Phong lưu quyển [chương 41 - hết]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41

Sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện ra ta đang bị Vô Tâm ôm vào trong lòng.

Ta khẽ hé miệng, không biết hắn thực sự còn ngủ hay đang giả vờ.

"Vô Tâm..." Ta nhẹ nhàng kêu hắn vài tiếng cũng không thấy hồi đáp, "Ta thực sự không muốn làm hoà thượng... Chẳng qua nơi Phật đường này khiến ta thấy thanh tĩnh... không phải nghĩ đến những sự tình phiền não nữa."

"Ta biết." Vô Tâm chậm rãi mở to mắt, "Cho nên ngươi cứ thanh thản để ta hầu hạ đi! Dù sao ngươi cũng không định xuất gia mà?"

"Thuỷ Vô Tâm!" Tên hỗn đản này lại làm bộ ngủ! Ta đứng bật dậy từ trên giường, "Ta đi niệm kinh đây, ngày mai sẽ xuất gia ngay!"

Ta nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi ra ngoài, phía sau còn nghe tiếng cười của Thuỷ Vô Tâm vọng lại.

Bên trong Phật đường có khói bay dật dờ, ta lật xem cuốn kinh thư hôm trước còn chưa xem xong, thể xác và tinh thần rốt cuộc trầm tĩnh. Ngay cả khi có người ôm ta từ phía sau, ta cũng không có cảm giác, đến tận khi lưỡi người đó liếm lên vành tai ta, giống như nhạn quá kinh hồng, ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Hiên Viên Tĩnh.

"Ta đang lựa chọn đúng như lời ngươi, hiện tại đang ở đây để cẩn thận cân nhắc, ngươi còn tới quấy rầy ta làm gì?" Ta nhìn gương mặt khiến người khác không thể rời mắt của hắn, có vài phần chột dạ.

"Nói dối. Ngươi căn bản không muốn rời khỏi đây." ngữ điệu mềm mỏng của hắn ma sát ở gáy ta.

Ta im lặng.

"Cho ngươi biết một tin tức," Môi hắn lại kề sát tai ta, "Doãn Hoà Phong đã bị sư phụ của hắn bắt đi."

"Cái gì?" Ta quay đầu lại.

"Tuy rằng bọn họ là thầy trò, nhưng vì ngươi nên quan hệ sớm đã rạn nứt. Không biết hắn giờ đã bị Diệp Thanh Tuyền ép cho thành thứ gì."

"Ngươi đã thấy?"

"Đúng, ta đã thấy."

"Vậy ngươi vì sao không ngăn cản tên lão yêu quái kia?!" Thanh âm của ta nhất thời nâng cao lên tám độ.

"Sao ta lại phải ngăn cản?" Đầu của hắn chậm rãi tiến tới, chóp mũi chỉ cách ta nửa tấc thì dừng lại, ánh mắt hắn tràn đầy ý tứ trêu tức mà thăm dò khiến ta cảm thấy bị áp bức, "Dù sao ngươi cũng muốn ở trong căn miếu nát này thoát ly phàm trần tục sự bên ngoài, Doãn Hoà Phong sống hay chết, ngươi còn quan tâm sao?"

Ta nhắm mắt, thực lòng nói với hắn: "Ta có quan tâm, các ngươi ta đều quan tâm. Quan tâm đến nỗi khiến ta rất khổ sở, muốn cho các ngươi mỗi người nhiều một chút, nhiều thêm một chút nữa, nhưng dù ta có làm thế nào, ta vẫn chỉ có thể 'được yêu'..."

Ta không dám mở to mắt, sợ khi vừa mở mắt, sẽ có thứ gì đó tuôn ra từ khoé mắt đang đau xót, cái thứ khiến ta không giống một người đàn ông, khiến ta cảm thấy ta thực sự yếu đuối.

Hắn ôm chặt ta, ngực của hắn khiến ta nghẹt thở, chỉ có lúc này, hắn ôn nhu đến có vài phần dung túng.

"Xin lỗi..." Nhẹ nhàng, lạnh lẽo, xuất ra từ miệng của kẻ trước giờ đều "Thà rằng người trong thiên hạ cậy ta, ta không cậy người trong thiên hạ", đầy trân trọng.

Lúc hắn ly khai thật im lặng, im lặng đến nỗi như chưa từng tới, mà trong tay ta lại có một mảnh giấy nhỏ, ta nhận ra chữ viết trên giấy, là của Diệp Thanh Tuyền:

Ngày mai sau khi mặt trời xuống núi, gặp lại dưới tàng cây hoè trong rừng cách chùa 3 dặm, trên đầu cành hoè có cột một sợi chỉ đó.

Ta cười lạnh lẽo, lần trước bắt cóc hài tử, lần này lại bắt Hoà Phong, lão yêu quái này không còn chiêu nào khác sao?

Trở lại phòng, ta đưa tờ giấy cho Vô Tâm, Vô Tâm xem xong khẽ chau mày: "Ngươi nhất định phải đi."

Ta gật gật đầu, hắn nhìn về phía ta nói: "Ta đi cùng ngươi, dù sao trên giấy cũng không nói ngươi phải đi một mình."

Ngày hôm sau, ta ăn cơm chiều xong, liền cùng Vô Tâm chạy tới tàng cây hoè kia.

Ánh chiều tà xuyên thấu qua những khe hở cành lá, dương dương sái sái rơi vào trong rừng, ta nhìn thân ảnh dưới tàng cây hoè dần dần tiến lại, không khỏi thốt lên: "Hiên Viên Tĩnh?"

"Các ngươi tới trễ thật, ta đã chờ từ lâu rồi." Hắn cười, ánh mắt vẫn sắc bén ở sắc trời chiều nhàn nhạt trở nên nhu hoà mà uyển chuyển.

Thuỷ Vô Tâm lộ ra thần sắc đã hiểu rõ: "Ta đã dự đoán ngươi sẽ không yên tâm để cho Thần Nhi tới gặp Diệp Thanh Tuyền."

"Vậy thì ngươi vì sao còn đưa tờ giấy cho ta? Ta vĩnh viễn không biết không phải tốt hơn sao. Sẽ không phải nguy hiểm, ngươi cũng có thể mượn Diệp Thanh Tuyền để diệt trừ Hoà Phong."

Đôi mày Hiên Viên Tĩnh để lộ ra vài phần sầu bi, ngược lại Vô Tâm cười nói: "Nếu hắn thật sự làm vậy, hắn sẽ lập tức mất ngươi."

Thái dương chói lọi dần dần chìm vào bóng đêm, từ nơi sâu thẳm trong rừng rậm có một cỗ kiệu chậm rãi hướng về phía chúng ta.

Hắn đã đến, cơ thể ta không khỏi một trận căng thẳng.

Cỗ kiệu cách chúng ta còn mấy trượng thì dừng lại, màn kiệu nhẹ nhàng bị vén lên, ta nhìn thấy Hoà Phong đang ngồi cạnh Diệp Thanh Tuyền, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy vẻ muốn nói, nhưng bị phong bế huyệt đạo, chỉ có thể ngây ngốc ngồi một chỗ.

Diệp Thanh Tuyền nhìn bên cạnh ta còn có Thuỷ Vô Tâm và Hiên Viên Tĩnh, cười nhạo: "Xem ra tình thế bất lợi với ta a."

Ta nhíu mày nói: "Có gì cứ nói thẳng. Ngươi cứ vòng vo tam quốc như vậy không biết là rất phí phạm sinh mệnh sao?"

"Ha ha ha ha," hắn cười trống rỗng đến rung hai vai, "Sinh mệnh của ta, sớm đã bị Mục Khanh Dung hoang phí sạch sẽ rồi!"

Chương 42

"Ngươi muốn thế nào mới thả Hoà Phong?"

"Mục Khanh Dung đang ở đâu?" Diệp Thanh Tuyền thu hồi nụ cười.

"Trên núi." Ta trả lời, đơn giản rõ ràng, nhưng thân thể hai người bên cạnh rõ ràng run lên, không ai muốn câu trả lời của ta là như thế.

"Núi nào?" Diệp Thanh Tuyền dường như không có phản ứng, nhưng ta thấy các ngón tay hắn đang siết chặt thành một nắm tay.

"Không có tên, gần huyện Triêu Lai." Ta thấy nắm tay hắn hơi nới lỏng, đáp án của ta coi bộ làm hắn vừa lòng.

"Ngươi là đồ đệ của hắn?"

Ta không trả lời, chỉ gật đầu.

"Hắn đã bao giờ nhắc tới ta với ngươi chưa?" Trong mắt hắn bỗng nhiên tràn ngập hy vọng.

Ta vốn định nói có, thuận với ý của hắn, nhưng lỡ như hắn hỏi sư phụ của ta đã nói gì, ta biết trả lời thế nào đây? Ta đoán sư phụ e là đã thiếu nợ phong lưu với người ta, nếu không thì chỉ có thể là giết người hoặc hại người ta khuynh gia bại sản, vậy phải làm sao? Vì thế ta đơn giản thành thực hồi đáp: "Không có."

"...Không có..." Diệp Thanh Tuyền bỗng nhiên kích động, đi về phía trước hai bước, rời khỏi Hoà Phong.

Ta nghĩ thầm, nếu có thể dụ hắn tách khỏi Hoà Phong, tự nhiên sẽ rất tốt, vì thế lui về sau hai bước nói: "Thật là không có mà..."

"Ngươi nói dối! Ngươi nói dối! Ngươi muốn chọc giận ta phải không?" Khuôn mặt diễm lệ của hắn trở nên méo mó.

"Ta không nói dối!" Đúng như ý ta, ta lại lui về phía sau hai bước.

Hiên Viên Tĩnh cùng Thuỷ Vô Tâm đã hiểu rõ tâm tư của ta, một người tiến về phía Hoà Phong, một người lùi lại theo ta.

"Hắn có phải đang ở bên Lãnh Dục Phong không? Có phải không? Có phải không!" Hắn bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt bắt đầu nổi màu đỏ. Ta thậm chí có cảm giác hắn lập tức sẽ tiến đến bóp cổ ta.

Ta dùng dư quang nhìn Hiên Viên Tĩnh bên cạnh ta đang lộ vẻ kinh ngạc, liền nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Lãnh Dục Phong... là sư phụ của ta..." Hiên Viên Tĩnh nhíu nhíu mày.

Hà, chẳng trách lão yêu quái luôn tìm đến Hiên Viên Tĩnh gây phiền phức, ra là không phải hắn rảnh rỗi không có gì làm, mà là "Phụ làm tử chịu" a!

Ta lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói bừa: "Đúng! Bọn họ mỗi ngày đều ở bên nhau, mỗi sáng, sư phụ đều cho Lãnh Dục Phong rửa mặt, xếp đũa, cho hắn ăn cơm, cùng hắn đi thưởng thức phong cảnh, khán sơn khán thuỷ, chơi cờ uống rượu, buổi tối vẫn không rời nhau ra, nằm chung trên một chiếc giường, ôm lấy nhau, còn nói chuyện hàn huyên, sau đó mới thổi đèn..."

Diệp Thanh Tuyền bỗng nhiên nổi cơn điên cuồng vọt lại, Hiên Viên Tĩnh kinh hãi một chưởng phóng tới giữa lưng hắn, hắn bị nội thương, một ngụm máu tươi phun ra trước mặt ta, nhưng dường như không bị chưởng kia ảnh hưởng chút nào, hai tay nắm lấy vạt áo ta, đem thân thể của ta lay động.

"Không đúng! Không đúng! Ta đã tìm hắn mười mấy năm nay! Hắn rõ ràng đã nói sẽ không chọn ai... Không chọn ai..." Lực đạo của Diệp Thanh Tuyền dần nới lỏng, ánh mắt hỗn loạn.

Ta nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của hắn, bỗng nhiên rất muốn nói với hắn, ta đã gạt hắn, nhưng cũng không hoàn toàn là lời nói dối.

Nhớ rõ năm đó, sư phụ đem theo ta đến Lư Sơn du ngoạn, gặp biểu tình bi thương trên gương mặt tuấn tú của Lãnh Dục Phong.

"Ta ghét nhất chân của người, bởi vì có chân, lúc nào muốn đi là có thể đi."

Sư phụ cười cười, vươn tay điểm trên lông mày hắn, nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc..."

Ta nghĩ đến thế gian tình ái ở nhất khắc đó, đều chỉ là cát bụi, có thể trong nháy mắt chảy xuống theo ngón tay hắn.

Nhưng ta đã sai lầm, mấy tháng sau, sư phụ nhận được một phong thơ, cùng một bông hoa sứ màu xanh.

Sư phụ ở dưới ánh đèn tối tăm, cười hiu quạnh nói với ta: "Ta rốt cuộc đã mất hắn."

Rốt cuộc là ai ngốc? Rõ ràng trong mắt cũng sắp tràn lệ, tại sao còn phải cười?

Sư phụ mỗi ngày sáng sớm đều lau chùi cẩn thận thanh hoa từ kia, ăn cơm cũng phải dọn bát đũa cho người kia, xới cơm đầy chén, đến tận khi cơm nguội đi, thành một mảng khô cứng, sư phụ mới cười cười, bảo ta thu dọn bát đũa, sau đó đem thanh hoa từ kia du sơn ngoạn thuỷ...

Tiếng thét chói tai của Diệp Thanh Tuyền khiến tâm trí ta trở về với hiện tại.

"Không thể nào! Không thể nào! Ta rõ ràng đã độc chết hắn! Ta rõ ràng đã độc chết hắn!"

Ta nhìn ánh mắt trống rỗng của hắn lại tràn ngập tuyệt vọng, giống như một vực sâu không thấy đáy.

"Là ngươi giết hắn?" Hiên Viên Tĩnh trong nháy mắt đỡ cho ta, đứng trước mặt Diệp Thanh Tuyền, "Ngươi giết hắn! Ngươi giết hắn! Hắn rõ ràng đã đồng ý sẽ nuôi ta lớn lên! Dạy ta võ công thiên hạ vô song! Ngươi khiến ta mỗi năm đều có một tháng tẩu hoả nhập ma khổ sở! Ngươi khiến ta mới mười hai tuổi đã phải học cách toan tính mưu mô! Ngươi khiến ta mỗi ngày đều cô độc!"

Ta rốt cuộc hiểu được vì sao hôm ấy ở Si Mị cung bị Long Tiềm Chu đánh rớt xuống Đoạn Trường Nhai, sau đó ở trong sơn động thấy Hiên Viên Tĩnh bị xích sắt khoá lại.

Hiên Viên Tĩnh trút hết bi phẫn: "Ta muốn giết ngươi! Báo thù cho hắn!" Sau đó rút mạnh thanh kiếm bên hông, đâm ra với tốc độ mắt ta không thể nhìn kịp.

Mọi người đều đứng đờ ra tại chỗ.

Ta không thể động đậy, Vô Tâm vừa mới giải khai huyệt đạo cho Hoà Phong quay đầu lại, Hoà Phong hé miệng nhưng không phát ra thanh âm nào...

Ta nhắm chặt mắt, sau đó nghe thấy một tiếng động vang dội.

Kiếm Hiên Viên Tĩnh bị bắn ra xa vài trượng, tay phải cầm kiếm của hắn dừng lại giữa không trung, run rẩy, máu tràn ra từ các kẽ ngón tay.

Ta chậm rãi xoay người, thấy thân ảnh từ xa xa, vạt áo phiêu dật, đạm bạc tao nhã.

"Dù hắn có nợ ngươi cái gì, ta sẽ trả hết." Thần sắc hắn vẫn như cũ, ta rốt cuộc hiểu được vì sao hắn đã từng dõng dạc tự khen ngợi mình là "tiên phong đạo cốt".

"Sư phụ?"

Chương 43

"Đã lâu không gặp, Tinh Thần." Ánh mắt sư phụ đầy thâm ý đảo qua Hoà Phong, Vô Tâm cùng Hiên Viên Tĩnh, "Không ngờ ngươi còn có bản lĩnh cao cường hơn cả ta a..."

"Sư phụ! Rốt cuộc sao lại thế này? Bây giờ không phải là lúc nói đùa!" Ta không nhẫn nại được nữa.

Sư phụ không trả lời ta, đôi mắt nhìn Diệp Thanh Tuyền đang ngây dại lộ ra tiếu ý khoan dung: "Ngươi không phải muốn gặp ta sao? Không muốn đến bên ta sao?"

Như thế, Diệp Thanh Tuyền giống như con rối gỗ được giật dây, đi từng bước một về phía sư phụ, trong mắt hắn là một sự thành kính ta chưa từng thấy qua, "Khanh Dung..."

Sư phụ ôm hắn vào lòng, vuốt ve trán hắn như đang dỗ một đứa hài tử: "Tất cả đã kết thúc, ta đến rồi đây."

Mười sáu năm trước, đệ tử Chú Kiếm phong Mục Khanh Dung dùng Tuyệt Trần tam thập lục thức văn danh giang hồ, hai mươi hai tuổi đã là vô địch trong các danh môn chính phái, có thể cảm nhận được cảm giác cô đơn của người "Cao xử bất thắng hàn" (Ở chỗ cao không thắng được cái giá rét), tận đến khi tại Võ lâm đại hội gặp gỡ tên giáo chủ ma giáo cao ngạo Lãnh Dục Phong, hai người hiểu rõ lòng nhau, mà giáo chủ Thanh Minh giáo Diệp Thanh Tuyền ở võ lâm đại hội thấy tư thế oai hùng của Mục Khanh Dung cũng không khỏi ái mộ, vì thế có một màn diễn tình cảm cắt không đứt mà còn rối loạn. Mục Khanh Dung không biết lựa chọn thế nào, rốt cuộc quyết định một mình thoái ẩn giang hồ, khiến Lãnh Dục Phong cùng Diệp Thanh Tuyền dốc hết tâm lực cả đời tìm kiếm Mục Khanh Dung đã ra đi không lời từ biệt. Tám năm sau, Lãnh Dục Phong ở Lư Sơn rốt cuộc tìm được Mục Khanh Dung, Diệp Thanh Tuyền biết tin này đâm ra ghen tỵ, độc chết Lãnh Dục Phong...

Chúng ta im lặng nghe sư phụ kể chuyện năm đó.

"Hiên Viên Tĩnh, nếu như ngươi nhất định muốn trả thù cho sư phụ của ngươi, ta sẽ không ngăn cản. Nợ máu phải trả bằng máu, đó là lẽ hiển nhiên. Nhưng ta còn muốn nói với ngươi một câu, dù có không muốn tận, duyên phận ắt sẽ sớm tận.

Hiên Viên Tĩnh nhìn vẻ mặt đạm nhiên của sư phụ hỏi: "Lãnh Dục Phong đối với ngươi là người như thế nào? Ngươi thực sự có giữ hắn trong tim không?"

"Sư phụ của ngươi a..." Sư phụ hơi ngẩng đầu lên, chúng ta nhìn không thấy ánh mắt hắn, "Hắn là người khiến ta không thể nhớ tới."

"Vì sao?"

"Bởi vì nhớ tới sẽ thấy đau. Cho dù cố quên hắn, sau đó cũng phát hiện, chỉ là giả vờ quên hắn. Có điều, khi ta rốt cuộc đã quyết định từ nay về sau sẽ chăm sóc tốt cho hắn, thì lại chỉ có thể hoài niệm hắn..."

Hiên Viên Tĩnh nhìn sư phụ, trên môi nở ra nụ cười tựa hồ sầu não lại tựa hồ bình tĩnh: "Nếu ngươi thật sự nghĩ vậy, Lãnh Dục Phong có thể chết cũng không hối tiếc."

Ta tiến đến, ngón tay nhẹ nhàng đan vào bàn tay hắn, hắn trầm mặc nắm chặt những đầu ngón tay ta.

Đêm đến, chúng ta vẫn ở ngôi chùa kia, sư phụ ngồi dưới ngọn đèn mờ tỏ chải tóc cho Diệp Thanh Tuyền. Hắn bởi vì khí huyết công tâm, chân khí nghịch lưu mà phát điên, tâm trí hiện tại như một đứa trẻ năm, sáu tuổi, ngoại trừ sư phụ không nhận ra ai cả.

"Sư phụ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Ta miệng ngậm củ cải, mơ hồ hỏi.

"Hỏi đi." Sư phụ không ngẩng đầu nhìn ta, vẫn tiếp tục chải tóc cho Diệp Thanh Tuyền.

"Ngươi không hận hắn sao? Hắn đã độc chết Lãnh Dục Phong."

"Hận? Ta chỉ có thể tự hận mình." Diệp Thanh Tuyền nhu thuận dựa người vào lòng sư phụ, "Ta đã mất đi Dục Phong, chẳng lẽ còn để mất đi Thanh Tuyền? Hay ngươi muốn ta giết Thanh Tuyền để hai người họ tiếp tục tranh đấu dưới địa phủ? Mọi chuyện đều là lỗi của ta a."

"Sư phụ sai ở chỗ nào?"

"...Ba nghìn con sông nhỏ, sao biết ba nghìn con sông nhỏ muốn vào một gáo nước*?" Sư phụ nhẹ nhàng cười, mơ hồ bi ai, ta biết những lời này là nói với ta.

Đêm hôm đó, Hoà Phong, Vô Tâm cùng Hiên Viên Tĩnh vẫn đứng trơ ra ở ngoài cửa, khi ta đẩy cửa ra, chỉ nói ngày mai sẽ đón Tịch Chiếu cùng sư phụ trở về.

Bọn họ do dự, muốn hỏi ta, ta quay đầu lại đắc ý cười: "Ba người các người ta đều muốn. Ai không cần được ta 'muốn' cứ việc đi tìm người khác, ta tuyệt đối không ngăn cản!"

Nhất khắc đó, là thời khắc nhẹ nhõm nhất của ta.

Ngày hôm sau, ta cùng sư phụ ngồi trên xe ngựa, ba người họ cưỡi ngựa theo sau, ta vén cửa sổ nhìn về phía sau, xác định cả ba người họ đều đến, rốt cuộc thở ra nhẹ nhõm.

Chợt nhớ tới lời chủ trì nói với ta trước khi bỏ đi: "Thí chủ, ngươi cũng biết phật gia ta có ba loại cảnh giới: nặng nhất là nhìn sơn là sơn, nhìn thuỷ là thuỷ; nặng thứ nhì là xem sơn không phải sơn, xem thuỷ không phải thuỷ; còn nặng ít nhất -- nhìn sơn vẫn là sơn, nhìn thuỷ vẫn là thuỷ a. Thế gian tình ái, cũng như thế..."*

(Chịu =3= ko hiểu mấy lời triết lí này)

Ta ngồi trong xe, tựa hồ đã hiểu được, lại tựa hồ vẫn hồ đồ.

Sư phụ nở nụ cười, ta bỗng nhiên thấy lạnh run, nhớ lại lúc hắn bảo ta xuống núi hoạ "Phong lưu quyển" cũng có biểu tình này.

"Sư phụ, ngài là sao vậy? Trúng gió à?" Ta sợ hãi hỏi.

"Ha ha... Ta là đang lo lắng cho ngươi đó!"

"Lo lắng gì?" Ta nuốt nước bọt.

"Ba người họ đối với ngươi đều tình thâm, là chuyện tốt... Có điều, bọn họ mỗi người đều là hổ lang chi niên, Tinh Thần -- một mình ngươi ứng phó thế nào đây?"

Ta trừng mắt nhìn sư phụ thật lâu.

Nửa năm sau, giang hồ lại nổi cơn phong ba, Võ lâm minh chủ Thuỷ Vô Tâm cùng cung chủ Si Mị cung Hiên Viên Tĩnh, giáo chủ Thanh Minh giáo Doãn Hoà Phong cùng ký hiệp ước, cùng nhau đuổi bắt một tiểu nhân vật trong võ lâm không ai biết đến.

Tên tiểu nhân vật này đích thị là tên xui xẻo ta đây, một người làm sao chịu được sức ép từ cả ba người họ a! Cho nên gia gia ta đã bỏ chạy, đáng tiếc có lên trời xuống đất, ba tên Vương bát đản này vẫn không chịu buông tha ta, dù có ẩn thân trong chợ, trong kỹ viện hay nơi núi rừng, đều không thoát khỏi sự truy lùng của võ lâm nhân sĩ.

Ông trời à, ta bộ dạng không có gì đẹp đẽ, tính cách cũng không khả ái, dụng tình cũng không một lòng chung thuỷ, xin ngươi khiến cho ba người họ quên ta đi!

Vì mức độ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát triển tư duy thế hệ trẻ tương lai nên…Ai nho nhỏ tuổi, trái tim mỏng manh yếu đuối, tuân thủ lý lẽ thường thì không nên đọc.

Có vài lời khuyên sau đây :

- 1 : Đừng vào khi thấy chữ chú giải (nó không liên quan gì đến truyện đâu, khỏi đọc cũng được)

- 2 : Đã bắt đầu đọc thì “Đừng cố gắng đọc nếu không thích nghi được, khúc nào nên dừng thì dừng”

- 3 : Đã theo tới cùng thì sau này không được đổ lỗi cho người viết đại lọai như “nhảm quá, ai cần mấy thứ này, …” hoặc “Bắt đền, đã nhử thì nhử đến cùng, nhả mấy thứ liên quan đây”….

Tóm lại, người viết không chịu trách hiệm gì hết. Đang trong thời gian giải stress, muốn bựa nên viết cái này cho thanh thản đầu óc.

---------------------------------------------------------

Fiction TQ vô cùng rộng lớn, vì thế chia ra rất nhiều thể lọai, mà trong từng thể lọai đó, dựa theo người đọc sẽ phân ra thành nhiều nhánh nhỏ nữa. Nhưng báo trước, tất cả những tác giả, người viết, fictioner bên ấy đều mắc một căn bệnh không thuốc chữa là ĐIÊN – HẾT – CỠ

Tuy vậy, đó có thể coi là một thiên đường lý tưởng cho các fictioner vì không gò bó trí tưởng tượng, tự do phát huy hết khả năng đầu óc. Chẳng những thế còn thông qua đó kiếm thêm thu nhập, có thể phát hành sách và bán ra thị trừơng bên ngòai (Đừng hòai nghi, các thứ được in và bán ra thị trường đa phần đều thuộc rating M và MA không đấy)

(Đây là điều mà VN chúng ta chưa làm được. Và chính vì điều này mà các fictioner cũng như các độc giả của chúng ta chịu nhiều thiệt thòi.

• Về tác giả : Do không có động lực nên rất dễ mau chán -> các tác phẩm thường xuyên bỏ dở nửa chừng, không có ngày xuất hiện Ending.

• Về độc giả :Phải chấp nhận những câu chuyện yêu thích bị bỏ lửng, không bao giờ có kết thúc)

Vì lẽ đó nên hầu như tất cả các truyện của TQ đều End hoặc chắc chắn sẽ End. Rất hiếm có truyện bị dang dở. Các fictioner coi việc viết lách là công cụ kiếm tiền, nên sẽ đầu tư trí não một cách nghiêm túc, chịu trách nhiệm khi bắt đầu cầm bút.

Có 3 thể lọai chính là

- Truyện lấy bối cảnh hiện đại

- Truyện cổ trang (đây là thế mạnh của TQ có 4000 năm lịch sử)

- Truyện huyễn giới ( lấy bối cảnh ngòai vũ trụ hoặc tương lai hay thế giới khác, có những thứ vượt lẽ thường, khoa học viễn tưởng,…..)

Tuy phân biệt ra làm 3 như thế nhưng thế giới fiction là không giới hạn nên 3 thứ đó nhiều lúc trộn lẫn nhau lắm, Nhiều tác giả kết hợp cả 3 loại lại với nhau. Và vì thế lại ra thêm nhiều các thể lọai riêng biệt khác , và người ta chỉ xét theo các thể lọai riêng biệt này cho dễ (giống như bên manga á , chia làm 3 lọai Shounen, shoujo, BL. Trong BL lại chia ra shounen ai, yaoi, shota,…..)

Các thể loại riêng biệt như sau (chủ yếu lão Hồ nói đến bên “Cổ trang”, bên hiện đại cũng giống bên ta thôi):

- Xuyên việt giá không (Xuyên không gian, thời gian) . Đa phần là tới 1 thế giới khác nhưng có quá trình phát triển tương tự như thế giới chúng ta) Sẽ nói rõ hơn ở khúc dưới, phần chú giải từng thể lọai.

- Giang hồ võ lâm

- Tu đạo, tu tiên, yêu ma, quỷ quái (cái này đa phần nằm bên phần cổ trang và huyễn giới)

- Phụ tử : Incest (đương nhiên). Sẽ có nhiều người lấy làm lạ là sao cái thể lọai này lại nằm hẳn ra riêng trong khi các mối quan hệ incest khác lại không được đề cập tới (xem khúc sau nhé)

- Cung đình ( có thể chia làm 3 cấp là tề gia, trị quốc, bình thiên hạ)

- Sinh tử : Ờ, cái này là cái điên của bên ấy nè. Nam nhân có thể sinh con

- Fanfiction (dựa theo các nguyên tác truyện có sẵn hoặc các manga bên Nhật, nhân vật đời thực)

Các thuật ngữ thể lọai thừong thấy khác, nhằm khiến người đọc dễ nắm được nội dung truyện :

- NP : Harem đấy , ám chỉ mối quan hệ nhiều người. Số lượng vượt trên 3P .Có 2 trường hợp là “nhất thụ đa công” và “nhất công đa thụ”.

- Nhất thụ đa công : 1 uke nhiều seme (Gu của 2 lão, à không tính cả Hồ lão phu nhân nữa....)

- Nhất công đa thụ : 1 seme nhiều uke (cái này cả 3 lão đều không thích)

- Đại thúc thụ : Các nhân vật chính là các vị từ tuổi 30 trở lên (ai là fan của Naono Bohra thì biết, đây cũng là sở thích của vợ chồng lão Hồ hắc hắc hắc)

- Luyến đồng : Shota đấy (sở thích của lão già này lun XD)

- Ngược luyến tàn tâm : Những mối tình quằn quại theo đúng kiểu Hàn, lãng mạn, bi kịch đủ cả….(Gu của lão Miêu, ai khoái bi thì cứ chộp lão này mà kêu lão dịch mấy cái trường đọan bi kịch cho XD)

- Nữ vương thụ : Ám chỉ nhân vật chính là thụ nhưng được các seme o bế, có quyền nắm sinh sát trong tay( ờ, 3 lão cùng thích > yêu uke mà lị)

- Huynh đệ : Ừ thì ….incest Anh em

- Thúc chất : như trên, nhưng là chú – cháu

- Nhược thụ cường công : Bé thụ hiền lành gặp thằng công lang sói

- Nhược công cường thụ : Đổi ngược lại, thằng công ngu ngơ gặp phải thằng thụ gian tà

- Cường công cường thụ : vỏ quýt dày có móng tay nhọn, 2 thằng đều trâu bò như nhau, bướng, ngoan cố, chả ai nhường ai.

- Thụ = uke , công = seme.

Trên đó là các khái niệm giản đơn, bình thường (chính xác là chả có chỗ nào để lão Hồ bộc lộ cái bựa cả >_< )các bạn đọc đến đây là được rồi, đủ hiểu. Còn phần dưới không cần đọc đâu, nó dựa chủ yếu vào đánh giá và những gì rút ra từ kinh nghiệm đọc fic TQ của lão Hồ (viết rất lôi thôi, không có sắp xếp, thích viết gì là viết à).

----------------------------------

MỞ RỘNG

Thật ra bên fiction TQ không có khái niệm phân biệt rõ ràng cấp độ M , MA, T như chúng ta. Tất cả đều như nhau cả, ko có đề cấp độ. Nên nhiều lúc lão đây muốn dịch fic và định dạng fic cũng rất khó, không biết phải đánh rating theo như WS là T hay M, cũng như M hay MA. Nhưng nhập gia tùy tục, fic bên ấy mà đển bên ta thì bắt buộc phải đánh rating thôi (lão mượn tạm mấy cái rating bên WS, để thế cho mọi người dễ hiểu dễ nhận biết), căn cứ vào văn phong miêu tả kỹ hay không kỹ, mức độ H nhiều hay ít, những cảnh HOT, những vấn đề nhạy cảm (chỉ đối với chúng ta, bên ấy ko có khái niệm “vấn đề nhạy cảm” đâu. Bình đẳng “3 chấm” hết) mà xét là đánh T hay M hoặc MA

Các fiction của TQ, đa phần đều là rating MA và M, T khá hiếm hoi.

Nếu cho xét % thì lão mạo muội xét thẳng là T chỉ chiếm cùng lắm 15% thui, còn lại là MA và M.

Có những fic tòan H là H, từ đầu tới cuối không có chỗ nào là không xxoo hết. Phát huy tối đa cái gọi là “sắc giới” (lão tạm gọi là thế, thấy bên cổ trang mà các bạn khác đang theo bên khu Nam nữ bình thường thì gọi là “sắc hiệp”)

Hờ, đừng đưa lý lẽ thường mà đem vô đây nói, các vụ “sinh lý” không giải thích được đâu. Thường hồi đó lão coi kiếm hiệp thường, mấy màn trác táng nó nói thẳng là làm mỗi đêm một lần là cũng đủ chết queo trong mấy năm thui. Chứ đừng nói làm mọi lúc mọi nơi, từ sáng tới tối, bất kể thời gian, làm tới nỗi sập giường, đi không nỗi. Kiểu đó “suy kiệt” mà chết trong 1 tháng là cùng. Thế nhưng các bạn trong fic vẫn sống nhăn nhở, khỏi lo, đó là ý của các tác giả và là sự “đen hết cỡ” của các vị đó. Hờ, các vị ấy rất có hứng thú mấy cảnh đó, tả rất kỹ , HOT scene rất nhiều…làm lão Hồ cứ vừa đọc vừa lau nước miếng với cười như điên (chớ hiểu nhầm, lão thích truyện có nội dung hay hơn là thích truyện chỉ có H and H, nhưng coi mấy cái đó giải trí vui lắm. Cười nhiều quá, chảy nước miếng là đương nhiên XD)

Đa phần các tác giả là nữ nên mảng truyện về giang hồ tranh đấu, các vị ấy ít hứng thú để viết (chia ra, Nam viết võ lâm giang hồ thì rất hay và nhiều, nữ viết BL thì chú trọng hòang cung tranh đấu). Thế nên xét ra, truyện thuần võ lâm giang hồ khá ít, nếu có cũng thiên về tình cảm chứ không đi nặng về tính thi thố võ học, công phu .

“Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ” là chủ đề muôn thưở và xuyên suốt định hướng cho các vị tác giả phát triển ý tưởng (lưu ý là các vị nữ tác gia đi thể lọai “pro” này hơn hẳn các đấng mày râu. Trí não của họ đặc biệt phát huy trong mấy vụ tranh đấu này, đặc biệt là về phần hòang cung, hậu cung, lý sự cùn).

Chắc do thiên chức và bản năng “phụ nữ” đã lèo lái họ, khiến họ thành công trong các mảng tranh đấu quyền lực đen tối này. Người ta hay nói “độc nhất là lòng dạ đàn bà” mà , gì chứ “tiểu nhân” thì phụ nữ là số 1, mưu đồ, thủ đọan đấng nam nhi sao bì nổi, cả tật cãi ngang với tham nói nhiều nữa. Tóm lại fiction TQ, thiên về hoàng cung là chủ yếu, và fic về cung đình chiến cũng là đầu tư trí não nhiều (nhưng coi vô cùng mệt óc….không dính vô vẫn tốt hơn, từ đầu tới cuối toàn nói là nói, nhiều chuyện khiếp)

- Nói về tình cảm gia đình, mấy vụ lằng nhằng, cũng lắm mưu đồ trong các thế gia vọng tộc, nhiều khi tranh đấu chốn hậu cung, huyết thống rối lọan là “Tề gia” (bao gồm cả incest trong đó)

- “Trị quốc, bình thiên hạ” là về cung đình chiến lọan, minh thương ám đấu chốn quan trường, phát tirển, khai mở tư tưởng lạc hậu, thay đổi kinh tế, ngọai thương,….(Mấy fic thuộc lọai này rất nhiều, đa phần là “xuyên việt”)

Chính xác là các vị tác giả làm biếng rặn óc suy nghĩ mấy chiêu thức võ công, khẩu quyết nội lực, đánh tới đánh lui, hận thù, tư tình nhi nữ thường tình nên các vị đó dùng trí não tập trung vô chí lớn đi “gồm thâu thiên hạ” hết. Đánh nhanh rút cũng nhanh, chỉ có màn nói nhiều là kéo dài XD

Mà nói tới “Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ” thì không thể thiếu yếu tố “xuyên việt” và “phụ tử”, cũng như “huynh đệ”….và các mối quan hệ chốn hậu cung. Các tác giả đều có tài trộn lẫn và xen kẽ tất cả các thể lọai làm một cho vô fic để phát huy sức sáng tạo và sự điên hết cỡ của mình (bao gồm hết các thể lọai đã được nói ở trên, tất cả đều có thể sử dụng và pha trộn hết. 1 fic có thể vừa phụ tử, huynh đệ, NP, vừa hậu cung tranh đấu, vừa dính tới giang hồ võ lâm…)

Nói rộng về “Xuyên việt giá không” một chút.

Hầu hết là các nhân vật sẽ từ hiện đại xuyên đến thời cổ hoặc thế giới khác, tư tưởng khác với những người cổ xưa đó (cũng có khi ngược lại, hiện đại xuyên tới tương lai). Xuyên qua theo 3 dạng khác nhau

Tá thi hoàn hồn (Đổi hồn nhập xác)

Đối hồn nhập xác qua thế giới cổ đại và bắt đầu tân sinh mệnh ở thế giới đó. Đặc biệt, các nhân vật chính được xuyên qua có tư tưởng hết sức là rộng mở, dễ chấp nhận hiện tại và xem chính bản thân mình là chủ nhân của cái xác mình đang chiếm dụng, sẵn sàng chịu trách nhiệm về các mối quan hệ cũng như những liên quan lằng nhằng của xác cũ. Và nhiều lúc tuổi của hồn không khớp với tuổi của xác, có rất nhiều linh hồn ở kiếp trước tuổi trên 20, nhưng khi nhập xác thời cổ đại chỉ bằng một đứa bé nhỏ xíu (Tất nhiên là họ đủ khôn ngoan để dấu nhẹm việc mình xuyên qua).

Hoặc, có dạng tuổi của hồn và xác không chênh lệch nhiều lắm, khi xảy ra vụ đó, thì các tác giả chỉ cần “hô biến” ra tình tiết nhân vật chính gặp nguy hiểm (ở cả về 2 phía hồn và xác), khi đó bên hiện đại có người chết mới có hồn để xuyên qua nhập vô 1 nhân vật khác cũng gặp hiểm nguy, chết mất đất để lại cái xác trống không. Lúc đó, nhân vật chính chỉ cần viện lý do “mất trí nhớ” là giải quyết xong việc.

Vụ thích nghi khi đổi hồn, hoán xác là chuyện rất bình thường trong các fic, chúng ta mới coi nên còn nghĩ nhìu thứ và chưa quen với cách suy ghĩ đó. Chứ bên TQ, đó là chuyện đương nhiên, thậm chí người bị đổi không ngạc nhiên gỉ, và tuân theo quan điểm là vầy "Ông trời đã cho mình tới 1 thế giới khác, coi như sinh ra một lần nữa thì phải thích nghi, và coi như đó là 1 ân huệ để sống cho thật hạnh phúc"

• Có trường hợp “Nữ biến Nam”. Linh hồn nữ xuyên qua thời không , biến thành nam.

Trọng sinh

Vụ xuyên không gian, ko nhất định phải là qua mới đây, mà còn một dạng nữa là trọng sinh (đầu thai) khi còn trong bụng mẹ (nghĩa là vẫn nhớ quá khứ kiếp trước). Kiếp trước là nguời hiện đại, kiếp sau trọng sinh vào thế giới cổ đại, mang theo kiến thức và quá khứ.

Đem cả người từ xác lẫn hồn xuyên qua

Đa phần các tác giả đều áp dụng cho linh hồn xuyên qua, chứ ít ai đem cả xác lẫn hồn nguyên vẹn đi cả. Đó là dạng thứ 3.

Đối với bên ấy dạng thứ 3 ít xài nhưng bên ta thì vẫn còn khá mới mẻ và thường chỉ nghĩ đến việc cho các nhân vật từ hiện đại “xuyên việt” đến quá khứ mà thôi, tương tự như Tầm Tần Ký (Ai đọc rồi thì biết, đó là tác phẩm của Hùynh Dị rất nổi tiếng, Hạng Thiếu Long từ hiện đại được về quá khứ và giúp Tần Thủy Hoàng gồm thâu lục quốc. Có làm phim đó, tựa là “Cỗ máy thời gian”).

Các tác giả nhiều người rất lười suy nghĩ (nhưng tay để viết thì lại rất siêng, thậm chí có truyện dài hàng trăm chương là thường tình), nên cho nhân vật quăng đại vô 1 thế giới khác để dễ bề tính tóan đường đi nước bước mà có thể bất lôgic rất nhiều chỗ (không cần phải để ý tới lịch sử cũng như thường thức cuộc sống).

Thế nên “xuyên việt” là thể lọai có đất diễn khá là rộng và hầu như chiếm đa số trong các fic cổ trang.

Bên các fic TQ, không chỉ giới hạn ở việc về quá khứ mà còn đi đến các thế giới khác, có quá trình phát triển y hệt như thời phong kiến của TQ (cái này là bất logic nè).

Trong các thế giới do các tác giả tưởng tượng đó, ngôn ngữ vẫn là tiếng Trung (điều bất lôgic thứ nhất -> nhưng đấy lại là bắt buộc và thường thức trong fic), cũng có các triều đại phong kiến (nhưng tất nhiên là không theo lịch sử thật sự), cũng có giang hồ võ lâm, danh xưng,…..tất cả đều y như trở về quá khứ vậy, không có sự khác biệt lớn ngọai trừ mấy điều bât logic ra.

Điều bất logic thứ hai chính là các nhân vật xuyên qua ấy hình như đều không có chút tầm thường, tuy họ có thể không phải là thiên tài nhưng khả năng thích ứng và nắm bắt tình huống thì very good (có thế mới tồn tại ở một xã hội khác biệt được chứ)

Tóm lại dù nhân vật xuyên qua thế giới khác có tầm thường đi nữa thì qua tay tác giả xây dựng, xào nấu cũng sẽ trở thành bất bình thường ngay.

Nói thiệt nha, cỡ những người thường như chúng ta đây mà xuyên qua coi, sống ở mấy thời đại phong kiến, lạc hậu đó không chết thì cũng bị thương. Cũng từ tương lai tới nè, mà có dụng đc chỗ nào đâu, sợ là chưa dùng được cái gì đã chết mất xác nơi khỉ ho cò gáy, lạc hậu đó òi. Có đầu thai vô hoàng gia đi nữa thì chưa kịp hưởng vinh hoa phú quý đã bị cuốn vô mấy vụ tranh đọat ngôi vị, bị cho 1 liều thuốc độc là xuống đánh cờ với diêm vương gia ngay.

Tóm lại, khi coi thể lọai fiction của TQ, đừng nên suy nghĩ nhiều hoặc để ý tới có hợp logic hay không?

Phụ tử văn

Có lẽ nhiều người khi thấy cái này sẽ dị ứng một chút, vì theo như chúng ta - incest anh em thui đã là nhạy cảm rồi.

Nếu ai cảm thấy huynh đệ là tốt, còn phụ-tử là trái với luân lý đạo thường thì rất tiếc những gì sắp nói sau đây sẽ là gáo nước lạnh tạt vô mặt bạn.

Bên Tàu chuộng phụ - tử. Và hầu hết các fiction liên quan về huyết thống đều là phu tử, huynh đệ very hiếm. Khẳng định lần nữa, phụ tử là một thể lọai được coi như đại diện và chủ đạo xuyên suốt các fic cổ trang (cả hiện đại cũng thế). Đọc 10 fic về incest, thì có thể nói 8 fic là phu-tử rồi, huynh đệ, chú cháu rất hiếm khi gặp, và thường xuyên bắt gặp đi chung, cặp kè với phụ-tử (các fic về phụ tử, huynh đệ, NP không phải là hiếm)

Có thể nói trên 80% fic incest là phụ-tử (yeah~ phụ tử áp đảo tuyệt đối).

Mẫu tình huống sau đây :

Papa nói “Con là đứa con thất lạc từ muời mấy năm trước của ta”

Sau đó là màn tự kỷ dằn vặt, đau khổ…..

Mấy bạn nghĩ sẽ là thế phải không?

=> Xin lỗi à, còn khuya, làm gì có thằng nào mà hiền như thế kia chứ (có thể có nhưng là số lượng hiếm, được liệt vào sách đỏ dùng để bảo vệ động vật quý hiếm òi)

Mấy thằng cha biến thái, lang sói cấp độ cao òi, không có màn dằn vặt đau khổ hay gì đó đâu. Làm gì có chuyện biết là con thì tha cho nó chứ. Mấy cha đó toàn biết rõ người mình yêu là con rùi chực chờ, lăm le ăn con nó từ thưở còn thơ thôi. Đối với mấy chả, người yêu là quan trọng, con cái là gì kia chứ, chẳng may nó là con mình thì “càng tốt chứ sao” vì theo lý luận của mấy thằng cha lang sói ấy là:

“Đó là định mệnh, ngươi là con của ta, suốt đời cũng chỉ là của ta, nhất định phải ở bên ta. Ta muốn ngươi phải thuộc về ta”

“Ông trời cho ngươi là con ta, thân thể chảy huyết nhục của ta, đem ngươi cho ta, khiến ta yêu ngươi, này là số mệnh….”

“ Ta không cần con trai, chỉ cần tình nhân”

…..

Chỉ một câu hình dung mấy cha đó là “Mấy cha già biến thái, mất dạy, đến con trẻ cũng không tha”

(Hoặc tình huống đổi ngược lại thì là “Mấy thằng con bất hiếu, đến cả cha già cũng không nhả”)

Điên ở chỗ, rất nhiều ông thương con mình từ khi nó còn thơ, khi chỉ vừa mới lọt lòng, chả vừa bồng con nó trên tay là chả biết mình thương thằng nhỏ rồi. Ack….thua rồi, tương lai thằng nhỏ thảm không gì bằng…chỉ chờ ngày bị cha nó “ăn” thôi (phúng điếu cho nó là vừa).

Thế đấy, không có vụ xem trọng luân thường đạo lý ở đây đâu.

Ờ thì….. nếu có 1 bên muốn “giấy rách phải giữ lấy lề” thì cứ việc phản kháng tới cùng. Nhưng hên xui, trong 2 thằng, 1 thằng muốn giữ lấy “lề”, thằng kia không muốn, mà thằng không muốn nó mạnh hơn thì cái “lề” nó cũng bay béng mất tiêu à.

Có thể có vụ thất lạc nhau từ lâu, nhưng khi gặp nhau là cả 2 đều biết người kia là papa mình, người kia là con mình, không có vụ không biết mà vẫn yêu nhau đâu (cái lạ của fic TQ là thế). Biết mà vẫn cố tình không đấy.

NP

3P, 4P, 5P, 6P, 7P,…. NP (Gọi chung tất cả là NP)

A hèm, khi đọc fic thuộc NP, các bạn nên đưa ngón tay tập đếm là vừa

“1,2,3,4,….., 90,91,….”

Số lượng thích hợp khi NP là 1 uke 4,hoặc 5 seme (hoặc ngược lại đ/v seme). Nói chung thì dưới 10 là good, còn nếu từ 10->20 thì …hắc hắc, tay đếm không đủ đâu.

Chưa kể, có fic thực hiện đúng câu nói “hậu cung ba ngàn giai lệ, không tới 3000 mỹ nhân thì ít ra cũng có 100 người"

=))

Ấy là đối với hoàng đế, hậu cung nhá (lão này thắc mắc là sao thằng đó nó sống nổi, dù nó có là seme đi nữa…..)

Đừng phản ứng thái quá, NP không phải cái nào cũng có số lượng vượt mức đâu, đa phần là từ con số 7 trở xuống (số đẹp)….nhưng nếu đặc biệt và có may mắn, sẽ bắt gặp con số trên 10 hoặc gần 100 (lão này may mắn nên đã coi rồi. Tuy nói hậu cung nhiều như thế, nhưng chỉ danh thôi, trong truyện chả tả hết nổi đâu, nên con số vẫn chỉ là trên dưới 10)

Sinh tử văn

Có lẽ để hợp thức hóa và khiến nam nhân dễ đến với nhau hơn nên thể lọai này ra đời nhằm giải quyết định kiến cũng như rào cản cao lớn đặt ra giữa 2 nam nhân yêu nhau.

(Chuyện, rào cao cách mấy thì mấy người yêu nhau chả tìm cách “vượt rào” kia chứ)

Thường thì có các dạng như sau :

- Dùng thuốc : cái này thì chấp nhận được. Muốn cho cha mẹ hai bên chấp nhận hoặc muốn ràng buộc người yêu, dùng 1 liều thuốc cực phẩm, khó chế tạo ra (thường là Sinh tử dục hoặc sinh tử đan) cho em uke ăn là xong. Giải quyết vấn đề lẹ làng

(có 1 số fic sử dụng ngọai vật làm trung gian, mang thai dùm….)

- Dị năng : Cái này cũng tạm chấp nhận được đi. Có 1 số gia tộc (còn được gọi là thần tộc, dị tộc, thánh tộc) nam nhân trong tộc không biết vì sao khi quan hệ với nam giới sẽ có thể sinh con được. Cái này là nằm ngoài ý muốn. 1 trong 2 người không ngờ tới hoặc cả 2 cũng hoàn tòan không biết luôn, khi đi chẩn mạch mới biết được à.

- Song nhân : Người lưỡng tính . Cái này thì lão Hồ không chấp nhận được à.

- Thế giới mặc nhiên quy định nam nữ đều có thể sinh con được. Nữ có thể sinh con (đương nhiên). Nam nhân cũng có thể (nhưng chỉ khi làm uke) . Cái này càng không thể chấp nhận được. Nếu thế thì quái gì phải có nữ nhân kia chứ…..Điên..Tốt nhất gặp lọai này đừng có coi (Lão Hồ xui xẻo gặp phải fic loại vậy rồi, đã thế còn là nhất công đa thụ, bi kịch…) . Mặc dù loại này rất hiếm nhưng là có chứ không phải không.

- Cũng có khi áp dụng câu này “Thế giới không có đàn bà” (ack)

Fanfiction ( các nhân vật có thật trong thời cổ, dựa theo lịch sử, các nguyên tác cổ trang khác)

E hèm, lọai này hơi tưng một chút.

Thử tưởng tượng xem, các truyện của Kim Dung như Anh hùng xạ điêu, thần điêu đại hiệp, Lộc Đỉnh Ký, Ỷ thiên đồ long ký,v.v… có fanfiction XD

Đa phần thể loại này là MA.

Khụ khụ….có khi kết hợp với NP nữa…

(Ờ thì, biến đổi từa lưa, nữ thành nam, già thành trẻ, xấu xí cũng thành tuyệt đại mỹ nhân luôn …)

Xem vài ví dụ cho bit thế nào là fanfiction của các bộ kinh điển nguyên tác của Kim Dung tiên sinh

(Ví dụ điển hình chút thôi)

• Anh hùng xạ điêu : A Tĩnh super uke, nhất thụ đa công nhé, từ Hòang Dung (nữ thành nam òi), Hoàng lão tà, Hồng thất công tới 2 chú cháu Âu Dương Phong , Âu Dương Khắc (yeah, lão Hồ thích Khắc ca, dễ thương, dễ thương). Ngay cả Mai Siêu Phong cũng có 1 chân trong đó (nữ biến nam lun nhé), ….

Tóm lại là rất bệnh, rất bậy bạ, rất biến thái, từ dòng đầu tới dòng cuối tòan XXOO VỚI XXOO.

Đại hội võ lâm – Hoa sơn luận kiếm : Đem A Tĩnh ra là tặng phẩm, cột dây, đặt lên tảng đá cao, ai thắng được hưởng

Mai Siêu Phong rút ra 2 cây kiếm cắm xuống đất, giăng 1 tràng biểu ngữ

“Đào Hoa liên minh, công tĩnh đệ nhất”

(Liên minh Đào hoa đảo, công Tĩnh số 1)

Âu Dương Khắc rút sáo thổi ngay một khúc, một bầy rắn độc đủ màu bò ra xếp thành một hàng chữ

“Bạch Đà đệ tử, Tĩnh thụ đáo để”

(Bạch Đà đệ tử, khiến Tĩnh thụ hết mình thì thôi)

Hồng Thất công cười hắc hắc “Biết ngay các ngươi đã có sự chuẩn bị trước, ta đây cũng có”, nói rồi uống 1 ngụm rượu, phun ra, dưới đất hiện ra 1 hàng chữ

“Mỹ vị thiên hạ, phi Tĩnh mạc chúc”

(Thiên hạ mỹ vị, không phải Tĩnh thì còn ai)

Ấy là chua kể tới mấy thứ điên khùng khác

• Thần Điêu đại hiệp : Đời trước đã thế thì đời sau cũng không hơn gì. Có điều Quá bảo bảo may phước hơn Tĩnh bá bá của bé ấy. Đối với Quá nhi mà nói thì Tĩnh bá bá là 1 thần tượng, 1 ví dụ sống điển hình, 1 đàn anh đi trước đáng hâm mộ. Quá nhi sùng bái Tĩnh bá bá còn không kịp nữa là, chỉ có thể ví như dòng sông liên miên không dứt (Vì số lượng seme của máy không bằng số lượng seme của bá bá mày mà. Hâm mộ là đúng òi con.) Nhưng mừ cũng chả ít hơn bao nhiêu đâu : Tiểu Long nữ (bổn cũ sọan lại, nữ biến Nam nhá, lần này là yêu nhân), Dõan Chí Bình (từ tình địch thành lover òi), thầy trò Kim luân pháp vương (kẻ địch cũng ké 1 chân lun), Trình Anh, Lăng Ba,….

• Ỷ thiên đồ long ký : Sorry, kinh dị quá, không dám coi. Chỉ nghe thiên hạ kháo nhau về nó thôi. Lần này, mainchar là Chu Chỉ Nhược (What??? Tiểu Vô Kỵ của mình đâu). 1 đại thúc thụ khả ái (khụ khụ khụ), còn cái phái Nga Mi thì là 1 động yêu nhân (yêu nhân là ám chỉ pede á, nam ăn mặc như nữ)

• Thiên long bát bộ thì chả nghe tin tức gì, chỉ biết là có thôi

• Lộc Đỉnh Ký : Khặc, chết sặc. Đương nhiên là harem òi, có điều không có Kiến Ninh công chúa, ko có A kha, ko có Mộc Kiến Bình. Mà thay vào đó là Khang Hy (Yea~ love it), Hải công công, Lưu Nhất Chu (tình địch thành lover, lover thành tình địch hahaha... ),…

---------------------------------------------------------------

P/S : Những thể loại trên đây chỉ là ví dụ thôi, còn nhiều những trường hợp khác nữa….Suy nghĩ con người rộng lớn, cách gì mà không có, chuyện gì mà chả xảy ra. Fiction là vô giới hạn.

Ai hứng thú nữa thì cứ việc yêu cầu bạn này bựa thêm…XD. Rãnh rỗi sẽ viết thêm hén XD

- Vị hoàn đãi tục –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro