Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng non

 
Nhưng dường như Thành Thủy Duyệt lúc nào cũng dõi theo hành động của hắn, lập tức dùng dây cột tóc khóa miệng hắn lại, khiến hắn chỉ có thể phát ra một vài tiếng rên âm ĩ căm hận.

 

" A....... Nhai thúc, ngươi thực khiến ta đau lòng....."

 

Thành Thủy Duyệt khẽ cười, lôi bả vai nam nhân, lật người hắn lại để hắn nằm trên thảm mặt đối diện mình.

 

Nhưng tức khắc, nụ cười của y chậm rãi rút lui....

 

Chỉ có thể lẳng lặng nhìn nam nhân y sam hỗn độn, đồng tử càng lúc càng đen tối...

 

Kẻ từng khiến y ngưỡng mộ lúc này lại nằm dưới thân y, một đầu tóc xám tán loạn.

 

Cặp mắt màu xám băng lãnh mà khuất nhục, tràn ngập hận ý.

Nhưng hắn chỉ có thể y sam bất chỉnh mở chân nằm dưới thân mình, đôi môi bị dây cột tóc buộc chặt, lộ ra lồng ngực rắn chắc bị y chà đạp đến một mảnh sưng đỏ.

"....."

Nhai nâng cánh tay vô lực lên muốn xé dây cột tóc trên miệng xuống, lại tuyệt vọng phát hiện ngón tay mình căn bản không dùng lực được.

Hắn cũng không biết bộ dạng của mình lúc này trong mắt Thành Thủy Duyệt ra sao, chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương âm trầm như đang suy nghĩ phải ăn con mồi này như thế nào...

Tiếp theo, hắn thấy tay Thành Thủy Duyệt duỗi về phía mình... Sau đó tinh tế vuốt ve thân thể hắn...

Vô cùng nhẹ nhàng, dường như đang xác nhận gì đó...

" Nhai thúc, ngươi thật sự rất dâm loạn, lại có nhiều dấu vết như vậy...."

Thành Thủy Duyệt khàn giọng thầm thì, đầu ngón tay tỉ mỉ vuốt nhẹ nhũ đầu đỏ sẫm của Nhai.

" Nơi này vẫn còn dấu răng nhỉ, là Phong lưu lại hay một gã nam nhân thô lỗ nào khác đây?"

Dừng một hồi, Thành Thủy Duyệt đột nhiên cười nói.

" Nhai thúc, ngón tay ta chỉ sờ nhẹ một chút thôi mà, ngươi run cái gì?"

"........"

Cau mày lại, Nhai bắt lấy tay Thành Thủy Duyệt, gắng sức muốn kéo ra, nhưng vẫn phí công. Lại không biết lực đạo suy yếu của hắn ngược lại còn khiến Thành Thủy Duyệt nổi lên một loại ngược dục không thể áp chế.

"Hay là nói, ngươi thật sự muốn ta như thế ?"

Khóe miệng câu lên một mạt cười tà dị. Thành Thủy Duyệt vươn đầu lưỡi mềm mại như mèo, cúi đầu liếm nhũ tiêm Nhai. Tiếp đến trong tiếng thở dốc kinh hoảng của đối phương, ngậm nó vào miệng, liếm cắn lặp đi lặp lại...

" Ngô! Cút...."

Nam nhân tóc xám không thể chịu được, cả người run rẩy, nhưng bị mảnh vải chặn miệng, hắn chỉ có thể phát ra vài âm thanh không rõ ràng, ẩn nhẫn và trầm thấp.

Mái tóc hắn bị vén lên, đầu nhũ bị nam tử đang chôn đầu trước ngực mình mặc sức chơi đùa dâm loạn. Đầu lưỡi trơn ướt không ngừng ma sát đỉnh nhũ tiêm, sau đó lại cuốn quấn vào miệng, dùng răng cắn lúc nhẹ lúc nặng.

Khoảnh khắc đó, nam nhân chưa bao giờ oán hận mình đã mềm tay như vậy....

Hắn nên sớm giết quách tên súc sinh này mới đúng...

Chứ không phải lưu mạng y lại để y vũ nhục mình bây giờ...

Hắn không hiểu rốt cuộc mình trúng phải cái tà gì, một kẻ hơn ba chục tuổi đầu gần đây lại liên tiếp bị lũ thanh niên trẻ tuổi này đối đãi như thế...

Hắn thà bị lăng trì còn hơn phải chịu như vậy...

" Xem ra ta dốc sức chưa đủ rồi, để Nhai thúc thất thần như vậy...."

Thấy nam nhân thất thần, Thành Thủy Duyệt bất mãn lầm bầm, vẻ mặt hơi ủy khuất tựa như đang làm nũng với người yêu.

Sau đó, y thả nhũ tiêm bị liếm thành một mảnh ướt át ra, vuốt thắt lưng mềm dẻo của Nhai, liếm xuống một đường theo cơ bụng, cuối cùng đến giữa hai chân vẫn bị trường bào che khuất của Nhai....

"......."

Nam nhân nhục nhã bội phần, muốn khép chân lại, nhưng đùi hắn bị Thành Thủy Duyệt bắt lấy cương ngạnh tách ra hai bên.

Thành Thủy Duyệt sáp gần giữa hai chân nam nhân, cũng không trực tiếp xé mở y bào mà dùng chóp mũi cọ cọ chỗ tư mật của đối phương xuyên qua lớp vải áo, sau đó tựa như cảm thấy gì đó, nhắm hai mắt lại hít một hơi, đầu mũi ma sát trở đi trở lại.

" Ô..... Ngô"

Hành động đó khiến Nhai cơ hồ giận đến hai mắt phát đen, nhưng miệng lại bị mảnh vải gắt gao nhồi chặt, trước sau gì mắng cũng không được, chỉ có thể phát ra một vài âm tiết lẻ tẻ.

Mà ngón tay hắn bây giờ dường như không phải của mình, rõ ràng muốn kéo cái đầu đang vùi vào giữa hai chân mình, nhưng lực đạo lại phảng phất như vuốt ve cầu hoan, đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc mềm mại của đối phương....

" Nhai thúc, nơi này của ngươi cũng thật sự được tẩy rất sạch, mùi vị thật hảo....."

Thành Thủy Duyệt ám muội nói, lại vươn đầu lưỡi ướt át bắt đầu liếm lộng cách lớp vải mềm.

"... Ân....ngô!"

Nam nhân không chịu được lắc lắc đầu, từ miệng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào vô cùng khuất nhục.

Giữa hai chân hắn, nam tử thanh tú không để ý đến sự run rẩy và kháng cự của hắn, vẫn dâm loạn thô bạo liếm láp. Ngón tay thon dài dùng sức miết xoa làn da bên đùi trong của nam nhân, vuốt ve qua lại.

Vì vải lụa trên thân nam nhân vốn rất mềm mỏng, nên sau khi bị liếm ướt thì gần như trở nên trong suốt, mơ hồ có thể thấy được chỗ tư mật của nam nhân cùng với đám lông màu xám...

" Nhai thúc, ngươi có biết lúc ta ở đó... thấy ngươi bị mấy nam nhân kia cưỡng dâm... nghĩ cái gì không?"

Thành Thủy Duyệt vừa liếm láp nam nhân, vừa khàn giọng hỏi...

" Lúc ấy ta rất mâu thuẫn. Thấy ngươi bị hành hạ như vậy, ta thật cao hứng, có loại khoái cảm phục thù..."

"......."

"Bởi vì ta hận ngươi, hận ngươi hơn bất kì ai khác..."

"......"

"Nhưng ta lại rất tức giận, muốn giết hết những kẻ đó, ngươi là của ta, làm ngươi đau đớn phải là ta !"

Nếu lúc ấy có thể, Thành Thủy Duyệt thật sự muốn giết những nam nhân đó, nhưng y cũng hiểu rõ mình không địch lại.

Nội công Thành Thủy Duyệt rất mạnh, có thể nói chỉ kém hơn Nghiêm Lăng Phong.

Nhưng kinh nghiệm đối địch của y quá ít, tu vi cũng dựa vào một loại tà môn bí tịch nào đó cưỡng chế hấp thu nội lực người khác, vô cùng hỗn tạp.

Cho nên năng lực của y chỉ có thể đạt tới cấp bậc Hắc Sư, vẫn không thể cùng lúc đối địch bốn sát thủ ngoại hạng có tu vi đồng dạng lại từng trường kỳ phối hợp với nhau.

Cuối cùng y chọn nhẫn.

Tám năm quá khứ từng dùng máu dạy y rằng, lúc không có khả năng phản kháng, đừng ngại ngần sống sót như chó, phải học cách nhẫn nại.

Chỉ có như vậy mới có thể đợi tới thời cơ chín mùi, một kích giết chết.

" Nhưng ngươi có biết khi đó ta muốn làm gì nhất không?"

"........"

" Ta muốn thay chúng thượng ngươi, ta muốn liếm khắp toàn thân ngươi, muốn thao cho ngươi khóc lên..."

".........."

Đôi mắt lãnh nộ của nam nhân âm ĩ chút run sợ, hắn không muốn tưởng tượng chuyện gì sẽ phát sinh kế tiếp....

" Ta muốn thấy ngươi mở rộng hai chân nằm dưới thân ta, khuất nhục và phẫn nộ nhưng vô pháp phản kháng...."

Thành Thủy Duyệt nói xong, hô hấp dần loạn nhịp, sắc dục nồng đậm trong ánh mắt khiến nam nhân dưới thân y cả người phát lạnh.

" Lúc ấy, ta cảm thấy chân của ngươi thật đẹp, lại nghĩ nếu ta gập nó lại sẽ ra dạng gì.... Giống như vậy ?"

Thành Thủy Duyệt cười u ám, nâng đùi nam nhân ép lên bả vai đối phương, vừa tinh tế vuốt ve, vừa nhịn không được, dùng sức cắn xuống...

Hai chân nam nhân rất rắn chắc, cơ thịt đều đặn. Hầu như không nhìn thấy thể mao, trắng đến mê người.

Nhất là ngón chân thon dài, đầu ngón chân mềm và sạch sẽ, hơi lộ một tầng hồng nhạt, làm cho người ta kích động muốn cắn một cái.

" Ngươi cho là ta bị tấm vải đó che nên không nhìn thấy gì sao? Thật ra ta thấy rất rõ ràng, tất cả đều thấy được...."

Lại cúi đầu nhẹ cắn nơi thầm kín của nam nhân, dưới ánh mắt kinh sợ của đối phương Thành Thủy Duyệt xé mở y bào hắn, kế tiếp đầu lưỡi cũng liên tục liếm xuống.

" Ngô...."

Nam nhân vô lực thống khổ nghiêng đầu, nhắm chặt mắt lại.

Bị Thành Thủy Duyệt dùng lưỡi trực tiếp liếm láp nơi riêng tư khiến hắn muốn chết ngay lập tức, nhất là dưới tình huống mình không thể phản kháng...

" Cho nên ta biết ngươi sợ nhất cái gì..."

Đầu lưỡi hồng nhạt mang theo chất lỏng ướt át dời xuống một chút, sau đó bàn tay bắt lấy mông nam nhân nâng lên, đầu lưỡi trực tiếp tham dò vào chỗ ao hãm thắt chặt...

" Ô... Không...."

Nam nhân thở dốc ẩn nhẫn, không kìm được cảm xúc liền khóc thút thít, vài sợi dịch thể trong suốt cũng chảy xuống từ khóe miệng, làm hắn thoạt nhìn vô cùng thảm hại...

Dường như hành động đó khiến hắn nhớ tới những hồi ức không tốt.

Nhưng Thành Thủy Duyệt không có ý dừng lại, ngược lại còn liếm sâu thêm, cuốn lưỡi mô phỏng động tác ma sát nội bích nam nhân.

Thời gian trôi qua, nam nhân phát giác thân thể mình càng ngày càng nóng rực, cũng càng ngày càng mẫn cảm...

Nhất là chỗ bị Thành Thủy Duyệt liếm, mỗi lần trêu đùa đều kích thích toàn thân hắn tê dại, từng trận khoái cảm chí mạng không ngừng truyền đến.

" Nhai thúc.... Nơi này của ngươi đã hưng phấn rồi... Thích ta liếm chỗ đó đến vậy sao?"

Thành Thủy Duyệt lấy tay chậm rãi vuốt ve hỏa nhiệt của Nhai, sau đó ngẩng đầu, từ mặt bên dốc sức hút mạnh vài cái...

" Ân....."

Nhai không chịu được ngâm một tiếng trầm nhỏ, hai mắt tràn ngập phẫn nộ, cũng tràn ngập sắc hồng tình dục.

Hắn không thể tưởng được mình lại hưng phấn dưới sự liếm lộng của Thành Thủy Duyệt...

Chuyện mất mặt này quả thực còn kinh khủng hơn cái chết...

Hoá ra hắn thật sự ti tiện đến vậy sao? Ngay cả người mình ghét nhất cũng có thể làm hắn hưng phấn ?

Chuyện này không bình thường....

Nhưng nam nhân không thể nghĩ nhiều hơn, sự khiêu khích kế tiếp đã hoàn toàn phá vỡ lý trí hắn, ngoại trừ khoái cảm, trong đầu hắn không còn sót lại bất cứ thứ gì...

Nhưng đâu đó trong hắn lại biết, sở dĩ mình thất thố dưới sự khiêu khích của Thành Thủy Duyệt là vì hắn bị lén hạ dược.

Một loại xuân dược rất mạnh khiến người ta hưng phấn cực độ, rồi lại có hiệu lực chậm rãi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nam nhân đã đạt tới cao trào thất thần nhuyễn người dưới thân Thành Thủy Duyệt, hai mắt khép hờ, song đồng màu xám xưa nay sắc bén bây giờ gần như tìm không ra tiêu cự, tựa như một con búp bê biếng nhác, mê người và gợi cảm.

Khắp người hắn đều là mồ hôi, làn da trơn láng phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, phơi ra một mảnh sáng bóng dâm mị.

Mà hai chân tràn ngập vết cắn bây giờ vẫn mở ra, vô lực vắt lên đùi một nam tử khác, phía trên có thể thấy rõ một chút dịch thể trắng ngà.

Trông phảng phất như tư thái mời gọi, Thành Thủy Duyệt liên tục nhiều lần vận chân khí mới miễn cưỡng đè được dục niệm xuống, gạt bỏ khát vọng cường bạo nam nhân tại chỗ.

Suy cho cùng, thời gian và địa điểm bây giờ cũng không thích hợp làm chuyện đó, xác suất bị phát hiện quá lớn.

Thật ra y vốn không tính làm tới thế này, nhưng lại bất ngờ mất khống chế.

Nếu đã như vậy thì thuận thế mang người đi luôn.

Đến nơi y đã sớm chuẩn bị...

Nơi đặc biệt chuẩn bị cho hắn...

Nghĩ nghĩ, Thành Thủy Duyệt cúi đầu cưỡng hôn nam nhân yếu ớt, sau đó tìm một kiện y bào đủ rộng bọc hắn lại, bế ngang lên ngực.

Đương nhiên, trước khi đi y đã táy máy tay chân, bày biện hiện trường giả như Nhai tự mình rời đi...

"........."

Nam nhân yếu ớt giật giật, lại chỉ có thể lực bất tòng tâm nhìn Thành Thủy Duyệt bế hắn khỏi phòng.

Nhưng thừa dịp Thành Thủy Duyệt không chú ý, hắn ném cái lắc lên mặt thảm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro