46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bông tuyết rơi xuống, trong mơ hồ, Độc Cô Minh nhìn thấy Phù Trừng thân mặc chiến giáp, tâm lại lần nữa lạnh đến cực hạn.

Hoá ra…… Hoá ra Trừng nhi ngươi cũng tham gia trong đó !

Độc Cô Minh hai mắt đỏ thẫm, không thể tin được mà nhìn Phù Trừng dẫn quân hướng bên này tập kích bất ngờ đến, phát ra một tiếng cười to tự giễu vô cùng băng lãnh, “Không ngờ hình ảnh ngàn vạn lần ta nghĩ tới cùng ngươi tương phùng, chính là như thế này…… Nực cười a, nực cười a!” Ghìm ngựa hướng về phía Phù Trừng, Độc Cô Minh thúc con ngựa một cái, “Toàn quân tiếp tục công thành, tướng sĩ cánh trái đi theo ta, bắt Công chúa Phù Trừng !”

“ Dạ!”

Phù Trừng thấy trận địa như thế, vội vàng quay ra phía sau nói với Phó tướng: “Phóng pháo hoa! Để Mộ Dung Xung giáp công cánh phải của Độc Cô Minh!”

“ Dạ!”

Một vệt pháo hoa lập tức bắn lên trời, Mộ Dung Xung nhận được tín hiệu, cấp tốc mang binh chạy ra khỏi rừng rậm, quyết đoán mãnh liệt tập kích cánh phải của Độc Cô Minh.

Quân đội của Độc Cô Minh bị đại quân của Mộ Dung Xung tách ra ngay chính giữa, bộ binh hậu quân không kịp cứu viện, thuẫn binh tiền quân chuyên tâm cầm tấm chắn phòng tên, yểm trợ tướng sĩ vác thang công thành, trước sau phân ra, trận thế đại loạn.

“Phản tặc Độc Cô Minh, để mạng lại !”

Đại quân bình định đột nhiên xuất hiện ở phía đông ngoại thành Trường An, Độc Cô Minh mất cơ hội công thành cuối cùng hiểu được, trận chiến này, hắn đã định trước là thua.

Độc Cô Minh không cam tâm cắn răng nhìn Phù Trừng, không hiểu vì sao Thanh phi là đồng minh đột nhiên quay đầu lại đối phó với mình, thậm chí một lòng nghĩ muốn cùng Trừng nhi đầu bạc đến già thế nhưng lại trở thành người đòi lấy mạng của mình!

Độc Cô Minh cười thê lương, trong mắt yêu hận đan xen, trường kiếm chỉ hướng về phía Phù Trừng, “Trừng nhi, cho dù phải chết, ta cũng sẽ mang ngươi cùng xuống Hoàng tuyền ! Ngươi và ta là phu thê, vĩnh viễn cũng không thể chia lìa!”

Phù Trừng nghe đến kinh tâm, chiến binh luôn luôn không sợ, không sợ thì có thể vô địch, lúc này mạnh mẽ vây giết, chỉ biết phải trả giá nhiều hơn nữa, huống hồ, nàng quả thật không muốn giết hắn.

Độc Cô Minh đối với nàng chung quy là có ân, nếu không phải trong đêm động phòng đó hắn thả mình đi, sao lại có bi kịch ngày hôm nay?

Có lẽ……

Phù Trừng lập tức hạ lệnh, “Toàn quân tả hữu phân tán, tránh Độc Cô Minh liều chết tấn công!”

“Dạ!”

Phù Trừng cưỡi ngựa xông vào bên trong cánh trái của đại quân Độc Cô Minh, phía sau tướng sĩ tả hữu phân tán, tránh được tướng sĩ Độc Cô Minh xung kích, tạo ra một cái sinh lộ*. (lối thoát, con đường sống)

“Bao vây!” Phù Trừng ra lệnh một tiếng, tướng sĩ tả hữu liền đem cánh trái đại quân bao vây lại.

“Keng !”

Trường kiếm của Độc Cô Minh hung hăng chém về phía Phù Trừng, Phù Trừng thẳng kiếm chắn lại, chỉ cảm thấy lòng bàn tay chấn động đến tê dại, lại căng đau vết thương trên người, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Độc Cô Minh thoáng thấy nàng hít hơi trong nháy mắt, tâm không khỏi mềm nhũn, hắn cũng nghe tin lúc ở Lạc Hà Sơn thu thú, nàng bị thương, vốn hắn nghĩ là đợi đánh vào Trường An, ngồi trên long ỷ, sẽ thương yêu nàng thật nhiều, cũng không nghĩ, lần thứ hai gặp mặt lại là tình cảnh thế này — Muốn sống, chỉ có bắt nàng, đánh cuộc một keo, Phù Kiên đến tột cùng coi trọng đứa con này bao nhiêu, lại đánh cuộc một keo, Thanh phi có nguyện ý mất đi đứa con này hay không?

“Trừng nhi……” Độc Cô Minh thì thào gọi một tiếng, rõ ràng mà truyền vào trong tai Phù Trừng, làm cho Phù Trừng không khỏi giật mình một cái, “Ta thật tâm đối đãi ngươi, ngươi sao không tiếc đối xử với ta như vậy?”

Phù Trừng cảm thấy hổ thẹn, né tránh đôi mắt ướt át của Độc Cô Minh, vội vàng nhìn lối thoát phía sau, ngay tức thì vung ra một kiếm, cùng trường kiếm của Độc Cô Minh lại lần nữa chạm vào nhau, trong nháy mắt tới gần Độc Cô Minh, Phù Trừng vội vàng thấp giọng nói: “Phía sau có sinh lộ, mau đi !”

Độc Cô Minh sửng sốt, bỗng nhiên khóe miệng cong một cái, cười đến thư thái, “Trừng nhi……”

“Còn sống, so với cái gì đều tốt hơn!” Phù Trừng vội vã lưu lại một câu, trường kiếm trong tay dọc theo ngực Độc Cô Minh đâm ngang qua, đồng thời lướt sát qua giáp ngực của hắn, cắt đứt dây áo bào của hắn.

Hồng bào phần phật rơi xuống trên mặt đất, Phù Trừng thuận thế cùng Độc Cô Minh dịch người qua, trường kiếm tước tới, hung hăng mà hạ xuống trên mông ngựa.

Con ngựa bị đau, hí một tiếng điên cuồng, chân trước vọt lên cao, cuối cùng mang theo Độc Cô Minh hướng tới cái sinh lộ kia xông thẳng ra ngoài.

Phù Trừng nhìn thấy Độc Cô Minh chạy ra khỏi phạm vi mười trượng, một bên ngăn trường thương xung quanh, một bên hạ lệnh: “Truy !”

“Các tướng sĩ, theo bổn tướng xông ra ngoài!”

Độc Cô Minh quay đầu nhìn Phù Trừng một cái thật sâu, âm thầm nói: “Trừng nhi, ở trong lòng ngươi, vẫn là không nỡ để ta chết, có phải không? Ngươi yên tâm, chỉ cần ta có thể sống sót xông ra ngoài, ngày sau nhất định sẽ lại đoạt Trường An, ngươi đợi ta……”

Phù Trừng cố ý giục ngựa chậm lại, vẫn luôn đuổi theo Độc Cô Minh xông vào trong rừng rậm, chỉ huy tướng sĩ tả hữu tách ra vào rừng, bao vây tiêu diệt Độc Cô Minh, kỳ thực là cố ý kéo chậm tốc độ vây giết.

Độc Cô Minh cưỡi ngựa dẫn đầu, xông vào sơn đạo, đường đi của người bao vây tiêu diệt tả hữu tự nhiên so với Độc Cô Minh phải dài hơn, dần dần mà cách Độc Cô Minh một khoảng xa.

“Giặc cùng đường chớ truy !” Phù Trừng mang binh đuổi theo suốt nửa canh giờ, mắt thấy Độc Cô Minh cuối cùng biến mất ở cuối sơn đạo, rốt cuộc nhẹ nhõm mà thở một hơi thật dài.

“Điện hạ?” Tiểu tướng không hiểu Phù Trừng vì sao không tiếp tục truy đuổi nữa.

Phù Trừng lắc đầu nói: “Độc Cô Minh hiện giờ mang tàn binh không tới ba ngàn người, ngoại thành Trường An còn có đại quân bình định vạn người của phụ hoàng, hắn là trốn không thoát được .” Dừng lại một chút, Phù Trừng đảo qua tiểu tướng hai mắt nghi ngờ, “Đã là đại nghĩa diệt thân*, bổn cung đương nhiên sẽ không niệm tình hắn là Phò mã, huống hồ –” Ánh mắt Phù Trừng lạnh lùng, “Hiện giờ bổn cung mới là tướng, ngươi chỉ là tiểu binh, sao dám nghi ngờ quân lệnh của chủ tướng như thế?” (hay là quân pháp bất vị thân)

“Mạt tướng không dám !” Tiểu tướng cuống quýt ôm quyền cúi đầu, trăm triệu không nghĩ tới Trừng công chúa lại là một dạng người nghiêm khắc như thế.

Phù Trừng ghìm ngựa quay đầu, nói: “Bổn cung lo lắng trong cung có mật thám ẩn náu bất lợi với phụ hoàng, lập tức hồi cung, bảo hộ phụ hoàng.”

“Dạ!”

Phù Trừng thâm trầm mà thở dài một hơi, thúc con ngựa một cái, mang binh hướng về Trường An lao nhanh đi.

Phản loạn của Trấn Tây Đại tướng quân Độc Cô Minh rất nhanh liền bị Mộ Dung Xung cùng đại quân bình định trấn áp bình ổn lại, trong vòng một ngày, các thế lực nhỏ của quân phản loạn các nơi từng cái cũng bị trấn áp xuống lại.

Thanh phi ngồi ở tiểu đình trong hoa viên hoàng cung, nhàn nhã mà thổi trà nóng, nhìn tuyết rơi xuống đầy trời, thỉnh thoảng lại nhìn tuyết bay ngoài đình thất thần.

Hồng Loan hầu hạ ở bên cạnh, nhìn không thấu Thanh phi lúc này đến tột cùng đang suy nghĩ gì.

“Tỷ tỷ nguyên lai ở chỗ này.” Trương Linh Tố ra ngoài ngắm tuyết mang theo một tiểu cung nữ đi tới, bước vào trong đình.

Hồng Loan vội vàng phúc thân nói: “Tham kiến Thục phi nương nương.”

“Miễn lễ.” Trương Linh Tố thản nhiên nói xong, cười hì hì mà nhìn Thanh phi, “Tỷ tỷ thật hưng trí* a, so với muội muội còn sớm hơn một bước tới đây thưởng tuyết.” (hăng hái, hào hứng)

“Tuyết này không đẹp.” Thanh phi nhẹ nhàng cười, trong lời có lời nhìn Trương Linh Tố, “Bên trong tràn ngập mùi máu tanh, muội muội lẽ nào không ngửi được?”

Trương Linh Tố hơi biến sắc, nàng cũng biết hôm nay ngoài thành Trường An đã xảy ra chuyện gì, cho dù hoàng cung tường cao vững vàng phong bế thế giới của các nàng, nhưng tiếng người kêu ngựa hí kia, sao lại nói không nghe thấy, có thể không nghe thấy sao?

“Con đường sau này, có lẽ càng khó đi hơn……” Thanh phi đem chén trà đặt xuống, đứng dậy vỗ vỗ vai Trương Linh Tố,“Bổn cung muốn đi Tiêu Phòng Điện một chuyến, muội muội cứ ở đây hảo hảo thưởng tuyết đi.”

Trương Linh Tố nghe đến phát lạnh, cũng chỉ có thể vâng dạ gật đầu, cung tiễn Thanh phi mang theo Hồng Loan rời đi.

Không thể không thừa nhận, trí tuệ của nữ tử này, quả thật phải cao hơn mình rất nhiều……

Nhưng mà, người hy vọng sống, mệnh lệnh của Phù Kiên nàng không dám không theo, lúc này đây, nàng phải mở to hai mắt, thật cẩn thận mà đi tốt mỗi một bước phía sau này.

Tiêu Phòng Điện, không khí vô cùng nghiêm túc, Cẩu hoàng hậu lo lắng ở trong điện đi tới đi lui, trong lòng nghĩ đến an nguy của Thái tử Phù Hoành.

“Thanh phi nương nương đến –” Tiểu nội thị ngoài điện thông truyền một tiếng, Cẩu hoàng hậu vội vàng vẫy tay ý bảo Thanh phi nhanh chóng tiến vào.

“Lan Thanh muội muội, Hoành nhi chỉ dẫn theo năm ngàn người mai phục ở ngoại thành Trường An, ngươi tin tưởng nó có thể lấy được thủ cấp Độc Cô Minh?” Cẩu hoàng hậu gấp giọng hỏi.

Thanh phi phúc thân khẽ cười nói: “Tỷ tỷ, Lan Thanh làm việc cho tỷ tỷ nhiều năm qua như vậy, có một chuyện nào thất bại chưa? Lúc này đây, tất nhiên cũng sẽ không thất bại.”

“Nếu như Hoành nhi tự tay lấy thủ cấp của nghịch tặc kia, địa vị Đông cung này, sẽ không người nào có thể lay động.” Cẩu hoàng hậu có chút đăm chiêu mà nói một câu, vẫn không thể yên tâm, “Bổn cung biết câu “Chó cùng rứt giậu”, Độc Cô Minh này xưa nay có năng lực chinh phạt thiện chiến, cho dù chỉ còn tàn binh bại tướng bên người, cũng không phải thiện nhân* thúc thủ đợi chết. Hoành nhi vẫn luôn ở trong cung, chưa từng trải trên chiến trường, bổn cung chỉ sợ…… Hắn đấu không lại Độc Cô Minh.” (người lương thiện)

Thanh phi lại cười nói: “Tỷ tỷ, Thái tử thông minh, đối phó một tên tướng bại trận, tất nhiên thừa sức, nếu như muội muội ta đoán không sai, không đến một canh giờ, liền có tin tức tốt truyền đến.”

“Nga?”

“Muội muội nguyện lấy đầu trên gáy đảm bảo.”

Cẩu hoàng hậu nhìn Thanh phi thật sâu, lạnh lùng nói: “May mà ngươi sinh là Trừng công chúa, nếu không, chỉ sợ bổn cung cùng Hoành nhi cũng không phải đối thủ của ngươi.”

Thanh phi sợ hãi lắc đầu nói: “Tỷ tỷ nói quá lời, Lan Thanh cả đời chỉ cầu mẹ con hai người có thể bình an đến già, có thể dựa vào chỉ có nương nương cùng Hoàng Thượng, còn có……” Dừng lại một chút, tuy là tận lực đè thấp thanh âm, lại nói thật rõ ràng, “Thiên tử tương lai……”

Cẩu hoàng hậu tỉ mỉ nhìn sắc mặt của nàng, cười cười vỗ vỗ cánh tay nàng, nói: “Muội muội không cần kinh hoảng, bổn cung chẳng qua là nói đùa với muội muội mà thôi.”

“Lời này của tỷ tỷ, có thể dọa hỏng thần thiếp đấy.” Thanh phi ngược lại là quỳ rạp xuống đất, “Nếu như nương nương không tin thần thiếp, thì thỉnh nương nương hiện tại liền lấy đầu thần thiếp đi.”

Cẩu hoàng hậu hài lòng gật đầu nói: “Lan Thanh muội muội ngươi lại nói nhảm, nhanh nhanh mời đứng lên.”

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một tên tiểu nội thị ôm một con bồ câu trắng chạy vào, quỳ rạp xuống đất nói: “Hoàng hậu nương nương đại hỉ, Thái tử điện hạ dẫn binh phục kích Độc Cô Minh thành công.”

“Có trảm được đầu người không?” Cẩu hoàng hậu mừng rỡ hỏi.

“Độc Cô Minh còn đang chạy trốn, Thái tử điện hạ đang mang binh đuổi giết, tin rằng hắn trốn không thoát lòng bàn tay của Thái tử điện hạ.” Tiểu nội thị tiếp lời nói.

“Ha ha, thưởng !” Cẩu hoàng hậu vung tay áo bảo tiểu nội thị đi xuống, “Nếu có kết quả, lập tức báo lại.”

Thanh phi yên lặng mà giương mắt nhìn tuyết bay ngoài điện, có chút mệt mỏi âm thầm thở ra một hơi, thầm nghĩ: “Trừng nhi, sau này nếu như lại nặng tình, thể nào cũng sẽ gặp ác quả* a……” Nàng hơi cúi đầu, trong mắt hiện ra một tia lãnh ý, “Con đường sau này, ngươi và ta, mẹ con hai người nhưng một bước cũng không thể sai lầm.” (hậu quả xấu, kết cục thảm hại)

Bông tuyết rơi lả tả, ở giữa đất trời, một mảnh trắng xoá.

Nơi nào là đường về, còn nơi nào là lối thoát?

Độc Cô Minh mang theo hơn trăm tên tàn binh cuối cùng, gian nan mà chạy nhanh trong sơn đạo đại tuyết bay tán loạn, Trừng nhi cho hắn một con đường sống, chính là thiên hạ này không còn có Trừng nhi thứ hai, ai sẽ bỏ qua cơ hội lập công này?

“Ở bên kia, truy!”

Thái tử Phù Hoành đuổi theo sát không bỏ, Độc Cô Minh đã vào thế bước đường cùng, thê lương không thể tả.

Vừa chạy trốn, vừa bi thương nhìn nhìn tàn binh tướng sĩ bên cạnh, Độc Cô Minh chỉ cảm thấy lòng chua xót vô cùng, đường đường Trấn Tây Đại tướng quân, nếu như chưa từng động những dã tâm này, lúc này hiển nhiên vẫn đường đường là Phò mã gia, cùng nữ tử mình yêu mến tương kính như tân*. (tôn trọng nhau như khách)

Một bước sai…… Từng bước sai……

Anh hùng nay thành cẩu hùng, có thể oán ai?

“Tướng quân, chỉ e chúng ta trốn không thoát !” Nhóm tàn binh sớm đã kinh hồn táng đảm bỗng nhiên dừng bước, vô cùng hoảng sợ mà nhìn nhân mã lờ mờ ở xa xa, “Phía trước……”

Độc Cô Minh phẫn hận lại không biết làm sao mà thét dài một tiếng, đôi mắt màu đỏ thẫm như muốn thấm ra máu, chỉ thấy hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, quay đầu nói: “Nếu phải chết, các huynh đệ, chúng ta cũng phải chết cho đáng giá! Ít nhất cũng phải chém đi nhi tử của lão tặc Phù Kiên, khiến cho hắn đau xót bi thương! Giết !”

“Dạ!”

Hơn trăm người cuối cùng, cho dù chiến binh đến đây, cũng khó lay động được hơn ngàn người Thái tử mang theo.

Cho dù Độc Cô Minh dũng mãnh như thế nào đi nữa, lúc này khốn thú* chiến đấu, cuối cùng cũng có lúc kết thúc, đội chiến binh này giống như một mũi tên nhọn cuối cùng chìm vào bên trong năm ngàn tướng sĩ, từ từ ngã xuống. (khốn thú: chó cùng, con vật bị dồn đến đường cùng)

Độc Cô Minh toàn thân màu máu, kiên cường chém giết ở bên trong năm ngàn tướng sĩ, giống như chiến thần tái hiện, tựa như một con dã thú điên cuồng, chỗ trường kiếm hạ xuống, đều bắn ra tung tóe màu máu đỏ tươi —

“Vút!”

Phù Hoành ở trên lưng ngựa kéo căng trường cung, nhắm ngay đầu Độc Cô Minh, lạnh lùng mà bắn ra lãnh tiễn !

Mũi tên lệch một chút, cắm vào giáp vai ba tấc, đau đến thân người Độc Cô Minh hơi lay động, càng thêm điên cuồng mà hướng về phía Phù Hoành bên này xông tới.

“Mau mau ngăn hắn lại!” Phù Hoành kích động hạ lệnh, cung tiễn thủ giương cung bắn tên, chỉ trong chốc lát, trên người Độc Cô Minh đã đầy tên.

Kiêu ngạo không ngã, Độc Cô Minh suy yếu mà hung hăng nghiến răng, ánh mắt bắt đầu có chút mơ hồ, quên đau trên người, quên hận trong lòng, giờ phút sau cùng của cuộc đời này chỉ còn lại một tia nhớ mong.

“Trừng……”

Mệt mỏi nhắm lại hai mắt, Độc Cô Minh khí tuyệt đương trường*, thân người ngạo nghễ đứng thẳng, không hề ngã xuống. (đứt hơi tại chỗ =.=” )

“Đi nhìn xem hắn đã chết thật rồi chưa?” Phù Hoành run như cầy sấy mà phất tay ra hiệu tướng sĩ xung quanh tiến lên kiểm tra.

Trong vòng một khắc, không có một tướng sĩ nào dám tới gần Độc Cô Minh một chút nào, chỉ thử nghiêng nghiêng người về phía trước, lại rụt trở về.

Bông tuyết màu trắng nhạt rơi trên áo giáp đầy máu của Độc Cô Minh, giống như từng đóa từng đóa hoa nhỏ màu trắng nở rộ trên người, đẹp đến thê lương, cũng cũng đẹp đến…..đoạn trường.

Tác giả có lời muốn nói: ps: Bắt sâu, ngượng ngùng, Trường Ngưng bị mắc chứng bệnh, thấy sâu nhịn không được, gần sát tới ngày thi cử bận quá, kiểm tra có thể sẽ có cá lọt lưới, cho nên các vị đại gia đừng đánh ta ha.

Ta không viết thiên hạ đại đồng văn, cho nên, không phải toàn bộ nam đều viết thành hình dạng đáng khinh, các vị tha thứ ta dùng 2 chương để cho Độc Cô Minh cáo biệt sau cùng nha.

Một quyển này, nhất định là một quyển các nữ chính triển khai gian tình.

Về phần Phù Kiên, người kia còn phải chướng mắt một đoạn thời gian, ngượng ngùng nga ~

Gần đây Trường Ngưng thực hoang mang, đến tột cùng cái dạng cố sự gì mới là mọi người thích xem ?

Hai người cùng một chỗ, lần thứ nhất là đối mắt, lần thứ hai thì hôn môi, lần thứ ba liền lăn sàng đan, như vậy là quá nhanh, có phải là quan niệm tình yêu hiện nay hay không đây?

Trường Ngưng thừa nhận viết cố sự không dễ dàng, nhiều âm mưu như vậy, nhiều bẫy như vậy, mọi người phải phí tế bào não đi đoán, suy nghĩ, thật sự thực cảm tạ mọi người duy trì cho tới nay, mặc kệ là Bá Vương Đảng, hay là Lưu Ngôn Đảng, thật sự làm cho Trường Ngưng cảm thấy cảm động. Cố sự này giai đoạn trước làm nền hoàn thành, rất nhiều các đại gia có lẽ cảm thấy khởi đầu gian tình chưa đủ, cho nên bỏ qua chữ, Trường Ngưng chỉ có thể nói xin lỗi, bất quá vẫn là cám ơn các bạn đã từng đọc qua văn này.

Một nữ tử, nhất là một nữ tử cổ đại, không phải dễ dàng liền nhận tình cảm bách hợp kinh thế hãi tục như vậy, dù sao cũng cần quá trình. Đồng dạng, một nữ tử cổ đại, cho dù từng là Công chúa cao cao tại thượng, muốn ngồi trên ngai vàng đế vương, khẳng định giá phải trả so với thường nhân càng nhiều hơn. Nam tử cổ đại cũng không phải ngu ngốc, không một chút nguyện ý chấp nhận nữ tử xưng vương, Võ Tắc Thiên tuy rằng làm được , nhưng mà thật tâm phục nàng lại có mấy người?

Thiên hạ không có đại đồng, thế nhân cũng không phải tiểu bạch, không có khả năng một đường vô sự, cũng không có khả năng lập tức phải có được lý giải, cho nên, cố sự này tuy rằng là tiểu thuyết, Trường Ngưng cũng muốn tận lực viết ra một đôi nữ tử, là như thế nào đạt được thế nhân cùng thừa nhận, như thế nào chân chân thực thực mà đứng ở trước mặt thế nhân, thản nhiên nói yêu nhau gần nhau.

Có lẽ rất nhiều đại gia không ủng hộ quan điểm của ta, ta vẫn cảm thấy, chỉ có cảm tình dục vọng không phải là tình yêu thực sự, cuồn cuộn nước chảy thành sông mới là thật tâm làm cảm động người. Mặc kệ sau khi nghe ta kể xong cố sự này các đại gia còn lại mấy người, Trường Ngưng đều sẽ kiên trì đem cố sự này kể xong.

ps: Trường Ngưng cho dù là phiêu đi, cũng sẽ đem toàn bộ hố đều lấp đầy, đại gia an tâm.

Ngoài thành Trường An, tuyết rơi dần dần phủ lên máu tươi trên mặt đất, giống như tất cả chưa từng xảy ra.

Thềm đá trước đại điện hoàng cung bị các quan viên vào chầu triều giẫm đạp lên hàng lọat, các võ tướng đại thắng kiêu ngạo tự mãn đứng ở trong điện chờ đợi ban thưởng, cùng đợi Phù Kiên giá lâm, luận công hành thưởng.

Mộ Dung Xung dừng lại dưới thềm đá, mờ mịt mà nhìn đại điện hoàng cung nguy nga, không chịu bước lên một bước.

Mười năm trước, đã đi vào cung điện tràn ngập hồi ức nhục nhã này như thế, mười năm sau, lại phải đi vào cái cung điện này, thân thể hắn không nhịn được run rẩy, không muốn bước lên nhưng một bước này không thể không đi.

Phù Trừng ở ngoài cửa cung xoay người xuống ngựa, tại cửa cung tháo kiếm ra, đường đường chính chính đi vào hoàng cung, đi tới bên cạnh Mộ Dung Xung, nhìn hắn một cái, trong đầu bỗng nhiên hiểu được một chút gì đó.

“Mẫu phi từng nói qua với ta, người ta càng sợ hãi một thứ gì đó, lại càng phải đi đối mặt, cuối cùng có một ngày, có một ngày sẽ chiến thắng thứ đó.” Phù Trừng nhìn những dấu chân kia trên thềm đá trước điện, “Đi lên một bước không khó, khó là có thể kiên trì đi hết hay không.”

“Trừng công chúa.” Mộ Dung Xung bỗng nhiên lạnh lùng mà liếc Phù Trừng một cái, tiếng cười mang theo vẻ chế giễu, “Có đôi khi, quá dễ dàng nhìn thấu nhân tâm, cũng không phải là một chuyện tốt.”

Phù Trừng cười nhẹ: “Bổn cung ngược lại là hy vọng có thể nhìn thấu nhân tâm, ít nhất có thể nhìn thấu tâm một người, đến tột cùng đang suy nghĩ gì?”

“Ngươi nói……” Mộ Dung Xung nói đến bên môi, cố nén thanh âm lại, đúng là, Thanh Hà tỷ tỷ, hiện giờ hắn lập công lớn, Phù Kiên tất nhiên có phong thưởng, ít nhất trong vòng vài năm có thể không lo, cho dù nói dối không biết tung tích Thanh Hà tỷ tỷ, Phù Kiên cũng không làm gì được hắn. Chính là, cái tỷ tỷ ngốc kia lại kiên định như vậy mà kiên trì muốn vào cung, cứ phải trở lại trong hoàng cung tràn ngập sỉ nhục cùng thống khổ này.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Xung liền không nhịn được nắm chặt hai đấm, hận ý loé lên trong đáy mắt, nếu như Thanh Hà có thể ít đối xử tốt với hắn hơn một chút, tâm của hắn đã ít bị dằn vặt hơn một chút, nếu như Thanh Hà có thể mặc kệ hắn sống chết, đau thương của hắn cũng có thể ít đi một chút, thế nhưng, nàng cố tình lại không làm như vậy, từ đầu đến cuối, nàng vĩnh viễn đều thương yêu luyến tiếc hắn, chỉ vì cứu sống một người là hắn, Thanh Hà tỷ tỷ.

“Hồi cung, tiếp tục làm nữ nhân của phụ hoàng, có lẽ vào ngày nào đó lúc ngươi gặp nguy hiểm, có thể giúp đỡ cho ngươi.” Phù Trừng nói rất lãnh đạm, tâm lại cảm giác đau âm ỷ, “Nếu như ngươi muốn để cho cuộc sống của nàng tốt hơn một chút, nhận thưởng trở về Bình Dương, rồi hảo hảo làm Thái thú của ngươi, đừng nên làm xằng làm bậy nữa, bằng không, nếu như bị ai tham tấu vạch tội ngươi, nói ngươi ức hiếp dân chúng, chịu khổ chỉ có một mình nàng……”

“Chuyện của ta, điện hạ ít bận tâm!” Mộ Dung Xung lạnh lùng phất tay áo, do dự mà nhìn thoáng qua cung điện, rốt cuộc đưa chân lên, bước đi trên thềm đá.

Phù Trừng lắc đầu thở dài, lẩm bẩm nói: “Ngươi đến lúc nào mới có thể cởi bỏ khúc mắc, ấm áp mà gọi nàng một tiếng tỷ tỷ đây? Ngươi có biết, nàng khổ bao lâu rồi không?”

Lặng lẽ đi lên thềm đá, bước vào đại điện, nam tử uy vũ ngồi vững vàng trên long ỷ, không phải phụ hoàng Phù Kiên, còn là người nào?

“Chư vị ái khanh bình loạn có công, trẫm đương nhiên luận công hành thưởng !” Phù Kiên nhìn Phù Trừng một cái thật sâu, nàng thân mặc Phi Hạc giáp anh tư* ào ào, Phù Kiên không khỏi trong lòng mừng rỡ, có nhi nữ như thế, là đại lễ tốt nhất Thanh phi tặng hắn. (tư thế oai hùng)

Ánh mắt Phù Kiên di chuyển, dừng trên mặt Mộ Dung Xung ở một bên lạnh lùng không nói, tâm, bất giác có chút lửa nóng, xa cách năm năm, thiếu niên này càng lộ ra tuấn mỹ hẳn lên, làn da trắng nõn kia, hơn hẳn vô số nữ tử.

Phù Kiên có chút thất thần mà nhớ lại từng màn từng màn trên long sàng năm đó, đột nhiên khóe miệng giương lên, từ trên long ỷ đứng lên, đại thủ vung lên, chỉ hướng Mộ Dung Xung nói: “Bình Dương Thái thú Mộ Dung Xung trung thành tận tâm, loại bỏ nhiều người không có lòng thần phục cho trẫm như vậy, đáng ghi nhận công cao nhất!”

Mộ Dung Xung không dám nhìn tới ánh mắt sáng quắc của Phù Kiên, cúi đầu chắp tay lãnh thanh* nói: “Là một thần tử, tự nhiên tận lực.” (thanh âm lạnh lùng)

“Ha ha, nếu như thiên hạ Đại Tần của ta, tất cả đều trung thần bực này như ái khanh, lo gì thiên hạ bất bình*?” Phù Kiên nói xong, nhãn châu xoay chuyển, tựa hồ nghĩ tới chút gì đó, đem đề tài chuyển tới trên người Phù Trừng. (không yên ổn)

“Trừng nhi một lòng vì nước, tuy là thân nữ nhi, lại có thể dũng cảm suất quân , đại nghĩa diệt thân, trẫm, thật là vui mừng.” Lời nói của Phù kiên rơi vào trong lòng Phù Trừng, tựa như vung một nắm muối, ẩn ẩn âm ỷ làm người phát đau.

Độc Cô Minh…… Hắn đã đào tẩu an toàn rồi chứ?

Phù Trừng vừa nghĩ tới Phò mã gia này, thì một cỗ mùi máu tanh nồng nặc từ bên ngoài đại điện bay vào, tâm Phù Trừng không nguyên do mà căng thẳng, trong chớp mắt ngoái đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Thái tử Phù Hoành tay đầy máu tươi cầm một cái hộp vuông đi vào đại điện.

“Phụ hoàng, nhi thần hôm nay dẫn năm ngàn Ngự Lâm Quân Đông Cung đuổi giết Độc Cô Minh, không phụ kỳ vọng của phụ hoàng, đầu nghịch tặc kia ở đây!” Trong chớp mắt lúc Phù Hoành đem cái hộp vuông mở ra, dung mạo quen thuộc hiện ra trước mắt, tâm Phù Trừng không khỏi hung hăng nhói một cái, không nguyên do mà cảm giác buồn nôn dâng lên.

Hắn cuối cùng là trốn không thoát…… Cuối cùng trở thành một viên tử kỳ*……. ( quân cờ chết, nước cờ thua)

Tuy nói chưa hề có tình cảm, nhưng dù sao cũng có ân có nghĩa, khoảnh khắc nhìn thấy đầu của Độc Cô Minh, chung quy vẫn là nhịn không được hai mắt ẩm ướt, một khỏa tâm hoàn toàn bị ý nghĩ hổ thẹn chiếm đầy, kịch liệt đau đớn.

“Hoành nhi làm tốt lắm !” Phù Kiên vỗ tay cười to, ngay lập tức cao giọng nói, “ Thả hổ về rừng, luôn luôn nguy hiểm, Hoành nhi có thể mang binh đem mãnh thú này hạ gục, thật sự là khiến cho phụ hoàng cảm thấy thoải mái a !”

“Chúc mừng Hoàng Thượng, có nhi tử vũ dũng, có nữ nhi cân quắc bất nhượng tu mi* không thua kém đấng mày râu, có bề tôi trung thành tận tâm, nhất định có thể tiêu diệt Giang Nam, bình định thiên hạ !” (cân quắc là khăn trùm đầu như một trang sức của phụ nữ thời xưa, thường dùng từ cân quắc để chỉ người phụ nữ. Câu này có nghĩa là “Nữ nhân không thua kém đấng mày râu”)

Các bách quan đồng thanh chúc mừng, càng làm cho Phù Kiên mừng rỡ vô cùng.

Phù Kiên ngay tức thì phất tay nói: “Thái tử Phù Hoành vũ dũng hơn người, ban cho một trăm mỹ nhân (mỹ nhân đâu mà nhiều dữ  ), một ngàn lượng hoàng kim!” Đang nói dừng một chút, Phù Kiên đắc ý nhìn Phù Hoành, “Trẫm năm sau có thể chinh phạt Tấn quốc, liền do ngươi giám quốc, ngươi cũng đừng khiến cho phụ hoàng thất vọng.”

“Tạ phụ hoàng !” Phù Hoành kích động chắp tay quỳ xuống, giám quốc có nghĩa là Phù Kiên càng thêm tín nhiệm hắn, cũng chính là hắn cách cái long ỷ này càng ngày càng gần rồi.

Phù Kiên cười lớn một tiếng, nhìn Phù Trừng nói: “Công chúa Phù Trừng, cứu quốc có công, hiếu nghĩa xứng làm gương cho người trong thiên hạ! Trẫm hôm nay đặc phong ngươi làm Trấn Quốc công chúa, đặc biệt cho phép ngươi nắm giữ ba ngàn Ngự Lâm Quân, sau này bảo vệ xung quanh Trường An, trách nhiệm không được xao lãng!” Nói xong, Phù Kiên liền hướng về phía Đại tướng Ngự Lâm Quân trên điện nói, “Đem một nửa hổ phù* trình lên đây!” (dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh)

Đại tướng Ngự Lâm Quân lập tức giao ra một nửa hổ phù, tiểu nội thị tiếp nhận, vừa muốn trình lại cho Phù Kiên, liền thấy Phù Kiên khoát tay nói: “Hổ phù giao cho Trấn quốc công chúa Phù Trừng, sau này chỉ cần thấy hổ phù này, thì có thể điều động ba ngàn Ngự Lâm Quân, Trừng nhi, ngươi cần phải cất kỹ hổ phù này.”

Phù Trừng tiếp nhận một nửa hổ phù lạnh lẽo kia, chỉ cảm thấy mặt trên tràn ngập mùi máu tanh, tức thì hồi tạ phụ hoàng, thanh âm cũng có chút, nghẹn ngào, “Tạ phụ hoàng ân điển.”

Phù Kiên cười nói: “Sau này nếu hai nửa hổ phù hợp lại, liền có thể điều động ba vạn Ngự Lâm Quân Trường An, nếu quốc gia gặp loạn, ngươi cùng Ngự Lâm Đại tướng quân hai người cần phải liên thủ hộ quốc, đừng để ngoại tộc tổn hại Trường An một viên gạch nào.”

“Nhi thần tuân chỉ.”

“Mạt tướng tuân chỉ.”

Phù Trừng cùng Đại tướng Ngự Lâm Quân cùng nhau cúi lạy.

“Về phần Phụng Hoàng ngươi……” Phù Kiên đột nhiên ở trên đại điện gọi biệt danh của hắn, Mộ Dung Xung chỉ cảm thấy trong lòng bị một đoàn lửa giận thiêu đến làm cho đau buốt, chỉ hận không thể lập tức rời đi nơi này, không muốn lại bị người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.

“Trẫm nghĩ nếu như ban cho ngươi vàng bạc châu báu, ngươi nhất định cũng sẽ không thích thú, cho nên trẫm đặc biệt thưởng cho ngươi một chức quan.” Phù Kiên nói xong, cười mỉm mà nhìn vẻ mặt Mộ Dung Xung, “Ngươi luôn ở Bình Dương xa xôi, Hiền phi nếu như nhớ ngươi, cũng khó gặp được. Đã như vậy, trẫm nghĩ nên đem ngươi lưu lại Trường An thì tốt hơn.”

“Hoàng……” Mộ Dung Xung trăm triệu không nghĩ tới sẽ là kết quả như thế, vừa nghĩ đến lại phải rơi vào dưới thân hắn ta, hắn liền cảm thấy khó chịu, từng màn từng màn ký ức nhục nhã lại bắt đầu, Mộ Dung Xung thậm chí muốn lập tức xông lên long đài*, hung hăng một ngụm cắn đứt yết hầu của hắn ta, cùng chết chung với hắn ta ngay hôm nay trên đại điện. (bệ rồng)

“Hôm nay Trừng nhi của trẫm Phò mã vừa mới mất, trẫm không đành lòng thấy nàng lẻ loi buồn khổ một mình, cho nên hôm nay đặc chiêu* ngươi làm tân Phò mã của Trừng nhi, xây dựng một tòa Phủ Công Chúa tại góc đông nam Trường An, cho hai người các ngươi lưu lại Trường An, lưu lại bên cạnh trẫm.” Tiếng nói Phù kiên vừa dứt, liền nhìn thấy Phù Trừng muốn nói lại thôi, “Trừng nhi, trẫm chiêu Phò mã này cho ngươi, luận dung mạo, thế gian hiện nay kẻ có thể sánh được, đếm không hơn đầu ngón tay, nghĩ rằng ngươi chắc chắn sẽ hài lòng.” (đặc biệt tuyển chọn)

Nếu Hoàng đế đã hạ lệnh, cho dù phản kháng lại, cũng có ích gì?

Tân quả* lại gả, đầu phu lang còn ở trong vòng ba bước, đây là cái loại nực cười gì? (vừa mới là quả phụ)

Phù Trừng nắm chặt hai đấm, hít một hơi thật sâu, đối diện với Phù Kiên chắp tay nói: “Phụ hoàng thương tiếc hài nhi lẻ loi buồn khổ, hài nhi đương nhiên tuân chỉ, nhưng là…… Vong phu tuy là phản nghịch, nhưng lúc này thất đầu chưa qua, hài nhi lại gả cho người khác, việc này truyền vào dân gian, hài nhi chắc chắn thành đãng danh*, phụ hoàng lẽ nào muốn cho hài nhi xuất giá mà không chịu được nỗi khổ như thế?” (mang danh phóng đãng)

Phù Trừng nói rất hợp lý, Mộ Dung Xung biết hiện giờ chỉ có dựa vào Phù Trừng kéo dài thời gian, có lẽ phía sau còn có cơ hội xoay chuyển?

Phù Kiên gật đầu cho là đúng, cười nói: “Trừng nhi cố kỵ rất đúng, trẫm nhất thời vui mừng, ngược lại là thiếu suy nghĩ chuyện này.” Hơi trầm ngâm một chút, Phù Kiên ngay tức thì tuyên bố, “Ba tháng sau, Trừng công chúa gả cho Bình Dương Thái thú Mộ Dung Xung, quãng thời gian này, ái khanh cứ lưu tại……”

Phù Trừng tiếp lời nói:“Mộ Dung đại nhân tuy là thân đệ của Hiền phi nương nương, ngày khác cũng là Phò mã của Trừng nhi, nhưng mà về tình về lý, cũng không thể lưu lại trong cung qua đêm, phụ hoàng thánh minh, tất nhiên sẽ an bài một gian phòng thượng hạng tại dịch quán Trường An, để y nghỉ ngơi chờ đợi đại hôn.”

Sắc mặt Phù Kiên trầm xuống, biết những câu Phù Trừng nói ra đều là đúng, tự vấn dường như lời kia lúc nãy xuất ra, nhất định các quan trong triều sẽ có chút thầm chỉ trích, trong lúc đang cảm niệm Phù Trừng giúp một màn, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy Phù Trừng nhiều chuyện.

Phù Kiên bất đắc dĩ phất tay nói: “Trừng nhi nói không sai, ái khanh ba tháng này hãy ngụ tại dịch quán Trường An một lúc, đợi sau đại hôn, lại chuyển vào phủ đệ Công chúa mới xây.”

Mộ Dung Xung kinh ngạc nhìn Phù Trừng một cái, không nghĩ tới vào lúc này, cứu hắn lại là nàng, chán ghét trong lòng đối với nàng không khỏi ít đi một phần.

Cho dù là kế hoãn binh, có thể kéo thêm ba tháng, có lẽ cũng có thể có cơ hội rời đi Trường An, dù sao so với lúc này liều mạng cá chết lưới rách vẫn tốt hơn.

Mộ Dung Xung cúi đầu chắp tay nói: “Tạ Hoàng thượng long ân.”

Phù Kiên hậm hực quét qua chúng thần, nói: “Những người còn lại, luận công hành thưởng.”

Phù Trừng bái tạ đứng dậy, lặng lẽ mà nhìn phụ hoàng trên long ỷ kia, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo đến khó chịu.

Ngồi trên long ỷ, thì có thể vì ham muốn của riêng mình, bất chấp thanh danh, bất chấp hạnh phúc của thân nữ*? (con gái ruột)

Phụ hoàng, ngươi có quan tâm Trừng nhi không?

Mặc cho người định đoạt, gả đến gả đi, cùng với quân cờ lại có gì khác nhau?

Dư quang Phù Trừng lặng lẽ lướt qua đầu người của Độc Cô Minh, chỉ cảm thấy một khỏa tâm lạnh đến cực hạn, một ván này, mẫu phi, người đến tột cùng nghĩ muốn cái gì? Một nửa hổ phù trong lòng bàn tay có chút hơi đau tay, Phù Trừng như có điều suy nghĩ mà nhìn hổ phù, bỗng nhiên, dường như hiểu được một chút gì đó……

Tác giả có lời muốn nói: Hảo nha, Tiểu Trừng Tử bắt đầu thức tỉnh một phần rồi , còn thiếu người đánh thức đây, hắc hắc

ps: Trảo trùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro