phong vu1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Vũ 1

Bác sĩ Thịnh hồi hộp cầm hai ống chích màu xanh và đỏ rồi bước tới gần hai thanh niên đang nằm mê man trên giường.

Mười chín năm,mười chín năm trời đằng đẵng với biết bao tiền bạc và công sức để chế tạo nên hai liều thuốc kì diệu này.

Ống màu xanh là một loại thuốc nếu người nào có được nó trong cơ thể thì nước bọt sẽ tiết ra một chất làm cho người khác nhiễm phải sẽ bị mê hoặc và yêu thương chủ nhân của tuyến nước bọt đó.

Như vậy nếu hai nước đối đầu,chỉ huy của một bên nhiễm phải nước bọt của bên còn lại thì làm gì còn chiến tranh.

Tuy nhiên như bất cứ một thiên tài nào khác,bác sĩ Thịnh cũng có cái thiên lệch của mình,bản ngã của ông lại chế tạo nên ống thuốc màu đỏ.

Người nào nhiễm phải nước bọt của chủ nhân ống thuốc màu đỏ sẽ trở thành một nô lệ tình dục không hơn không kém và hậu quả ra sao thậm chí bác sĩ Thịnh cũng chưa thí nghiệm hết được.

Vị thiên tài tần ngần trước hai thanh niên đẹp như trăng rằm đang say sưa ngủ,được ông nuôi từ khi 10 tuổi,bác sĩ Thịnh áp dụng những chế độ luyện tập và dinh dưỡng nghiêm ngặt để tạo nên hai cơ thể với những cơ bắp hoàn hảo,đầy sinh lực và gợi cảm.

Bác sĩ tiêm ống thuốc màu xanh cho Phong và cắn răng,ông tiêm ống màu đỏ vào Vũ.

Hai cái giường rung lắc dữ dội khi chất thuốc thấm vào hai cơ thể cường tráng của những chàng trai đang tuổi sung sức nhất,bác sĩ Thịnh thấy tim như ngừng đập,ông phải dựa vào tường để giữ bình tĩnh.

Dưới nhà có tiếng hú còi ầm ĩ,bác sĩ Thịnh than thầm,lũ cảnh sát sao lại mò tới vào giờ này,vốn là một bác sĩ đã bị tước bằng hành nghề từ lâu vì những liều thuốc táo bạo nhưng bác sĩ Thịnh vẫn phải mở phòng mạch lén lút để có tiền duy trì cho thí nghiệm vĩ đại này.

Ngay giờ khắc quan trọng này,bọn họ lại đến kiểm tra nữa sao?

Bác sĩ Thịnh suy nghĩ trong tích tắc rồi ông giật tung hai dây trói,Phong và Vũ bật ngồi dậy,ánh mắt một người xanh biếc còn một người vằn vện những tia máu.

---Đi đi....các con trai của ta.

Bác sĩ Thịnh mở cánh cửa sau,gió thổi vào lồng lộng,ông thảy cho hai đứa hai bộ đồ rồi đẩy bọn nó ra cửa.

Phong mặc áo vào còn Vũ thì càng lúc mồ hôi càng chảy ròng ròng:

---Nóng quá.....tôi muốn nước.....

Vũ chạy loạn đi trong ánh đèn pha loang loáng của cảnh sát,Phong không kịp ngăn cản,anh cũng chạy vội đi.

Phong Vũ từ nay chia lìa đôi ngả,đường đời biết mấy gió mưa.

Vũ chạy một hồi mà cơn nóng trong người không hề suy giảm,anh lấy tay xé rách cái áo trên người,gió thổi vào làm dịu đi một ít,anh cần phải làm một cái gì đó nhưng Vũ không hình dung ra mình phải làm gì.

Phải rồi,có lẽ anh cần nước.

Vũ chạy vào một quán bar đã chuẩn bị đóng cửa,anh vỗ mạnh vào cánh cửa kiếng.

Người bartender đang rửa mấy cái ly tức giận định quát kẻ quấy rối nhưng khi nhìn ra cửa hắn thay đổi ngay ý định.

Thật hắn chưa từng thấy một chàng trai nào đẹp và đầy nhục cảm như vậy.

Vừa mở cửa,Vũ đã lao vào quầy rượu,anh chụp lấy một chai không biết là rượu hay nước tu ừng ực.

---Oh la la la anh thật là biết chọn hàng đấy,một chai lâu năm hơn năm triệu đã bị anh chơi trong hai phút.

Vũ nhìn người bartender trong hai giây:

---Tôi thật tình không có xu nào trong người.

Bật cười người bartender nói:

---Trong trường hợp đó,tôi e rằng phải lấy một thứ khác trên người anh.

Vũ giang rộng hai tay,một ít lông đen bên dưới cánh tay như có ma lực với chàng bartender:

---Anh muốn lấy gì cứ lấy.

Vừa bước lại gần người bartender vừa nói:

---Tôi tên là Kha và tôi có thể cho anh cả quầy rượu này nếu như .....

Rồi hắn ta hôn vào môi của Vũ trong khi Vũ không kịp phản ứng.

Có cái gì như xông lên não làm Kha thấy xây xẩm trong vài giây,mấy phút trước đây hắn công nhận là mình thích chàng trai lạ mặt nhưng bây giờ hắn e rằng mình thà chết đi chứ không thể sống thiếu anh ta.Trời ơi sao mỗi cm trên người anh ta đều hấp dẫn quá,Kha muốn liếm lấy từng giọt mồ hôi đang nhỏ ra từ chính giữa bầu ngực nở nang,Kha muốn úp mặt vào giữa hai chân anh ta để tận hưởng làn hơi nam tính hình như đang bốc ra trong không khí.

Về phần Vũ,dưới xúc tác của nước bọt từ người con trai khác,tự nhiên anh thấy trong người có một ngọn lửa bốc lên dữ dội và muốn đốt cháy toàn thân anh,ánh mắt Vũ vốn đã đỏ bây giờ càng đỏ rực,dưới ánh mắt này sinh vật-con trai trước mặt không còn giá trị tồn tại của con người.

Kha lao vào Vũ như thiêu thân trước lửa tình rừng rực,Vũ nắm lấy hắn rồi ném lên bàn như một món đồ chơi,ly tách bể tan tành.

Vũ lại nắm lấy Kha ném xuống đất,tuy nhiên hình như không biết đau là gì hắn le lưỡi liếm bàn chân thô bạo của anh,ống quần Jean của Vũ phủ trên mặt hắn,Kha hối hả vén lên để liếm lấy cổ chân phủ đầy lông tơ.

Vũ cúi xuống xé tan tành cái áo bartender màu vàng và cởi phăng quần của mình lẫn của Kha,anh bóp lấy họng của Kha và cầm một chai rượu đổ vào ồng ộc,mùi rượu chếnh choáng trong không khí.Vũ nắm lấy tóc hắn kéo lên cho úp mặt vào con cặc đang cứng hết mức,anh giữ chặt đầu hắn để nắc vào,Kha không thể nào bú bình thường duới sức nắc khủng khiếp như vậy,hắn chỉ có cách mở to họng để cặc ra vào thật sâu kéo theo những cái sặc và nấc của chính hắn.

Lửa trong người Vũ không có dấu hiệu thuyên giảm,anh lấy chân hất sợi dây nịt của Kha dưới đất lên và quất vào thật lực vào người hắn.

Thông thường làm bartender đều có sức khỏe tốt và ngoại hình khá chuẩn,Kha cũng là một chàng trai khỏe mạnh chứ nếu người khác e rằng chỉ vài roi đã ngất xỉu.

Những tiếng rên thảm thiết của Kha như có tác dụng làm lửa trong người Vũ giảm cường độ,anh thấy dễ chịu đôi chút tuy nhiên áp lực ở đầu cặc vẫn không thuyên giảm.

Vũ bế xốc Kha lên và nắc vào đít hắn,thấy quá khô khan,Vũ lật ngược hắn lại và lấy bơ trên quầy trét vào,anh còn banh ra và lấy rượu đổ thêm vào,Kha thét lên vì rát khi Vũ nắc đít hắn trầy trụa.

Trong khi nắc,Vũ cắn mạnh vào cổ, vào vai Kha bật máu,anh le lưỡi liếm vào vết thương thích thú,Kha cũng điên cuồng cắn vào môi Vũ,cả hai làm tình điên cuồng,đói khát.

Vũ buông lưng Kha ra và chỉ giữ hai chân hắn tiếp tục nắc,không có điểm tựa Kha rũ người lòng thòng dưới đất,Vũ vừa bước đi vừa nắc,máu dồn xuống mặt Kha làm hắn xây xẩm cộng với những cú thúc không ngừng nghỉ của Vũ làm Kha không cầm cự nổi nữa,hắn ngất đi trước khi cảm nhận được những phun trào từ đầu cặc hung hãn.

Phong mơ mơ hồ hồ bước vào con đường nổi tiếng dành cho call boy ở vùng đất phồn hoa thành thị,những cặp mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào "hàng" mới đẹp tuyệt vời.

Sự xuất hiện của Phong làm cho mấy chục đứa con trai ở đây trở thành những con đom đóm đọ ánh sáng với mặt trăng và những chiếc tay ga đời mới đang lượn lờ tản mát từ từ tụ về một phía trước sức hút nam châm.

Mặc vội vàng chiếc áo gin cộc tay và hàng nút cài hờ hững,bắp tay và cơ ngực của Phong làm thèm khát chủ nhân của những bộ áo quần lòe loẹt và đắt tiền.

---Chào em,anh thấy em quen lắm,mình đi dạo một vòng trò chuyện nha.

---Một "chai" cho đêm nay nha anh đẹp trai,có một giọng khá nhu mì trên chiếc Dylan màu đỏ.

Phong bối rối trước những ánh đèn pha,anh nửa hiểu nửa không trước những lời mời mọc,tuy nhiên Phong cảm thấy đói bụng và anh nghĩ có ai mời mình đi ăn thì tốt hơn.

Từ phía những chàng "sinh viên" áo trắng,một thanh niên vóc dáng cao lớn,tay có hình xăm mũi neo bước tới:

---Từ đâu tới đây?Có biết luật chưa?

Phong cảm thấy hơi bất ngờ:

---Luật gì vậy?

Người thanh niên gắt:

---Luật đứng đường chứ gì mày,người mới thì 4/6 mày 4 tụi tao 6,sau 1 tháng thì 5/5,ngày đầu tiên nộp 500 ngàn gọi là phí ghi danh.

---Tôi không có biết luật gì của mấy anh.

Tên thanh niên vẫy tay,mấy "sinh viên" rũ bỏ nét mặt hiền lành câu khách thường nhật bước tới vây Phong vào giữa:

---Vậy có cần để lại vài đường trên mặt mày thì mày mới biết luật không?

Rút trong người ra một con dao bấm lấp loáng,tên thanh niên từ từ tiến tới Phong,mấy tên khác cũng làm tương tự.

Phong hoảng hốt chạy về một phía,một tên chặn đường,anh xô hắn qua một bên ,tên đó lấy tay vạch một cái,Phong thấy bắp tay trái của mình bị rạch một đường,máu phún ra nhỏ xuống mặt đường.Phong hộc tốc bỏ chạy,tụi kia hình như đuổi theo sau lưng.Anh cố gắng chạy thật nhanh,qua một ngã rẽ,Phong thấy một bờ tường chắn lối,cũng may ngày thường bác sĩ Thịnh cho anh tập luyện thể thao,Phong leo lên một nhánh cây và nhảy xuống,anh hình như bước vào khuôn viên một ngôi biệt thự.

Tiểu Minh khởi động hệ thống làm ấm của hồ bơi,hệ thống đèn và âm thanh,phút chốc khu vườn tràn ngập trong ánh sáng màu vàng xanh dìu dịu và tiếng nhạc réo rắt.

Tháng này ba mẹ lại sang Mỹ,Tiểu Minh cho tất cả bảo vệ và quản gia về quê,tự nhiên nó muốn một mình trong căn biệt thự bao la mặc dù biết như vậy là nguy hiểm vô cùng.

Nguy hiểm thì sao?Bố mẹ nào có quan tâm đến ta,Tiểu Minh ngẫm nghĩ và thả mình vào làn nước ấm,một cánh hoa cúc ở đâu rớt xuống,nó khẽ lấy tay đùa ra xa.

Tiểu Minh bơi mấy vòng quanh hồ,nước ấm miên man da thịt,nó quên đi những ưu phiền của nhất đại công tử,những phiền muộn vu vơ của tuổi dậy thì chỉ có ở mấy đứa nhà giàu,rồi nó cũng quên luôn cảnh báo dán ở thành hồ :" Không nên ngâm mình trong hồ nước nóng quá 15 phút"

Tiểu Minh đang bơi giữa hồ,bỗng nó thấy hai chân mất cảm giác,đầu thì nặng trĩu kéo nó xuống,hai tay chấp chới,Tiểu Minh thấy nước ùa vào miệng và bóng tối phủ giăng tứ phía.

"And then a hero comes along,

With the strenght to carry on,

And you cast your fears aside and you know you can survive,

So when you feel like hope is gone,

Look inside you and be strong,

And you'll finally see the truth that a hero lies in you."

Một bàn tay thật mạnh mẽ ở đâu nâng người nó lên khỏi mặt nước,Tiểu Minh mơ hồ thấy mình được đưa vào bờ và nằm trên bãi cỏ êm ái.

Rồi môi nó được tách ra đồng thời một làn hơi thơm mát như gió biển ùa vào phổi,Tiểu Minh thấy khoan khoái vô song,nó nút lấy cái miệng vừa ban cho nó niềm hạnh phúc vô biên,một ít nước bọt từ trên thấm vào môi nó,thật tuyệt diệu,Tiểu Minh mở bừng mắt và sửng sốt nhìn một chàng trai đẹp không thể tả nổi đang cúi trên người mình.

Vũ hất Kha ra khỏi người mình khi anh biết mình đã bơm không biết bao nhiêu tinh dịch vào cái hậu môn ướt nhẫy kia

Anh sửng sốt khi thấy chàng bartender tràn đầy sức sống bây giờ trông thật tàn tạ và héo hắt như tàu lá khô,trông anh ta như vừa trải qua một cơn bạo bệnh,ngược lại cái nóng trong người Vũ giảm hẳn và anh thấy dễ chịu.

Vũ kéo lại khóa quần và bước ra ngoài,trời đêm giá lạnh,không biết bây giờ Phong ở nơi đâu.

Lúc bác sĩ Thịnh nói tác dụng của hai liều thuốc cho Vũ nghe,anh đã nói bác sĩ đừng cho Phong biết và anh tình nguyện được tiêm mũi màu đỏ để trả ơn cưu mang của bác sĩ.

Thật không ngờ tác dụng của nó ngoài sức tưởng tượng,bây giờ Vũ như một quái vật mà mỗi khi lên cơn phải có một con mồi dâng hiến cho sức tàn phá nhục dục.

Anh tìm đường trở lại nhà bác sĩ Thịnh,phòng thí nghiệm tan hoang,không biết bác sĩ ở đâu,Vũ nhặt một mảnh giấy dưới đất:

"Nếu hai tuyến nước bọt gặp nhau thì phản ứng là : Trung Hòa........"

Mảnh giấy bị đứt mất một góc.

Như vậy mình phải tìm cho được Phong để có thể trở lại như cũ.Vũ mừng khấp khởi.Anh lao ra ngoài đường.

Gió lùa vào một góc tối của căn phòng,từ đó bay ra một mảnh giấy nhỏ :

"...............hoặc Hùy Diệt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro