấm chú đối kháng, hắn mới biết chính mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Cứ cho rằng gặp phải hỏa hệ cấm chú Phần Thần thuật phong ấn trong khối đạn hoàn đó của Long Linh Nhi là đã biết được cái gì là ma pháp mạnh nhất trên đời. Hôm nay ngẫm ra lại thấy nực cười.

Thì ra uy lực giữa cấm chú cũng có khác biệt lớn. Long Nhất hiện giờ hiểu được vì sao Vô Song không chọn sử dụng kết giới Thủy Mạc Thiên Hoa phong ấn trong Phòng Hộ Hạng Liên để ngăn cản hắc ám cấm chú Diệt Thế Ma Quang đó. Theo cảm nhận của hắn sau khi tháy uy lực của cấm chú này, khả năng Thủy Mạc Thiên Hoa có thể chống đỡ được Diệt Thế Ma Quang còn phải đặt dấu hỏi. Lại nhìn thấy Vô Song thi triển thủy hệ cấm chú Cực Đống Hàn Băng Phá, cả không khí cũng bị đóng băng thì còn gì là không đóng băng nổi? Uy lực của nó so với Diệt Thế Ma Quang còn cao hơn một bậc. Tuy vậy, sở dĩ Vô Song có thể thi phóng cám chú này, chủ yếu là nhờ vào số vật phẩm trang sức ma pháp không hề tầm thường đó.

Long Nhất hít sâu một hơi, xem ra hắn còn phải đi một đoạn rất dài trên con đường ma pháp đấu khí.

"Long Nhất, bây giờ tính sao với hai người bọn họ?" Lãnh U U chỉ về phía hai mẹ con Y Lộ Na vốn bị Long Nhất dùng tinh thần lực trói buộc.

Long Nhất nhìn Vô Song đang hôn mê trong lòng, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn. Tuyệt đối không kẻ nào được phép làm tổn thương nữ nhân bên cạnh hắn, đó thực sự là tội không thể tha thứ.

Long Nhất ra hiệu cho Lãnh U U đỡ lấy Vô Song, từ từ tiến đến trước mặt mẹ con Y Lộ Na.

"Cầu xin ngài tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi bị Hắc Ám giáo hội bức bách. Tộc nhân hiện giờ đều chết cả rồi." Hồ tộc mĩ phụ đó hai mắt rưng rưng, thần sắc thê thảm, khiến người không cầm được mà sinh lòng đồng cảm.

"Tha thứ cho các ngươi? Thật là một việc tốt sao!" Long Nhất cười nói, ánh mắt vẫn lạnh như băng.

"Chỉ cần ngài tha thứ cho mẹ con tôi, ngài muốn làm gì cũng được." Mĩ phụ tưởng rằng tình huống có cơ xoay chuyển, đôi mắt ngấn nước nhìn Long Nhất, cực lực câu dẫn hứng thú của hắn.

"Đúng vậy, nếu ngài không chê chúng tôi xấu xí, mẹ con chúng tôi nguyện ý hầu hạ ngài trọn đời. Người ta...người ta còn là khuê nữ đó." Vẻ mặt Y Lộ Na vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt, miệng không ngớt mấp máy, đầu lưỡi hơi chìa ra ngoài, bộ dạng đó có sức câu hồn không kém chi lời nói.

"Chỉ có vậy sao?" Long Nhất mỉm cười nói, hai tay đồng thời nhẹ nhàng ve vuốt cằm hai ả hồ ly tinh đó. Lãnh U U ở sau lưng hắn nhìn thấy động tác đó không khỏi ấm ức, khuôn mặt tươi cười lập tức đanh lại.

Mẹ con Y Lộ Na thấy Long Nhất buông lời chọc ghẹo, trong lòng liền vui vẻ, tưởng rằng tính mạng có thể giữ lại.

"Ngoại trừ thân thể các ngươi thì không có gì cho ta lấy nữa sao. Thật không phải, ta đối với đám hồ ly lẳng lơ các người không có hứng thú, tiễn các ngươi một đoạn vậy." Long Nhất cười lạnh lướt tay lên cổ mẹ con Y Lộ Na.

Hoàng hôn mênh mông, làn sương mù nhè nhẹ từ trong thác nước lan tỏa phiêu tán khắp nơi, mang lại từng đợt cảm giác sảng khoái mát mẻ.

Đây là một khoảng trống bằng phẳng được kiến tạo một cách thần kỳ trên vách đá dựng đứng nơi tận cùng dãy núi, hai bên là những thác nước từ trên cao chảy xuống luồn qua khe núi thành những dòng suối nhỏ, hình thành nên một con đường thẳng tới ngọn thác hùng vĩ đang đổ xuống.

Long Nhất ôm lấy Vô Song đang còn chìm trong hôn mê ngồi trên một tảng đá nham thạch, xuất thần nhìn mặt trăng mới nhú đang ẩn hiện tại chân trời. Lãnh U U im lặng tựa vào vai hắn, cũng không biết đang nghĩ đến điều chi.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Long Nhất cúi đầu nhìn Vô Song đang hôn mê nằm trong lòng hắn. Nàng đã trở nên hốc hác hơn nhiều, khuôn mặt cùng nước da nhợt nhạt cho thấy bệnh tật của nàng đang ngày càng trầm trọng thêm, nhịp thở lúc dài lúc ngắn, hàng mi thanh tú ngay cả khi ngủ cũng cau lại, hiển nhiên là không thoải mái chút nào. Ba ngày nay tinh thần của Vô Song ngày càng hư nhược, mỗi ngày chỉ hồi tỉnh được một hai lần, tỉnh thì ăn được một vài loại hoa quả gì đó, chưa được đến một khắc lại tiếp tục chìm vào hôn mê. nhìn bộ dạng của nàng, Long Nhất không dám đảm bảo nàng có khả năng chống đỡ được cho đến khi tới được vùng đất băng giá đó.

"Long Nhất, đừng lo lắng nhiều quá, Vô Song nhất định sẽ không sao đâu."

Lãnh U U nghe tiếng thở dài của hắn, ngọc thủ đặt trên bàn tay to lớn nắm thật chặt an ủi, thực ra trong lòng nàng sao lại không lo lắng? Nhưng nhìn tình lang như vậy,nàng phải đảm đương tốt vai trò của một hồng nhan tri kỉ.

Long Nhất nhìn Lãnh U U, vươn cánh tay còn lại ôm lấy vai nàng, nói: " U U, cảm ơn nàng."

Lãnh U U thâm tình nhìn Long Nhất nở mọt nụ cười, môi hồng hôn nhẹ lên khóe miệng hắn, nói: "Đồ ngốc, ai muốn chàng cảm ơn chứ. Người ta là thê tử của chàng mà."

Long Nhất rùng mình, đột nhiên cảm thấy vai trò của bọn họ dường như đã thay đổi. Trước kia hắn toàn nói các nàng là "đồ ngốc" rồi sau đó lại an ủi các nàng. Nhưng cái cảm giác được người khác an ủi cũng thật là hay, trong lòng hắn thấy ấm áp vô cùng.

"Đúng thế, nàng là thê tử của ta, vậy nên nàng vĩnh viễn phải ơ lại bên cạnh chàng, phục thị chàng cả đời." Lãnh U U nhãn thần say đắm mê li đáp lại.

"Một đời chưa đủ, ta muốn vĩnh viễn." Long Nhất nhẹ nhàng nói với một nụ cười.

"Vĩnh viễn là bao nhiêu lâu?" Lãnh U U hỏi.

"Bao lâu hả? Vấn đề này có chút phức tạp, chúng ta phải nghiên cứu tốt một chút..."

Phàn lãnh địa bị đóng băng của Hồ tộc vẫn chưa hề bị tan chảy ra, đang phản xạ lại ánh trăng tạo nên hàn quang lạnh lẽo. Thình lình, phía chân trời xuất hiện hai đạo ánh sáng một lam, một hồng phóng tới tốc độ cực nhanh. Thân ảnh chợt lóe lên, hiện ra một lão nhân toàn thân áo choàng ma pháp màu đỏ cùng một trung niên mỹ phụ mặc chiếc áo choàng ma pháp màu xanh nhạt dừng lại bên ngoài vùng băng phủ. Hai người vô cùng kinh ngạc nhìn phần thế giới đang bị đóng băng này, hồi lâu không nói nên lời. Nếu người nào ở đây có đôi chút kiến thức nhất định sẽ nhận ra lão nhân kkia chính là hỏa hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư, còn tung niên mĩ phụ là người tề danh với Phổ Tu Tư, thủy hệ đại ma đạo sư Thủy Linh Lung.

"Thủy Linh Lung, muội thấy thế nào?" Lão nhân quay đầu hỏi trung niên mĩ phụ.

"Cực mạnh. Mặc dù muội cũng có thể phóng xuát thủy hệ cấm chú, nhưng uy lực có lẽ chỉ bằng một nửa. Đây không phải băng khối bình thường, mà là băng giá cực âm. Người thi pháp thực lực đích thực đã đạt đến cấp độ tột cùng của thủy hệ đại ma đạo sư. Không biết trên Thương Lan đại lục từ khi nào lại xuất hiện một vị cường giả như thế?" Thủy Linh Lung cất giọng trong trẻo đáp. Bà trông như đã qua bốn mươi, nhưng thanh âm lại nghe như một thiếu nữ thanh xuân. Có thể hình dung khi còn trẻ bà nhất định là tuyệt thế mĩ nhân trong thiên hạ.

Phổ Tu Tư cẩn trọng quan sát bốn phía, ba ngày trước ông đang tranh luận cùng Thủy Linh Lung về ma pháp, đột nhiên cảm giác được một luồng hắc ám ma pháp vô cùng to lớn cùng ma pháp ba động thuộc thủy hệ ma pháp. Họp biết ngay rằng có người đang thi phóng hắc ám ma pháp cám chú để đối kháng lại với thủy hệ ma pháp. Hai người kinh hoàng thất sắc, lập tức động thân mau chóng đuổi tới vùng trung tâm của những làn sóng pháp thuật.

Phổ Tu Tư cau mày nhìn khoảng cách rất xa giữa hai đống khô cốt, nói giọng không chắc chắn: "Nhìn hình dáng của hắc ám ma pháp cấm chú phải cần tới chục vị pháp sư hắc ám liên thủ phóng xuất, mà thủy hệ cấm chú địch thị chỉ có một người phóng ra. Rõ ràng thủy hệ cấm chú mạnh hơn nhiều. Nhưng mà xem ra những vị pháp sư hắc ám này sở dĩ biến thành khô lâu là kết quả của hắc ám ma pháp - Hủ Thực Thuật. Nhiều khả năng khi đó còn có kẻ thứ ba là người của Hắc Ám giáo hội."

"Phổ Tu Tư, huynh xem..nhiều chỗ cũng có những thi thể tương tự." Thủy Linh Lung chỉ hướng xa xa.

Hai người phi thân qua đó, phát hiện có rất nhiều thi thể của nữ nhân Hồ tộc, đã trở nên cứng ngắc tự bao giờ.

"Họ chết vì người khác bóp gãy xương cổ." Thủy Linh Lung chỉ vào chỗ xanh đen tên cổ họ. Vừa rồi bà dùng tay sờ vào phát hiện xương cổ họ đã nát vụn.

Phổ Tu Tư thở dài một tiếng nói: "Giờ đây Thương Lan đại lục đang có nhiều việc xảy ra. Ngạo Nguyệt đế quốc cùng Nạp Lan đế quốc dù chưa xảy ra chiến tranh toàn diện, nhưng những cuộc chiến cục bộ lẻ tẻ sẽ diễn ra không ngừng. Cuồng Long đế quốc tựa hồ đã tập hợp lại. Hắc ám giáo hội hiện đang hoạt động thường xuyên. Hiện tại lại xuất hiện thêm một vị thủy hệ ma pháp sư tuyệt đỉnh cường giả. Thương Lan đại lục không biết sẽ còn biến đổi như thế nào nữa?".

"Tam đại đế quốc nếu như cùng lao vào chiến tranh, sợ rằng sinh linh đồ thán người chết khắp nơi. Khổ sở lại là bá tánh mà thôi." Thủy Linh Lung khẽ thở dài, vẻ mặt biểu thị một nỗi lo lắng cho nhân loại.

Vô Song, người được Phổ Tu Tư và Thủy Linh Lung cho là thủy hệ ma pháp tuyệt đỉnh cường giả vẫn còn đang chìm trong hôn mê. Lãnh U U đang ngồi tọa thiền bên cạnh.

Long Nhất ngồi ở bên ngoài lều trầm tư suy nghĩ, Sau khi bioj người của Hắc ám giáo hội là hắc ám ma pháp sư cùng hắc ám võ sĩ phục kích ở Hồ tộc, hắn trở nên cẩn trọng hơn nhiều. Nếu không phải lúc ấy Vô Song liều mạng phóng ra cấm chú đối kháng, có lẽ cái kẻ tự đắc là hắn đã sớm hồn quy tây thiên cực lạc rồi. Hiện giwof v đêm ngày chìm trong hôn mê, phía trước cũng không biết xuất hiện thêm điều gì nguy hiểm. Xem ra hắn phải nhanh chóng tăng cường thực lực.

Nhưng giờ đây tu vi ma pháp của hắn đình trệ bất tiến. Nội lực tuy chóng đột phá đệ nhị tầng thôi, nhưng đâu phải một sớm một chiều mà được.

Nhớ tới siêu cấp khô lâu cùng Cuồng Lôi thú trong không gian giới chỉ, Long Nhất không khỏi suy nghĩ. Nếu như có thêm một ít trợ thủ không phải sẽ tốt hơn sao.

"Ai da, so ta lại quên bọn họ nhỉ?" Long Nhất vỗ trán một cái. Làm sao hắn có thể quên đi trong không gian giới chỉ còn có năm siêu cấp cao thủ đã mất đi linh hồn nhỉ? Thêm vào đó là những âm linh thu được trong mật thất của thành chủ Di Thất Chi Thành. Lúc đó, hắn đã tính đến chuyện luyện chế thành năm thất sát khôi lỗi (con rối) để sau này sử dụng, chỉ có điều sau này lại quên mất.

Long Nhất từ không gian giới chỉ gọi ra năm cao thủ bị chế trụ đứng trước mặt. Bọn họ gồm ba ma đạo sư phân biệt làm thủy hệ, thổ hệ cùng hỏa hệ va hai đại kiếm sư. Có thể hình dung trước khi tiến nhập Di Thất Chi Thành, bọn họ đều là những nhân vật danh chấn thiên hạ, giờ đây không tự chủ được chỉ là những con rối trong tay người khác.

Phương pháp luyện chế thất sát khôi lỗi Long Nhất đã thuộc nằm lòng. Hắn thiết lập một tầng kết giới xung quanh, hắc ám ma pháp nguyên tố trong ý thức hải bắt đầu tuôn ra. Long Nhất lâm râm niệm chú ngữ, song mục hắc quang chợt lóe, năm đạo hắc khí phân biệt nhập vào mi tâm của năm người. Hắn đã tạo nên ben trong đầu họ một đạo linh hồn lạc ấn. Những cặp mắt vốn nhắm kín của năm người chợt mở to, xạ xuất một luống hắc mang quỷ dị, thân thể họ ngày càng rung động theo tiếng niệm chú ngữ của Long Nhất.

Nhận thây linh hồn lạc ấn đã được đặt thành công, Long Nhất từ tong không gian giới chỉ xuất ra khoẳng mười mấy am linh thu được tại Di Thất Chi Thành, sử dụng Hóa Linh Thuật trong vong linh ma pháp dung hợp chúng vào trong thân thể của năm thất sát khôi lỗi. Có thêm một ít âm linh chí âm chí hàn, bọn họ sẽ càng thêm cường đại, chấp hành mệnh lệnh càng âm ngoan độc lạt.

Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống. Trong thể nội Long Nhất, tinh thần lực cùng ma lực tiêu hao gần như hết mười phần, xem ra những trợ thủ cũng phải thật lợi hại.

Trời dần dần sáng tỏ, lúc này Long Nhất đang đứng cạnh năm cỗ thất sát khôi lỗi toàn thân bao trùm hắc khí. Một câu chú ngữ khó hiểu từ miệng Long Nhất phát ra, năm cỗ thất sát khôi lỗi từ mặt đất bay lên lơ lửng, chầm chậm chuyển động trên không trung.

Khi Lãnh U U từ trạng thái nhập định hồi tỉnh lại, vừa từ trong lều đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trước mắt. nàng không dám quấy rày Long Nhất, chỉ im lặng đứng bên cạnh bảo vệ cho hắn.

Đột nhiên, Long Nhất song thủ vung lên. Năm đạo huyết tiễn bắn tới mi tâm của năm bộ thất sát khôi lỗi, bị hấp thu như thể chạm vào miếng bọt biển. Trên thân năm bộ thất sát khôi lỗi hắc mang đại phát, tất cả từ không trung tà tà hạ xuống mặt đất.

Long Nhất thở ra một hơi thư thái, định đưa tay lên quệt đám mồ hôi trên trán, bất giác mũi cảm thấy làn hương thơm nhè nhẹ, ngọc thủ ôn nhu mát lạnh đang dịu dàng giúp hắn lau sạch những giọt mồ hôi trên trán.

Long Nhất biết được cười he he...ôm Lãnh U U thật chặt hôn nhẹ lên đôi môi hồng của nàng, hưng phấn nói: "U U, đay là thất sát khôi lỗi ta đã luyện chế được, để nàng thấy qua chút uy lực của chúng nhé."

Long Nhất ý niệm chợt động, đầu tiên là hai vị đại kiếm sư nắm chắc cự kiếm nhảy lên không trung, kiếm mang thâm lam chém rách cả không khí rít lên đánh về phía dốc núi. Uỳnh uỳnh...hai tiếng vang lên, đá vụn bay tán loạn, trên vách đá xuất hiện hai khe nứt dài khoảng vài chục mét, chiều rộng cỡ hai mét.

Lúc này ba vị ma đạo sư cũng hoàn thành việc niệm chú, thủy hệ ma pháp cấp mười Băn Thiên Tuyết Địa, Thổ hệ ma pháp cấp mười Đại Địa Bào Hao, hỏa hệ ma pháp cấp mười Liệt Diễm Phần Thiên cơ hồ đồng thời đánh về phía nhai bích.

"Không ổn, chúng ta chạy mau" Khuôn mặt đắc ý của Long Nhất chợt biến, cả kinh kêu lên. Bởi vì hắn đã đồng thời hạ lện cho cả năm, vậy nên ba gã ma đạo sư cùng hai tên đại kiếm sư đều giống nhau, tất cả cùng công kích đến bên cạnh vách đá. Ba ma pháp cấp mười vì thế gần như cùng công kích, mục tiêu tấn công có phạm vi bao phủ cả bản thân vào tróng đó nữa.

Vô Song từ từ mở cặp mắt ảm đạm, ánh mắt có chút mơ hồ, mệt mỏi.

"Vô Song, tỷ tỉnh rồi à? Tỷ có mệt không? Có muốn ăn gì không?" Lãnh U U giúp Vô Song ngồi dậy, vui vẻ nói.

Vô Song có chút hoảng hốt nhìn Lãnh U U, sau nửa ngày ánh mắt tập trung trên người nàng, lắc đầu suy yếu đạo: "Ta không ăn được, hắn đâu?"

"Long Nhất à, hắn đang tắm ở con sông nhỏ kia." Lãnh U U buồn bã nói, nhớ tới dáng vẻ chật vật của Long Nhất, lại không khỏi nở một nụ cười. Lúc ấy ba ma pháp sư cấp mười trong thất sát khôi lỗi vừa niệm chú, Long Nhất phát hiện nguy hiểm, vội vàng đem Vô Song còn đang hôn mê và Lãnh U U chạy ra khỏi vách đá. Nhưng là ba ma pháp sư cấp mười chứ đâu có đùa, cả vách đá đều bị đánh sụp hơn phân nửa, bụi đất cùng đá vụn như tiên nữ tán hoa bắn về phía bốn phương tám hướng, Long Nhất vận dụng Càn khôn đại na di mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng vì không kịp đề phòng nên cũng bị đá văng cho tối tăm mặt mũi..

"Muội cười cái gì? Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Vô Song nhìn Lãnh U U tự dưng bật cười, liền vội hỏi.

Lãnh U U cười gật đầu, liền kể lai sự tình vừa rồi.

Sau một hồi Long Nhất quay lại, liền nhìn thấy Lãnh U U cùng Vô Song đang cười nói, trong lòng không khỏi vui vẻ, lắc mình một cái liền xuất hiện bên người các nàng.

"Vô Song, nàng tỉnh rồi à, nàng có mệt không? Muốn ăn gì không?" Long Nhất hỏi gấp, biểu tình cực kỳ quan tâm.

Vô Song nhìn Long Nhất một hồi, nở nụ cười dịu dàng, trong cặp mắt ảm đạm lóe lên một tia sáng, lời hắn nói giống hệt lời Lãnh U U vừa rồi, sống ở trên đời, có người quan tâm tới nàng như vậy, cho dù chết cũng không có gì tiếc nuối, làm người được như vậy thì còn mong muốn gì hơn? Trong lòng nàng có một tia khát vọng chờ mong.

Hôm nay tinh thần Vô Song tựa hồ rất tốt, cùng Long Nhất và Lãnh U U hàn huyên gần một giờ rồi thiếp đi.

"U U, phía trước chính là biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc rồi." Long Nhất vừa nhìn Vô Song đang ngủ say, nhẹ giọng nói, ánh mắt trở nên lạnh như băng đứng lên.

"Ân." Lãnh U U gật gật đầu, không rõ Long Nhất vì cái gì mà nói như vậy.

"Ha, phía trước là trọng điểm lợi tức (nơi buôn bán quan trọng) của Ngạo Nguyệt đế quốc rồi." Long Nhất nở nụ cười nhẹ nói.

Bởi vì biên giới phía Tây Bắc của Ngạo Nguyệt đế quốc gồm nhiều đoạn núi non nối tiếp nhau, để đề phòng sự xâm lấn của thú tộc, có một binh đoàn đã đóng ở đây trong nhiều năm, ước chừng khoảng mười vạn người ở hai bên.

Giết người nhằm lúc ban đêm, phóng hỏa chờ khi trời nổi gió lớn, một bóng người lặng lẽ xuất hiện trên tầng không doanh trại, lượn một vòng đoạn dừng lại phía sau một đám trọng binh.

"Hắc hắc, đây chính là kho quân dụng rồi." Long Nhất trong lòng cười gian nói, vung tay lên đem ba gã ma đạo sư cấp mười trong thất sát khôi lỗi từ giới chỉ ra.

Long Nhất hạ mệnh lệnh, ba gã ma đạo sư bắt đầu niệm chú ngữ, mà Long Nhất vận dụng tinh thần lực niệm chú sinh ra ma pháp ba động ngăn không cho các ma pháp sư của quân đoàn phát hiện. Trong mười vạn người của quân đoàn có ít nhất một ngàn ma pháp sư, trong đó không chừng có ma pháp sư cao cấp, hắn chỉ có ý định thiêu hủy quân nhu khố, chứ không ngu xuẩn đến mức đôi đầu với mười vạn quân.

Lúc này, ba gã ma đạo sư niệm chú xong, nền đất xung quanh quân nhu khố đột nhiên vô thanh vô tức nâng cao lên hóa thành tường đá, vây cả quân nhu khố vào trong. Sau đó một trận gió lạnh thấu xương nổi lên, trên mặt tường đá lập tức xuất hiện một tầng băng dày, mà cùng lúc đó hỏa hệ ma đạo sư Liệt Diễm Phần Thiên đã dùng lửa thiêu cháy kho quân dụng, lương thực, quần áo lập tức hóa thành tro tàn.

Có tầng băng dày bao ngoài tường đá, hơn nữa Long Nhất xuất ra tinh thần kết giới, chờ binh đoàn đột phá vào trong thì kho quân dụng cũng cháy sạch rồi, bây giờ khí trời Tây Bắc càng ngày càng rét lạnh, một khi không có lương thực cùng quần áo chống lạnh, sợ rằng mười vạn đại quân này chẳng chống chọi được bao lâu.

Lúc này, binh doanh vô cùng hỗn loạn, không trung cũng phi tới rất nhiều ma pháp sư, Long Nhất cười hắc hắc: "Ngạo Nguyệt đế quốc, lần này là chút lợi tức, lần sau cháy sạch sẽ không phải là quân nhu khố mà là hoàng cung rồi."

Long Nhất vừa thu hồi khôi lỗi, thân ảnh nhanh chóng biến thành lục quang mất hút trong đêm tối.

Mười ngày sau, nhóm ba người Long Nhất đi tới tòa thành nằm ở biên giới phía bắc Ngạo Nguyệt đế quốc, Khai Phong thành là thành thị cấp hai. Hôm nay đúng là đầu mùa đông, nơi này tiếp cận khu vực cực băng, bởi vậy thời tiết vô cùng rét lạnh. Vô Song cả người được bọc trong tấm chăn nhung, nàng bây giờ thân thể vô cùng hư nhược, đã hai ngày không có tỉnh lại, điều này làm cho Long Nhất cùng Lãnh U U có chút phiền muộn.

"A, Phượng hoàng lữ điếm, không nghĩ tới một nơi xa như vậy cũng có sản nghiệp của Phượng Hoàng gia tộc." Lãnh U U nói một cách tự nhiên.

"Phượng hoàng gia tộc?" Long Nhất vừa nhìn tên lữ điếm phía trước mặt chợt ngẩn người, trong đầu không khỏi nhớ tới Ngu Phượng, nhớ tới nàng ép mình phải cưới nàng, hơn nữa ép mình gia nhập Phượng Hoàng gia tộc, hắn nhịn không được lắc lắc đầu cười.

"Long Nhất, chàng cười cái gì?" Lãnh U U kỳ quái hỏi.

"Không có gì, chúng ta sẽ ở lại nơi này, buôn bán mỗi thứ một ít, phía trước khả năng không có thành thị lớn như vậy rồi." Long Nhất cười nói.

Sau khi ba người Long Nhất vào Phượng hoàng lữ điếm không lâu, một đội thương nhân cùng hộ vệ hộ tống đi vào Khai Phong thành.

"Đại tiểu thư, chúng ta đến Khai Phong thành rồi, có phải khi về đến lữ điếm của gia tộc cũng nên nghĩ ngơi một chút?" Một trung niên nam tử mang trang phục người hầu đứng trước một bên cỗ xe ngựa sang trọng cung kính nói.

"Hảo, mọi người đi đường xa cũng mệt mỏi, trước hết nghĩ ngơi và hồi phục một chút, có sự tình gì ngày mai lại nói." Từ cỗ xe ngựa truyền đến thanh âm của một nữ nhân, dường như thanh âm đó là của một thiếu nữ.

Cỗ xe ngựa sang trọng dừng lại bên ngoài Phượng hoàng lữ điếm. Chưởng quỹ của lữ điếm vội vã chạy ra nghênh đón, chẳng lẻ bên trong xe ngựa này là Đại tiểu thư của Phượng hoàng gia tộc Đại tiểu thư Ngu Phượng?

Màn che được vén lên, hai người thị nữ thanh tú từ xe ngựa bước ra, ngay sau đó là một thiếu nữ từ xe ngựa nhảy xuống, chỉ thấy nàng mặc một tấm áo hồ cừu màu đỏ hồng như ngọn lửa, tay cầm hỏa hồng cự kiếm, dáng vẻ thập phần anh khí. Trang phục đặc biệt như vậy, khí chất như vậy, ngoại trừ đại tiểu thư của Phượng Hoàng gia tộc sợ rằng tìm không được người thứ hai.

"Chưởng quỹ, ngươi chuẩn bị nhanh lên một chút, cái gian phòng sang trọng để cho Đại tiểu thư nghĩ ngơi." Một thị nữ nói với chưởng quỹ một cách ngạo nghễ.

Chưởng quỹ vẻ mặt khó coi, ấp úng nói: "Đại tiểu thư, việc này......"

"Có chuyện gì khó xử vậy?" Ngu phượng ôn hòa hỏi.

"Đại tiểu thư, Khai Phong thành bởi vì tương đối rộng lớn, cho nên căn phòng đó vốn một năm cũng khó có người thuê, lại không khéo vừa có người mới tới thuê mất rồi,vậy nên....." chưởng quỹ đích khó xử nói.

"Nếu có khách nhân thuê rồi thì thôi, tùy tiện an bài cho chúng ta hai căn phòng khác." Ngu Phượng cũng không lấy làm phật ý, một người buôn bán tinh minh tuyệt đối không bao giờ coi thường khách nhân.

Chưởng quỹ thở dài một hơi, ân cần dẫn Ngu Phượng chủ tớ mấy người tới phòng.

"Đại tiểu thư, chính là hai gian rồi, đợi lát nữa tiểu nhân sẽ sai người mang đồ ăn lên." Chưởng quỹ đích cung kính nói.

"Không cần, ta muốn nghỉ ngơi một chút, nếu ta không sai khiến đừng tới quấy rầy ta." Ngu Phượng nói xong vào phòng, hai thị nữ của nàng ở phong kế vách.

Lúc này, cửa phòng bên kia đột nhiên mở ra, Long Nhất nghi nghi hoặc hoặc quan sát mọi nơi. Vừa rồi hắn hình như nghe được một thanh âm quen thuộc, có thể chính là thanh âm của Phượng Hoàng gia tộc Đại tiểu thư Ngu phượng.

"Chẳng lẽ ta nghe lầm ư? Chắc vậy, nha đầu kia làm thế nào lại xuất hiện tại nơi này được?" Long Nhất tự nghĩ chắc là chính mình nghe lầm rồi.

"Long Nhất, chàng nhìn thấy cái gì vậy?" Lãnh U U khoác tấm áo mỏng từ phòng tắm đi tới, cả người tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, mái tóc xõa ngang hông, có một vẻ dụ hoặc khó tả.

"Không có gì." Long Nhất cười nói, ánh mắt háo hức nhìn thẳng về phía Lãnh U U,thân thể mềm mại bốc lửa, hơi thở hắn tức thời gấp gáp, dã ngoại bôn ba nhiều ngày, Long Nhất đã không cùng Lãnh U U thân mật.

Lãnh U U nhìn thấy bộ dạng Long Nhất như vậy, trừng mắt nhìn hắn gắt giọng: "Nhìn cái gì mà nhìn, cũng không phải chưa từng thấy qua, đại sắc lang."

Long Nhất cười cười, kéo Lãnh U U vào trong lòng ngực, bàn tay to vuốt ve nàng qua tấm áo mỏng, miệng hôn lên vành tai thanh nhã của nàng, buông lời khinh bạc: "Đúng vậy, ta là đại sắc lang, bây giờ đại sắc lang sẽ ăn tiểu miên dương rồi."

Lãnh U U rên rỉ một tiếng, nằm xuội lơ trong lòng ngực tình lang, bàn tay ma quỷ của hắn làm cho nàng cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể mềm mại không tự chủ được run rẩy, hạ thể của nàng đã sớm ẩm ướt, biểu hiện cảm giác trống rỗng của nàng.

Thân thể tiểu ny tử này đúng là ngày càng mẫn cảm rồi, Long Nhất trong lòng thầm nghĩ, cúi đầu hôn vào cái cổ trắng ngần, thơm ngát của Lãnh U U, dấu son môi trên thân thể trắng như tuyết của nàng giống như đóa hoa mai kiều diễm nở giữa tuyết trắng

Tiếp tục đi xuống, Long Nhất dùng hàm răng nhẹ nhàng tách tấm dục bào (tấm áo mặc sau khi tắm) ra hai bên, một đôi nhũ phong cao vút hiện ra, trắng ngần như tuyết. Lãnh U U hơi thở dồn dập, ngực phập phồng nhấp nhô như sóng biển. Long Nhất đã nhìn thân thể tuyệt mỹ này

vô số lần, nhưng mỗi một lần nhìn thấy, hắn vẫn không khỏi động lòng. Cái miệng rộng của hắn hé ra ngậm một nụ hoa màu hồng của Lãnh U U, dùng lưỡi của mình cảm thụ vẻ kiều diễm của nó, một tay loạn động trên đám lông đen rậm rạp.

Thân thể mềm mại của Lãnh U U chấn động, đùi ngọc áp vào bàn tay to lớn của Long Nhất

gấp gáp nói: "Phu quân, không được."

Miệng Long Nhất lướt trên nụ hoa của Lãnh U U, cắn nhẹ một cái, dùng âm thanh tràn đầy dục vọng nói: "Bảo bối, nàng không không thích ư?"

Lãnh U U sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên đã sớm động tình rồi, nàng lắc đầu e thẹn nói: "Không, không phải, ta còn phải đi ra ngoài mua ít dụng phẩm, trời sắp tối rồi, chúng ta không thể lại trì hoãn nữa."

Long Nhất nghe lời nàng nói, nhất thời tỉnh lại. Quả thật bệnh của Vô Song không thể trì hoãn thêm nữa rồi, hôm nay nếu là không mua ít dụng phẩm cho ngày mai thì sẽ chậm mất nửa ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sjl