Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay trong không khí trầm mặc đầy áp lực này, Nhai cảm giác cánh tay trên phần eo càng ngày càng chặt, thậm chí có phần run nhẹ, dưới ngón tay đôi khi xê dịch vô thức...

Dường như đang do dự cái gì....

Ngay sau đó, thân thể hắn đột nhiên bị Nghiêm Lăng Phong cúi xuống bọc lấy, chặt chẽ ôm vào trong ngực, hầu như không tìm thấy một khe hở nhỏ.

Đối phương cũng không nói gì, chỉ dùng mặt cọ nhẹ cổ hắn, hai tay xiết chặt như hận không thể nuốt hắn vào thân thể mình, gắt gao quấn lấy phần eo cùng bả vai hắn....

Nóng đến kinh người....
" Nhai......"

Lời nói trầm đục cùng sự cọ xát chậm rãi bên tai từ phía sau truyền tới.....

Lúc này, Nhai không biết vì sao thanh âm có thể xuất phát từ thanh niên kia mơ hồ khàn thấp, cảm thấy y khổ sở và bất an, thậm chí chắc cũng đoán được vài phần nguyên nhân y không muốn cùng mình mặt đối mặt.

" Đừng rời bỏ ta được chứ......."

Suốt mười năm trời, cái thanh niên lạnh lùng này không một lần dùng thanh âm mềm nhuyễn, thậm chí phảng phất van xin như vậy để nói chuyện với hắn.

Vậy mà hôm nay, dưới cái tình cảnh này, bị thanh niên hung hăng cường bạo, hắn lại nghe được....

Không biết vì sao muốn cười...

Mà cũng rất muốn khóc.....

Cuối cùng, không trả lời, chọn sự im lặng.

Mặc dù khi hắn được vây bọc bởi khí tức thanh lãnh đặc thù của thanh niên thì ảo giác và nỗi sợ hãi vừa rồi không hiểu sao lại biến mất.....

Nhưng như thế cũng không có nghĩa lý gì...
" Nhai...."

Lực đạo ôm hắn của thanh niên lại chặt thêm vài phần, thanh âm cũng có chút lo âu...
" Nghiêm Lăng Phong."

Nhai chậm rãi mở miệng, ngữ khí vẫn lạnh lùng và bình thản.

"Thù của cha mẹ ngươi, ta đã vì ngươi mà báo....."

" Thế lực của ngươi, ta bồi dưỡng tăng lên, địch nhân của ngươi, ta cũng đều giết sạch, thậm chí ngay cả Mặc Khê Đoạn, ta cũng đem hắn mang đi."

" Ngươi còn muốn lấy thêm cái gì từ ta nữa chứ ?"

" Ta đã không còn bất cứ thứ gì có thể cho ngươi....."

Nhai nhợt nhạt nói, chỉ là vẫn còn một câu chưa nói ra, nhưng hắn biết, Nghiêm Lăng Phong hiểu rõ.

Hắn rời y, chỉ mang đi một thứ gì đó đồng dạng với một thứ Nghiêm Lăng Phong trước giờ vẫn luôn khinh thường....

Một trái tim bị đạp vỡ....

Thanh niên phía sau không nói gì, trầm mặc tĩnh mịch....

" Chúng ta tiếp tục thế này có nghĩa lý gì đâu, hãy để ta rời đi..."

Nhai có phần mỏi mệt nói, hàng mi rũ xuống, đổ một cái bóng mờ dưới ánh nến phản chiếu.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, thanh niên phía sau chợt rút khỏi thân thể hắn, sau đó lật người hắn lại, ép thật mạnh xuống mặt bàn..

" Ta nói ngươi không được đi đâu cả."

Thanh niên tuấn mỹ mà hung tợn phía trên phủ áp lên hắn, như mãnh thú muốn cắn xé con mồi trong bóng đêm, bộ dáng yếu đuối ban nãy có lẽ còn đâu đó trên đôi mắt như nghẹn lại, dần dần ướt đỏ...

Như thế khiến Nhai không khỏi có chút giật mình.

" Ngô....."

Kế đến, đôi môi bị hung bạo lấp kín, đầu lưỡi ướt át cũng cương ngạnh thâm nhập vào miệng hắn, tùy ý cuốn quấn.

Hai mắt Nhai phát lạnh, vừa định dùng sức cắn xuống, Nghiêm Lăng Phong đã tách hai chân hắn ra, một cái động eo liền trực tiếp tiến vào trong cơ thể hắn.

" Chết tiệt........ A......."

Nội bích vốn rất mềm ẩm do vừa bị thao căn bản không ngăn được hỏa nhiệt cương ngạnh, hầu như trong nháy mắt đã bị khai mở tiến đến tận cùng bên trong.

Lực trừu tống kịch liệt tiếp đến cơ hồ khiến Nhai ngạt thở, vật thể hỏa nhiệt kia trùng điệp ma sát nội bích hắn, mỗi lần hạ xuống gần như xuyên thủng hắn, lúc sau còn càng hung hãn hơn lúc trước.

Nghiêm Lăng Phong nhìn xuống nam nhân trưởng thành bị ép nằm dưới thân mình, mới phát hiện bản thân chưa bao giờ nhìn kỹ thân thể nam nhân.

Dưới mái tóc dài màu bạc tán loạn, làn da nam nhân thật sự rất trắng, tựa như chưa từng tiếp xúc với nắng nóng, tản ra một tầng sáng nhạt mông lung dưới ánh nến.

Thân thể rõ ràng hữu lực và rắn chắc lúc này lại chỉ có thể dâm mị đong đưa theo sự trừu sáp của y, mồ hôi trên mặt cùng vết tích liếm láp thỉnh thoảng sáng bóng dâm tục, phảng phất như có thể hút nuốt ngón tay, sờ lên lại là một mảnh trơn ướt, khiến y cơ hồ không khống chế được lực đạo miết xoa hung hãn...

Mà mỗi một lần y gắng sức sáp nhập, eo bụng mềm dẻo kia lại căng chặt thành một đường cong xinh đẹp, hơi uốn lên...

Nhìn gương mặt mông lung mà thống khổ của Nhai, cùng với cái cổ tuyết bạch vì sự va chạm của y mà ngửa ra, song nhãn màu tím của Nghiêm Lăng Phong càng lúc càng thâm trầm, lập tức khom người duỗi tay từ sau đùi nam nhân luồn lên ôm lấy mông hắn, nâng toàn thân hắn lên.

Mà một cái đùi của y cũng dứt khoát quỳ lên bàn chống đỡ nam nhân, đem nam nhân nửa gác trên eo mình.

Đột nhiên bị nâng bổng lên khiến nam nhân theo bản năng bắt lấy bả vai Nghiêm Lăng Phong, sau đó lại như không muốn tiếp xúc, vừa định buông tay, hỏa nhiệt chống phía dưới lại cưỡng bức thân thể hắn căng dãn ra rồi đâm vào, thúc đến độ làm hắn cuối cùng chỉ có thể gắt gao bắt lấy bả vai đối phương để bớt lắc lư, cả mái tóc xám tán loạn trên thân thể cũng bởi vậy mà càng thêm hỗn độn.

Nghiêm Lăng Phong dù sao cũng là người luyện võ, ôm Nhai đến eo mình rồi tiến vào căn bản là chuyện dễ dàng.

Mà Nhai mất đi điểm chống đỡ lại hết sức chật vật, mặc dù rõ ràng không muốn, nhưng cũng chỉ có thể giống như người bị chìm trong nước, gắt gao bám lấy bả vai Nghiêm Lăng Phong để mình chưa tới mức ngã xuống.

Nhưng kế tiếp, lực trừu sáp từ dưới lên trên khiến hắn cơ hồ bị kích thích đến mất đi lý trí, đầu óc cũng hỗn loạn....

Mặc dù bị cưỡng bức, nhưng dưới sự liếm lộng cùng ma sát liên tục của Nghiêm Lăng Phong, có làm gì thì cũng dần dần cảm nhận được khoái cảm khó tả kia....

Huống hồ, nam nhân ôm hắn lại là kẻ hắn đã từng yêu mến đến như vậy...

Nhất là khi áo của Nghiêm Lăng Phong không biết từ lúc nào đã tuột tới phía dưới khuỷu tay. Làn da bóng loáng trần trụi đồng dạng dính đầy mồ hôi tản ra lãnh hương đặc thù của y, thời điểm kề sát lên người y, ngay cả da hắn cũng có chút tê dại.

Nghiêm Lăng Phong dường như biết điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể hắn, vì thế hầu như mỗi một lần va chạm đều hung hăng đụng tới cái điểm đó.

Lúc đầu, Nhai còn có thể chịu đựng, chỉ nắm lấy bả vai Nghiêm Lăng Phong thở dốc kiềm chế, thậm chí lông mi cũng run run.

Tới lúc sau, dưới sự chấn động càng ngày càng kịch liệt, Nhai gần như khóc ra tiếng. Cơ hồ chỉ còn bản năng, hắn không chịu nổi vùi đầu vào vai Nghiêm Lăng Phong, run rẩy cầu xin đối phương làm chậm một chút.

"Đừng mà..... Thật khó chịu..... Dừng lại..... Ngô.......... A...."

Nhưng Nghiêm Lăng Phong không để ý đến hắn, động tác ngược lại còn tăng nhanh, thỉnh thoảng cúi đầu cắn gặm đôi môi nam nhân.

Nhai yếu ớt thế này chắc chắn đúng là một thử thách cực đại dành cho lực tự chủ của Nghiêm Lăng Phong, đặc biệt là khi cánh tay Nhai ôm xiết bả vai y. Y gần như phải huy động hết tất cả lý trí mới không chà đạp nam nhân này thêm thô bạo.

Sự xâm phạm của y tuy hung hãn, nhưng cũng không thật sự gây tổn thương cho hắn.

Y cẩn thận khống chế đúng mực.

Nhưng bộ dáng hai mắt ướt át, tóc dài ướt đẫm của nam nhân không khỏi thách thức giới hạn y quá mức, nhất là thanh âm vụn vỡ do y va chạm, thấp trầm mà khàn đục, tựa hồ còn một chút âm mũi mông lung...

Thật mềm yếu.....

Bản thân Nghiêm Lăng Phong cũng không hiểu vì sao nam nhân này ngày thường thoạt nhìn rất bình phàm, nhiều lắm cũng cho là đoan chính, nhưng bộ dáng cả người ướt đẫm khi bị xâm phạm lại khêu gợi đến chết người như thế....

Nghiêm Lăng Phong bóp lấy hàm dưới nam nhân, không tái chạm vào cánh môi đạm sắc lộ vẻ thê lương do bị mình cắn đến thảm hại. Mà nghiêng đầu cắn vào cái cổ trắng nõn của nam nhân, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm lộng qua lại vành tai hắn.

"Ân......"

Trong tai đột nhiên bị đầu lưỡi liếm vào, Nhai rên thấp một tiếng, hạ thân cũng vô thức co chặt lại, khiến Nghiêm Lăng Phong thiếu chút nữa đương trường tiết ra.

"........"

Rút mạnh một ngụm khí, Nghiêm Lăng Phong trầy vi tróc vảy mới đè được dục vọng xuống, sau đó bất mãn tăng thêm lực cắn, cho đến khi cổ nam nhân bị y cắn chảy ra tơ máu....

" Ngô! Ngươi... đồ điên....."

Đau đớn khiến Nhai thanh tỉnh một chút, theo bản năng mắng một câu.

" Bái ngươi ban tặng"
(bái : tương tự như vái lạy ( VD: bái sư, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường...))

Thanh âm Nghiêm Lăng Phong dù thanh lãnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp loạn nhịp.

Về sau Nhai vô pháp phản kháng, lại bị Nghiêm Lăng Phong mấy lần đổi chỗ xâm phạm hết đợt này đến đợt khác.

Trên thảm, trên giường......

Thậm chí dưới đáy dục trì của hậu viện, cả người Nhai còn bị đè xuống đáy hồ, cưỡng ép tiếp nhận tính khí bừng bừng của thanh niên....

Tới lúc sau, Nhai mắng cũng không nổi, dưới từng đợt chấn động quá mức kịch liệt, bị làm đến hôn mê, lại bị trùng kích đến thanh tỉnh, lặp đi lặp lại.

Chỉ có điều, bất kể về sau Nghiêm Lăng Phong có thay đổi bao nhiêu tư thế, vẫn không tái dùng vị trí sau lưng với Nhai.

Hắn hình như cảm thấy Nhai không ổn.

Thời điểm gần như sắp tới hừng đông, Nghiêm Lăng Phong mới tạm thời buông tha nam nhân hoàn toàn hôn mê trong lòng ngực.

Chuyện triệt để chiếm đoạt được nam nhân khiến tâm tình nóng giận nguyên bản của Nghiêm Lăng Phong tốt lên không ít, lệ khí giữa hai mắt cũng lui đi vài phần, cả người đều khôi phục bộ dáng đạm mạc xưa nay.

Từ trước tới giờ, bất luận đã xảy ra chuyện gì giữa bọn họ, nam nhân đều thủy chung đứng bên người Nghiêm Lăng Phong. Hầu như mỗi lần ánh mắt chạm đến hình bóng bên cạnh, chung quy liền có thể thấy nam nhân ấy đang lẳng lặng nhìn ngắm hắn.

Cặp mâu tử màu xám chăm chú và cố chấp kia ẩn chứa rất nhiều tình cảm Nghiêm Lăng Phong không muốn nhìn thẳng vào.

Nghiêm Lăng Phong không biết cặp mắt kia rốt cuộc là nhìn hắn hay xuyên qua hắn nhìn một ai khác.

Hắn không muốn đối mặt với vấn đề này.

Cho nên từ trước đến giờ vẫn không muốn nhìn vào ánh mắt nam nhân.

Về lâu về dài, ngay cả nam nhân Nghiêm Lăng Phong cũng không muốn nhìn thấy.

Vì vừa nghĩ đến sự quan tâm của nam nhân căn bản là cấp sai người, Nghiêm Lăng Phong sẽ vô cùng bực bội, cái loại khó chịu thường hay làm hắn vô thức trút giận lên người nam nhân.

Tự tôn của hắn khiến hắn căn bản không thể chịu đựng được sự thật mình bị lấy làm thế thân.

Nhưng hắn lại không dám ngửa bài, làm nam nhân tỉnh táo lại.

Nghiêm Lăng Phong biết nam nhân mất đi một đoạn ký ức, đối với quá khứ, trong đầu y gần như trống rỗng. Nhưng vẫn còn một chút dấu ấn tình cảm nào đó đâu đấy. Cho nên lúc nam nhân lần đầu tiên nhìn thấy mình, tiềm thức liền đem mình nhìn thành một kẻ nào đó trong hồi ức, vì thế sinh ra một loại tình cảm tương tự ảo giác.

Hắn có khi lại nghĩ, nếu nam nhân rời đi, liệu hắn có thể sẽ không tiếp tục phiền muộn như vậy ? Mà bản thân phải chăng cũng có thể khôi phục lại như trước ?

Ý nghĩ này khiến hắn thường hay mất tự chủ làm ra một số hành động khiến nam nhân tự giác li khai.

Nhưng đợi đến lúc nam nhân thật sự bỏ đi, hắn mới phát hiện thế giới của mình tất cả đều trống rỗng.

Hắn không nhìn thấy bóng dáng người kia, không nghe được tiếng nói người kia, cuối cùng thậm chí ngay cả khí tức đều không cảm giác được.

Điều này làm hắn không biết sao bắt đầu sợ hãi.

Ngực đau buốt âm ĩ.

Càng làm cho hắn khó có thể chấp nhận chính là thời điểm nam nhân rời đi, hàng loại công việc vốn do nam nhân phụ trách trong trang vẫn gọn gàng vận chuyển như thường lệ.

Tựa hồ nam nhân từ sớm đã an bài thỏa đáng hết thảy cho ngày bản thân rời đi.

" Nhai...."

Nghiêm Lăng Phong nghĩ nghĩ, nhịn không được, cúi đầu khẽ gọi Nhai một tiếng, sau đó khom người hôn đi hôn lại cái cổ ướt đẫm mồ hôi của y, trịnh trọng từ tốn nói.

"Ngươi rời đi, khiến ta đã hiểu mình muốn cái gì...."

"Cho nên, đừng nghĩ rằng ta sẽ lại buông tay...."

Tiếng nói mềm nhẹ, nhưng mỗi từ đều lộ vẻ kiên quyết không thể nghi ngờ.

Chỉ không biết là nam nhân ngủ say dưới thân hắn có nghe được hay không.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro