49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay phụ hoàng không thể lưu Mộ Dung Xung ở trong cung, nhất định sẽ lâm hạnh Mộ Dung Yên, không thể lại để cho nàng chịu thống khổ như vậy nữa, điều duy nhất có thể làm , cũng là điều duy nhất muốn làm chỉ có một việc này.

Trong lòng Phù Trừng sớm đã tính toán xong tất cả, lập tức hướng phía Tê Cung đi đến.

“Tham kiến Trấn quốc công chúa điện hạ.”

Phù Trừng vừa đi tới cửa, Đàn Hương liền vội bước lên phía trước phúc thân cúi đầu, lúc trước vẫn chưa biết nội thị nho nhỏ này lại chính là Công chúa điện hạ, đã cấp cho nàng không ít vẻ mặt khinh thường, hiện giờ nhất định phải biểu hiện tốt đẹp hơn gấp bội, mới có thể được yên ổn.

“Miễn lễ.” Phù Trừng đứng ở cửa ngoảnh mặt hướng về Tê Cung liếc mắt một cái, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nghĩ rằng nàng ấy chắc chắn chưa nghỉ ngơi.

“Nương nương hôm nay hồi cung, cảm thấy thân thể không khoẻ, vừa rồi cho lui các cung nữ nội thị, mới vừa nghỉ ngơi chưa lâu……”

“Đàn Hương, nhanh nhanh lấy một bầu rượu đến cho bổn cung, phải nhanh!” Phù Trừng không đợi nàng nói xong, liền lập tức nghiêm thanh hạ lệnh, không cho một câu phản bác lại.

Đàn Hương sửng sốt, còn muốn nói gì đó, Phù Trừng liền đã lạnh mặt lại, “Lúc trước bổn cung là thân bất do kỷ, mới tùy ngươi quát mắng, nay ngươi nhưng thật ra là lá gan càng lúc càng lớn , ngay cả mệnh lệnh của bổn cung cũng không nghe phải không?”

Tim Đàn Hương lộp bộp một cái, sợ tới mức vội vàng nói: “Nô tỳ không dám, điện hạ chờ chút, nô tỳ lập tức mang rượu đến ngay.”

“Trong vòng một khắc, nếu như chưa trở về, bổn cung lập tức sẽ lấy mạng của ngươi !” Phù Trừng nhìn sắc trời một chút, thản nhiên mở miệng, tâm lại gấp đến lợi hại, tính toán canh giờ, đại yến quần thần của Phù Kiên không sai biệt lắm cũng đến lúc kết thúc rồi .

Đàn Hương vội vã mà chạy bước nhỏ* hướng Ngự Thiện Phòng, Phù Trừng thở dài một tiếng, đi về phía Tê Cung. (QT caca dịch là chạy chậm, nhưng mình nghĩ chạy bước nhỏ thì đúng hơn, sỡ dĩ vội vã mà lại chạy như vậy là vì trong cung thời xưa có quy định, nữ tử ko được bước quá nửa  thước =.=”)

Bên trong yên tĩnh đến lợi hại, có lẽ nàng quả thật là mệt mỏi, thật sự ngủ rồi, nhưng mà tối nay nàng không thể không nháo một lần này.

Phù Trừng phủi phủi tuyết rơi trên áo lông, bàn tay dán ở trên cửa, tâm, nhẹ nhàng mà run lên, âm thầm nói: “Thanh Hà, từ hôm nay trở đi, ta sẽ không để cho ông ấy đụng chạm ngươi một lần nào nữa.”

Tuy rằng Mộ Dung Yên lần này xuất cung thời gian không lâu, nhưng mà mỗi đêm đều sẽ có cái thân ảnh quen thuộc kia hoặc gần hoặc xa, thấp giọng nói ra bốn chữ kia — Có ta ở đây .

Mộ Dung Yên nằm nghiêng trên giường nhỏ, kinh ngạc mà nhìn về hướng cửa cung, hôm nay, nàng là Trấn Quốc công chúa cao quý, cũng sắp trở thành tân nương của đệ đệ, mặc kệ trong lòng nàng là nguyện ý, hay là không nguyện ý, tóm lại là sẽ không xuất hiện nữa……

Mộ Dung Yên cảm thấy có chút mất mác, nhè nhẹ thở dài một hơi, không thể phủ nhận, Phù Trừng xuất hiện, là ấm áp lớn nhất cuộc đời này của nàng, cũng là ấm áp mà nàng vẫn không dám đối mặt.

Nữ tử cùng nữ tử, thật sự, có thể sao?

Nghĩ đến Đàn Hương và Hồng Loan, nhiều năm gần nhau như vậy trong thâm cung, cũng nháo cho tới tình cảnh như bây giờ, huống chi luận đến vai vế, Mộ Dung Yên nàng xem như là ngang hàng với mẫu thân của Trừng công chúa, luận đến ân oán, Trừng công chúa là nữ nhi của cừu nhân nàng!

Sao có thể thành đôi?

Mộ Dung Yên cảm thấy trong lòng bứt rứt đến khó chịu, lại nhớ tới lúc này ở trong thâm cung lạnh như băng, hồi ức thống khổ lại muốn lại một lần nữa như bóng với hình, thoát khỏi không được……

“Điện hạ, rượu đến rồi.”

Bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên thanh âm của Đàn Hương, Mộ Dung Yên không khỏi từ trên giường ngồi dậy, đáy lòng âm thầm có chút ý nghĩ vui mừng khó mà khống chế được.

Cuối cùng nàng vẫn đến đây……

“Điện hạ, ngài đây là……”

“Cái gì cũng đừng nói, cũng đừng hỏi, nếu như lắm lời, bổn cung sẽ lấy mạng của ngươi!” Phù Trừng vừa tiếp nhận bầu rượu trong tay Đàn Hương, liền đem rượu đổ hết lên người, Đàn Hương cả kinh che miệng lui lại vài bước.

Mộ Dung Yên nghe nàng nói thật sự ngoan độc, mang theo vẻ giận dữ đi tới cửa, đột nhiên mở cửa ra, giơ tay muốn cho Phù Trừng ngay một cái tát.

Phù Trừng nắm chặt cánh tay của nàng, đôi mắt áy náy vội vàng nhìn nàng một cái, “Hiền phi nương nương đừng vội tức giận, để tránh tổn hại thân thể.”

Mộ Dung Yên rút tay lại, cười lạnh nói: “Đường đường Trấn Quốc công chúa, cái giá của công chúa thật lớn, thậm chí khinh người khi dễ đến trước cửa của bổn cung, chẳng lẽ bổn cung không nên cảnh cáo điện hạ một chút?”

Phù Trừng thản nhiên cười cười, đem bầu rượu trong tay kia đưa cho Đàn Hương, “Lui xuống, lát nữa mặc kệ nghe được cái gì, cũng không được xuất hiện, nếu không, bổn cung cũng không giữ được ngươi.”

“Vâng!” Đàn Hương vội vàng lui xuống.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Mộ Dung Yên lạnh mặt đối diện với Phù Trừng, không lưu một tia tình cảm.

Phù Trừng nháy mắt, mang theo mùi rượu nồng đậm đến gần Mộ Dung Yên một bước, “Nương nương người cảm thấy được chứ?”

“Ngươi……” Mộ Dung Yên phất tay áo lùi về phía sau một bước, trở vào trong điện, “Nếu ngươi là không muốn gả cho Phụng Hoàng, lấy bổn cung ra trút giận, bổn cung cũng đành phải chịu thôi!”

Khóe miệng Phù Trừng khẽ cong, cười đến vô tư, “Nương nương ngươi sai rồi, bổn cung đúng là cam tâm tình nguyện gả cho Mộ Dung đại nhân.”

“Ngươi……” Mộ Dung Yên không thể tin những điều nghe được, thấy nàng lúc này thần trí rõ ràng, đâu phải là người uống rượu? Trong lòng có chút đau xót, Mộ Dung Yên cố gắng làm cho tâm tư bối rối của mình trấn tĩnh lại, “Ngươi nếu chịu gả cam tâm tình nguyện, sao lại mượn say ở nơi này của bổn cung la lối om sòm? Dựa theo vai vế, ngươi gả cho Phụng Hoàng, bổn cung chính là tỷ tỷ của ngươi!”

“Là tỷ tỷ thì sao? Là Hiền phi nương nương lại như thế nào?” Phù Trừng bỗng nhiên cười khổ một tiếng, bên trong tiếng cười có chút nhàn nhạt thê lương, “Những người này cũng không là ngươi, Thanh Hà.”

Mộ Dung Yên kinh hãi, một tiếng gọi ôn nhu này đủ làm cho lòng nàng run rẩy, muốn tránh đi đôi mắt ấm áp của Phù Trừng, nhưng lại tham luyến ấm áp của nàng.

“Lấy Mộ Dung đại nhân, chỉ vì ngươi.” Tám chữ đơn giản từ trong miệng Phù Trừng nói xong, Phù Trừng nâng tay đỡ lấy hai vai của nàng, mang theo chút nhàn nhạt cầu khẩn, “Trọng trách trên vai ngươi, ta đến giúp ngươi gánh một nửa, cuộc sống sau này, hãy để cho Thanh Hà tiếp tục sống, có được không?”

Mộ Dung Yên cảm thấy trong lòng đau xót, thì ra nàng lấy đệ đệ, chỉ vì có thể ở ngoài cung bảo hộ đệ đệ, để cho nàng không cần phải luôn lấy lòng Phù Kiên, ủy khuất chính mình miễn cưỡng tươi cười.

Tâm ấm áp đến lợi hại, cũng chua xót đến lợi hại, bất giác hai mắt Mộ Dung Yên có chút ẩm ướt, còn chưa kịp nói cái gì, đã bị Phù Trừng gắt gao ôm vào trong lòng.

“Có ta ở đây, Mộ Dung đại nhân ở ngoài cung nhất định sẽ bình an.” Phù Trừng nói xong, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Có ta ở đây, phụ hoàng đừng hòng đụng chạm ngươi một phân nào nữa.”

Mộ Dung Yên bắt buộc mình nhanh tỉnh lại, không được bị những lời thổ lộ ấm áp này của nàng dụ hoặc làm cho mê loạn tâm tư!

Nhi nữ của cừu nhân, nàng vĩnh viễn là nhi nữ của cừu nhân…… Cái ôm ấm áp này cùng với huyết hải thâm cừu phải mang, là khoảng cách nàng vĩnh viễn cũng không thể bỏ qua.

“Công chúa điện hạ dường như thất lễ , bổn cung thân là Tần phi, sao có thể không hầu hạ Hoàng thượng?” Mộ Dung Yên run rẩy đẩy mạnh thân mình Phù Trừng, mỗi một cái đều có vẻ phá lệ vô lực, ngước hai mắt ngấn lệ lên, “Vả lại, bổn cung không cần ngươi giả từ bi thế này! Phụ hoàng mẫu hậu của ta đã mất, ngươi có thể trả lại cho ta không? Cốt nhục thân tình của ta bị tan nát, ngươi có thể trả lại cho ta không?”

“Thanh Hà……” Thân mình Phù Trừng run lên, bỗng chốc buông thân thể của nàng ra, những cái này nàng không thể trả lại cho nàng ấy, vĩnh viễn cũng không thể trả lại cho nàng ấy.

“Ngươi không được phép gọi ta như vậy! Ngươi không xứng đáng!” Mộ Dung Yên hung hăng giơ tay, nghĩ muốn hạ xuống trên má Phù Trừng, lại miễn cưỡng mà dừng tay lại.

Sao có thể đánh nàng ấy? Từ lúc đầu đến bây giờ, lấy tính mệnh bảo hộ luôn là Phù Trừng nàng, dùng sự ấm áp thương tiếc nàng cũng là Phù Trừng, cân nhắc rõ ràng, nàng ấy quả thật chưa bao giờ làm qua chuyện thương tổn nàng.

Phù Trừng bỗng nhiên rưng rưng mà cười một cái, cầm chặt tay nàng, đặt ở trên mặt mình, “Ngươi không nỡ đánh ta , ngươi chung quy là không nỡ đánh ta ……”

“Ngươi càn rỡ!”

“Vì ngươi càn rỡ một lần, thì đã làm sao?” Phù Trừng oang oang mở miệng, nắm thật chặt tay nàng, lúc này đây không để nàng lui trở lại nữa, “Ngươi không cho ta gọi ngươi là Thanh Hà, ta sẽ không gọi…… Nhưng là, ngươi ngăn cản không được chuyện ta muốn làm, phụ hoàng ông ấy mới thật sự là không xứng đáng đụng vào ngươi, giấc mộng của ba ngàn mỹ nhân ở hậu cung của hắn nên tỉnh lại, cơn ác mộng chìu ý lấy lòng của ngươi cũng nên tỉnh lại!”

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe thấy phía ngoài Tê Cung vang lên một tiếng thông truyền của tiểu nội thị.

“Hoàng thượng giá lâm –”

“Ngươi có thể nói ta giả say khi dễ ngươi, ngươi cũng có thể theo ta diễn trò, mạng của ta ở trong tay ngươi, nếu như nhất định muốn ta trả ngươi một cái mạng, lúc này có thể lấy ngay đi !” Phù Trừng không lo không sợ nói xong những lời này, trên mặt hiện lên một nụ cười mê ly, đột nhiên kéo Thanh Hà đi vào điện.

Vừa nghe đến Phù Kiên giá lâm, nguyên bản nội thị cung nữ đang nghỉ ngơi đều từ trong phòng chạy ra hết, quỳ xuống hai bên, nghênh tiếp quân vương.

Phù Kiên để cho hai tiểu nội thị dìu đỡ, mang theo ba phần men say đi vào, “Trẫm muốn tiểu mỹ nhân, muốn mỹ nhân a !”

Thanh âm đáng sợ kia truyền vào trong tai Mộ Dung Yên, thân thể Mộ Dung Yên không khỏi run lên, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Phù Trừng đã đem y phục cởi xuống hết, tiện tay từ trên cái giá đồng lấy vội một cái khăn, nhét vào trong tay Mộ Dung Yên, “Giúp ta bôi thuốc!”

Mộ Dung Yên bỗng nhiên hiểu được ý của Phù Trừng, nhìn Phù Trừng nằm úp sấp trên ghế dài, tấm lưng nhẵn bóng, chính là ánh mắt vừa nhìn thấy một cái, hai gò má Mộ Dung Yên đều hỏa lạt lạt đốt lên.

Phù Trừng ngược lại là trấn tĩnh nói: “Thân thể này của bổn cung đã sớm bị nương nương nhìn sạch sẽ, bổn cung đã không ngượng ngùng, nương nương còn chần chờ cái gì?”

Mộ Dung Yên bị nàng nói đến không có lời nào để đáp lại, chỉ phải làm bộ dáng như là thoa thuốc cho Phù Trừng, dùng chiếc khăn nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vết thương của nàng.

“Tiểu mỹ nhân, ái phi……” Phù Kiên vừa bước vào Tê Cung, liền hưng phấn hớn hở hướng phía Mộ Dung Yên nhào tới.

Mộ Dung Yên sắc mặt kinh hãi đứng lên, vội vàng phúc thân nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng !”

“Thanh Hà tỷ tỷ…… Thuốc chích làm ta đau quá……” Ngữ điệu say rượu của Phù Trừng làm cho Phù Kiên cứng đờ mà dừng bước chân, ánh mắt rơi trên tấm lưng không một mảnh che của Phù Trừng, không khỏi mặt tái mét.

“Trừng nhi sao lại ở đây?” Phù Kiên kinh ngạc mà hỏi một câu.

Mộ Dung Yên vội vàng kéo lại xiêm y cho Phù Trừng, “Hồi Hoàng thượng, Công chúa điện hạ hôm nay uống nhiều vài chén, chắc là mấy ngày nay vẫn là thần thiếp bôi thuốc cho điện hạ, cho nên nàng mới lại đến chỗ này của thần thiếp.”

“Thanh Hà tỷ tỷ……” Phù Trừng chớp chớp mắt say lờ đờ, híp mắt nhìn nhìn Phù Kiên, vẻ mặt mờ mịt níu góc áo Mộ Dung Yên, “Thanh Hà tỷ tỷ…… Ta hình như thấy phụ hoàng …… Nhất định sẽ không …… Phụ hoàng nhất định sẽ không đến xem ta khỏe hay không ……” Tiếng nói vừa rơi xuống, ngữ thanh thê lương hẳn lên, “Thanh Hà tỷ tỷ…… Ngươi có biết hôm nay trong lòng ta có bao nhiêu đau khổ…… Ta là quả phụ …… Là quả phụ ……”

“Người tới, đem Trấn Quốc công chúa khiêng về……” Phù Kiên nhìn thấy Phù Trừng như thế, trong lòng cũng không chịu nổi, vì lợi ích riêng của bản thân, đem tân quả nữ nhi lại đẩy vào trong lòng một nam tử khác, quả thật làm quá đáng rồi.

“Hoàng Thượng……” Lời Phù Kiên còn chưa nói xong, Mộ Dung Yên cảm thấy sắc mặt Phù Kiên không tốt, muốn xoa dịu, chỉ thấy Phù Trừng đột nhiên gắt gao ôm lấy Mộ Dung Yên, Mộ Dung Yên bước chân chênh vênh, ngã ngồi ở trên ghế dài.

“Thanh Hà tỷ tỷ, đừng đi, ta lạnh……” Phù Trừng nói xong, từ khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt.

Nếu trong lòng nàng không dễ chịu, tối nay để cho nàng mượn say phát tiết đi.

Phù Kiên không khỏi cảm thấy có chút áy náy, Trừng nhi khắp nơi vì phụ thân, lại rơi vào kết cục như thế, quả thật là hắn làm phụ hoàng thật thiếu sót .

Mộ Dung Yên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Phù Kiên một cái, “Hoàng thượng, điện hạ hình như là uống nhiều rồi, nếu như bị khiêng về Lan Thanh Các như vậy, chỉ sợ trên đường sẽ bị lạnh – Sau khi say rượu bị cảm lạnh, rất dễ tổn hại sức khỏe.”

Men say của Phù Kiên sớm đã bay đi hết, hôm nay đã có lỗi với Trừng nhi, nếu như lại vì lâm hạnh phi tử khiến cho Trừng nhi bị cảm lạnh sinh bệnh, truyền đi ra ngoài, nhất định sẽ bị thiên hạ bách tính mắng một câu ham mê nữ sắc không tình thân.

“Cứ để Trừng nhi nghỉ ngơi ở đây đi.” Phù Kiên hậm hực bất thình lình phất tay áo, đẩy nội thị hai bên ra, “Bãi giá Tiêu Phòng Điện!”

Tác giả có lời muốn nói: Lúc này đây, Phù Trừng là quyết tâm bảo hộ Thanh Hà tới cùng ~

Lời của Editor: Chương sau có màn hấp dẫn. Đêm khuya thanh vắng, 2 nữ nhân ở cùng 1 phòng thì có thể làm cái gì a… Mình đặt pass nga :-“

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro