Chương 3: Tiêu chuẩn "cỡ nào cũng dính"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cỗ xe xa hoa đang đậu trên đường cái chậm rãi khởi hành, người ngồi trên xe là con át chủ bài của công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh: Giám chế Lương Cảnh; cùng một nữ diễn viên vừa vào nghề không lâu nhưng có bối cảnh chống lưng rất cứng: Đào Duẫn Duẫn.

Lương Cảnh đã từng làm giám chế, từng làm đạo diễn, tạo ra không ít tác phẩm có danh tiếng, quyền thế trong giới khỏi cần nhiều lời. Nhưng lúc này đây, hắn không thể không ngoại lệ mở cái miệng tôn quý của mình dặn dò Đào Duẫn Duẫn.

“Bộ phim này là do Vương tổng tự mình chuẩn bị, diễn viên đều do anh ta chỉ định, ngay từ đầu sẽ không có sự can thiệp của đạo diễn. Vai nữ chính cô nghĩ cũng đừng nghĩ đến, có được một vai là may rồi, giành được hay không còn tùy vào biểu hiện hôm nay của cô. Cô phải biết rằng, Vương tổng không đi gặp diễn viên một mình, ngày hôm nay tôi phải lấy lý do bàn về bộ phim mới tranh thủ được nửa giờ đồng hồ.”

Đào Duẫn Duẫn khẽ cắn cắn bờ môi đỏ mọng: “Vậy… Vương tổng có… sở thích gì đặc biệt không?”

“Sở thích đặc biệt? Cô chết tâm đi, anh ta là một người cực kỳ đơn giản. Thật ra, cho dù muốn dùng quy tắc ngầm, cũng chưa tới phiên cô.”

Đào Duẫn Duẫn vẫn không yên lòng: “Vậy anh ta có chán ghét thứ gì không? Anh nói cho tôi biết anh ta ghét nhất dạng người gì đi. Miễn cho tôi đến lúc đó chạm vào bãi mìn của anh ta.”

Lương Cảnh nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: “Thứ nhất, anh ta ghét nhất loại người hoa tâm háo sắc, lưu manh không đứng đắn, mặc dù là chỉ đàn ông, nhưng cô cũng nên giữ hình tượng đoan trang khéo léo. Thứ hai, anh ta không thích những ai hay ba hoa khoác lác, tự cho mình là tốt đẹp, cô nhất định phải lưu ý điểm này, phải biết khiêm tốn. Thứ ba, anh ta không ưa nổi cái thói chậm chạp, lề mề, cô tốt nhất nói chuyện gì, làm việc gì thì lưu loát một chút. Thứ tư, loại người anh ta không bao giờ thích nổi là tâm cơ đầy rẫy, hay tính kế, cô tốt nhất không cần tỏ ra mình quá thông minh lanh lợi. Thứ năm, anh ta là người theo chủ nghĩa vô thần, ghét nhất những kẻ mê tín dị đoan, ngàn vạn lần đừng có phát ngôn những điều liên quan tới ma quỷ thần thánh trước mặt anh ta.”

Đào Duẫn Duẫn nghe mà đầu muốn phình lên rồi: “Trời ạ, yêu cầu gì mà lắm thế?”

“Cái này thì có gì mà nhiều?” Lương Cảnh bĩu môi: “Cô có biết anh ta đưa ra yêu cầu gì đối với thân hình nam chính không? Phải cao 1m8, vòng mông 102. 9, đùi dài 58.5, cẳng chân dài 51.7, nhiều hơn một tấc hay ít hơn một tấc đều không được.”

Đào Duẫn Duẫn trừng to mắt: “Không thể nào? Sao mà khó dữ vậy?”

“Hết cách rồi, xuất thân từ nghành khoa học tự nhiên nên đối với mấy con số có một loại chấp niệm rất biến thái. Hơn nữa, động tác diễn của nam chính trong phim có những màn dùng chân khá nhiều, là một nhà sản xuất lớn, hình ảnh yêu cầu phải tinh tế, tương đương với việc phải đẩy mạnh hiệu quả thị giác.”

“Vậy anh ta trực tiếp tìm người mẫu có phải tốt hơn không.” Đào duẫn duẫn nói.

Lương Cảnh hừ một tiếng rồi cười cười: “Cô nghĩ tôi không đi tìm sao? Vấn đề là với cái khuông này, trong đám người mẫu tìm không ra người nào cả! Khoảng thời gian tuyển tới tuyển lui này, trong đầu tôi toàn là số liệu, bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể quét ra ba vòng của cô tin không?”

“Thiệt hả?” Đào Duẫn Duẫn hoài nghi.

Lương Cảnh tràn đầy tự tin đưa ra ba con số: “93, 62, 95.”

Đào Duẫn Duẫn bụm miệng: “Anh… Anh phải chịu bao nhiêu tra tấn mới có thể luyện thành cái máy quét hình người thế?”

“Tôi rất nghi ngờ anh ta có phải cố tình làm khó dễ cho tôi hay không, cái dáng người phản khoa học như vậy tìm ở đâu ra? Thân cao 1m8 thì làm sao chân có thể dài tới 1m1? Mông sao có thể bự tới 103? Nếu mấy cái này đều đáp ứng được, vậy thì 58.5 với 51.7 làm sao đây? Lấy cái khuôn đúc ra cũng chưa chắc chuẩn như vậy! Quả thực chính là… là…”

Lương Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe than thở, đột nhiên sắc mặt trắng bệch.

Trên hàng rào xuất hiện một cặp giò dài chổng ngược, tấm lưng vòng eo lộ ra hoàn mỹ, hai cái chân bị cái quần mắc trên hàng rào bó sát lại càng thêm nổi bật. 1m8; 102.9; 58.5; 51.7… Nếu không có hốc mắt hứng bên dưới, nhãn cầu Lương Cảnh đã sớm lọt ra ngoài.


“Mau, mau tới ngã rẽ đằng trước, mau! !”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy