40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Tửu Tửu cúi người đem bao vải nhặt lên, vỗ nhẹ nhẹ lớp bụi mặt trên, liền đem bao vải mở ra, từ giữa lấy ra một khối gấp rất chỉnh tề là chiếc khăn trắng dính mực.

Mở ra khăn trắng, mặt trên dính mực đều không phải là chỗ bẩn, mà là khăn trắng in hình vẽ núi sông. Lại cẩn thận nhìn một chút, không phải vẽ cái gì khác, chính là địa hình sông núi thành Trường An phạm vi ba trăm dặm!

Tạ Tửu Tửu đề bút thấm mực, ở trên khăn trắng kia lại hạ thêm vài nét bút, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, tựa như là đại công cáo thành, đối với chiếc khăn trắng này mệt mỏi cười cười, suy nghĩ lại dần dần bay xa.

Một tháng trước, thành Kiến Khang, Ô Y Hạng, Tạ phủ.

Nếu nói ở Ô Y Hạng Kiến Khang, nhà ai nổi danh nhất, không thể không nhắc tới nhà Vương Tạ Nhị. Vương gia thư pháp nổi tiếng thiên hạ tạm thời không nói, đã nói trước tiên là nói Tạ gia (có liên quan ghê hôn  ), một nhà Tạ thị này, nhân kiệt xuất hiện lớp lớp, đương triều Tể tướng Tạ An được xem là nhân vật có tiếng vang đương thời, đời con cháu hắn, cũng không kém cỏi chút nào.

Người gọi là Tạ gia tam công tử Tạ Uyên, người Tấn quốc đều giới thiệu thế này, là cháu của Tạ An, là con của Tạ Dịch, là đệ đệ của Đông Tấn tài nữ Tạ Đạo Uẩn, là em vợ của Vương Ngưng, là anh trai của mãnh tướng Tạ Huyền.

Có lẽ là vì Tạ gia thế gia vọng tộc thật sự là nhân tài xuất chúng, hào quang của Tạ gia Tam công tử này thật khó có thể nở rộ, cho nên hắn dứt khoát ở ẩn trong phủ, mỗi ngày vẫn nghe ái thê Tửu Tửu đàn tấu tỳ bà, sống phí thời gian.

“Gió thu này vẫn là đến rồi.” Tam công tử Tạ Uyên xách bình cầm chén đứng ở bên cửa sổ, nhìn xuống phương bắc có chút xuất thần — Gió lạnh thổi lướt qua, thổi rối tung sợi tóc của hắn, cũng khiến bạch y rộng rãi của hắn khẽ phất lên, cực kỳ giống thiên thượng tiên Tiêu Dao Tán .

Tạ Tửu Tửu đem tỳ bà đặt ở bên cạnh, nghiêm mặt hỏi hắn, “Ta nếu bắc thượng không trở về, ngươi nên như thế nào?”

Tạ Uyên ngửa đầu uống rượu, quay đầu cười nói: “Tửu Tửu, ta tin ngươi sẽ trở về, mang về cái gì đó ta nghĩ muốn có.” Nói xong, Tạ Uyên đem bầu rượu cùng chén rượu đặt ở trên cửa sổ, thẳng hướng tới Tạ Tửu Tửu đi đến.

Tạ Tửu Tửu nhíu mi nhìn một cái bụng gồ lên, “Thân mang thai, một mình bắc thượng, Tạ An chẳng lẽ lại không sinh nghi? Ta như thế nào nói được lời giải thích với Tạ đại gia này?”

Tạ Uyên đưa tay nâng Tửu Tửu dậy, đưa tay đặt ở trên bụng to lớn của nàng, “Điều ông ấy muốn , lần này chỉ có ta có thể cho ông ấy, cho nên, chỉ cần ta nói, ông ấy sẽ gật đầu đáp ứng cho ngươi bắc thượng.” Nói xong, Tạ Uyên nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bụng của nàng, “Đã muốn ngươi giả vờ có thai trước sáu tháng, sau khi đủ tháng, chuyện sẽ phát sinh ta đều đã nghĩ đến, ngươi không cần lo lắng, chính là chỉ cần đem cái ta nghĩ muốn có mang về lại.”

“Ngươi nên hiểu được, ta nếu là đi, chỉ sợ sẽ không trở lại.” Tạ Tửu Tửu bình tĩnh nhìn mặt hắn, đối với nam tử này cho dù không có tình, nhưng mà dù sao vẫn là nợ ân .

Nếu như không có hắn, nàng chỉ sợ đã sớm là cô hồn dưới cửu tuyền, làm sao là tam phu nhân Tạ gia hôm nay, Tạ Tửu Tửu?

Tạ Uyên ngược lại là cười đến thản nhiên, “ Tửu Tửu, nếu ngươi là loại người vong ân phụ nghĩa này, thì không phải Tửu Tửu ta cứu. Ta tuy không biết vì sao ngươi luôn nghĩ rời đi Tạ gia bắc thượng, nhưng mà ta nghĩ, tóm lại phương bắc có người nhớ ngươi, cho nên lần này xuất hành, coi như là một việc tâm nguyện của ngươi, ngày sau ngươi trở lại, thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Tạ Tửu Tửu kinh ngạc nhìn hắn một cái, “Ngươi nên biết, ca ca rất nhiều năm trước đã bị xử tử …… Ta cả đời này không còn có người nhớ……”

“Có hay không có, trong lòng ngươi rõ ràng nhất.” Tạ Uyên thờ dài một tiếng, “Năm đó ta dám mạo hiểm tội khi quân đem ngươi cứu đi, cho ngươi cải danh đổi họ gả vào Tạ gia, ngươi có biết vì sao?”

Tạ Tửu Tửu nhưng thật ra là lần đầu tiên nghe thấy hắn nói như vậy, chỉ nhẹ nhàng mà lên tiếng, “Vì sao?”

Tạ Uyên tự giễu cười, “Bởi vì huynh muội các ngươi cùng ta rất giống, từ nhỏ trong lòng đã nén hai chữ không phục. Ca ca ngươi là một người anh hùng, dám đi tranh đoạt mọi thứ thuộc về hắn, ngươi tuy rằng yếu đuối, nhưng chỉ tính phân dũng khí ngươi hơn ngàn dặm bắc thượng Trường An tìm huynh này, đã đáng giá ta đối với ngươi nhìn với cặp mắt khác……” Giọng nói Tạ Uyên nhu hòa một chút, trong mắt dường như có chút màu sắc khác thường, “Nỗi hận trong lòng ngươi, cuộc đời này của ta không thể giúp ngươi rửa sạch, nhưng mà ta tự nhận có thể bảo vệ ngươi một đời bình an, chỉ một ý niệm này, ta tin tưởng ngươi sẽ giúp ta hoàn thành tâm nguyện, không phải sao?”

Tạ Tửu Tửu vội vã cười cười, “Ta nợ ngươi, cả đời khó trả hết.”

“Ở bên cạnh ta là được, lấy tâm trí ngươi, nếu là thật tâm giúp ta, còn hơn mười vị mưu sĩ.” Tạ Uyên mỉm cười, giúp Tạ Tửu Tửu sửa sang lại vạt áo, “Ngươi giả vờ có thai, bắc thượng rất nhiều trạm gác cũng sẽ không tiếp cận người khám xét, đặc biệt là đem bản đồ quan trọng nhất kia dán lên bụng, là cực kỳ an toàn, huống hồ có Tạ Ninh bảo hộ ngươi, ta sẽ có thể buông tâm hơn ba phần……”

“Ta sẽ trở về.” Tạ Tửu Tửu không đợi hắn đem lời nói cho hết, đã cắt ngang lời hắn nói, “Là ngươi giúp ta trộm hài cốt ca ca trở về, cũng là ngươi cẩn thận bảo hộ ta sáu năm bình an, cho dù ngươi và ta là phu thê giả, ta cũng nên giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”

“Ha ha, cảm tạ, Tửu Tửu.” Tạ Uyên cười chân thành.

Tạ Tửu Tửu ngẩng mặt đón nhận nụ cười của hắn, “Ca ca làm không được , để cho tam công tử ngươi lại làm được, ta giúp ngươi, không chỉ là trả ơn, cũng là giúp ca ca hoàn thành tâm nguyện. Kỳ thật, nên nói cảm tạ, là ta.”

“Vậy ai cũng không nói cảm tạ.” Tạ Uyên cười lắc lắc đầu, ánh mắt đảo qua hướng tỳ bà bên cạnh, “ Tửu Tửu, ta hôm nay còn muốn nghe ngươi đàn một khúc nữa.”

Tạ Tửu Tửu gật đầu cười, “Nghe khúc là dễ dàng, chỉ là…… Ta trở về nếu như không có hài nhi, ngươi làm như thế nào giải vây?”

Tạ Uyên vội vã cười, như có chút đăm chiêu nhìn mây trôi ngoài cửa sổ, “Cái gọi là hữu tử vạn sự chân*, ngươi làm không được , ta cũng không miễn cưỡng ngươi, nhưng mà, hài tử này, là phải sinh ra không thể thay đổi được.” (có con mọi việc sung túc)

“Cho nàng cái danh phận……”

“Lúc này, là thân mẫu của con ta, đơn giản vậy là đủ rồi.” Tạ Uyên nhìn nàng, “Dòng dõi họ Kiến, nàng là không vào được cửa nhà Tạ gia này của chúng ta.”

“Lúc trước ngươi giúp đỡ ta……”

“Đó là ngươi bằng lòng để ta giúp ngươi.” Tạ Uyên chua xót cười, ánh mắt sáng lên, lộ vẻ kính phục, “Nàng đẹp nhất ở chỗ, không phải dung mạo, mà là nàng có một khỏa tâm quật cường, không phải cưới hỏi đàng hoàng, nàng sẽ không vào cửa, cho dù làm thiếp, cũng muốn dùng tên thật họ thật nhập môn.”

Tạ Tửu Tửu ngược lại là có chút kinh ngạc, “ Nữ tử như vậy, được gọi một từ là hiếm thấy.”

“Đúng không?” Tạ Uyên cười đến có vài phần thâm tình, “Bất quá, nàng chịu sinh con cho ta, ta đã là thụ sủng nhược kinh, sớm hay muộn, chỉ là sớm hay muộn, ta chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện, nhất định đại kiệu tám người đem nàng khiêng vào đại môn này!”

Tạ Tửu Tửu cười nói: “Chỉ hy vọng, khi đó, ta có thể thản nhiên đi ra đại môn này, chân chính tự do.”

“Không bằng ngươi và ta kích chưởng*?” Tạ Uyên đột nhiên đề nghị, “Nếu tâm nguyện ta hoàn thành, cũng là lúc tâm nguyện của ngươi đạt được.” (kích chưởng : vỗ tay ước định)

“Hảo.” Tạ Tửu Tửu nâng tay lên, cùng Tạ Uyên kích chưởng làm lời thề, “Phu quân, lần này, ngươi sẽ thắng ván cờ đầu tiên này.”

“Vậy cảm tạ phu nhân trước.” Tạ Uyên mi hùng giãn một chút, “Chỉ hy vọng phu nhân dọc đường cẩn thận.”

Tạ Tửu Tửu gật đầu nói: “Có Tạ Ninh bảo hộ ta, bắc thượng Trường An mà thôi, không có việc gì.”

Ngày thứ hai, Tạ Tửu Tửu liền cùng Tạ Ninh lặng yên bắc thượng, Tạ An tuy có phát hiện, lại giống như biết được việc này, cũng chỉ im lặng không lên tiếng, công công* Tạ Dịch hỏi qua Tạ Uyên một lần, thê tử rốt cuộc đi đâu? Bất quá chỉ một đêm nói chuyện, Tạ Dịch liền không lại hỏi thêm. (công công : cha chồng)

Nhất thời không người nào biết Tạ Uyên cuối cùng đã nói gì đó, duy nhất biết được là, Tạ Tửu Tửu bắc thượng phải làm , tất nhiên là việc đại sự.

Ra khỏi cái lồng bảo hộ mình kia, Tạ Tửu Tửu một đường cảm khái muôn vàn, chỉ là im lặng nhìn sơn thủy phương bắc, trong lòng luôn có một chút không hiểu tim đập nhanh, không biết là vì người mang mưu đồ, hay là đối người tưởng niệm kia mong ̣đợi?

Vài ngày trước, Tạ Tửu Tửu cùng Tạ Ninh đi vào ranh giới Trường An, nghe nói lần này Đại Tần Hoàng đế Phù Kiên dẫn theo hai vị sủng phi thu thú, lúc nghe tới hai chữ Thục phi, trong lòng của nàng tràn ngập vui sướng.

“Rốt cuộc lúc này đây, cùng ngươi gần như vậy, chúng ta liệu có cơ hội gặp mặt một lần không?”

Những lời này, ở trong lòng lặp lại trăm lần, thậm chí nàng còn nhịn không được mua bộ nam trang mới, vạn nhất có thể ở trong núi gặp nhau, vạn nhất có cơ hội có thể mang nàng rời đi cái giống như là nhà giam thâm cung kia, vạn nhất……

Suy nghĩ ngàn ngàn lần, nhớ nhung ngàn ngàn lần, tuy rằng biết rõ kia đều là không có khả năng, nàng vẫn là kiềm chế không được chính mình, muốn đi thử một lần.

Nàng cố ý quanh quẩn Lạc Hà sơn mà đi, cố ý đàn tấu thủ khúc kia [ Tịch dương tiêu cổ ], chỉ tiếc, người tri âm không thấy, âm soa dương thác* cứu hai cái nữ tử từ trong cung chạy ra…… (âm soa dương thác: chỉ sự tình cờ, vô tình)

Đáng tiếc không phải nàng…… Không phải nàng tâm tâm niệm niệm Tố Tố……

“Nếu là lúc trước……” Tạ Tửu Tửu thì thào mở miệng, mới nói ra một nửa, lại không thể không trầm mặc , lúc trước chính mình quyết tuyệt thêm một chút nữa, thậm chí đối với nàng làm chút tiểu kế, nay mình cùng nàng, có lẽ sẽ có kết cục khác đi?

“Không có lúc trước……” Tạ Tửu Tửu lại một lần nữa nhắc nhở chính mình, cúi đầu đem khăn trắng dính mực khô gấp lại thật kỹ, để vào bên trong bao vải, lại buộc chặt ở trên bụng.

Tạ Tửu Tửu đứng dậy sửa sang lại xiêm y, sau khi xác nhận nhìn như không có gì nghi ngờ, đỡ bụng to lớn, “ Phần sau duy nhất có thể làm đó là trả ơn…… Có lẽ có cơ hội…… Gặp lại ngươi một lần.”

Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Tửu Tửu mang theo Tạ Ninh lặng yên đánh ngựa ly khai nhà trọ Mạt Trần, trở về nơi nàng nên trở về, đem bản đồ trong bụng này giao đến trong tay Tạ Uyên, đem bàn cờ Kiến Khang kia đánh cho tốt.

Xe ngựa thong thả, Tạ Tửu Tửu nhấc lên màn xe, nhìn sương sớm trong nhà trọ Mạt Trần càng ngày càng xa, dần dần biến mất không thấy.

“Có lẽ là trong chốn u minh đều có thiên ý, nếu gặp các ngươi, thì hy vọng các ngươi không phải giống ta cùng Tố Tố, ra khỏi tòa thâm cung kia, thì tự do tự tại mà sống đi.”

Tạ Tửu Tửu lặng lẽ thầm nghĩ, khóe miệng câu một cái, ý cười phức tạp pha lẫn thất vọng cùng chua xót, cuối cùng vẫn là buông xuống màn xe, chấm dứt cái nhìn về Trường An này.

“Ta nghĩ xa vời, ta nghĩ sâu xa……”

Thì thào nhớ kỹ tám chữ này, Tạ Tửu Tửu ôm lấy tỳ bà bên cạnh “Lưu luyến”, xoay đàn bát trục, lúc này đây, không lại là thủ khúc kia [ Tịch dương tiêu cổ ], mà là một tân khúc Tạ Ninh dọc theo đường đi cũng chưa từng nghe qua.

Làn điệu bi thương uyển chuyển, nghe đến chua xót lòng người, Tạ Ninh nhìn ra phía sau một cái, “Phu nhân nhất định là nhớ công tử ……” Một suy nghĩ này, Tạ Ninh ra roi thúc ngựa, dọc theo quan đạo phi nhanh mà đi.

Không phải người biết âm luật, làm sao nghe ra, khúc này tên là [ Tuyệt trần ]?

Âm thanh khúc nhạc một tiếng ba lại một tiếng ba vang lên, giống như lệ trên mặt Tạ Tửu Tửu lúc này, nghĩ rằng sẽ không rơi, lại rơi không ngừng.

Tác giả có lời muốn nói: Tửu Tửu tạm thời rời sàn diễn, bất quá không qua bao lâu sẽ lại trở về .

Tất cả về nàng cùng Linh Tố, chỉ là một góc băng sơn, chậm rãi viết.

Phần sau cố sự phải quay lại Thanh Hà cùng Phù Trừng , ta đột nhiên phát hiện văn này của ta là đại liên minh công chúa a ~~~hoho

Về Thanh phu nhân vì sao phải bảo Phù Trừng đi Bình Dương cùng Mộ Dung Xung hội hợp, mĩ nam trong lịch sử Mộ Dung Xung này cũng nên lên sàn diễn.

Tia nắng ban mai từ ngoài cửa sổ rơi vào khách phòng, mông lung chiếu vào trong màn cửa sổ bằng lụa mỏng, ôn nhu dừng ở trên mặt Thanh Hà đang ngủ say.

Dường như là cảm giác được ánh mặt trời ấm áp, Mộ Dung Yên hơi hơi nhíu mi, dụi nhẹ mắt, kinh hoảng theo bản năng hướng bên cạnh giường nhìn lại — Không nhớ rõ mình khóc bao lâu, cũng không nhớ rõ mình ngủ như thế nào, duy nhất nhớ rõ chính là mùi hương nhàn nhạt của nữ tử bên cạnh người, thấm đến nàng an tâm.

Bên cạnh giường không có người.

Cảm giác mất mác không tên dâng lên trong lòng, Mộ Dung Yên nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, “Người đâu?”

“ Kẽo kẹt –”

Cửa khách phòng đột nhiên bị người đẩy mở ra, Mộ Dung Yên cảnh giác hướng bên trong giường co rụt lại, thấy một thân tuyết y nữ tử bưng nước ấm đi đến, sau khi đặt lên trên bàn, xoay người nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng lại.

Những tia sáng cuối chiếu vào trên người Phù Trừng, lờ mờ toả ra tia sáng nhạt, Mộ Dung Yên không khỏi có chút thất thần, ngẩn ngơ mà nhìn Phù Trừng vắt khăn mặt thật kỹ, trực tiếp hướng đến bên giường đi tới.

“Nương nương?” Phù Trừng đưa khăn qua, mỉm cười nhìn nàng, khóe miệng chứa một tia ý cười ôn nhu làm cho người ta say mê.

Mộ Dung Yên tiếp nhận chiếc khăn, sững sờ ở nguyên chỗ, nhìn nàng vấn lên búi tóc, nguyên lai trút bỏ bộ y phục nội thị, nha đầu kia cũng được xem là một tiểu mỹ nhân.

Phù Trừng bị ánh mắt của nàng nhìn đến đỏ mặt, cũng không muốn phá vỡ giờ phút tĩnh lặng này, chỉ hơi hơi cúi đầu, không dám nhìn lại đôi mắt của Mộ Dung Yên.

Mộ Dung Yên bắt được nét ửng đỏ trên má nàng, kinh sợ hồi thần lại, vội vội vàng vàng mà dùng khăn lau lau mặt, đưa cho Phù Trừng, không biết là bởi vì dư âm hơi nóng trên chiếc khăn, hay là bởi vì tim đập như hươu, hai gò má cũng hỏa lạt lạt đốt lên.

Phù Trừng nhận lại chiếc khăn, cười nói: “Nương nương, ta đã thuê xe ngựa rồi, chờ sau khi ngươi mặc y phục xong, chúng ta có thể lên đường đi Bình Dương ngay.”

“Thương thế của ngươi……” Mộ Dung Yên quan tâm là thân thể của nàng, vốn là có thương tích, lại một đường xóc nảy, chỉ sợ lại làm bị thương thân mình.

Phù Trừng lắc đầu nói: “Ta tuy là nữ tử, nhưng mà không phải như ngươi tưởng yếu đuối như vậy, chút đau đớn này, không coi là gì cả.” Nói xong, Phù Trừng xoay người đi, cầm chiếc khăn trong tay đưa đến chóp mũi nhẹ nhàng mà ngửi một cái, lén cười trộm một tiếng, bưng chậu nước hướng bên ngoài phòng rời đi.

“Nương nương nên nhanh nhanh đứng dậy mặc y phục đi.”

Mộ Dung Yên nhẹ giọng đáp lại, nhìn Phù Trừng rời đi trong tầm mắt, nhịn không được khóe miệng vểnh lên một chút, lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.

Một canh giờ sau, một chiếc xe ngựa ly khai tiểu trấn, hướng tới Bình Dương phi đi.

Xe ngựa xóc nảy đến kịch liệt, Mộ Dung Yên cố ý đè thấp thanh âm, thô thanh đối với xa phu bên ngoài thùng xe nói: “Kéo xe chậm một chút, muộn chút đến Bình Dương cũng không sao.”

Mộ Dung Yên nói xong, dường như chột dạ liếc Phù Trừng bên cạnh một cái, giành nói: “Đường này thực sự là không bằng phẳng, nếu xe ngựa đi nhanh, ngồi thực sự khó chịu, cho nên……”

“Ha ha, nương nương, ta hiểu được .” Phù Trừng cười thật vui vẻ, cũng cuốn hút  Mộ Dung Yên, từ đáy lòng cảm thấy khoan khoái.

Đêm qua, chuyện đã xảy ra quá nhiều, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có vài thứ thay đổi, chỉ là ai cũng không dám nghĩ nhiều.

Mộ Dung Yên cảm giác được một tia hoảng hốt, vội vàng quay đầu đi, nhấc lên màn xe, nhìn ra bên ngoài, dọc đường này sắc thu như họa, tinh không vạn lý, thật làm cho người ta ưa thích.

Phù Trừng ngẩn ngơ nhìn sườn mặt của nàng, thân nam trang này tăng thêm vẻ tú mỹ, làm cho nàng không thể kháng cự muốn nhìn nàng thêm vài lần.

Nếu như Phò mã không phải Trấn Tây Tướng quân Độc Cô Minh, mà là một người như thế này, mình hiện giờ, sẽ là như thế nào đây? Phù Trừng nghĩ đến Phò mã Độc Cô Minh nam tử tự phụ kia, không khỏi cảm thấy có vài phần ý nghĩ sợ hãi không tên.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của hắn, liền cảm thấy bất an. Nàng và hắn trong lúc đó, trừ bỏ hoàng lệnh ban xuống một giấy hôn thư kia, còn có mẫu phi cùng hắn giao ước, ngoại trừ lợi ích bên ngoài, cuối cùng có thể còn lại bao nhiêu tình ý?

Mình nếu như về triều , thì có nghĩa là……

Ánh mắt Phù Trừng mang theo một chút vẻ bi thương, không ngừng đảo quanh ở trên mặt Mộ Dung Yên, trong lòng âm thầm nói: “Khi đó, ta có Phò mã, ngươi có phụ hoàng, ngươi và ta sẽ thành người xa lạ……”

Mộ Dung Yên cảm thấy được ánh mắt sáng quắc của Phù Trừng, không dám quay đầu lại, tận lực mà nhìn phương xa, làm cho mình suy nghĩ chuyện khác.

Đệ đệ……

“Năm năm không gặp, ngươi đã cao bao nhiêu rồi vậy?” Đáy lòng Mộ Dung Yên vẫn là có chút kích động , vẫn đều muốn gặp mặt hắn một lần, nỗi bận tâm năm năm nay có thể thực hiện, quả thật làm cho Mộ Dung Yên cảm thấy vui mừng.

Chính là, vui mừng rất nhiều, nhưng là sầu lo càng nhiều.

Nàng một phi tử hậu cung dám cả gan một mình cùng thần đệ gặp nhau ở ngoài cung, nếu như có người mượn cơ hội tham tấu đệ đệ, chẳng phải là biến thành hại đệ đệ?

Mộ Dung Yên vội vàng quay lại, nghiêm mặt đối diện đôi mắt Phù Trừng, “Chúng ta không thể đi Bình Dương, nếu không……”

Phù Trừng lập tức cắt ngang lời của nàng, “Yên tâm, Mộ Dung Thái thú sẽ không bị liên lụy, ta có thể dùng tính mạng đảm bảo, lúc này đây, hắn sẽ không bị…… Hoàng thượng vấn tội.”

“Ngươi?” Mộ Dung Yên bỗng nhiên rất muốn hỏi nàng, đến tột cùng là ai?

Phù Trừng tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của nàng, chỉ cười nhẹ, nói: “Ta nếu dám nói nói như vậy, nương nương liền có thể yên tâm. Chính là, lúc này đây, nương nương cho dù là dùng kiếm bức ta, ta cũng sẽ không nói cho nương nương chuyện muốn biết.”

Mộ Dung Yên nhìn nàng thật sâu một cái, “Hảo, ta đây cũng một chữ không hỏi.”

“Đa tạ nương nương.” Phù Trừng cười cười, nhìn phía ngoài cửa sổ xe, không khỏi nhíu chặt mày.

Ở trong lòng ngươi, ắt hẳn là hận phụ hoàng đi? Nếu như ngươi biết ta là Đại Tần công chúa, ngươi với ta sợ là ngay cả bằng hữu cũng không thể làm.

Vẻ mất mác hiện lên trong đáy mắt Phù Trừng, Mộ Dung Yên đoán không ra bí mật che giấu trong lòng nàng, đáy lòng lặng lẽ dâng lên một tia bất an, lại có chút sợ hãi biết được thân phận chân chính của nàng.

Xe ngựa một đường đi về phía đông, lời của hai người cũng dần dần ít hẳn đi, đều có chút đăm chiêu.

Ba ngày sau, lúc chạng vạng, xe ngựa cuối cùng đến thành Bình Dương.

Phù Trừng đem hạt kim châu tử cuối cùng cho xa phu, cùng Mộ Dung Yên đi xuống xe, nhìn tường thành Bình Dương, đáy lòng lại nặng nề hơn vài phần.

“Đi thôi.” Phù Trừng kéo Mộ Dung Yên, chỉ chỉ phía trước, “Đi Thái thú phủ, đổi bộ xiêm y, ta cũng nên bôi thuốc, nếu không, miệng vết thương này chắc chắn cùng mảnh vải dính cùng một chỗ .”

“Hảo.” Mộ Dung Yên nhìn kỹ mặt Phù Trừng, trên trán quả nhiên có chút mồ hôi lạnh, một đường xóc nảy này, nàng nhất định là cố nén đau đớn, trong lòng không khỏi dâng lên một chút đau lòng.

Mẫu phi muốn nàng đến Bình Dương tìm Mộ Dung Xung, nhất định cùng Mộ Dung Xung phải có qua lại, nếu nói có thể bình an về triều, tới nơi này tất nhiên không có nguy hiểm, vừa vặn để cho mình hảo hảo dưỡng thương.

Phù Trừng thở phào nhẹ nhõm, càng thêm khóa chặt mày, nếu là vừa gặp mặt liền thẳng thắn thành thật thân phận của mình, chẳng phải là đã sớm cùng Mộ Dung Yên trở thành người lạ?

“Xem ra, phải nghĩ cách nói……” Phù Trừng yên lặng suy nghĩ , cùng Mộ Dung Yên cùng nhau bước vào thành Bình Dương.

Thành Bình Dương gần đây dường như có chút dị thường, theo lý, cho dù là chạng vạng, cũng nên có bách tính lai vãng mua bán lẫn nhau mới phải, nhưng là thành Bình Dương này lại nghiêm túc nói không nên lời, cảm giác giống như là quân địch tới nhà, tựa như sắp bắt đầu.

Mộ Dung Yên ngầm xét không ổn, nhìn nhìn tướng sĩ trên tường thành, tựa hồ so với thành Trường An đều nhiều hơn gấp đôi, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không dám đoán bừa thêm, tâm cũng đã loạn.

Phù Trừng cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh, trên đường tuy có dân chúng, nhưng là lại trầm mặc không nói, cho dù nhìn thấy các nàng người xa lạ như vậy, cũng không có ai giương mắt nhìn các nàng nhiều vài lần.

“Hi luật luật –”

Một tiếng ngựa hí kinh hãi, Phù Trừng vội vàng lôi kéo Mộ Dung Yên thối lui đến một bên, nhìn một con hắc mã cất vó chở một vị hắc anh* Tướng quân phi nhanh mà đến. (hắc anh : chùm tua màu đen trên mũ)

“Giá !”

Hắc anh Tướng quân quất mạnh con hắc mã, hắc mã đau đớn hí dài, vó ngựa hăng phi, một khắc cũng không dám dừng lại.

Người này thân mặc thiết giáp, rạng rỡ sáng chói, chỉ nhìn bội kiếm của hắn, không phải võ tướng ngoài tam phẩm, sao có thể mang? Như vậy không kiêng nể gì mà cưỡi ngựa trong thành, bất chấp có làm bị thương đến dân chúng hay không, hành vi vô đạo như thế, Phù Trừng lần đầu tiên nhìn thấy, đáy lòng bất giác bốc lên một cỗ lửa giận.

“Hi luật luật –”

Hắc anh Tướng quân đột nhiên ghìm cương hắc mã, đầu con ngựa kia bị mạnh mẽ mà kéo, trong bọt mép ẩn ẩn lộ ra chút huyết sắc.

Hảo một gã Tướng quân ngang tàng!

Phù Trừng mơ hồ cảm thấy bất an, không biết hắn đột nhiên ghìm ngựa ngoài mười bước, muốn làm cái gì?

Không đợi Phù Trừng cùng Mộ Dung Yên nghĩ nhiều, hắc anh Tướng quân đã từ trên ngựa nhảy xuống tới, dương dương tự đắc thiêu anh mi*, lộ ra một đôi mắt giống như dã lang, ở trên mặt trắng nõn của hắn có vẻ phá lệ lãnh liệt, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. (anh mi : mày hùng)

“Người tới !” Hắc anh tướng quân quát lớn một tiếng, đại thủ chỉ Mộ Dung Yên cùng Phù Trừng, “Đem hai người này bắt lại!”

“Vâng ! Thái thú đại nhân !”

Ngoài mấy chục bước, tướng sĩ Thái thú phủ mau chóng đuổi đến xông lại, trường thương hạ xuống, đồng loạt vây quanh Phù Trừng cùng Mộ Dung Yên.

Phù Trừng đem Mộ Dung Yên hộ ở sau người, cất cao giọng nói: “Chẳng lẽ Tướng quân chính là Bình Dương Thái thú Mộ Dung đại nhân?”

Hắc anh Tướng quân híp mắt đánh giá Phù Trừng một chút, cười lạnh nói: “Phạm vi trăm dặm này, chỉ cần vừa thấy hắc mã của bổn quan, ai không biết được ta là Mộ Dung Xung?”

Mộ Dung Yên thân mình chấn động đến mãnh liệt, kinh hãi trừng hai mắt nhìn hắc anh Tướng quân Mộ Dung Xung trước mắt, nào đâu còn là cái kia thiếu niên gầy yếu ôn hòa năm năm trước?

“Đệ……” Mộ Dung Yên muốn gọi to, nhưng là thanh âm run lên, hai mắt đã ẩm ướt, lại vô luận như thế nào cũng không gọi ra miệng được.

Mộ Dung Xung nhìn nàng một cái, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh bị một mạt ảm đạm đoán không ra che giấu đi.

“Bắt !”

Mộ Dung Xung lại một tiếng quát mạnh, không nhìn Mộ Dung Yên nhiều thêm, chính là đem ánh mắt dừng ở trên mặt Phù Trừng, tiến lên từng bước, hung hăng đem Phù Trừng kéo vào trong ngực, trong mắt ẩn ẩn hận ý, làm cho Phù Trừng kinh hãi, cũng khiến cho Mộ Dung Yên kinh hãi.

“Buông ta ra!”

“Buông nàng ra!”

Hai miệng đồng thanh quát lớn cũng không làm cho Mộ Dung Xung buông tay, Phù Trừng trở tay tránh một cái, trong nháy mắt kéo đau miệng vết thương, khiến cho Mộ Dung Xung không thể không buông thân mình nàng ra.

Phù Trừng lui về sau một chút, kinh hồn chưa định nhìn mặt Mộ Dung Xung tràn ngập tà khí, “Mộ Dung đại nhân thân là Thái thú, cần phải biết, cưỡng đoạt dân nữ, hoành hành hương lý*, xưa nay là tội !” (hương lý : quê nhà, người đồng hương)

Mộ Dung Xung có chút kinh ngạc nhíu đầu mày, phất tay ý bảo tướng sĩ lui về sau một chút, cười nói: “Bỗng nhiên cảm thấy ngươi thật ra là nữ tử thú vị, chính là hôm nay, ngươi phải vào phủ Thái thú của ta!”

Phù Trừng nghiêng mặt nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên, biết lúc này lộ ra thân phận, ngày khác nhất định không thoát được tội, chỉ phải gật đầu nói: “Thái thú đã yêu cầu, dân nữ đương nhiên tuân theo, chắc hẳn Mộ Dung đại nhân tất nhiên sẽ đối với chúng ta là tân khách, có thêm lễ đối đãi.”

“Ha ha, vừa trông thấy các ngươi có thể khiến cho ta vui vẻ rồi!” Mộ Dung Xung tà cười một tiếng, xoay lưng đi, từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn Mộ Dung Yên thêm một cái.

Mộ Dung Yên cảm thấy lòng đau đến khó chịu, nàng đều nhận ra là hắn, vì sao hắn thế nhưng xem nàng như người lạ?

Năm năm cùng xa cách, đệ đệ sao lại biến thành bộ dáng như vậy?

Phù Trừng lặng yên vươn tay nắm chặt tay nàng, thấp giọng nói: “Có ta ở đây, sẽ không có việc gì.”

Lời của editor: Dường như có bạn cũng đang tiến hành edit truyện này. Mình ko muốn có sự so sánh nên chọn truyện chưa có ai edit. Nhưng thôi cũng tốt, để đến một lúc nào đó mình ko còn tâm trạng để edit hay vì một lý do nào đó mà dừng lại thì các bạn cũng ko sợ bộ này sẽ drop ^^!

Phù Trừng bước đầu tiên vào phủ Bình Dương Thái thú liền cảm thấy không hiểu sao áp lực, tướng sĩ nơi này đều là hắc anh thiết giáp, giống như pho tượng đứng trang nghiêm bên trong đình viện, tựa như bất cứ lúc nào cũng có kẻ địch bên ngoài xâm nhập, tràn ngập hơi thở cảnh giác.

Ba người cùng đi vào bên trong đại đường, Mộ Dung Xung vung đại thủ lên, cho lui tướng sĩ trong phòng khách, phân phó nha hoàn bên ngoài phòng khách: “Đi lấy khôi giáp đến.”

Phù Trừng cả kinh, “Mộ Dung đại nhân, ngươi đây là……”

Khóe miệng Mộ Dung Xung chứa một tia lãnh ý nhìn không thấu, “Nghiệm minh* thân phận thật.” (Kiểm nghiệm rõ)

“Phụng Hoàng……” Mộ Dung Yên nhìn bốn phía cũng không có nhiều người không liên quan, cuối cùng nhịn không được gọi ra miệng.

Mộ Dung Xung kinh ngạc nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên, phất tay ý bảo nàng đừng vội nói chuyện, thanh âm rõ ràng có chút run rẩy, “Trước khi chưa nghiệm minh thân phận thật, đừng vội nói nhiều !”

“Ngươi……” Tâm Mộ Dung Yên hung hăng nhói một cái, tỷ đệ huyết mạch tương liên, còn muốn nghiệm như thế nào?

Không bao lâu, nha hoàn mang một bộ áo giáp tuyết ngân sắc* khắc hoa văn đi vào đại đường, cung kính quỳ xuống đất nói: “Đại nhân, áo giáp ở đây.” (màu bạc như tuyết)

“Cái này…… Đây là của ta……” Phù Trừng đại kinh thất sắc, muốn nói ra miệng lại miễn cưỡng mà nhịn xuống, cầm lên hồng anh mũ giáp* trên giáp y, mặt trên lờ mờ bóng hạc, xác thực chính là mẫu phi từng tặng cho nàng — Phi Hạc giáp ! (nón giáp có tua màu đỏ trên đỉnh)

Mộ Dung Xung cẩn thận quan sát biểu tình của nàng, “Cái gì của ngươi? Nếu ngươi nói không đúng tên bộ áo giáp này, ta lập tức chém các ngươi ngay!”

Phù Trừng đem mũ giáp ôm vào trong lòng, lẫm thanh nói: “Lớn mật Mộ Dung Xung, ngươi dám động đến ta?”

Mày Mộ Dung Xung cau lại, “Ta muốn nghe tên bộ áo giáp này, chẳng muốn nghe ngươi ở trong này la lối om sòm !”

Mộ Dung Yên kinh ngạc nhìn Phù Trừng, lại một lần nữa nhịn không được hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai?”

Phù Trừng chần chừ nhìn Mộ Dung Yên một cái, gian nan mở miệng nói: “Bộ áo giáp này tên là Phi Hạc, kỳ thật…… Bổn cung là Đại Tần công chúa, Phù Trừng.” Giọng nói hạ xuống, tâm Phù Trừng một trận đau đớn mãnh liệt, từ nay về sau ngươi và ta liền là người lạ , có phải hay không?

“Phù…… Phù……” Mộ Dung Yên cắn môi dưới, thân mình một trận run rẩy, nàng chính là con gái của cừu nhân, chính là con gái của ác ma kia ! Nghĩ đến đã nhiều ngày đều cùng nàng sớm chiều tương đối*, thậm chí từng an tâm như thế mà dựa vào trong lòng nàng, khóc thành tiếng, Mộ Dung Yên liền cảm thấy căm ghét ! (đối diện nhau)

Phụ thân chiếm tấm thân trong sạch của nàng, hủy thanh danh thân đệ của nàng, nữ nhi cải trang bên cạnh, xâm nhập vào trái tim nàng, hai người phụ tử Đại Tần bọn họ, đến tột cùng muốn đòi lấy bao nhiêu từ Mộ Dung Yên nàng , mới bằng lòng bỏ qua?

Hốc mắt ướt đẫm, Mộ Dung Yên run rẩy như tự giễu mà cười khổ một tiếng, chỉ vào Phù Trừng nói: “Bổn cung rốt cuộc hiểu được , vì sao ngươi không thể cùng Hoàng thượng đối mặt ! Ngươi trăm phương nghìn kế tiếp cận bổn cung, đến tột cùng vì cái gì?”

Phù Trừng đồng dạng ướt hốc mắt, “Ta là công chúa không giả, tâm đối đãi ngươi cũng không giả, hai chuyện sao có thể đánh đồng?”

“Ngươi đủ rồi!” Mộ Dung Yên vung tay lên, hung hăng đánh lên má Phù Trừng, dấu năm ngón tay hỏa lạt lạt trong nháy mắt hiện lên trên gương mặt nàng.

Phù Trừng cắn răng cố chịu, nước mắt lẳng lặng chảy xuống, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể nói một câu, “Lừa ngươi, là vì bất đắc dĩ……”

Mộ Dung Xung nhíu mày, ngược lại là ngồi ở một bên, tựa như xem trò vui lườm hai người trước mắt, lạnh lùng mà phát ra một tiếng cười nhạo.

“Hảo một cái vì bất đắc dĩ !” Mộ Dung Yên cắn răng, giọng căm hận nói, “Công chúa điện hạ, ngài tột cùng muốn đạt được cái gì từ bổn cung nơi này  đây?”

“Ta cái gì cũng không muốn……” Phù Trừng ảm đạm nghiêng mặt đi, tâm đã đau đến mức cực hạn, hướng về phía Mộ Dung Xung nói, “Mộ Dung đại nhân, bổn cung trên người có thương tích, cần đúng lúc thay thuốc, còn thỉnh Mộ Dung đại nhân chuẩn bị một ít cho bổn cung.” Cùng với ở đây lại làm cho nàng đau lòng, không bằng tạm thời tránh một chút trước, có lẽ, Phù Trừng hi vọng mà trông mong, nàng cùng nàng ta còn có một ngày làm bằng hữu.

Mộ Dung Xung lạnh lùng cười, “Nếu là Công chúa điện hạ phân phó, hạ quan đương nhiên tuân theo, người tới, thỉnh đại phu, chuẩn bị thượng phòng, để cho công chúa điện hạ nghỉ ngơi.”

“Đa tạ Mộ Dung đại nhân.” Phù Trừng hướng về Mộ Dung Xung hơi phúc thân, liền muốn hướng hậu viện bỏ đi.

“Chậm !” Mộ Dung Xung đột nhiên ngăn cản Phù Trừng, cười đến âm trầm.

Phù Trừng lẫm mi* nói: “Mộ Dung đại nhân, nếu bổn cung đã làm rõ thân phận, chẳng lẽ ngươi muốn dĩ  hạ phạm thượng?” (nghiêm mày)

Mộ Dung Xung âm lãnh mà nở nụ cười, nói: “Trừng công chúa ngài suy nghĩ nhiều, hạ quan sao dám dĩ hạ phạm thượng? Chẳng qua Thanh phu nhân đưa bộ áo giáp này đến, đồng thời cũng đưa cho điện hạ ngài một phong thư.” Nói xong, Mộ Dung Xung từ trong lòng đem thư lấy ra, đặt vào trong tay Phù Trừng, ra hiệu nha hoàn đem áo giáp hợp lại mang cho Phù Trừng.

Phù Trừng tiếp nhận thư, “Bổn cung hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi.” Nói xong, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Yên liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy tâm lạnh như băng, nàng cùng nàng ta không chỉ là người lạ, nay còn là cừu nhân sao?

Suy nghĩ đến đây, Phù Trừng không dám nghĩ thêm nữa, lập tức hướng phía hậu viện rời đi.

Mộ Dung Yên nghe tiếng bước chân Phù Trừng đi xa, vô lực cười khổ một tiếng, ngã ngồi ở trên ghế bên cạnh, Đại Tần hoàng thất bọn họ đến tột cùng còn muốn lấy cái gì?

“Người tới !” Mộ Dung Xung nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên thân mình run rẩy, đi tới phía trước một bước, lại dừng bước chân, quay mặt đi, “Lập tức chuẩn bị sương phòng tốt nhất, để cho Hiền phi nương nương nghỉ ngơi.”

“Vâng !” Nha hoàn bên ngoài đại đường gật đầu phúc thân, lui xuống.

Mộ Dung Xung lại nhìn Mộ Dung Yên liếc mắt một cái, bước nhanh hướng bên ngoài Thái Thú phủ rời đi.

“Phụng Hoàng !” Mộ Dung Yên nhịn không được lại gọi một tiếng, thanh âm run rẩy thê lương làm cho Mộ Dung Xung không khỏi cau chặt mày, “Ngươi rõ ràng biết ta là tỷ tỷ, vì sao đối với ta băng lãnh như thế, cũng biết thế gian này, hiện giờ ta chỉ có một thân nhân là ngươi!”

Mộ Dung Xung hít một hơi thật sâu, run giọng nói: “Thanh Hà tỷ tỷ, ta nhớ ngươi, thực sự nhớ ngươi……” Nhiệt lệ từ trong đôi mắt hàn liệt kia tuôn ra, “Chính là…… Mỗi lần nhớ tới ngươi, ta sẽ nghĩ đến một cái ác mộng ! Người kia, áp ở trên người ta, vô tình chinh phạt ! Ta đường đường là Hoàng tử Đại Yến, sao có thể…… Sao có thể chịu được thống khổ như thế?” Nâng lên hai mắt đẫm lệ, Mộ Dung Xung nhìn bên ngoài Thái Thú phủ, cắn răng nói, “Thực xin lỗi…… Thanh Hà tỷ tỷ…… Ta quên không được tất cả ba người chúng ta đồng sàng!”

Mộ Dung Xung nói xong, liền như nổi điên hướng bên ngoài Thái Thú phủ chạy đi, “Người tới, chuẩn bị ngựa !”

Mộ Dung Yên nghẹn ngào khó nói, nước mắt chảy xuống hai má, nghĩ muốn ngàn vạn lần cùng đệ đệ gặp lại, lại không nghĩ rằng, cho dù gặp lại, cũng không phải ấm áp như ngày trước vậy.

Ký ức nhục nhã trên người cả hai, giống như là một bả đao, nghĩ muốn quên, nhưng chỉ cần gặp nhau, thì khó mà quên được!

“Hi luật luật –”

“Giá !” Mộ Dung Xung xoay người lên ngựa, hung hăng quất ngựa, hắc mã kia không thể không vung chân phi nhanh, biến mất ở cuối con phố dài trước cửa phủ Thái Thú.

Giờ khắc này, Mộ Dung Yên rốt cuộc có chút hiểu hắn vì sao lại biến thành như vậy?

Lòng đệ đệ có nhiều đau khổ, hắn phát tiết lại càng điên cuồng, hắn có nhiều chán ghét chính mình, còn có nhiều chán ghét Mộ Dung Yên nàng.

Tất cả không thể lặp lại……

Chủ mưu gây nên, vĩnh viễn đều chính là hắn — Đại Tần Hoàng đế, Phù Kiên !

Hai mắt tràn ngập cừu hận khép lại, Mộ Dung Yên mặc cho nước mắt chảy xuống hai má, xông vào trong đầu là khuôn mặt tươi cười kia của Phù Trừng bộc trực, thành khẩn, ấm áp!

Mộ Dung Yên hoảng sợ mở to mắt, mãnh liệt lắc đầu, “Cút đi! Cút đi!”

“Nương…… Nương?” Nha hoàn chuẩn bị xong thượng phòng sợ hãi vây ở bên người Mộ Dung Yên, không biết lúc này Mộ Dung Yên rốt cuộc làm sao vậy?

Mộ Dung Yên thấy rõ ràng người trước mắt không phải Phù Trừng, mà là nha hoàn, vội vã làm cho chính mình trấn tĩnh lại một chút, sau một khắc trầm mặc, mới nói: “Bổn cung muốn tắm rửa……”

“Vâng.” Một nha hoàn lĩnh mệnh lui xuống đi chuẩn bị.

“Thỉnh Hiền phi nương nương di giá nghỉ ngơi.” Vài nha hoàn khác muốn tiến lên dìu Mộ Dung Yên đứng dậy, nhất nhất đều bị Mộ Dung Yên vung ra.

“Các ngươi không được đụng bổn cung !” Mộ Dung Yên lạnh lùng đứng dậy, phất tay áo nói, “Đều đi xuống đi!”

“Vâng !”

Bọn nha hoàn xưa nay thấy quen Thái thú Mộ Dung Xung thô bạo, không nghĩ tới Hiền phi Mộ Dung Yên cũng là nữ tử tâm tính âm tình bất định, đều tự nói thầm trong lòng vài câu, run rẩy mà lui xuống.

Mộ Dung Yên ngã ngồi trên ghế dựa, lạnh lẽo cười, lắc đầu nói: “Nguyên lai…… Chỉ có một mình ta……”

Ánh đèn mờ nhạt, đêm khuya, Thái Thú phủ một mảnh tĩnh mịch.

Phù Trừng thay thuốc, đổi bộ xiêm y sạch sẽ, đợi tâm tình hơi bình tĩnh một chút, lúc này mới mở ra lá thư của Thanh phu nhân.

“Tất cả làm theo Mộ Dung Xung.”

Bảy chữ đơn giản, làm cho Phù Trừng trong lòng dâng lên bất an.

Không biết mẫu phi vì sao lại cùng Mộ Dung Xung có liên quan, càng không biết mẫu phi sao lại dùng Phi Hạc giáp làm tín vật xác định thân phận của mình, toàn bộ tất cả giống như một mảng sương mù dày đặc, nhìn không thấu, cũng nghĩ không thông.

Phù Trừng thở một hơi thật dài, nhìn Phi Hạc giáp bên cạnh, nghĩ tới hôm nay Mộ Dung Yên hỏi một câu kia — Công chúa điện hạ, ngài tột cùng muốn đạt được cái gì từ bổn cung nơi này đây?

Tâm, lại bắt đầu đau âm ỷ.

“Nương nương, ngươi rốt cuộc đem ta nghĩ thành người như thế nào?” Phù Trừng nâng tay xoa dấu vết đau rát trên má, đây là nàng ta lần thứ hai đánh nàng, oán hận lúc này đây, đủ làm cho Phù Trừng sợ hãi.

Cùng ngươi, cuối cùng là ngay cả bằng hữu cũng không phải, có phải không?

Đôi mắt Phù Trừng bất giác đã dâng lên ươn ướt, đứng dậy lắc lắc đầu, cảm thấy ở trong phòng này ngột ngạt đến khó chịu, vì thế mở cửa ra ngoài phòng, tản mạn một đường dọc theo đường mòn hậu viện Thái Thú phủ không mục đích mà đi tới.

“Hi luật luật –”

Một tiếng ngựa hí rõ rệt từ chuồng ngựa gần hậu viện vang lên, Phù Trừng nghĩ đến một màn hôm nay Mộ Dung Xung phóng ngựa trên phố, nghĩ thầm nếu như có thể cưỡi ngựa ra ngoài thành hít thở không khí, có lẽ buồn bực trong lòng sẽ giảm đi một ít.

Phù Trừng lần theo tiếng đi qua, chỉ thấy con hắc mã kia dường như nổi lên tính tình chân không ngừng đào bới trong chuồng ngựa, gã sai vặt bên cạnh không làm sao dừng được, cho dù quất mạnh vài roi, cũng áp chế không được tính cương ngạnh của hắc mã kia.

“Nó…… Làm sao vậy?” Phù Trừng đi đến trước chuồng, nhìn thấy trong bọt mép hắc mã mơ hồ có huyết sắc, suy đoán chắc là hôm nay chạy nhanh làm bị thương thân thể.

Gã sai vặt hướng về phía Phù Trừng cúi đầu nói: “Công chúa điện hạ, con ngựa này hôm nay không biết làm sao, từ sau khi trở về, thì cũng mãi không yên tĩnh lại, nếu như quấy nhiễu Thái thú đại nhân nghỉ ngơi, nhất định tránh không thoát cái chết.”

“Sao? Mộ Dung Xung hắn đã giết không ít con ngựa?” Phù Trừng thuận miệng hỏi một câu.

Trong mắt gã sai vặt vụt qua một tia kinh sợ, “Hồi điện hạ, ngài nhưng đừng nói chuyện giết ngựa, cảnh tượng kia, quả thật làm cho người ta sợ hãi a !”

Phù Trừng thở dài một tiếng, Mộ Dung Xung này một lòng nghĩ muốn phát tiết, giết con ngựa bất quá là một phương pháp, chỉ là đáng tiếc cho con ngựa. Nghĩ đến đây, Phù Trừng đi tới bên chuồng ngựa, cầm lên một nắm cỏ rơm, hướng về phía hắc mã quơ quơ, “Còn sống, vốn đã không dễ dàng, nếu tránh không thoát cái chết, sao không ăn thật no, nghỉ ngơi thật tốt, có thể sống được một lúc, thì một lúc vậy?”

“Điện hạ cẩn thận chút, con ngựa này tính tình rất cứng cỏi, đã làm bị thương không ít người.” Gã sai vặt bối rối khuyên nhủ Phù Trừng, lại không dám tùy tiện ra tay kéo Phù Trừng lùi về phía sau.

Phù Trừng hướng về phía con ngựa lẫm thanh nói: “Bổn cung muốn cho nó ăn, là chuyện của bổn cung, cho dù bị thương, cũng là chuyện của bổn cung, không liên quan với các ngươi, lui xuống đi.”

“Ha ha ha, Trừng công chúa quả nhiên bất phàm, lời này nói ra, nhưng thật ra làm cho hạ quan thật bội phục a !” Thanh âm Mộ Dung Xung đột nhiên vang lên, chỉ thấy trên người hắn một bộ hắc bào, tay cầm bầu rượu, thoáng đong đưa một chút mà hướng bên này đi qua.

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng bắt đầu đem thân phận nói ra, khoảng cách tâm cùng tâm trong lúc đó một khi xuất hiện , liền có đau đớn .

Hảo nha, kỳ thật ta còn chưa bắt đầu ngược, cho nên, mọi người đừng sợ ha.

Lời của editor: Tên thật của Mộ Dung Xung dịch là Phượng Hoàng hay Phụng Hoàng đều được. Nhưng Phượng Hoàng nghe gái tính quá nên mình dịch là Phụng Hoàng cho men chút ;))

Ps: Chương sau có 1 chút nhói. BN sẽ đặt pass ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro