Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản tính


Chập tối ngày hôm sau, thời điểm Nhai tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức tới phát run.

 

Thân thể hắn đã được cẩn thận thanh tẩy, mặc vào một kiện trường bào tuyết bạch mềm rộng, cổ áo mở lớn có thể thấy rõ vết cắn lưu lại do hoan ái kịch liệt hôm qua.

 

Hắn uể oải ngồi dậy, nơi đó tuy rất đau, nhưng chắc chắn đã thượng dược, từng đợt mát lạnh thỉnh thoảng truyền đến, nên hắn vẫn có thể chịu được. Bất quá làm hắn rất không hài lòng chính là Nghiêm Lăng Phong cũng không chịu mặc khố tử cho hắn.

Cau mày, hắn vừa định xốc chăn xuống giường, cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài.

 

Nghiêm Lăng Phong diện vô biểu tình tiêu sái tiến vào, so với Nhai vẻ mặt tiều tụy trên giường, y thoạt nhìn khí sắc tốt hơn nhiều lắm, thậm chí làn da còn mơ hồ mông lung tỏa sáng, khiến Nhai không hiểu sao bốc lên một bụng lửa giận.

 

Nghiêm Lăng Phong nhìn Nhai, không nói gì mà đặt cái khay đang cầm trên tay xuống góc bàn, tiện thể mở nắp. Một luồn hương khí thanh đạm chậm rãi trôi ra, nhanh chóng tràn ngập cả phòng, đó là một thố canh đã được hầm kỹ, chỉ nhìn thôi đã biết trong đó có không ít thuốc bổ.

 

Thố canh rất bổ dưỡng này là do Nghiêm Lăng Phong đích thân nấu cho Nhai, tuy chưa từng làm qua mấy việc này, nhưng dưới sự hướng dẫn của sư phó, y cũng nấu được ra hình ra dạng.

 

Nghiêm Lăng Phong cúi người múc ra một cái chén nhỏ, sau đó liền mang chén ngồi xuống bên giường, múc một muỗng nhẹ nhàng thổi thổi mới đưa đến bên miệng Nhai.

 

"............"

Nhai lạnh lùng liếc muỗng canh Nghiêm Lăng Phong đưa tới, hương khí thơm đậm suýt nữa khiến hắn lập tức muốn ăn, nhưng hắn chỉ cười cười, sau đó hất văng cả chén trong tay Nghiêm Lăng Phong, "Ba" một tiếng giòn vang, sứ vỡ bắn tung toé đầy đất.

"................"

Nghiêm Lăng Phong trầm mặc nhìn Nhai một hồi lâu mới đứng dậy, lẳng lặng khụy xuống, cúi đầu một chút rồi nhặt từng mảnh vỡ trên mặt đất. Nhưng y đương nhiên chưa từng làm qua mấy chuyện như vậy, dù động tác rất nhẹ, nhưng hơi ngốc nghếch, hầu như đã bị đứt tay ngay lập tức.

Máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống thảm, nhưng y không để ý, vẫn trầm mặc tỉ mỉ thu dọn sạch sẽ chén vỡ cùng nước canh trên thảm.

Nhai và người này đều khiết phích, điểm ấy hắn biết.

Nhìn bộ dáng không chút tức giận của Nghiêm Lăng Phong, Nhai quả thực cũng hơi sững sờ.

Thời điểm vừa mới thu dọn xong, lúc Nghiêm Lăng Phong đang dùng khăn lau tay, cửa lại bị đẩy ra, Thành Thủy Duyệt mỉm cười tiêu sái tiến vào, trong tay cũng nâng một cái khay tròn, bên trên là cháo do y nấu.

" Nhai thúc, dậy rồi sao, ngươi đã ngủ rất lâu, nhất định là đói bụng rồi."

Thành Thủy Duyệt dường như không thấy canh Nghiêm Lăng Phong đặt trên bàn, vừa múc cháo, vừa ôn hòa nói.

" Đây là lần đầu tiên ta nấu cháo, có thể không ngon lắm."

Sau đó, y một bên ngồi xuống cạnh Nhai, dùng muỗng khuấy cháo trong chén, một bên thổi nhẹ để bớt nóng.

" Rất thơm đó, nếm thử xem được không."

Một lát sau, y đem chén đến gần Nhai, trước sau vẫn diện vô biểu tình ngồi trên giường, mỉm cười nói.

"Hết nóng rồi đó !"

Nhai nhấc mi, trong ánh mắt sững sờ của Nghiêm Lăng Phong tiếp nhận cháo trong tay Thành Thủy Duyệt.

" Nhai thúc..."

Thành Thủy Duyệt cũng kinh ngạc, y thậm chí không biết hai mắt mình vì vậy mà sáng lên, thật sự cảm thấy một chút bất ngờ sung sướng.

" Phốc!"

Nhưng sau đó chỉ nghe thấy "Phốc" một tiếng trầm đục, chén cháo trong tay Nhai đã trực tiếp úp lên đầu Thành Thủy Duyệt.

" Cút ngay cho ta !!!"

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.

Nghiêm Lăng Phong kinh ngạc đứng ở một bên, mặt hơi phát cứng.

Còn Thành Thủy Duyệt thì diện vô biểu tình đông đá ngồi đó, mặc nước cháo len từ tóc qua trán chảy xuống gương mặt tinh tế, không ngừng bốc lên nhiệt khí.

"Mau đi xối nước lạnh"

Lập tức phản ứng, Nghiêm Lăng Phong tiến lên lấy cái chén khỏi đầu Thành Thủy Duyệt, sau đó kéo người xuất môn.

"...."

Nhai im lặng nhìn họ cùng ra ngoài, cũng không có biểu tình gì, chỉ hơi cau mày.

Kỳ thực, lý do hắn làm ra hành động quá đáng như vậy cũng không nhiều. Chỉ là thấy bộ dạng thân thiết dối trá của Thành Thủy Duyệt kia thật sự khó coi quá mức.

Nhất là ánh mắt y nhìn mình vừa rồi, tuy ngụy trang khéo đến mức ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra bất ổn bên trong, nhưng lưng vẫn phát lạnh từng trận, cũng không cho phép bản thân nhớ lại hành vi xấu xa của y đối với mình ở lữ điếm ngày đó.

Nhưng tại sao cái con thỏ này lại biến thành như vậy chính hắn cũng không rõ.....

Đang nghĩ ngợi, cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài, Nghiêm Lăng Phong đi đến, cũng không trách móc Nhai vì chuyện vừa rồi, y biết rõ vị trí hiện giờ của mình.

Tại cái thời điểm mẫn cảm này, bất cứ thứ gì cũng có thể làm cho quan hệ giữa bọn họ lâm vào tình trạng hoàn toàn đổ vỡ.

Nhưng ánh mắt y nhìn Nhai vẫn có chút kỳ dị, tựa như nói ra suy nghĩ của mình.

" Nga ? Đau lòng ?"

Thấy Nghiêm Lăng Phong hơi cau mày, Nhai tựa vào giường tựa tiếu phi tiếu nói.

"............."

Nghiêm Lăng Phong cũng không lập tức trả lời, y ngồi xuống bên giường lẳng lặng nhìn Nhai một hồi lâu, mới thận trọng hỏi.

" Giữa ngươi và Thành Thủy Duyệt có phải đã xảy ra chuyện gì không ? Ta cảm thấy thái độ của ngươi không giống với trước kia."

Y hiểu rõ sự căm ghét của Nhai với Thành Thủy Duyệt, nhưng sự chán ghét biểu hiện ra bây giờ lại bao hàm một chút gì đó khác.

Y không thể nắm bắt chính xác, nhưng vẫn có thể sinh ra cảm giác.

"........."

Nhai không tính trả lời nghi vấn của Nghiêm Lăng Phong, cũng không cho rằng đối phương sẽ tin điều mình nói, vì thế hắn thẳng thắn chuyển đề tài, kéo chăn bông ra chỉ vào chân mình khó chịu hỏi Nghiêm Lăng Phong.

" Ý của ngươi là gì?"

Trên chân phải xích lỏa trắng nõn của hắn lúc này đang bị khóa bởi một cái lắc xích(*) vừa dầy vừa tinh xảo, vật ấy trông rất mảnh, nhưng được đúc từ Hắc Ngọc Thiết, vũ khí bình thường tuyệt đối không có khả năng chặt đứt.

"............."

Nghiêm Lăng Phong nhìn chân lỏa trắng ngần của Nhai, trên mặt không có biểu tình, chỉ thản nhiên nói.

" Chính là ý này."

Trầm mặc một hồi, Nghiêm Lăng Phong suy nghĩ một chút mới lãnh đạm nói.

" Ta sẽ không tái cho ngươi cơ hội tiếp cận các nam nhân khác nữa."

Nói xong, trong đầu y xuất hiện hình ảnh Mặc Khê Đoạn.

Y thật sự nhớ rõ lời Nhai nói đêm qua.

" Ha ha...."

Nhai cười cổ quái, thanh âm lại lạnh hơn.

" Vì ta đã không còn là của ngươi, cho nên mới biết quý trọng sao ?"

Dừng một chút, mới diện vô biểu tình lạnh nhạt nói.

" Hoá ra ngươi cũng rất ti tiện....."

"........"

Nghiêm Lăng Phong không nói tiếp vấn đề trên nữa, đối với sự châm biếm của Nhai cũng ra chiêu mắt mù tai điếc. Y đứng dậy múc lại một chén canh nóng, sau đó bưng đến ngồi xuống bên người Nhai, bình thản nói.

" Ngươi phải ăn chút gì mới được!"

" Không"

"........"

Thấy Nhai cự tuyệt, Nghiêm Lăng Phong cũng không bất ngờ, y nhìn Nhai một lúc, sau đó ngậm một ngụm canh nóng, thình lình chế trụ gáy Nhai, dùng miệng cưỡng ép đổ canh vào miệng Nhai.

" Ngô......"

Nhai muốn cự tuyệt, nhưng bàn tay Nghiêm Lăng Phong đã chặt chẽ kiềm hãm hắn, đầu lưỡi mềm mại lại trắng trợn liếm lộng trong miệng, làm mọi cách để hắn nuốt canh trong miệng xuống.

" Được rồi... để ta tự mình.... Ngô........"

Nhai bị Nghiêm Lăng Phong liếm cắn đến chịu không nổi, cố sức thở dốc nói.

Nhưng Nghiêm Lăng Phong không chấm dứt hành động đó, ngược lại còn nhấp thêm một ngụm canh đút tiếp.

"..............."

Sau đó chén không bị vứt xuống đất, Nhai cũng bị Nghiêm Lăng Phong gắt gao ôm eo, kéo vào trong ngực tuỳ tiện cắn gặm cánh môi.

Khí tức thanh lãnh quen thuộc khiến Nhai theo bản năng chống cự, cố gắng cắn ngược lại đối phương, nhưng căn bản vô ích, ngược lại hắn còn không thể kháng cự, bị đầu lưỡi trơn ướt kia ái muội dây dưa liếm láp khắp khoang miệng....

" Ngô......"

Không phải hắn không muốn phản kháng, mà là hắn phát hiện nội lực của mình dường như hoàn toàn tan biến.

Tựa hồ đã vô thanh vô thức chảy cạn. Nếu đơn thuần chỉ là mất hết cũng không sao, nhưng không biết vì cái gì hắn lại có một nỗi bất an gạt đi không được.

Nhưng trí óc nam nhân không thể suy nghĩ nhiều thêm, đầu lưỡi kịch liệt quá mức của thanh niên gần như đã đoạt hết lý trí hắn, ngay cả khi nào mình bị áp ngã lên giường, hắn cũng không biết. Chỉ mơ hồ cảm thấy bàn tay ấm áp của thanh niên vén vạt áo hắn lên xoa nắn qua lại bên đùi trong run rẩy...

Đột nhiên nam nhân rên một tiếng đau đớn, vì đầu ngón tay thanh niên đã tìm được chỗ vẫn còn sưng đỏ của hắn.

"...... Xin lỗi"

Thanh niên dường như vừa thanh tỉnh lại, buông nam nhân tóc xám y sam hỗn độn ra, thanh âm khàn khàn áy náy. Sau đó y rút ngón tay mình về, cũng cẩn thận sửa lại quần áo nam nhân cho ngay ngắn...

"........."

Nhai không nói gì, chỉ liên tục thở dốc, cánh môi đạm sắc đã bị chà đạp thành một mảnh ướt át.

Hắn nhắm mắt lại, không muốn thấy song nhãn vẫn đang dán vào mình của thanh niên. Cặp mắt kia thoạt nhìn quá mức thâm trầm, cũng có quá nhiều tình cảm hắn không còn tin tưởng.

Trong sự yên tĩnh nặng nề này, Nhai đột nhiên cảm thấy thân thể mình lại bị thanh niên gắt gao ôm vào ngực, nhưng không làm gì thêm nữa, chỉ chôn đầu vào cổ hắn, nhẹ nhàng chậm rãi cọ xát.

" Nhai....."

Lời nói khẽ xuất ra xuyên qua bả vai hắn, vì cánh môi quá sát da thịt nên hơi mơ hồ, nhưng cũng vì thế mà lộ ra một cảm giác bất lực lạ lùng.

" Ta phải làm thế nào..... Ngươi mới có thể quay trở lại ?"

"....."

" Trò chuyện được chứ..... Nhai...."

Y không biết mình phải làm gì nam nhân trong lòng mới có thể quay về bên cạnh mình...

Y không biết...

Nên y chỉ có thể cố sức ôm lấy thân thể hắn, một lần lại một lần xác nhận hắn đang ở trong lòng mình.

Cũng chỉ có như vậy, nỗi thống khổ và sự nôn nóng không thể chịu đựng trong lòng y mới có thể giảm bớt đôi chút.

"......"

Mà từ đầu đến cuối, Nhai một câu cũng không nói, chỉ im lặng mặc Nghiêm Lăng Phong ôm hắn độc thoại.

Một nơi khác, bờ hồ sau hoa viên.

Thành Thủy Duyệt toàn thân ướt đẫm ngây người đứng trên bờ hồ, nước từ mái tóc dài đến thắt lưng liên tục nhỏ xuống, song đồng màu hổ phách lại khô đến mức hơi phát xám.

Mà lúc này lại có thể loáng thoáng thấy rất nhiều dấu dao cùng vết phỏng rất nhỏ trên ngón tay thon dài lấp ló dưới cổ tay áo hắn. Đấy là vết tích lưu lại khi hắn nấu cháo cho Nhai.

Thực ra hắn làm rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần cuối cùng là thành công.

Chỉ là không ngờ người kia lại không chút do dự đổ toàn bộ thành quả vất vả một ngày trời của mình lên đầu hắn.

" Nhai thúc... Thực xin lỗi, ta mệt mỏi quá rồi..."

Thành Thủy Duyệt chậm rãi ngẩn đầu, bi ai độc thoại.

" Nhiều năm như vậy, luôn luôn như vậy..... Ta chịu không được nữa..."

Lời còn chưa dứt, khóe mắt bi thương ban đầu nháy mắt trở nên hung bạo, giây tiếp theo bị cưỡng chế đè xuống, lại khôi phục nét bi thương.

" Hắn muốn ra... Ngươi phải cẩn thận...."

Thuận theo một giọt nước trong suốt từ khóe mắt Thành Thủy Duyệt chảy xuống, gương mặt vốn bi thương và ôn nhuận của hắn dần trở nên tương tự ác quỷ bò lên từ âm phủ địa ngục, tản ra lệ khí làm cho người ta toàn thân khiếp hãi...

"Biến đi, đồ rác rưởi yếu ớt."

Khuôn mặt trở nên hắc ám, Thành Thủy Duyệt nhìn cái bóng in ngược dưới hồ, lạnh lùng thấp giọng.

" Đừng làm hại bọn họ..."

Bóng in ngược trên mặt nước lộ ra biểu tình bi thương sắp khóc.

" Cút !!"

Mạnh bạo đạp một cước xuống mặt hồ, Thành Thủy Duyệt hỗn độn đứng trong nước ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, thê lương mà điên dại, cũng không còn một chút biểu tình yếu đuối.

" Nhai thúc, Nhai thúc yêu dấu, ngươi sẵn sàng trả giá cho tám năm địa ngục của ta chưa ? Ha ha...."

*******

Qua ngày đó, sau khi Nhai ngủ dậy đã là giữa trưa hôm sau.

Thực ra hắn bị đánh thức.

Trong không khí có một dòng khí vô cùng hỗn loạn, hẳn là có người đánh nhau gần đây....

Đang xảy ra chuyện gì?

Hắn đột nhiên rất bất an...

"......."

Phát hiện Nghiêm Lăng Phong cũng không có trong phòng. Nhai lập tức nhìn cái lắc tím sậm đeo trên cổ chân. Một lát sau, hắn ấn vào một hoa văn chạm nổi cực nhỏ trong một góc đặc biệt nào đó. Một âm thanh lanh lảnh vang lên, bên trong bắn ra một cây ngân châm dài.

Đầu tiên, hắn dùng vải lau chất độc trên thân châm, sau đó cách một lớp vải bẻ ngân châm thành một đường cong đặc biệt, lại thử cắm vào ổ khóa, sau đó xoay xoay nẩy nẩy lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng mới cạy được cái khóa của Nghiêm Lăng Phong.

Nam nhân đứng dậy xuống giường, chân trần đi đến cửa vào. Hắn mặc trường bào tuyết bạch mềm mại hôm qua, nhưng vẫn không có khố tử. Cũng may ngoại bào đủ dài, hoàn toàn có thể che khuất hai chân hắn, nhưng khi đi đứng, trong một khắc vạt áo lay động lại loáng thoáng hé lộ đến đùi.

Hắn đi khá chậm, tối hôm kia bị Nghiêm Lăng Phong trắng đêm xâm phạm làm thể lực hắn đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa nằm suốt trên giường như vậy cũng khiến thân thể hắn trở nên chậm chạp.

Phiền phức nhất chính là nội lực của hắn lại không còn một chút...

Ngay cả chính hắn đang ở trong này cũng có thể rõ ràng cảm nhận sát khí ngập trời phía xa, hắn phải đi xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Ngay lúc hắn vừa kéo cửa ra, cửa lại bị thô bạo đẩy vào từ bên ngoài, hắn tức khắc lui về phía sau theo phản xạ, bả vai lại đột ngột tê rần, khí lực giống như chớp mắt bị rút mạnh khỏi người, thân thể tức thì mềm ra đổ xuống thảm.

Mà cắm trên vai hắn là một cây ngân châm lóe ra hàn quang đồng dạng.

" Nhai thúc, ngươi bây giờ muốn đi đâu ?"

Thành Thủy Duyệt mỉm cười đứng ngay cửa, ánh sáng tỏa ra phía sau làm khuôn mặt y tinh xảo, quỷ mị khác thường, Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Nhai, y thản nhiên đóng cửa lại, ánh mắt ẩn ý sâu xa cũng rớt xuống bắp đùi thon dài của Nhai, nét cười bên khóe miệng càng lúc càng rõ rệt.

"........"

Nhai sắc mặt khó coi, ánh mắt của Thành Thủy Duyệt như liếm láp thân thể hắn khiến hắn sợ hãi...

Hắn nhổ ngân châm trên bả vai mình, phát hiện cả người vẫn hư nhuyễn, ngay cả đứng dậy cũng không nổi. Thể chất hắn xưa nay không sợ mê dược, trừ bỏ dược vật lần đó Hạt Cơ dùng với hắn...

Chẳng lẽ Thành Thủy Duyệt trộm được từ chỗ họ ?

" Nhai thúc, sàn nhà không bẩn sao, ta bế ngươi lên giường nhé ?"

Thành Thủy Duyệt khụy chân xuống, ôn hòa nói, song nhãn băng lãnh màu hổ phách mang theo một ý cười lạnh lẽo.

"........" Nhai cau mày, không nói một lời định vịn vào ghế dựa bên cạnh để đứng lên, nhưng hắn mới động thủ, Thành Thủy Duyệt lại mạnh bạo bắt lấy chân phải quang lỏa của hắn, hung hăng lôi hắn tới dưới thân y.

" Ta nói để ta bế ngươi, chẳng lẽ ngươi nghe không rõ ?"

Thanh âm lạnh lẽo của Thành Thủy Duyệt truyền đến từ phía sau hắn, đầu gối cũng tiện thể ép lên một cái đùi của hắn.

"........."

Nhai nghiêng đầu lạnh lùng nhìn phía Thành Thủy Duyệt vẫn trầm lặng.

Vì chống cự lực kéo cương ngạnh lúc nãy mà thân thể hắn vô ý nằm nghiêng trên mặt đất, cũng không lường được như vậy càng làm mình lâm vào tình trạng bị động, tư thế nửa nằm sấp khiến hắn vô cùng khuất nhục.

Mà trường bào tuyết bạch vốn xem như ngay ngắn trên người cũng bị kéo lệch thành một mảnh hỗn độn, hầu như không che được thân thể hắn. Nhất là trên đôi chân dài lại có thể thấy rõ dấu răng hồng sắc ám muội.

" Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

Trầm mặc một hồi, Nhai nằm nghiêng dưới thân Thành Thủy Duyệt lãnh đạm hỏi ngược lại.

" Nghiêm Lăng Phong sẽ trở lại nhanh chóng, ngươi định giải thích thế nào ?"

Hắn kéo dài thời gian đồng thời cũng nhắc nhở hành vi bất ổn của Thành Thủy Duyệt.

" Hắn? Ha ha, trong thời gian ngắn ngươi sẽ không thấy hắn đâu, bây giờ, ngươi là của ta"

Ngữ điệu của Thành Thủy Duyệt phía trên rất khinh khi, mơ hồ lộ ra một phần hài lòng lúc được xem kịch hay. Nhai còn chưa kịp phân tích ý tứ của lời nói, thắt lưng đột nhiên bị đối phương bắt lấy, thân mình ấm áp lập tức đè xuống, phủ sau lưng hắn.

" Nhai thúc.... Thân thể của ngươi được tẩy rất sạch sẽ đấy, thậm chí tóc cũng thơm, đang đợi ta đến sao ?"

Thành Thủy Duyệt cười khẽ, cánh môi ôn nhuận trước tiên điểm nhẹ lên vành tai hơi lạnh của Nhai tựa như lông vũ.

" Đừng chạm vào ta! Đồ đê tiện! Ngô..."

Nhai quất tay ra sau đầu.... Căm ghét quát lớn, nhưng còn chưa nói xong, đầu lưỡi trơn ướt của Thành Thủy Duyệt đã cuồng ngạo duỗi ra, nhập vào tai hắn tuỳ tiện liếm lộng.

".....A....."

Song nhãn cười ngầm của Thành Thủy Duyệt lộ ra lãnh ý, âm trầm ghé vào tai hắn nói.

" Nếu ghét ta như vậy, ngươi có thể đẩy ta ra...."

Nói xong, bàn tay đang bắt lấy eo hắn lại thong thả dao động hướng lên, cách lớp vải mềm mại vuốt ve qua lại ngực Nhai.

"......."

Nhai nhắm mắt lại, sắc mặt tức giận đến phát xanh, thân thể căng chặt kịch liệt run rẩy phẫn nộ, vẫn không thể thoát khỏi bàn tay càng lúc càng làm càn kia dù chỉ một chút.

Nếu được, hắn thật sự rất muốn một quyền đánh vỡ đầu Thành Thủy Duyệt, nhưng hắn không thể. Dược vật khiến hắn ngay cả chống người cũng vô cùng mệt mỏi, gần nhất chỉ có thể miễn cưỡng dùng khủy tay chống chịu thân trên....

"Chưa từng nghĩ có một ngày lại ở trong phòng Phong, bị nam nhân mình ghét cay ghét đắng đối đãi như vậy sao ?"

Thành Thủy Duyệt chậm rãi vén tóc nam nhân lên, đem đầu mũi vùi vào cái gáy trắng nõn hít một hơi sâu.

Y thích ôm liếm nam nhân như vậy. Vì vừa có thể nghe được khí tức nam nhân, vừa cảm nhận đầy đủ sự run rẩy khuất nhục của đối phương thông qua bàn tay áp sát của mình.

" Làm ra cái chuyện này, ngươi không sợ Nghiêm Lăng Phong biết sao..."

Nhai không chịu nổi phải cau mày, ép thấp thân thể vô lực xuống muốn ngăn bàn tay đang vuốt ve ngực mình. Nhưng bàn tay này dường như cố tình cười nhạo hắn bất lực, mặc cho hắn kháng cự, cuối cùng vẫn có thể thuận lợi tùy ý vuốt ve nơi hắn ngăn cản. Tệ hơn nữa, nó còn loanh quanh thâm nhập vào trong áo hắn.

" Hỗn đản.... Ngô...."

Bị quần áo tuyết bạch che khuất, không ai biết bàn tay luồn vào của Thành Thủy Duyệt rốt cuộc đã làm gì, lại có thể đại khái đoán ra từ thân thể kịch liệt run rẩy cùng với vẻ mặt khuất nhục cực độ của Nhai.

" Nga? Ngươi là người cao ngạo như vậy, chịu đem chuyện mất mặt thế này nói ra sao? Ngươi có thể gọi người tới đấy...."

Thành Thủy Duyệt nở nụ cười, khuôn mặt thanh tú hơi yêu dị, sau đó y lại cúi đầu, môi lưỡi từ tốn hạ một đường từ xương sống Nhai xuống, thỉnh thoảng cách vải áo dùng sức cắn vào tấm lưng run rẩy, mãi đến lúc đầu lưỡi liếm vào giữa cặp mông căng chặt của nam nhân...

".........!!!"

Lông tơ Nhai gần như dựng thẳng lên tức khắc, hắn giãy giụa mãnh liệt, nhưng chỉ khiến y phục bất ổn tuột xuống bả vai, lộ ra khuôn ngực đáng thương bị đùa bỡn thành một mảnh thê thảm. Nhất là hai nơi nổi lên trước ngực đã sưng đỏ đến hơi trong suốt....

" Đừng ép ta...."

Nhai nghiến răng nghiến lợi âm trầm nói, lại không khống chế được đôi môi run rẩy.

Hành động của Thành Thủy Duyệt đã vượt xa phạm vi hắn có thể chịu đựng. Nói còn chưa xong, hắn liền cảm thấy phần eo mình bị nâng lên, sau đó đầu lưỡi trơn ướt của đối phương lại cách lớp vải liếm vào khe đùi hắn...

Khí huyết Nhai một trận xông lên, song nhãn đỏ hồng, muốn há miệng gọi người.

Còn cái gọi là mặt mũi, tôn nghiêm, hắn đành bỏ vậy....

(*) Lắc xích: Từ gốc là Thủ chỉ thô tế, là một dạng vòng tay trên thân có xâu một loạt những vòng nhỏ như chiếc nhẫn (thủ chỉ : ngón tay), xâu nhẫn này rất nhiều, nhuyễn và tinh xảo (thô tế: dày mịn, khéo).

Vì chung quy nó cũng là một dạng vòng tay từa tựa cái lắc, lại dùng để xích ( trong chap này) nên tạm gọi là lắc xích cho gọn, dễ đọc và dễ hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro