Bá Ấp Khảo x Sùng Ứng Bưu | TVTK 4|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ngủ của Bá Ấp Khảo chật ních người, đại phu ngồi ở bên giường châm cứu bắt mạch cho Sùng Ứng Bưu. Ông ấy giống như gặp phải bệnh trạng kỳ lạ gì đó mà cau mày, sắc mặt lộ ra vẻ khó xử. Bá Ấp Khảo buồn rầu ngồi bên cạnh Sùng Ứng Bưu, nắm tay hắn vuốt ve, khóe miệng y mím chặt. Ánh mắt nhìn về phía Sùng Ứng Bưu lộ ra thương yêu cùng tự trách.

Cơ Xương ngồi cách đó hai thước, dáng vẻ Cơ Phát và  Ân Giao đang đứng gần đó cực kỳ giống với trẻ con gây ra họa lớn, nắm chặt tay không dám thở mạnh

Sau khi đại phu rút gây ngân châm cuối cùng r thì Sùng Ứng Bưu cũng kinh hãi mở mắt. Ngực hắn phập phồng đập liên hồn, sắc mặt hoảng sợ, tinh thần vẫn chưa ổn định lại.

Mạt đại phu bắt mạch xong cho hắn thì trên mặt lại càng lộ rõ vẻ khó tin, ông thu tay lại, quay người về phía Cơ Xương thi lễ, muốn nói gì đó rồi lại thôi. 

Bá Ấp Khảo trấn an, xoa nhẹ cổ Sùng Ứng Bưu, ánh mắt tràn ngập quan tâm
Y nhìn Sùng Ứng Bưu chằm chằm, trông rất khổ sở. 

"Lão tiên sinh, ngươi cứ nói, không sao." Cơ Xương nâng lão đại phu dậy, ánh mắt người trong phòng đều nhìn về phía bọn họ.

Đại phu khó xử nhìn Sùng Ứng Bưu,  lấy hết dũng khí mới dám nói ra.

"Ta cả đời theo y thuật, chưa bao giờ thấy qua ở trên người nam tử lại có mạch tượng như vậy, lúc nãy ta đã châm cứu, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày liền thì không có gì đáng ngại. Có điều, theo kinh nghiệm của ta, mạch này...chính là hỉ mạch!"

Đại phu nói xong, trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ, lúc này, ngay cả nội tâm vững chãi như Bá Ấp Khảo  cũng kinh hãi hoảng sợ.

Người phản ứng trước tiên chính là Sùng Ứng Bưu,  hắn nhảy từ trên giường xuống, cầm lấy gối đầu quăng về phía đại phu, chửi ầm lên. 

"Đồ lão già chết tiệt, ông nói bậy bạ cái gì đó. Cút ngay, cút ngay cho ta!"

Bá Ấp Khảo hiển nhiên cũng phản ứng không kịp, không thể ngăn cản được Sùng Ứng Bưu, chỉ thấy Sùng Ứng Bưu giống như một nữ nhân lưu manh đanh đá, lôi mười tám đời tổ tông của đại phu ra mắng.  Cuối cùng còn vỗ vỗ ngực mình nói.

"Ngươi nhìn cho rõ, ta đây chính là nam nhân, là nam nhân!!!!"

Nói xong hắn còn cảm thấy không đủ, thậm chí còn muốn lột y phục của mình xuống. Bá Ấp Khảo phản ứng mau lẹ vội vàng ngăn hắn lại, y sờ gáy của hắn, động tác nhẹ nhàng làm cho hắn bình tĩnh trở lại. Sùng Ứng Bưu hít một hơi để bản thân trấn tĩnh lại, ôm bụng rồi quay về giường ngồi.

Ân Giao thấy thế, chỉ vào Sùng Ứng Bưu hỏi hắn.

 "Bụng ngươi vẫn còn không thoải mái sao? "

Sùng Ứng Bưu sửng sốt, hắn thế mà lại trong vô ý thức bảo vệ cái bụng của mình.

Lúc nãy căn phòng bị Sùng Ứng Bưu náo loạn đến như vậy nên đại phu đã bị mời ra về .Cơ Xương chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, ngữ khí có chút tự trách.

 "Vốn dĩ ta không muốn các con suy nghĩ nhiều, chỉ dặn dò là chú ý nhiều hơn, hằng ngày đều phải bắt mạch, chỉ là không ngờ tới...."

Ánh mắt Bá Ấp Khảo trở nên ảm đạm, biểu tình trầm trọng tựa hồ còn đang tự trách mình, Sùng Ứng Bưu trong lòng thấp thỏm, từ trong hành động cùng vẻ mặt của bọn họ, hắn dường như đã hiểu được.

"Vì vậy, ta thực sự. " Hắn chỉ vào bụng mình, "Có một đứa nhỏ ở đây?" "

Thanh âm Sùng Ứng Bưu có chút nghẹn ngào, hắn cắn răng đem chua xót trong lòng nuốt trở về, cảm giác được tay mình bị nắm chặt.

Bá Ấp Khảo quỳ xuống đất, xin lỗi hắn.

"Là sơ suất của ta, ngươi cả ngày đều buồn ngủ, thế nhưng ta cho rằng là thân thể ngươi đang dần hồi phục, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Phụ thân đã căn dặn  ta bắt mạch cho ngươi hàng ngày. Đó cũng là sai sót của ta. "

Sùng Ứng Bưu nhớ tới ngày đầu Bá Ấp Khảo sờ cổ tay hắn, luôn lắc đầu nói mạch tượng hỗn loạn. Sùng Ứng Bưu cả người run rẩy kinh hãi, phía sau liền quay đầu đi, nói sao không để Bá Ấp Khảo sờ cổ tay hắn.

Không ngờ những ngày sau này mạch tượng hắn dần dần ổn định, ít nhất cũng đã có thể nhìn ra hỉ mạch. Nhưng khi đó Bá Ấp Khảo lại không có cơ hội bắt mạch, vậy nên giờ mới tạo thành cảnh tượng như thế.

Người trên dưới Tây phủ hình như đều bình tĩnh tiếp nhận chuyện trong bụng Sùng Ứng Bưu có một đứa bé.

Sau khi Sùng Ứng Bưu ngủ thiếp đi, Cơ Phát tìm được Bá Ấp Khảo đang ngồi trên bậc thềm đá ngoài phòng.

Y ấn ấn ngón tay, cúi đầu đứng trước mặt Bá Ấp Khảo, muốn xin lỗi, nhưng ấp úng nửa ngày chỉ gọi ra một tiếng ca ca. Bá Ấp Khảo ngẩng đầu nhìn Cơ Phát, ánh mắt vẫn ôn nhu như trước, ra dấu để Cơ Phát ngồi bên cạnh mình, bàn tay vỗ vỗ sau gáy y.

" Bị dọa cho sợ rồi phải không?"

Cơ Phát lắc đầu sau đó lại gật gật đầu.

" Lúc Ân Giao ôm hắn lên giường, hắn đau đến mức cuộn tròn người lại, đệ còn cho rằng  có khi nào hắn vì đau mà chết không? Đệ đã đẩy hắn, đệ không biết...đệ không biết trong bụng hắn còn có một đứa bé..."

" Cái này không thể trách đệ. Chúng ta cũng không biết điều đó."

Bá Ấp Khảo lên tiếng, lại nói thêm.

" Vốn dĩ ta phải biết điều này."

Cơ Phát bĩu môi. 

" Sao phụ thân lại không nói cho huynh biết?"

Bá Ấp Khảo thở dài. " Phụ thân đã nhắc nhở ta, suy cho cùng lỗi vẫn là ở ta."

Cơ Phát nhìn sang thì thấy Bá Ấp Khảo vì cảm thấy bản thân mình có lỗi nên đã nắm chặt hai bàn tay lại, y thương xót ca ca nên gỡ từng ngón tay của Bá Ấp Khảo ra. 

"Đứa nhỏ kia. Có phải là của ca ca không? "

Bá Ấp Khảo cũng không có trực tiếp trả lời hắn, chỉ vỗ gáy Cơ Phát nói là lỗi của y.

Cơ Phát nghe y trả lời cứ như mây mù trong mưa, xong lại nghe Bá Ấp Khảo dặn dò.

 "Đệ đi ra sau bếp báo một tiếng, đứa nhỏ Ân Giao này ta thấy cũng bị dọa cho tới mù mịt, nhờ phòng bếp làm thêm hai chén cơm cho hắn, giúp hắn giảm bớt kinh hãi. " 

Cơ Phát nghe vậy không nghĩ gì nữa mà liền chạy  tới nhà bếp.

Lúc Bá Ấp Khảo bưng nước nóng trở về phòng thì thấy Sùng Ứng Bưu đã dậy,  lúc này hắn đang cầm một dây vải trắng quấn quanh quanh bụng.

Bá Ấp Khảo kinh ngạc, đem nước nóng đặt lên bàn ăn, vội vàng hỏi Sùng Ứng Bưu. 

"Ngươi làm cái gì vậy? " 

Sùng Ứng Bưu cười cười với hắn, động tác trên tay không ngừng lại.

"Giảm sốc. Ta hay hoạt động mạnh, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến hài từ trong bụng."

Trong lòng Bá Ấp Khảo  vô cùng rối rắm, khẽ run rẩy đưa nước ấm cho Sùng Ứng Bưu, Sùng Ứng Bưu uống một hơi cạn sạch, lại tiếp tục quấn vải quanh bụng.

Bá Ấp Khảo ngồi bên cạnh nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười nhưng trong lòng lại cảm thấy khổ não.

Hồi lâu, chờ Sùng Ứng Bưu quấn lấy xong, giơ cánh tay lên khoe thành quả cho Bá Ấp Khảo, Bá Ấp Khảo cũng vẫn cười khổ. Y nhìn bụng hắn bị quấn chặt bởi vải trắng, trong mắt tựa hồ là không nỡ.

"A Ứng."

Bá Ấp khảo gọi hắn, thanh âm có phần xúc động. Sùng Ứng Bưu ngẩn ra, trong lòng không hiểu sao mà lại hoảng hốt.

Lòng bàn tay Bá Ấp Khảo phủ lên tấm vải trắng, ánh mắt nhắm lại, thận trọng cảm nhận sinh mệnh mới dưới bụng. Hồi lâu sau, khóe mắt y rơi xuống một giọt nước mắt.

Sùng Ứng Bưu chưa từng thấy Bá Ấp Khảo rơi lệ, lòng nóng như lửa đốt, nâng mặt Bá Ấp Khảo lên hôn đi giọt nước mắt kia.

Môi khẽ chạm vào mắt đang nhắm lại, lông mi hơi run rẩy, khóe miệng khẽ run run.

"Ngươi muốn giữ đứa nhỏ lại sao?" Bá Ấp Khảo hỏi hắn, ngữ khí vẫn quen thuộc như mọi khi.

Sùng Ứng Bưu sửng sốt một chút, buông Bá Ấp Khảo ra, nhíu mày, biểu tình sắc bé.

 "Ngươi có ý gì? "

Bá Ấp Khảo mở mắt nhìn hắn, hốc mắt hồng nhuận, trong lòng Sùng Ứng Bưu căng thẳng, hắn quay đầu đi không nhìn muốn vào Bá Ấp Khảo. Bá Ấp Khảo nắm tay hắn, Sùng Ứng Bưu tuy là né tránh nhưng rất nhanh đã  bị kéo trở về.  Hắn liền nắm chặt tay thành nắm đấm, quyết không cho Bá Ấp Khảo cầm lấy.

"Vì sao không muốn giữ đứa nhỏ lại." 

Sùng Ứng Bưu nén đi cơn giận trong lòng, nói.

 "Nếu như ngươi không muốn giữa đứa nhỏ lại, vậy để ta đi đi. Ta biết, đêm đó là do dược tính thúc đẩy ngươi nên ngươi mới làm chuyện như vậy với ta. Nhưng hiện tại, đứa nhỏ là đang lớn lên trong thân thể của ta, ngươi không có quyền!!!"

Bàn tay hắn siết chặt, mười đầu ngón tay tựa hồ như sắp đâm vào trong da thịt, thân thể Sùng Ứng Bưu không kiềm nén được mà run rẩy..

Bá Ấp thi muốn nói lại thôi, thở dài một hơi rồi mới chậm rãi nói. 

"Cho dù là nữ tử, mang thai  mười tháng cũng giống như đi một vòng Quỷ Môn Quan,  một lần như vậy tựa hồ là mất nửa cái mạng...Ta đã nói rồi, trong lòng ta, ngươi rất quan trọng.  Nếu như ngươi không màng tới tính mạng mà giữ đứa nhỏ, ta thà không cần..."

Sùng Ứng Bưu ánh mắt chua xót, lại cắn răng không muốn để cho nước mắt rơi xuống, quay đầu gằn từng chữ.

 "Ta vốn dĩ  cường tráng hơn nữ tử, chinh chiến sa trường, ta cũng không ít lần nếm phải đao thương khắp người. Hiện tại ta đang sống ở đây rất tốt, đứa nhỏ đang ở trong thân thể tha, ta muốn giữ hắn lại."

Hắn lại tiếp.

 "Nếu như ngươi không muốn giữ lại, hãy để ta đi." 

Nói xong hắn cũng không đợi Bá Ấp Khảo trả lời, xoay người nằm trên giường, co chân rụt người vào bên trong.  Bá Ấp Khảo sờ thế nào hắn cũng không phản ứng.

Hồi lâu, Bá Ấp Khảo mới bất đắc dĩ nhéo nhéo vành tai hắn, thanh âm nhẹ nhàng ôn hòa giống như dỗ dành con nít. 

"Vậy ngươi mau đứng lên, lấy cái này ra." 

Hắn vỗ vỗ tấm vải trắng quấn quanh bụng Sùng Ứng Bưu.

"Ngươi cứ quấn lấy như vậy, sẽ làm khí huyết không lưu thông, sẽ khiến đứa nhỏ bị ngộp chết mất. "

Sùng Ứng Bưu kêu to ngồi dậy, luống cuống tay chân kéo vải vóc trên người, một bên mắng to Bá Ấp Khảo.

 " Lòng dạ ngươi thật xấu xa,  Cơ gia các ngươi đều một giuộc với nhau, phải nghẹn chết mới chịu nói với ta! " 

Bá Ấp Khảo bị hắn chọc cho phát cười, giúp hắn cởi bỏ mảnh vải đang quấn quanh eo, nhưng bởi vì luống cuống tay chân không mở ra.

 Sùng Ứng Bưu liền đứng lên, xoay vòng vòng rồi nhanh tay lấy mảnh vải ra khỏi bụng. Xong xuôi, hắn sờ lại múi bụng của mình, vẫn đầy cơ bắp như trước.

 "Ngươi nói đúng, cởi ra rồi ta mới thấy hô hấp đã trở nên thuận lợi hơn."

Bá Ấp Khảo vẫn cười như vậy đồng thời lúc đó Cơ Phát đỏ bừng cổ xông vào, hiển nhiên là ở bên ngoài chuẩn bị tâm lý rất lâu. 

"Ăn. Ăn cơm. " Y hồ hởi đi tới, còn quay đầu nháy mắt với Ân Giao đang đứng ngoài giữ cửa.

"Ta. Ta đã mua một ít gan heo, coi như cho cháu ta...." Cơ Phát chỉ vào Sùng Ứng Bưu,  " Bồi...bồi bổ. " 

Khí thế của Sùng Ứng Bưu nhất thời dâng lên cao ngút trời, ngửa cổ  hếch mặt nhìn Cơ Phát.

"Vậy ta phải thay mặt cháu ngươi đa tạ ngươi, vì đã không đem hắn đẩy một phát đi gặp Diêm Vương. " Hắn nói xong thì ngay lập tức khiến Cơ Phát nổi cơn thịnh nộ, Ân Giao thấy tình hình bất ổn nên mau chóng kéo y ra ngoài. Bá Ấp Khảo mím môi gõ một cái trước trán Sùng Ứng Bưu, thấp giọng nói.

"Hồ nháo! "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro