Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời xa hơn mười ngày, lần thứ hai trở về đây, Diệp Tư Ngâm nhìn cánh cửa màu đen của Phù Ảnh các, không biết cảm xúc trong lòng là gì. Cậu chỉ biết, đó không còn là tâm tình thất vọng lúc rời đi nữa.

Nhìn sang nam nhân như đế vương bên cạnh, Diệp Tư Ngâm không khỏi thở dài. Vì sao mới chỉ nghe vài ba câu của hắn, cậu lại buông tha cho ý muốn quay về Khuynh Nguyệt cốc để tiếp tục những ngày tháng dữ thế vô tranh, ngược lại, còn theo hắn trở về một Phù Ảnh các đã xảy ra quá nhiều chuyện?

"Chủ nhân, Thiếu chủ, xem ra khách không mời mà đến không chỉ có Cố Thanh Giác thôi đâu." Lăng Tiêu Thần nhìn những dấu chân trên mặt đất, lạnh lùng nói.

Phù Ảnh các Các chủ chỉ hừ lạnh một tiếng, cửa lớn màu đen chậm rãi mở ra.

"Thuộc hạ cung nghênh chủ nhân, Thiếu chủ." Chiến Minh mang theo thị vệ của Phù Ảnh các cung kính hành lễ.

Diệp Thiên Hàn gật đầu, quay sang nói với Diệp Tư Ngâm bên cạnh: "Mệt không? Đi nghỉ ngơi trước?"

Diệp Tư Ngâm thấy ấm áp trong lòng. Trên đường trở về, tuy rằng khuôn mặt Diệp Thiên Hàn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng hắn cũng luôn ân cần hỏi han chiếu cố mình.

"Thoạt nhìn Diệp Thiên Hàn cũng một lòng một dạ với ngươi rồi đó." Nhớ lại lời Liên Diễm nói lỡ, trong đôi mắt tím trong suốt hiện lên chút ấm áp xen với chút không xác định. Những lời này... chắc là nên nghĩ theo cách kia nhỉ. Mơ hồ cảm thấy bbản thân đã hiểu vì sao Diệp Thiên Hàn lại sủng nịch mình như thế.

Dù sao cũng ngồi xe ngựa suốt năm ngày để nhanh chóng về Lâm An, đúng là cậu thấy khá mệt, nhưng kẻ địch cũng tương đối mạnh. Tuy biết Cố Thanh Giác và Âu Dương thế gia ở Phù Ảnh các tuyệt đối không chạm được vào một sợi lông sợi tóc của Diệp Thiên Hàn, vẫn không thể không lo lắng. Người của Âu Dương thế gia không đông, Cố Thanh Giác cũng không khó đối phó, nhưng không thể bảo đảm hắn không sử dụng độc chiêu. Nghĩ đến đây, liền lắc đầu: "Đừng lo. Ta đi cùng ngươi."

Diệp Thiên Hàn nhìn cậu thật sâu, không phản đối.

Đoàn người đi vào cửa lớn. Dần dần, Diệp Tư Ngâm cảm thấy có gì đó không thích hợp, sao im lặng thế nhỉ?

"Là mê trận. Tập trung tinh thần, đi theo bổn toạ." Diệp Thiên Hàn phát hiện người bên cạnh khác thường, nắm tay cậu, trầm giọng nói.

Diệp Tư Ngâm gật đầu. Không biết đi được bao lâu, trước mắt không còn thấy đình đài lầu các, hành lang gấp khúc nữa, ngạc nhiên phát hiện mình đang đứng trong chính sảnh của Phù Ảnh các.

"Minh, về đây rồi, sao vẫn đeo cái mặt nạ đó, xấu cực kỳ, còn không bỏ xuống mau." Lăng Tiêu Thân nhìn khuôn mặt "Tứ" chỉ coi như miễn cưỡng nhìn được, cảm thấy chán ghét, nói với Chiến Minh.

Chiến Minh ác ý cười, cự tuyệt: "Mười năm trước ngươi đi theo chủ nhân làm Cố Thanh Giác sợ mất mật, hôm nay đến lượt ta." Ánh mắt loé lên sát ý. Ở trong Ám lao của Trần Sương các, hắn phải chịu rất nhiều tra tấn dã man, hôm nay nhất định đòi lại toàn bộ. Người không phạm ta, ta không phạm người; ta phạm đến ta, ta sẽ đòi lại gấp bội – Tả hộ pháp của Phù Ảnh các đâu phải người thiện lương gì đâu.

Trong lúc hai người nói giỡn, mê trận trong các được phá giải. Người trong mê trận dần dần nhìn thấy khung cảnh thật xung quanh.

Diệp Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, quanh thân phát ra nội lực, trong một chớp mắt, toàn bộ đám thị vệ của kẻ địch ngã rạp xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng vũ khí rơi đầy khắp nơi. Thanh âm lạnh lẽo, giống như băng tuyết Bắc cực, mang theo ý tứ khinh thường không hề che giấu: "Ngu dốt, không biết tự lượng sức mình!"

Cho dù Cố Thanh Giác có chuẩn bị tâm lý tốt đến đâu, cũng không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy kình định của mình, cứ ngỡ là đã táng thân dưới lòng đất Tinh Châu, giờ lại lông tóc vô thương đứng trước mặt mình, thậm chí còn bố trí sẵn cạm bẫy, đợi mình chui đầu vào rọ.

Âu Dương Lăng và Âu Dương Minh sớm đã sợ hãi cùng cực. Dù Âu Dương Chính có ở đây cũng không thể làm gì được nam nhân này, nói gì đến hai cha con họ! Vậy mà bọn họ còn dẫn người tùy tiện xâm nhập Phù Ảnh các, nếu Diệp Thiên Hàn có giết bọn họ, người trên giang hồ cũng sẽ nói là bọn họ không biết lượng sức mình, gieo gió gặt bão.

"Tứ!" Tam và Ngũ ôm vai đứng dậy, bỗng phát hiện "Tứ" đứng bên cạnh Diệp Thiên Hàn, giận dữ quát: "Thật không ngờ ngươi bán chủ cầu vinh! Ngươi đã quên những huynh đệ của chúng ta chết thế nào rồi sao?" Tam tức giận mắng khiến cho khí huyết nghịch lưu, hộc máu, làm một khoảng đất không dính một hạt bụi nhiễm đỏ.

"Tứ, ngươi phản bội ta?" Cố Thanh Giác lúc này mới phát hiện thuộc hạ đắc lực của mình đứng cạnh kẻ thù, không dám tin.

"Cố Thanh Giác, ngươi đừng nghĩ oan cho thuộc hạ đắc lực của mình." Chiến Minh cười lạnh, đưa tay kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, mày kiếm tinh mâu, miệt thị nhìn Cố Thanh Giác.

"Chiến Minh?" Tam và Ngũ sửng sốt. Bọn họ đúng là chưa tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên Hàn chết, nhưng còn Chiến Minh, là tự tay bọn họ kết liễu hắn. Hắn sao có thể... còn sống?

Nhìn biểu tình kinh ngạc lẫn sợ hãi của bọn họ, Diệp Tư Ngâm bất đắc dĩ thở dài, rồi lại buồn cười. Hoá ra được nhìn vẻ khiếp sợ của kẻ thù lại khoái trá đến thế... Quả nhiên, cậu bị Tiệm Nguyệt làm hư rồi, trước kia sao cậu lại có tâm tư vui sướng khi người khác gặp hoạ được...

Chiến Minh nhìn Diệp Tư Ngâm đang ngồi trên chủ toạ, ngây người một lát, rồi lại cảm kích đối phương, quay sang trào phúng nói với Cố Thanh Giác: "Kẻ mà hai vị thuộc hạ trung thành của ngươi giết mới đúng là Tứ."

"Ngươi!" Tam và Ngũ tức đến đỏ mắt, chỉ muốn xông lên đập tan cái khuôn mặt tươi cười của đối phương, nhưng một bên vai bị phá huỷ, máu chảy không dứt, nửa bước cũng khó đi – Không biết Diệp Thiên Hàn đã dùng thủ pháp gì, ngay cả điểm đại huyệt cũng không thể cầm máu.

Chiến Minh không thèm đếm xỉa đến mấy người đang dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn mình, xoay người quỳ xuống, hành lễ với Diệp Tư Ngâm: "Thuộc hạ vẫn chưa tạ ơn ân cứu mạng của Thiếu chủ." Lần này, nếu không có thiếu niên này ra tay cứu giúp, e là hắn thật phải mất mạng. Hơn nữa, sau này cũng là cậu giúp hắn giải vây, hắn mới không bị chủ tử trách phạt. Huống hồ... Nhìn vị trí mà Diệp Tư Ngâm đang ngồi – Xem ra lần này Thiếu chủ gặp nạn, chủ nhân cũng hạ quyết tâm, không để cậu tuỳ ý rời đi nữa. Vị trí đó vốn là dành cho nữ chủ nhân của Phù Ảnh các. Ý tứ của chủ nhân chính là muốn thông báo cho tất cả mọi người biết, từ nay về sau, Phù Ảnh các sẽ có thêm một chủ tử nữa. Nếu đúng là vậy, Chiến Minh hắn thề sống chết ủng hộ.

Diệp Tư Ngâm thì không cách nào biết được suy nghĩ của Chiến Minh, chỉ nghĩ rằng hắn làm vậy vì chuyện ở Trần Sương các, liền ôn nhu nói: "Chỉ là việc nhỏ thôi, nhắc lại làm gì. Minh, ngươi chuyện bé xé ra to rồi."

"Nói nhảm ít thôi!" Cố Thanh Giác đột nhiên tức giận quát. Những người này, không một ai để hắn vào mắt!

"Ta đã từng thề với Huyên Huyên, cho dù có phải tan xương nát thịt, cũng phải giết ngươi báo thù cho nàng! Mạng ngươi lớn, không chết ở Tinh Châu, vậy hôm nay, ta và ngươi sẽ chấm dứt mọi chuyện!" Thanh ngọc tiêu chỉ thẳng vào Diệp Thiên Hàn, chính là muốn cùng Diệp Thiên Hàn phân cao thấp.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên chủ toạ.

Mười mấy năm trước, vì muốn tạo lập uy danh trên giang hồ, Diệp Thiên Hàn đã đánh bại toàn bộ tiền bối trong chốn võ lâm, sau đó, thế nhân không còn được thấy hắn ra tay lần nào nữa. Thứ nhất, Phù Ảnh các gần như là độc lập tách khỏi giang hồ, không hề qua lại với các môn phái; thứ hai, lập trường của Phù Ảnh các không rõ ràng, vừa chính vừa tà, Diệp Thiên Hàn đến từ đâu, xuất sư chỗ nào, cha mẹ là ai, hầu như không ai biết được, mà đã không biết rõ về hắn thì cũng không dám tuỳ tiện động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phù Ảnh các càng lúc càng lớn mạnh; thứ ba chính là vì thanh danh của Tả hộ pháp Chiến Minh của Phù Ảnh các trên giang hồ, những ám vệ của Phù Ảnh các do hắn bồi dưỡng đều là cao thủ trong cao thủ, tất nhiên càng chẳng có ai dám đi khiêu khích Diệp Thiên Hàn. Hiện giờ Cố Thanh Giác lại muốn cùng Diệp Thiên Hàn đơn đả độc đấu, cảm xúc của tất cả mọi người trong Phù Ảnh các đều dạt dào, thật mong muốn được ngắm nhìn tư thế oai phong của Diệp Thiên Hàn. Chỉ có Âu Dương Lăng và Âu Dương Minh là dùng ánh mắt không thể tin nhìn Cố Thanh Giác.

Hắn vừa mới nói cái gì? Huyên Huyên? Là Đại tiểu thư Âu Dương Huyên Huyên đã bị Âu Dương gia xoá tên khỏi gia phả? Hắn vì Âu Dương Huyên Huyên mà muốn đơn đả độc đấu với Diệp Thiên Hàn?

"Thanh Giác, ngươi..." Âu Dương Lăng nghi hoặc lên tiếng. Hắn biết Cố Thanh Giác từng yêu Âu Dương Huyên Huyên. Nhưng sau đó hắn vẫn cưới Huyên Di, hai người cũng là một đôi phu thê đồng lòng. Bọn họ đều nghĩ là do hắn nhất thời xúc động vì vẻ đẹp của Âu Dương Huyên Huyên, hoá ra suốt mườ ilăm năm trời hắn chưa từng quên nàng? Thậm chí đối địch với Phù Ảnh các cũng là vì Âu Dương Huyên Huyên? Thật quá hoang đường!

"Câm miệng!" Cố Thanh Giác căm tức quát Âu Dương Lăng.

Âu Dương Lăng kinh ngạc vì hành động đó của đối phương. Cố gia và Âu Dương gia tuy cũng có giao tình, hôn sự của Cố Thanh Giác với nữ nhi nhà Âu Dương gia cũng được định đoạt từ trước, nhưng hai gia tộc mạnh yếu thế nào thì cũng được phân biệt rõ. Âu Dương gia là võ lâm thế gia, gia chủ hiện tại lại là Minh chủ võ lâm, tất nhiên sẽ cường thịnh hơn nhiều so với Cố gia. Cho nên Cố Thanh Giác vẫn luôn khiêm tốn trước người của Âu Dương gia, đối với thê tử cũng rất tôn trọng. Còn phản ứng vừa rồi của hắn lại cho thấy, hắn không hề xem Âu Dương gia ra gì!

"Nếu năm đó không phải Âu Dương gia thấy chết mà không cứu, vì thanh danh của gia tộc mà trục xuất Huyên Huyên khỏi gia môn, Huyên Huyên sao có thể chết thảm như vậy?" Cố Thanh Giác oán giận nhìn Âu Dương Lăng.

"Ngươi..." Âu Dương Lăng không nói nên lời.

Không để ý đến hắn, Cố Thanh Giác quay sang Diệp Thiên Hàn: "Diệp Thiên Hàn, sao, không dám đấu với ta sao? Sống an nhàn sung sướng mười mấy năm rồi, không dám cùng ta đơn đả độc đấu?"

"Cố Thanh Giác, ngươi đối địch với Phù Ảnh các nhiều năm, bổn toạ không so đo với ngươi là vì nể mặt Cố Nhân Hưng." Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nói với người đang rất xúc động. "Nếu ngươi thật muốn chết, bổn toạ thành toàn cho ngươi."

Cố Nhân Hưng? Cố Thanh Giác thu hồi ngọc tiêu: "Ngươi nói gì? Nể mặt cha ta?"

Diệp Thiên Hàn không để ý câu hỏi của hắn, nói tiếp: "Đối địch với bổn toạ, chỉ vì Âu Dương Huyên Huyên? Ngươi nghĩ bổn toạ không biết Cố Nhân Hưng chết thế nào sao?"

Cố Thanh Giác nheo đôi mắt lại, trong đó dường như có gió bão tụ tập: "Ngươi nói cái gì? Hoá ra ngươi biết?"

"Trước khi chết Cố Nhân Hưng đã gửi thư cho bổn toạ, muốn bổn toạ tha mạng cho ngươi. Xem ra hôm nay bổn toạ phải nuốt lời." Diệp Thiên Hàn đứng dậy, đôi mắt phượng tím chậm rãi nheo lại, lạnh lùng nhìn Cố Thanh Giác. Nội lực hùng hậu nháy mắt bao trùm khắp phòng lớn, khiến người ta áp bách đến nỗi hít thở không thông. Áo trắng như tuyết, mái tóc dài đến thắt lưng bay nhè nhẹ...

Diệp Tư Ngâm nhìn Diệp Thiên Hàn, đôi mắt tím trong suốt có kinh ngạc, có tán thưởng, càng nhiều hơn là kinh diễm...

__Hết chương 32__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro